Diễm Phu Nhân

Chương 84

Lâm Thành Trác nhàn nhạt nhìn lướt qua Tiểu Tịch, phá lệ một câu nói làm cho Thập Nhị thiếu chút nữa bất tỉnh.

"Biết rồi, chuyện này ta sẽ cân nhắc, ngươi theo Tiểu Tịch cô nương đi dạo một chút đi."

Thập Nhị nhìn vẻ mặt áy náy của Lâm Thành Trác, biết nhất định là vì khiến hắn đi theo nàng giải sầu. Mặc dù mình căn bản không có cái gì ấm ức, nhưng chuyện này nếu nàng là nhược điểm nắm ở trong tay, đoán chừng về sau Lâm Thành Trác sẽ đối với nàng nói gì nghe nấy.

Tiểu Tịch lôi Thập Nhị còn không có từ trong tin dữ tỉnh lại, cười híp mắt ra khỏi phòng. Sau đó khoát tay áo từ biệt hướng về phía Độc Cô Úc đang ăn không biết ngon. Độc Cô Úc u mê ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ, đợi đến khi trong phòng cũng không còn có mùi của nàng, lúc này mới chợt ý thức được cái gì, buông chén đũa xuống chạy ra ngoài.

"Tiểu Tịch cô nương, ngươi đi thật lâu rồi, muốn làm cái gì?" Thập Nhị đi theo ở phía sau, hắn vốn cho là Tiểu Tịch sẽ nghĩ ra phương pháp li kỳ cổ quái gì để chỉnh hắn. Nhưng là bây giờ nhìn lại, hình như Tiểu Tịch không có hứng thú vui chơi cái gì, chỉ chậm rãi đi ở trước mặt. Sau đó lơ đãng đi tới Bích Thủy Hồ, đứng ở trên con đường lát đá ngoài đình.

Thập Nhị cũng dừng lại cách một mét ở ngoài, canh chừng bóng lưng nàng, im lặng không lên tiếng.

"Thập Nhị, ngươi có từng thích qua ai đó hay không?" Tiểu Tịch mím miệng hỏi.

Thập Nhị sửng sốt một chút, hình như có chút xấu hổ nói: "Tiểu Tịch cô nương...... Chúng ta là ẩn sĩ, từ nhỏ đều ẩn núp ở trong bóng tối, trong suy nghĩ trong nội tâm chỉ có một mục đích, thời điểm Lâm gia cần chúng ta là lúc vô điều kiện xuất hiện. Làm sao có thể có cơ hội thích người nào...... ngay cả tiếp xúc với nữ tử, cũng là ít lại càng ít......"

Tiểu Tịch nhẹ giọng cười một tiếng, quay đầu lại hỏi: "Ta không phải là trong ít lại càng ít đó chứ?"

Thập Nhị ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, để cho tóc nàng như trân châu đen càng thêm lộ ra vẻ rực rỡ, như là thác nước lóe sáng nhu nhã. Nụ cười của nàng so với tia sáng ánh mặt trời nhún nhảy càng rực rỡ hơn, con ngươi sáng rỡ, như rơi vào rượu xuân, hắn giống như nhìn thấy sóng nước mênh mông, đứng ở nơi đó gần sát như thế, rồi lại xa xôi như thế.

Đúng vậy, vẻ đẹp của nàng không gì sánh kịp, vì vậy khiến các công tử ưu tú như thế đều có chút khuynh tâm. Mặc dù họ phải trả giá thê thảm, cũng muốn bảo vệ nàng, giống như là bảo vệ một pho tượng thánh khiết trong trắng, một đóa hoa sen không nhiễm nước bùn, là người mà tất cả mọi người nguyện hết lòng che chở thật lòng thương yêu, động lòng người như thế, ấm áp như thế.

"Thập Nhị, ngươi gặp được ý trung nhân thì nói cho ta biết đi, ta sẽ đi cầu bọn hắn. Có nhà có thê thất nếu như còn làm công việc nguy hiểm như thế thật không tốt......" Tiểu Tịch đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn, sảng khoái nói.

Trong nháy mắt Thập Nhị có chút hoảng thần, nhưng rất nhanh liền cười cười xấu hổ, giống như vừa ở trong mộng mới tỉnh hận không được cho mình một cái tát. Cô gái hắn gặp qua ngoại trừ người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, chính là kẻ địch lúc thi hành nhiệm vụ hung hiểm âm độc. Duy nhất duy nhất, chính là nàng, luôn là để cho hắn rất quẫn bách khác hẳn một tinh linh vui sướng như vậy.

"Đa tạ Tiểu Tịch cô nương." Thập Nhị nhàn nhạt đáp lại, Tiểu Tịch cảm thấy vẻ mặt của hắn có chút chán nản, có chút đồng tình với bọn họ những ẩn sĩ này. Ẩn sĩ Lâm gia, phục tùng vô điều kiện mọi mệnh lệnh, cho dù là nhiệm vụ nguy hiểm có liên quan sinh tử cũng muốn hoàn toàn tập trung tinh thần đi giải quyết, giống như là đặc cảnh nằm vùng ở hiện đại. Mỗi một giây cũng coi như là điểm cuối của sinh mệnh, mỗi một khắc đều đáng quý trọng. Hắn sẽ không có thê thiếp sao, cứ an phận như vậy chục năm, cô gái nào sẽ gả cho người nam tử không có tương lai chứ. Nàng không khỏi có chút khổ sở, vì người trong võ lâm mà có một loại bi ai này, nhưng nàng nhìn không hiểu nét mặt Thập Nhị, không biết ẩn sâu trong mắt của hắn là ưu thương và hèn mọn lùi bước cỡ nào......

Yêu, nếu như cũng có thể nói ra khỏi miệng, nếu như cũng có thể làm cho đối phương biết, là có may mắn hay là bất hạnh......

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên nở rộ một pháo hoa ngắn ngủi.

Thập Nhị ngửa đầu nhìn, nắm chặt quả đấm thở phào nhẹ nhõm nói: "Tam công tử sắp trở về rồi!"

Độc Cô Úc ở Lâm gia vẫn không quên nghiên cứu phát minh làm bằng gỗ của mình. Mỗi ngày đứng ở trong phòng củi đóng cửa suy nghĩ, thoạt nhìn rất buồn bực, thật ra thì hắn tuyệt không phải bởi vì "Thất tình", mà là đang nghiên cứu diện mạo của mình.

Ở Bắc Hải Thánh nữ cung, trừ đi hắn và Thu Vô Cốt là hai mỹ nam tử, trước kia lúc hành tẩu giang hồ sẽ mang theo áo choàng hoặc là cái khăn che mặt, bởi vì sợ cô gái khác sẽ đối với hắn vừa thấy đã yêu. Nhưng sau lại gặp nhiều vô số, lại đều là người hơn người, hơn nữa ở Lâm gia này, mình hèn mọn giống như một người làm bình thường. Điều này làm cho hắn nhớ tới khi còn bé ở trong một đám đệ tử đó, mình vẫn luôn là một người đần nhất kém cỏi nhất hèn nhát vậy, võ nghệ cũng vẫn là người rất yếu.

Nếu như không có sư phụ dễ dàng tha thứ và trông nom, có lẽ hắn không sẽ sống đến cuối cùng, cũng sẽ không làm Đại Đệ Tử còn sống ở đời. Hắn vẫn cảm thấy, mình tựa như một cây cỏ nhỏ được đại thụ sum xuê che chở, hèn mọn và yếu ớt, chịu đựng không được gió táp mưa sa. Cho nên hắn nghĩ muốn một mình hành tẩu giang hồ chứng minh thật ra mình là người rất có đảm đương. Thế nhưng sau nhiều năm qua, mình chỉ là vui đùa với thế gian, chỉ là đơn giản làm theo ý mình, để chứng minh thực lực của mình mà trộm cắp. Nhưng mất đi hăng hái thì ném hết tất cả bảo vật, bởi vì từ đầu đến cuối hắn không có tìm được cho mình ý nghĩa chân chính và vị trí tốt nhất.

Hắn giơ dao nhỏ, khắc từng vết dao nhỏ ở trên một cọc gỗ, mới vừa nhìn qua hình dáng, là một pho tượng tượng gỗ.

Bùm... một tiếng, cửa phòng chứa củi mở ra, Độc Cô Úc giật mình xê dịch tay, ngón tay tay bị dao nhỏ làm bị thương.

"Nha! Làm sao lại chảy máu rồi!" Tiểu Tịch chạy vào, nắm ngón tay bị thương của hắn cau mày.

Độc Cô Úc ngẩng đầu lên liếc nhìn nàng một cái, rụt tay về lại, nhưng Tiểu Tịch hung ác mạnh mẽ nắm được trừng mắt nhìn hắn nói: "Làm gì, chơi xấu hổ à! Thiệt là." Tiểu Tịch móc ra khăn tay sạch sẽ băng bó lên ngón tay hắn, cười nói: "Trước kia ta á, thường hay bị thương chảy máu, Đường Đường luôn chuẩn bị cho ta rất nhiều khăn tay sạch sẽ đấy, ừ, đây chính là một cái trong đó. Hắn nói rồi, mỗi ngày cần phải mang theo một cái, bởi vì bảo vệ không cho phép lúc nào thì sẽ gây ra phiền toái, ha ha ~ hôm nay ta rất khỏe mạnh, cho ngươi dùng á!"

Tay nàng rất thuần thục nhuần nhuyễn, rất nhanh tay băng bó kỹ ngón tay hắn, cuối cùng còn thắt nút hai lỗ tai con thỏ, thoạt nhìn rất dí dỏm. Nàng nắm ngón tay của hắn cười gật gật đầu mà nói: "Không tệ, không tệ đi! Rất tốt!"

Độc Cô Úc ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Tìm ta làm gì?"

Tiểu Tịch bĩu bĩu môi, nói: "Không có việc gì, ngươi là người duy nhất biết Thánh nữ cung, là dẫn đường của chúng ta, khách nhân quan trọng!"

"Chỉ là khách?" Mi tâm Độc Cô Úc nhăn lại thành một chữ bát nhàn nhạt (bát: 八).

"A, không phải, hì hì, ngươi là bạn tốt của ta!" Tiểu Tịch che miệng cười nói: "Ngươi và Lưu Y, Đường Đường, Thành Trác và Âm Âm, mọi người đối với ta đều quan trọng giống nhau. Mặc kệ người nào trong các ngươi xảy ra chuyện ta đều sẽ làm việc nghĩa không được chùn bước xông ra cứu các ngươi đấy! Tiểu Úc Úc thì sao, giống như rất thương cảm đó, nếu là vì chuyện Nguyệt Duy cũng không đáng đâu, người ta thiên sinh lệ chất, là có chút giống như nữ nhân á..., Nhưng rừng rậm lớn như vậy, ngươi nhất định phải treo cổ trên một thân cây ư, ta biết tiểu Úc Úc là người rất kiên cường." Nàng đứng vỗ vỗ bả vai Độc Cô Úc, giống như là chủ nhân trên cao nhìn xuống an ủi tiểu sủng vật vậy.

Độc Cô Úc vui vẻ cười cười, sau đó giơ lên tượng gỗ mới khắc có một nửa quơ quơ ở trước mắt nàng nói: "Đây chính là mộc tượng hình người lần đầu tiên ta làm trong đời, tặng cho ngươi." Hắn dùng ngón tay bị thương nắm dao nhỏ, sau đó mím môi hết lòng điêu khắc vì nàng. Tiểu Tịch đứng ở một bên khom người, nhìn hắn thận trọng hạ dao, khắc ra tướng mạo của nàng.

Vào lúc giữa trưa, nắng ấm chiếu sáng trên không, một phòng ấm áp, nhưng ở một địa phương khác lại lạnh lẽo như là địa ngục.

Lâm Đường Hoa đứng ở trước quan tài Thu Vô Cốt, hai người áo trắng giống nhau, băng bích trong suốt long lánh và quan tài, cũng chiếu rọi sắc mặt của hai người sáng long lanh mà trấn tĩnh.

"Thiếu chủ, hoa lan mang tới rồi." Thanh Xà Sứ giả rón rén đi tới, vẫn vừa sợ lại cung kính đối với người thiếu chủ này.

"Ừ." Lâm Đường Hoa gật đầu một cái, nhận lấy hoa lan Thanh Xà Sứ giả đưa tới, sau đó đặt ở một bên quan tài, nói: "Đang ở Thiên Sơn trên nóc đầu, đột nhiên nham sâu vá Diệu Hương nhiều. Không phải là không dưới chân Phù Vân náo, không tới hiểu nhau đi không lưu." (Tạm dịch: Trên đỉnh Thiên Sơn, hương thơm khắc sâu. Không phải cãi dưới chân Phù Vân, tới không hiểu nhau đi không để lại.)

Đây là một chậu Hương Phu Lan hắn thích nhất, hôm nay đưa cho đệ đệ thân sinh của mình cũng không quá đủ. Có lẽ Điệp Trang còn không biết người này mới chính là con trai ruột của mình, nhưng Tư Đồ Môn chủ đã sớm nói với hắn, quái tượng chắc sẽ không gạt người.

"Thiếu chủ, Cung chủ phái thuộc hạ đến hỏi thăm, khi nào khởi hành đi đại hội võ lâm."

"Đại hội võ lâm, có mời Thánh nữ cung sao?" Lâm Đường Hoa cười nhạt hỏi, đùa nghịch nhụy hoa lan.

"Nhưng...... Thiếu chủ, Cung chủ nghĩ thừa dịp lần này rửa sạch sỉ nhục trước kia, Thánh nữ tộc chúng ta đã từng bị nhân sĩ tự xưng chính phái đuổi đi, lần này lại là cơ hội tốt, có Thiếu chủ ở đây, nhất định có thể......" Thanh Xà Sứ giả lời đến khóe miệng, bị một ánh mắt của Lâm Đường Hoa bác bỏ đi.

"Ta ở đây, sẽ biến tà môn ngoại đạo trở thành danh môn chính phái à......" Lâm Đường Hoa cười nhạt một tiếng, nhưng trong lời nói lại không có một tia ấm áp, lạnh lẽo làm cho người ta run lên.

"Nhưng mà, đây là tâm nguyện của Thánh nữ tộc bao nhiêu năm......" Thanh Xà Sứ giả hạ giọng thấp xuống chút, cúi đầu.

Trong không khí là một mảnh yên lặng, qua hồi lâu Lâm Đường Hoa mới nói: "Đi xuống đi."

Trong phòng băng chỉ có hắn và đệ đệ của mình, nghe nói, thời điểm Tiểu Tịch ở đây, mỗi ngày đều là nàng lau cho hắn, sửa sang lại quần áo cho hắn, cho nên mới được sạch sẽ chỉnh tề như vậy. Chợt thấy bên gối hắn để một cái túi thơm nho nhỏ, hắn cầm lên đặt ở trong lòng bàn tay, là một túi thơm màu xanh ngọc, bên trong chính là hoa thơm phổ thông dùng một lần, cũng là trước kia thời điểm Tiểu Tịch tắm rửa giặt quần áo thích dùng nhất, cho nên trên người hắn luôn có hương thơm đủ các loại hoa, mát mẻ hợp lòng người.

Đám người Lâm Phượng Âm ra roi thúc ngựa lên đường, không có gian nan hiểm trở, lại có thêm một Thu Trường Khôn dẫn đường hợp cách. Nếu không phải Tư Đồ Tinh Nhi một khóc hai nháo ba thắt cổ yêu cầu Thu Trường Khôn đi theo về nhà, bất kể như thế nào Lâm Phượng Âm cũng không mở miệng.

Lưu Y đã tỉnh rồi, vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất, nhưng dinh dưỡng không đủ dẫn đến thân thể hết sức yếu ớt, cho nên bọn họ vẫn lựa chọn đi xe ngựa.

"Sư phụ, đệ tử cô phụ kỳ vọng của người......" Đây đại khái là một câu nói dọc đường Lưu Y nói nhiều nhất.

"Sai lầm chính là sai lầm rồi, không cần nhiều lời làm gì nữa." Thu Trường Khôn cũng là lời nói ác độc như vậy, không cho người ta có cơ hội hối cãi chút nào.

"Sư phụ, đệ tử sẽ trở về Phùng gia." Lưu Y nhàn nhạt nói, tràn đầy bất đắc dĩ.

Tư Đồ Tinh Nhi hừ nhẹ một tiếng, nói: "Người nào đồng ý ngươi trở về Phùng gia rồi hả? Phải về cũng là trở về Tư Đồ gia!"

Thu Trường Khôn im lặng không lên tiếng, Lâm Phượng Âm nhắm mắt dưỡng thần, Bạch Nguyên Phong ngược lại hào hứng bừng bừng. Liên tục thảo luận y dược kết hợp cùng đồ ăn với Lưu Y, chuẩn bị cho Bất Dạ Thành tăng thêm dược thiện mới.

" Lưu Y huynh, cho dù là Tư Đồ gia hay là Lâm gia, căn bản chỉ cần không làm trái với ích lợi của Bạch mỗ và Phượng Âm huynh, ta nguyện ý cùng huynh tới cùng, phải biết huynh nguyện ý đầu nhập vào trong việc buôn bán của ta, trong chốn võ lâm ồn ào hỗn loạn cũng không phải là một địa phương an ổn. Trong thương nghiệp cũng không giống nhau, huynh sẽ phát hiện một chuyện tốt đẹp hơn." Bạch Nguyên Phong luôn luôn giới thiệu lôi kéo, nhưng mà Lưu Y toàn tâm toàn ý chỉ hy vọng lấy được sự tha thứ của sư phụ.

Bạch Nguyên Phong có chút nóng nảy, cuối cùng ra đòn sát thủ.

"Lần trước nghe huynh nói muốn gặp nương tử của huynh, huynh yên tâm, nếu huynh gia nhập vào ta, mặc kệ nương tử của huynh là Bồ Tát Thần Tiên hay là Yêu Ma Quỷ Quái, ta đều có thể cho người tìm về cho huynh."

Lưu Y ngó hắn một cái, ánh mắt tràn đầy chờ mong, nói: "Thật ra thì, nàng chỉ là một cô gái rất bình thường, nhưng mà với ta mà nói thì ngay cả Thần Tiên cũng không kịp, Tiểu Tịch là nữ hài tử khả ái nhất ta đã gặp......"

Trong không khí, trong nháy mắt có như băng tinh giá rét đang lưu động tăng lên theo cấp số nhân.

Bạch Nguyên Phong yên lặng không nói, mắt phượng hẹp dài của Lâm Phượng Âm lần đầu tiên có địch ý với Lưu Y. Tư Đồ Tinh Nhi chợt cười sáng sủa, nói: "Nguyên Phong ca ca, ngươi đánh bàn tính sai lầm rồi! Tiểu Tịch tỷ tỷ không cần phải hao tâm tổn trí đi tìm, Phượng Âm ca ca nói cho ta biết, Tiểu Tịch tỷ tỷ đã trở lại Lâm gia, hiện tại đoán chừng lại đang nghiên cứu chuyện đùa giỡn ăn ngon!"

Thu Trường Khôn vẫn rượu bất ly thân, cảm giác không khí giữa những người trẻ tuổi này thật vi diệu, không biết nên may mắn hay là bất đắc dĩ. Mình chỉ là lượm được một cô gái lạc đường ở trong rừng rậm lúc trời mưa to giàn giụa, thế nhưng dính dấp ra nhiều ân ân oán oán như vậy. Mà con trai của mình, đồ đệ của mình đều đang bị cái cô nương đầu đầy bụi đất đó mê hoặc xoay quanh, không biết rốt cuộc nàng có chỗ đặc biệt gì......

Xe ngựa thật nhanh chạy về hướng Hoa Châu, đi theo phía sau hiển nhiên là đội ngũ thương lữ cũng là xe ngựa lao đi. Bóng dáng người đánh xe ở dưới trời chiều có vẻ có chút mệt mỏi và cô đơn, nhưng tất cả mọi khó khăn cũng không bó buộc được thần sắc hả hê, cái này so với buôn bán, kiếm một mớ khẳm.
Bình Luận (0)
Comment