Diễm Phu Nhân

Chương 27

Nghe nói gánh hát mới tới thành là do Kiều lão gia dùng tiền mời tới, chỉ ở thành Hoa Châu diễn xuất ba ngày, cho nên một vé ngàn vàng khó cầu.

Kiều gia là một trong bảy thất đại gia giang hồ, là cành nhánh của Lâm gia, nhiều thế hệ đặt chân ở Hoa Châu, dòng dõi lớn. Gia chủ tạm thời của Kiều gia – Kiều lão gia xưa nay không triêm cật hát phiêu đổ trừu [1], nhưng lại rất thích xem kịch! Là một người mê kịch mười phần, tiết mục ngắn ở Giang Nam hay Bắc Đại đều có thể lanh lảnh đọc thuộc vài câu, các đào kép có danh đều biết hắn, nghe nói lần này Nghê Thường Lê Viên được mời tới, là gánh hát được đương kim hoàng thượng khâm điểm, không nghĩ Kiều lão gia tốt số như vậy, ngay cả bọn họ cũng có thể mời được.

[1] không nhậu nhẹt không chơi gái không đánh bạc.

Lâm chủ mẫu cùng Lâm tam thiếu gia đến Kiều gia làm khách xem kịch nên không cần vé vào cửa, Kiều lão gia nghênh đón từ xa, nét mặt vô cùng vui mừng, nhưng khuôn mặt xanh xanh đỏ đỏ kia lại làm người buồn cười chết. Lâm Triêu Hi đang nhàm chán đá ngưỡng cửa đợi chủ nhân nghênh đón, nàng ngẩng đầu thấy Kiều lão gia liền cười đến mức quên thở nên thiếu chút nữa chết ngạt, Kiều lão gia hết sức khó xử nhếch miệng chân tay luống cuống, Lâm Phượng Âm hé ra tuấn nhan tiến tới trước mặt nàng mê hoặc hỏi, “Không bằng để ta hô hấp nhân tạo cho mẫu thân?”

Những lời này giống như thuốc diệt côn trùng, bóp chết toàn bộ tiếu trùng (tiếu: cười, trùng: côn trùng) toàn trên người Lâm Triêu Hi, nàng thẳng sống lưng bài bản đi vào theo Kiều lão gia.

Đi vào phòng, rất náo nhiệt, nhìn thoáng qua cũng phải đến hai ba mươi người, trong đó phần nhiều quen biết, tỷ như chưởng quỹ một cửa hàng ở thành Hoa Châu, địa chủ một nơi, hoặc là gia chủ một số tiểu gia, ngoài ý muốn đụng phải địch nhân đầu tiên kể từ khi Lâm Triêu Hi tới thời không này: Khúc Thanh Hổ.

Thời điểm Khúc Thanh Hổ thấy Lâm Triêu Hi ánh mắt liền biến đổi, thấy nàng đứng sau lưng Lâm Phượng Âm cà lơ phất phơ như bệnh nhân viện tâm thần, trừng mắt thở mạnh nắm chặt tay, cả người tản ra một loại tức giận khiến người ta muốn lui ngàn dặm.

Lâm Phượng Âm biểu hiện thờ ơ, coi Khúc Thanh Hổ như người tàng hình, chỉ lo khắp nơi liếc mắt đưa tình.

Lâm Triêu Hi kéo kéo áo choàng của hắn nói, “Ai, người ngươi mắc nợ.”

Lâm Phượng Âm tiến tới bên nàng nói, “Ta nợ tình trái quá nhiều, mẫu thân phải trả giúp ta.”

Lâm Triêu Hi mắt trợn trắng, “Ta giúp ngươi thế nào! Ta không phải là nam, chẳng lẽ phải cưới Khúc Thanh Khởi?”

Lâm Phượng Âm thản nhiên cười nói, “Mẫu thân có thể định hôn sự vì hài nhi, Tiểu Tịch cô nương mà ta nói với ngài, nhi tử vô cùng yêu mến.”

Nụ cười của Lâm Triêu Hi trong nháy mắt cứng ngắc, mất tự nhiên khoát tay nói, “Ha ha ha, việc này phải bàn kỹ hơn, còn chưa biết, còn chưa biết Tiểu Tịch cô nương có thích ngươi không.”

Một đống người ngươi chào ta ta chào ngươi, nói vài lời hỏi han khách sáo, sau đó từng người mang theo mưu mô trong lòng mà tiêu sái tiến vào hậu viện.

Hậu viện hết sức rộng rãi, sân khấu tạm thời xây dựng so với sân khấu minh tinh hiện đại biểu diễn cũng không kém, dưới đài bàn ghế sắp xếp chỉnh tề, Lâm Triêu Hi việc nhân đức không nhường ai lấy được vị trí đầu tiên, là chỗ ngồi tốt nhất.

“Hôm nay muốn diễn tiết mục nào a?” Lâm Triêu Hi uống một hớp trà hỏi.

Lâm Phượng Âm lấy một quả nho bỏ vào miệng nói, “Mẫu Đan đình kinh mộng.”

“Trích đoạn?” Lâm Triêu Hi nhíu mày.

“Đúng.”

Đang nói chuyện, hoa dán [2] trên đài đã đi ra, từng bước kiều diễm tha thướt mà đến, hát: “Mộng hồi oanh chuyển, loạn sát niên quang biến. Nhân lập tiểu đình thâm viện. . . . .Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn, muộn vô đoan.” (hát gì ta chịu)

[2] Diễn viên đóng vai con gái có tính hoạt bát, phóng đãng hoặc đanh đá.

Hát quả thực rất cảm động, đào kép kia là lão bản của Nghê Thường Lê Viên, không nghĩ tới nam nhân này giả gái lại mềm mại như vậy, con ngươi hắn giống như hồ nước, sâu không thấy đáy, cũng không trong suốt mà mông lung tang thương, làm cho người ta nhìn không thấu. Hắn vừa nhấc bàn tay trắng nõn, làn váy thướt tha, phía dưới trầm trồ khen ngợi liên tiếp, đáng kinh ngạc hơn là Kiều lão gia cũng không sợ kém người đứng lên muốn lên đài biểu diễn, coi như vài ba câu hát của hắn cũng chấp nhận được đi.

Lâm Triêu Hi tựa hồ nghĩ gì, cho nên cũng đứng lên, Lâm Phượng Âm nhàn nhạt nhìn nàng, khẽ nhếch miệng cười.

“Hảo!”

Tiếng khen ngợi mười phần phấn khích này lại là của một bà lão. Mọi người nhìn nàng, cho rằng Lâm chủ mẫu tuổi cao chí càng cao, Kiều lão gia ở phía trên liên tiếp cúi người chào nói, “Nếu mọi người còn chưa tận hứng, ta liền biểu diễn một đoạn kịch cho mọi người, ta mới học, xin bêu xấu.”

Âm nhạc vang lên, đàn nhị tỳ bà cũng vang lên, nhưng bài hát kia mặc dù nghe hay nhưng lại có chút quỷ dị, Lâm Triêu Hi cảm thấy toàn thân nổi da gà rồi có chút tê dại, Lâm Phượng Âm bên cạnh mắt phượng khẽ nhíu, chân mày nhẹ khóa, cảnh giác nhìn trên đài.

Kiều lão gia tựa hồ thật cao hứng, hắn nhận lấy đại đao đưa tới bắt đầu múa, khắp nơi yên lặng, không khí nhất thời lành lạnh, không có người nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Kiều lão gia vung đại đao múa trái múa phải, hắn lúc thì khom lưng lúc thì nghiêng người, đại đao trên người hắn linh hoạt chuyển động, lại khiến cho người nhìn lo lắng đề phòng, bởi vì nó quá gần những nơi nguy hiểm, chính là kinh động hồn phách.

Nhưng nghĩ Kiều lão gia đã dự định trước, mọi người cũng thả lòng hơn. Lâm Triêu Hi nắm thật chặt tay vịn ghế, đốt ngón tay trắng bệch, Lâm Phượng Âm tất nhiên biết, loại quỷ dị này đối với người không biết chút võ công nào chính là tàn phá, hắn cầm bàn tay lạnh như băng của nàng, bắt đầu truyền nội lực.

Lâm Triêu Hi cảm thấy thoải mái hơn, ngực cũng bớt khó chịu, nàng tiếp tục ngẩng đầu xem biểu diễn, lại thấy nụ cười trên mặt Kiều lão gia càng quỷ dị, cười như mê, hắn múa đại đao càng lúc càng nhanh, bất chợt, hắn giơ chuôi đao lên rồi trượt xuống, đầu của hắn cư nhiên rơi trên mặt đất!

Máu tươi ba thước, nhuộm đỏ cả võ đài.

Phía sau đài cùng người đệm nhạc đều kinh hãi, sau đó bắt đầu hô to, la hét, “Người chết người chết!”

Lâm Triêu Hi sững sờ nói không nên lời, tim đập mạnh, nàng toàn thân phát run, nhìn đầu người trên đất chết không nhắm mắt vẻ mặt tươi cười, còn có thân thể máu chảy đầm đìa kia, chợt kinh sợ thét chói tai, ôm đầu núp dưới ghế.

Những người khác đều khiếp sợ ít hoặc nhiều, Khúc Thanh Hổ là chủ nhân một gia tộc nên xưa nay tiếp xúc sinh tử chém giết không ít, lúc này tuy có khiếp sợ nhưng rất nhanh liền bình tĩnh, những chưởng quỹ phú giáp kia đều có hộ vệ che chở, hoảng sợ nhìn lên đài e rằng mình cũng gặp bất trắc. Lâm Phượng Âm vội vàng ngồi xuống ôm lấy nàng, nàng run rẩy tựa vào ngực hắn, nắm thật chặt vạt áo hắn, cắn răng không để nước mắt rơi xuống. Lâm Phượng Âm cũng ôm nàng thật chặt, sau đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, ở bên tai nàng nói, “Đừng sợ, có ta.”

Đám người hỗn loạn, chợt có người hô to: “Cha!” Ngay sau đó một bóng dáng màu xanh xuất hiện, chính là con trai cả của Kiều lão gia Kiều Dần. Hắn chợt nhào tới cạnh cỗ thi thể, kêu rên khóc lớn, “Cha, ngài thế nào. . . . . .Thế nào. . . . .”

 
Bình Luận (0)
Comment