Diễm Phu Nhân

Chương 87

Thiên Vân và Oanh Oanh chia ra vây lượn bên cạnh Hách Liên Tuyên Mẫn, mà Lãnh Dịch thì ở phía sau giống như là khối sắt đi theo. Mặc dù ẩn mình ở phía sau, nhưng mà vẫn như cũ có thể cảm nhận được cái loại hơi thở lạnh lẽo đó, giống như là thời thời khắc khắc có người mang theo một thanh đao bén nhọn chống đỡ ở tại sau lưng ngươi, cảm giác áp lực lúc nào cũng lởn vởn bao phủ ở quanh thân không ngừng.

Thiên Vân cảm thấy Lãnh Dịch này sẽ là trở ngại lớn nhất của mình, liền nghĩ đến rất nhiều chủng loại phương pháp đối phó, nhưng mà Lãnh Dịch hoàn toàn không phải là một nam nhân bình thường, bất luận là sắc dụ hay là cái khác hắn đều là một bộ không ăn vào.

"Công tử, ngài đây là muốn đi đến nơi nào?" Thiên Vân biết rõ còn cố hỏi. Bây giờ đã là ngày thứ hai bọn họ cùng khởi hành, nhưng Hách Liên Tuyên Mẫn vẫn không lo lắng tuyệt không gấp gáp lên đường, Thiên Vân và Oanh Oanh cũng lúc cùng đi theo, khi thì dừng lại nghỉ ngơi thỉnh thoảng ngắm nhìn non sông tươi đẹp.

Hách Liên Tuyên Mẫn ngồi ở trên ngựa, con ngựa ăn no thả bước chậm lộc cộc ở đường nhỏ đi vào trong rừng cây. Hách Liên Tuyên Mẫn nghiêng đầu cười cười mà nói: "Ta muốn đi Hoa Châu nha."

Oanh Oanh bật cười, nói: "Công tử, ý của tỷ tỷ là hỏi, ngài đi làm cái gì."

"Hả? Vậy các ngươi phải đi làm cái gì đấy?" Hách Liên Tuyên Mẫn không trả lời mà hỏi lại.

Thiên Vân đạm cười, chỉ vào cách đó không xa nói: "Chúng ta vốn là người Kiều gia Hoa Châu, nhưng Lâm gia khi dễ chúng ta quá đáng hại cả nhà ta bị diệt. Lần đại hội võ lâm này nhất định phải báo thù rửa hận, lần này đi Hoa Châu là muốn cùng với nhà khác tụ họp cùng thương thảo đối sách chung. Nhìn công tử cũng không phải là người trong võ lâm, công tử muốn đi làm cái gì?"

Hách Liên Tuyên Mẫn trầm mặc một lát cười nhạt nói: "Đi Hoa Châu ngắm cảnh, thưởng thức phong thổ, còn nữa, muốn nếm thử một chút thủ nghệ tổng điếm chưởng quỹ danh chấn Thánh quốc là Bất Dạ Thành." Nụ cười của hắn hết sức ung dung hoa quý, cười ưu nhã, nhưng là trong mắt lại dần hiện ra hơi thở nguy hiểm, đó là ánh mắt tràn đầy tự tin của một vương giả thời điểm đối mặt một con mồi.

Thiên Vân và Oanh Oanh cho nhau một ánh mắt, rốt cuộc xác nhận địa phương Hách Liên Tuyên Mẫn muốn đi, là Hoa Châu, mà hắn muốn đối phó họa trong lòng chính là Bạch Nguyên Phong.

Lúc này Bạch Nguyên Phong đang ngồi ở hậu viện trong đại trạch Bất Dạ Thành nghỉ ngơi.

Xuân về hoa nở, chồi non cành mới, trong đình viện sàn nhà lát đá cẩm thạch màu xám tro trong đó mang theo màu xanh. Bạch Nguyên Phong một thân trường bào màu xanh nhạt đứng ở trong đình viện, khẽ nhắm đôi mắt, ánh mặt trời chiếu xuống gương mặt của hắn, toàn thân kim tuyến chiếu sáng loáng.

"Nguyên Phong ca ca!" Tư Đồ Tinh Nhi hô to một tiếng, sau đó cửa phòng bếp bịch một tiếng bị đá văng. Tư Đồ Tinh Nhi bưng một mâm lớn chạy như điên ra ngoài, bước chân vững vàng không hổ là người luyện võ qua, nàng vội vã chạy tới, sau đó cực kỳ cẩn thận dịu dàng đặt cái mâm lên bàn.

Bạch Nguyên Phong chậm rãi mở mắt ra, trong mắt đều là vẻ mặt bi thương, quay đầu u oán nhìn Tư Đồ Tinh Nhi, muốn nói lại thôi.

"Nguyên Phong ca ca......" Tư Đồ Tinh Nhi nghẹn miệng, một đôi mắt to ngập nước chớp chớp mang theo dòng điện chung tình mà tê dại tập kích Bạch Nguyên Phong, nhỏ giọng ngọt ngào giống như là bôi hương vị mật ong.

"Được, ta thử một chút." Bạch Nguyên Phong thở dài một tiếng, trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng lại đưa tay cưng chìu sờ sờ đầu của nàng, nụ cười tràn đầy trên khóe miệng cũng chôn dấu chút đau khổ cùng sầu lo dưới tấm lòng.

Tư Đồ Tinh Nhi hưng phấn gật đầu một cái, vội vàng mở nắp ra, Bạch Nguyên Phong nhất thời sét đánh ngoài khét trong sống.

Nằm ở trong đó, đến cùng có phải là điểm tâm hay không? Chẳng lẽ là cà phê hoặc là Chocolate trong truyền thuyết? Nhưng rõ ràng nàng nói muốn làm bánh ngọt Quế Hoa......

"Chuyện này......" Khóe miệng Bạch Nguyên Phong có chút run rẩy.

Tư Đồ Tinh Nhi nhếch miệng mân môi, chậm chạp nói: "Đây là ta làm tốt nhất rồi đó, làm cho tới trưa đấy, Nguyên Phong ca ca không thích sao?"

"Thích thích, làm sao sẽ không thích, đây là quà tặng sinh nhật ngươi tặng cho ta, làm sao sẽ không thích." Bạch Nguyên Phong ngoài miệng cười theo, nhưng trong lòng khổ phát run.

Kể từ hai ngày trước Tư Đồ Tinh Nhi biết hôm nay là sinh nhật Bạch Nguyên Phong, liền quyết định tự mình xuống bếp, tự tay làm bữa ăn thứ nhất của nàng hiến tặng cho Nguyên Phong ca ca. Thế nhưng đã không dưới trăm bữa ăn, Bạch Nguyên Phong thiếu chút nữa ăn không biết ngon đánh mất luôn vị giác. Mỗi ngày đối mặt với thức ăn cháy khét hoặc là vị không bình thường, trong dạ dày quay cuồng còn phải kiên trì nuốt xuống.

Ngón tay ngọc của Bạch Nguyên Phong vớt chiếc đũa lên, trong lòng bàn tay là mồ hôi rét run, hắn kẹp lại một miếng bánh ngọt cứng như sắt đưa vào trong miệng, sau đó để cho hàm răng mình chịu hết ngược đãi từ từ khép lại, nhẹ nhàng cắn.

Hả? Mùi vị cũng không tệ lắm?

Bạch Nguyên Phong kinh ngạc mở to mắt, sau đó cẩn thận thưởng thức mùi vị một chút, trong đắng chát có ngọt, trong một chút xíu mặn mang hương thơm mát.

"Ăn ngon không?" Tư Đồ Tinh Nhi tiến tới, hương thơm thiếu nữ của nàng đang quanh quẩn ở trước mặt của Bạch Nguyên Phong. Mà Tư Đồ Tinh Nhi có ngũ quan xinh xắn làn da tinh tế, đôi mắt thu thủy lắng đọng xinh đẹp hấp dẫn hắn không dời mắt nổi.

"Ừ." Bạch Nguyên Phong cười nhạt đáp lại, cảm giác hương thơm mùa xuân mê người như thế, mà một đóa chớm nở đang ở gần trong gang tấc trước mặt hắn.

"Cái này gọi là Đề Lạp Mễ Tô (tiramisu), là Tiểu Tịch tỷ tỷ dạy ta làm, chỉ là nàng nói ở đây không tìm được bột cà phê thích hợp chế biến qua, cho nên liền thay đổi thành màu đen."

Bạch Nguyên Phong trả lời: "Theo lời nàng nói quá trình sao bột cà phê quá mức phức tạp, có rất nhiều kỹ thuật bây giờ còn không cách nào làm được. Nhưng sẽ có một ngày, ta muốn nhìn một chút cái Đề Lạp Mễ Tô chánh tông đó là cái dạng gì."

"Sẽ có cơ hội đi, Nguyên Phong ca ca sắp xếp lợi hại như vậy, trên đời này có cái gì mà ngươi không tìm được, hì hì, ta cũng vậy muốn nhìn một chút Đề Lạp Mễ Tô đẹp mắt nhất là cái dạng gì đấy. Tỷ tỷ còn nói muốn cho Độc Cô đi làm cái ly đẹp mắt đấy." Tư Đồ Tinh Nhi huơ tay múa chân hình dung, Bạch Nguyên Phong nhẹ nhàng nhàn nhạt cười.

Ánh mặt trời ấm áp, năm tháng tĩnh lặng, nhưng mà, chỉ là ngắn ngủi trong chốc lát.

Phùng Lâm hai nhà ở trong võ lâm gây ra sóng gió giống như là sóng biển ngập trời, rất nhanh sẽ quét sạch một mảnh giang hồ.

Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm cũng vận sức chờ phát động, chuẩn bị bước lên tiến về phía hội trường tỷ võ phụ cận Bắc Hải.

"Không để cho ta đi, ta càng muốn đi!" Tiểu Tịch ngồi ở trong phòng củi, dùng cái búa chém từng cái cọc gỗ, bên cạnh là Độc Cô Úc đang ngồi ngáp. Rõ ràng thời gian một nửa mỗi ngày của hắn đều là để ngủ, nhưng kể từ khi vào Lâm gia lại luôn bị quấy rầy.

"Này, tiểu Úc Úc, ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không vậy!" Tiểu Tịch chém một búa lên thớt gỗ, hai tay chống nạnh trừng hai mắt hỏi.

Độc Cô Úc ngẩng đầu lên, hỏi: "Hả? Muốn đến thì đến đi, ngươi cũng không phải là chưa đi qua."

"Nhưng mà bọn hắn không để cho ta đi!" Tiểu Tịch nhanh chóng chạy đến bên người hắn nói: "Cho nên tất cả liền nhìn ngươi đó!"

"Ta có thể làm thế nào?" Độc Cô Úc nghi ngờ hỏi.

Con ngươi Tiểu Tịch đảo lòng vòng nói: "Ngươi ấy, biết đường, cho nên là lựa chọn tốt nhất, 200% bọn họ sẽ không vứt bỏ ngươi. Hơn nữa đoán chừng ngươi nói yêu cầu gì cũng sẽ đồng ý, cho nên ấy, lợi thế của ta chính là ngươi, lợi thế của ngươi chính là ngươi biết đường, bọn họ không có lợi thế, cho nên chúng ta quyết định bọn họ! Khà khà!" Tiểu Tịch cười gian, kéo cổ áo của Độc Cô Úc tiến tới trước mặt hắn, lập tức tới làm một gấu ôm thật to, nói: "Nhờ vào ngươi! Chúng ta thương lượng, ngươi nghe ta chỉ huy tất cả!"

Độc Cô Úc không giải thích được ù ù cạc cạc bị đưa đến tiền thính. Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm đang chuẩn bị lên đường, thấy bọn họ tới, hơn nữa dáng vẻ Tiểu Tịch tràn đầy tự tin kiêu ngạo như đã tính trước, vừa nhìn chính là quỷ linh tinh lại bắt đầu phát huy tà chiêu.

Gặp chiêu phá chiêu, lấy tịnh chế động, là phép tắt bọn hắn tổng kết hàng phục Tiểu Tịch. Nhưng mà hôm nay bọn họ không nghĩ tới Tiểu Tịch so với bình thường thông minh hơn một chút. Trong ngày thường dùng là mưu kế không khác gì khổ nhục kế, oán trách làm nũng đeo bám dai dẳng, một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Nhưng là hôm nay, lại giống như có khí phách.

"Ta là tới đàm phán!" Tiểu Tịch đi thẳng vào vấn đề, khí phách mười phần nhìn chằm chằm Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm, hai cánh tay khoanh trước ngực ngẩng đầu liếc xéo bọn họ, khí thế hoàn toàn.

"Ừ." Lâm Phượng Âm tà nghễ nhìn nàng, nụ cười hài hước trước sau vẫn giữ trên môi, hơi có chút hứng thú vui đùa.

Tiểu Tịch hung hăng trừng mắt nhìn hắn, mặt ngó Lâm Thành Trác nói: "Ta muốn yêu cầu cùng đi!"

"Lý do đâu." Lâm Thành Trác tỉnh táo hỏi.

Tiểu Tịch đẩy Độc Cô Úc vô tội về phía trước, nói: "Đầu óc hắn không tốt, rất hay quên, hắn chỉ nhớ một nửa đường, còn dư lại chỉ có ta biết rõ! Không có ta, các ngươi cũng sẽ bị cuốn vào bên trong sóng biển không thể vươn mình, còn có Sa Ngư Kình Ngư gì gì đó, Lâm gia liền xong đời! Cái gọi là Biết Người Biết Ta Bách Chiến Bách Thắng, không có bản đồ còn muốn thám hiểm? Tuyệt đối không thể! Không có nội gian hướng dẫn còn muốn chơi rối loạn địa bàn người khác? Mơ mộng hão huyền! Từ đó tổng hợp lại, quả thật chính là không có ta là không thể, không có ta cũng không có ánh sáng cuối con đường! Cho nên, dẫn ta theo! Không mang ta theo thì Tiểu Úc Úc cũng không đồng ý phải hay không?" Tiểu Tịch hung hăng vừa bấm vặn thịt sau lưng Độc Cô Úc, Độc Cô Úc khổ sở cau mày lập tức gật đầu nói: "Đúng đúng đúng!"

Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm hai mặt nhìn nhau, cảm thấy hai người này thật là hát bè với nhau được, hơn nữa hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, thế nhưng lấy chuyện biết đường làm uy hiếp.

Lâm Thành Trác ngồi xuống, vừa vặn Thập Nhị từ ngoài cửa chạy tới, nhìn thấy Tiểu Tịch khẽ gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Lâm Thành Trác Lâm Phượng Âm cung kính khom người nói: "Công tử, đồ mang tới rồi!"

Lâm Phượng Âm trực tiếp ném bọc quần áo nhận được vào trong ngực Tiểu Tịch nói: "Lần này ngươi thật sự muốn đi không phải không có lý do, bởi vì Lâm gia thiếu một một chủ mẫu. Chúng ta biết chuyện này rất nguy hiểm, cho nên thương lượng xong nếu như ngươi đã đến rồi cố ý muốn đi chúng ta liền đồng ý ngươi, nếu như ngươi không muốn đi chúng ta cũng quyết không cưỡng cầu. Xem ra, chúng ta ắt phải cùng nhau rồi."

Tiểu Tịch ôm bọc quần áo mở ra, bên trong là Ngân Hoa đan và mặt nạ da người còn có xiêm áo chuẩn bị xong, Tiểu Tịch cười ha hả nói: "Yes Sir Yes Sir! Ngài xin được rồi!" Sau đó mặc kệ Độc Cô Úc đang trong trạng thái ánh mắt mù mịt, ném "Đồng minh" này đi.

Đoàn người Hách Liên Tuyên Mẫn đứng ở nơi cửa thành Hoa Châu, Lãnh Dịch tiến lên đưa thẻ bài cho Tiểu Quan giữ cửa sau đó nói rõ tình huống liền lập tức cho đi. Bọn họ chỉ coi hắn là Khâm sai chứ tuyệt đối sẽ không nghĩ tới lại là hoàng thượng vi hành.

Mà ngày trước ở trong thanh lâu Tri Phủ Diệu Châu cùng công công nói chuyện trời đất thế nhưng cũng chuyển trạm tới Hoa Châu, cũng ngụy trang thành thanh quan liêm minh vi phục vi hành tìm hiểu dân tình. Theo lời công công thấy một công tử cao quý bên cạnh là cận vệ cận thân đầu đen mặt đen thì con ngươi xoay động, chuẩn bị đến đầu đường vô tình gặp được.

"Ngượng ngùng ngượng ngùng." Tri Phủ kia kêu hạ nhân xông về phía trước đụng phải Hách Liên Tuyên Mẫn, vốn Lãnh Dịch định rút kiếm chào đón. Nhưng không ngờ cây quạt Hách Liên Tuyên Mẫn xuất hiện so với hắn sớm hơn, đang chống đỡ ở chỗ cổ tay hắn để cho hắn không nên có hành động thiếu suy nghĩ.

"Ha ha, không sao." Hách Liên Tuyên Mẫn liếc mắt nhìn nam nhân vội vã chạy tới nói xin lỗi, cười nhạt nói.

Nam nhân kia chính là Tri Phủ Diệu Châu, vội vàng khom lưng bồi tội nói: "Xin lỗi xin lỗi, thuộc hạ của ta thật sự quá lỗ mãng, quấy nhiễu công tử xin hãy tha lỗi."

"Đừng ngại." Hách Liên Tuyên Mẫn làm bộ phải đi, nhưng Tri Phủ lại vội vàng cản lại, nói: "Tại hạ họ Quách, nhìn dáng vẻ công tử chắc là ngoại thành tới đi, hiện tại Hoa Châu thành tụ tập rất nhiều giang hồ nhân sĩ, khách sạn đã sớm đầy người rồi, không bằng đến ở nhà bạn của tại hạ được không, cũng để tại hạ tận tình chủ nhà hướng mấy vị nói xin lỗi." Quách tri phủ mắt quét qua bốn người bọn họ, đảo quanh ở trên người Thiên Vân và Oanh Oanh một phen. Oanh Oanh đột nhiên nhớ tới Tri Phủ này chính là khách mình từng tiếp qua, nhưng Thiên Vân lại hình như hết sức bình tĩnh, ngược lại càng có nắm chắc nhìn lại cười cười.

Hách Liên Tuyên Mẫn ở trọ lại biệt viện Tri phủ Hoa Châu, phàm là người sáng suốt đều có thể nhìn ra diện tích biệt viện này rộng rãi khí vũ bất phàm. Hơn nữa ngoài cửa có trọng binh canh giữ vừa nhìn liền biết không phải gia đình phàm phu tục tử. Tri Phủ Hoa Châu họ Lưu, cùng Quách tri phủ Diệu Châu chẳng có quan hệ thân thích gì, nhưng là chữ lợi trên đầu cá mè một lứa gặp nhau là khó tránh khỏi, nhất là thời điểm phân thịt.

Hách Liên Tuyên Mẫn ý thức được mình chui vào nhà quan, nhưng nhìn Lưu tri phủ là người háo khách ngây ngốc o o, hoàn toàn không có nửa điểm bộ dạng coi hắn là hoàng thượng mà chăm sóc. Suy nghĩ một chút mình cũng sẽ không để lộ thân phận vì vậy thoải mái làm khách, mang theo Lãnh Dịch đi dạo xem hoa, chim, cá, sâu đi.

"Đại nhân." Thiên Vân và Oanh Oanh miệng đồng thanh quỳ lạy.

Quách tri phủ sờ sờ cằm nói: "Lại là hai người các ngươi, rốt cuộc các ngươi là ai, lại đi theo bên cạnh hoàng thượng!"

Thiên Vân lập tức nằm ở trên đất cuống quít dập đầu, giọng điệu Oanh Oanh cũng cố làm ra vẻ mang theo mềm yếu e ngại nói: "Đại nhân trách lầm chúng ta, chúng ta thật sự không biết kia là hoàng thượng, chẳng qua là nửa đường vô tình gặp được. Ta và tỷ tỷ vốn là gái lầu xanh, mấy năm như vậy cũng đã để dành tiền chuộc thân áo gấm về nhà, không có nhiều ý tưởng không an phận, xin đại nhân tha tội!"

Quách tri phủ ở trước mặt bọn họ đi tới đi lui, Thiên Vân nhẹ nhàng đứng lên run rẩy nói: "Đại nhân, có lẽ chúng ta có thể giúp ngài đấy."

"Hả? Các ngươi giúp ta thế nào?" Quách tri phủ hứng thú.

Thiên Vân khẽ mỉm cười nói: "Mục đích của ngài và chúng ta giống nhau, không bằng, chúng ta cùng nhau hợp tác có tốt không? Đại nhân có phải đang suy nghĩ, làm sao mới có thể tạo cho hoàng thượng một cái lý do vừa vặn diệt trừ Bạch Nguyên Phong và Lâm gia những thứ tai họa ngầm này đây?"

Ánh mắt Quách tri phủ thoáng qua một tia sáng lên một chút, cúi người xuống nâng cằm Thiên Vân lên, cười tà nói: "Vậy ta cũng muốn xem một chút, đầu óc của ngươi có phải giống như thân thể của ngươi sử dụng tốt như vậy hay không."

Hắn lập tức đẩy váy trên người Thiên Vân, nhanh chóng ôm giữ Oanh Oanh, một phòng hỗn độn xốc xếch.

"Lãnh Dịch, mua cho ngươi cái mặt nạ như thế nào?" Hách Liên Tuyên Mẫn giơ một mặt nạ ở trước mặt hắn loay hoay.

"Đều nghe công tử." Lãnh Dịch khom người nói.

"Thật ra thì ngươi lại dịch dung, tại sao không làm cho mình tuấn tú hơn chút chứ, ai." Hách Liên Tuyên Mẫn tấm tắc nói.

"Ta cảm thấy không cần thiết."

Hách Liên Tuyên Mẫn cười cười mà nói: "Ban đầu ta chính là coi trọng lãnh và tuyệt của ngươi, cõi đời này một người ngươi muốn giết sợ rằng ít có người có thể tuột tay sống trộm, cho nên ngươi cũng không cần sợ có người dựa theo diện mạo của ngươi tìm tới trả thù, quang minh lỗi lạc đi."

"Tạ công tử khích lệ."

"Phía trước chính là Bất Dạ Thành rồi, chúng ta không ngại đi trước nếm thử món ăn một chút?" Hách Liên Tuyên Mẫn sải bước hướng về phía trước cửa hàng tráng lệ mà đi, ý cười dạt dào.
Bình Luận (0)
Comment