Minh hồ ở đông Hoàng thành, nổi danh không phải là hồ nước, mà là cây cầu ở trên hồ. Một đường cong ngọc bích dập dềnh trên mặt nước, ba khối đá trắng vây quanh cầu như lụa trắng lơ lửng trong không trung bay giữa hai bờ sông, vòm cầu nửa cung tròn cùng ảnh phản chiếu trong nước hợp
lại thành một hình tròn trọn vẹn. Cạnh cầu bình an xin bình an, trên cầu như ý tìm như ý, bên cầu trường sinh nghỉ một chút, trăm năm chẳng qua
chỉ là quay đầu một cái. Nếu có tình nhân, tay trong tay lên cầu ba lần, sau đó liền tình ý dài lâu, duyên định tam sinh tam thế.
(tam sinh tam thế: kiếp trước – kiếp này – kiếp sau)
Trang phi nghiêm trang nói “Đây là sự thực, Tam lang cùng ta đi qua,
vậy nên ta cùng chàng tam sinh tam thế đều phải bên nhau.” Nếu nàng luôn nghiêm túc như thế, sẽ không mơ hồ tới mức ba ngày hai lần từ nóc nhà
trượt xuống.
Khi đó Tang Mạch chỉ gật đầu cho có lệ, nhớ tới có người cũng từng
dắt tay nhau qua cầu như thế, kết cục bất quá cũng chỉ mờ ảo như phù
vân. Cái gì mà tam sinh tam thế, nếu được ba năm cử án tề mi đã là thiên đại phúc khí rồi.
(Cử án tề mi – nâng khay ngang mày;
vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày) )
Lại như nữ quỷ hiện tại dựa trên thành cầu, ba trăm năm qua không
biết đã thấy ả ở quanh quẩn trên cầu bao nhiêu lần, nhưng trước sau vẫn
không gặp người có thể nắm tay ả bên nhau một đời tới đầu bạc.
Minh hồ ban đêm mất đi vẻ trong veo của ban ngày, trở nên u ám quỷ
dị, giống như cái miệng mở lớn của dị thú, cây cối cỏ dại bên bờ chỉ có
thể nhìn ra những đường nét lờ mờ, cây cầu đá trắng chính là hàm răng
của nó.
Gần đó có một tia sáng xanh đậm đến nừ nữ tử trên cầu, Tang Mạch dừng lại ở đầu cầu, thấy ả mặc một thân y phục thảm lục, mi mục cũng dùng
màu xanh đậm để vẽ nên, tóc dài ướt sũng tết lại kéo dài tới trước ngực, ngọn tóc cũng mang màu xanh lục, làm cho người ta nhớ tới thủy thảo mọc thành khóm dưới đáy hồ, nhìn như ưu mỹ mềm mại, nhưng tùy lúc tùy chỗ
sẽ quấn lên mắt cá chân của ngươi, đem ngươi kéo vào vực sâu tăm tối.
“Ta là Liễu Loạn.” Nữ quỷ nói với Tang Mạch. Ả giơ tay lên vỗ, tiếng
vỗ tay thanh thúy ở trong ban đêm không có tiếng động trở nên có vẻ đột
ngột mà vang dội. Đợi hai tay tách ra, dư âm vẫn còn chưa tán đi, phiêu
đãng trên mặt hồ. Sau đó, dường như có ai lớn mật đánh thức dị thú ngủ
say dưới đáy hồ, trên mặt nước bằng phẳng như gương nhộn nhạo lên tầng
tầng sóng gợn, bọt nước ‘ùng ục’ nổi lên. Tang Mạch nhìn theo ánh mắt ả, nữ quỷ cười hướng mặt nước vươn tay một cái, chuỗi ngọc nhiều vòng trên cổ tay phát sáng rực rỡ, làm cho khuôn mặt thảm lục của ả càng thêm yêu dị.
Đầu tiên là đế miện trước thấp sau cao có dải ngọc che trước mắt cùng tơ lụa buộc sau tai, tiếp đó là long bào giả hoàng có hình rồng trước
ngực, đai lưng thất sắc, tấm thẻ ngà voi… Nam tử mặc trang phục đế vương bị thủy thảo mềm dẻo lôi cuốn đạp sóng mà tới, nhu thuận đứng bên Liễu
Loạn, trên gương mặt quen thuộc là biểu tình đờ đẫn. Đây là Nam Phong
hay là Tắc Hân? Trong nháy mắt đó, Diễm quỷ quen với sóng gió tim bỗng
loạn nhịp.
“Rốt cuộc đã cho ta tìm được cơ hội.” Liễu Loạn cười duyên tiến sát
vào lòng Nam Phong, thân mật dựa vào vai hắn “Tuy rằng long khí đã không còn nhiều lắm, thế nhưng chân long thiên tử vẫn là khác biệt, tất cả
những thứ trên người hắn ngang với ngàn năm tu hành của ta.”
“Ngươi bảo vệ hắn ba trăm năm, ta cũng đợi ba trăm năm. Rõ ràng ngươi đề phòng rất cẩn thận, thực sự là không dễ dàng nha, Tang đại nhân.” Ba chữ ‘Tang đại nhân’ là cấm kỵ của Diễm quỷ, thấy mặt Tang Mạch căng
thẳng, nữ quỷ càng có vẻ đắc ý “Sau khi người kia tới, ngươi để cho hai
người bọn họ cả ngày ở cùng một chỗ, ta ngay cả tới gần cũng không thể.
Không ngờ, hôm nay lại cho ta như nguyện. Ha ha ha ha ha…”
Ả giơ tay vuốt ve ngực Nam Phong vô cùng thân thiết, móng tay nhọn
lưu luyến nơi trái tim “Chỉ cần ăn tim của hắn, long khí liền là của
ta.”
Người bị phong bế tâm thần chỉ có thể đứng chết lặng, để mặc đầu lưỡi nữ quỷ liếm qua cổ mình. Liễu Loạn liếc mắt, khiêu khích tung một mị
nhãn, trong giọng nói nũng nịu ẩn chứa sát khí “Tang đại nhân, loại sự
tình này ngươi đã làm một lần, so với ta thành thục hơn, ngươi nói ta
nên hạ thủ từ chỗ nào thì ổn?”
“Từ trái tim.” Chuyện cũ không muốn nhớ lại bị đề cập tới, Tang Mạch
cũng không nổi giận, đưa tay tới trước ngực làm mẫu “Muốn hạ thủ phải
nhanh, không thì vịt nấu chín rồi còn bay.”
(Ý cái câu kia là cơ hội đến tay còn bỏ lỡ, không biết nắm giữ … còn ta dịch bừa nghĩa đen đó = =)
Quỷ quái yêu nghiệt trong thành hắn luôn hiểu rõ, Liễu Loạn trước mắt cũng không phải là đối thủ của hắn. Muốn tiến tới mở miệng châm chọc
vài câu, nhưng trong giây lát phát hiện dưới chân nặng nề, hóa ra mắt cá chân đã bị thủy thảo quấn lấy. Tang Mạch trong lòng cả kinh, nhớ ra
huyễn thuật sở trường của thủy quỷ.
“Chuyện của ngươi ta đều biết đó, Tang đại nhân.” Tiếng cười bén nhọn từ từ bay xa, khuôn mặt tươi cười của Liễu Loạn càng lúc càng mơ hồ.
Trước mắt cảnh tượng nước gợn nhộn nhạo lên, khung cảnh xung quanh
không còn là Minh hồ, mà là một gian phòng âm u nhỏ hẹp, nam nhân đối
diện mặt đầy máu không rõ hình dạng, một đôi mắt tròn xoe mở lớn lại
sáng tới chói mắt, hắn đang lớn tiếng quát, cái cổ rướn ra như thể đem
cổ họng xé rách “Tang Mạch! Ngươi táng tận lương tâm! Tang Mạch! Ngươi
sẽ không được chết tử tế!”
Tang Mạch nhớ ra hắn là ai, Kinh Triệu Doãn Chu đại nhân, thanh thiên tái thế ngay thẳng, đại hiền lương, đại trung thần, một tấm lòng trung
thành nhật nguyệt chứng giám nhưng cũng quá ngang ngạnh. Tấm lòng trung
của hắn là hướng tới lão hoàng đế đã mặt trời khuất núi, không chịu đi
theo Sở Tắc Quân thanh danh nhật thịnh.
Tấn vương nói “Nếu không thể cho ta dùng, vậy hắn chẳng có tác dụng gì cả.”
Đưa ra một tội danh ăn hối lộ trái pháp luật, giam cầm ngay trong đại lao kinh thành mà hắn từng một tay chưởng quản, đến ngục tốt cũng là
thủ hạ do chính hắn đề bạt. Kỳ thực chỉ cần gật đầu một cái thì liền vô
sự, hắn như trước lại làm Chu thanh thiên vạn dân ca tụng, quan chức Đại Lý tự đều cho hắn giữ lại. Ba lần tiên hình (hình phạt quật roi) qua đi, bị bẻ gãy hai tay hai chân nhưng hắn vẫn quật cường tới mức
chừa từng có một lần cúi thấp đầu nửa phân, quanh thân da tróc thịt
bong, không thấy một tấc lành lặn. Vết thương bị nhúng vào nước muối,
không thấy hắn có nửa điểm dao động, còn tay mình thì lại run rẩy. Tới
lúc chết, cổ hắn vẫn thẳng, hai mắt trợn tròn, dùng mọi cách cũng không
thấy hiệu quả. Vì vậy phải dùng chủy thủ đâm vào chính cánh tay mình,
một lần, hai lần, ba lần… mãi đến khi máu tươi chảy tí tách xuống đầy
mặt hắn. Có lẽ là nếm tới máu tươi của thần tử, hắn rốt cuộc nhắm lại
hai mắt.
Trên cánh tay thình lình một trận đau đớn, dường như ôn lại tình cảnh năm đó tự mình hại mình, rõ ràng không thấy binh khí, trên cánh tay lại tách ra ba vết máu.
“Người kia cũng sắp tới rồi, ta không dám lãng phí thời gian. Ngươi
có bản lĩnh thì cứ tới đây cướp người đi, chậm chân thì, tim hắn sẽ là
của ta.”
Tang Mạch tạm thời hồi phục chút thần trí, móng tay của Liễu Loạn đã tới ngực Nam Phong.
“Hắn tới cũng sẽ không nhúng tay vào.” Nhịn đau tiến tới trước, thủy
thảo dưới chân cuốn lấy càng chặt, huyễn thuật của nữ quỷ tiếp tục đột
kích.
Phòng khách bố trí thanh tao lịch sự, người ngồi đối diện đội cao
quan, hẳn là một người đọc sách, nhưng thần sắc vô cùng lo lắng không
thấy vẻ tiêu sái mà người đọc sách nên có. Đây là Hàn Lâm viện Trương
đại nhân, một đời danh sĩ, đứng đầu nho lâm. Trời sinh văn chương tài
hoa, cũng không vịnh hoa, không tụng trúc, không viết phong nguyệt, văn
chương lưu loát nghìn nghìn chữ thẳng thắn mắng Tấn vương vô đức hiệp
thiên tử lệnh chưa hầu (lợi dụng thiên tử để bắt các chư hầu phục tùng) một tay che trời. Chuyện này có gì khó làm? Người đọc sách thích phong
lưu, một hôm nào đó ở bên phố hắn sẽ gặp gỡ một vị tiểu thư xinh đẹp như hoa. Bất tri bất giác gặp gỡ mấy người tốt bụng, bất tri bất giác liền
uống say, bất tri bất giác vào khuê phòng người ta… sáng sớm hôm sau thì tất cả phụ huynh của vị tiểu thư đó sẽ phá cửa vào phòng ra sức đánh
hắn. Trong lúc bàng hoàng thất thố lo lắng cho danh dự bị hao tổn, Tấn
vương phủ sẽ có bà mối liên hoa rực rỡ vì hắn làm mai, tới thăm viếng
thúc đẩy một mối lương duyên vàng ngọc. Chỉ là sau đó, dưới ngòi bút của hắn liền chỉ có Tấn vương gia giống như Chu Công tái thế, ác phát thổ
bộ (tìm kiếm người tài cho đất nước), thiên hạ quy phục, đức độ tới mức đến Tang Mạch cũng chẳng nhận ra. Rất lâu sau đó, ngẫu nhiên gặp thoáng qua hắn, hắn vẫn mang cao quan, nhưng không còn tiêu sái ung dung nữa, không ai thương hại hắn nghèo túng,
Trong nho lâm cũng có vài người nhắc tới hắn, đều là dáng vẻ xem thường. Hắn nói “Tang Mạch, ta hận ngươi.”
Đau đớn đến từ chính đầu ngón tay mình, giống như dùng thẻ trúc cạy
móng tay ra, đây là nghiêm phạt hắn hủy đi một người tài hoa.
Liễu Loạn nói “Khi đó ta ở chỗ này, chuyện của ngươi ta đều thấy.”
Tang Mạch nỗ lực mở lớn hai mắt, thấy móng tay nữ quỷ từ từ cắm vào ngực Nam Phong.
Cắn chặt răng bước từng bước tiến tới, trong ảo giác thấy càng nhiều
cố nhân, có người đã quên, có người nhưng còn nhớ rõ. Ngự Sử Lý đại
nhân, từng lấy xích sắt thô ráp mang vào quanh các đốt ngón tay hắn,
trải qua đau đớn mê rồi lại tỉnh, trong miệng liên tục thổ huyết cũng
không ngừng chửi bới hắn cùng Tấn vương vô đạo; Hình Bộ Lục đại nhân,
một nhà hơn một trăm ba mươi người đều bị chém đầu, trên pháp trường máu chảy thành sông mấy ngày liền thái dương đều ửng đó; còn có Tào đại
nhân, Du đại nhân, Cao đại nhân… Dưới cực hình, hoặc là chết không nhắm
mắt hoặc là cúi đầu khuất phục. Dọc đường đi, một thân vết thương chồng
chất, hai tay dính đầy máu tanh. Lúc Chu đại nhân qua đời thì, chỉ không ngừng rơi lệ đầy mặt, người bên ngoài thì cười hắn cáo khóc thỏ chết.
Cũng từng âm thầm muốn thật tình kết giao vài danh sĩ văn đàn, nhận được chỉ là nhãn thần thống hận của hết người này tới người khác. Trước sau
vẫn hổ thẹn, trước sau vẫn hối tiếc, mỗi lần roi quất xuống thân người
khác, đau đớn lại liên tục khắc sâu vào xương thịt.
Thủy thảo dây dưa dưới mắt cá chân đã leo tới toàn thân, không ngừng
ghìm chặt, ép tới mức Tang Mạch sắp không thở nổi, trong ảo giác hình
phạt gia tăngtrên người người khác từng cái một trả lại vào chính thân
thể mình, khí huyết dâng lên, bên khóe miệng chảy xuống máu đỏ. Rốt cuộc đi tới trước mặt nữ quỷ, ngực Nam Phong đã bắt đầu chảy máu. Liễu Loạn
thương hại nhìn Tang Mạch bị thủy thảo trói chặt hai tay, cười khanh
khách “Tay ngươi không dậy nổi nữa, ngươi đã tới chậm.”
“Mọi việc không nên quá đắc ý.” Tang Mạch theo ánh mắt của ả nhìn về
phía tay mình. Chậm rãi, thủy thảo khảm vào quần áo, quần áo bị nghiền
nát, da tràn máu, màu sắc huyết hồng nhè nhẹ từng chút một dọc theo thủy thảo trượt xuống, thủy thảo vẫn khônng ngừng hướng vào trong co rút
lại. Phải nói rằng, hai tay Tang Mạch vẫn đang hướng ra phía ngoài giãy
dụa, vết thương càng lúc càng sâu, có thể thấy huyết nhục màu sắc tươi
mới, tiếp theo có thể thấy xương trắng, sau đó có thể tưởng tượng, xương trắng sẽ bị cắt đứt…
“Ngươi…” Nữ quỷ ngừng động tác, ngơ ngác nhìn tất cả trước mắt.
Gương mặt cứng ngắc căng thẳng của Tang Mạch rốt cuộc có thay đổi,
hắn nở nụ cười, thậm chí còn trừng mắt với Liễu Loạn “Ta đau quen rồi.”
Hổ thẹn giống như một cây đao, năm này tháng nọ cắt vào tim ngươi.
Đến đau đớn trong tim còn có thể chịu được, thân thể có là cái gì.
Từ vai tới đầu ngón tay, tiên huyết khiến vải vóc dính chặt vào da,
Tang Mạch nhắm mắt lại, đợi khi xương trắng bị bẻ gẫy thì phát sinh ra
âm hưởng thanh thúy. Ráng sức, đau đớn không tới như trong tưởng tượng,
chỉ có tiếng Liễu Loạn kinh hô “Ngươi đã đến rồi!”
Phía sau có cánh hoa màu đỏ tươi bay tới, khí tức âm lãnh tới từ chỗ
sâu trong lòng đất như gió xẹt qua gào thét, không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Tang Mạch giơ tay lau đi tơ máu bên khóe miệng, nói “Xem xong kịch
chưa?” Từ lâu đã phát hiện hắn ở ngay gần, còn tưởng rằng phải chờ tới
lúc xương tay mình đứt đoạn hắn mới bằng lòng hiện thân, không ngờ lại
còn vài phần lương tâm.
Không Hoa đã tiếp nhận Nam Phong từ trong tay Liễu Loạn đang kinh
hoảng vạn phần. Hắn tỉ mỉ đánh giá Tang Mạch ở trên mặt đất, ôm lấy eo,
cẩn thận tránh hai cánh tay chảy máu, mang theo hai người phi thân bay
lên.
“Ngươi vì hoàng đế này mà chết, ngươi lại không hận hắn!” Nhìn bóng
lưng của ba người, Liễu Loạn bị Minh chủ làm cho kinh sợ lui lại mấy
bước hỏi với theo, thanh âm sắc nhọn.
“Tim hắn ta cũng móc ra ăn, ngươi nói ta có hận không?” Tang Mạch quay đầu đáp.
Trong gió, Không Hoa nói “Không được coi thường bản thân nữa.”
Diễm quỷ đang đau đến mức nhe răng trợn mắt chợt ngây người ngẩn ngơ “Ta sẽ coi như không nghe thấy.”
Giữa lông mày Không Hoa vẫn nhíu lại, nếu như Tang Mạch ngẩng đầu lên lần nữa, có thể thấy hắn cắn chặt môi.