Diễm Phu Nhân

Chương 99

Edit: ChieuNinh

Lòng bàn tay Tiểu Tịch không ngừng toát mồ hôi lạnh, nàng nắm vạt áo của mình, thật giống như mỗi một đao một kiếm cũng quơ múa đến trên người nàng, dường như muốn bóp chặt mạch máu sinh mạng của nàng.

Nàng vội vã lôi tay Độc Cô Úc ở bên cạnh lay động, hô: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

Độc Cô Úc một mực quan sát vẻ mặt Điệp Trang ngay phía trên, nhìn nàng hào hứng bừng bừng nhìn trận chém giết, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay nếu như người Lâm gia không chết, chắc chắn sư phụ sẽ không từ bỏ ý đồ."

Bỗng chốc Tiểu Tịch buông lỏng tay, cắn cắn môi, động tác sẽ phải chui lên xe ngựa, Độc Cô Úc kéo nàng lại nói: "Cho dù ngươi có đao có kiếm thì thế nào, ngươi biết võ công?"

"Ta...... Ta có thể tìm Lưu Y xin chút độc dược độc chết bọn họ!"

Độc Cô Úc chê cười, nói: "Ngươi độc chết người trong võ lâm, nhưng mà Thánh nữ tộc làm sao bây giờ? Không phải ngươi không biết chúng ta đều là bách độc bất xâm sao?"

Tiểu Tịch giật mình nhớ tới, dậm chân một cái qua lại bồi hồi.

Độc Cô Úc ngáp một cái, nói: "Bọn họ để cho ta chăm sóc ngươi, ta chỉ cam đoan ngươi còn sống là tốt, nhìn ý tứ này cũng không có ai chú ý tới tình huống bên chúng ta đâu."

Độc Cô Úc vừa dứt lời, liền muốn vả miệng mình một cái.

"Ngươi là miệng con quạ đen!" Tiểu Tịch gấp đến dậm chân.

Phùng Tích Viện ở trong trận hỗn chiến tiện tay chỉ một cái về phương hướng này, thì có một nhóm người lại xông về phía xe ngựa.

"Bắt giặc phải bắt vua trước, bắt nhi tử trước hết ngăn trở nương!" Có đại hán lỗ mãng hô lên, sau đó tràn đầy tự tin giơ đại đao bổ tới, xem bộ dáng là muốn tranh một công lớn.

Bên cạnh là một nam nhân vừa ốm vừa cao trừng mắt nhìn hắn, vuốt vuốt hai râu mép thật quăn dài, nói: "Người nào bắt được Lâm chủ mẫu trước, người đó liền tự động thắng được, người thua không có quyền tranh đoạt vị trí Võ Lâm Minh Chủ nữa!"

Tráng hán thở hổn hển một tiếng: "Ngươi còn nhớ nhung Võ Lâm Minh Chủ? Hiện tại chim đầu đàn khẳng định bị đánh, ngươi cũng không nhìn một chút đây là cái tình hình gì, lai lịch người Thánh nữ tộc như thế nào võ công như thế nào ta cũng đều không rõ ràng lắm đâu, nếu như cũng bị bọn họ diệt, thì võ lâm đều là đàn bà quản lý rồi!"

Con ngươi người gầy râu ria chuyển một cái, lại mở miệng, nói: "Thật đúng là, chúng ta Nê Bồ Tát sang sông tự thân khó bảo toàn, không nói nữa, trước tiên bắt được Lâm chủ mẫu, có lẽ có thể tranh công bảo vệ tánh mạng, Thánh nữ tộc không phải là vì Lâm gia mà tới sao?"

Hai người một đường nói chuyện với nhau, nhưng trên chân bước chân chưa giảm chút nào, rất nhanh đã đi tới trước mặt Tiểu Tịch. Độc Cô Úc ngay lập tức xuất hiện, giống như là hộ vệ ngăn ở trước mặt hai người kia, hắn khoanh tay tà nghễ nhìn diện mạo xấu xí của hai người này, sẳng giọng: "Chỉ bằng hai người các ngươi, cũng dám khi dễ nàng?"

Bộ dạng Độc Cô Úc mười phần giống như là tên côn đồ trong Young and Dangerous, đưa ngón tay cái tay trái ra hướng về phía sau giơ lên với Tiểu Tịch, nói: "Chủ mẫu à, lần trước ngươi dạy ta bộ quyền pháp kia tên là gì? Lâm gia Vô Ấn Quyền hai mươi bốn thức, hôm nay vừa đúng lúc cho ta luyện tay một chút!" Hắn lau lỗ mũi một cái xuy cười một tiếng, mới vừa bước về phía trước nửa bước, hai người kia liền không kiềm hãm được lui về phía sau một bước. (Young and Dangerous là phim Người trong giang hồ có Trịnh Y Kiện đóng)

Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, mới vừa rồi vẫn núp ở phía sau không có so chiêu cùng Lâm Thành Trác Lâm Phượng Âm. Nhưng mà chiêu số võ công của bọn họ hoàn toàn là tuyệt học Lâm gia, nhất là Lâm Thành Trác không dùng binh khí cũng hạ gục một số người ở phía trước. Nếu đây là hai mươi bốn thức quyền pháp cũng bắt hai người bọn họ luyện tay, có thể hộc máu bỏ mình hay không?

Lại nói, thật ra thì Độc Cô Úc vẫn biết một chút tuyệt học Lâm gia, chỉ là tất cả đều là mới vừa rồi vừa nhìn xem cuộc chiến vừa học. Cái gọi là trí nhớ không tốt, nhưng thật ra đã đạt tới cảnh giới quên mất chuyện tạp nham, bản thân hắn có thể đã gặp qua là không quên được, nhất là nhìn người khác đánh nhau, học tập chiêu thức chỉ ở trong chốc lát là có thể thông hiểu đạo lí. Mới vừa rồi nhìn Lâm Thành Trác đơn giản đánh mấy cái, càng xem càng có ý tứ, liền nổi lên hứng thú học trộm.

Tráng hán và người gầy cũng không dám động thủ, binh khí ở trên tay múa may qua lại mấy cái. Tất cả lo âu và sợ hãi của Tiểu Tịch đều tiêu tán, khẽ buông lỏng ngược lại nàng trấn định tự nhiên, đứng ở đó quyệt miệng nhìn hai người bại hoại này.

"Đừng có đùa giỡn kỹ năng khua môi múa mép, sống phải gặp người, chết phải thấy xác!" Tiểu Tịch vô lương thúc giục Độc Cô Úc, Độc Cô Úc gật đầu một cái, sau đó không đợi hai người kia phản ứng kịp liền nhanh chóng ra tay.

Từ xưa đến nay, quyền pháp liên tục như vậy, làm cho đối phương một cơ hội đánh trả lại cũng không có.

Tráng hán tứ chi phát triển nhưng phản ứng chậm lụt, vốn không cách nào nhận biết Độc Cô Úc xuất kích thần tốc, người gầy thế đơn lực bạc thực lực không bằng Độc Cô Úc dũng mãnh dương cương, rõ ràng không đủ sức chống cự. Chỉ còn sót một mình Độc Cô Úc giống như là diễn viên múa ba-lê không ngừng nghiêng người xoay tròn, tư thái tuyệt đẹp mà có lực không chút nào giống như là đang đánh nhau.

"Nha! Tiểu Úc Úc thật là giỏi!" Tiểu Tịch không nhịn được vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Một bà lão gần sáu mươi tuổi tạo dáng dí dỏm, mười phần sấm sét. Chỉ là hai người kia đã không có cơ hội tự hỏi, đã hoàn toàn ngất xỉu rồi, cho đến cuối cùng Độc Cô Úc hoa hoa lệ lệ đùa bỡn múa toàn bộ một bộ quyền pháp, mới hoa lệ dừng lại, hai người kia đã sưng mặt sưng mũi hấp hối nằm trên mặt đất.

"Phóng ngựa đến đây đi! Chúng ta cũng có thực lực!" Tiểu Tịch vỗ vỗ bả vai Độc Cô Úc, khen: "Tiểu Úc Úc rất có tiến bộ!"

Độc Cô Úc ngẩng đầu lên, nhìn về phía khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Tiểu Tịch. Tất cả cũng đều bị Điệp Trang nơi xa thu hết vào mắt, nàng không khỏi nỉ non: "Nữ nhân này, lại đem con trai và đồ đệ của ta cũng học được xoay quanh!"

Lâm Đường Hoa mắt điếc tai ngơ như cũ, chỉ nhàn nhạt nhìn phương hướng Tiểu Tịch, mà Thanh Xà Sứ giả ở bên cạnh chợt lên tiếng thốt ra: "Độc Cô Úc và Thu Vô Cốt, rốt cuộc ai mới đúng là con trai ruột của ngươi?"

Lâm Đường Hoa cảm thấy trong giọng nói chuyện của Thanh Xà Sứ giả không khúm núm giống như bình thường, còn chưa tìm tòi nghiên cứu cặn kẽ, thì Điệp Trang bỗng che mặt cười một tiếng, nói: "Năm đó, Thu Trường Khôn cho là hắn có thể sử dụng chiêu ly miêu hoán thái tử làm ta lầm tưởng Thu Vô Cốt mới đúng là con trai ruột của ta, thật là chuyện cười, hắn hoàn toàn tự cho là thông minh! Chẳng lẽ ta không biết hay sao, hắn đây là dùng chiêu che đậy mắt, Độc Cô Úc mới đúng là con trai ruột của ta!"

Thanh Xà Sứ giả cười ha ha, trầm tĩnh nói, "Điệp Trang, một đời này của ngươi, thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Mẫu tử liền tâm, thậm chí ngay cả ai là con trai ruột của mình mà ngươi cũng không rõ ràng, làm sao xứng làm mẹ đây?"

Điệp Trang nhíu chặt chân mày, chất vấn: "Ngươi có ý tứ gì?"

Thanh Xà Sứ giả lạnh nhạt nói: "Ta hiểu rõ Thu Trường Khôn, hắn làm việc luôn luôn thích đi ngược lại lẽ thường, hắn biết ngươi thích nghi kỵ, cho nên không biến sắc để cho ngươi tự mình vòng một vòng, thật ra thì, Thu Vô Cốt mới là con trai ruột của ngươi, ta đã kiểm tra qua, máu của các ngươi, là dung hòa với nhau."

"Ngươi?" Điệp Trang không thể tin nhìn  nàng.

"Ngay ở lần trước, ngươi dùng châm không cẩn thận đâm rách ngón tay, ta dính máu của ngươi và máu Thu Vô Cốt so sánh, hắn mới là con trai ruột của ngươi. Mà Độc Cô Úc mới chân chân chính chính là một đứa cô nhi. Nhưng nếu ngươi không tin, tự mình có thể đi hỏi Trường Khôn, hắn trúng độc chung của ngươi, người đến lúc sắp chết lời nói cũng thiện, quyết sẽ không lừa ngươi."

Thanh Xà Sứ giả nói xong những lời này, đối mặt với Lâm Đường Hoa đầy mặt chất vấn, chợt cười một tiếng, vươn tay vuốt ve gương mặt của hắn nói: "Thật xin lỗi, con ta chịu khổ."

Lâm Đường Hoa không thể tin nhìn người trước mắt, nàng gở xuống lụa mỏng che trên mặt, lấy ra toàn bộ một cây một cây ngân châm cắm trên đầu, sau đó ngũ quan di chuyển, trong nháy mắt biến thành một gương mặt già nua. Mà gương mặt quen thuộc kia, giờ khắc này ở chỗ này là lần thứ hai xuất hiện, người này, chính là chân chính Lâm Triêu Hi.

Đây là thuật dịch dung ác độc nhất cũng tinh thâm nhất trong chốn giang hồ, chỉ có số ít võ lâm tiền bối mới am hiểu vận dụng. Mà Lâm Triêu Hi chỉ bằng mượn vào thuật dịch dung cao siêu như hình với bóng đi theo ở bên cạnh Lâm Đường Hoa. Ngay cả Lâm Đường Hoa tỉ mỉ như thế cũng chưa từng nghĩ đến, mình ẩn nhẫn ở Thánh nữ cung khổ sở thăm dò tìm kiếm mẫu thân, vậy mà bà vẫn luôn ở bên cạnh mình. Khó trách, Thanh Xà Sứ giả không quái đản giống như những hầu gái khác, lại luôn là bộ dạng dịu dàng với hắn, đồ ăn chuẩn bị hết sức hợp khẩu vị của hắn, sinh hoạt hàng ngày cũng xử lý tốt để cho hắn an tâm. Hắn cho là Thanh Xà Sứ giả vì sợ hãi mình, thì ra chỉ là vì khiêm tốn một chút trốn tránh hắn để che giấu thân phận của mình.

Lâm Đường Hoa cầm tay Lâm Triêu Hi, hô một tiếng: "Nương."

Điệp Trang ngoài mặt lơ đễnh, nhưng một tiếng "Nương" này nàng nghe tới chói tai khác thường. Ruột thịt máu mủ, ba nhi tử, nhưng nàng chưa từng nghe được bọn họ thật lòng kêu qua một tiếng mẫu thân, đối với người không quen không biết không hề có chút máu mủ, lại gọi thân mật quen thuộc như thế, có thể nào không để cho nàng tức giận!

"Lâm Triêu Hi, ngươi đã nói không bao giờ bại lộ thân phận!" Điệp Trang phẫn nộ.

Trên gương mặt tang thương của Lâm chủ mẫu mang nụ cười trầm tĩnh, mắt nàng nhìn xuống phía dưới, nói: "Hôm nay đối tượng của ngươi là Lâm gia, có thể nào thiếu đi ta? Các con của ta ở phía dưới đẫm máu chiến đấu, ta có thể nào sợ hãi sống chết hèn nhát núp trong bóng tối. Hôm nay, ngươi muốn bắt cả võ lâm lại, trước phải hỏi một chút ta có đồng ý hay không!"

Tiếng đối thoại phía trên hoàn toàn toàn bộ rót vào trong tai của một vài người đang đánh đánh giết giết ở phía dưới. Hai bên địch ta không rõ, có vài người hành động càng ngày càng chậm, cuối cùng sau khi Lâm triêu hi nói một câu: "Các vị mời dừng tay." thì yên lặng như tờ.

Kiếm của Phùng Tích Viện bị Lâm Thành Trác giữ ở trong lòng bàn tay, mũi kiếm bén nhọn cắt lòng bàn tay hắn, máu tươi từng giọt rớt xuống. Lâm Thành Trác mặt mày khóa chặt nhìn hơi thở phẫn hận của Phùng Tích Viện chợt yếu đi rất nhiều, nhìn chằm chằm vào tay bị kiếm của nàng tổn thương.

Khi còn tấm bé, nàng bướng bỉnh rất thích bò lên chỗ cao, nhưng thường thường lại không dám đi xuống. Đôi tay kia, đã từng thân mật đưa về phía nàng, nói: "Đừng sợ, nhảy xuống, ta đón ngươi."

Nàng gật đầu một cái, nhắm mắt lại từ trên cây nhảy xuống, hắn ở phía dưới đỡ lấy, hai người lộn mấy vòng liên tiếp trên mặt đất.

Khi nàng còn nhỏ, trên cánh tay bị cắt phá da, nhưng hắn lại chảy thật là nhiều máu.

"Thành Trác ca ca, đau không?"

"Viện Nhi, không có việc gì, Thành Trác ca ca là một nam nhân, mới sẽ không sợ đau."

Khi còn nhỏ chơi đùa cùng nhau, thanh mai trúc mã, thế nhưng toàn bộ đều bị thù hận che mờ, hiện tại phải dùng tới máu mở ra phong ấn.

Phùng Tích Viện nhìn cái tay kia, so với khi còn bé thì lớn hơn, còn có luyện võ luyện kiếm lưu lại vết chai dày đặc. Mặt mày của hắn không có đổi, vẫn như cũ thích nhíu lại, xem ra nghiêm túc cực kỳ. Sống mũi của hắn đứng thẳng không có đổi, vẫn cao như cũ, nhớ tới khi còn bé nàng rất thích điểm mũi của hắn nói: "Thành Trác ca ca, trên lỗ mũi có thể treo bình trà." Hắn vẫn dùng cái loại ánh mắt lợi hại đó nhìn nàng như cũ, hình như luôn sợ nàng sẽ làm ra cái việc ngốc gì đó, hắn vẫn liên tục giám sát nàng. Nhưng hôm nay nàng làm cái chuyện ngu nhất trên cái thế giới này, nàng lại bởi vì hắn cự hôn mà thẹn quá thành giận, nghĩ muốn giết hắn. Nhưng nếu giết hắn rồi, nàng còn tiếp tục sống sao......

"Thành Trác...... ca ca......" Nàng không khỏi nhỏ giọng nỉ non, trong nháy mắt lời nói ra, nước mắt đã sớm không nghe sai khiến giọt giọt rơi xuống.

Lâm Thành Trác nhìn lên Phùng Tích Viện trước mặt chợt yếu ớt, lông mày đang nhíu lại nhẹ nhàng buông lỏng, sau đó chậm rãi buông tay ra. Trên lưỡi kiếm màu trắng bạc lây dính máu màu đỏ tươi của hắn, Phùng Tích Viện cảm giác mình ngay cả chút hơi sức cũng không có, năm ngón tay buông lỏng, kiếm lại rơi cạch xuống đất.

"Thành Trác ca ca!" Phùng Tích Viện lập tức lao vào trong ngực của hắn, Lâm Thành Trác không biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể thật thà đứng đó cho nàng phát tiết cảm xúc.

Bộ dáng kia khiến Tiểu Tịch nhớ tới lúc mới gặp gỡ Phùng Tích Viện thì nàng cũng mềm mại kêu Thành Trác ca ca, tươi cười rạng rỡ. Mấy ngày qua oan oan tương báo, lại biến một cô gái điệu bộ mềm mại thành vu bà độc ác ác độc, Tiểu Tịch không khỏi run rẩy. Lòng ghen tỵ của nữ nhân thật sự có thể bóp chết tất cả, trở thành vũ khí lợi hại nhất trong cuộc sống.

Lâm Thành Trác và Phùng Tích Viện thân mật ôm nhau một chỗ, Tiểu Tịch vừa than thở vừa vui mừng, nhưng những người trong võ lâm cũng không hiểu ra làm sao.

Bọn họ bó tay hết cách, thủ lĩnh dẫn đội lại cùng thủ lĩnh đối phương mập mờ, không biết nên tiếp tục chém giết hay là lui khỏi vị trí xuống tuyến sau, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta không có chủ ý.

"Cộc cộc cộc!" Tiếng vó ngựa du dương vang lên, hai bóng dáng một trước một sau ra roi thúc ngựa mà đến!

"Giá!"

"Ngự!"

Rất nhanh, người nọ đã đến trước mặt mọi người, mọi người định thần nhìn lại là Tư Đồ Môn chủ.

Tư Đồ Môn chủ tung người xuống ngựa, lập tức móc ra một khối lệnh bài, nói: "Đây là Huyền Thiết Lệnh bài Võ Lâm Minh Chủ, Trí Ngộ đại sư để cho ta giao cho Lâm gia Đại công tử Lâm Thành Trác! Sau này võ lâm lấy Lâm gia làm chủ!"

Mọi người thổn thức, lại càng không biết như thế nào cho phải, thật ra thì không có ai cam nguyện giao cơ hội thật tốt này cho Lâm gia. Nhưng mới vừa rồi kiến thức qua võ công của người Lâm gia, so với người trước đó lên đài tỷ thí phải cao hơn một bậc. Nếu như đơn đả độc đấu mình tuyệt không có phần thắng, cuối cùng cũng rất có khả năng bị Lâm gia lấy đi cái địa vị này.

Trong võ lâm ba đại chủ nhà: Phùng gia nhược trí nữ lưu quả nhiên mái tóc dài kiến thức ngắn, đột nhiên phản bội; Tư Đồ gia Môn chủ giơ lệnh bài tiến đến, lại luôn mồm luôn miệng đa tạ với người khác, rất hào phóng rồi! Mà Lâm gia, lại như hạc đứng trong bầy gà đứng ở trong mọi người, bây giờ không có một lý do để có thể bắt bẻ.

Các nhân sĩ võ lâm châu đầu ghé tai, cuối cùng có người hô: "Chúng ta đồng ý ủng hộ Lâm gia kế nhiệm vị trí Võ Lâm Minh Chủ, nhưng mà hiện tại chúng ta bị Thánh nữ tộc bao vây, sống chết vẫn không thể xác định. Nếu như đã có Minh Chủ, xin mời Minh Chủ đi trước làm gương, giúp chúng ta thoát ra trùng vây này!"

Tư Đồ Môn chủ đi lên trước, giao miếng Huyền Thiết Lệnh bài trong tay cho Lâm Thành Trác. Nó như có lực lượng nặng ngàn cân đang áp chế hắn, hắn không khỏi ngưng lông mày, nói: "Tư Đồ Môn chủ, chuyện này......"

"Đây là Trí Ngộ đại sư tự tay giao cho ta, ta đã tính qua, đại sư nói rất đúng, ngươi mới là ngôi sao ông trời thừa nhận. Võ lâm sau này, giao cho ngươi xử lý, thế hệ trước chúng ta mới có thể yên tâm!"

"Trí Ngộ đại sư vì cớ gì? Nửa đường mà trở lại?" Lâm Thành Trác đón lấy lệnh bài, lại hỏi.

Tư Đồ Môn chủ lắc đầu một cái, nói: "Ta cũng không biết, Trí Ngộ đại sư là cao nhân đức cao vọng trọng, hành động việc làm của hắn đều có lý do của mình, ngươi không cần lo ngại, cũng không cần khiêm tốn, đây là ngươi nên được, ngươi nên đứng trên vị trí này."

Lúc này, không có ai biết, cái gọi là Trí Ngộ đại sư đã sớm cỡi mây đạp gió mà đi, sau khi Thiên đế cho hắn kỳ nghỉ dài ngày vừa vội vàng cấp bách triệu hồi. Nếu hắn lại trì hoãn nữa thì đã trễ, đời này cũng không cần vọng tưởng trở về hàng ngũ Thần Tiên nữa.

Lâm Thành Trác bước lên trước, giơ lệnh bài lên cao thị chúng nói: "Hôm nay, Lâm Thành Trác ta tạm thay mặt vị trí Võ Lâm Minh Chủ. Nhưng nếu về sau người có kiến thức so với Lâm Thành Trác ta chỉ có hơn chớ không kém, tự nhiên có thể tới khiêu chiến ta. Lâm gia cũng không phải là chuyên quyền bạo ngược muốn thống nhất võ lâm. Sau này mỗi tiếng nói hành động cũng do các vị giám sát bàn luận, chỉ cầu không thẹn với lòng!"

"Tốt!" Tiếng vỗ tay vang lên sau khi giọng nói vang vang có lực có khí phách tuyên cáo ở nơi này. Tiểu Tịch bĩu bĩu môi, nghĩ thầm, con buôn kẻ tiểu nhân chính là con buôn kẻ tiểu nhân, ngược lại biến sắc mặt khá nhanh.

Lâm Phượng Âm đã sớm thu kiếm cảm thấy vô nghĩa đứng ở một bên, liếc xéo những tên tiểu nhân không đầu óc, bất đắc dĩ chê cười.

"Bốp...... Bốp...... Bốp......" Ba tiếng tiếng vỗ tay vững vàng truyền đến, mọi người đề cao cảnh giác, ngẩng đầu nhìn nụ cười âm u của Điệp Trang.

Nàng đứng ở ngay phía trên, mắt nhìn xuống quần hùng, nói: "Chỉ bằng các ngươi những thứ chuột nhắt bại hoại này, cũng muốn chạy trốn khỏi thủ hạ của ta sao?"

Đôi mắt phượng hẹp dài của Lâm Phượng Âm khẽ nhắm chặt, người nữ nhân này từng chữ từng câu khắc vào trong tai hắn đều giống như một loại phù chú chọc giận người để cho hắn không khỏi oán giận.

"Mẫu thân! Nhị đệ!" Lâm Thành Trác gọi Lâm Đường Hoa, kể từ khi mới bắt đầu hắn cũng không thốt một lời, hết sức kỳ quái.

Trên cổ Lâm Triêu Hi vừa biến thân trở về có hai cây kiếm, chỉ cần bà hơi động đậy sẽ nghển cổ mà chết. Nhưng bà cứng cỏi khí phách, ngẩng đầu nói: "Ta là một cục xương già khọm chết không có gì đáng tiếc, chỉ mong quần hùng có thể vì cả võ lâm tranh khẩu khí, một lần diệt trừ Thánh nữ tộc oai môn tà giáo này!"

"Bốp!" Một tiếng tát tai giòn tan, ngay cả Tiểu Tịch ở nơi xa cũng nghe được rất rõ ràng.

Cánh tay khéo léo tinh xảo của Điệp Trang, giòn giã đánh vào trên mặt Lâm Triêu Hi.

"Câm miệng!" Điệp Trang hung tợn nói: "Thánh nữ tộc là oai môn tà giáo? Người Lâm gia ngươi có phải đều cảm thấy hay không, trừ các ngươi ở ngoài tất cả môn phái khác đều không đáng nhắc tới? Hả? Năm đó ta gả vào Lâm gia, căn bản không có làm bất kỳ chuyện gì thật có lỗi với Lâm gia. Ta sống chết kéo dài hương khói cho Lâm gia, tình nguyện ở dưới ngươi làm thiếp, an phận thủ thường phục vụ ngươi và Thu Trường Khôn, nhưng các ngươi thì sao? Cũng bởi vì biết ta là người Thánh nữ tộc cho nên phải đuổi tận giết tuyệt! Không để cho ta mang con trai ruột của ta đi. Đường Hoa và Phượng Âm đều là máu mủ của ta, lại phải để lại cho ngươi bồi dưỡng thành công cụ sát nhân cho ngươi. Tốt lắm, bây giờ bọn hắn giúp Lâm gia ngươi gia đại nghiệp đại cành lá sum xuê, Lâm gia bẩn thỉu của ngươi đoạt được địa vị võ lâm chí tôn. Nhưng mà, ngươi lại nhẫn tâm lợi dụng bọn họ! Đó là nhi tử của ta! Bọn họ đều là con trai của ta!"

Điệp Trang gào thét, cuồng loạn gần như bị bệnh tâm thần.

Tiểu Tịch vừa nghe, vừa quét mắt nhìn thái độ Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm. Lâm Đường Hoa vẫn nhẹ nhàng như cũ, giống như đang nói đều là chuyện của người khác không có quan hệ gì với hắn. Mà Lâm Phượng Âm so với bình thường cô đơn hơn rất nhiều, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Tiểu Tịch kéo xuống mặt nạ mỏng của mình, nhưng nơi này không có nước không cách nào biến tóc của nàng đen trở lại, nàng càng giống như là Bạch Phát Ma Nữ.

"Tiểu Úc Úc, ngươi nói, mẹ ruột và mẹ kế ai sẽ thắng?"

Độc Cô Úc nghe hỏi không có trả lời, ánh mắt dò xét vẫn khóa chặt ở phía trên, lẩm bẩm: "Khó trách......"

"Khó trách cái gì?"

Độc Cô Úc chỉ chỉ Lâm Đường Hoa, nói: "Khó trách hắn không nói lời nào cũng bất động, hắn sớm đã bị sư phụ phế mất võ công, bây giờ là người tay trói gà không chặc văn nhược thư sinh rồi."

Tiểu Tịch kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa đúng bốn mắt nhìn nhau với Lâm Đường Hoa. Hắn nhàn nhạt cười một tiếng, ấm áp tao nhã giống như lúc mới gặp gỡ vậy, mà nàng cũng nhếch môi chói lọi cười, giống như ngày trước không có tim không có phổi.

"Hắn không có võ công, ta có thể bảo vệ hắn." Tiểu Tịch khoác lác vô sỉ tuyên cáo.

Điệp Trang lại cười nhạo nói: "Lâm Triêu Hi và Lâm Đường Hoa đều là con tin của ta, nếu các ngươi muốn hiện tại liền thấy thi thể người thân, như vậy, tùy tiện thôi."

Lâm Thành Trác bước tiếp bước là tiếp nối gian nan, Lâm Phượng Âm cũng không biết như thế nào cho phải. Nàng lại dùng tánh mạng con trai ruột của mình làm mồi, tất cả mọi người không cách nào coi nhẹ một nữ nhân vô tình vô nghĩa sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

"Loạn tiễn bắn chết đám người này cho ta!" Điệp Trang cất cao giọng, giơ tay lên ra lệnh.

Người Thánh nữ tộc rối rít tiến lên, bao vây một vòng chung quanh, giơ hỏa tiễn tự chế chuẩn bị bắn.

Những người kiệt xuất nhất trong chốn võ lâm đều tập trung ở chỗ này, chủ sự một nhà già trẻ Lâm gia đều tại nơi đây. Tư Đồ Môn chủ lo lắng trùng trùng, kết cục của hôm nay là quái tượng duy nhất hắn bói không ra, hắn cũng ở đây chờ đợi, trời cao trả lời.

Trong lòng của Tiểu Tịch bất ổn, liều mạng xông lên phía trước, cùng Lâm Thành Trác Lâm Phượng Âm đứng ở trên một trận tuyến.

"Nha đầu ngốc, ngươi!" Lâm Phượng Âm hoàn toàn quên mất tính khí lỗ mãng nóng nảy của nàng.

"Ta mặc kệ, chết cũng muốn chết cùng một chỗ với các ngươi." Tiểu Tịch kiên định nói, sau đó hướng về phía trên Lâm Đường Hoa nói: "Đường Đường, ta có con của chúng ta, một nhà chúng ta vô luận ở trên trời dưới đất, đều phải ở chung một chỗ!"

Người ngoài nháo không rõ ràng lắm cô gái này là từ địa phương nào chui ra, chỉ cảm thấy tính cách nàng tinh quái còn đầu đầy tóc bạc, xem ra dí dỏm đáng yêu hết sức đặc biệt. Lại ngẩng nhìn phía trên giống y hệt như là trích tiên, chỉ cảm thán đây quả thật là Thần Tiên Quyến Lữ rất cá biệt rất xứng.

Trong lòng Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm khổ sở và sung sướng hỗn tạp, người bọn họ coi trọng nhất đi cùng với nhau, mặc dù bọn họ cũng không biết là lúc nào thì hai người kia...... có đứa bé.

Thật ra thì Tiểu Tịch mới không biết mình có trúng thưởng hay không, chẳng qua là muốn dùng đứa bé nhốt chặt Lâm Đường Hoa. Trong phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao, đứa bé làm trỗi dậy hi vọng, là người ở lúc tuyệt vọng thấy ánh rạng đông sáng rỡ nhất. Cho nên nàng nói cho Lâm Đường Hoa, nàng có đứa bé của bọn họ, kết tinh tình yêu thuộc về hai người bọn họ, hi vọng cho dù hắn không có võ công cũng có thể giữ được thân thể của mình, có thể sống đến khi làm ba.

Nụ cười của Lâm Đường Hoa dần dần ôn hòa, phần lạnh lẽo giống như là mặt băng ngày xuân dần dần hòa tan, được chiếu rọi xuống rốt cuộc hóa thành nước xuân chảy về phía Đông. Nước xuân xuyên qua sông suối bờ đê, vây lượn qua ruộng hoa liễu rũ, lại hội cùng gió xuân vừa thổi lất phất ở trong không khí. Tất cả mọi người đều biết, Lâm Đường Hoa nhẹ nhàng như trích tiên, giống như không dính khói bụi trần gian, siêu phàm thoát tục. Biết hắn cười một tiếng có thể hòa tan băng tuyết ấm áp lòng người, khuynh đảo một mảnh thành trì. Nhưng mà, những người học võ thô kệch, lần đầu tiên thật sự cảm nhận được thế gian này lại có người, có thể dùng một cái mỉm cười hóa giải thù oán, đẹp đến làm người ta hít thở không thông.

"Vào cửa tương tư, ta mới biết tương tư khổ, mãi tương tư diện mạo này, đoạn tương tư này vô cùng vô tận." Tiểu Tịch gằn từng chữ nhớ kỹ, giống như là thê tử dịu dàng hiền huệ đang làm nũng với tướng công.

"Bích Lạc Hoàng Tuyền, làm bạn tùy tướng."

Có lẽ, Điệp Trang thật sự có thể hung ác quyết tâm giết Lâm Đường Hoa, nhưng mà một người xuất hiện. Thay đổi Càn Khôn.

Lưu Y dìu dắt Thu Trường Khôn yếu ớt đi xuống xe ngựa, sau đó xuyên qua đám người đi từ từ đi vào chính giữa.

Sắc mặt của hắn suy yếu tái nhợt, ánh mắt trống rỗng vô hồn, sắc môi hoàn toàn không có, mồ hôi đã ươn ướt thái dương và vạt áo phía trước.

"Thu Trường Khôn......" Điệp Trang hô lên tên của hắn, ngàn vạn cảm xúc cũng hóa thành câu này.

Nếu không phải người đàn ông này, sẽ làm nàng khuynh tâm sẽ làm nàng cam nguyện trầm luân cam nguyện làm thiếp, nàng cũng sẽ không nghĩ muốn quên mất tất cả thù hận làm một người đàn bà bình thường; nếu không phải người đàn ông này, nàng sẽ không ném xuống ruột thịt máu mủ, một mình trở lại trên đảo Thánh nữ chịu đựng tịch mịch chịu đủ đau khổ; nếu không phải người đàn ông này, nàng sẽ không đứng ở nơi này trên vị trí bất nhân bất nghĩa, bị mọi người phỉ nhổ cùng sợ hãi, ngay cả con trai của mình cũng đối với nàng chẳng quan tâm, thậm chí là ghét hận.

"Ngươi hận chính là ta, oán chính là ta, cần gì giận lây sang mọi người." Thu Trường Khôn nhàn nhạt nói, giống như mấy câu nói đó cũng phế không ít nguyên khí của hắn.

Điệp Trang nhìn hắn, đôi lông mày mỹ nhân cũng xoắn lại, trong đôi mắt kia bao hàm quá nhiều cảm xúc, ngũ vị tạp trần.

Nở nụ cười nhạt nhòa Thu Trường Khôn nói: "Chẳng qua ngươi chỉ hi vọng ta chết, như vậy, ta bồi thường cho ngươi."

Chợt, hắn duỗi ngón tay ra, điểm huyệt vị ở trước ngực chính mình.

Đó là hắn và Điệp Trang mới rõ ràng nhất, trúng độc Thất Tâm chung kiêng kỵ nhất huyệt vị, sẽ làm máu lưu động trong nội tạng mình nhanh hơn, tốc độ lan tràn độc tố có thể nhanh hơn gấp ba lần so với bình thường bắt đầu nảy sinh.

Tổng cộng là bảy huyệt vị, hắn điểm cái thứ nhất, sau đó cười ngắm nhìn Điệp Trang.

Hồi ức giống như lại ngược dòng trở về ngày trước, thật ra thì vĩnh viễn đều chưa từng mất đi ở trong đầu, chỉ là thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh mộng, nước mắt sẽ ướt áo gối.

"Tại hạ Thu Trường Khôn, xin hỏi phương danh tiểu thư." Hắn nhất biểu nhân tài phong lưu phóng khoáng, không phải cổ hủ như thư sinh bình thường, cũng không phải lỗ mãng như người luyện võ như con buôn, sự xuất hiện của hắn, bất kể là ai cũng sẽ hai mắt tỏa sáng.

"Tiểu nữ tử Điệp Trang, bái kiến Thu công tử, ngưỡng mộ tranh vẽ vần thơ công tử đã lâu."

Nhân sinh giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu, chuyện gì Thu Phong bi Họa Phiến.

Hơn hai mươi năm trước, bọn họ gặp nhau hiểu nhau, hôm nay lại muốn rút kiếm tương hướng, hận không được đặt đối phương đến chỗ chết.

Điểm huyệt vị thứ hai, nàng chợt nhớ lại, hắn vẽ tranh cho nàng, hắn nói, chỉ là nàng ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng liền làm hắn khuynh tâm, không cách nào tự kềm chế.

Điểm huyệt vị thứ ba, bàn tay của nàng túa ra mồ hôi, nhớ tới đêm động phòng, hắn nhìn thấy bươm buớm trên cánh tay của nàng, hỏi: "Cái dấu hiệu này đẹp như thế, là trời cao tạo ra cho nàng sao?" Nàng nghĩ tới, có lẽ nên cứ nói thân phận của mình, mặc dù Thánh nữ tộc và Lâm gia là kẻ thù lâu năm, chỉ cần nàng một lòng một dạ đi theo hắn, bọn họ sẽ tha thứ đi, nhưng ngày thứ hai, nàng liền bị đuổi ra khỏi nhà.

Điểm huyệt vị thứ tư, nàng không muốn nhớ lại quá khứ, bởi vì người đứng ở trước mặt mình đã sớm không phải Thu Trường Khôn. Lúc ban đầu hắn vẫn còn cởi mở, thậm chí không đặt sống chết ở trong lòng, ngay cả có thể nói một câu tính mạng đã triệt tiêu oán hận cả đời này của nàng.

"Không! Ngươi cho rằng ngươi chết thì ta sẽ bỏ qua cho Lâm gia sao? Thu Trường Khôn, các ngươi thiếu nợ ta, vĩnh viễn vẫn không xong!" Điệp Trang cuồng loạn kêu gào, giống như con báo gầm thét, đã sớm mất đi tâm trí.

Hắn vẫn không ngừng, điểm huyệt vị thứ năm, thứ sáu, cho đến khi trán của mình có từng giọt từng giọt mồ hôi rắc xuống, cho đến khi bất tỉnh ngã xuống đất, không có hơi sức lại đi điểm hết toàn bộ huyệt vị.

"Sư phụ......" Lưu Y cúi người, mới vừa rồi sư phụ tỉnh lại nói rất nhiều lời nói với hắn, nói muốn hắn sống sót thật tốt, học được đi yêu một người cũng học được quên một người. Lợi dụng tốt thời gian hai mươi năm còn lại của mình. Từ nhỏ hắn lớn lên bên cạnh sư phụ, biết đây là sư phụ sự thực quyết định đi, hắn trúng độc Thất Tâm chung, chỉ có Thánh nữ Cung Cung chủ có thuốc giải, hắn sẽ không đi cầu xin nàng, cho nên, thà chết.

"Chẳng qua là không thương, cần gì chứ, cần gì phải một người chết mới có thể!" Tiểu Tịch cũng chạy vội tới trước mặt Thu Trường Khôn, nhìn mạch máu Thu Trường Khôn chợt bành trướng sưng to lên, lo lắng hỏi: "Lưu Y, hắn như thế nào?"

Lưu Y lắc đầu một cái, nói: "Sư phụ không muốn mình biến thành quái nhân nguy hại người khác, cho nên điểm huyệt uống thuốc, áp chế toàn bộ dược tính, nhưng mà độc nhập vào não nhập vào tim, hết cách xoay chuyển."

Lâm Thành Trác Lâm Đường Hoa và Lâm Phượng Âm đứng đờ đẫn, không biết nên tiến lên hay là lui về phía sau. Cho dù là nam nhân kiên nghị đi nữa cũng sẽ mệt mỏi, mà ba huynh đệ bọn họ bị cuốn vào bên trong yêu hận tình thù của một thế hệ trước, cho đến hiện tại cũng không cách nào thoát đi.

Thừa dịp người khác không chú ý, Lâm Triêu Hi móc ra ám tiễn giấu ở trong tay áo, ném vào hai người trông coi ở hai bên, sau đó hô to một tiếng: "Đường Hoa, bay xuống đi!" Nàng lôi kéo tay áo Lâm Đường Hoa, phi thật nhanh từ trên núi xuống.

Cùng lúc đó, tay Điệp Trang vừa rơi xuống, hỏa tiễn mọi nơi phi ra.

"A!"

Thảm kịch nhân gian khi hỏa tiễn bay thẳng xuống dưới, tên lửa (mũi tên được bó vải thấm dầu rồi châm lửa) đầy trời như sao băng, đám người bất ngờ không kịp đề phòng bị bắn trúng kêu rên khắp nơi, không kịp dùng binh khí ngăn trở.

"Lên xe!" Lâm Triêu Hi hô to một tiếng. Lâm Thành Trác lập tức tiến lên, hợp tác cùng Lưu Y khoác lên Thu Trường Khôn lên trên lưng mình, chạy nhanh tới xe ngựa.

Tám người Tư Đồ gia còn có người của Phùng Tích Viện nhanh chóng dắt nhau mà chạy. Lâm Phượng Âm bảo vệ Lâm Triêu Hi và Lâm Đường Hoa mất hết võ công. Độc Cô Úc ôm ngang Tiểu Tịch lên chạy thẳng tới xe ngựa.

"Tiểu Úc Úc, ta có thể tự chạy!" Tiểu Tịch hô.

"Câm miệng, khinh công của ta cũng rất tốt!" Độc Cô Úc cắn răng mà nói ra.

Bọn họ nhanh chóng chui vào xe ngựa, Lâm Thành Trác nhanh chóng đánh xe chui vào rừng cây, chạy về hướng xuống núi.

"Đuổi theo!" Điệp Trang ra lệnh một tiếng, người Thánh nữ tộc ngay sau đó rút lui, từ phương hướng khác chuẩn bị chận đường.

"Một mặt là Bắc Hải, một mặt là quỷ lâm!" Độc Cô Úc vén màn cửa lên chỉ dẫn phương hướng cho Lâm Thành Trác.

"Qủy lâm là địa phương nào?" (quỷ lâm: rừng quỷ)

"Là nơi mộ địa chôn cất các đời tổ tiên Thánh nữ tộc, nhưng mà ta lại chưa đi qua bao giờ!"

Tiểu Tịch buồn cười vỗ vỗ vai Độc Cô Úc, cho dù ở thời khắc nguy nan như vậy nàng cũng có thể duy trì cảm xúc lạc quan: "Này, tiểu Úc Úc, có phải ngươi sợ quỷ hay không nha?"

Độc Cô Úc trừng mắt nhìn nàng nói: "Ta cảm thấy chỗ kia là điềm xấu! Âm khí quá nặng!"

"A, thì ra là sợ mình giảm nhiều dương khí ha!" Tiểu Tịch hiểu ý gật đầu, sau đó cười gồng lên bắp thịt trên hai cánh tay.

"Chúng ta không có thuyền bè, lên biển chỉ là tự chui đầu vào lưới, chỉ có thể đi rừng quỷ!" Lâm Thành Trác quyết định thật nhanh, điều khiển ngựa đi về phía trước, hung hăng quất một cái lên lưng ngựa, con ngựa càng thêm phi nhanh vào rừng quỷ.
Bình Luận (0)
Comment