Diễm Phu Nhân

Chương 93

Edit: ChieuNinh

"Tại hạ Trang gia Diệu Châu! Xin chỉ giáo!"

"Tại hạ Dung Gia Hoa Châu, xin mời huynh đài!"

Trên đài là hai người thủ lĩnh tiểu gia đang tỷ võ, mà Dung Gia Hoa Châu lại là một nữ tử. Tuy nói nàng không xinh đẹp, nhưng ngũ quan đoan chính, nhất là một đôi mắt hết sức sắc bén, lớn mà có hồn. Cho dù chỉ là từ mặt bên thấy tướng mạo cô gái kia, vẫn như cũ sẽ cảm thấy trên người nàng có một loại hồn nhiên thiên thành kiên định và dũng cảm.

Tiểu Tịch nhìn từ trên xuống dưới cô gái mặc một thân trang phục áo gai vải thô, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ nàng......"

Lâm Thành Trác gật đầu một cái, nói: "Sau khi ngươi mất tích không lâu, Hoa Châu bốn tiểu gia tộc bị diệt cả nhà, Dung Gia này chính là một trong số đó, Thiếu chủ chết rồi, Thiếu chủ phu nhân tạm quản lý gia vụ."

"Oh." Tiểu Tịch tán thưởng nói: "Thật là nữ anh hùng, trượng phu không có ở đây, thê tử gánh vác cả gia tộc to lớn, bội phục bội phục!"

Trên đài đã đấu võ, Trang gia phái ra là một đệ tử có tài của Trang gia, toàn thân đều là bắp thịt. Trong khoảng thời gian này ở đây xuân hàn se lạnh, vậy mà cởi áo choàng ngắn trên người ở tại chỗ, thân trên xích lõa phía dưới quần xắn lên, tay nâng đại đao, gương mặt dữ tợn mắt trợn to, một bộ dạng đồ tể dã man. Khiến cho Tiểu Tịch giống như nhìn thấy Tyson uy vũ, mà Tyson lại xuống tay với một cô gái yếu đuối trước mặt.

Trường hợp như vậy thế nào cũng có vẻ không ăn khớp, giống như là một con lang sói hung ác đối mặt với một con thỏ trắng nhỏ nhắn. Dung phu nhân một thân đồ tang trắng thuần đứng ở nơi đó, trong tay giơ lên một thanh kiếm mỏng, nghe nói đó là bảo kiếm gia truyền của Dung Gia, bảo kiếm khi Dung Thiếu chủ dung mạo tuấn mỹ và trẻ tuổi còn sống vẫn không rời người. Hiện tại Dung Gia trên có lão giả hữu tâm vô lực, dưới không con nối dõi tiếp nhận, chỉ còn dư một nữ lưu yếu đuối đảm đương trách nhiệm to lớn. Chỉ vừa nghe thông tin Lâm Phượng Âm kể lại, Tiểu Tịch đối với người trên đài như Mộc Quế Anh thời này càng thêm gia tăng kính nể sùng bái không dứt.

Lâm Phượng Âm hớp một ngụm trà nói tiếp: "Dung Gia Thiếu chủ này, cũng đã từng là một công tử phong lưu đấy."

Tiểu Tịch cười mỉa nói tiếp: "Dáng dấp mặt trắng nhỏ như vậy, không ra trêu hoa ghẹo nguyệt không phải đáng tiếc sao!"

Lâm Phượng Âm liếc nàng một cái nói tiếp: "Dung Gia thiếu phu nhân này trước kia cũng không phải là cái đèn cạn dầu. Nàng là con gái một Đại Đạo Đệ Nhất Giang Nam, cha nàng là Thanh Sơn trộm đạo, bản lĩnh nhanh nhẹn, khinh công thiên hạ không ai bằng, am hiểu nhất là Cách Không Thủ Vật. Chỉ cần là hắn muốn trộm muốn cướp cũng chưa có không cách nào tới tay. Ngay cả là bảo bối trong nội viện hoàng cung cũng cầm tới tay. Nhưng mà hắn cũng không tùy tiện trộm đạo, nhất định lựa chọn vật có giá trị nhất mới xuống tay, bởi vì tất cả đồ đệ hắn đều là đại đạo hiếm có giang hồ. Nhắc tới Dung phu nhân, nàng thích nhất là cướp của người giàu giúp người nghèo khó, nói đến đoạn thời gian nàng và Dung Gia Thiếu chủ gặp nhau rồi quen biết kia, vẫn được khen là giai thoại võ lâm, cũng là một việc rất buồn cười trời ban thưởng lương duyên."

Lâm Phượng Âm tức thời dừng lại đề tài làm người khác khó chịu vì đang hứng thú, Tiểu Tịch vội vàng chụp hắn một chưởng cả giận nói: "Nếu không nói tiếp, Hàng Long Thập Bát Chưởng phục vụ!"

Lâm Phượng Âm liếc nàng một cái cười nói: "Ngươi cũng không tích thiện thành đức, Hàng Long Thập Bát Chưởng là nghe được từ đâu, chỉ là tên không tệ, về sau tự nghĩ ra một bộ chưởng pháp ngược lại cũng có chổ dùng được, khí phách mười phần." Nhìn hắn nhìn cô gái trang nghiêm trên đài kia, nói: "Năm đó, Dung Gia Thiếu chủ còn chưa thừa kế gia nghiệp, giống như chúng ta chỉ là con nhà giàu, chỉ thích gây chuyện thị phi. Chơi đùa khắp Hoa Châu thành thì đi Diệu Châu Kỳ Châu Ký Châu, bọn họ chính là ở trên đường đi Ký Châu thì biết nhau. Dung phu nhân năm đó chủ trương cướp của người giàu giúp người nghèo khó, chỉ thích ở trên quan đạo ép buộc gia sản của quan to tai to mặt lớn, tài sản của những quan to kia đều là thu hối lộ không sạch sẽ mà đến. Dù là mất đồ cũng không dám báo lên cho quan phủ, cho nên loại buôn bán này gần như là tới một chuyến thành một chuyến. Nhưng mà, Dung Thiếu chủ cùng mấy tên Công Tử ca cà lơ phất phơ Hoa Châu thành một đường rêu rao đi về phía tây, trên quan đạo lại gặp một người đạo tặc chánh nghĩa."

Lâm Phượng âm cười cười, Tiểu Tịch tiến tới hỏi: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao?"

"Cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, dĩ nhiên Dung Thiếu chủ tâm cao khí ngạo, thấy có người dám ép buộc hắn tự nhiên khó chịu, hai bên nổi lên tranh cãi. Sau đó Dung phu nhân càng thêm kiên quyết, trực tiếp lấy kiếm ra hai người liền một chọi một đơn độc chiến đấu."

"A! Người đó thua?" Tiểu Tịch tò mò hỏi tới.

"Không quan trọng ai thắng ai thua, bởi vì căn bản sẽ không ra kết quả, Dung phu nhân đánh đánh tới mệt mỏi. Bởi vì võ công của Dung Thiếu chủ cao hơn nàng rất nhiều, căn bản không giống như là đơn đả độc đấu, hoàn toàn giống như là đang chiếm tiện nghi. Ta cùng với Dung Thiếu chủ quen biết không thân, nhưng mà cũng biết hắn là người phong nhã, thích nhất liệt nữ tâm cao khí ngạo, khắp nơi vui thích chơi đùa chinh phục mà không phải dã man đánh bại. Cho nên, hắn một mực biến tướng trêu chọc nàng kia, sau lại, hai người liền thay đổi thành vợ chồng."

Tiểu Tịch chợt vỗ tay, người đi theo phía sau cũng vỗ tay theo cùng một lúc. Mặc dù cảm thấy trên đài tỷ thí cũng không có xuất hiện cái tuyệt kỹ gì, nhưng mà Lâm chủ mẫu cũng tán thưởng không dứt, người khác quyết định không thể không hưởng ứng.

Tiểu Tịch không ngờ mình tùy tiện giơ tay lên thôi cũng có thể đưa tới chấn động, lập tức uể oải đi xuống trở nên thành thật hơn rất nhiều, thăm dò cười nói: "Xem ra trong quan hệ nam nữ thật đúng là tế nhị, ai, đáng tiếc, nàng trẻ tuổi như vậy liền chết mất chồng, ngay cả kết tinh tình yêu cũng không có lưu lại. Nôn!" Chợt một trận buồn nôn, Tiểu Tịch không tự chủ thân thể khom xuống nôn mửa, nhưng chỉ là ho khan ngược lại không nôn ra ngoài thứ gì, nhưng mà trong khẩu vị giống như biển rộng sôi trào rất khó chịu.

"Làm sao vậy?" Lâm Phượng Âm vội vàng hỏi tới, Lâm Thành Trác cũng bưng ly trà đưa lên trước.

Tiểu Tịch nôn khan một hồi, khoát khoát tay nhấc đầu, bởi vì nôn mửa, trong đôi mắt đều là nước mắt, nàng hít sâu một cái vuốt ve cổ họng nói: "Đoạn đường này ta ăn quá nhiều, chống đỡ, cũng có lẽ không quen khí hậu. Dù sao lương khô trái cây không có uổng phí Nguyên Phong nấu cơm ăn ngon, dạ dày ta hiện tại quá yếu ớt rồi." Nàng lau lấy lỗ mũi, tận lực vuốt lên cảm xúc khó chịu trong dạ dày. Hai người Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm chăm sóc nhìn nàng uống một ly trà xanh, lúc này mới yên tâm.

Phùng Tích Viện ngồi ở trên ghế một bàn kế bên, nhìn dáng vẻ Lâm chủ mẫu chợt nôn mửa lại chợt ủ rũ cúi đầu, nhẹ giọng trách mắng: "Đây võ lâm, đều là địa phương người trẻ tuổi nán lại, lão nhân nên thoái vị rồi, bằng không tới đây cũng là thân thể khó chịu, cần gì làm khó mình!"

Bảy đại đệ tử Tư Đồ gia đều là người an phận thủ thường, vốn cũng không phải ưa thích Phùng đại tiểu thư quái đản, ánh mắt vô tình liếc về sắc mặt tái nhợt của Lâm chủ mẫu, cũng có chút âm thầm lo lắng nhàn nhạt. Nhưng thấy Lâm Thành Trác anh khí mười phần ở một bên, giống như là một khối chiêu bài Lâm gia giơ lên, giống như âm thanh vang vang có lực nói với mọi người: Lâm gia không ngã, làm cho lòng người sinh ra kính sợ.

Ánh mắt Lâm Thành Trác tùy ý liếc tới bên cạnh, bảy đại đệ tử Tư Đồ gia, ngay cả đệ tử cầm đầu Tư Đồ Mộc cũng lễ phép cung kính gật đầu. Lâm Thành Trác hiểu ý gật đầu trở lại, chào hỏi tới bọn hắn, ánh mắt liếc về Phùng Tích Viện, ánh mắt oán độc của Phùng Tích Viện giống như là cây đinh cứng, hận không được chặt hắn làm trăm mảnh.

Lâm Phượng Âm cũng nhìn theo, cười nhạo nói: "Đại ca, khoản nợ phong lưu không phải trả tốt như vậy, ở phương diện này ca lại tuyệt đối không bằng đệ. Phải để nữ nhân quyết một lòng đối với ca, mà không phải vì yêu sinh hận, ca xem, có phải rất phiền toái hay không." Hắn không sao cả cười cười, sau đó rêu rao cười một tiếng vô hại với Phùng Tích Viện, càng chọc giận nàng ta tức giận hơn.

Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, vuốt dạ dày của mình, những ngày gần đây luôn cảm thấy khó chịu, không phải buồn nôn chính là khẩu vị mở rộng ra. Nàng cũng không để ý, dời mắt đến trên đài, chỉ thấy ngân đao của đại hán vạm vỡ ầm một tiếng chém vào trên đài làm từ gỗ, rào rào tan vỡ một tiếng. Cừ thật! Thanh đại đao này có lẽ nặng trăm cân! Ánh sáng màu bạc lòe lòe làm người ta rợn cả tóc gáy. Mà lúc này Dung phu nhân lăn mình một cái từ trên mặt đất lưu loát đứng lên, cự ly thân thể nhỏ nhắn chỉ cách đại đao hơn một tấc, Tiểu Tịch nhìn mà không khỏi run như cầy sấy.

Dung phu nhân lấy kiếm chống đỡ lập tức đứng dậy, sau đó mủi chân điểm một cái bay vọt đi ra ngoài, đồng thời kiếm mỏng quơ múa đâm thẳng tới, chiếu theo dã nhân Trang gia mà đi. Bắp thịt trên người dã nhân Trang gia đột nhiên gồng lên, mạnh mẽ huy động đại đao. Bỗng nhiên có một trận gió đánh tới, khiến Dung phu nhân cau lông mày lại, Tiểu Tịch cũng cả kinh, cảm thấy ánh mắt người Trang gia này sắc bén như ưng, nhưng mà mang theo màu đỏ không bình thường, càng giống như là thường đánh BOSS trong trò chơi, kinh hãi như thế.

"Mau tránh ra, mau tránh ra!" Tiểu Tịch không thể không lên tiếng kinh hô, bởi vì Dung phu nhân lại không sợ chút nào tiếp tục xông về phía trước, hoàn toàn không có dừng lại hoặc là ý tứ tránh né. Mắt thấy thanh đại đao nặng trăm cân giống như là chém đầu hổ xuống, thanh kiếm mỏng có vẻ như thế đơn lực bạc căn bản không cách nào chống cự, giống như là trứng gà chọi vào hòn đá. Tiểu Tịch đột nhiên đứng dậy, gấp đến muốn dậm chân.

Nhưng vào lúc này, cây đại đao kia ầm ầm rơi xuống, tất cả mọi người hít thở không thông, căn bản không cách nào tưởng tượng cây đao kia rơi xuống, Dung thị có thể biến thành hai đoạn hay không.

Đinh!

Tiếng vang thật nhỏ, kèm theo tiếng gió sắc bén, sau đó liên tiếp mấy viên đá từ không trung bay tới, có đánh vào trên đao có đánh vào trên cánh tay của và trên người dã nhân Trang gia, sau đó đương đương đương rơi xuống đầy đất.

Lúc này dã nhân chợt giống như là bị điểm huyệt không thể nhúc nhích, giống như là pho tượng con tò he dừng lại mấy giây, sau đó chợt giống như là khí cầu xì hơi toàn thân mềm ra suy sụp ngã xuống đất.

Mọi người thổn thức, nhưng mà đợi rất lâu cũng không có tùy tùng và người thân Trang gia tới phía trước nhận lãnh. Dung phu nhân kinh nghi chưa ổn định thở hổn hển, nắm chặt chuôi kiếm đứng nghiêm ở một bên, cũng không dám nhúc nhích một bước.

Mới vừa rồi nàng đã làm gì...... Thế nhưng một lòng muốn chịu chết, đi Hoàng Tuyền Bích Lạc theo đuổi linh hồn tướng công! Nhưng mà, một nhà già trẻ Dung Gia nên xử lý như thế nào? Tại sao nàng có thể ích kỷ như thế?

"Ha ha!" Chợt từ phía sau trong đám người truyền đến một tiếng cười to, sảng lãng và thư thái, mọi người quay đầu lại, không tự chủ nhường ra một lối đi. Trung niên nam tử mang theo một bầu rượu, vừa đi vừa uống, rượu mát lạnh thuận theo cổ của hắn trơn trượt đi xuống, rơi vào trên áo trắng của hắn. Người đó có một loại dung nhan rất động lòng người, mặc dù trên mặt hắn đã có dấu vết tang thương, nhưng cái loại phong cách vẫn như cũ không cách nào giảm trừ tiêu diệt đó làm cho người ta vừa liếc mắt nhìn liền không nhịn được cảm phục. Giống như một luồng gió xuân thổi qua lất phất, giống như là ánh mặt trời trong ngày đông tuyết phủ.

Hắn cất bước đi tới, cho đến dưới đài.

"Cuộc đời tự cổ ai không chết, ha ha, câu dưới thì sao đây?" Hắn chợt đặt câu hỏi.

Người có chút phản ứng nahnh bắt đầu suy tư, cuộc đời tự cổ ai không chết, lần này nên đối đáp câu như thế nào mới có thể không phải ngang ngược.

Tiểu Tịch chợt đứng lên, liếc nhìn bố chồng tương lai Thu Trường Khôn kịp thời chạy đến, cười nói: "Chết sớm chết muộn đều phải chết."

Người trong võ lâm ít có người có tài văn chương xuất chúng, đa số từ nhỏ đều là hán tử thô tục quen nhìn đao thương kiếm kích, nghe được Lâm chủ mẫu đối đáp như vậy chợt bộc phát một trận cười to, tiếng cười liên tiếp không ngừng ngược lại đánh vỡ không khí khẩn trương quỷ dị mới vừa rồi, làm tan đi mấy phần.

Trong đám người có người có chút lớn tuổi, chợt nghi ngờ hỏi: "Ôi? Đây không phải là phu quân Lâm chủ mẫu Thu Trường Khôn tiền bối sao?"

Như con két, đầu óc Tiểu Tịch ông ông nổ vang một mảnh.

Hiện tại nàng giả bộ thành Lâm chủ mẫu, chẳng phải là làm xong nhi tử lại muốn làm cha?

Nàng lộ vẻ tức giận lườm Thu Trường Khôn một cái, nhưng thấy hắn ngược lại có dáng vẻ nhẹ nhàng không sao cả.

Khắp nơi lại có người hỏi: "Tiền bối là Thu Trường Khôn?"

Thu Trường Khôn hai ba ngụm uống sạch một vò rượu ngon, sau đó dùng tay áo bào lau đi môi đẹp mắt, ném rượu bình qua một bên, nhìn như tùy ý  ném một cái, thật ra thì nội công thâm hậu lại ném tới ở ngoài rừng cây, ngay cả âm thanh bình rơi xuống đất vỡ tan cũng không nghe được.

"Đúng vậy." Thu Trường Khôn ôn hòa cười nói.

Mọi người vội vàng chấp tay thi lễ, Thu Trường Khôn cũng nhàn nhạt gật đầu đáp lễ, không có ai nghĩ đến Thu Trường Khôn văn nhược thư sinh biến mất nhiều năm lại biến thành tiền bối võ học nội công thâm hậu. Chỉ dựa vào mấy cục đá bắn ra mới vừa rồi và tư thế ném bầu rượu chính là một loại tuyên cáo không tiếng động: người này không dễ chọc.

Thu Trường Khôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiểu Tịch lúng túng mà đứng, Tiểu Tịch nhếch miệng cười một tiếng, sau đó chán nản ngồi trở lại chỗ cũ, bộ dáng đứa bé phạm sai lầm hơi ảo não.

Thu Trường Khôn đi lên đài, lúc này Dung phu nhân mới chậm chạp tỉnh thần lại. Đúng lúc này trong đám người có mấy người vội vã mà đến, phần nhiều lại là phụ nhân, liền vội vàng tiến lên kéo Dung phu nhân, trong miệng lẩm bẩm: "Dung Gia có thể duy trì đến hôm nay đã không dễ, Thiếu chủ phu nhân, Dung Gia còn cần ngài chủ trì đại cục, đừng bị kích động!"

Dung phu nhân bị người nhà lôi lôi kéo kéo vừa dỗ lại lừa mang đi, Tiểu Tịch nhìn bộ dạng đám bảy bà tám cô chăm sóc quan tâm không khỏi cười một tiếng. Không ngờ trong chốn võ lâm cũng có thể cảm nhận được thân tình càm ràm dài dòng như vậy. Hai năm qua thấy nhiều gia tộc võ lâm vợ con ly tán hoặc là nhà hủy người chết, không ngờ còn có thể thấy một đám nữ quyến tràn đầy ôn hòa thân tình như vậy. Tiểu Tịch âm thầm quyết định về sau nhất định kết thành kim lan tỷ muội cùng Dung phu nhân, tốt nhất tìm thêm cho nàng một cái cọc nhân duyên mới thật tốt.

Thu Trường Khôn đứng ở bên cạnh dã nhân Trang gia ngã xuống đất không dậy nổi. Sau đó cúi người dùng ngón tay điểm mấy đạo huyệt vị trước ngực, sau đó cầm đao của hắn ném ở một bên lên, làm bộ sẽ phải chém xuống.

"Tiền bối!" Có người hô to, không biết tại sao hắn lại có cái hành động này.

Thu Trường Khôn ngừng lại, sau đó đặt đại đao ở một bên, cười nói: "Người này trúng chung độc, hiện tại chỉ là tạm thời hôn mê, nhưng nếu không xử tử, sẽ lại có thêm nhiều người hơn bị độc xâm nhập."

"Trúng độc?" Tiểu Tịch kinh ngạc, sau đó vội vàng đi lên đài cao, Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm liếc mắt nhìn nhau cũng đi theo, đều không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thu Trường Khôn đứng ở một bên, Tiểu Tịch dò xét cẩn thận dã nhân Trang gia bị trúng độc. Lâm Thành Trác ngồi xổm người xuống bắt mạch kiểm nghiệm, quả thật phát hiện chỗ khác thường.

"Mạch tượng rất yếu, nhưng mà tốc độ đập thật nhanh, so với người thường nhanh hơn gấp ba lần." Lâm Thành Trác cau mày nói.

Tiểu Tịch âm thầm trề môi: "Vậy trái tim không phải muốn nổ tung?"

Thu Trường Khôn nói tiếp: "Người này trúng chung độc Thánh nữ tộc, được đặt tên là Thất Tâm Chung. Người trúng độc này sẽ mất hết tâm tính, giống như một con tượng gỗ nhằm vào bất luận kẻ nào, lục thân không nhận tình cảm trí tuệ hoàn toàn không có, chỉ biết nghe theo người hạ chung ra lệnh."

Một khi dính tới Thánh nữ tộc, thì tuyệt đối không có chuyện tốt. Tiểu Tịch âm thầm tính toán, sau đó ngắm nhìn liếc về hướng rừng cây xe ngựa bọn họ vừa dừng lại, Độc Cô Úc thế nhưng tựa vào trên bánh xe ngủ thiếp đi! Người này tuyệt đối là bại hoại của Thánh nữ tộc, một chút âm độc cũng không có học theo.

Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt sợ hãi, không biết Thánh nữ tộc yên lặng biến mất nhiều năm làm sao sẽ tái xuất giang hồ, đúng là Thất Tâm Chung vừa nghe liền biết là không hề tầm thường. Người có quen biết với đệ tử kia Trang gia càng thêm khiếp sợ không thôi, bây giờ suy nghĩ một chút mới phát giác được người mới vừa rồi căn bản không giống như là người sinh động có tư tưởng, hoàn toàn là một Dã Nhân bạo ngược, nhất là ánh mắt lóe màu đỏ của hắn.

Đang lúc mọi người còn đắm chìm trong không khí hoảng hốt, người nằm trên đất chợt mở mắt, giống như dã thú đứng dậy gào lên, đoạt lấy cây đại đao Thu Trường Khôn đặt ở một bên. Tất cả người ở trên đài đều không kịp ứng phó, chỉ đành phải từng bước lui về phía sau tản ra biến thành một vòng tròn.

"A!" Đột nhiên Dã Nhân đứng lên, lồng ngực bắp thịt của hắn phập phồng khẽ lên khẽ xuống, hình như ẩn chứa lực lượng vô hạn, ánh mắt của hắn từ hồng lóe lên biến thành màu đỏ thắm, giống như là có một ngọn lửa thiêu đốt vô tận không cách nào tiêu diệt.

"Phong bế đại huyệt trên người hắn chỉ có thể tạm thời phong tỏa ý chí của hắn, nhưng mỗi một lần hắn tỉnh lại lực lượng sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng chúng ta sẽ không cách nào khống chế! Giết hắn, đây là biện pháp duy nhất." Thu Trường Khôn lý trí nói, nhưng mà mấy người trên đài cũng có chút không đành lòng.

Tiểu Tịch tức thời né qua một bên, vì không tạo thành quấy nhiễu cho bọn họ lúc động thủ không thể làm gì khác hơn là mình trốn sang một bên, phất tay hô: "Không có biện pháp khác sao?"

Thu Trường Khôn thở dài một tiếng nói: "Hắn đã bị độc Khô Lâu xâm vào xương cốt, hoàn toàn đánh mất thần trí, nếu như dung túng hắn sống như vậy nữa, sẽ càng có nhiều người hơn bị quấy nhiễu và độc hại!"

Lâm Phượng Âm chỉ cân nhắc trong chốc lát, chợt rút nhuyễn kiếm từ hông ra bước lên trước một bước chuẩn bị ám sát Dã Nhân, nhưng Thu Trường Khôn chợt đưa tay cản lại.

Dã Nhân đang gầm thét, giống như là một quái thú bạo ngược, Tiểu Tịch tránh né qua một bên, dáng vẻ làm bộ như hết sức không sợ chút nào. Nhưng mà nàng đứng ở trong một góc quan sát thời cuộc, quả thật không quá phù hợp thân phận.

Thu Trường Khôn liếc mắt nhìn Tiểu Tịch một cái, thở dài bất đắc dĩ, nói: "Loại chất độc này yêu cầu người cầm kiếm nội tức âm nhu, chỉ có phái nữ mới có thể......"

Tiểu Tịch cảm giác giống như nghe được sấm sét giữa trời quang, kinh ngạc  nháy mắt, nhìn dã nhân quơ múa đại đao muốn tách cả sàn nhà ra, ý của bọn hắn là muốn nàng tiến lên chém giết quái vật? OH NO!

Tiểu Tịch từ từ chậm chạp cọ bước chân, hận không được nhét trọn thân thể biến mất vào trong khe hở nhỏ hẹp. Nhưng ánh mắt của mọi người không ngừng quét vào trên người nàng, nàng là diễn viên có nghề nghiệp tố dưỡng, hiện tại diễn trò Lâm gia chủ mẫu đứng đầu mọi người võ lâm, tuyệt đối không thể mất thân phận.

Dưới đài thật ra thì còn có một nữ nhân, là Phùng Tích Viện, hơn nữa người ta võ công rất tốt, gan dạ sáng suốt hơn người, nhưng mà vẫn ôm tâm trạng xem trò vui chê cười nhìn trên đài.

Thế cục trên đài đã đến trạng thái không thể không giải quyết, nhưng mà chậm chạp không có phái nữ cầm kiếm đến gần, có người ở phía dưới hô: "Phùng đại tiểu thư, ngài......"

Phùng Tích Viện chợt cười một tiếng nói: "Đây đều là công lao Lâm gia, ta ngồi mát ăn bát vàng chẳng phải là quá thất lễ."

Những người đó im lặng, tất cả đều gởi gắm hi vọng ở trên người Lâm chủ mẫu.

"Mẫu thân, hắn đã bị chúng ta khống chế rồi!" Lâm Phượng Âm ôn hòa nói, nhưng thật ra là đang nhắc nhở Tiểu Tịch bọn họ sẽ hết sức bảo vệ nàng chu toàn.

Lâm Thành Trác cũng hướng nàng kiên định gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng.

Chỉ nghe một tiếng gào thét, đột nhiên Dã Nhân huy động đại đao lên, miệng to như chậu máu lại mở, diện mạo dữ tợn. Lâm Thành Trác Lâm Phượng Âm và Thu Trường Khôn lập tức tiến lên, kiếm Lâm Thành Trác đâm tới, Thu Trường Khôn chợt hô to một tiếng: "Đừng!"
Bình Luận (0)
Comment