Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Chương 94


Sáng sớm đầu xuân se lạnh, Triệu Ngũ vừa thức dậy, ngáp dài đi đến tiền viện, nhìn thấy Phương Phù Lan khoác áo choàng mỏng, từ sau bức tường bình phong đi ra gọi: “Triệu Ngũ.”
Nàng lo lắng cho Vân Hy cả đêm, không ngủ ngon, mặt không còn chút máu, chỉ cần nhìn là thấy yếu ớt.
Triệu Ngũ hỏi: “Thiếu phu nhân, sao ngài dậy sớm vậy?”
Phương Phù Lan nói: “Ta cảm thấy không khoẻ, cần đến tiệm thuốc.”
Phương Phù Lan thông thường đến tiệm thuốc mỗi 10 ngày, thỉnh thoảng bị ốm thì đi thường xuyên hơn, sẽ nói trước với Triệu Ngũ nửa ngày.

Hiếm khi giống hôm nay, gặp mặt là nói muốn ra ngoài.
Triệu Ngũ cân nhắc một lúc: “Được, tiểu nhân sẽ đưa thiếu phu nhân đến đó.”
Phương Phù Lan thấy hắn do dự nên hỏi: “Ngươi bận việc hay sao?”
“Cũng không phải chuyện gì to tác, thủ hạ cũ của Trung Dũng quân về kinh, có vài lão binh không biết chữ, không viết công văn báo cáo công tác được.

Hôm qua đại tiểu thư viết cho bọn họ, dặn tiểu nhân giao cho Binh Bộ.” Triệu Ngũ nói: “Không sao, hôm nay tiểu nhân đưa thiếu phu nhân đi khám bệnh trước, ngày mai lại đi Binh Bộ giao công văn cũng không muộn.”
Phương Phù Lan nói: “Nếu là chuyện của Trung Dũng quân, không nên chậm trễ.” Nàng hơi suy tư, “Ngươi mang công văn theo, sau khi đưa ta đến tiệm thuốc, không cần chờ ta, tới Binh Bộ giao công văn sớm một chút.

Ta khám xong sẽ nhờ Sầm chưởng quầy chuẩn bị xe ngựa đưa ta về.”
Triệu Ngũ ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng được, đi ra cửa sau lấy xe ngựa vòng qua cửa chính, thấy Phương Phù Lan đứng chờ ở ngoài phủ một mình nên hỏi: “Minh Thúy không đi theo thiếu phu nhân hay sao?”
Phương Phù Lan lắc đầu: “Đêm qua sau khi A Đinh xuất chinh, nàng giúp A Đinh thu dọn, bận rộn cho đến hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi.”
Triệu Ngũ gật đầu, nghĩ thầm y bà ở tiệm thuốc chăm sóc tận tâm, thiếu phu nhân đến tiệm thuốc, không phải Minh Thúy lúc nào cũng đi theo, lập tức đánh xe ngựa đến phố Chu Tước.
Canh giờ còn sớm, tới chỗ rẽ phố nam Chu Tước và bờ sông Tần Hoài, Hòa Xuân Đường vừa mới mở cửa.

Sầm chưởng quầy đang đứng bên ngoài, lấy từng miếng ván cửa ra, nghe thấy tiếng xe ngựa dừng phía sau, xoay người nhìn, bước tới chào hỏi: “Bệnh của thiếu phu nhân lại tái phát hay sao?”
Phương Phù Lan gật đầu và hỏi: “Hôm nay Tiết đại phu có ở đây không?”
Tiết đại phu là y bà thường châm cứu cho Phương Phù Lan.
“Có.” Sầm chưởng quầy nói, “Hôm nay bà tới sớm, chưa rạng sáng đã đến.”
Nói xong, quay vô trong nói: “Tiết đại phu, thiếu phu nhân của hầu phủ đã tới.”
Ngay lập tức, một lão phụ nhân tóc hoa râm với gương mặt hiền hậu từ trong phòng đi ra, cười nói: “Lần trước kê toa thuốc cho thiếu phu nhân, có một loại thuốc mà tiệm không có, đành phải dùng thuốc khác thay thế.

Nửa đêm hôm qua loại thuốc này đã được đưa tới, ta định chuẩn bị thuốc xong sẽ sai người đưa đến hầu phủ, trùng hợp thiếu phu nhân lại tới đây.”
Nói xong, dẫn Phương Phù Lan vào phía trong châm cứu.
Triệu Ngũ bên ngoài tiệm thuốc thấy thế, yên lòng, đánh xe ngựa chạy đến Binh Bộ.

Sầm chưởng quầy nhìn bóng dáng hắn biến mất ở cuối phố, đóng cửa lại, trở vào phòng, nói với Phương Phù Lan và Tiết đại phu: “Đi rồi.”
Tiết đại phu gật đầu, cuộn túi châm cứu lại.
Phương Phù Lan nhìn bà hỏi: “Hắn tới đây ban đêm à?”
Tiết đại phu lộ vẻ lo lắng, đáp: “Vâng, canh bốn đã đến.

Nghe nói chỉ vì một sai lầm nho nhỏ mà bị bệ hạ phạt quỳ bên ngoài Văn Đức Điện, quỳ từ giờ ngọ đến canh ba ban đêm.”
Bà vừa nói, vừa cùng Sầm chưởng quầy dời một giá thuốc dựa vào tường, đẩy ra cánh cửa bí mật ẩn phía sau.
Đằng sau cánh cửa bí mật là một con hẻm kín, đi sâu vào trong, ở cuối là cửa sau của một gia đình bình thường.
Tiết đại phu gõ cửa ba tiếng, trong giây lát, cửa mở “kẽo kẹt”, võ vệ mở cửa chắp tay nói: “Thiếu phu nhân.”
Tiết đại phu đưa áo choàng mỏng cho Phương Phù Lan: “Thiếu phu nhân mau đi gặp đi, điện hạ đã ngồi héo rũ cả đêm, chỉ lo uống rượu, ai khuyên cũng không nghe.”
Phương Phù Lan khẽ gật đầu, đi vào trong viện.
Gia đình này nhìn bên ngoài thì bình thường, nhưng hậu viện rất độc đáo, đang là mùa xuân, vạn vật đâm chồi nảy lộc, ngọc lan trắng trong viện đang nở rộ, dưới tán liễu rũ bên cầu đá, một người đang ngồi tại bàn đá tự rót tự uống.
Dáng người hắn mảnh khảnh, bên hông đeo một miếng ngọc bội cổ xưa, vừa nhìn đã biết dung mạo vô cùng tuấn tú.
Tựa như nghe được tiếng bước chân của Phương Phù Lan, hắn nói: “Tới rồi?”
Phương Phù Lan “Ừ”.
Hắn cười: “Ta biết nàng sẽ đến nên chờ ở đây.”
Nàng thông minh, hôm qua Vân Hy mang thánh chỉ kết án vụ án của Trung Dũng Hầu về hầu phủ, nàng nhất định đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Phương Phù Lan nhẹ nhàng khoác áo choàng mỏng lên vai hắn, ngồi xuống đối diện hỏi: “Tam công tử buộc bệ hạ giải quyết vụ án của hầu gia, bệ hạ phạt ngài phải không?”
“Phụ hoàng muốn trừng phạt nhẹ lão tứ, viện cớ rằng hắn không biết chuyện Xu Mật Viện đổi lương thực, chỉ trừng trị tội giám sát sơ suất, Diêu Hàng Sơn gánh chịu hơn phân nửa sai lầm.

Còn lại thì trừng phạt ta tội sơ suất, nói ta không tính rõ ràng sổ sách năm đó, bởi vậy Diêu Hàng Sơn mới lợi dụng kẽ hở lớn như vậy.” Hắn cười yếu ớt.
Phương Phù Lan nhìn hắn.

Đôi mắt hắn rất đẹp, đường cong mềm mại, khóe mắt hơi rũ xuống, là một đôi mắt đa tình bẩm sinh.

Nếu cười rộ lên, không biết sẽ hào hoa đến nhường nào.

Đáng tiếc hắn ít khi cười thiệt tình, như hiện tại, mí mắt hắn hơi nhíu lại, rất khó phân biệt tâm trạng của hắn.
Phương Phù Lan nói: “Thực ra năm đó ngài phát hiện sổ sách mà Vận Vương nộp có vấn đề, rõ ràng có thể báo cho bệ hạ, cớ gì kéo dài tới hiện tại.”
Lăng Vương thản nhiên nói: “Thôi, ông ta chán ghét ta.


Nếu ta làm gì cũng tốt sẽ khiến ông ta phiền chán, chọc giận ông ta.”
Hắn nhớ tới lần đầu làm việc, hoàn thành tốt một vụ án lớn, tưởng rằng sẽ được Chiêu Nguyên Đế tán thưởng, ai ngờ tấu chương đưa tới ngự án, Chiêu Nguyên Đế xanh mặt, không triệu kiến hắn suốt ba tháng.
“Vì vậy, không cần ông ta lo lắng để tìm lỗi lầm của ta.

Ta tự biết nên làm thế nào.

Mấy năm nay ông ta mắng ta không có thành tích gì, ta đã quen rồi.”
Phương Phù Lan hỏi: “Bệ hạ có nghi ngờ ngài về chuyện của Tam công tử không?”
“Ông ta muốn nghi ngờ cũng không có chứng cứ.” Uống cạn chén rượu, Lăng Vương lại rót một chén khác, đưa lên môi, “Đã bịt miệng sạch sẽ.

Bùi phủ và chùa Bạch Vân đều do lão tứ động tay.

Ông ta muốn chứng minh ta mượn đao giết người, nhưng ông ta tẩy sạch cho lão tứ bằng cách nào? Cho dù nghi ngờ, ông ta cũng sẽ không muốn truy cứu.”
“Hơn nữa lão tứ thật sự quá ngu xuẩn.

Chẳng qua thấy Minh Anh và Vân Hy thân thiết với nhau một chút, chưa chuẩn bị cái gì đã vội vàng tấn công ở nhà thuỷ tạ của Bùi phủ.

Chùa Bạch Vân lần này, nếu không nhờ ta dùng La Xu để dẫn Minh Anh đến Thanh Phong Viện, trước đó thả hai nhân chứng trong Thanh Phong Viện, sau đó nhờ người tiết lộ cho lão tứ rằng Minh Anh muốn đến Thanh Phong Viện để điều tra vụ án của hắn, đến nay hắn vẫn cho rằng kế hoạch của hắn không có kẽ hở.

Đáng tiếc,” Lăng Vương nói tới đây, dừng lại, “Ta đã tính sai một bước.”
Phương Phù Lan nhìn hắn: “Tam công tử?”
“Ừm.

Minh Anh rơi xuống vách đá ở chùa Bạch Vân, ta rõ ràng để người của ta trà trộn vào ám vệ của lão tứ, đi theo tới bên ngoài Thanh Phong Viện, xong việc còn cắm đèn lên vách đá để tìm.

Tuy rằng không tìm được, nhưng ngã từ trên cao xuống như vậy, nhất định phải chết, không biết làm sao sống sót.

Ta nghĩ nếu Minh Anh không còn, hoàng thúc sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của hắn, nhân tiện sẽ tra ra lão tứ và Diêu Hàng Sơn, cố ý để lại một lời chứng ở Thanh Phong Viện cho hoàng thúc, dù sao hoàng thúc cũng không rõ tình hình hôm đó, chắc sẽ không nghi ngờ lời chứng này.


Không ngờ, Minh Anh còn sống trở về.”
“Hắn thật sự quá thông minh, chỉ một lời chứng mà hắn đã nghi ngờ ta.”
Phương Phù Lan nói: “Hắn cũng nghi ngờ ta.

Ngày hắn ôm Tuyết Đoàn Nhi đến bờ sông Tần Hoài để điều tra vụ án của Tố Tố, thấy Tuyết Đoàn Nhi nhận ra ta, hẳn đã đoán được đêm tiết thu, người cuối cùng mà Tố Tố nhìn thấy là ta.

Có lẽ hắn sẽ bảo thủ hạ điều tra chuyện của Phương gia năm đó.”
Lăng Vương nghe vậy, đặt chén xuống, ấn nhẹ vào bàn đá, một lúc sau mới nói: “E rằng không chỉ thế, hắn sẽ tìm Vệ Giới, bảo Vệ Giới bắt đầu từ vụ án của Phương phủ năm đó, điều tra vụ án đẫm máu ở chùa Minh Ẩn.”
Nói tới đây, hắn nhíu mày: “Nếu như vậy, hết thảy sẽ không dễ dàng.”
Hắn vỗ tay, trong nháy mắt, có một võ vệ đằng xa bước tới hành lễ: “Điện hạ.”
“Lập tức bảo Sài Bình làm ở Ngự Sử Đài tới gặp bổn vương.”
Phương Phù Lan nghe vậy, hơi sửng sốt: “Ngài muốn đích thân ra tay với Tam công tử?”
Một cánh hoa ngọc lan từ trên cây rơi xuống, chậm rãi đáp xuống bàn đá, dừng lại bên ngón tay thon dài như ngọc của hắn.
Phương Phù Lan nhìn cánh hoa ngọc lan, nhẹ giọng hỏi: “Ngài có thể, đừng giết Tam công tử được không?”
“Vì sao?” Lăng Vương hỏi, hắn lập tức hiểu ra, “Bởi vì Vân Hy?”
Phương Phù Lan cụp mắt cười gượng: “Ta mang ơn A Đinh rất nhiều.

Ta chỉ không muốn cuối cùng nàng rơi vào cảnh giống ta.

Mấy năm nay chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cho nên nếu có chuyện gì trên đời này khiến nàng vui vẻ, ta hy vọng chuyện này có thể kéo dài mãi mãi, nếu nàng thích ai đó, ta hy vọng nàng có thể ở bên người nọ.”
Lăng Vương nhìn Phương Phù Lan, một lúc lâu mới khẽ thở dài: “Vô dụng thôi.

Nàng biết vì sao phụ hoàng để cho Vân Hy nắm binh quyền không? Bởi vì nàng là nữ tử.”
“Lão tứ không thể kế thừa giang sơn, phụ hoàng ngày nào cũng ngóng trông Vệ Giới và Tuyên Trĩ tìm được Trình Húc.

Nhưng dù sao Trình Húc cũng là Ngũ hoàng tử lưu lạc trong dân gian, ngày nào đó về lại triều, trong khoảng thời gian ngắn sẽ khó được quần thần tin cậy.

Đến lúc đó triều đình sẽ rung chuyển, binh quyền chia vào tay các đại tướng quân.

Ngoài Tuyên Trĩ, Trình Húc không có người nâng đỡ, làm sao để đứng vững? Vì vậy phụ hoàng giao binh quyền cho Vân Hy bởi vì nàng là nữ tử, chỉ cần gả chồng, binh quyền đương nhiên trở về tay thiên tử hoặc hoàng trữ.”
“Vân Hy gả cho ai cũng được, tuyệt đối không thể là Minh Anh.

Phụ hoàng đưa binh quyền cho nàng là để nàng giữ binh quyền.

Thân phận của Minh Anh quá cao quý, nếu tính từ thế hệ của Hoàng tổ phụ, hắn mới chính thức là dòng chính.


Huyết mạch của hắn thậm chí có thể so sánh với con của phi tử như ta, chỉ nhờ phụ hoàng lên ngôi, mới trở thành họ hàng gần.

Hắn là người duy nhất đe dọa hoàng quyền.

Nếu Vân Hy gả cho hắn, binh quyền sẽ suy yếu phải không?”
“Nếu Minh Anh vẫn mơ màng hồ đồ như trước thì không sao.

Nàng nhìn hắn bây giờ đi, nào có chút hồ đồ? Thông minh hơn người thường rất nhiều, thậm chí Vệ Giới cũng bị hắn lợi dụng.

Điều khiến người ta bất an là, hắn quá bình tĩnh, giống như người không thuộc về thế gian này, mỗi bước đi đều cực kỳ rõ ràng và tỉnh táo.

Nếu không phải do hắn mất trí nhớ, mò mẫm trong hỗn độn giống ruồi mất đầu, e rằng ta hiện tại không phải là đối thủ của hắn.”
“Tam công tử mất trí nhớ?” Phương Phù Lan ngạc nhiên.
Lăng Vương “Ừ”: “Hôm trước ta gặp hắn ở Hộ Bộ, dùng Ngũ ca nhi của nhà Chu Hồng Quang thử hắn.

Tuy hắn đối đáp tự nhiên, không lộ ra sơ hở gì to tác, nhưng khi nói về Ngũ ca nhi của Chu gia thì khác, hắn hỏi một câu không nên hỏi.

Vì vậy xem ra, hắn quả thật không nhớ gì cả.”
Phương Phù Lan khuyên nhủ: “Hắn đã không nhớ gì cả, ngài cần mạng của hắn làm gì?”
“Nếu hắn tiếp tục điều tra vụ án ở chùa Minh Ẩn, giữa ta và hắn, chỉ có thể sống một người.

Hiện tại hắn mất trí nhớ, tương lai nhớ ra thì sao?”
“Hơn nữa, nàng nhìn cách hắn đối xử với lão tứ đi.

Nếu đụng đến hắn, hắn sẽ đụng lại.

Hắn đã bắt đầu nghi ngờ người thật sự hại hắn là ta, tất nhiên không thể nào buông tha cho ta.”
Phương Phù Lan trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Ngài định khi nào sẽ ra tay?”
“Trong vòng một hai ngày này thôi.” Lăng Vương nói, “Kéo dài sẽ không kịp.”
Hắn thấy Phương Phù Lan nhíu mày âm thầm lo lắng nên an ủi nàng: “Nàng đừng lo cho ta, cho dù phụ hoàng biết cũng sẽ không truy cứu.

Hiện tại ông ta cũng kiêng kị Minh Anh.”
Phương Phù Lan lắc đầu: “Ta không lo lắng điều này, ngài suy nghĩ chu đáo trong mọi việc, nếu ra tay sẽ không thất bại.”
Nàng cụp mắt, con ngươi phủ đầy vẻ u buồn: “Ta chỉ nghĩ, nếu A Đinh biết được, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.”.

Bình Luận (0)
Comment