Vĩnh thạc năm thứ mười ba, tại cổ trấn.
Lúc đó Diêm Liệt đến cổ trấn làm việc, nhưng lại gặp được một thiếu niên mười tuổi và người này cũng chính là Lam Ngân.
Lúc ấy, Lam Ngân ôm quần áo trộm được chạy xuyên qua đám người, không cẩn thận đụng phải Diêm Liệt, vì thế trong đầu hắn (DL) hiện lên một vài hình ảnh.
Theo bản năng hắn giữ chặt người kia lại, khi đó Lam Ngân còn tưởng hắn (DL) thấy mình ăn trộm đồ nên cố ý giữ hắn lại, cho nên hắn liền bắt đầu khẩn trương giãy dụa:
“Buông ta ra, ta không cố ý.”
“Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn nhắc nhở rằng ngươi sắp gặp đại nạn.”
Vẻ mặt Lam Ngân mờ mịt hỏi:“Ngài là thầy bói sao?”
“Cũng giống vậy, ngươi..... Cha mẹ ngươi đã không còn ở trên nhân thế, mấy ngày sắp tới ngươi cũng sẽ gặp đại nạn, tự giải quyết cho tốt.”
Nói thật Lam Ngân cực kì tin vào lời Diên Liệt nói, nên khi trở về đến nhà hắn(LN) có chút đứng ngồi không yên, nhìn bao quần áo trong lòng, không khỏi lâm vào trầm tư.
Bây giờ hắn sắp gặp đại nạn, chẳng nhé đây là báo ứng của hắn sao?
Nghĩ đến đây, Lam Ngân bắt đầu thu thập bao quần áo, xem xét trong bao quần áo này đổi được bao nhiêu tiền đi đường, để chuẩn bị rời khỏi cổ trấn.
Lúc chuần bị lên thuyền thì trời mưa, nước sông dâng lên cao cho nên thuyền không thể rời bến, hắn đành phải quay về nhà, tính ngày mai lại lên thuyền rời đi.
Ai ngờ lại thấy một vị phu nhân nhảy sông tự sát, hắn vội vàng kêu cứu mấy người chèo thuyền, nói:“Ai cứu vị phu nhân này lên, ta liền cho người đó năm lượng bạc!”
Vì thế có rất nhiều người chèo thuyền đua nhau cứu người, nên vị phu nhân kia mới có thể còn mạng mà sống. Hắn trả tiền cho người cứu được, sau đó đi đến lấy bộ xiêm y sạch sẽ khoác thêm cho nàng:
“Vị phu nhân này, vì sao ngươi lại muốn chết?”
“Nhà ta buôn bán làm giấy trát, mấy ngày trước có một nam nhân ngạo mạng đến nhà ta đặt lượng lớn giấy trát, thanh toán tiền đặt cọc sau đó là ta làm, sáng nay giao hàng, lúc đi ta mới phát hiện tất cả tiền đặt cọc đều là minh tiền, nhìn lại tiền trong túi cũng toàn là minh tiền! Ta.... Ta sợ tướng công trách cứ, nhà ta vốn đã không giàu có, lại lỗ lã nhiều bạc như vậy, cho nên cũng không muốn sống nữa!”
Lam Ngân nghe xong đồng tình với nàng, hắn hiểu được nỗi khổ vì sinh kế có tư vị gì, “Vậy nhà phu nhân lỗ lã bao nhiêu bạc?”
“Ba mươi lượng bạc.” Ba mươi lượng bạc đối vói kẻ có tiền mà nói thì không là gì, nhưng đối với những người phải kiếm tiền nuôi gia đình mà nói, đó là sinh hoạt phí ba tháng của cả nhà.
“Trên người ta không có nhiều bạc lắm, chỉ còn hai mươi lăm, đều cho phu nhân.”
“Điều này sao có thể?” Phu nhân sửng sốt, hai mắt đẫm nước trước mặt tiểu thiếu niên, gầy teo, trên người mặc y phục nhấp vá, gia cảnh khẳng định không tốt hơn nàng, sao có thể nhận tiền của hắn?
“Đừng lo, phu nhân cứ nhận đi, tiền bạc là vật ngoài thân, mạng mình mới là quan trọng nhất.” Lam Ngân nói xong, xoay người bước đi.
Bây giờ trên người một phân tiền cũng không có, cho nên hắn đành phải từ bỏ ý định rời khỏi cổ trấn.
Vị phu nhân kia sau khi về nhà, nói chuyện này với tướng công của nàng, tường công nàng liền cùng nàng đi tìm Lam Ngân, thời điểm tìm được Lam Ngân, Lam Ngân đã chuẩn bị đi ngủ.
Phu nhân tiến lên gõ cửa, Lam Ngân mơ hồ hỏi:“Ai vậy?”
Phu nhân trả lời:“Ta là phu nhân nhảy sông tự tử lúc sáng, cho nên ta đến đây để đặc biệt tìm công tử trả ân!”
Lam Ngân vừa nghe liền rời giường đi mở cửa, đi ra ngoài nhìn thấy vị phu nhân kia cùng vói tướng công nàng, hai bên cúi chào đáp lễ.