Diễm Phu Nhân

Chương 18

“Ca ca. . . . .” Từ hang núi truyền ra tiếng gọi u oán, Lâm Triêu Hi sửng sốt, như thế nào cảm thấy lạnh lẽo giống như nữ quỷ nguyền rủa, nhưng thấy bóng người trắng lóa kia càng cảm giác giống thi thể sống lại hơn.

Nếu như nói Lâm Đường Hoa trong trẻo lạnh lùng siêu phàm thoát tục, Ngân Túc trong trẻo lạnh lùng là vô thần cứng ngắc, người này trong trẻo lạnh lùng lại giống như ma quỷ, bạch y như tuyết, cách mấy thước liền có thể cảm nhận được hơi thở lạnh như băng quanh thân người nọ, giống như có kẽ nứt làm cho khí tức thoát ra mà không biết.

Lâm Triêu Hi nhìn Ngân Túc một chút, lại nhìn người vừa tới, mặt mày không khác nhau lắm, nhưng hơi thở lại không giống nhau, chẳng lẽ là thai long phượng?

Người nọ tóc màu đen, nhưng là vô cùng đen, da của nàng cũng trắng bệch giống như tro nguội, hết sức tiều tụy.

“Muội muội ngươi?” Lâm Triêu Hi chỉ chỉ cửa động hỏi.

Đôi mắt vô thần của Ngân Thúc thoáng qua một tia sáng nhạt, hắn điểm huyệt đạo của Lâm Triêu Hi, nàng cứ như vậy chịu đựng dục hỏa thiêu cháy cơ thể không thể động cũng không thể nói.

“Nguyệt Duy. . . . .” Ngân Túc gọi, thanh âm mang theo vẻ bối rối như có như không.

“Ca ca, ngươi không phải đã đáp ứng ta không làm chuyện thương thiên hại lý như vậy nữa sao?” Nữ tử gọi là Nguyệt Duy bước vào, dưới chân nhỏ nhẹ không có một tiếng vang, bạch y không nhiễm một hạt bụi lướt qua, quan sát Lâm Triêu Hi.

“Ca ca, nàng. . . . .Cũng là nhiệm vụ của ngươi sao. . . . . .Vậy ngươi có hay không. . . . .” Nữ tử nhìn Lâm Triêu Hi nhẹ nhàng cau mày, lấy tay che ngực tựa hồ như bị thương nỉ non.

“Còn chưa có!” Ngân Túc quả quyết nói, hắn choàng lại y phục đi tới cầm tay nàng nói, “Tay của ngươi lạnh quá.”

Lâm Triêu Hi trong lòng “Hừ” một tiếng, nghĩ thầm, hai người các ngươi giống như từ lòng đất chui lên, hai người thân thể đều lạnh như băng giống người chết, còn bắt chước thân thiết giống người bình thường, nàng lại thấy Ngân Túc nói tiếp, “Tay của ngươi lại lạnh hơn ngày hôm qua.”

Nguyệt Duy như Tây Thi vỗ ngực giống như tim đau thắt, mỹ nhân xinh đẹp lông mày nhẹ cau, nàng mân mân môi nhỏ nhìn Lâm Triêu Hi nói, “Ca ca, chúng ta thả nàng đi. . . . .”

Lâm Triêu Hi trong lòng than thở, quả thật là cô nương thiện lương nghĩa hiệp khả ái!

Ngân Túc cau mày từ chối nói, “Không được! Việc ngày hôm nay. . . . .Làm xong, ta có thể lấy được giải dược! Đã ba ngày, nếu không có giải dược ngươi liền. . . . .”

Nguyệt Duy đưa ngón tay ngọc đè lên môi hắn, lắc đầu một cái nói, “Ca ca, Nguyệt Duy thà chết chứ không muốn ngươi vì ta làm những chuyện này, ta biết từ nhỏ đến lớn, ca ca thương Nguyệt Duy nhất, nhưng Nguyệt Duy cũng đau ca ca, Nguyệt Duy không muốn nhìn thấy ca ca đau lòng tự trách. . . . .”

Ngân Túc dừng một chút, trong mắt thần sắc tràn đầy đau đớn.

Hắn chợt lui về phía sau quay đầu quát to, “Ngươi đi ra ngoài!”

Nguyệt Duy run rẩy, trong mắt càng thêm u buồn, “Ca ca. . . . .”

“Ngươi không nghe lời ta? Đi ra ngoài!”

Nguyệt Duy cúi đầu, khóe mắt như có ánh sáng lưu động, nàng chợt nắm chặt váy trước ngực, từng bước một lảo đảo ra khỏi sơn động, bóng trắng vịn đá đi ra, xoay người liền biến mất trong lùm cỏ.

Ngân Túc đứng im một hồi, Lâm Triêu Hi nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc của hắn. Bất quá từ lời vừa rồi có thể thấy, Ngân Túc cũng không muốn làm chuyện bỉ ổi như vậy? Mà Nguyệt Duy giống như có bệnh, chẳng lẽ là bị người ta hạ độc uy hiếp?

Nhưng lúc này không phải là thời điểm phát huy tinh thần giúp người làm niềm vui, trong thân thể nàng giống như có vô số thiêu thân, con kiến, côn trùng đang bay, quấy nhiễu, ngứa ngáy, so với vừa rồi càng thêm nóng hơn, thân thể bị đốt muốn choáng váng.

Ngân Túc tới bên người nàng, quỳ một bên gối xuống, vươn tay thắt nút áo cho nàng.

Lâm Triêu Hi xem thường lật mình, lúc này không cởi quần áo lão nương mà lại bưng bít lão nương chặt như vậy?! Có mèo nào không ăn tanh, một con cá mập xinh đẹp ở trước mặt, hắn lại vẫn mặt không đỏ tim đập không nhanh giả bộ chính nhân quân tử!

Ngân Túc giải huyệt đạo cho nàng, Lâm Triêu Hi chống đất rồi ngồi dậy cắn môi hỏi, “Ngươi muốn như thế nào a!”

Ngân Túc nhìn nàng một cái nói, “Nguyệt Duy không muốn ta. . . . .Nhưng để hoàn thành nhiệm vụ, ta nhất định phải nghiêm hình bức cung, nếu như ngươi không muốn chịu khổ, tốt nhất hiện tại đem hết thảy nói rõ ràng.”

Lâm Triêu Hi than ôi một tiếng, khó khăn nhấn mạnh từng chữ nói, “Ta, ta thật sự không biết a. . . . .”

Ngân Túc rũ mắt xuống nói, “Đã như vậy, thật xin lỗi.”

Hắn từ bên hông rút ra một sợi dây thừng, cầm hai tay nàng lên rồi buộc chặt, Lâm Triêu Hi toàn thân bủn rủn ngay cả đứng cũng không vững chỉ có thể dựa vào Ngân Túc để giữ thăng bằng.

Sợi dây thắt chặt, Ngân Túc chợt bước lên trước, Lâm Triêu Hi liền té ngã xuống đất, nhìn hắn nói, “Ta thật sự không biết. . . . . .Ta không có lừa ngươi. . . . . .Ngươi, ngươi muốn làm gì. . . . .Ta như vậy quá khó chịu, không bằng ngươi để ta chết đi. . . . .Ách. . . . . .”

Ngân Túc quay lưng về phía nàng đáp, “Vì Nguyệt Duy, ta không thể không. . . . .Cho dù muốn ta giết nhiều người hơn nữa, dính nhiều máu tươi hơn, ta cũng sẽ không chùn bước.”

Lâm Triêu Hi dán vào trên đất tìm kiếm mát mẻ, nhắm mắt nói, “Ngươi đối với muội muội ngươi thật tốt. . . . .Các ngươi huynh muội yêu nhau sao? Oh, thật tiên tiến.”

Ngân Túc sống lưng cứng đờ, khác thường thở dài một cái, sau đó hắn tăng lực, kéo sợi dây.

Lâm Triêu Hi vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, chợt cổ tay đau xót, nàng kinh ngạc mở mắt ra, mới phát hiện mình bị Ngân Túc kéo đi!

“Ta sẽ cứ như vậy kéo ngươi xuống núi, nếu như ngươi vẫn không nói.” Ngân Túc vô cảm nói.

“Ta không biết, ngươi hỏi ta bao nhiêu lần ta cũng không biết. . . . . .” Lâm Triêu Hi ủy khuất muốn chết, nhưng là bất luận kẻ nào nghe vậy cũng cảm thấy người này chết đến nơi rồi còn ngang ngạnh.

“A!” Lâm Triêu Hi cảm giác cổ tay mình bị kéo đứt, sợi dây thô ráp thật có thể mài rách làn da mịn màng của nàng a! Một sợi dây, sức nặng toàn thân cũng tập trung ở cổ tay, lôi kéo như vậy, nàng cảm giác xương mình sắp bị kéo nát bấy. . Lúc này độc “Thiên bách mỵ” trên người còn chưa giải trừ, hơn nữa lại cảm giác nóng cùng đau nhói như châm kim, nàng sắp không chịu nổi, đây quả thực là hành hạ!

“Ngươi buông ta ra. . . . .” Lâm Triêu Hi khổ sở cầu khẩn, lệ rơi ướt một thân.

“Người nào sai khiến ngươi?” Ngân Túc vẫn lạnh như băng.

“Ta thật không biết. . . . .” Nàng kêu rên, đá trên đất sát qua y phục, thanh âm lục xục, áo quần trên người đã rách ra.

Ngân Túc không có dừng, sức lực trên tay mạnh hơn. Trong nháy mắt, đã kéo nàng ra khỏi cửa động.

Ánh mặt chời chói mắt, nhiệt độ như vậy đối với người trúng thiên bách mỵ chính là lửa địa ngục!

“Thiên bách mỵ dưới ánh mặt trời càng lâu, da của ngươi sẽ bị đốt cháy.”

Lâm Triêu Hi trừ rên rỉ, nửa câu cũng không nói.

“Xẹt. . . . .” Một tiếng rất nhỏ, Lâm Triêu Hi chợt run lên, chân của nàng bị mài rách một khối, da lộ ra ngoài bị ánh mặt trời làm bỏng, biến thành màu tím hồng, sẹo phỏng lớn chừng hạt đậu từ từ lan rộng, nơi kia một mảnh cháy sém lở loét.
Bình Luận (0)
Comment