Diễm Phu Nhân

Chương 14

Lâm Triêu Hi ở trong phòng nghỉ ngơi, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, nếu không phải buổi trưa tham luyến cao lương mỹ vị, cũng không ăn đến nỗi khó chịu, mang theo cái bụng bự buổi trưa ngủ cũng không ngon.

Nàng khẽ cắn răng ngồi dậy, ở trong phòng đi bộ qua lại.

Vèo!

Lâm Triêu Hi kinh sợ vội vàng lui về phía sau hai bước thẳng dán vào trên tường, vừa nhìn, thấy ván giường có ba mũi tên, thẳng tắp cắm ở kia, lông chim trên mũi tên có chút run rẩy đủ thấy lực mạnh đến cỡ nào, đầu mũi tên màu đen, rõ ràng là có độc.

Lâm Triêu Hi che ngực một cử động nhỏ cũng không dám, ánh mắt tinh nhuệ liếc cửa cùng cửa sổ, thấy trên cửa sổ giấy ráp mỏng đã bị mũi tên xuyên phá, để lại ba lỗ thủng.

Một lúc lâu cũng không có động tĩnh, Lâm Triêu Hi ngồi xuống bò đến cạnh cửa chuẩn bị chạy trốn, cửa lại “két” một tiếng.

Một đôi giày sạch sẽ đập vào mắt, chậm rãi nhìn lên là một thân bạch y, giống như bạch liên (sen trắng) không nhiễm một hạt bụi, nàng ngẩng đầu, nam tử kia liền cười nhạt nhìn nàng, nói, “Nương, ngài làm cái gì vậy?”

Tóc hắn buộc ở phía sau, hai vai rải rác một ít tóc đen, phảng phất như tiên giáng trần xinh đẹp không đành lòng một mực vẫn muốn lưu lại một chút tiên khí.

“Ngạch. . . . .” Lâm Triêu Hi nhìn có chút hoảng hốt, Lâm Đường Hoa quan sát bốn phía, mắt nhìn vào mũi tên trên giường, lông mày cau lại rồi lập tức giãn ra.

“Mẫu thân xin đứng lên.” Lâm Đường Hoa đỡ nàng dậy, cười nói, “Mẫu thân là bị thích khách làm hoảng sợ đi.” Hắn xoay người hướng ngoài cửa nói, “Đi thăm dò.”

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng không chứa bất kì một tia tình cảm nào, chưa từng thấy qua hắn nghiêm túc như vậy, mỗi lần đều tịch mịch như gió xuân, bây giờ lại uy phong, mười phần khẩu khí ra lệnh của thiếu chủ Lâm gia.

Lâm Triêu Hi tạm thời được an bài ở một sương phòng khác, nàng ở gian bên cạnh phòng Lâm Thành Trác, đắc ý nói nhi tử hãy an lòng, nhưng thật ra là muốn lợi dụng võ công của Lâm Thành Trác để che chở cho mình.

Mà thích khách kia lùng tìm không có kết quả, tựa hồ sau khi bắn mũi tên đã bỏ cuộc. Mà theo kiểm tra, Lâm Thành Trác nói người bắn tên công lực không cao, cự ly không xa, sẽ không vượt qua phạm vi Lâm gia đại viện.

“Dường như có người biết thân phận của nàng.” Lâm Đường Hoa ở trong phòng đủ cả ba người, hắn đem mũi tên buổi trưa nhặt được bẻ thành hai nửa nói, “Các ngươi nhìn tờ giấy này một chút.”

Lâm Phượng Âm mắt phượng nhìn nghiêng, nhận lấy tờ giấy đọc lướt qua cười khẽ nói, “Thì ra Lâm gia còn có nhân tài ẩn dật.”

Lâm Thành Trác nhận lấy tờ giấy nhìn một chút, thì thầm, “Giả trang Lâm gia chủ mẫu, mục đích là gì, nếu mau rời đi, có thể lưu lại cho ngươi một mạng.”

“Thật nóng vội.” Lâm Phượng Âm lắc đầu cười nói, “Mục đích là gì. . . . . .Ta nên hỏi mục đích của hắn là gì mới đúng, chuyện của Lâm gia lúc nào thì đến phiên người khác can thiệp, tam công tử chúng ta còn chưa mở miệng, hắn lại muốn cướp đoạt quyền làm chủ.”

Lâm Đường Hoa ngón tay thon dài lướt qua chậu hoa lan, cười nho nhã, “Chuyện trái lại ngày càng thú vị, giờ hắn muốn vạch trần, chúng ta giúp nàng che dấu.”

Lâm Thành Trác nhíu mày, “Ý tứ của nhị đệ là chúng ta phải giúp nữ nhân kia?”

“Nếu không thì, đại ca cho là chúng ta thuận theo ý của địch nhân giúp hắn đạt được mục đích?” Ngón tay của hắn vòng quanh hoa lan, lá cây xanh biếc trong nháy mắt quấn quanh ngón tay, ngón tay trắng nõn như ngọc kia so với hoa lan còn tinh thấu hơn. (tức là trắng hơn)

Lâm Thành Trác suy tư một hồi rồi gật đầu, “Quả thật, Lâm gia không thể không có chủ.”

Lâm Phượng Âm dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt giữa mi tâm, nói “Cứ luôn đùa giỡn nàng cũng không có ý tứ, không bằng để nàng trở thành một quân cờ, xem ai thắng ai thua.”

Tròng mắt Lâm Đường Hoa giống như có một tầng sương phủ kín, giống như khói nhẹ lượn lờ quanh mặt trăng, pha trộn vui mừng cùng lãnh ý mờ ảo.

Lâm Triêu Hi buồn bực ở trong phòng một ngày không dám ra cửa, cảm thấy nơi này đã thập diện mai phục, nàng kinh ngạc, Lâm chủ mẫu này gây thù chuốc oán quá nhiều, chỉ là ở trong nhà đã cất giấu một lực lượng thần bí, tùy thời sẽ diệt trừ nàng.

Nàng lắc đầu buồn khổ thầm than thời vận kém, sớm biết cũng không nhất thời vì phú quý mà vào gia tộc này.

“Chủ mẫu, ngài ngủ sao?” Oanh Oanh ở ngoài cửa nhỏ giọng hỏi.

Lâm Triêu Hi vỗ vỗ mặt nạ xác định không có gì sai, nói “Vào đi.”

Oanh Oanh bưng mâm đi vào, nói “Đây là trà ta nấu cho ngài thư thái, chủ mẫu uống một chút có lẽ sẽ ngủ ngon.”

Lâm Triêu Hi cười cười nói, “Vẫn là Oanh Oanh tri kỷ, ngồi nơi này đi.”

Oanh Oanh gật đầu một cái, quy củ ngồi xuống, Lâm Triêu Hi bưng trà nhấp một ngụm nói, “Tối hôm nay mất ngủ, Oanh Oanh bồi ta đi, vừa lúc có thể dạy ngươi, sau này có thể làm trợ thủ của ta.”

Oanh Oanh ngẩng đầu sửng sốt, nói, “Oanh Oanh không hiểu điều này. . . . . .”

Lâm Triêu Hi khoát khoát tay nói, “Phương pháp ta dạy ngươi so với người khác không giống nhau, chỉ cần nắm giữ mấu chốt là làm được, sửa sang lại sổ sách cũng nhanh vô cùng, đây chính là phương pháp riêng của ta, ngươi tốt nhất nên học.”

Oanh Oanh cắn cắn môi nói, “Cảm ơn chủ mẫu coi trọng Oanh Oanh, Oanh Oanh nhất định chăm chỉ học.”

Phương pháp mà Lâm Triêu Hi nói chính là học kế toán ở hiện đại, dĩ nhiên, nàng cũng chỉ biết sơ qua. Nàng cầm giấy và bút, ở trên tờ giấy viết ngang viết dọc mười số Ả Rập dạy nàng đọc đi đọc lại cùng sử dụng. Nàng vẽ mấy đường thẳng xiêu vẹo sau đó giảng giải như thế nào ghi chép thu nhập cùng chi tiêu, tên vật phẩm, số lượng, đơn giá vân vân.

“Chủ mẫu, phương pháp này thật sự lướt qua là hiểu ngay!” Oanh Oanh cầm bút lông không khỏi cảm thán.

Lâm Triêu Hi gật đầu một cái nói, “Ngươi xem lại cách thức một lần, sau này sổ sách đưa cho ngươi tổng kết trước sau đó sẽ đưa cho ta xem qua, ta già rồi, mắt kém đầu óc cũng chậm, may là có một trợ thủ đắc lực a. . . . .” Nàng nhéo nhéo mày, nhìn ra ngoài đã thấy một mảnh tối đen.

“Chủ mẫu lạnh sao?”

“Có một chút, mùa thu tới, ban đêm thật đúng là hơi lạnh.”

Oanh Oanh hiểu ý đứng lên đóng cửa sổ, ở trước cửa sổ hơi có chút sửng sốt.

Cửa sổ phòng bên cạnh, lộ ra ánh nến vàng ấm áp, là phòng của đại công tử. Hắn tựa hồ ngồi thiền bên cửa sổ, giấy ráp mỏng manh lộ ra hình dáng của hắn, ngũ quan hắn chiếu rọi trên cửa, lộ ra độ cong ở ngoài, giống như được khắc tinh tế, sáng sủa mà tuấn dật.

Nàng không biết mình thẫn thờ thật lâu, Lâm Triêu Hi quay đầu lại nhìn thấy Oanh Oanh đứng ở cửa sổ không nhúc nhích, mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa số, nàng từ từ đi tới, đi đến phía sau Oanh Oanh cũng không có cảnh giác.

Kia không phải là phòng của đại nhi tử? Bóng dáng kia không phải là đại nhi tử? Đêm khuya chưa ngủ không chỉ có một mình nàng?

“Là ngắm trăng hay là ngắm hoa đây?” Lâm Triêu Hi vỗ bả vai nàng cười hỏi.

Oanh Oanh sợ hết hồn, vội vàng xoay người lại, bàng một tiếng đem cửa sổ đóng lại, lại thấy mình quá lớn tiếng ngay lập tức xoay đầu đi, đầy mặt e lệ.

Lâm Triêu Hi mím môi, thật là thần nữ có ý vương vô tình, nàng nếu là nguyệt lão thì tốt, buộc dây hồng là có thể thúc đẩy một đoạn nhân duyên, như vậy thì thật đúng là làm hảo sự. . . . .

Lâm gia đến cuối tháng đều có một hội nghị thường lệ, đơn giản chính là nâng cao tinh thần Lâm gia, đều tự báo cáo công trạng của mình, giống như khen ngợi cán bộ ưu tú, nhưng Lâm Triêu Hi sau khi trở về liền hủy bỏ hội nghị, cảm thấy thật sự cổ hủ khiến người chán ngấy.

Nhưng là một ngày, Lâm gia tam công tử lại tổ chức hội nghị, mục đích hội nghị lần này, nói là nghi thức chia tay, kì thực là dò xét tình hình quân địch.
Bình Luận (0)
Comment