“Ta thực không có tiến bộ.” Chuyện lúc trước hóa ra đã xa xôi như
vậy, một khi không lưu ý, liền lướt qua kẽ ngón tay mà biến mất. Tang
Mạch đưa tay lên chạm vào mặt nam nhân lần cuối cùng, nam nhân một mạch
yên lặng, trong con ngươi hắc sắc là khuôn mặt mang theo chút tự giễu
của Diễm quỷ “Quên đi, không hiểu thì là không hiểu thôi. Kỳ thực đến
chính ta cũng không rõ ta quấn quýt lấy cái gì… Nói rằng hận ngươi,
không bằng nói rằng ta hận chính bản thân mình…”
Bỗng nhiên, lời của Diễm quỷ bị ngắt quãng, đôi mắt màu xám trợn lớn
một cách kỳ lạ. Hắn run run thu hồi tay, lại dường như sợ sẽ phá hủy cái gì đó, dè dặt xoa khóe mắt của nam nhân. Đầu ngón tay đã ươn ướt, là
nước mắt của nam nhân, y đang khóc, Minh chủ điện hạ vô ái vô dục ngồi
ngay ngắn sâu trong Minh phủ của ta, rơi nước mắt. Biểu tình không hề u
ám, không hề thương hại, gương mặt trống rỗng, nước mắt theo ngón tay
Diễm quỷ chậm rãi chảy xuống, nam nhân dùng bàn tay dính máu của mình
nâng mặt Tang Mạch lên “Vì sao luôn là ngươi vứt bỏ ta trước?”
Ngực rất đau, chỗ bị móng tay Diễm quỷ cắt qua chảy máu, chảy xuống y sam mặc sắc lại tới hoa văn tối màu, chậm rãi thấm vào, đan vào hoa văn mây cuốn trên vạt áo. Kim trâm cắm trên ngực Diễm quỷ sáng loáng chói
mắt, thượng cổ thần binh Hình thiên đang không kiêng nể gì mà phô trương quang mang của nó, khí tức sát phạt bốc lên tận trời.
“Ta nhớ ra rồi.” Cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán hắn, nam nhân tôn
quý nhìn Tang Mạch một cách cô đơn, hắn chỉ yếu ớt thở, con ngươi xám
tro đang dần dần mất đi quang thải (màu sắc + ánh sáng). Như thế không giống ngươi a, Diễm quỷ, ngươi phải cong khóe miệng dùng
mọi cách đùa cợt ta, ngươi phải tát một cái đầy móng tay sắc nhọn cắt
qua mặt ta, ngươi phải xoay người bỏ đi lưu lại cho ta một cái bóng lưng tiêu sái và một đống vỏ hạch đào… Diễm quỷ, Diễm quỷ dương nanh múa
vuốt giống như con nhím, Tang Mạch của ta.
“Ngươi chung quy vẫn không chịu nói cho ta biết yêu hận của ngươi,
nhưng hết lần này tới lần khác dạy ta mất mát là như thế nào…” Không Hoa thì thào tự nói. Đột nhiên phát hiện, nếu không gặp Diễm quỷ nữa, dùng
hết lực lượng ở Minh phủ của y cũng không thể tìm thấy, sau đó, trong
tương lai dài dằng dặc không có điểm cuối của y, ở Bỉ Ngạn nước Vong
Xuyên chảy mãi không ngừng, ngàn vạn vong hồn nhưng không có một Diễm
quỷ khắt nghiệt độc mồm độc miệng nữa, sẽ không còn được gặp lại nữa,
trăm năm, ngàn năm, vạn năm… Mất đi rồi sẽ không tìm lại được. Tim trống rỗng, ngón tay vuốt ve qua thậm chí có thể nghe được tiếng vọng trống
trơn, đau đớn khó hiểu vẫn liên tục duy trì, trái tim vô ái vô dục đau
tới mức như muốn xé rách ra. Rất khó chịu, sắp thở không nổi, tứ chi mất cảm giác, chỉ có xúc cảm lạnh lẽo trên mặt là rõ ràng một cách dị
thường.
Một lần, lại một lần, gian nhà tương tự, đau đớn tương tự, tâm tình
tương tự, dường như bị cả thế giới ruồng bỏ, bị bỏ rơi ở trong góc phòng tịch mịch. Bi thương tới không thể kiềm chế được, có cái gì đó thừa dịp phá tan phong ấn, mang theo màu sắc ố vàng của trang sách cũ ùn ùn kéo
tới, giống như muốn vùi lấp y. Một trận đầu váng mắt hoa, trái tim trống trải thoáng cái bị vui mừng và bi thương rót đầy, hỉ, nộ, ai, sân, rõ
ràng là những tình cảm chưa từng thể nghiệm qua, rồi lại thấy quen
thuộc. Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng gào thét… các loại thanh âm nhồi
nhét vào lỗ tai, không phân rõ cái gì với cái gì, đầu óc sắp căng ra… nổ ‘ầm’ một tiếng, cửa lớn mão đinh sơn son bị cuồng phong thổi bay, thế
giới bỗng nhiên an tĩnh, thấy được thân ảnh nho nhỏ ngoài cánh cửa. Hắn
có một đôi mắt hắc bạch phân minh, khóe mắt hơi nhếc lên, khiếp đảm rồi
lại quật cường, trong mắt là tịch mịch sâu sắc, giống như mình. Tang
Mạch. Đó là lần đầu tiên nhìn thấy Tang Mạch.
Nhớ ra rồi, ký ức của Sở Tắc Quân.
“Tang Mạch, ta nhớ ra ngươi rồi.” Đã từng nói, muốn nhớ lại về ngươi, như vậy, là có thể bên ngươi thật dài thật lâu. Không Hoa hơi nở nụ
cười, bên gò má hiện ra lệ ngân. Bàn tay vuốt ve mặt Tang Mạch chậm rãi
trượt xuống, cầm kim trâm cắm ở trên ngực hắn. Sát khí của Hình thiên
cắt đứt ngón tay y, máu của hai người hòa vào nhau.
“Lần trước, là ta sơ sẩy, cho ngươi may mắn thắng.” Hắn cúi đầu ở bên tai Tang Mạch nói nhỏ vô cùng thân thiết, như là lời tâm tình ôn nhu
nhất thế gian “Thế nhưng lần này… tuyệt đối! Không!”
Ngữ điệu đột nhiên chuyển cao, hai hàng lông mày dựng ngược, cổ tay
thuận thế đưa tới, cấp tốc rút kim trâm ra khỏi cơ thể Tang Mạch. Huyết
hoa phi vũ, vài điểm huỳnh quang lập lòe, tam hồn lục phách theo huyết
châu văng khắp nơi mà hăng hái bắn về phía xa. Dạ nha ngoài phòng đều
rít lên the thé, vỗ cánh bay theo.
Theo hồn phách rời xa, thân thể Tang Mạch nhất thời mất hết sinh khí, chỉ có hai mắt còn mở lớn kinh ngạc, tựa hồ vẫn không thể tin được.
Không Hoa thu Hình thiên vào tay áo, ôm hắn chậm rãi đứng lên, ngoài
phòng sắc trời đã tối, huyền nguyệt cong cong đọng ở nơi xa vời, thế
gian ban đêm bình thản mà yên tĩnh “Tang Mạch, chúng ta lại cược thêm
một lần nữa đi. Ta đặt tất cả mọi thứ ta có, cược lấy yêu hận của
ngươi.”
Thân ảnh hắc sắc nắm tay một hài đồng nho nhỏ càng đi càng xa, tan
vào bóng đêm thâm trầm. Cánh hoa hồng sắc dài mảnh tự nhiên rơi xuống,
vùi lấp tất cả trong Tấn vương phủ. ‘Y nha ——” một tiếng, cửa gỗ của
hoang trạch lụn bại cổ xưa tự động khép lại, kết thúc một truyền thuyết
ly kỳ.
“Có người nói Hình thiên lấy tinh huyết hồn phách làm thức ăn, tam
hồn lục phách một khi bị ăn hết, Đại La Kim Tiên cũng khó cứu giúp .”
Bên bờ Vong Xuyên, nữ tử một thân áo váy thảm lục cười mới tươi đẹp làm
sao, đứng bên bờ sông đầy vẻ xinh đẹp, để mặc bỉ ngạn hoa rơi đầy vai
“Bị Hình thiên đâm trúng là phải chết, rút Hình thiên ra, hồn phách tứ
tán…”
Ả xoay chuyển con mắt màu xanh óng ánh, nụ cười trào phúng không hiểu vì sao làm cho người ta nhớ tới một con quỷ khác cũng thích đùa cợt như vậy “Hồn phách tứ tán, với người khác thì là chết, nhưng với Minh chủ
Không Hoa lại có một cơ hội sống.”
“Thế nhưng…” Mái tóc ướt sũng của ả kéo dài từ cổ tới trước ngực, bím tóc cũng màu xanh, khiến người ta nhớ tới thủy thảo mọc thành bụi dưới
đáy hồ “Hồn phách tiêu tán thì dễ, thu thập thì khó. Cho dù ngươi có thể lại tập hợp đủ tam hồn lục phách, hắn có thể tỉnh hay không cũng khó mà đoán được.”
“Hà tất phải kiên trì, lần trước hắn thắng ngươi, lần này, ngươi vẫn
thua.” Rốt cuộc ả làm rõ ý đồ mình đến đây, vươn một cánh tay quấn chuỗi ngọc lục sắc “Hắn sẽ không tỉnh lại đâu.” Như là nguyền rủa.
Ả to gan nhìn thẳng vào mắt Không Hoa, Liễu Loạn, nữ quỷ ở trong Minh hồ, trước khi Không Hoa xuất thủ liền cấp tốc nhảy vào giữa Vong Xuyên
chảy xiết “Ngươi có biết, ba trăm năm qua hắn sống thế nào không? Ngươi
không biết, thế nhưng ta biết. Rất nhiều việc, ngươi cũng không biết,
nhưng ta… ta lại thấy toàn bộ.”
Tiếng âm phong xẹt qua, bỉ ngạn hoa hồng sắc bay lả tả trong không
trung, Tiểu Miêu nắm chặt cánh tay buông xuống của Tang Mạch, ngẩng đầu, thấy đường nét gương mặt kiên cường và đôi môi mím chặt của nam nhân.
Minh phủ, là nơi ở sâu trong lòng đất nhiều năm không thấy ánh mặt
trời. Đến hỏa diễm hừng hực cũng nhiễm màu đen, quang mang quỷ dị. Tiểu
Miêu lảo đảo đi hái một bông bỉ ngạn hoa huyết hồng ở ngoài thành về đặt bên má Tang Mạch, gương mặt mất đi huyết sắc thoạt nhìn như có thêm
chút ánh sáng, dù vậy bị quỷ hỏa thanh sắc chiếu rọi, trông có vẻ yếu
ớt.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây đen có thể thấy dạ nha không ngừng bay qua bay lại, tới gần một chút, có thể thấy chúng nó hoặc là trong miệng ngậm một cái tròng mắt mang theo tơ máu, hoặc là móng quắp theo một
cánh tay đứt lìa đã sưng phù. Tiểu Miêu dúi đầu vào cổ Tang Mạch, giống
như lúc trước ở Tấn vương phủ dùng mặt nó cọ cọ vào mặt hắn, chỉ là,
không có ai nắm tay áo kéo nó ra, Diễm quỷ nhắm mắt, gương mặt đờ đẫn
không có nụ cười sủng nịch.
Tiểu Miêu có chút thất vọng, chạy tới bên cửa sổ ghé vào khung cửa,
cách song cửa khắc hoa, nhìn đám dạ nha từ xa xa bay tới. Bắt đầu từ
một, đếm tới con thứ một vạn, thì bọn chúng tìm được một hạt châu tỏa
ánh hồng, chủ quân nói, đây là linh tuệ trong lục phách của Tang Mạch.
Sau đó, lại đếm lần nữa, đếm tới hai vạn, dạ nha sẽ mang tới một hòn đá
bạch sắc, đếm tới mười vạn, chủ quân đem một bảo thạch lam sắc cẩn thận
đặt vào cái hộp nhỏ đầu giường… Luôn luôn cách nhau rất lâu rất lâu, tựa hồ thời gian cách càng lúc càng dài, đã lâu lắm rồi không nghe bọn họ
tìm được cái gì.
(đáng nhẽ phải là tam hồn thất phách – ba hồn bảy vía, trong đó thất phách gồm có thiên trùng phách, linh
tuệ phách, khí phách, lực phách, trung xu phách, tinh phách, anh phách)
Chủ quân bề bộn nhiều việc, trong U Minh điện có những chuyện làm
vĩnh viễn cũng không xong. Thường xuyên có dạ nha bay đến giữa chừng thì từ trên không trung ngã xuống, bọn họ nói, chúng nó quá mệt mỏi rồi,
không bay nổi nữa. Chủ quân hầu như khu sử hết dạ nha trong Minh phủ đi
tìm kiếm, đêm đó lại càng không ngừng vận dụng pháp lực khu động dạ nha, vậy nên mỗi lần y tới đều mệt mỏi rã rời, ở bên giường nhìn một lúc
liền ngủ. Trong giấc mộng, lông mày y vẫn nhíu chặt, lúc tỉnh lại, y lại bám vào bên tai Tang Mạch nói, nói gì đó, không ai biết. Y sẽ mở cái
hộp gấm mà không ai cạy được ra kia, nhìn khoảng không bên trong cả
người đờ ra, biểu tình đó, cũng từng thấy ở trên mặt Tang Mạch, lúc bản
thân cô đơn cuộn mình ở dưới mái hiên nhà người ta khi trời mưa to, biểu tình nhất định cũng là như vậy.
Dạ nha từng con bay tới, lại từng con bay đi, có lúc đột nhiên rớt
xuống, rơi vào trong Vong Xuyên liền mất tăm luôn, sẽ có dạ nha khác thế chỗ nó tiếp tục bay. Sau đó, chúng nó sẽ mang về đủ thứ, mảnh thi thể,
nội tạng hoặc là linh hồn người chết.
Đôi khi, bọn chúng nó sẽ kêu lớn chạy tới U Minh điện, sau đó Không
Hoa sẽ cầm một viên đá tỏa quang mang ngũ sắc về phòng, đem bỏ vào
khoảng trống ở trong hộp gấm. Xong xuôi, y sẽ ôm Tang Mạch thật là lâu,
nói thật là nhiều, Tang Mạch vẫn nhắm mắt, trên gương mặt chết lặng
không có biểu tình gì, y dùng tay xoa mặt hắn, hôn môi hắn, cái gì cũng
không nghe rõ, Tiểu Miêu ngồi ở một bên chỉ nghe thấy y không ngừng gọi
“Tang Mạch, Tang Mạch, Tang Mạch…”
Cũng có nhiều lần, bọn họ lắc đầu nói, đáng tiếc không phải là Tang
Mạch. Họ nói rất nhỏ, đùn đẩy lẫn nhau, không ai chịu đi gặp Không Hoa.
Tiểu Miêu ghé vào bên khung cửa, chạy tới cướp lấy thứ trong tay bọn họ, sau đó chạy vào trong U Minh điện, chạy thẳng tới dưới gối Không Hoa.
Không Hoa nhận thứ đó, ôm Tiểu Miêu vào lòng, đưa cho nó một đóa bỉ ngạn hoa đẫm sương sớm. Tiểu Miêu đột nhiên thu hồi cánh tay đặt trên ngực
y, trong lòng bàn tay ướt sũng, dường như là là nước lưu lại sau khi
nghiền nát bỉ ngạn hoa. Nam nhân ngồi trên vương tọa duy trì vẻ lạnh
lùng uy nghiêm của người đứng đầu Minh phủ, nhưng có thứ gì đó ở trong
đôi đồng tử mặc sắc lặng lẽ nát vụn.
Sau đó của sau đó, dạ nha ở trên không trung không thể đếm nổi nữa,
lúc một lão gia gia không ngừng ho khan lúc trước từng gặp qua thay đổi
một thân y sam lần nữa xuất hiện ở U Minh điện, một cọng lông dạ nha rơi xuống bụi hoa ngoài thành, trên lông tràn ra máu đen nhiễm bẩn cánh hoa đỏ sẫm, bọn họ lấy ra từ trong miệng nó một viên đá năm màu được ngậm
chặt.
Cái hộp gấm bên cạnh giường Tang Mạch rốt cuộc bị lấp đầy. Tiểu Miêu thấy bàn tay Không Hoa cầm hộp run lên nhè nhẹ.
Bọn họ nhanh chóng bày ra kết giới ở bốn phía quanh giường Tang Mạch, thập điện Diêm Quân phân thủ khắp nơi, từ miệng phun ra những âm tiết
quái dị. Tiểu Miêu bị đặt ở bên cửa sổ, mở lớn hai mắt xem, Không Hoa
đứng bên giường, khua tay chấn động một cái, y sam hắc sắc không gió mà
động như nghiên mực bị lật, những viên đá màu trong hộp lửng lơ trong
không trung, va đập vào nhau, tự động tụ tập ở trước người Tang Mạch.
Quỷ hỏa thanh sắc bỗng nhiên nổi lên cao nửa trượng, cánh hoa bỉ ngạn bị bứt ra khỏi thân, bay tới tấp qua cửa sổ, như giọt máu phân tán khắp nơi. Chú văn trong miệng Diêm Quân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng
vang, âm tiết cổ quái tựa hồ tụ thành một dòng sông vô hình dội thẳng
vào tai.
Không Hoa đứng ở trung ương của kết giới, hắc y nam nhân dùng cao
quan hắc sắc bó buộc mái tóc dài, hoa văn mây cuốn tối màu trên ống tay
áo ở dưới quỷ hỏa chập chờn thấp thoáng lóe ra ánh sáng. Hồn phách bảy
màu trong nháy mắt bắn ra quang mang rực rỡ, chiếu rọi gương mặt tái
nhợt của nam nhân, mí mắt khép hờ ở trên mặt phóng ra âm ảnh nhàn nhạt.
Chậm rãi, chậm rãi, thạch tử bảy màu cách Tang mạch càng lúc càng
gần, càng lúc càng gần, áp vào trên ngực không phập phồng của hắn, sau
đó… biến mất…
Chú văn của Diêm Quân dần dần chậm lại, âm điệu cũng thấp xuống. Kết
giới trong quang thải lưu động dần ảm đạm. Rốt cuộc, không nghe thấy
những âm tiết cổ quái nữa, quỷ chúng trong Minh phủ tản ra, người trong
phòng càng lúc càng ít. Cuối cùng, chỉ còn lại Tiểu Miêu và nam nhân
trước sau hai mắt vẫn buông xuống, trên mặt không có biểu tình gì.
Trong phòng vắng vẻ tới mức có thể nghe thấy thanh âm tú hoa châm rơi xuống đất, Tiểu Miêu bất giác hoãn hết tiếng động, thấy nam nhân vẫn
đứng thẳng trước giường. Trên giường, Tang Mạch nhắm mắt, thần sắc đờ
đẫn.
“Bịch ——” một tiếng, sự yên lặng nghẹt thở bị đập tan, theo hộp gấm
rớt xuống, nam nhân cong đầu gối, quỳ thẳng xuống trước giường. Y cúi
người xuống, ôm lấy cái người có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại kia “Tang Mạch…”
Tiểu Miêu thấy vai y rung động, nhẹ buông tay, bỉ ngạn hoa vẫn bị nắm chặt liền rơi xuống đất, cánh hoa tản đi khắp nơi như là nước mắt mang
theo máu.
Tang Mạch không hề có dấu hiệu tỉnh lại, Không Hoa đem tay thăm dò
trên ngực hắn, tìm kiếm động tĩnh của tam hồn lục phách lần nữa trở lại
cơ thể. Quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt hắc bạch phân minh, Tiểu
Miêu mím môi, giang hai tay ở trước mặt y, trên gương mặt nho nhỏ lộ ra
vẻ quật cường. Không Hoa ngồi xổm xuống, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ là yên lặng sờ mặt nó.
Đôi mắt mặc sắc giống y hệt chớp chớp mấy cái, Tiểu Miêu cụt hứng buông thõng tay, lặng im nằm sấp xuống đầu giường Tang Mạch.
Ngày mai sẽ tỉnh, ngày mai, ngày mai, ngày mai… Mỗi ngày đều mong đợi vào ngày mai, mỗi ngày đều nín thở chờ đôi mắt khép chặt của Diễm quỷ
sẽ mở ra, khóe miệng cong lên cho mình một nụ cười trào phúng. Tang
Mạch, chúng ta lại cược thêm một ván, ta đặt lợi thế cuối cùng của ta,
nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng chỗ ngồi đối diện trống không, mãi không thấy ngươi trở lại.
Cuối cùng hắc y nam nhân đặt một đóa hồng hoa bên má Tang Mạch, đầu
ngón tay sát qua gương mặt hắn, không thấy ấm cũng chẳng thấy lạnh. Đi
qua hành lang quỷ hỏa thanh sắc bốc cháy trên tường, trên bầu trời đình
viện không bóng người là mây đen nặng nề vạn năm bất biến. Sâu trong
Minh phủ không gặp một chút xíu màu sắc trong sáng nào, đứng đầu Minh
phủ vô ái vô dục, trên gương mặt tuấn mỹ tái nhợt hiện lên vài phần âm u vài phần thương xót.
Trong U Minh điện luôn có vô số oán linh gào khóc quanh quẩn tại Vong Xuyên,người chết thân mang gông xiềng tóc tai bù xù giơ lên gương mặt
huyết nhục mơ hồ “Đại nhân, ta oan uổng…” Tiếng khóc sắc nhọn dội lại
trong bốn bức tường. Hại người hoặc bị người hại, có tội hoặc vô tội,
phụ lòng hoặc si tình… Mỗi người tới nơi đây đều có một đoạn cố sự dài
hoặc gút mắc, yếu đuối quỳ rạp trước bậc thềm cao cao, khóc lóc nức nở.
Chồng giết vợ, mẹ ăn con, anh em trong nhà cãi cọ nhau, tình nhân phản
bội… Hận tới thâm sâu, một thanh đao nhọn, một chén thạch tín, một câu
không cam lòng. Bọn họ lúc đầu thế nào cũng không chịu tiếp nhận chén
canh trong tay Mạnh bà, đợi nói tới câu cuối cùng của cố sự, thiện tất
có thiện quả, ác tất có ác báo, ân oán đều hết. Trước khi vãng sinh luân hồi trải qua một đợt chọn lựa dài dằng dặc, cuối cùng quên được thì
nhiều, người vẫn còn mơ hồ rất ít. Không chịu quên đi thì sẽ thành cô
hồn dã quỷ, trôi dạt khắp nơi, nhớ mãi không quên những chuyện đúng sai, ân oán hoặc là kết quả.
Không Hoa diện vô biểu tình mà lắng nghe, người chết ở dưới điện nói liên miên về cuộc đời của hắn. Xuất thân cùng khổ, yêu thiên kim nhà
giàu, vì vậy bỏ đi tính danh cùng tôn nghiêm cúi đầu ở rể. Sau đó con
đường làm quan đắc ý, một bước lên mây. Sau của sau đó, nhạc phụ mất,
con rể làm chủ nhà. Bao nhiêu năm nhẫn nhịn cuối cùng cũng được mở mày
mở mặt, nạp thiếp, chiêu kỹ, ăn chơi đàng điếm. Cuối cùng bị chết bởi
một chén canh hạt sen của thê tử. Hắn nói hắn hận, hận thê tử đa nghi
ghen tuông, hận nhạc phụ ngang ngược độc tài, hận gia cảnh nghèo hèn.
Nói chuyện không đâu một hồi lâu, lại đột nhiên nhớ tới năm xưa lần đầu
gặp nàng trên đường, đào hồng liễu lục, hồng hạnh đầu cành, gió xuân hất lên kiệu liêm, nàng mặc một thân hoàng sắc xuân sam, quy quy củ củ ngồi bên trong, trán hơi cúi, hai vành tai đeo khuyên, cực kỳ giống mỹ nữ
hôm trước thấy trong tranh.
Hắn vì phẫn hận mà lộ vẻ dữ tợn, vặn vẹo ra một nụ cười, hai hàng lệ
đục ngầu rơi xuống “Đến tột cùng là nàng hủy ta, hay là ta hủy nàng?”
Hắn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vẩn đục mờ mịt nhìn Không Hoa, Không
Hoa hờ hững ngồi ở sâu trong đại điện, nghe Diêm Quân nói “Sau này sẽ có lúc nàng tới đây, nàng nợ ngươi một mạng, tự nhiên sẽ phải trả giá,
ngươi nợ nàng một đời tình, cũng sẽ có con đường hoàn trả. Lúc trả hết
ân oán cho nhau thì nhân quả đều tiêu tan.”
Đó là yên hận, cực yêu mà có hận, cực hận mà có muốn, ham muốn đến cuối cùng cũng không quá một chữ ‘yêu’.
Người quỳ gối dưới bậc lắc đầu không ngừng thì thào tự hỏi “Là nàng
đạt được ta, là ta hủy nàng, hay là nàng hủy ta? Chúng ta rốt cuộc ai
đạt được ai, ai hủy ai?”
Tang Mạch, ngươi và ta thì sao? Ai đạt được ai, ai hủy ai?
Trái tim bất động như núi bởi vì tiếng quỷ khóc không ngừng quanh
quẩn bên tai mà xuất hiện sự khác thường. Lén lút đưa tay tới trước
ngực, mơ hồ đau. Thân thể không e ngại bất cứ lưỡi dao sắc bén nào trên
thế gian, nhưng cúi đầu một cái liền có thể thấy, một vệt đỏ tươi dài
mảnh xuất hiện ở nơi đó, gai mắt tới mức như bất cứ lúc nào cũng có thể
thấm ra huyết hoa. Lấy ngón tay cố sức ấn vào, đầu ngón tay cách lớp y
sam, đau nhức bình thường dần chuyển thành gay gắt, vết thương bị xé
rách ra, ngón tay chạm tới dịch thể dính dính, còn đau đớn đã lan tràn
ra toàn thân, làm tê dại tất cả cảm quan. Đứng đầu Minh phủ, có thể lạnh nhạt, có thể u sầu, có thể thương hại, nhưng không thể hoang mang,
không thể cảm thương.
Dưới bậc có một người từ từ đi tới, mặc áo liệm bình thường đã từng
thấy qua, sạch sẽ yên tĩnh, thần sắc ung dung, xem ra là thọ chung chính tẩm (QT: sống thọ và chết tại nhà). Diêm Quân ở bên cạnh lật sổ sinh tử ‘soàn soạt’ tìm kiếm cuộc đời hắn,
lúc nào thì sinh ra, thái độ làm người ra sao, vì sao mà chết. Hắn không khóc không nháo, nghiêng gương mặt hàm tiếu mà nghe, thỉnh thoảng trả
lời vài câu, âm điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, trong sự trầm ổn
hiện ra vài phần nho nhã.
Không Hoa nghiêng người ra nhìn mặt hắn, hắn hình như cảm giác thấy,
mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt hiện ra chút nghi hoặc. Không Hoa không nói gì, lại nhìn hắn vài lần, tiếp nhận sổ sinh tử từ trong tay
Diêm Quân, trực tiếp lật giở về phần trước, lật tới cái niên đại mà hầu
như không còn ai nhớ rõ kia, phần mở đầu là tên của hắn khi đó. Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, quả nhiên là hắn, kiếp đó hắn chết thật thê thảm,
sau này bình thản yên vui chính là sự bồi thường.
“Ngươi có còn nhớ Tang Mạch không?” Hắc y nam nhân nhẹ giọng hỏi.
Hắn đang nghiêng đầu nghe Diêm Quân nói, thấy vậy quay sang, trong mắt vẫn đầy vẻ nghi hoặc “Đó là ai?”
Hắn không nhớ. Thời gian dài như vậy, trên sổ sinh tử không biết đã
thêm bao nhiêu nét bút, hắn đâu còn có thể nhớ kỹ ái hận gút mắc từ
trước?
Không Hoa lại hỏi “Vậy ngươi có còn nhớ Sở Tắc Minh?”
Hắn làm vẻ mặt không hiểu.
Móng tay hướng tới trước ngực cào một chút, dịch thể đặc dính theo
ngón tay chảy xuống, Minh chủ diện vô biểu tình dường như không cảm thụ
được đau đớn, cúi đầu nhìn hắn “Hắn tan thành tro bụi rồi, không có kiếp sau, không có kiếp trước.”
Trong im lặng, trên gương mặt trước sau vẫn hiển hiện khí tức bình
thản của người tu đạo bỗng chậm rãi chảy nước mắt, nam tử dưới bậc kinh
ngạc nhìn đầu ngón tay ẩm ướt, kinh hãi không ngớt “Ta… Ta làm sao vậy?”
Không Hoa chỉ nhìn hắn, bên tai là lời tuyên án lạnh lùng vạn năm bất biến của Diêm Quân “Ngươi kiếp này quảng kết thiện duyên, tích được
hàng vạn hàng nghìn công đức, ban thưởng ngươi kiếp sau phúc trạch dồi
dào để khen ngợi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Quỷ tốt lên tiếng trả lời tiến tới bên phải hắn mang đi, hắn lảo đảo
đi ra vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại “Sở Tắc Minh là ai?” Lệ đã rơi
đầy mặt.
“Ngươi quên rồi thì thôi đi.” Trước sự kinh ngạc của mọi người, chủ
quân ngồi sâu trong Minh phủ vạn năm bất động như núi lần đầu tiên đứng
dậy khỏi ghế trên đại đường thính thẩm, tại khoảng không trên tảng đá
ngồi còn lại một đóa bỉ ngạn hoa “Có người nhờ ta nói với ngươi một câu, xin lỗi.”
“Tang Mạch, ta về gấp để nói cho ngươi một việc.” Trong căn phòng
không bóng người, ở bên cạnh Tang Mạch đang ngủ say, nam nhân cúi người
ngồi xuống “Ngươi đoán ta gặp được ai?”
Người trên giường không đáp lại, y tiếp tục nói một mình “Là Viên Tử Hi, Tử Hi mà ngươi nhớ mãi không quên.”
“Tang Mạch, hắn không nhớ Tắc Minh, nhưng hắn lại khóc vì Tắc Minh.”
“Tang Mạch, ta nói với hắn, nói ngươi xin lỗi hắn.”
Hắn ngủ thật say, lông mi dài chưa từng có nửa phân rung động, tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy. Không Hoa nghiêng người ôm lấy hắn, đặt
cằm lên vai hắn, mặt áp vào mặt “Tang Mạch, chúng ta lâu rồi không nói
chuyện. Ngươi luôn luôn không chờ nghe ta nói hết lời đã bỏ lại ta.”
Rất nhiều điều, chưa từng ra khỏi miệng đã mất đi người nghe duy
nhất, rất nhiều rất nhiều, nhiều tới không thể nào lên tiếng “Lúc trước ở lãnh cung cũng là như thế này, gian nhà lớn như vậy, chỉ có hai chúng
ta. Ta khắc chết mẫu hậu của ta, phụ hoàng không cần ta, ta cái gì cũng
không có, chỉ có ngươi. Hiện tại ngẫm lại, khi đó chúng ta thật tốt, mỗi ngày đều nói chuyện, nói đến hừng đông. Ngươi nói ta nghe, ta nói ngươi nghe. Rất nhiều chuyện, Tắc Hân cũng không biết, chỉ có hai chúng ta
biết, bởi vì ngươi đã nói qua, chúng ta là hai người cùng một mệnh.”
Lúc mới gặp gỡ, dưới cửa cung nguy nga mão đinh sơn son, ngươi mặc
một thân tử bạch như đồ tang nghiêm mặt đứng trước mặt ta, chỉ vào y sam của chính mình, vẻ mặt vô vị “Mẹ ta đã sớm qua đời, đây là ta mặc cho
mẹ kế của ta xem.” Ngươi không biết, đã lâu rồi ta không cùng ai nói
chuyện, ngươi là duy nhất, trong cung rộng lớn lạnh lẽo tịch mịch, chỗ
dựa duy nhất của ta. Những ngày không có gì cả, cái gì cũng khát vọng,
đợi tới khi nắm giữ tất cả, mới phát giác, cái gì cũng không hơn khoảng
thời gian không có gì cả đó.
“Lúc ôm ngươi ra khỏi Ngụy vương phủ, cả người ngươi đều là máu,
ngươi đau tới ngất xỉu, ở trong lòng ta gọi tên Tử Hi. Ta biết ngươi hổ
thẹn, thế nhưng lúc đó, chúng ta đã không thể quay đầu lại nữa rồi.”
“Dọc theo đường đi, ta ôm ngươi, sợ ngươi sẽ như vậy mà chết, nếu
ngươi chết, ta sẽ chỉ còn phân nửa tính mệnh… Tang Mạch, trên người
ngươi có nhiều vết thương như vậy, càng lúc càng nhiều. Ta nhớ tới trước kia, chúng ta cầm dược bình bôi thuốc cho nhau, thật là tốt. Sau đó,
thương thế của ngươi càng ngày càng nhiều thêm, nhưng ta không bôi thuốc cho ngươi nữa, cũng không phải là ta không phát hiện… mà là… ta không
dám. Tang Mạch, ta không dám nhìn thương thế của ngươi nữa.”
Nhẹ nhàng đụng vào mặt hắn, Không Hoa cẩn thận đặt một cái hôn lên
bên gò má “Đó cũng là lần cuối cùng ngươi khóc ở trong lòng ta.”
Sau đó, sau đó, ngươi không còn khóc trước mặt ta nữa. Đêm trước khi
Tắc Hân đăng cơ, ngươi ở trong đại đường Tấn vương phủ ngồi một đêm, ta
thấy được, ta ở ngay phía sau cửa. Ta biết ngươi oán ta, oán ta đem
thiên hạ tặng cho Tắc Hân. Tang Mạch, ngươi nói đúng, Tắc Hân là bóng ma trong ngực ta, ta cướp đoạt thiên hạ chính là vì hắn. Cũng không phải
ta không chịu nói cho ngươi, mà là ta không dám, ta sợ để ngươi biết.
Tắc Hân là đề tài không thể nói tới giữa ta và ngươi, rồi ta lại
nhiều lần ở trước mặt ngươi nhắc tới hắn. Bởi vì trừ ngươi ra, ta có thể đi nói cho ai? Tang Mạch, ta đem thiên hạ dâng hai tay tới trước mặt
hắn, ta trừ bỏ hoàng hậu của hắn, cận thần của hắn, tất cả những chỗ mà
hắn có thể dựa vào. Hắn chỉ có thể dựa vào ta, nhưng hắn cũng hận ta,
tam ca có tướng mạo giống phụ hoàng nhất, người duy nhất trong số các
huynh đệ đồng ý thừa nhận ta, hắn không bao giờ lộ ra nụ cười từ bi như
Quan Âm đối với ta nữa. Tang Mạch, ta chỉ có thể ôm ngươi nói cho ngươi
nghe, chỉ có ngươi có thể nghe ta nói chuyện.
Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì? Ta thành bạo quân có thể
sánh với Kiệt, Trụ, đủ loại quan lại thóa mạ ngươi là thần tử hại nước
hại dân. Chúng ta cũng không thực sự nói chuyện nữa, ngươi dẫn ta tới
địa lao nhìn ngươi bức cung phạm nhân thế nào, huyết hoa văng ra đều
dính lên mặt ngươi, nhưng ngươi cười với ta, lại khiêu khích ta tức
giận. Ta dùng sự thiện lương của Tắc Hân mà ngươi không thể dễ dàng tha
thứ nhất ra để trách ngươi, đem gấp bội nhiệm vụ giao cho ngươi, ngươi
luôn mang theo một thân chồng chất vết thương trở về, cười nói cho ta
biết lại vừa nghĩ ra những thủ đoạn tàn nhẫn thế nào. Chúng ta lấy việc
vượt qua đối phương để làm vui, chỉ có như vậy mới có thể đạt được chút
khoái ý.
“Tang Mạch, ta vẫn cho rằng ngươi đã thay đổi, cho đến khi ngươi quỳ
gối trước cửa Cận gia, ta mới biết được…” Giọng Không Hoa bỗng nhiên
trầm xuống, vô hạn bi thống “Là ta hủy ngươi.”
Ngươi vốn không nên là như vậy. Lúc còn nhỏ, ta dùng một đoạn trong
“Mạch thượng tang” là có thể đùa khiến ngươi mặt đỏ tới tận mang tai.
Ngươi sinh ra trong gia đình quan lại, làm quan tạo phúc cho dân là lý
tưởng vững vàng của ngươi, năm đó dưới bầu trời đầy sao, lúc ngươi nhắc
đến hưng phấn tới mức hai mắt phát sáng… Là ta bức ngươi tới con đường
bị cô lập hoàn toàn. Ngươi cầm tấu chương của thân sinh phụ thân và
huynh đệ buộc tội ngươi, cười tới vân đạm phong khinh, nhưng dưới ống
tay áo bàn tay nắm thật chặt. Ta muốn ôm ngươi vào lòng nhẹ giọng an ủi, nói cho ngươi không có vấn đề gì, ngươi không có cái gì nhưng còn có
ta, lại giống như năm xưa ở trong lãnh cung. Thế nhưng ánh mắt phẫn hận
của ngươi lại đặt ở trên người ta.
Tang Mạch, một tay ta hủy ngươi, chính là ta người vẫn luôn mồm nói cùng ngươi hai người một mạng.
“Ta vốn tưởng rằng hạ ngươi vào thiên lao là có thể ngăn chặn miệng
lưỡi của quần thần, không ngờ tới… bọn họ đem hận ý với ta phát tiết ở
trên người ngươi…” Đó cũng không biết là lần thứ mấy khiến ta phải thấy
dáng vẻ chật vật cả người huyết ô của ngươi. Cái lần ra khỏi Ngụy vương
phủ, ta đã tự hứa với lòng sẽ không khiến ngươi phải đau đớn như vậy,
nhưng nhiều lần thất hứa. Ta ôm ngươi qua chấn song nhà lao, ngươi suy
yếu tới mức khiến tim ta phát đau.
“Ta nói với ngươi, muốn đi tìm thuốc giải cho Tắc Hân. Đó là cơ hội
sống duy nhất của hắn, cũng là của ngươi.” Quần thần chúng khẩu thước
kim, ngoại trừ chữa trị cho Tắc Hân lấy công chuộc tội ra thì, Tang
Mạch, ngươi không còn đường lui nào khác.
(QT: miệng nhiều người xói chảy vàng – chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn)
Ta thấy được tiếu ý giễu cợt bên khóe mắt ngươi, ngươi hận ta, ta
biết, ta sợ hãi, ta nói cho ngươi, ta chỉ tin mình ngươi, mặc kệ là quá
khứ hay tương lại, dù cho trời long đất lở sông cạn đá mòn. Ngươi trước
sau như một mà gật đầu, nhu thuận tới mức không thể nhu thuận hơn, thế
nhưng, ngươi không hề tin ta nữa.
“Nhiều năm chưa từng bôi thuốc cho ngươi, tay của ta cũng đã lớn hơn. Kỳ thực ta thành tâm mong muốn thương thế của ngươi vĩnh viễn không có
ngày khỏi hẳn. Lúc ngươi rời khỏi kinh thành, ta cũng không dám nhìn
bóng lưng của ngươi.” Ngươi không biết, khi ta quay người lại, phát hiện không nhìn thấy thân ảnh của ngươi, sợ tới mức hầu như cả người phát
run, nếu ngươi một đi không trở lại… ta không thể tưởng tượng nổi.
“Mỗi ngày ta đều canh giữ bên người Tắc Hân chờ ngươi, tựa như bây
giờ.” Hắc y nam nhân cúi đầu nhìn gương mặt nhắm mắt trầm tĩnh của Tang
mạch, đầu ngón tay từ từ lướt qua trên mặt “Đợi tới lúc ngươi thực sự
trở lại, ta lại hoảng loạn tới mức căn bản không dám nhìn ngươi.” Sợ ánh mắt sắc bén của ngươi phát hiện ra trong mắt ta ướt át.
“Lần thứ hai, ta rốt cuộc dám bước ra cửa nhìn ngươi, nhưng ngươi lại vứt lại cho ta một cái bóng lưng. A…” Tiếng cười trầm trầm phát ra
trong căn phòng an tĩnh, Không Hoa dán vào mặt Tang Mạch “Hận ý trong
mắt ngươi phai nhạt rất nhiều, ta biết, ngươi sắp rời khỏi ta.”
Có cái gì có thể lưu ngươi lại? Tang Mạch ngươi thực sự không thích gì không nhung nhớ gì.
“Tiểu Nhu là vương bài cuối cùng của ta.” Nam nhân hôn nhẹ lên mặt
Tang Mạch, ghé vào tai hắn thấp giọng kể “Buổi tối hôm đó ngươi không hề nghe lầm, ta… muốn cùng ngươi làm lại từ đầu.”
Lúc ngươi không ở bên cạnh, ta suy nghĩ rất nhiều. Không hiểu vì sao
lại nhớ tới chuyện Khoa Phụ đuổi mặt trời, Tắc Hân là mặt trời chói
chang, còn ta là Khoa Phụ vĩnh viễn không đuổi kịp được mặt trời, lòng
mang chấp niệm, cuối cùng rơi vào trong chấp niệm không thể thoát ra
được nữa. Khởi điểm là ngưỡng mộ, sau đó là khát vọng, rồi ái tình, cuối cùng đến ái tình cũng bị dục vọng bóp méo, thành si vọng xa vời không
thể với tới.
“Cứu sống Tắc Hân, chắc là việc cuối cùng ta làm vì hắn. Đợi tới khi
Tắc Hân khỏi hẳn, ta sẽ trả lại vương quyền, chúng ta rời kinh thành, đi đâu cũng được, bằng hữu, huynh đệ, hoặc chỉ là người qua đường kết bạn
đồng hành, thế nào cũng tốt, chỉ cần hai người chúng ta còn ở bên nhau.
Ta nghĩ, muội muội duy nhất của ngươi có thể sẽ lưu được ngươi lại. Ta
biết độc của Tắc Hân là do nàng hạ, kết quả là, ta vẫn như trước chỉ có
thể dựa vào uy hiếp để buộc ngươi vào ta.”
Nam nhân khó khăn nhếch lên khóe miệng, lộ ra một nụ cười tự giễu “Ta một mực chờ ngươi, đợi thật lâu, ta chuyển về gian lãnh cung kia, tưởng tượng thấy cánh cửa mở ra, ngươi sẽ lại đứng ở trước mặt ta. Sau đó,
Tắc Hân chết, Trang phi của hắn tự tuẫn trước giường, bọn họ tới chết
vẫn cùng một chỗ, ta hạ chỉ, đưa bọn họ hợp táng.”
“Bọn họ nói ở dưới chân núi mà lão thần tiên tu hành phát hiện thi
cốt của ngươi, bị chôn vùi dưới tuyết, sau khi tuyết tan mới tìm được…
Quả nhiên ngươi đã bỏ ta.”
Trên sách sử có ghi, năm ấy, Sở Hoài Đế băng hà, Trang Phi tự tuẫn
trước giường. Nghe đồn, gian thần Tang Mạch chết nơi hoang dã. Đêm nọ,
cung thất sở thị nổi lên lửa lớn, hỏa thế bắt đầu từ lãnh cung, cháy mãi không ngừng, nhiếp chính vương Sở Tắc Quân qua đời.
Tang Mạch, Tang Mạch, Tang Mạch… hóa ra đây là yêu hận mà Phật tổ
nói. Tắc Hân là thứ ta cầu không được, còn ngươi, chính là thứ ta không
bỏ được. Cầu không được, bất quá đau đớn thấu tim, lo nghĩ bất an. Bỏ
không được, nếu cố bỏ, sẽ là thất hồn lạc phách, không quản tính mệnh.
“Hắn vẫn chưa tỉnh?” Nữ tử thần bí xinh đẹp mang theo một thân thảm
lục to gan xông vào Minh phủ, Không Hoa vẫy lui quỷ tốt mặt xanh nanh
vàng, ả dù bận vẫn ung dung mà chỉnh lý chuỗi hạt trên cổ tay, gương mặt tô vẽ màu xanh đậm tràn đầy tiếu ý quỷ dị “Ta nói rồi, hắn sẽ không
tỉnh.”
Liễu Loạn, nữ quỷ trong Minh hồ, có huyễn thuật xuất thần nhập hóa,
Không Hoa lạnh lùng nhìn vào đôi mắt xanh tới dị dạng của ả “Ngươi muốn
nói cái gì?”
Ả cười duyên, xoay thắt lưng, tùy tiện ngồi xuống thềm đá dưới chân
Không Hoa, bím tóc rách nát kéo xuống tận ngực như rắn rết “Ngươi đã
quên, Phật tổ phạt ngươi cái gì sao?”
“Yêu không được.” Thấy nam nhân ngồi ở trên bỗng nhiên chấn động, ả
xoắn xoắn bím tóc của mình, cười đến có chút hả hê “Không Hoa ngươi,
trọn đời đều yêu mà không được.”
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng chính xác. Trên sổ sinh tử ai là ai nhất
định phải rõ ràng rành mạch, chưa từng sai một li. Thiện tất sẽ được
thưởng, ác tất sẽ bị trừng phạt, không ai thoát khỏi thiên lý sáng tỏ.
Sở Tắc Quân, sát huynh thí phụ, tàn bạo vô nhân, một thân tội nghiệt
khánh trúc nan thư (chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗi). Ngày ấy bên bờ Vong Xuyên, Không Hoa ngươi hồn về địa phủ, Phật tổ đã sớm hạ tòa sen xuống chờ ngươi.
“Ngài hỏi ngươi, đã hiểu yêu hận chưa? Ngươi gật đầu nói rồi.” Liễu
Loạn ngắm nghía bím tóc dài, nghiêm túc nhớ lại “Ta trốn ở trong Vong
Xuyên nghe được rõ ràng. Yêu hận gút mắc, vô cùng vô tận, hận không
đành, yêu không được, là khổ nhất. Ngài phong lại ký ức làm Sở Tắc Quân
của ngươi, phạt ngươi trọn đời yêu mà không được. Ngày sau mặc dù lại
trùng phùng, lại gặp lại, lại bắt đầu yêu hận, kết quả cuối cùng vẫn là
hai bàn tay trắng.”
“Vậy nên, Tang Mạch vẫn chưa tỉnh lại.” Ả ngẩng đầu lên nhìn nam nhân vẫn lặng yên, một thân hắc y làm nền khiến gương mặt y trắng bệch “Cũng không ngại nói thêm một chút cho ngươi. Lúc đầu Tang Mạch một mực ở bên cầu Nại Hà chờ ngươi, đáng tiếc, lúc ngươi gặp lại hắn, đã không còn
nhớ hắn nữa, càng không phải nói tới hối hận hay bi thương gì gì, hắn
lấy cái chết để báo thù ngươi, nguyện vọng lại rơi vào khoảng không. Ha
ha ha ha… Thực sự là một người mất hết hy vọng. Không cam lòng như vậy,
đi trộm ghi chép về Sở thị trong Minh phủ. Có ích gì chứ? Trong đó chỉ
bất quá là ghi lại thiện ác của mọi người mà thôi, về phần yêu hận… Minh chủ ngươi còn không hiểu được, làm sao ghi chép được thứ đó? Hắn chịu
quả hình một cách uổng phí.”
Ả chuyển mắt sang nhìn biểu tình chẳng buồn chẳng vui của Không Hoa,
khóe miệng mang ý cười, dường như là đang nói một bí mật không muốn
người khác biết “Hắn vốn không phải là diễm quỷ, là ta lấy huyễn thuật
dụ hắn giết Sở Tắc Hân đã chuyển thế, như vậy, hắn vĩnh viễn ở lại nhân
gian, không thể quên được quá khứ. Ta đợi xem các ngươi gặp lại nhau như thế nào.”
Nghe đến những lời này, Không Hoa bỗng nhiên dựng thẳng lông mày, nữ
quỷ vẫn cười “Khi đó, hắn mới chịu thiên đao vạn quả, nghiến răng nghiến lợi đốt đi Sở sử hắn trộm được. Ngươi không biết trong lòng hắn rốt
cuộc giấu diếm bao nhiêu oán hận, có điều từ huyễn thuật của ta hắn thấy cảnh lúc trước ngươi cưỡng ép hôn Tắc Hân, thế là liền mổ bụng Tắc Hân
đã chuyển thế thành khất cái, ăn tim. Thực sự là hảo thủ đoạn.”
Ngữ điệu thay đổi, nhưng bỗng nhiên vẻ mặt ả lộ vẻ dữ tợn, khẩu khí
phẫn hận “Chỉ là không ngờ tới hóa ra đế vương đã chuyển thế ở trên
người vẫn còn sót lại long khí, ta đã quên mất điểm này, ngược lại Tang
Mạch được lời, vô duyên vô cớ tặng cho hắn năm trăm năm đạo hạnh, bằng
không ta vì sao phải khổ sở chờ lâu như vậy!”
“Hắn luôn làm mấy chuyện vô dụng, người ta cũng chẳng còn nhớ hắn
nữa, nhưng hắn lại nhớ rõ nợ người ta cái gì. Sai thì đã sai rồi, có thể bù đắp được bao nhiêu? Ngu ngốc. Kỳ thực, chính hắn cũng rõ… Mấy năm
đầu hắn còn có lúc nhắc tới ngươi, sau đó, ta cho rằng hắn đã quên, hóa
ra là không hề.” Hít sâu một hơi, ngón tay vòng quanh bím tóc, ả nói
liên miên một hồi, câu chữ hỗn độn.
“Hắn chính là một người như thế…” Nam nhân nãy giờ vẫn để mặc nữ quỷ
nói lảm nhảm liên miên đột nhiên chêm vào, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang vọng trong đại sảnh rộng lớn tứ diện thạch bích, rồi lại mờ ảo như tiếng thở dài, như thể đang tự nói với chính mình “Xấu xa không triệt
để, hận không triệt để, nhưng đối với bản thân lại tàn nhẫn tới triệt
để.”
“Hắn càng tàn nhẫn với bản thân thì càng tổn thương ngươi.” Liễu Loạn nghe vậy, khóe miệng cong lên, cúi đầu đếm những hạt châu phản chiếu
ánh huỳnh quang trên cổ tay “Cảm giác yêu mà không được tư vị ra làm
sao, Minh chủ điện hạ của ta?”
“Mục đích ngươi tới đây là gì?” Không Hoa đổi trọng tâm câu chuyện hỏi ngược lại.
“Nói cho ngươi một vài chuyện ngươi cần phải biết.”
“Vì sao?”
“Cho ngươi một Tang Mạch đã tỉnh lại.”
“Sau đó?”
“Khiến ngươi nợ ta một phần nhân tình.”
“Điều kiện?” Thoáng cái Không Hoa điều chỉnh tư thế ngồi, hỏi đều đều.
Ả không vội lên tiếng, chậm rãi đứng lên, thu lại tiếu ý trên mặt,
một đôi mắt xanh biếc đâm thẳng về phía Không Hoa “Sừng kỳ lân.”
“Cuồng vọng!” Quỷ hỏa màu xanh ngọc bích bốc cao lên mấy trượng, trên vách tầng tầng lớp lớp quỷ ảnh, thập điện Diêm Quân đồng thời gầm lên.
Móng rồng, lông phượng, sừng lân. Tam giới không có gì hiếm quý hơn
ba thứ đó. Ngày nay thượng cổ thần tộc tàn lụi hầu như không còn ai, hậu duệ chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Thiên đế là một chi của tộc rồng,
Thiên hậu là con cháu phượng tộc, còn hậu duệ của kỳ lân, hiện nay chỉ
có Minh chủ Không Hoa. Giỏi cho một thủy quỷ lớn gan, một mình lội Vong
Xuyên tới, hóa ra là vì muốn lấy cái sừng độc nhất trên trán y.
“Ngươi chính là hậu duệ của cổ thần tộc kỳ lân, mà hiện giờ trên thế
gian tộc kỳ lân chỉ còn ngươi may mắn tồn tại, ta muốn lấy sừng kỳ lân,
đương nhiên phải lấy của ngươi.” Dưới sự giận dữ giương nanh múa vuốt
của quỷ chúng, ả không sợ không hãi, chỉ nhìn chằm chằm một mình Không
Hoa vẫn bất động thanh sắc, chậm rãi nói “Chỉ là ngươi một khi mất sừng, vạn năm tu hành cũng sẽ tán mất phân nửa, bảo tọa của Minh chủ chỉ sợ
cũng ngồi không an ổn.”
“Giữa ngươi và hắn, luôn là ngươi liên tiếp nắm chắc thắng lợi, nhưng kết cục đều là hắn tự tổn hại bản thân chuyển thành thắng ngươi một
ván. Một khi hắn không tỉnh lại, ngươi vẫn là người thua, không thể bỏ,
yêu mà không được. Ngàn năm vạn năm, trọn đời như vậy.” Trong điện lặng
lẽ không một tiếng động, quỷ hỏa treo trên tường đã cháy sạch, phát ra
tiếng ‘lép bép’. Nữ quỷ nhỏ bé Liễu Loạn hướng y thản nhiên cười, ánh
mắt lấp lánh “Thế nào? Dùng ngươi, đổi lấy hắn.”
“Ngươi trả thù quá rõ ràng.” Giữa ngón tay y biến ra một đóa bỉ ngạn
hoa dính sương sớm, ngón tay tái nhợt ẩn dưới ống tay áo màu đen đang
vuốt ve cánh hoa dài nhỏ màu đỏ sẫm, gương mặt có hắc y làm nền càng
trắng nổi bật, tinh tế xuất hiện một nụ cười, khóe miệng hơi nhếch,
trong đôi mắt hẹp dài hiện tinh quang “Ta đồng ý.”
Tang Mạch, ta đã từng nói, ta sẽ đặt hết mọi thứ của ta, cược lấy yêu hận của ngươi.
“Hóa ra đây là Hình thiên.” Tiếp nhận lưỡi dao sắc bén từ trong tay
Không Hoa, Hình thiên đã trút bỏ hình thái kim trâm hóa thành nguyên
hình chủy thủ, nằm trong tay Liễu Loạn, hàn quang ẩn hiện. Nữ quỷ giơ nó lên tỉ mỉ quan sát, thần binh tản mát ra lệ khí như có khả năng đâm mù
hai mắt người ta “Ngươi không sợ ta nhân cơ hội ám sát sao?”
Biết rõ hung khí nằm trong tay đối phương, nhưng Không Hoa đưa lưng
về phía ả, cúi người ngồi bên giường Tang Mạch, toàn tâm toàn ý chỉnh lý những sợi tóc tán loạn bên má cho hắn “Sừng kỳ lân lấy lúc còn sống mới hữu hiệu.”
Y nghiêng người đặt lên trán Tang Mạch một nụ hôn rồi mới đứng dậy,
lui về sau một bước, nhưng sợi tóc màu mực giãy dụa thoát ra khỏi phát
quan cao cao mà bay dựng lên, mặt hướng về phía con người nằm ở trên
giường trước sau vẫn không thanh tỉnh, nam nhân cao lớn từ từ khom thắt
lưng, đầu gối hướng xuống đất. Bình sinh chưa từng quỳ trước trời, chưa
từng bái lạy đất, trước mặt Thiên đế mới miễn cưỡng tỏ ra chút cấp bậc
lễ nghĩa, Tang Mạch, Minh chủ Không Hoa chỉ quỳ gối vì một mình ngươi.
Ngẩng đầu lên, đã đối diện với một đôi mắt hắc bạch phân minh, Tiểu
Miêu bị ôm ngồi một bên chăm chú gom bỉ ngạn hoa trong tay, Không Hoa
mỉm cười với nó, đôi mắt của tiểu oa nhi bỗng nhiên tròn xoe.
Mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên nổi lên cơn lốc, vây quanh người Không
Hoa. Tiểu Miêu vươn tay che mắt lại ngăn cản cơn gió quái dị như có thể
cuốn người đi này, bỉ ngạn hoa bị xé nát, thân thể tựa như cũng sắp bị
kéo căng ra, gió đột nhiên nổi lên lại đột nhiên dừng lại. Không thấy
Không Hoa đâu, thân nai, đuôi bò, vẩy cá, ngẫu đề (móng chẵn), một sừng, một con kỳ lân hắc sắc to lớn toàn thân giáp quang lóe sáng,
mắt như chuông đồng. Nó xoay người, ngửa đầu gập chân, một sừng trên
trán hướng lên trời, quỷ hỏa âm thảm chiếu rọi, nó như vương giả lẻ loi
còn sót lại trên thế gian, lẫm liệt hơn bất cứ ai.
Theo sự tiếp cận của Hình thiên, Tiểu Miêu thấy tay nữ tử run run,
nhưng dị thú diện mục dữ tợn thì ánh mắt lại trầm tĩnh như nước, mặc cho sát khí ngút trời của Hình thiên xuyên vào lớp lớp lân giáp (lớp giáp vảy cá á) của nó.
Hẳn là rất đau, lúc Hình thiên tiếp cận, nó chớp mắt một chút, bỗng
nhiên lui về sau gần nửa bước. Thái dương thô to bị nghiền nát từng chút từng chút một, mỗi một lần đao phong xẹt qua là một lần đau đớn khoan
vào tim, máu đỏ dọc theo lưỡi dao không ngừng chảy xuống, phút chốc
những vết tích nhợt nhạt được đổi lấy bằng nỗi đau đã bao phủ khắp nơi.
Nó không lui về phía sau, duy trì tư thái sừng sững bất động như cũ, chỉ có đôi mắt trừng lớn hơn, không hề chớp mà nhìn chằm chằm một nơi nào
đó.
Tiểu Miêu nhìn theo ánh mắt đó, là Tang Mạch.
Trên gương mặt nữ quỷ bắt đầu xuất hiện mồ hôi, tinh tế hết lớp này
đến lớp khác, sau đó, từng giọt không ngừng lăn xuống dọc theo thái
dương. Trên sừng đã có một cái lỗ nho nhỏ, không ngừng thấm ra máu. Rất
đau, bộ phận cứng rắn nhất cũng quý giá nhất trên người, chất chứa tất
cả đạo hạnh đã bị gỡ xuống. Đau đớn do Hình thiên lướt qua từ vết thương lan tràn khắp toàn thân, đầu đau như sắp nứt, tầm mắt mơ mơ hồ hồ, thân ảnh bạch sắc trước mặt đã chìm vào trong đen tối mông lung, không thấy
rõ nữa, nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm. Biết đâu, biết đâu được, đó sợ rằng là lần cuối cùng được nhìn.
Cái sừng độc nhất bị gỡ ra khỏi trán, đau đến chết lặng, con mắt đã
mất đi tiêu cự, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đồng thời bị rút sạch. Dị thú uy phong lầm lẫm rốt cuộc không chống đỡ nổi, nghiêng người ngã
xuống, ánh sáng rực rỡ biết mất hoàn toàn, khôi phục lại hình người.
“Tới phiên ngươi.” Rũ đi những sợi tóc ẩm ướt dính bên má, Không Hoa
nói, giọng khàn khàn. Lúc đó mới phát hiện, y dựa vào bên giường, sắc
mặt còn tái nhợt hơn cả Tang Mạch đang nằm ở trên, y sam ướt đẫm, như
mới được vớt từ dưới nước lên. Tiểu Miêu chạy tới dìu y, y vịn vào thành giường muốn đứng lên, thân hình rũ ra một cái, bất đắc dĩ lại té ngã,
nhưng vẫn còn nhớ mãi không quên điều kiện trao đổi với nữ quỷ “Ta muốn
một Tang Mạch sống động.”