Diễm Phu Nhân

Chương 78

Thiên Vân áp dụng phương thức truyền tin rất bí mật, nhưng vẫn chạy không khỏi ẩn sĩ nghiêm chỉnh huấn luyện. Nói là ẩn sĩ, nhưng kỳ thật cũng không khác gì tình báo. Trải qua gây dựng lại cùng huấn luyện, Lâm gia đã huấn luyện được năm mươi tân sinh, bao gồm Lâm Thành Trác chững chạc, Lâm Đường Hoa cẩn thận, Lâm Phượng Âm quỷ kế đa đoan.

Thiên Vân và Phùng Tích Viện ở phía xa Kỳ Châu thông qua con chim truyền tin, để cho Minh gia ban bố tin tức sẽ phải tương đối nhiều kỷ xảo chút.Cửa sau kỹ viện là một ngõ nhỏ ít có người qua lại, Thiên Vân đi qua hậu viện đúng lúc sẽ viết lên bùn đất trên mặt đất mệnh lệnh đơn giản. Mà người Minh gia đến xem xong sẽ xóa mờ đi tất cả dấu vết. Nếu không phải ẩn sĩLâm gia theo dõi suốt mười hai canh giờ( 24h) cũng sẽ không phát hiện mỗi lần Thiên Vân đi dạo vườn hoa hoặc là thời điểm đi nhà xí sẽ đi qua cửa sau.

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, chỉ còn chờ cơ hội. Lâm Thành Trác an bày xong một vở kịch hay, giống như là nhóm bài Tarot ngăn nắp chỉnh tề, một khối sụp đổ thì những lá còn dư lại liền vòng vòng đan xen. Gia chủ Tứ tiểu gia đều ở đây dưới sự an bài chờ trong một gian sương phòng ở kỹ viện, bọn hắn cũng đều thông qua dịch dung rồi chia ra đi vào kỹ viện, không một người nào phát hiện. Chuyện hết sức căng thẳng, đã kéo ra mở màn biểu diễn.

***Bài tarot: Bài Tarot gồm 78 lá bài và mỗi lá bài có mỗi hình ảnh khác nhau đại diện cho một biểu tượng nào đó. Giống như bất kỳ loại bài khác, bài tarot cũng phân ra bốn loại khác nhau giống như Bích, Cơ, Rô, Chuồn vậy. Ở bài Tarot chúng ta gọi nó là (Suits - Wands, Swords, Cups, Circles hay Pentacles)Trái tim, Kim cương, Bích và Câu lạc bộ, trong bài Tarot những loại đó được phân ra nhiều lá bài và được đặt tên theo nhóm như Cây đũa phép, thanh kiếm, ly tách, hình tròn hay Pentacles. Các bạn có thể tham khảo thêm ở đây:http://www.12cungsao.com/p/tarot.html

Ba ngày trước, Lâm Thành Trác chận tin Thiên Vân đưa cho Phùng Tích Viện, tay không bắt sống con chim, gỡ xuống tờ giấy dưới chân, trên đó viết: khi nào sẽ cùng? Rồi sau đó, nhận được thư hồi âm của Phùng Tích Viện, trên thư viết: mấy ngày sắp tới đến Kỳ Châu sẽ cùng. Lâm Thành Trác sai người bắt chước bút tíchviết ra một cái khác tờ giấy thay thế đưa cho Thiên Vân: chuyện của ngươi và Minh lang ta đã biết, hai người các ngươi không cần trở lại Phùng gia.

Đoán chắc thời gian con chim mang thư bay trở về trong tay Thiên Vân, quả nhiên thấy được nét mặt dữ tợn tức giận của nàng ta.

“Phùng TíchViện! Ngươi cho là sau khi ta vì ngươi làm việc rồi có thể tùy tiện vứt bỏ như phế vật ư, ngươi bất nhân ta bất nghĩa!” Nắm chặt tờ giấy ở trong lòng bàn tay, bùm... một tiếng đóng cửa sổ.

Đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi Minh Chung Thư nhăn nhẹ lông mày hỏi: “Thế nào?”

Ánh mắt Thiên Vân lấp lóe, bùng lên cơn tức giận mà hô: “Phùng Tích Viện trục xuất chúng ta khỏi Phùng gia! Thì ra là nàng luôn biết quan hệ của chúng ta! Lần này lợi dụng chúng ta hoàn thành chuyện này xong sau đó chẳng ngó ngàng gì tới một cước đá văng chúng ta! Hừ! Ta sẽ không để cho nàng đạt được, cho dù có chết, cũng phải bắt nàng cùng nhau xuống Địa ngục!”

Minh Chung Thư nghe nói chuyện lạc lối của mình đã bại lộ từ sớm liền luống cuống tay chân. Minh gia nho nhỏ, lại còn cắt đứt quan hệ với Hoa Châu Lâm gia, trừ Phùng gia không còn chỗ nào có thể dựa vào. Nếu thật bị Phùng Tích Viện một tờ hưu thư bỏ rơi, mặt mũi của mình hoàn toàn không còn, mặt mũi gia tộc hoàn toàn không có, cho nên, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cơn sóng dữ này.

Minh Chung Thư bắt đầu bối rối lên, lập tức từ trên tháp đứng lên vọt tới trước mặt Thiên Vân quát: “Ngươi dám!”

“Ta không dám?” Thiên Vân tà nghễ hắn, hừ lạnh nói: “Ta còn có cái gì không dám, Phùng Tích Viện làm những chuyện này đối với ta còn nhẹ hơn nhiều đối với Tứ gia Gia chủ, bọn họ chết sảng khoái, một chiêu bị mất mạng, ngươi cho rằng hiện tại ta còn sống rất dễ dàng sao?”

Minh Chung Thư trợn mắt nhìn chằm chằm Thiên Vân, hai tay giữ chặt vai của nàng ta dường như muốn bóp vỡ xương bả vai của nàng ta, trợn mắt nhìn chằm chằm Thiên Vân hét: “Ngươi muốn chết có phải không, hiện tại ta liền giết chết ngươi!”

Cùng lúc đó, Minh lão gia đứng ở trong phòng cả người run rẩy, mồ hôi lạnh từ bên trán theo thái dương chảy xuống, tay chân lạnh lẽo. Gia chủ Tứ gia ngồi xung quanh ở trên ghế, trên mu bàn tay nổi gân xanh, đều muốn đem cái ghế trong tay tan thành phấn vụn. Nhiều người nhìn trừng trừng, Minh lão gia cởi hổ khó xuống, đám người kia dưới sự hướng dẫn của Lâm Thành Trác tụ hợp ở phòng sát vách của Thiên Vân, vách tường đã sớm bị động tay động chân, có thể nghe rõ từng câu từng chữ vào trong tai.

Thiên Vân cảm giác bàn tay trên vai mình càng ngày càng dùng lực, nàng ta dùng ngón tay bấu lên mu bàn tay củaMinh Chung Thư quát to: “Minh Chung Thư! Ngươi giết ta ngươi cũng chạy không được! Gia chủ Tứ gia đều là do Minh gia ngươi giết, cho dù ta không nói Lâm gia cũng sẽ tra được! Ngươi cho rằng giết chết ta rồi là có thể xong hết mọi chuyện hay sao?!”

Minh Chung Thư lại đột nhiên từ trong tay áo móc ra một cây chủy thủ, vươn thẳng đến cằm của nàng nói: “Giết chết ngươi rồi ta liền có thể trở về đến bên cạnh Tích Viện, lại có thể có Phùng gia bảo bọc! Chỉ cần ngươi chết, Tích Viện nhất định sẽ tha thứ ta, đừng nói Hoa Châu tứ tiểu gia, chỉ cần nàng muốn, ai ta cũng có thể giết, Phùng gia và Minh gia nhất định có thể tung hoành thiên hạ.”

Tuy Thiên Vân có võ công, nhưng chống không lại Minh Chung Thư đang giận dữ công tâm, hơi sức của hắn lớn đến kinh người, nắm cổ của nàng ta khó có thể nói được lời nào, thanh chủy thủ kia vạch một đường lên da trên cổ nàng ta.Nàng có thể cảm thấy máu toàn than và mồ hôi đều ngưng kết ở chung một chỗ trên lưỡi đao lạnh lẽo.

Lâm Thành Trác lạnh nhạt ngồi trên ghế, Gia chủ Tứ gia buồn giận đan xen, rối rít quăng ánh mắt căm hận rét lạnh lên Minh lão gia. Vốn Minh lão gia lo lắng sau khi tuổi già mới thoái ẩn giang hồ, nhưng nhi tử nói làm một chuyện cuối cùng tuyệt đối không có bất kỳ nguy hiểm nào, lại không có nghĩ tới sự việc đã bại lộ còn đem chính mình ném vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.

Hắn quỳ phịch trên mặt đất, hai tay ôm đầu khóc rống thất thanh.

“Xin lỗi, xin lỗi các vị, đều là sai lầm củata, ta không biết cách dạy con!” Minh lão gia khóc thất thanh.

Lâm Thành Trác liếc hắn một cái, lạnh giọng nói: “Chỉ là tội lỗi không biết dạy con thôi sao? Minh lão gia, ngài làm Hoa Châu đại Gia chủ mấy chục năm, lại làm ra chuyện mất hết tính người như thế, trời đất không tha.”

Gia chủ Tứ tiểu gia chỉ còn chờ một cơ hội này, lời nói của Lâm Thành Trác không thể nghi ngờ là cho bọn hắn ăn viên định tâm hoàn (thuốc an thần), cũng đang nhắc nhở bọn họ: Minh gia nhất định phải hủy, bọn họ có thể vì báo thù mà muốn làm gì thì làm.

Thay mặt Gia chủ Dung gia là một vị phụ nhân, nàng đã sớm khóc khóc không thành tiếng, lúc này bất chợt đứng, vọt ra khỏi cửa phòng, người khác cũng chạy theo sát, trước tiên chĩa lưỡi dao lên kẻ thù chân chính: Minh Chung Thư.

Minh lão gia trước sau vẫn quỳ trên mặt đất, gần như ngất xỉu nói không ra lời, gia chủ Hà gia sai người trói gô hắn lại rồi mang đi ra ngoài diễu phố thị chúng. Mà ở trong cái phòng bên cạnh, Minh Chung Thư bị bắt, Thiên Vân lại nhân cơ hội chạy trốn.

Thiên Vân chạy đi đương nhiên là do Lâm Thành Trác cố thả đi, hành động của Phùng Tích Viện làm người thân (thích) hận kẻ thù sung sướng, không bằng thả hổ về rừng, đợi cho Long Tranh Hổ Đấu, ngư ông đắc lợi.

Từ đó, lấy Hoa Châu Lâm gia cầm đầu trận doanh, lấy Diệu Châu Phùng gia dẫn đầu phe cánh bước đầu tạo thành. Thế lực của hai bên không ngừng mở rộng, phơi bày thế cục giương cung bạt kiếm, người trong võ lâm cũng lo sợ bất an, chỉ sợ vào sai trận doanh. Bởi vì Ký Châu Khúc gia và Lâm gia có chút gút mắc, Phùng Tích Viện thành công thuyết phục Khúc gia liên kếtvới Phùng gia. Mà bên kia Lâm Đường Hoa thanh thản dễ chịu nghỉ ngơi ở Kỳ châu Tư Đồ gia, bình thường giống như là đang ở Lâm gia, không nói một chữ tới chuyện kết minh.

Kỳ châu Tư Đồ gia.

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào song cửa sổ, mấy tỳ nữ bưng chậu đồng khăn lông bánh ngọt nước trà bay tới tấp hướng tới khách nhân.

“Ta đi, hôm nay nên ta phục thị công tử thay quần áo rồi!” Một tỳ nữ trên mặt mang xuân sắc, mắt hạnh trong suốt, một tay bưng cái đĩa một tay xô đẩy tỳ nữ bên cạnh.

Tỳ nữ bên cạnh cũng không nhường cho, bĩu môi trừng mắt nhìn ta nàng nói: “Hôm qua chính là ta phục vụ Lâm công tử, Lâm công tử còn cười với ta, chứng minh hắn rất ưa thích ta đấy.”

Một đứa tỳ nữ khác lớn tiếng nhạo báng, gần như không đứng thẳng lên được nói: “Ngươi tự cho mình là tốt, cũng không nhìn lại cái tư sắc của ngươi một chút. Hơn nữa, Lâm công tử đối với người nào mà không cười, đối với người nào mà không phải là giống như gió xuân đáp lễ.”

Tỳ nữ ban đầu nói chuyện cắn cắn môi, chợt móc ra hai cái vòng tay từ trong tay áo nói: “Hai cái này ta để dành lương tháng thật lâu mới mua được, các ngươi để cho cơ hội này cho ta, ba người chúng ta không thể để cho người khác thừa cơ. Các ngươi xem mấy người phía sau một chút, vừa nhìn liền biết tâm tư bất chính!” Nàng hướng phía sau nháy hai mắt, quả nhiên, trên đường rất nhiều tỳ nữ vội vội vàng vàng chạy tới, đều đang tới đưa quà tặng mình quý trọng.

Tư Đồ gia chủ ngồi ở trong chính sảnh, một bàn tay lơ lửng trên không trung không ngừng bấm đốt ngón tay. Thỉnh thoảng cau mày thật chặt, thỉnh thoảng nhẹ nhõm buông ra, thỉnh thoảng thở than một tiếng, thỉnh thoảng nghi ngờ nhìn trời suy tư, cuối cùng, rốt cuộc cười thản nhiên lắc đầu một cái nói: “Người trẻ tuổi, thế hệ này của chúng ta thật là già rồi, xem ra lần này không thể toàn thân mà lui rồi, số mệnh a...”

“Người đâu!” Tư Đồ gia chủ kêu một tiếng, thấy hồi lâu mà không có ai xuất hiện lại kêu một tiếng: “Người đâu!”

Một gia đinh vội vội vàng vàng chạy tới, quỳ bùm xuống hỏi: “Lão gia có gì phân phó?”

Tư Đồ gia chủ giọng bất đắc dĩ hỏi: “Chẳng lẽ lại chạy hết tới phòng khách rồi?”

Gia đinh cười một cái nói: “Lâm công tử sức quyến rũ thật là lớn, nha hoàn Tư Đồ gia chúng ta cũng bị hấp dẫn đi hết, cả ngày quăng mất hồn phách, chậc chậc, cái này kêu là cười một tiếng nghiêng phòng khách đi!”

Tư Đồ gia chủ liếc hắn một cái, nói: “Lúc không có chuyện gì làm thì đi học nhiều một chút, đừng đi ra để cho người ta chê cười, người học võ chúng ta cũng phải cần hiểu có chút học vấn, đi, đi mời Lâm công tử tới cho ta.”

Ánh nắng chiếu đầy trong phòng, gian phòng sáng rộng rãi lại chật chội rất nhiều oanh yến.

Một người nam tử, áo trắng thắng tuyết, tóc đen như suối tán lạc, gió nhẹ lay động, trong phòng thơm ngát hương mực. Vị công tử này giống như Tiên Nhân hạ phàm gian giống như không dính một hạt bụi, đi tới chỗ nào cũng giống như từng bước sinh lan, mang theo mùi thơm U Lan. Trong phòng trưng bày mấy bồn hoa lan nở rộ tư thái cao ngạo, ở dưới ánh mặt trời chiếu sáng càng lộ vẻ xa hoa lại không lãng phí, lạnh nhạt cũng không tầm thường, đều là Lâm Đường Hoa tùy thân mang theo. Cho dù xe ngựa mệt nhọc cũng sẽ không bị nhàm chán vượt qua chặn đường, chăm sóc hoa che chở hoa là yêu thích của hắn.

“Công tử... Xin, xin dùng... Này này này, là ta, tự.. mình làm...” Một tỳ nữ ấp úng nói xong, chính là cô gái mới vừa rồi dùng vòng tay mua được cơ hội lần này, thế nhưng lúc này đột nhiên biến thành nói lắp.

Lâm Đường Hoa vẩy ít nước trong lên cánh hoa lan, sau đó quay người lại, một nụ cười kia, giống như hoa nở trong nháy mắt, chỉ là hương hoa trong khoảnh khắc nhưng lại có thể bảo tồn vĩnh viễn ở trong ký ức. Một nụ cười kia khuynh quốc khuynh thành giống như thế gian không còn hắc ám có thể bao trùm lòng người, một nụ cười kia ấm áp giống cỏ xanh như vạn trượng, một đóa Yên Vân (làn khói) tiêu tán ở trong không khí làm người ta trầm mê, lại tựa như một bầu rượu ngon lâu năm mùi thơm tự nhiên thấm vào ruột gan.

“Cám ơn.” Lâm Đường Hoa nhẹ giơ lên ngón tay ngọc, cầm lấy điểm tâm tỳ nữ đưa tới, chính là dáng vẻ ăn uống cũng là hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Ngoài cửa âm thanh tỳ nữ hết sức huyên náo, chen lấn đi vào bên trong cửa. Tỳ nữ bưng cái đĩa ổn định lại tâm thần, hít sâu một hơi đang muốn biểu đạt tâm ý, chợt nghe một tiếng động, sau đó là một trận trầm mặc, theo sát là tiếng gõ cửa dồn dập, một giọng nam cất tiếng nói: “Lâm công tử, lão gia cho mời.”

Rốt cuộc đã tới, Lâm Đường Hoa cười nhạt, liếc mắt, ánh mặt trời ấm áp tỏa vào tô vẽ vầng sáng trước mắt.

“Mùa xuân a...” Lâm Đường Hoa nhàn nhạt nói, sau đó hắn lễ phép gật đầu một cái đối với tỳ nữ trước mặt, dịch bước rời đi. Chỉ còn lại tỳ nữ kia ngây ngốc ngay tại chỗ, bị nụ cười mê người này trộm đi ba hồn bảy phách.

Lâm Đường Hoa đi tới Tư Đồ gia bảy ngày rồi, từ đó đến nay một chữ cũng không nói đến chuyện kết minh. Bởi vì hắn đoán khi Hoa Châu truyền đến tin tức, mà hắn đang làm khách ở Tư Đồ gia Tư Đồ gia chủ khó mà hạ lệnh đuổi khách, cũng ngại ngùng mặt mũi giao tình nhiều năm cùng Lâm gia.Trong chốn võ lâm đã sớm phân hướng phe cánh, Tư Đồ gia cũng phải chọn một đối tượng ủng hộ. Điểm này không cần hắn đi hao tốn miệng lưỡi mà nói, chỉ cần một ít thời gian chờ đợi xác định trở lại. Vì vậy trong bảy ngày này hắn chỉ là thật sự đến làm khách, thỉnh thoảng cùng nhau ăn bữa cơm nói lời khách sáo việc nhà, thỉnh thoảng một mình ngắm hoa trợ giúp Tư Đồ gia thiết kế xử lý vườn hoa, chỉ bằng một dung nhan tuyệt thế liền đem lòng dạ trên dưới nữ quyến của Tư Đồ gia toàn bộ bắt đi.

“Hiền chất ngủ ngon giấc không?” Tư Đồ gia chủ sai người dâng trà, sau đó nụ cười âm u thăm hỏi.

Lâm Đường Hoa uống một ngụm trà, cười nhạt gật đầu nói: “Rất tốt.”

Tư Đồ gia chủ lần đầu tiên cẩn thận quan sát “Hiền chất” này như vậy, nhìn tư thái hắn tràn đầy tự tin tự nhiên, thế này mới ý thức được thì ra mình băn khoăn suy nghĩ đã sớm ở trong dự liệu của hắn. Không trách được lần này tới Tư Đồ gia làm khách một chút áp lực cũng không có. Hậu Sinh Khả Úy, hắn không thể không thừa nhận mình đã già.

“Hoa Châu bên kia truyền đến tin tức nói, Lâm gia cùng Phùng gia đã chính thức tuyên chiến, đem địa vị võ lâm lần nữa phân chia. Đây là một cơ hội tốt, Tư Đồ gia tự nhiên toàn lực ủng hộ Lâm gia, hiền chất cần phải trở về hiệp trợ xử lý việc nhà rồi. Dù sao, chủ mẫu và Tam hiền chất không có ở đây, Lâm gia phải có nhiều chuẩn bị mới tốt.”

Lâm Đường Hoa cười một tiếng nói: “Phùng gia, chỉ bằng vào một người đại ca đủ ứng phó rồi. Thường nghe mẫu thân nói, thuật xủ quẻ của Tư Đồ gia chủ coi là chính xác, lần này vãn bối tâm phục khẩu phục.” Hắn sớm biết bằng Tư Đồ gia biết bói quẻ nhất định sẽ biết tình cảnh Lâm gia phải đối mặt, mà những chuyện chủ mẫu mất tích Tam đệ đi ra ngoài này quả quyết không gạt được hắn, nhìn vẻ mặt Tư Đồ gia chủ một chút hốt hoảng thác loạn cũng không có, tất nhiên là đã tính ra được kết quả cuối cùng hoàn hảo.

Hắn rốt cuộc, có thể an tâm rời đi, cho dù Lâm gia không có Lâm Đường Hoa, vẫn như cũ không tồn hao gì, người khác cũng không thay đổi được cái gì ở Lâm gia.

“Vậy, thứ cho hiền chất nên rời đi rồi.”

Tư Đồ gia chủ gật đầu một cái, sai người giúp một tay chuẩn bị xe ngựa, lúc Lâm Đường Hoa rời đi, Tư Đồ gia chủ chỉ nói một câu: “Mọi việc chớ cưỡng cầu, tất cả đều có ý trời.”

Bánh xe lộc cộc ngược hướng về Hoa Châu mà đi, nơi đó chính là con đường tiến về phía Bắc Hải Thánh nữ cung.

Bắc Hải Thánh nữ cung, một năm bốn mùa như mùa xuân, gió nhẹ ấm áp, không tuyết ít mưa, bốn phía là biển rộng bao quanh mênh mông, màu xanh dương sâu kín cùng trời chạm vào nhau.

Tiểu Tịch đi tới nơi này hơn nửa tháng, cuộc sống một ngày lại một ngày trôi qua chán đến chết.

Ngọc Hoàn dẫn nàng đến Thánh nữ cung sau liền biến mất không thấy, chỉ còn lại một người đang đông lạnh trong hầm băng, bốn phía đều là băng lạnh trong suốt, mười mấy viên dạ minh châu vây quanh ở trên tảng băng phát ra ánh sáng ấm áp. Mà bên trong gian phòng cô tịch, chỉ có một nam tử đang hôn mê ở đây, không tiếng động nằm ở trên Hàn Băng ngàn năm, sắc mặt bình yên vô sự, nhưng, cũng không còn mộtchút sức sống.

Tiểu Tịch mặc áo lông thật dầy, tầng tầng bao bọc nàng giống như là một cái bánh chưng thịt, tay bị nứt nẻ đông lạnh đỏ bừng. Hệ thống nấu nước nóng chảy vào hầm băng trong nháy mắt biến thành nước ấm, nàng vội vã bưng chậu đồng chạy đến bên giường Hàn Băng, vắt khô khăn lông bắt đầu công việc mỗi ngày phải làm, đó chính là, lau thân thể cho Thu Vô Cốt.

Vào giờ phút này Thu Vô Cốt không kiêu ngạo giống trong trí nhớ của nàng, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, giống như cự người ngoài ngàn dặm. Hắn nhắm mắt lại, lông mi rậm thon dài là đồ Tiểu Tịch thích táy máy nhất, giống như đang quan sát một đứa bé sơ sinh. Nàng dùng khăn lông ấm lau chùi sương lạnh trên mặt hắn, làn da của hắn trắng nõn trong suốt ấm áp, mang theo một tầng sắc đỏ nhàn nhạt. Nàng nâng tay của hắn lên, thật cẩn thận lau ngón tay của hắn, công việc này làm cực kỳ tỉ mỉ, thận trọng đối đãi với cơ thể không có một chút sinh cơ nào. Không biết vì sao, ban đầu mới tới cũng chưa có sự sợ hãi khi đối mặt với người chết ấy, rõ ràng là một cỗ thi thể lại hoàn toàn không cảm thấy đáng sợ, ngược lại tạo thành thói quen mỗi ngày tâm sự trò chuyện với hắn.

“Ngươi chừng nào thì tỉnh đây? Ta ngày hôm qua lại nằm mơ, mơ thấy huynh đệ Lâm gia tìm được ta...chúng ta cùng nhau chơi trốn tìm ở trong hoa viên đấy, ha ha, rất ngây thơ có phải hay không, nhưng người thích ta sẽ phải rất ngây thơ, ta không thích lời nói lạnh nhạt ngôn ngữ thành thục quái dị.” Tiểu Tịch dùng lược chải sơ qua tóc cho hắn, động tác nhẹ nhàng, nhưng mà, trên lược vẫn có không ít tóc quấn quanh.

“Ngươi lại rụng tóc rồi, có phải nơi này quá lạnh rồi hay không hả? Nhưng đưa ngươi đi ra ngươi sẽ bị bệnh, còn sẽ có quạ đen và chim ưng ăn hết ngươi. Ta không có võ công, sẽ không bảo vệ ngươi được, bằng không, chúng ta dùng nước vo gạo và mè đen gội đầu có được hay không, ngày mai ta gội đầu tóc cho ngươi.” Tiểu Tịch nói một chút trong lòng lại chua xót, hắn thật sự đã chết rồi, một chút nhịp tim cũng không có, chỉ là bằng vào những thứ thảo dược cổ quái kia mới có thể bảo trụ được cổ thi thể này. Mỗi ngày tóc cũng sẽ rơi hơn mấy trăm ngàn sợi, giống như là cỏ khô mùa đông đột ngột bay lên từ mặt đất, chỉ cần một trận gió thổi lên lại không chịu được.

Bất tri bất giác, trong hốc mắt lại có hơi nước mờ mịt, trước mắt mê mê mang mang, nàng cởi ra y phục của hắn chà lau thân thể cho hắn, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con bươm buớm màu đen xám trên cánh tay hắn.

Nghe nói, trên cánh tay tộc nhân Thánh nữ tộc đều có một con bươm buớm giương cánh, mới đầu là màu bạc. Ngay sau khi lập gia đình sẽ biến thành màu tím, mà sau khi chết, sẽ biến thành màu đen xám khô cằn.

Mỗi ngày có hai hạng mục công việc dành cho Tiểu Tịch chính là phục vụ Cung chủThánh nữ cung Điệp Trang. Nàng luôn cảm thấy cái tên này quen tai vô cùng, giống như đã nghe qua ở nơi nào đó, nhưng thần kinh của nàng lại là rương lớn trí nhớ kém, đã sớm quăng chuyện nghi ngờ này ra sau ót rồi. Sau khi đi ra hầm băng liền bắt đầu liên tục cởi xuống một tầng một tầng áo khoáctrên người mình, mặc trang phục mùa xuân, chạy đi hướng biệt viện Cung chủ.

“Ta tới đây ta tới đây!” Tiểu Tịch kêu, sau đó mở cửa chui vào, chạy thẳng tới bàn trang điểm.

Điệp Trang đang ngồi ở trước gương bàn trang điểm chăm sóc khuôn mặt của mình, tỉ mỉ quan sát góc nếp nhăn “Ừ” một tiếng nói: “Mau tới, hôm nay ta còn chưa có đắp mặt nạ dưỡng da, còn nữa, ngày hôm qua ngươi dạycái kiểu tóc kia cho nha hoàn nhưng mà bọn họ còn không có học được, cũng là ngươi có vẻ thuận tay.” Âm thanh của nàng lười biếng và từ tính, không nhanh không chậm không hờn không giận nói, giống như tiếng nước chảy róc rách ngưng tụ yên tĩnh. Nếu không có danh hiệu “Cung chủ” đó, nàng cũng muốn hoài nghi người tên Điệp Trang có phải là người lãnh đạo có lòng dạ độc ác hay không.

Sau khi nàng đi tới trên đảo, rốt cuộc phát huy tác dụng làm đẹp của mình, nhất là chống lại nếp nhăn, tẩy đi tế bào da chết, làm trắng đẹp, còn có thường ngày nàng yêu thích thiết kế kiểu tóc, tỷ như đầu tóc kiểu nụ hoa đầu tóc kiểu đạo cô. Hiện tại người Bắc Hải Thánh nữ cung đồn đãi, cũng ba chân bốn cẳng đi tới phòng của nàng lãnh giáo một hai. Nhất là Điệp Trang này, tuổi đã gần bốn mươi, đặc biệt để ý dung mạo của mình, luôn để cho nàng phục vụtoàn bộ.

“Cung chủ, ngươi không biết, cái mặt nạ này cũng không phải ngày ngày đều phải làm, làm quá thường xuyên đối với da cũng không tốt đâu, nhất là lòng trắng trứng, thời điểm nuôi dưỡng cũng sẽ có tác dụng phụ.” Tiểu Tịch cắt tỉa tóc của nàng, sau đó lén nhổ ra mấy cọng tóc màu bạc trắng vứt đi, nói tiếp: “Phương pháp tốt nhất để dưỡng dung nhan chính là tinh thần phải thoải mái, tâm tình tốt việc phiền lòng ít, mới là bí quyếttrẻ tuổi. Ngài cả ngày việc phiền lòng nhiều như vậy, sầu lo quá nặng, trong lúc vô hình chính là tăng áp lực đối với cơ năng của thân thể đấy.”

Nàng đứng đối diện với gương, điều chỉnh độ cao xong, sau đó dùng dây trên bàn bắt đầu cuộn tóc, chọn lựa mấy cây trâm tinh sảo cắm trên tóc nàng ta.

Điệp Trang nhàn nhạt liếc nhìn nàng nói: “Lần trước ngươi nói cái loại hoa đó, tìm được chưa?”

Tiểu Tịch gật đầu nói: “Ừ, trên đảo mặc dù ít, nhưng vẫn có, chẳng qua ta không dám đi hái, khắp nơi có độc vật, ta không phải là thân thể bách độc bất xâm.”

Điệp Trang nhẹ giọng cười cười mà nói: “Lát nữa lại để cho bọn họ dẫn ngươi đi lấy, ta còn không biết móng tay cũng có thể nhuộm màu, màu đỏ, ta thích vô cùng.”

“Ừ.” Tiểu Tịch đáp lời, xem ra hôm nay tâm tình Điệp Trang rất tốt, nàng không khỏi cả gan hỏi thăm: “Cung chủ, Lâm gia, có động tĩnh gì không?”

Điệp Trang từ trong gương đồng liếc nàng một cái, sau đó đứng lên nói: “Nha đầu, bây giờ ngươi đang ở Thánh nữ cung, đời này cũng sẽ ở Thánh nữ cung, Lâm gia cùng ngươi có quan hệ gì.”

“Nhưng mà, ta chỉ là muốn biết bọn họ có bình an hay không... mà thôi...” Nàng dần dần cấm thanh.

“Ta biết rõ ngươi và người Lâm gia có quan hệ không tầm thường, nhưng phải nhớ, nam tử thiên hạ đều phụ lòng phụ bạc, cho dù là người Lâm gia, cho dù đã từng thề non hẹn biển, ngươi cho rằng cả đời cũng không đổi? Hừ.”

Tiểu Tịch gật đầu một cái đáp một tiếng “Oh.”

Trong lòng hết sức không ủng hộ lời Điệp Trang nói, từ lúc tiếp xúc lần đầu tiên nàng liền phát hiện nữ nhân này là một oán phụ không tin tình yêu. Dĩ nhiên, nàng còn có rất nhiều thói quen cùng tật xấu, tỷ như không cây rau thơm và ớt xanh. Lâm Phượng Âm cũng ăn kiêng như thế, tỷ như nàng ta và Lâm Đường Hoa giống nhau cũng có tính thích sạch sẽ rất nghiêm trọng. Sau mỗi lần trang điểm xong ngay cả chút phấn rơi rớt ở trên bàn cũng sẽ dọn sạch, trên y phục không cho phép có một chút nếp nhăn. Tiểu Tịch hận không được tự mình phát minh sau đó sáng tạo ra một bàn là điện, nhớ ngày đó y phục Lâm Đường Hoa đều là bọn hạ nhân dùng cây gậy đánh đánh lên, nàng đã từng còn dùng sức phá vỡ vài món.

“Cung chủ.”

“Vào đi.” Điệp Trang mặc xong xiêm áo, đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế.

Một hầu gái duyên dáng che mặt lượn lờ đi tới, bẩm báo nói: “Cung chủ, có một nam tử đang trôi dạt đến trên đảo.”

“Còn phải tới hỏi ta sao, giết.”

“Nhưng...”

“Nhưng mà cái gì.” Điệp Trang trầm giọng hỏi.

“Nhưng là, người này là... Là đại sư huynh.”

Con mắtsắc của Điệp Trang sáng lên, giễu cợt hừ nhẹ một tiếng nói: “Là hắn? A, mất tích nhiều năm như vậy rốt cuộc chịu trở lại?”

“Hắn đang ở trên một thuyền cá, hình như là bị đầu sóng đẩy tới.”
Bình Luận (0)
Comment