Diễm Phu Nhân

Chương 44

Edit: ChieuNinh

Người đối diện thấp giọng kêu một tiếng, sau đó còn có một người nhẹ giọng thở dài, u oán hô: “Ca ca.”

Giọng nói nghe thật quen tai, âm điệu nhu nhược đáng thương như vậy, trong đầu Lâm Triêu Hi nhớ lại những người đã từng quen biết từ khi xuyên đến dị giới tới nay, chợt cao giọng hỏi: “Là Ngân Túc Nguyệt Duy phải không?”

Lập tức có người đẩy rơm rạ ra, xuất hiện trước mặt bọn họ là một pha hương diễm.

Mái tóc ngắn gọn màu bạch kim của Ngân Túc, tóc đen dài tới eo của Nguyệt Duy, hai người trần truồng** quấn lấy nhau. Ngân Túc ngồi dưới đất, Nguyệt Duy nằm ở trên đầu gối của hắn, mí mắt hơi khép lại, xích thể trắng nõn như tuyết, bộ dạng hai người giống như là người tuyết, ở trong bùn đất rơm rạ, nhưng tuyệt đối không bị cảnh sắc chung quanh che lấp, cứ như vậy mà nổi bật.

Thế nhưng, một giây sau, Lâm Triêu Hi ngây ngẩn cả người, nàng nhìn thấy bộ vị của họ, sau đó kinh ngạc hé miệng, lại thò đầu ra gần hơn để nỗ lực tìm kiếm.

Lâm Phượng Âm bỗng chốc dùng tay áo che kín đầu của nàng, giam giữ đầu của nàng trong ngực của mình, Lâm Triêu Hi vùng vẫy muốn tránh thoát, trong miệng lầm bầm: “ Hai người đều là nam nhân! Thế nào mà Nguyệt Duy cũng là nam nhân rồi! A, ta còn tưởng rằng hắn là muội muội của ngươi nha!”

Lâm Phượng Âm khẽ cau mày nhìn về phía hai người kia, Ngân Túc vừa nhìn thấy mỹ nhân (LPA) thì ánh mắt chợt ngượng ngùng, rụt một cái nói: “ Tiểu thư, xin ngài, xoay người sang chổ khác.”

Lâm Phượng Âm bật cười, lúc này mới nhớ tới chính mình đang mặc trang phục và đạo cụ của nữ nhân, xem ra thật sự là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, ngay cả nam nhân nhìn thấy đều lộ vẻ háo sắc.

Hắn kéo Lâm Triêu Hi đi sâu tới bên cạnh bụi cây ngải, chỉ chốc lát sau hai huynh đệ kia đã ăn mặc chỉnh tề đi tới. Nhưng mà Nguyệt Duy suy yếu ngã ở trong ngực Ngân Túc, mồ hôi trên trán rịn ra liên tục, hình như bị thương rất nặng.

Lúc này Lâm Phượng Âm mới buông nàng ra, Lâm Triêu Hi sửa sang lại tóc, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Phượng Âm một cái, vậy mà quấy rầy nàng xem mỹ nam, thật đáng chết! Nàng anh tuấn mở rộng quạt giấy, duỗi cánh quạt tới bên cổ Ngân Túc, bưng cằm của hắn nhíu mày hỏi: “ Ngân Túc tiểu mỹ nhân, đã lâu không gặp có nhớ gia không?”

Ngân Túc cau mày, nhưng e ngại Nguyệt Duy ở trong ngực của hắn không tiện cử động, chỉ có thể nghiêng đầu né tránh. Nhưng Lâm Triêu Hi hình như không nhận ra, cây quạt đuổi theo cằm của hắn, thích thú đùa giỡn.

Lúc này Lâm Phượng Âm không nhìn nổi nữa, một phát bắt được cổ tay của nàng, lực độ không lớn nhưng lại vừa đủ để cho nàng nửa bước không thể dời đi, làm cho nàng tức giận đến giậm chân.

Lâm Phượng Âm khẽ phúc thân( cách chào của nữ tử cổ đại), lại bày ra bộ dạng mỉm cười mê người, dùng lời nhỏ nhẹ nói: “ Không biết hai vị đây là người quen biết cũ với gia nhà ta, thất lễ rồi.”

Lâm Triêu Hi vội che miệng muốn cười phụt ra, ánh mắt bén nhọn của Lâm Phượng Âm bắn tới làm nàng im miệng lại. Ngân Túc cung tay đáp lễ, có chút xấu hổ nói: “ Đúng, đúng, thật xin lỗi, là chúng ta làm phiền hai vị mới phải.”

“ Được rồi, được rồi, khách sáo cái gì, ngươi mau nói cho ta một chút, hai người các ngươi đều là nam hả?” Lâm Triêu Hi tìm tòi nghiên cứu nhìn Nguyệt Duy, xem ra, thật giống như là sinh đôi.

Ngân Túc vén lại tóc tai tán loạn của Nguyệt Duy, nhẹ giọng nói: “ Nguyệt Duy là đệ đệ của ta, chỉ là đa số người đều cho rằng hắn là con gái, như vậy cũng tốt . . .”

“Tốt cái gì mà tốt? Có nam nhân nào nguyện ý bị người khác nói mình giống nữ nhân chứ? Ồ!” Lâm Triêu Hi bật thốt lên, sau đó xấu hổ nhìn Lâm Phượng Âm, nhưng thấy trên mặt hắn không có vẻ không thoải mái, thì chợt hiểu ra, quả là yêu nghiệt!

Lâm Phượng Âm nhìn lướt qua Nguyệt Duy rồi nói: “ Bởi vì các ngươi yêu nhau, cho nên tình nguyện để người đời xem hắn như là nữ nhân, vì như vậy các ngươi có thể danh chánh ngôn thuận ở cùng một chổ đúng không?”  

Trong mắt Ngân Túc lóe lên tia kinh ngạc, còn có điểm đau đớn, nặng nề gật đầu một cái.

Lâm Triêu Hi suýt chút nữa thì kêu to ra tiếng, đây chính là đam mỹ cổ đại sao? Gào khóc!

Lâm Phượng Âm đi tới, đè xuống mạch tay của Nguyệt Duy, nhíu mày lẩm bẩm nói: “Vãng sinh cổ?”

Ngân Túc ôm Nguyệt Duy đang suy yếu, trong mắt đều là thâm tình cùng đau lòng, gật đầu nói: “Là Vãng sinh cổ. Mỗi đêm em ấy sẽ chịu đựng ác mộng hành hạ, đêm qua là trăng tròn, càng thêm đau khổ dày vò.”

“Vãng sinh cổ là cái gì?” Lâm Triêu Hi cầm lấy một cọng rơm, quét tới quét lui trên chóp mũi Lâm Phượng Âm, buồn bực sao hắn không bị ngứa mà nhảy mũi chứ.

Lâm Phượng Âm đến gần nàng, nhìn như kiều mị ngã vào trong ngực nàng, trên thực tế là ôm nàng vào lòng, bởi vì Lâm Phượng Âm cao hơn nàng một cái đầu. Hắn giải thích cho nàng: “ Vãng sinh cổ là một loại cổ độc của tộc Thánh nữ, người thi cổ( người làm ra cổ) dùng máu tươi của chính mình nuôi dưỡng, sau đó gieo cổ vào trong cơ thể người chịu cổ. Người chịu cổ mỗi đêm đều sẽ bị ác mộng hoành hành, trong cơn ác mộng phải trải qua núi đao biển lửa, lúc thì nóng bức, khi thì giá rét, giống như đi qua một vòng luân hồi. Hơn nữa, vào đêm trăng tròn còn tệ hại hơn, người chịu cổ thường phải chịu đau đớn khó nhịn cho đến khi tự phá hủy(tự làm hại) chính mình. Lúc như vậy, chỉ có nam tử huyết khí dương cương mới có thể tạm thời trấn định tâm thần.”

Lâm Triêu Hi giống như phát hiện ra vùng đất mới mà hỏi: “ Hôm qua trăng tròn, hai người ở chổ này giao hợp có phải không, có phải hay không vậy?”

Mọi người uể oải . . . . . . Vì sao nữ tử này không biết kín miệng như vậy chứ, một chút xấu hổ cũng không biết sao?

Lâm Triêu Hi nhất quyết không tha, xoay chung quanh Nguyệt Duy mấy vòng, than thở nói: “Thật là đẹp quá đi, vừa thấy đã thương, hay là để cho ta ở rể đi! Nếu không ta lấy cả hai người các ngươi?” Trong đầu nàng thoáng hiện cảnh tượng ướt át 3P, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Lại một lần nữa Lâm Phượng Âm thật bất đắc dĩ kéo nàng trở lại, hỏi: “Nếu các ngươi là sinh đôi, màu tóc cũng nên giống nhau chứ . . .”

Ngân Túc cau mày nói: “ Sau một ngày một đêm hắn bị tai nạn trúng cổ, tóc liền chuyển thành màu đen.”

Lâm Triêu Hi lại là không hiểu mà hỏi: “Không phải người ta thường nói sầu lo đến bạc đầu sao, nào có buồn đau đến đen tóc chứ, ha ha!”

Lâm Phượng Âm chợt cười khẽ nói: “Qủa nhiên là người Vụ Linh tộc.”

Ngân Túc kinh ngạc, hốt hoảng vì bị người nhìn thấu diện mạo chân thực dưới lớp mặt nạ che dấu. Lâm Triêu Hi không biết vì sao hắn lại hốt hoảng cùng sợ hãi như vậy, cho đến sau này Lâm Phượng Âm giải thích cùng nàng. Thì ra là Vụ Linh tộc đã bị diệt tộc từ trăm năm trước, tộc nhân của bọn hắn cũng có một loại linh lực trời ban nhưng mà nguyên nhân diệt tộc thì phải hỏi người trong cuộc mới biết được.

Lâm Triêu Hi nhiệt tình mời mọc, nàng đưa người thiếu chút nữa đẩy nàng vào chổ chết là Ngân Túc vô cùng yêu thương em ruột trở về Lâm gia. Thời điểm Lâm Đường Hoa nhìn thấy cố nhân có chút buồn cười cùng tò  mò, Lâm Thành Trác dù không biết rõ lắm sự tình nhưng cũng đáp ứng. Chỉ là huynh đệ hai người lúc nhìn thấy Lâm Phượng Âm trong bộ dáng nữ nhân cũng tấm tắc tán dương.

“Kể từ khi Tiểu Tịch cô nương xuất hiện, cũng ngay sau đó mang đến thật nhiều chuyện kỳ lạ nha.” Lâm Đường Hoa pha trà ngon, đưa tới trước mặt Ngân Túc. Một phòng người ngồi vào chổ của mình, cùng nhau thưởng thức trà nghệ của Lâm Đường Hoa, lư hương tỏa khói chung quanh. 

Hương khói lượn lờ, tiếng nước sôi trào, hương trà bốn phía, làm người vui vẻ không màng danh lợi.

“ Nhật Nguyệt ngưng tinh nội công của Lâm gia ta, quả thật có thể hóa giải áp chế cổ độc, nhưng không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể bảo vệ tính mạng trong ba năm.” Lâm Thành Trác bắt mạch cho Nguyệt Duy, lúc này hắn đã tỉnh lại, như chim nhỏ nép người vào trong ngực Ngân Túc, né tránh đối mặt với ánh mắt của Lâm Triêu Hi.

Lâm Triêu Hi nắm cái ly ấm áp, bên trái là Lâm Đường Hoa, bên phải là Lâm Phượng Âm, trước mặt là Lâm Thành Trác, thế nhưng đều là những gương mặt nhìn đến chán rồi, có tuấn tú hơn nữa thì cũng quen mắt thôi. Nhưng gương mặt Nguyệt Duy thì khác, vẻ đẹp âm nhu trong trẻo nhưng lạnh lùng, điềm đạm đáng yêu như vậy làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ. Nàng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Duy, nhìn đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, trực tiếp chui vào ngực của anh trai mà trốn tránh.

Tay trái bị một người giữ chặt, tay trái cũng bị một người giữ chặt, hai đứa con trai này còn giả bộ giống như không có việc gì.

Ngân Túc và Nguyệt Duy đồng thời quỳ xuống trên mặt đất, rất có khí phách mà nói: “Ngân Túc Nguyệt Duy nhận được đại ân của Lâm gia, nhất định không quên, từ nay về sau sinh tử không rời.”

“Ha ha ha.” Lâm Triêu Hi cười nói: “ Tại sao lại giống như lời hẹn thề đính ước vậy.”

Ngân Túc lần nữa thật muốn giấu mặt đi, hảo cảm của Nguyệt Duy tăng lên gấp bội đối với Tiểu Tịch cô nương, cảm thấy nàng là một cô nương rộng lượng phóng khoáng.

Lâm Đường Hoa cũng có đồng cảm, nhớ tới nàng chịu khổ mà đau xót trong lòng, nắm tay của nàng càng chặt hơn.

Chuyện của Ngân Túc Nguyệt Duy cứ quyết định như vậy, Lâm Thành Trác cùng Lâm Phượng Âm dùng Nhật Nguyệt ngưng tinh- Âm Dương cương nhu, cho Nguyệt Duy cơ hội có cuộc sống mới. Sau bảy ngày bọn họ bế quan tu luyện, Nguyệt Duy với mái tóc bạc trắng từ trong nhà bước ra, dung nhan tỏa sáng sáng chói mắt người nhìn, giống như là Minh Châu dưới đáy biển sâu, làm người ta kinh ngạc không thôi.

Mà trong bảy ngày này, Lâm Đường Hoa ngày đêm làm bạn bên Lâm Triêu Hi, lúc có người ngoài thì mẫu từ tử hiếu, lúc chỉ có hai người thì không ngừng khôi hài.
Bình Luận (0)
Comment