Hôm sau, Đường Cẩn rốt cục cũng đã tỉnh lại.
Nàng kinh ngạc ngồi dậy, má ơi, trí nhờ của nàng chỉ dừng lại lúc bị tên lang yêu kia ném xuống vách núi sâu, sau đó được Phong Hoa Tuyết Nguyệt cứu, cho nên bây giờ nàng mới có thể trở lại khách điếm?
Chẳng qua nơi này là phòng của đoản mệnh quỷ sao?
Sau khi xác định, nàng hít vào một hơi, hưng phấn tới nỗi chẳng để ý gì, liền kéo chăn lên đến mũi ngửi ngửi, rồi vui vẻ lăn qua lăn lại ở trên giường.
"Thích giường ta như vậy sao?"
Một giọng nói sâu kìn từ cửa truyền tới, khi hắn vừa vào liền nhìn thấy một màn này, mới xác định nàng không có chuyện gì.
Đường Cẩn theo bản năng nhìn xem, lại thấy Diêm Liệt dựa ở cánh cửa, khoanh tay, khóe miệng nhếch lên một chút ôn hòa cười toan tính: "Nàng có muốn hay không cân nhắc chuyển từ cách vách sang đây ở?"
"Lưu manh, biến thái."
Phong Hoa Tuyết Nguyệt bưng cháo trắng tới, thấy chủ nhân bọn họ bị hai cái gối ném mặt. Rầm một tiếng, người năm chữ đại trên hành lang không đứng dậy nổi, máu chảy ròng ròng.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt sợ tới múc chạy tới giúp đỡ, nhưng ai bảo gối của hắn làm từ ngọc thạch, bị ném như vậy có thể không đổ máu sao???
Đối với việc này, Đường Cẩn còn cảm thấy hắn thật sự rất đáng đời, chuyện ở âm phủ kia nàng còn chưa tính sổ với hắn đâu, lần này xem như cho hắn một bài học đẫm máu, đố hắn lần sau lại dám đi lâu như vậy!
Đầu Diêm Liệt quấn băng gạc, im lặng ngồi trên bàn viết này nọ, ở bên kia bàn, Đường Cẩn lại giật mình, vừa la hét, vừa phẫn nộ, vừa đập bàn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn viết chữ.
Bởi vì Phong Hoa Tuyết Nguyệt bọn họ nói cho nàng biết chuyện nàng bị nữ quỷ ám, nên nàng phẫn nộ như vậy là chuyện đương nhiên, thân thể bị người khác chiếm lấy, có thể xem như không sao?
Nhưng sau khi nghe nói Liên U bị Diêm Liệt bắt lại rồi, rồi nói một mấy câu liền hết giận!
"Đoản mệnh quỷ, ngươi thật là giỏi a." Dứt lời, liền dựng thẳng một ngón tay cái lên, tán giương, "Muốn ăn cái gì, ta nấu cho ngươi ăn."
Diêm Liệt gợi ý hai món, chủ yếu toàn là mấy món thanh đạm.
Đường Cẩn liền tung tăng tung tẩy đi đến phong bếp làm việc.
Cùng lúc đó, Diêm Liệt đã tìm được vị trí của Giang Hoành, ở ngay tại chân núi, gã giống như đang chuẩn bị xông tới đối phó hắn.
Kì thật Giang Hoành đang lo lắng vị cao nhân kia lại suất hiện.
Mà Lịch Vô đã sớm ẩn núp, đợi Giang Hoành đến chỗ công kích của hắn thì thuấn ảnh đi vào động, khoanh tay đứng cách chỗ Giang Hoành tầm trăm thước, Giang Hoành cũng vì vậy mà ngừng lại, nhìn đối phương hai tay biến thành móng vuốt, miệng lộ răng nanh, ánh mắt đỏ tươi nói: "Giang Hoành! Thù giết thê tử không độ tri chung, để mạng lại đi!"
"Hừ, thì ra là một con lang yêu!" Giang Hoành cũng liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, lúc trước gã vốn là muốn lấy nội đan của hắn, không nghĩ tới thê tử của hắn lại thay hắn nhận một chưởng kia, cối cùng chỉ lấy được nội đan của vợ hắn.
Ngược lại bây giờ, gã không tìm tới cửa, nhưng chính hắn lại tìm đến, sắc mặt tràn đầy trào phúng, "Nội đan thê tử ngươi còn đang ở trong cơ thể ta, nếu ngươi có thể đánh thắng còn có thể cầm lại nội đan thê tử ngươi, chỉ tiếc nàng lại vô phúc hưởng dụng khối nội đan này."
Lịch Vô ngầm thích một tiếng, từ khi Liên U đến địa phủ báo danh, hắn liền một lòng muốn cứu người về, nay việc này đã thất bại, chỉ cí thể báo thù trước rồi cùng đi bồi nàng sau.
Nghĩ đến đây, móng vuốt sói liền công kich đến Giang Hoành!! Sau lưng Giang Hoành xuất ra kiếm đồng tiền đối phó hắn, Lịch Vô mỗi một lần hạ vuốt đều là trí mạng, mong vuốt vừa bay đến Giang Hoanh vừa khua loạn, đụng vào kiếm đồng tiền phát ra tia lửa cùng với tiếng những tiếng lách cách vang lên.