Ta lo lắng Cô Nguyệt sẽ gây ra chuyện bất lợi đối với Tây Sơn, cho nên cả ngày tâm thần hoảng sợ bất an.
Không nghĩ tới, mỗi ngày hồ ly kia không phải đánh đàn uống rượu thì lại ngâm thơ vẽ tranh, cũng chưa lần nào rời khỏi đỉnh núi này, điều tệ hại hơn nữa chính là ta lại bị mê hoặc bởi hắn, chẳng lẽ hắn cảm thấy yêu tinh trên Tây Sơn đều là những kẻ lưu manh không chút văn hóa, cho nên cố ý chạy đến nơi này biểu diễn một chút xem mình có bao nhiêu phong nhã sao?
Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, ta cũng trở nên quen với tiết tấu sinh hoạt mỗi ngày của Cô Nguyệt, tuy rằng vô cùng nhàm chán, nhưng sau nhiều lần tranh thủ tự do không có kết quả, ta cũng chỉ có thể thích ứng với nó.
Tuy rằng trên mặt hắn có một vết sẹo dài, nhưng thời điểm hắn chuyên chú đánh đàn, viết chữ, thậm chí khi hắn một mình chơi cờ, đều khiến ta có cảm giác trên người hắn phảng phất có một tầng ánh sáng rực rỡ, làm hắn trở nên dễ nhìn hơn.
Ta biến thành nữ nhi là vì hắn.
Đến khi cảm xúc bất mãn dần dần bị khoảng thời gian nhàn nhã này làm mòn đi, trong lòng ta bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm tình chính mình cũng không lý giải nổi.
Rõ ràng ta luôn nói mình chán ghét người này, song trái tim lại từng chút từng chút một mất đi khống chế.
Trong lòng ta thấp thỏm lo âu, ngoài miệng càng phát ra lời nói độc địa, Cô Nguyệt bị ta nói đến phiền, thỉnh thoảng cũng sẽ đấu võ mồm lại. Ta phát hiện ngay cả cãi nhau hắn cũng lợi hại hơn ta, thường xuyên khiến ta á khẩu không trả lời được.
Toàn bộ phương diện ta đều bị hắn áp chế, vậy phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa hắn đối với ta dường như không có một chút tình ý nào. Cũng phải, hắn sao có thể nảy sinh tình ý đối với một viên đá……
Hôm nay, Cô Nguyệt lại vẽ tranh, hắn đã vẽ hồ nước Tây Sơn, vẽ những cây tùng xanh, vẽ chân trời khuất núi cùng mây tía xa xa, lúc này ta thấy hắn cầm bút do dự dường như là đang tự hỏi nên vẽ cái gì, liền đề nghị: “Chưa bao giờ thấy ngươi vẽ đồ vật, chi bằng hôm nay vẽ người nào đó?”
Cô Nguyệt không trả lời ta, nhưng hắn thoáng do dự một chút, cũng bắt đầu đặt bút trên trang giấy.
Vài nét bút ít ỏi đã phác thảo ra được một dáng người.
Quả nhiên là muốn vẽ người, ta hưng trí bừng bừng nhìn hắn vẽ, vài đường cong đơn giản tụ lại một chỗ, thành một mỹ nhân hết sức xinh đẹp.
Cô nương này là ai, chẳng lẽ là người trong lòng của Cô Nguyệt?
Nghĩ đến đây, lòng ta lại trầm xuống.
Bộ dạng thực sự không tệ, thoạt nhìn lại thấy hơi quen mặt.
Trong lòng ta chua xót, vẫn không quên đánh giá chi tiết: “Đôi mắt rất lớn, đường cong lả lướt, chỉ là biểu tình trên mặt có chút kỳ quái, mày liễu dựng ngược, bộ dáng nổi giận đùng đùng.”
Ta càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, cuối cùng kinh hãi thốt lên: “Tại sao ngươi lại vẽ nàng?”
Cô Nguyệt quay đầu liếc mắt nhìn ta: “Ngươi biết nàng sao?”
Đâu chỉ biết!
Đó không phải là bà cô đây sao……
Ta vừa biến thành nữ nhân không lâu, đối với thân thể còn chưa quen thuộc lắm đã bị tù đày trong hòn đá nhỏ này, cho nên lúc đầu còn chưa phản ứng kịp, bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy ngọt trong lòng, khiến tim ta nhảy nhót không thôi.
Hắn vẽ ta sao?
“Ngươi quen biết nàng?” Cô Nguyệt lặp lại câu hỏi một lần nữa, trong giọng nói còn mang theo chút vội vàng.
Ta nghĩ một chút, đáp: “Đây là một nữ yêu tinh trên Tây Sơn, là tâm phúc của đại vương.”
Ta quyết định trước không nên bại lộ thân phận, chờ xem thái độ của hắn.
“Còn ngươi tại sao lại biết nàng? Tại sao muốn vẽ nàng?” Ta truy hỏi.
Chỉ thấy Cô Nguyệt thoáng cười một cái, thản nhiên nói: “Nàng rất xinh đẹp.”
Từ phương hướng của ta, chỉ có thể nhìn thấy một bên khuôn mặt hắn.
Nụ cười kia giống như cảnh xuân ba tháng tràn ngập hoa tươi, xinh đẹp động lòng người.