Diễm Phu Nhân

Chương 62.3

Quả nhiên vẫn là kiểu cũ, mở miệng câu thứ nhất vẫn là: “Tiểu Tịch cô nương, ta van cầu người, để cho ta chăm sóc Đại thiếu gia đi, dù cho cả đời ở dưới đó nô tì cũng nguyện ý.”

“Oanh Oanh à, ngươi nguyện ý cả đời đợi ở dưới đó, lão đại còn không muốn đâu! Ngươi rủa hắn cả đời không tỉnh lại sao?” Tiểu Tịch chậc chậc nói.

“Không phải vậy!” Oanh Oanh vội vàng giải thích, tức giận công tâm mà bị sặc nước môt cái.

Tiểu Tịch lập tức thuận khí cho nàng ta, vỗ nhè nhẹ sau lưng, bất đắc dĩ nỉ non: “Đời người thật sự si tình nha . . . . .”

Trầm mặc một hồi, Tiểu Tịch đang vô cùng buồn chán thưởng thức nét mỹ lệ trời đông giá rét. Lần trước sao một hồi bão tuyết làm cho màn trời giống như mở ra một cái miệng lớn. Mỗi ngày vào ban đêm sẽ có một trận tuyết rơi ào ào, nhưng vừa đến sáng thì vạn dặm bình yên.

Xoạch, có cái gì đó nhỏ giọt lên mu bàn tay, mặc dù cũng đã đông lạnh tê rần nàng vẫn còn cảm thấy có nhiệt độ.

“Trời mưa? Không thể nào? Cứt chim? Cũng không trong suốt như vậy chứ?” Nàng vừa nghiêng đầu nhìn, Oanh Oanh lã chã rơi lệ, vội vàng luống cuống tay chân. Chiêu này tuyệt đối là phải giết! Luyện lâu như vậy nàng vẫn không chống cự được. Ngược lại, tiểu anh hùng Ma Diễn đối với chiêu số tiểu nữ nhi rơi lệ là hết sức không vừa mắt, bỗng dưng xoay đầu qua một bên dùng móng vuốt cào cào mặt tuyết.

“Khụ khụ khụ . . .” Tiểu Tịch giả vờ ho kêu gọi Ma Diễn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc lỗ tai cẩu cẩu người ta như bị ráy tai chặn lại, vì vậy nàng không còn cách nào phải tự mình phụ trách.

“Oanh Oanh à, thật ra thì là, Đại công tử hắn khỏe mạnh . . .”

“Nô tì nhìn thấy các người cõng hắn trở về, toàn thân đều là máu, trong một tháng này lại không xuất hiện, ngài không cần gạt nô tì đâu, hắn nhất định là chết!”

“Phi phi phi! Quá không may mắn rồi! Ngươi phải tin tưởng ta chứ, trời đất làm chứng, thật sự hắn không có chết!” Tiểu Tịch giơ tay ngửa đầu son sắt phát ra lời thề.

Oanh Oanh nhìn nàng một cái, sau đó là ào ào rơi nước mắt: “Người không cần an ủi nô tì, nô tì hiểu rõ Oanh Oanh mệnh bạc phúc cạn, khi Đại công tử còn sống nô tì không cầu có thể ở bên cạnh, chỉ cầu sau khi hắn chết có thể vì hắn vĩnh viễn làm bạn thanh đăng, Tiểu Tịch cô nương chẳng lẽ chỉ yêu cầu này cũng không thể thỏa mãn nô tì sao?”

Đúng là bộ dạng khổ sở, làm cho Tiểu Tịch không khỏi thở dài bộc phát một loại anh hùng thương hương tiếc ngọc, lập tức liền đồng ý. Ma Diễn chợt quay đầu nhìn nàng một cái, sửng sốt từ trong mắt chó có thể phun ra lửa, khẽ nhe răng nhếch miệng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt nàng vào bụng.

Tiểu Tịch nuốt nước miếng, lập tức thay nụ cười đầy mặt, quanh co nói: “Oanh Oanh à, thật ra thì, thật ra thì, cũng không phải là không cho ngươi thấy hắn, ngươi biết mà, võ công Lâm gia thường thường phải bế quan, không thể bị người khác quấy rầy, nhất là Đại công tử, không phải ngươi không biết hắn nóng tính chứ? Lúc luyện công kiêng kị nhất là tẩu hỏa nhập ma, một tháng nay hắn đang tu luyện võ công cực kỳ trâu bò đó nha!”

“Võ công gì?” Oanh Oanh nghi ngờ hỏi, không biết Lâm gia còn có loại tuyệt học này sao?

“Ừ . . . . . Cửu Dương Thần Công, đúng, là Cửu Dương Thần Công!” Tiểu Tịch đứng lên, vung chân biểu diễn tư thế tĩnh tọa tu luyện, Ma Diễn dứt khoát đi vòng vài bước đến chổ khác, nơi nào có nàng ở đó thì nơi đó lạnh.

Oanh Oanh trầm mặc một lát, bắt lấy tay Tiểu Tịch đang vui vẻ quơ múa, mãnh liệt mong đợi nói: “Cho nô tì gặp hắn một lần! Xác định hắn bình an vô sự nô tì liền không truy cứu nữa!”

Khóe miệng Tiểu Tịch co giật, chợt lóe lên ý tưởng, chỉ vào mặt hồ nói: “Nhìn thấy không, bây giờ trời lạnh vô cùng, đoán chừng vài ngày nữa là không độ rồi, lúc này đây nếu ngươi có dũng khí học bơi được thì ta liền đồng ý với ngươi!”

“Không độ?” Oanh Oanh nghi ngờ hỏi: “Không độ là cái gì?”

“Éc . . . . . thật là . . . . . trước khi mặt hồ kết băng ngươi phải học xong, bằng không ngươi có bơi cũng không bơi vào được bên trong.” Tiểu Tịch đánh bàn tính nhỏ, cho dù mặt hồ có kết băng thì vẫn còn một con đường khác đi vào thủy lao, đáng tiếc là không thể nói cho Oanh Oanh được.

Oanh Oanh đứng lên, rất hăm hở tiến lên, gật đầu hỏi: “Người nói thật sao?”

“Ta cũng không gạt người!” Tiểu Tịch lắc đầu cười nói: “Chỉ là ngươi cũng đừng dùng biện pháp liều chết đó, ta không thể cả ngày quây quanh để chờ cứu ngươi đúng không?”

Oanh Oanh lau nước mắt, lấy quần áo trên người đắp lên người Tiểu Tịch nói: “Ngài yên tâm, nô tì sẽ không làm phiền ngài nữa.”

Vố tưởng rằng chuyện này kết thúc ở đây, vốn tưởng rằng Oanh Oanh chắc là sẽ không học được bơi lội, nhưng không ngờ Tiểu Tịch lại bỏ quên một người mới vừa khỏi bệnh - Thập Nhị.

Bởi vì chuyện lần trước đi Thanh Phong Các cua gái sợ là đã bị bại lộ, trong một tháng Thập Nhị được bảo hộ ở Lâm gia dưỡng thương nàng không có chủ động đi thăm lần nào. Tiểu nam quan gặp khách hàng sắc mặt lời nói thế nào cũng rất lúng túng, cơ hồ hắn toàn đi đường vòng, trốn tránh không gặp. Vì để cho hắn mau khỏe, liền chọn một người nhiệt tình là Oanh Oanh đi chăm sóc người bị thương, không ngờ Oanh Oanh và Thập Nhị nhanh chóng thân thiết như vậy. Thập Nhị nghe nói nàng ngày đêm lo lắng làm sao học được bơi lội, thế nên cười một tiếng rồi gánh vác nhiệm vụ huấn luyện viên dạy nàng học bơi. Sau khi Tiểu Tịch biết được chỉ mong ngóng Thập Nhị là tên khoác lác khoe khoang, tốt nhất hắn vừa vào nước liền bị sặc để cho hai người thất bại cùng nhau.

Nhưng mà, trời không chiều lòng người.

Lâm Phượng Âm nghe được nàng hứa hẹn với Oanh Oanh sau đó liên tục lắc đầu, thở dài nói: “Lúc còn nhỏ, Thập Nhị lớn lên ở vùng biển, sau khi ta biết được liền để cho hắn là huấn luyện viên bơi lội đầu tiên.”

Tiểu Tịch hoàn toàn khắc sâu kiểm điểm bởi vì mình có cẩn thận tới đâu cũng có sơ sót. Hôm nay, trọng điểm là làm sao ngăn cản kế hoạch của hai người bọn họ, thậm chí nàng còn nghĩ ra ý tưởng đầu độc Bích Thủy Hồ. Nhưng bị một cái ánh mắt híp lại của Lâm Đường Hoa dọa trở về, ảo não ôm Ma Diễn cằn nhằn lải nhãi.

Ma Diễn vẫn tuân theo nuyên tắc chuyện không liên quan tới mình thì không quan tâm, mặc cho Tiểu Tịch nước miếng tung tóe đếm đầu ngón tay suy tính các loại phương pháp hãm hại. Chỉ nhắm hai mắt lại ngoan ngoãn tựa trên đùi của nàng, mặc cho nàng đẩy như thế nào cũng không đứng dậy.

Trải qua một canh giờ suy xét, rốt cuộc nàng quyết định kế hoạch tác chiến: bắt đầu từ người khởi xướng, chia ra tập kích.

Kết quả là, khi Oanh Oanh phấn chấn bừng bừng đi tìm Thập Nhị, lại bị một con cá nhỏ chặn đường.

“Oanh Oanh cô nương, ngươi nếm thử một chút món canh chủ mẫu thích nhất này, ta cũng muốn học được.” Bị sai khiến- người qua đường giáp Nhất Hào đang cầm một chén canh cười vô hại nói.

Oanh Oanh ngửi mùi vị một cái nói: “Ngươi nhớ lộn hả? Thích uống canh này là Tiểu Tịch cô nương, ta chỉ làm canh vịt và canh cá cho chủ mẫu.”

Tiểu Tịch đổ mồ hôi, sao cái này Oanh Oanh cũng nhớ rất rõ chứ? Cái canh chua cay này là nàng mới gần đây chỉ dạy bằng miệng cho Oanh Oanh. Chủ mẫu trước kia không có không có tâm tình nghiên cứu nấu ăn như vậy, đối với việc Oanh Oanh nấu canh thịt ngon chảy nước miếng ai còn nguyện ý món canh suông chua cay này.

Đáng tiếc người qua đường giáp đổ mồ hôi chạy trốn như vậy, trước khi đi còn ném cho Tiểu Tịch một ánh mắt, giơ bạc vụn trong tay ám chỉ mặc dù mình thất bại nhưng sẽ không trả bạc lại.

Không sao, mình ném rất nhiều bạc ra ngoài, còn có rất nhiều người qua đường.

Kết quà là Oanh Oanh không giải thích được một lát có người hỏi chuyện này, một lát có người nhờ giúp một tay. Từ phòng của nàng đến phòng của Thập Nhị cự ly có chừng một trăm bước lại bởi vì tầng tầng nguyên nhân này lý do kia mà như gần một ngàn mét.

Phương pháp đối phó Thập Nhị, suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy chính mình ra tay, tuy rằng lúng túng mạo hiểm và có nguy cơ bại lộ, nhưng mà có nặng có nhẹ, dựa vào nàng da mặt dày vũ trụ vô địch chẳng biết xấu hổ, đủ để tóm lấy thiếu niên ngây thơ Thập Nhị.

Vì vậy trong lúc Oanh Oanh bị phải đi đường vòng thì nàng lén lút chạy vào phòng của Thập Nhị.

Trong phòng có chút hơi nước ẩm ướt, trên giường đều ngăn nắp chỉnh tề không lộn xộn, không khác gì như giường trong trại lính. Nàng rón rén đóng cửa, sau đó giống như là con chuột ánh mắt tìm kiếm mục tiêu.

Á! Người đâu? Sẽ không chăm chỉ mà ra ngoài sớm vậy chứ?

“Ào ào.” Âm thanh có tiếng nước vang lên, phòng ngủ to vậy mà không có khóa lại để cho Tiểu Tịch lén lút vào được, thì ra là Thập Nhị đang tắm.

Tiểu Tịch cười trộm, chút nữa thì xuống nước không phải cũng tắm sao?

“Ai đó?” Trong phòng truyền đến tiếng gào thét dồn dập, Tiểu Tịch sợ tới mức rối loạn lập tức tông cửa xông vào, sau đó nháy mắt mặt liền đỏ.

Thập Nhị nghe có tiếng bước chân truyền đến lập tức đề cao cảnh giác, đang chuẩn bị đứng lên mặc quần áo, ai ngờ bứt dây động rừng, vậy mà đối phương mở cửa đi thẳng vào. Vì vậy mà một người đàn ông cao lớn thân thể trần trụi toàn bộ bại lộ hiện ra trong làn hơi nước mờ mịt, mà tay Tiểu Tịch đang nắm tay cầm cánh cửa còn chưa có buông ra, mà một cái tay khác còn đang dừng lại trên không làm một cái thủ thế ‘Hư’.

Trong lúc nhất thời cả hai người đều ngây ngẩn cả người. Đàng trai quên mặc quần áo, đàng gái quên nhắm mắt. Tương đối tỉnh lại trước là Tiểu Tịch khi nhìn dọc theo trên người Thập Nhị cho đến khi nhìn tới hạ thân của hắn, nhìn từ bên trái sang bên phải, nhìn trọn thân thể vân da không sót lại gì. Thân thể cường tráng hình tam giác, còn có cái đó ở phía dưới vì được tắm rửa và ngượng ngùng mà hùng dũng ngẩng đầu.

“A!”

Âm thanh kinh sợ này dĩ nhiên không phải được phát ra từ nữ sinh Tiểu Tịch, mà là người cái gì cũng không sợ chỉ thỉnh thoảng thấy nữ nhân là ngất- Thập Nhị. Hắn nói không thành tiếng ngã tõm vào trong thùng nước tắm, trên mặt nước nổi lên một chuỗi bọt khí. Tiểu Tịch nháy mắt mấy cái, rốt cuộc ý thức được mình qúa đáng, ấp úng nói: “Ta . . . . . ta đi ra bên ngoài chờ ngươi . . . . . .” Sau đó khép cửa lại cứng ngắt đi ra ngoài.

Thời điểm Thập Nhị áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt Tiểu Tịch, con mắt dài của nàng như có thể nhìn xuyên qua áo lụa, không nhìn thấy quần áo trên người của hắn, chỉ nhìn thấy da thịt trắng trẻo khỏe mạnh của hắn. Cả khuôn mặt Thập Nhị đỏ bừng, trời mới biết hắn ở bên trong mè nheo cả nửa ngày mới ra ngoài, vẫn mong mỏi nàng đã bỏ đi không còn thấy bóng người ở trong phòng. Nhưng mà, hy vọng tan tanh như bọt nước, thậm chí hắn còn không dám đi lên phía trước một bước, dán chặt người vào cánh cửa hỏi: “Ngươi . . . ngươi muốn gì . . .”

Tại sao lại coi nàng như đạo tặc hái hoa vậy? Tiểu Tịch bật cười hỏi: “Tiểu quan nhân, ngươi biết sao ta tới đây không?”

Sắc mặt Thập Nhị đỏ ngầu, khẩn trương nuốt nước miếng nói: “Ngươi, tìm ta có chuyện gì không?”

Lúc này Tiểu Tịch mới nhớ tới chuyện đại sự, lập tức tiến lên phía trước, mới đi được một bước Thập Nhị liền đưa tay hô to: “Đừng tới đây!”

Tiểu Tịch lúng túng đứng tại chổ, giống như người gỗ đang đùa mà cứng ngắt đứng ở đó, khoát khoát tay nói: “Ta bị oan nha, căn bản đâu có táy máy tay chân với ngươi đâu, bèo nước gặp nhau cũng là duyên, huống chi chúng ta còn cùng nhau trải qua hoạn nạn, ngươi đừng xa cách ngàn dặm như vậy chứ!”

Thập Nhị mím môi thật chặt, màu sắc trên mặt giống như Trương Phi, Tiểu Tịch che miệng cười to, vung bàn tay lên phóng túng nói: “Nói thật cho ngươi biết, hôm nay ta tới là uy hiếp ngươi!”

Thập Nhị bị kiềm hãm, sau đó nói: “Ta chưa từng nói qua cái gì.”

Tiểu Tịch ho khan một cái nói: “Chuyện ngươi tuyệt đối không nên làm nhất đó là đồng ý dạy Oanh Oanh bơi lội, ngươi có biết đây là đắc tội lớn cỡ nào không!”

“Oanh Oanh cô nương là người rất tốt, nàng muốn cầu cạnh ta ta nhất định toàn lực ứng phó.” Thập Nhị hùng hồn nói.

Tiểu Tịch giống như tên côn đồ bĩu môi nói: “Nếu như không nghe lời ta nói, hôm nay ta sẽ ăn ngươi, sau đó làm cho Đại công tử Nhị công tử chỉnh đốn ngươi!”

Lâm Phượng Âm mang Thập Nhị về nhà cũng từng nói rõ nguyên nhân tồn tại ‘đồng nghiệp’ trong Thanh Phong Các, dĩ nhiên Tiểu Tịch không có hoài nghi.

Vậy mà dùng Nhị công tử Tam công tử uy hiếp, nếu không phải vì bảo vệ nàng, mười một huynh đệ . . . , không, không thể nghĩ như vậy, nàng là người mà công tử dùng tính mạng cũng muốn bảo vệ, chức trách của bọn họ là bảo vệ công tử và tất cả, bao gồm cả nữ tử này.

Tiểu Tịch thấy Thập Nhị cúi đầu sắc mặt u buồn, nháy mắt mấy cái nói: “Nè, ngươi có đồng ý hay không cũng phải nói một tiếng chứ?”

“Ừ.” Thập Nhị nói nhẹ.

“Đồng ý rồi nha?”

“Hả?”

“Ai nha thật tốt. Tiểu Thập Nhị, ngươi quả là một nam tử hán! Ta liệt kê cho ngươi mấy lý do cự tuyệt Oanh Oanh, ngươi tự mình xem rồi làm.”

Tiểu Tịch lấy ra một tờ giấy rồi bày ra ở trên giường, sau đó sung sướng cười chói lọi chui ra cửa.

Thập Nhị cầm tờ giấy lên, cẩn thận nghiên cứu chữ viết bảy uốn éo tám nghiêng lệch.

Lý do thứ nhất: thời tiết rét lạnh nước hồ lạnh lẽo, vốn là con gái thể hàn nếu để khí lạnh xâm nhập chính là việc bi thảm trọng đại đời người, sẽ khiến cho kinh nguyệt không đều gây vô sinh . . . . .

Lý do thứ hai: ta vừa khỏi bệnh thân thể còn chưa hồi phục, ngâm nước quá lâu còn có thể lây nhiễm vi khuẩn, bất lợi đối với thân thể của ta, dễ dàng gây ra liệt dương, xuất tinh sớm . . . . .

Thập Nhị vo tờ giấy thành một cục, cảm thấy bị người nhìn thấy lại xảy ra chuyện. Vì vậy lại mở ra thận trọng xé thành từng mảnh nhỏ, biết là cho dù liều mạng cũng không thể nào ghép lại được nữa mới an tâm. Sau đó đi ra ngoài cửa trong vườn hoa đào lỗ nhỏ chôn.
Bình Luận (0)
Comment