Dạ sắc lan san, nguyệt quang thủy hoa.
Khó khăn lắm Liễu Mộc Vũ mới ngủ được, nhưng vẫn gặp ác mộng liên tục, Hắc Bạch vô thường cười dữ tợn đeo gông xiềng cho cậu, Phán quan ở trên điện Diêm La lớn tiếng quát cậu dâm đãng vô sỉ, muốn đày cậu xuống luyện ngục hỏa ngục, hai tên đầu trâu mặt ngựa bước tới, nhấc cậu lên cao, ném thẳng vào ao ở một bên!
Đột nhiên Liễu Mộc Vũ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, chỉ cảm thấy cả người khô nóng ngột ngạt, chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, trong mơ hồ hình như có ai đó ở trên người cậu.
Liễu Mộc Vũ hoảng sợ, nhìn kỹ, chính là Phạm Viêm Bá đã rời đi một tháng!
“Ngươi!… Ngươi về… từ khi nào?” Thiên ngôn vạn ngữ tích tụ trước ngực, do dự một hồi, Liễu Mộc Vũ chỉ có thể hỏi ra một câu không mặn không nhạt như vậy.
“Yêu tinh lẳng lơ, một tháng này huyệt nhi không được ăn kim thương của chủ nhân, thân mình cô đơn lắm hả? Có nhớ ta không?” Phạm Viêm Bá bóp nhẹ miệng Liễu Mộc Vũ, đầu lưỡi không chút khách khí mà tìm kiếm hương thơm cũng như ẩm ướt bên trong, tay luồn thẳng vào trong tiết khố của Liễu Mộc Vũ, chuẩn xác tìm được huyệt động non mềm giữa hai chân, bắt đầu moi móc.
“A!” Cái nơi đã lâu chưa được an ủi bị Phạm Viêm Bá trêu ghẹo như thế, Liễu Mộc Vũ cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm không thể kìm nén được mà phun trào ra ngoài, làm dính cả nửa bàn tay Phạm Viêm Bá.
“Thật là một tiểu yêu tinh nhiệt tình!” Rút tay ra, cho ngón tay dính d*m thủy vào trong miệng, vị ngọt lành mong nhớ đã lâu khiến đầu óc Phạm Viêm Bá bắt đầu nóng hừng hực: “Mẫu cẩu tinh, mau mở chân ra, gia muốn thao động của ngươi!”
“Không… Không được…” Thân thể kêu gào khát cầu, nhưng lí trí lại ngăn cản Liễu Mộc Vũ. Mỗi lần tính sự cùng Phạm Viêm Bá đều rất lâu mà cũng kịch liệt, còn thân mình cậu đã vất vả điều dưỡng mấy ngày nay, đứa trẻ mới tạm thời ổn định trong tử cung khác người, nếu giờ cứ để mặc Phạm Viêm Bá thao mình, e rằng không thể không sinh non!
Lúc này Phạm Viêm Bá đâu có nghe được lời cự tuyệt của Liễu Mộc Vũ. Phụ thân bệnh nặng, mẫu thân tức giận, tất cả đều làm hắn tâm phiền ý loạn, Phạm Viêm Bá chỉ muốn vội vàng đút nam căn của mình vào cơ thể Liễu Mộc Vũ, tìm kiếm an ủi và khẳng định, rằng Liễu Mộc Vũ vẫn là của Phạm Viêm Bá hắn!
Áo lót bằng vải thô không được bao lâu đã bị Phạm Viêm Bá xé thành từng mảnh nhỏ. Liễu Mộc Vũ nôn nóng trong lòng, cố gắng giãy giụa vặn vẹo, hai chân đá lung tung, không cho Phạm Viêm Bá thực hiện được.
Phạm Viêm Bá càng thêm nóng lòng. Trong tính sự của hai người, tuy rằng mỗi lần đều là hắn ép buộc Liễu Mộc Vũ mở rộng thân thể để tiếp nhận mình, nhưng Liễu Mộc Vũ chưa bao giờ kháng cự sự xâm nhập của mình đầy kiên định như thế. Nhìn Liễu Mộc Vũ ra sức giãy giụa dưới thân mình, Phạm Viêm Bá không khỏi hung ác dần: “Mẫu cẩu tinh, mới một tháng không thao ngươi, ngươi đã không nhận chủ nhân rồi? Xem hôm nay ta có thao nát ngươi không! Xem ngươi sau này còn dám giãy giụa không!”
Liễu Mộc Vũ khó chịu nơi cổ họng, cố gắng chống lại Phạm Viêm Bá đang xâm chiếm, chỉ tiếc bản thân cậu không phải đối thủ của hắn, rốt cuộc đùi cũng bị tách mạnh ra, trước cửa động ướt át giữa hai chân đã có một cái quy đầu nóng cháy quen thuộc đứng vững ở đó. Thấy thân thể sắp bị xuyên vào, Liễu Mộc Vũ trào dâng tuyệt vọng trong lòng, cảm thấy buồn nôn, không đẩy Phạm Viêm Bá ra nữa, cố gắng xoay người nôn ọe bên mép giường.
Phạm Viêm Bá nhìn Liễu Mộc Vũ nôn mửa không dứt, tâm tình phức tạp, hai tay đang ôm đùi Liễu Mộc Vũ buông lỏng ra, lùi lại đến cuối giường, giọng nói khó chịu: “Ta… khiến ngươi thấy buồn nôn như vậy? Chỉ cần đến gần, ngươi đã nôn ọe như vậy?”
Nôn nghén vừa mới dừng được hai ngày nay, nhưng bị Phạm Viêm Bá kích thích như vậy, Liễu Mộc Vũ lại thấy khó chịu. Gần như nôn sạch những thứ trong dạ dày ra, Liễu Mộc Vũ yếu ớt dựa vào mép giường, không còn sức để trả lời Phạm Viêm Bá, chỉ biết run rẩy thở dốc.
Thấy Liễu Mộc Vũ “bài xích” mình như vậy, trong lòng Phạm Viêm Bá bắt đầu đồng ý với lời nói của mẫu thân: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đến tìm cha ta, để cha ta ngăn cản ta và ngươi qua lại?”
Liễu Mộc Vũ sửng sốt với lời nói của Phạm Viêm Bá, vừa mới nôn nghén xong khiến đầu óc cậu vẫn hơi váng, không thể nghĩ được gì: “Ngươi nói cái gì?”
Thấy Liễu Mộc Vũ vẫn giả ngu, Phạm Viêm Bá không còn nhẫn nại được, hầm hừ nói: “Còn nói cái gì mà nhận ta làm chủ, nguyện ý ủy thân cho ta, kỳ thực ngươi coi ta như lưu manh vô lại đúng không? Ngươi khinh thường ta trong lòng, nên mới không muốn vào phủ cùng ta, hiện giờ nhân lúc ta không ở Phan Dương lại lén đi tìm cha ta kể khổ, để ta không dây dưa với ngươi nữa, phải không?”
Phạm Viêm Bá ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn mong Liễu Mộc Vũ phủ nhận! Mau nói “Không phải” đi! Chỉ cần ngươi nói “Không phải”, ta sẽ tin tưởng ngươi!
Liễu Mộc Vũ tỉnh táo lại, không biết Phạm Viêm Bá lại phát điên cái gì mà nói ra những lời này. Bản thân mình đang có thai, nhất định không thể giao hoan triền miên cùng Phạm Viêm Bá được, chỉ là hiện giờ đang phải an thai nên không thể rời khỏi quận Phan Dương. Nhưng Phạm Viêm Bá đã trở về, mình phải mau chóng cắt đứt những dây dưa cùng hắn, để Phạm Viêm Bá hoàn toàn buông tay với mình mới được…
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Mộc Vũ đau đớn như bị kim đâm, thân thể bị nguyền rủa này của cậu quả nhiên không xứng có được hạnh phúc, dù là những vui sướng không sạch sẽ cũng không được phép có.
“Phạm Quận vương xuất thân cao quý, thảo dân sao dám khinh thường, chỉ là trò chơi này đã chơi lâu quá rồi, khó tránh khỏi không còn thú vị…” Liễu Mộc Vũ ngồi dậy, kéo chiếc chăn ở một bên để che hạ thân trần trụi của mình, cũng rũ mắt xuống, giấu đi nỗi thống khổ trong ánh mắt: “Thân mình ta cả trước cả sau đều đã cho Quận vương, chắc hẳn Quận vương không còn thấy mới mẻ nữa… Ta và ngươi hảo tụ hảo tán, mỗi người quay về như trước đây chẳng phải tốt lắm sao? Nếu không, ngày dài trôi đi, làm hỏng uy danh tung hoành biển hoa của Quận vương, chẳng phải là lỗi của thảo dân sao…”
“Ngươi! Ngươi!” Không ngờ Liễu Mộc Vũ chẳng những không biện giải, ngược lại còn lạnh nhạt khuyên mình hảo tụ hảo tán? Bên tai Phạm Viêm Bá như có tiếng sấm vang lên, những tình ý triền miên khi trước, chẳng lẽ cũng chỉ là Liễu Mộc Vũ nhẫn nại mặt ngoài? Chỉ có mình mới ngu như vậy, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Liễu Mộc Vũ, còn cậu lại cho rằng chỉ là trò chơi nhất thời của mình?
“Mẫu cẩu… Ngươi nói lời khiêu khích bổn vương như vậy, vì thân mình không được thao hả?” Thanh âm có chút run rẩy, lần đầu tiên Phạm Viêm Bá không có cách nào để kiêu ngạo, bá đạo mà đối diện với mỹ nhân bị mình chiếm đoạt. Hắn không muốn ép buộc Liễu Mộc Vũ, hắn chỉ muốn nhìn bộ dáng kiều mỵ lúc động tình vì mình của Liễu Mộc Vũ, hắn còn muốn Liễu Mộc Vũ tự nguyện… yêu hắn!
Yêu? Từ này đột nhiên xuất hiện, khiến cho Phạm Viêm Bá tiếp tục nói năng lưu manh: “Yêu tinh lẳng lơ, ngươi đang trách bổn vương về chậm, không hầu hạ tốt cho tiểu huyệt nhi tham ăn của ngươi, cho nên mới cáu kỉnh chứ gì? Bổn đại gia sẽ lấy kim thương làm cho ngươi sướng!”
Thấy tay Phạm Viêm Bá lại đè lên vai mình, Liễu Mộc Vũ nhớ đến đứa bé trong bụng, trong lòng giận dữ: “Chẳng lẽ Quận vương chỉ biết dùng t*ng trùng để suy nghĩ thôi sao? Thảo dân đã nói rõ như thế, Quận vương không cần giả ngây giả dại! Nếu Quận vương muốn ép buộc thảo dân, thảo dân không thể phản kháng, nhưng thiên lý rõ ràng, Quận vương không sợ gặp báo ứng sao?”
Liễu Mộc Vũ chưa bao giờ lạnh lùng như thế với mình, Phạm Viêm Bá dừng tay lại, trong lòng không biết làm sao. Nghĩ xem Phạm Viêm Bá hắn không phải chúa tể thì cũng là Phan Dương Quận vương, xung quanh đều có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, a dua nịnh nọt, chưa bao giờ bị chế giễu lãnh đạm như thế. Mỗi lần đối mặt với Liễu Mộc Vũ, chẳng lẽ mình luôn phải dùng mặt nóng để dán vào mông lạnh của cậu?
Vẻ khó chịu lúc trước chưa tiêu tan giờ lại trào lên, dấy lên sự kiêu ngạo vừa yếu dần, đột nhiên Phạm Viêm Bá trở mình đè lên người Liễu Mộc Vũ, gầm lên thô lỗ: “Ngươi nghĩ tùy tiện nói hai câu như vậy là có thể đuổi bổn vương đi? Ngươi quá coi thường bổn đại gia rồi đấy! Thân mình này của ngươi, chỉ cần gia chưa chán, ngươi vẫn phải ngoan ngoãn mở chân ra để lão tử thao! Đừng có nói cái gì mà mỗi người quay về như trước đây với đại gia, đời này bổn vương tuyệt đối không thể không giày vò ngươi, ngươi sớm cam chịu số mệnh đi!”
Hất cái chăn ra, mở rộng hai đùi vẫn trần trụi của Liễu Mộc Vũ, lần này Phạm Viêm Bá không hề do dự, cầm côn th*t tráng kiện đặt trước huyệt nhi non nớt ướt sũng, đột nhiên đâm thẳng vào!
Bị đau đớn dữ dội bao trùm, Liễu Mộc Vũ kêu thảm một tiếng liền rạp xuống giường. Đau đớn lần này không chỉ là vì những lời nói đối với cậu là đường mật kia, mà còn là đau đớn bị xé rách, cũng khiến cho chỗ sâu trong bụng phải run rẩy.
“Phạm Viêm Bá! Ngươi… Ngươi sẽ phải hối hận!” Liễu Mộc Vũ bị đau đớn xâm nhập, nhịp thở trở nên bất ổn, trừng mắt với tên ác bá cường đạo trên người.
Chưa bao giờ thấy Liễu Mộc Vũ dùng ánh mắt đầy oán hận và không cam lòng đó nhìn mình chằm chằm, Phạm Viêm Bá cảm thấy ngột ngạt trong lòng, nhưng dương cụ đang vùi trong lối đi mềm mại ẩm ướt của Liễu Mộc Vũ lại mang đến cảm giác quá tuyệt vời, dòng cảm xúc mâu thuẫn đó như ánh chớp lóe lên. Dựa vào bản năng lưu manh của mình, Phạm Viêm Bá quyết định sẽ làm giống như trước đây, tiếp tục dùng cách chinh phục của giống đực để làm Liễu Mộc Vũ cúi đầu chịu thua.
“Mẫu cẩu lẳng lơ, mỗi lần bị ta thao đều làm ra vẻ không muốn, cuối cùng còn không phải sung sướng kêu khóc sao? Đừng nói mấy lời kết thúc xa cách với ta nữa, chỉ cần ngươi còn sống, gia không thể buông tay!” Luật động kịch liệt bắt đầu mà không hề báo trước, mỗi lần xông vào Phạm Viêm Bá đều cố gắng đâm vào nơi sâu nhất trong huyệt nhi mẫn cảm của Liễu Mộc Vũ, cố gắng chọc vào điểm mẫn cảm, rất nhiều lần đã làm cho đầu nấm của mình chạm mạnh vào cửa tử cung ở dưới đáy huyệt đạo. Hắn muốn làm Liễu Mộc Vũ khuất phục, muốn khiến cậu giống như trước đây, kêu khóc thảm thương mị hoặc dưới thân mình.
Đau bụng quá!
Nước mắt vô thức rơi xuống, Liễu Mộc Vũ lấy tay che mắt, không muốn để Phạm Viêm Bá thấy mình thống khổ: “Chỉ khi ta chết, ngươi mới buông tha cho ta sao? Có phải Liễu gia chúng ta vẫn nợ triều đình một mạng, nên ông trời mới phái ngươi tới trừng phạt ta? Ngươi… không thể buông tha cho ta… để ta đi sao…”
“Buông tha cho ngươi? Có nghĩ cũng đừng nghĩ!” Phạm Viêm Bá thở hổn hển, tuy rằng không có sự phối hợp của Liễu Mộc Vũ, nhưng thân thể này vẫn khiến hắn cảm nhận được khoái cảm khôn tả: “Hôm nay ta sẽ thao chết ngươi trên giường, xem ngươi còn dám nói rời đi với ta không?”
Cùng với những đợt xâm lấn mạnh mẽ không ngừng, cái đau trong bụng càng lúc càng dữ dội, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy một dòng nóng cháy nào đó và cái đau nhức như cắt thịt chậm rãi chảy ra ngoài thân thể… Giải thoát rồi sao? Đây là tội lỗi của mình, đây là sự trừng phạt dành cho mình… Dùng sinh mệnh làm cái giá để bồi thường, chỉ có như vậy, mình mới có thể được tha thứ sao?
Vươn cánh tay đang run rẩy không ngừng ôm cổ Phạm Viêm Bá, vùi mặt mình vào ngực hắn, Liễu Mộc Vũ dùng hơi thở mong manh nói: “Được… Gia, thao chết ta đi… Chúng ta lấy một mạng đổi một mạng…”
Phạm Viêm Bá tưởng Liễu Mộc Vũ đã dịu dàng lại như trước, trong lòng vô cùng vui mừng, ôm chặt thân thể Liễu Mộc Vũ, ra sức di chuyển côn th*t của mình, để an ủi nỗi khổ tương tư: “Bảo bổi dâm đãng, đừng nói rời đi nữa… Ngày mai ngươi vào phủ cùng ta, đến đêm nhất định sẽ đối đãi ngươi thật tốt, cho ngươi những ngày tháng tốt đẹp cẩm y ngọc thực, chỉ cần ngươi không đi, gia sẽ làm bất cứ chuyện gì để ngươi cao hứng…”
Không ngừng ra vào huyệt khẩu đang trào ra một lượng chất lỏng lớn làm trơn bóng kim thương của mình, Phạm Viêm Bá tưởng Liễu Mộc Vũ động tình, vô cùng cao hứng, nhưng thao chưa được vài cái, thân thể người trong lòng càng lúc càng lạnh, rốt cuộc Phạm Viêm Bá cũng cảm thấy không ổn, nhấc người lên để xem tình huống, chỉ thấy Liễu Mộc Vũ đã ngất xỉu, sắc mặt trắng bệch, còn bên dưới nơi hai người dính chặt vào nhau chính là chiếc chăn đã bị máu nhuốm đỏ hơn nửa!
“Mộc Vũ! Mộc Vũ! Ngươi tỉnh lại đi…” Phạm Viêm Bá kinh hãi trong lòng, vội vàng rút dương v*t ra, nhẹ nhàng lay thân thể Liễu Mộc Vũ. “Người đâu! Phạm Trạch! Mau gọi đại phu!”
“Không… Đừng gọi đại phu… Gọi… Gọi mẹ ta đến…” Liễu Mộc Vũ dần tỉnh lại, lúc này đã chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, cái quặn đau trong bụng làm cậu không thể nói rõ thành lời.
“Mộc Vũ… Ngươi làm sao vậy… Ngươi đừng làm ta sợ…” Phạm Viêm Bá chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn bất lực như thế, thấy máu tươi giữa hai chân Liễu Mộc Vũ chảy ra ngoài không ngừng, dường như sinh mệnh cũng sắp trôi đi mất.
Không thể đẩy Phạm Viêm Bá đang ôm mình ra, Liễu Mộc Vũ không còn sức lực, mềm nhũn trong ngực Phạm Viêm Bá, run rẩy nói: “Quận vương, chúng ta… lấy mạng đổi mạng… Không biết có thể làm… Quận vương… vừa lòng không…”
“Mộc Vũ, ngươi đừng nói chuyện… cố gắng giữ sức… Ngoan!” Hai tay Phạm Viêm Bá run cầm cập, cẩn thận lau mồ hôi trên trán Liễu Mộc Vũ, chưa bao giờ đau khổ tự trách như lúc này. “Tiểu Liễu Nhi, ta sẽ không bao giờ… ép buộc ngươi nữa… Ngươi đừng chảy máu nữa, đừng dọa ta… Nhất định sau này ta sẽ đối tốt với ngươi, ngươi đừng giận ta…”
“Không…” Liễu Mộc Vũ yếu ớt lắc đầu.
Lúc này, Phạm Trạch đã đưa Liễu mẫu đến đây. Nhìn thấy trên giường hỗn loạn, Phạm Viêm Bá hoảng hốt ôm Liễu Mộc Vũ đang mềm nhũn, cả chăn cả áo đều có máu, Liễu mẫu sợ hãi kêu lên: “Ngươi! Ngươi đã làm gì Mộc Vũ?”
“Ta… Ta không biết…” Phạm Viêm Bá không giải thích được, những lần giao hoan trước đây, dù có kịch liệt hơn ban nãy cũng đã làm rồi, tại sao lần này Liễu Mộc Vũ lại chảy máu không ngừng. Phạm Viêm Bá mờ mịt trong lòng, trong cái đầu hoảng loạn căn bản không thể có đáp án.
“Mẹ…” Liễu Mộc Vũ vươn tay với Liễu mẫu. Liễu mẫu bước đến gần, đẩy Phạm Viêm Bá ra, dùng bả vai của mình để Liễu Mộc Vũ dựa vào.
“Mẹ… Hôm nay, con muốn nhờ mẹ… làm chứng…” Liễu Mộc Vũ mất máu nghiêm trọng có chút váng đầu, cố gắng giữ vững tỉnh táo, tiếp tục nói: “Con… và Phạm Quận vương, từ này về sau… không còn liên quan…”
“Mộc Vũ! Sao ngươi có thể…” Phạm Viêm Bá lạnh lẽo cả người, không ngờ dù Liễu Mộc Vũ đã rơi vào tình trạng này vẫn nghĩ đến chuyện rời khỏi mình!
“Quận vương, nếu ngài vẫn không chịu buông tha cho thảo dân… Hôm nay thảo dân sẽ chết ở đây… cũng coi như không còn nợ ngài…” Cố gắng một hơi cuối cùng, Liễu Mộc Vũ kiên quyết nói xong, cả người liền mềm nhũn.
Lúc này Liễu mẫu đã tỉnh táo lại, oán hận nói với Phạm Viêm Bá: “Phạm Quận vương, ta nghĩ ý của Mộc Vũ nhà ta, ngài đã hiểu rõ, nếu ngài còn muốn cưới Mộc Vũ vào phủ… lão thân cũng không ngăn được, ngài cứ chờ sáng mai mang quan tài đến đón người đi!”
“Ta…” Phạm Viêm Bá không trả lời được. Hắn chỉ là rất muốn có Liễu Mộc Vũ, chỉ là thích ở cùng cậu, cái đó là sai sao? Tại sao chỉ mới rời đi một tháng, Tiểu Liễu Nhi đã trở nên quyết tuyệt như thế? Lúc này Phạm Viêm Bá giống như chó nhà có tang, không còn dáng vẻ kiêu căng, thanh âm nói chuyện cũng có lúc nghẹn ngào: “Ta… sẽ không đến quấy rầy Liễu công tử… chỉ cần hắn có thể chăm sóc thân thể cho tốt… Ta…”
Không biết còn có thể nói cái gì, Phạm Viêm Bá cắn răng một cái, xoay người ra khỏi phòng: “Phạm Trạch, để lại chút ngân lượng cho Liễu công tử khám bệnh… Chúng ta đi!”
Người mù họ Sài đến nơi ở của Liễu Mộc Vũ ngay trong đêm đó. Sau khi bắt mạch xong, hỏi rõ tình huống, người mù họ Sài liên tục nói: “Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Giày vò như vậy, đừng nói đến đứa bé, ngay cả người lớn cũng không chịu nổi!”
Cũng coi như mệnh của Liễu Mộc Vũ chưa đến đường cùng, trước đây người mù họ Sài chính là đệ tử truyền thụ của thần y Tiếu Vạn Trân, bởi vì muốn tránh khỏi chiến loạn nên đã về quê, tuy rằng mắt bị mù nhưng y thuật lại không có người nào so sánh được, chỉ dùng mấy cây ngân châm, hạ thể đã ngừng chảy máu. Liễu Mộc Vũ lập tức cảm thấy bụng không còn quá đau nữa.
Trước đây Liễu mẫu đã mua rất nhiều vị thuốc đắt tiền mà không hề tính toán, bây giờ coi như đều có tác dụng, ngay sau đó cũng đã nấu nước sắc thuốc, còn tẩy rửa thêm lần nữa. Mãi đến hừng đông, tình huống của Liễu Mộc Vũ mới xem như tạm thời ổn định, đứa bé trong bụng cũng may mắn được bảo vệ.
Lúc gần đi, người mù họ Sài dặn dò kỹ càng, thể chất của người bệnh đặc thù, nếu cái thai thứ nhất không thể giữ được, nếu sau này muốn có tiếp sẽ rất khó… Mặc khác còn để lại ba viên thuốc kéo dài tính mạng độc nhất vô nhị được điều chế bằng bí truyền cho Liễu mẫu, đề phòng vạn nhất.
Tất nhiên Liễu mẫu phải thiên ân vạn tạ, hận không thể đưa hết tiền bạc mình có cho người mù họ Sài. Người mù họ Sài từ chối không chịu nhận, xoay người cáo từ.
Đi khoảng mấy trăm thước, trong đêm tối không còn nhìn thấy ngọn đèn dầu từ Liễu gia, một ám vệ xuất hiện, dẫn người mù họ Sài rẽ vào rừng cây gần đó, một chiếc xe ngựa đã chờ ở đây từ rất lâu.
“Sài tiên sinh, đứa bé kia… vẫn ổn chứ?” Một giọng nói lo lắng truyền ra từ trong xe.
Người mù họ Sài nhẹ nhàng cúi người hành lễ: “Việc Tướng quân nhờ vả, nhất định Sài mỗ sẽ cố gắng hết sức… Thân thể Liễu công tử đã không còn gì đáng ngại, thai nhi trong bụng… cũng đã được bảo vệ…”
“Vậy ta phải cảm tạ thế nào đây…” Giọng nói có mang theo chút kích động, trong lòng Phạm Sùng Ân vô cùng phức tạp.
“Tướng quân không cần cảm tạ, nếu trước đây không có ngài cứu gia sư một mạng, cũng không có Sài mỗ hôm nay. Đại ân của Tướng quân, Sài mỗ báo đáp không hết…”
“Đừng nói như vậy, đa tạ tiên sinh!” Phạm Sùng Ân thở dài. Từ lúc gặp được Tăng Yến Vân, những mong nhớ trong lòng trước đây không thể đè nén được, lừa dối phu nhân bắt đầu lén điều tra chuyện của Liễu gia, chưa đến mấy ngày đã tra rõ mọi việc, hóa ra Liễu Mộc Vũ kia thực sự chính là hậu duệ của Liễu Tướng quân… Biết được việc này, trong lòng Phạm Sùng Ân như dậy sóng, cũng ngẫm nghĩ cẩn thận lại, hiểu rõ nguyên nhân mà Tăng Yến Vân đã nói dối việc con của Liễu Chấn Đình đã chết. Bà muốn cho Liễu Mộc Vũ một cuộc sống bình thản, không phải mệt mỏi vì chuyện của tiền triều, càng không muốn bị mình quấy rầy…
Sợ thê tử lại ghen tuông như trước đây mà tạo ra những phiền toái không cần thiết, Phạm Sùng Ân giả bộ cáo ốm để tránh mặt phu nhân, thường xuyên đến gần Liễu gia để hỏi thăm tình huống của hai mẹ con, cũng nhờ đó mà phát hiện có một đại phu thường xuyên đến Liễu gia, cẩn thận nhớ lại, chính là đồ đệ bị mù họ Sài của danh y Tiếu Vạn Trân mà mình đã giúp đỡ khi còn chiến loạn.
Tìm được người mù họ Sài, biết được tình huống của Liễu Mộc Vũ, cũng biết được Phạm Viêm Bá đã làm Liễu Mộc Vũ có thai. Một mặt, Phạm Sùng Ân hận không thể rút dao giết thằng nghiệt tử kia, một mặt cũng phải cám ơn Phạm Viêm Bá đã dùng thủ đoạn lưu manh như vậy mới để ông có cơ hội chăm sóc người của Liễu gia.
Phạm Sùng Ân rơi vào mâu thuẫn sâu sắc. Nghĩ cho danh tiết và tương lai của Liễu gia, quả thực không nên đón Liễu Mộc Vũ vào vương phủ làm nam sủng, thế nhưng… Trong bụng Liễu Mộc Vũ lại có huyết mạch của Phạm gia… Thật sự làm cho Phạm Sùng Ân rất khó xử.
Phạm Sùng Ân vốn định nhốt Phạm Viêm Bá trong phủ, để hắn bình tĩnh hai ngày, cũng để ông từ từ nghĩ ra đối sách, ngờ đâu đến đêm thằng con này đã lẻn vào Liễu gia, cường bạo Liễu Mộc Vũ, suýt nữa đã hại Liễu Mộc Vũ sinh non! Phạm Sùng Ân vừa tức vừa hận trong lòng, con cái của Liễu gia hẳn là nên trải qua một cuộc sống tốt đẹp, không thể bị người khác tùy tiện chà đạp như vậy, cho dù là con của ông cũng không được!
Phạm Viêm Bá trở về Quận vương phủ, trong đầu óc đều là hình ảnh cả người Liễu Mộc Vũ đầy máu, chuyện tối nay đã thực sự dọa Phạm Viêm Bá, khiến hắn không dám đến gần Liễu Mộc Vũ thêm một bước, nhưng phải buông tay sao… Khóe miệng Phạm Viêm Bá lại cong lên thành một độ cong vô lại, chuyện đó không thể nào! Nếu trước đây ở Tiêu Tương uyển, thân mình Liễu Mộc Vũ đã nhận hắn làm chủ nhân, nhưng còn mình, sao có thể không trúng một loại độc tên là “Liễu Mộc Vũ”? Chất độc này đã xâm nhập vào tận xương tủy, một tháng chia lìa vừa qua đã làm Phạm Viêm Bá hoàn toàn hiểu rõ, cuộc sống sau này của mình, nếu muốn tính phúc sung sướng, không có Liễu Mộc Vũ trăm triệu lần không thể được.
Các loại suy nghĩ rối loạn phức tạp xuất hiện trong đầu cả một đêm, sắc trời vừa sáng, có gia phó ở ngoài cửa bẩm báo: “Quận vương, lão gia mời ngài qua đó…”
“Bù đắp? Con muốn bù đắp thế nào?” Phạm Sùng Ân cũng thấy hối hận trong lòng, thằng con ngốc này, suýt nữa thì hại chết kim tôn tương lai của ông, sao ông có thể yên tâm giao Liễu Mộc Vũ cho Phạm Viêm Bá chăm sóc? “Loại chuyện này con muốn bù đắp là có thể bù đắp được sao? Người ta có muốn tha thứ cho con không mới là quan trọng!”
Nghe ra được trong lời nói của phụ thân có ý buông lỏng, Phạm Viêm Bá nhanh chóng thuận theo: “Cha, chỉ xin cha đừng để Mộc Vũ đi, con sẽ đối đãi thật tốt với hắn, không ép buộc hắn nữa… Dù là chuyện vào phủ cũng sẽ đợi hắn đồng ý mới nói! Cha, xin cha, đời này nhất định con sẽ chăm sóc tốt cho Mộc Vũ…”
Phạm Sùng Ân nhìn con trai quỳ gối bên chân, trong lòng ai mà không bênh vực người nhà? Nếu Phạm Viêm Bá có thể thật lòng đối xử tốt với hậu duệ của Liễu gia, tuy rằng thanh danh có lẽ không dễ nghe lắm, nhưng dù sao cũng có thể cho mẹ con Liễu gia cuộc sống thoải mái dễ chịu, huống chi thân thể người kia còn rất đặc thù, trong bụng lại có cốt nhục của Phạm Viêm Bá, nếu thực sự phải để kim tôn của mình đi, trong lòng Phạm Sùng Ân luôn cảm thấy khó chịu…
“Vi phụ sẽ tin con một lần cuối cùng!” Trầm ngâm một lát, Phạm Sùng Ân mở miệng nói. “Nếu con còn cô phụ Mộc Vũ, hoặc ép buộc nó làm chuyện mà nó không muốn, ta sẽ lập tức đưa nó đến một nơi rất xa… để con cả đời này không thể gặp lại nó!”
Phạm Sùng Ân không nói gì với Phạm Viêm Bá về chuyện trong bụng Liễu Mộc Vũ đã có cốt nhục của hắn. Phạm Sùng Ân vẫn không dám khẳng định mình nhắm một mắt mở một mắt để dung túng cho hai người tiếp tục qua lại là đúng hay không… Vẫn nên giữ bí mật cho Liễu gia đi, nếu Liễu Mộc Vũ thực sự muốn đi theo Viêm Nhi, tất nhiên sẽ tự nói chân tướng cho nó biết…
Nghe phụ thân nói vậy, trên mặt Phạm Viêm Bá vui như hoa nở: “Cha, cha yên tâm! Nhất định con sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con họ! Để bù đắp tâm nguyện của cha!” Cúi đầu bái biệt, Phạm Viêm Bá muốn sắp xếp thật tốt, cũng nghĩ lại xem nên làm thế nào để Liễu Mộc Vũ hồi tâm chuyển ý.
Nhìn Phạm Viêm Bá vui mừng rời đi, sắc mặt Phạm Sùng Ân trở nên ngưng trọng: “Bù đắp tâm nguyện… Tâm nguyện của ta vốn là có thể được cùng Liễu Tướng quân nâng cốc nói vui, trò chuyện viển vông, bàn luận binh pháp… Tâm nguyện đó, có thể bù đắp thế nào đây…”