Diễm Thê Hệ Liệt

Chương 3

Liễu Mộc Vũ run sợ rúc vào lòng Phạm Viêm Bá, dang rộng hai chân mặc cho Phạm Viêm Bá vuốt ve khe thịt giữa hai chân mình. Nơi đó chưa bao giờ bị mở rộng như thế, cho dù là chính cậu cũng cố gắng hết sức mà né tránh nó, bởi vì chính nơi dị dạng đó mà cậu trở thành tội nhân của Liễu gia, nhưng sao tên lưu manh này lại có bộ dáng si mê như thế? Chẳng lẽ, thân thể này không làm hắn chán ghét? Thân thể này cũng có thể được người khác thừa nhận, được người khác yêu thích?

Liễu Mộc Vũ ôm chút hy vọng mong manh được thừa nhận, cho nên để tùy ý lưu manh Phạm Viêm Bá lợi dụng. Phạm Viêm Bá chầm chậm vuốt ve khe hở, thi thoảng lại chạm vào hoa tâm, hy  vọng có thể làm hoa tâm buông lỏng, nở rộ. Phạm Viêm Bá bận bịu trên tay nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, ngậm chặt đôi môi như hoa của Liễu Mộc Vũ rồi mút mát, hơi thở nặng nề phả vào mặt cậu, khiến Liễu Mộc Vũ cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng lúc càng nóng.

“Tiểu bảo bối nhi, tiểu mỹ nhân nhi, chốc nữa ca ca phá thân cho ngươi, có thể sẽ hơi đau, nhưng sau này ca ca sẽ thương ngươi, sẽ đối tốt với ngươi. Ngươi đừng giãy dụa, ngoan ngoan giao thân mình cho ta. Ta sẽ thích ngươi, không bắt nạt ngươi…”

“Ngươi… Ngươi thích thân mình này?” Liễu Mộc Vũ được Phạm Viêm Bá vuốt ve nên động tình, chỗ xấu hổ giữa hai chân nóng vô cùng. Khoái cảm từ trước đến nay chưa từng có lan tỏa khắp cơ thể, khiến Liễu Mộc Vũ có chút mơ màng.

“Ngươi… không thấy… thân mình này là quái vật?

“Quái vật? Đương nhiên ngươi không phải quái vật!… Ngươi là yêu tinh! Chính là ông trời phái ta đến hàng yêu tinh nhà ngươi!” Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy hiện tại bản thân mình bị thân thể này làm cho mê đắm, căn bản không phân rõ cái gì, chỉ muốn cẩn thận ăn cậu thật sạch sẽ, một chút mẩu vụn cũng không để thừa!

Liễu Mộc Vũ vốn có chút chờ mong khi nghe câu đầu, nhưng đến câu thứ hai mà Phạm Viêm Bá nói thì tâm lại trùng xuống, hóa ra mình vẫn là quái vật… là giống loài không được người ta chấp nhận! Tâm trạng trong lòng không làm ảnh hưởng đến phản ứng của thân thể. Liễu Mộc Vũ đã sống hai mươi mấy năm, vì kiêng kỵ thân mình khác người nên chưa bao giờ có nhiều tiếp xúc thân mật, càng đừng nói đến hôn môi hay những cái vuốt ve… Tình dục kìm nén suốt hơn hai mươi năm lúc này bị Phạm Viêm Bá khơi gợi, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy bụng dưới càng ngày càng gấp, đột nhiên, từ trong chỗ sâu kín chưa bao giờ để ý tới, có một dòng nước sắp chảy ra.

“A… mau, mau thả ta ra!” Liễu Mộc Vũ kinh hoảng, theo bản năng thít chặt mật huyệt, vội vàng đẩy Phạm Viêm Bá ra, muốn xuống giường: “Ta muốn đi ngoài…”

Phạm Viêm Bá đang chơi đùa vô cùng cao hứng, đột nhiên bị Liễu Mộc Vũ đẩy ra, nhíu mày lại, giữ chặt bụng Liễu Mộc Vũ: “Tiểu lẳng lơ, ngươi dám lừa ta? Đi ngoài cái gì… Rõ ràng trong bụng không có gì cả!”

Nước trong cơ thể sắp không nhịn được, Liễu Mộc Vũ cảm nhận rõ nước ở nơi xấu hổ kia đã chảy ra theo thông đạo nhỏ hẹp, nhất thời khóc không ra nước mắt: “Ta… ta muốn đi tiểu…”

“Đi tiểu?” Phạm Viêm Bá nghi hoặc, bỗng nhiên ngón tay ẩm ướt, hoa tâm đang đóng chặt kia đang chảy một ít thủy dịch trong trẻo, dính vào phần thịt môi đang bị tay Phạm Viêm Bá đẩy ra, hiện vẻ dâm mỹ vô cùng!

Phạm Viêm Bá lập tức hiểu ngay, đây là do thân thể Liễu Mộc Vũ động tình, nụ cười trên mặt càng không đứng đắn: “Tiểu lẳng lơ, đây là nước tiểu dâm đãng của ngươi đó… Không sao cả, chờ lát nữa đại gia phá thân cho ngươi, ngươi sẽ ra nhiều nước tiểu hơn…”

“À…” Liễu Mộc Vũ đỏ bừng cả mặt, hai chân càng không muốn mở ra để Phạm Viêm Bá chơi đùa. Nếu thật sự là đi tiểu, chốc nữa giường sẽ rất bẩn…

Thấy Liễu Mộc Vũ e lệ, Phạm Viêm Bá thăm dò xuống bên dưới, gác hai bắp đùi thon thả của cậu lên vai, ngón tay gẩy gẩy thịt môi giữa hai chân Liễu Mộc Vũ, rồi thổi thổi vào nơi đang không ngừng chảy nước.

“Đừng sợ, đừng sợ, tiểu mẫu cẩu nhà ta phát xuân, chỗ nào ra nước tiểu, chủ nhân sẽ liếm khô cho ngươi… Một giọt cũng không để thừa, sẽ không để ngươi lưu lại hương vị đi câu dẫn nam nhân khác!”

Phạm Viêm Bá há miệng, ngậm cả tiểu côn th*t mềm mềm và mật hoa của Liễu Mộc Vũ vào trong, bắt đầu dùng sức hít chất lỏng chảy ra từ hoa tâm.

“A a a a a…” Kích thích chưa bao giờ có xông thẳng lên đầu Liễu Mộc Vũ, vừa nóng vừa ngứa. Liễu Mộc Vũ cố gắng kẹp hai chân lại để trốn tránh kích thích làm người ta hỗn loạn này, nhưng làm vậy chỉ càng kẹp chặt đầu Phạm Viêm Bá hơn. Bị đầu Phạm Viêm Bá cản trở, Liễu Mộc Vũ không thể bảo vệ mật huyệt yếu ớt của mình, trong lúc bối rối, hai tay nắm chặt tóc Phạm Viêm Bá, chống cự lại từng đợt sóng khoái cảm, mà Liễu Mộc Vũ phản ứng như thế càng kích thích Phạm Viêm Bá ra sức hút liếm.

“A… Không… Quận vương… uhm, đừng mà… bẩn lắm…” Liễu Mộc Vũ thấy không thở nổi, không muốn Phạm Viêm Bá ngậm nó vào miệng mà liếm láp. Cả người Liễu Mộc Vũ run rẩy vặn vẹo, nhưng làm thế nào cũng không tránh được phần miệng lưỡi công kích của Phạm Viêm Bá, toàn thân càng lúc càng nóng, cảm giác thoải mái chồng chéo lên nhau, khiến Liễu Mọc Vũ chảy mồ hôi đầm đìa, không kìm được tiếng rên.

Phần nước bên ngoài đã được liếm sạch sẽ, Phạm Viêm Bá cảm thấy trong miệng mình toàn là hương vị d*m thủy tanh tưởi của Liễu Mộc Vũ. Nhưng kỳ quái chính là, mùi vị kia không làm hắn chán ghét, ngược lại còn khiến hắn càng thêm mê muội mà muốn nhấm nháp nhiều hơn! Dùng đầu lưỡi mở hoa tâm, ngón tay Phạm Viêm Bá tiếp tục gẩy âm thần, để lưỡi càng đi sâu vào trong hoa huy*t, thỉnh thoảng lưỡi còn đảo vòng, làm cho lỗ nhỏ mấp máy thêm quen thuộc với cảm giác có vật vào trong.

“A… đừng mà… Buông ra…” Nơi chưa bao giờ chạm vào kia có thứ mềm mềm nóng nóng đi sâu vào. Liễu Mộc Vũ cúi đầu nhìn thấy hình ảnh làm cậu xấu hổ muốn chết. Tay Phạm Viêm Bá mở rộng chỗ bí mật, đầu lưỡi hắn cố gắng chen vào nơi mà cậu không thể nhìn thấy! Hình ảnh dâm tà như vậy làm bụng dưới Liễu Mộc Vũ gấp gáp, rồi một dòng d*m thủy lại chảy ra.

Phạm Viêm Bá vội vàng há miệng đón lấy, lần này nước còn ra nhiều hơn so với lần đầu, Phạm Viêm Bá hút hai lần mới hết, hoa huy*t mẫn cảm co rụt lại, nhanh chóng giữ lấy đầu lưỡi hắn. Phạm Viêm Bá tiếp tục đảo lộn đầu lưỡi, ngón tay lại trượt theo khe hở của thịt môi. Liễu Mộc Vũ tê dại cả người, từ đỉnh đầu cho đến đầu ngón chân, bắt đầu không nhịn được mà run rẩy.

“A… a… thích quá… Buông ta ra… Ta điên mất…” Không kìm nén được mà rên ra tiếng, nhưng ngay sau đó đầu lưỡi và ngón tay đều rời khỏi. Liễu Mộc Vũ cảm thấy mình đang ở trên không trung nửa vời, vô cùng khó chịu!

“Bảo bối nhi, tiếng kêu trên giường của ngươi thật hay… Kêu nữa là ta ra mất!” Cắn mạnh một cái vào sườn Liễu Mộc Vũ, ngăn cản Liễu Mộc Vũ đang không thể khống chế được. Nếu không để Liễu Mộc Vũ kìm nén lại, sợ là đã tiếp tục lên cao trào rồi! Mỹ vị ở ngay trước mắt thế này, nhưng Phạm Viêm Bá muốn cưỡng chế dục hỏa để chậm rãi nhấm nháp, sao có thể để Liễu Mộc Vũ tùy tiện tiết ra!

Hai mắt Liễu Mộc Vũ mông lung đẫm lệ nhìn đầu Phạm Viêm Bá đang vùi vào giữa hai chân mình, thanh âm run rẩy cầu xin: “Quận vương, xin đừng trêu đùa thảo dân nữa, xin ngài trực tiếp muốn thảo dân, sớm kết thúc…” Vừa được hôn liếm nơi riêng tư, cảm giác tê dại sung sướng khiến Liễu Mộc Vũ sợ hãi, chẳng lẽ thân mình dị tật này lại có cảm giác với việc để nam nhân liếm nước tiểu? Nếu loại sung sướng này ăn sâu vào xương tủy, không thể chịu được khi trống vắng mấy ngày, thì sau này cậu phải sống làm sao?

Liễu Mộc Vũ thà rằng chịu phạt đau đớn cũng không dám hưởng thụ niềm vui thích như vậy, hơn nữa cảm giác sung sướng này là do lưu manh vô lại Phạm Viêm Bá mang đến, càng làm cho người ta sợ hãi, lo lắng.

Ngậm vào miệng rồi lại nhả ra xuân nha đứng thẳng của Liễu Mộc Vũ, đầu lưỡi Phạm Viêm Bá liếm láp lung tung làm nó ngã trái ngã phải. Mặc dù bình thường Phạm Viêm Bá là một tên háo sắc, nhưng chỉ biết để cho mình thoải mái, đối phương dù có nguyện ý hay không cũng phải hầu hạ hắn, đâu có chuyện Phạm Viêm Bá làm cho sướng như vậy? Nhưng hiện tại chẳng những Phạm Viêm Bá không thấy ủy khuất, ngược lại còn yêu thích bộ phận sinh dục non mịn này không thôi, thật muốn làm cho Liễu Mộc Vũ nhỏ lại, giấu vào trong người, lúc nào cũng có thể mang ra liếm láp một hồi.

“Bảo bối nhi, chắc ngươi không biết thân thể ngươi có bộ dáng gì đâu nhỉ…” Đột nhiên Phạm Viêm Bá rất muốn chia xẻ cảnh đẹp mà hắn thấy cho người khác, nhưng lại không dễ dàng cho phép người khác nhìn thấy hay biết được bí mật thân thể của Liễu Mộc Vũ. Thân thể Liễu Mộc Vũ như vậy, sinh ra là để câu dẫn nam nhân. Phạm Viêm Bá không muốn thân mình này bị người khác chiếm được, nhưng tâm tình vội vàng muốn khoe khoang thì hắn không thể áp chế, cho nên hắn quyết định miêu tả thật cẩn thận cho Liễu Mộc Vũ nghe…

“Tiểu lẳng lơ, xuân nha không giống nam nhân của ngươi hoàn toàn không được, nhỏ thế này thì không vào huyệt nữ nhân được đâu.” Nhớ tới lúc nãy lão thái bà kia thúc giục Liễu Mộc Vũ cưới vợ, trong lòng Phạm Viêm Bá tức giận, quyết định phải đả kích Liễu Mộc Vũ, để cậu hoàn toàn bỏ đi ý niệm cưới vợ trong đầu.

Liễu Mộc Vũ khổ sở trong lòng, sao cậu không biết thân thể dị tật này căn bản không thể cưới vợ? Không thể kéo dài hương hỏa cho Liễu gia, cậu là nam nhân cuối cùng cũng là nam nhân vô dụng nhất của Liễu gia!

“Nhưng mà bên dưới xuân nha có một phần thịt, nhỏ như đóa mẫu đơn vậy. Hoa tâm được giấu trong khe hở, chính là nơi đêm nay bổn đại gia thao ngươi đấy. Ta muốn thao đến nỗi hoa tâm của ngươi không thể khép lại được, chỉ có thể ngày ngày mở lỗ nhỏ để chảy d*m thủy…”

Liễu Mộc Vũ nghe mà kinh hãi, Phạm Viêm Bá vừa cho lưỡi vào nơi kia nên cậu biết đó là chỗ sắp bị dùng. Chỗ đó ngay cả lưỡi cũng còn khó chứa, làm sao có thể chịu được cái thứ lớn như vậy của Phạm Viêm Bá? Lòng tràn đầy sợ hãi mà liếc trộm vật lớn bên dưới Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ cảm thấy hôm nay nhất định mình phải chết! Chưa từng nghĩ mình sẽ chết với kiểu đồi phong bại tục này, Liễu Mộc Vũ không nhịn được, lệ rơi đầy mặt.

Phạm Viêm Bá ngạc nhiên nhìn nước mắt Liễu Mộc Vũ. Hắn thật sự không hiểu, rõ ràng khi nãy Liễu Mộc Vũ còn thích thú mà rên lớn,  sao mà chớp mắt một cái đã khóc rồi?

Liễu Mộc Vũ run rẩy thân mình, mãi mà không nói được một câu hoàn chỉnh: “Quận… Quận vương… xin Quận vương… sau khi thảo dân chết… thì để thảo nhân mặc quần áo chỉnh tề… đừng, đừng để người khác biết… thảo dân… việc này…”

Phạm Viêm Bá nghe một lúc mới hiểu, bực mình trong lòng, rõ ràng bản thân hắn đã kìm nén dục hỏa, cẩn thận ôn nhu với cậu, sao tiểu lẳng lơ này lại cho rằng mình sẽ giết cậu mà khóc sướt mướt? Đè Liễu Mộc Vũ xuống giường, Phạm Viêm Bá quyết định không để mình khó chịu, phải nhanh chóng chiếm đoạt thân thể này, đỡ để cậu phải suy nghĩ lung tung!

“Tiểu lẳng lơ, ngươi cố ý nói như vậy là muốn khen hùng phong bảo đao của bổn đại gia hả? Coi như ngươi biết nhìn hàng! Hôm nay bổn đại gia sẽ cho ngươi đêm đầu suốt đời khó quên!” Lời nói vẫn lưu manh vô lại, Phạm Viêm Bá tách hai chân Liễu Mộc Vũ ra, chen thân thể hắn vào giữa, thân trên thì đè Liễu Mộc Vũ, để lát nữa dù cậu có đau đớn giãy dụa cũng không thoát khỏi tầm khống chế của mình. Ngón tay chen vào âm thần đã khép kín giữa hai chân cậu, xoa nắn bên ngoài lỗ nhỏ: “Bảo bối nhi, ca ca muốn thao ngươi, mau ra nước tiểu để làm mềm huyệt nhi, chốc nữa sẽ không đau…”

Liễu Mộc Vũ khẩn trương đến nỗi thở cũng không dám, hai hàm răng va lập cập vào nhau nghe rõ cả tiếng. Nhưng cho dù có sợ hãi đến đâu, phản ứng của thân thể cũng không khống chế được. Phạm Viêm Bá nhẹ nhàng vuốt ve bên trong thịt môi, thi thoảng lại âu yếm xuân nha đứng thẳng, ngón tay xoa xoa cửa hoa tâm, chỉ lát sau Liễu Mộc Vũ lại ra không ít dâm dịch.

“Chưa gì mà đã ướt như vậy, ngươi chính là đồ dâm đãng trời sinh để nam nhân thao! Nhìn xem, sờ một chút đã chảy nhiều nước thế này, ngươi đang cố ý câu dẫn để ta nhanh chóng đâm ngươi hả?” Không khí trong phòng tràn ngập mùi vị tanh tưởi, giống như loại xuân dược mạnh nhất trong hoan quán, làm Phạm Viêm Bá kích động không thôi.

“Ta… Thảo dân không dâm đãng…” Liễu Mộc Vũ trong lòng ủy khuất, rõ ràng là cậu bị cưỡng gian, vậy mà giờ lại bị nói như thể kỹ nữ cố ý câu dẫn nam nhân, Liễu Mộc Vũ nghe thế nào cũng không chịu nổi: “Hôm nay thảo dân… hơi kỳ quái… nước tiểu không ngừng được… Quận vương để ta đi nhà vệ sinh, là… là được rồi…”

Liễu Mộc Vũ càng nói càng ngượng, bên dưới lại bất giác chảy thêm nước. Liễu Mộc Vũ có phần tuyệt vọng, nguy rồi nguy rồi, nếu sau này mình không khống chế được mà đi tiểu thế này, chẳng phải là sẽ giống Lý lão cha bán thân bất toại ở bên thôn Lân, chỉ là một phế nhân nằm trên giường thôi sao?

Nhìn đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá khinh thường hừ mạnh: “Mẫu cẩu tinh, ngươi nhớ cho kỹ, sau này ngươi còn đi tiểu bậy như thế này chính là thân mình phát xuân, phải lập tức tới tìm ta, để ta đâm vào ngươi. Nếu ngươi dám đi tiểu bậy trước mặt người khác, tìm đến người khác, để bất kỳ ai nhìn thấy, sờ vào huyệt của ngươi, ta sẽ trói ngươi trên tường thành, để cho tất cả mọi người đều thấy rõ bộ dáng yêu tinh của ngươi!”

“Đừng! Đừng mà!” Lời Phạm Viêm Bá nói khiến Liễu Mộc Vũ sợ hãi, nghĩ đến cảnh mình bị trần truồng trói trên tường thành, Liễu Mộc Vũ rét lạnh cả người. “Ta không đi tiểu bậy… Thảo dân sẽ không cho người khác xem…”

“Nói cho ngươi biết, bổn đại gia đã từng học tiên thuật, liếc mắt một cái đã biết ngươi là mẫu cẩu tinh chuyển thế, nếu đã là cẩu thì sao lại không đi tiểu bậy? Ngươi đi tiểu chính là ngươi động dục, là muốn nam nhân bắn tinh vào thân thể ngươi… Đại gia ta là Kim Đồng chuyển thế, không biết sợ yêu quái là gì, lúc nào cũng có thể thỏa mãn ngươi. Nếu ngươi dám để người khác đâm vào tiểu huyệt của ngươi, gia sẽ dùng pháp khí đánh ngươi rồi nhốt lại để thao ngươi cả ngày!” Phạm Viêm Bá nói mấy câu xấu xa vớ vẩn, lại tưởng tượng ra cảnh nhốt Liễu Mộc Vũ lại, ngày ngày đều được thao, trong lòng bỗng kích động vô cùng, đột nhiên có hơi hối hận, có phải là mình không nên đáp ứng yêu cầu không đưa cậu về Quận vương phủ sớm quá không?

“Đừng… Đừng nhốt ta…” Đầu óc Liễu Mộc Vũ rối loạn hoàn toàn. Lời nói dâm dãng của Phạm Viêm Bá chẳng những không làm cậu ghê tởm, trái lại còn khiến Liễu Mộc Vũ có một loại vui sướng xấu hổ, chỉ là cảm giác dâm loạn này, Liễu Mộc Vũ chưa từng thể nghiệm qua.

Phạm Viêm Bá hôn lung tung vài cái lên mặt Liễu Mộc Vũ, một tay ôm thắt lưng cậu, một tay cầm cái thứ cứng đến nỗi đau nhức chen vào nơi hoa tâm không ngừng chảy nước. Quy đầu tròn to dính d*m thủy, làm toàn bộ phần quy đầu đều ướt, sau đó nhẹ nhàng đè lên hoa tâm Liễu Mộc Vũ.

Một thứ to lớn ở nơi yếu ớt giữa hai chân, bên tai còn có hơi thở dồn dập của Phạm Viêm Bá làm Liễu Mộc Vũ vừa khẩn trương vừa sợ hãi, nhưng sâu trong đáy lòng lại có chút chờ mong. Liễu Mộc Vũ thấy mình thực sự là bị yêu quái khống chế, không thì sao cậu lại hy vọng một nam nhân đưa cái kia vào thân thể mình?

côn th*t nóng bỏng sẫm màu đặt lên khe hở khiến Liễu Mộc Vũ sợ hãi nắm chặt hai tay, mọi tâm tư đều dồn xuống hoa tâm bên dưới. Phạm Viêm Bá dùng sự kiên nhẫn trước nay chưa từng có để ấn quy đầu lớn của mình, thử thăm dò xem hoa tâm lớn nhỏ ra sao. Mỗi khi quy đầu đâm vào trong một tí, Liễu Mộc Vũ lại cảm thấy thân thể khép kín của mình bị mở rộng ra, còn chưa kịp kêu đau, thứ vừa nóng vừa lớn đó xâm nhập xong lại lui ra ngoài. Cứ vài lần đi vào rồi lại rút ra, Phạm Viêm Bá kiên nhẫn để thân thể Liễu Mộc Vũ có sự chuẩn bị, nhưng Liễu Mộc Vũ lại càng thêm sợ hãi.

“Quận… Quận vương… Cái đó của ngài… lớn quá.. không được đâu, không vào được đâu…” Lại một lần đâm vào, dường như là một nửa quy đầu, Liễu Mộc Vũ thấy bên dưới không thể chống đỡ nổi, khiến cậu sợ hãi muốn khép chân lại, nhưng Phạm Viêm Bá đã chiếm được vị trí rất tốt, ngăn chặn hết mọi đường lui của Liễu Mộc Vũ, làm cậu không trốn tránh được dù chỉ một bước.

“Tiểu lẳng lơ, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn, đừng có lộn xộn… Nếu không bổn đại gia đâm ngay vào trong, mặc kệ ngươi!” Phạm Viêm Bá vẫn dùng hết số kiên nhẫn mà hắn có thể có để kìm nén ý muốn đâm vọt vào trong, vậy mà yêu tinh kia lại vặn vẹo thân mình mềm mại dưới thân hắn, thật vô cùng dụ dỗ người khác!

Nhìn ánh mắt rưng rưng khiếp sợ của Liễu Mộc Vũ, trong lòng Phạm Viêm Bá lại nhũn xuống, thậm chí theo bản năng còn định nói với Liễu Mộc Vũ “Nếu sợ quá, lần này thôi đi…”

Trong đầu như có ánh chớp lóe sáng, trong lòng Phạm Viêm Bá thầm kêu không ổn, mình thực sự không bị yêu tinh này hớp hồn chứ? Kim thương của Phạm Viêm Bá hắn đã cứng thế này rồi, còn không nhanh chóng tìm nơi giải quyết thì thôi, làm sao có thể nghĩ đến chuyện “quên mình vì người” này được?

Cầm côn th*t thô to thẫm màu, trượt lên xuống vài cái theo khe thịt để tiếp tục làm ướt: “Bảo bối ngoan, ngươi đã ướt như vậy rồi, nhất định bên trong rất mềm. Thân mình ngươi dâm đãng thế này, nhất định ta sẽ thao ngươi lên tận trời!”

Đè mạnh quy đầu to tròn, chen vào hoa tâm không còn phòng bị của Liễu Mộc Vũ, lần này Phạm Viêm Bá không định chờ Liễu Mộc Vũ thích ứng nữa. Hắn hơi đâm về phía trước, quy đầu nóng như lửa đụng phải một màng chắn, trong lòng Phạm Viêm Bá kêu một tiếng “Tuyệt!”, vừa nghĩ đến côn th*t của mình là người đầu tiên nhấm nháp thân thể mỹ vị này, tiểu huynh đệ của hắn không khỏi lại lớn hơn.

“Tiểu lẳng lơ, lát nữa lão tử đâm thủng màng của ngươi. Lần đầu tiên nên hơi đau, ngươi nhẫn nại một chút, chốc nữa quen rồi sẽ rất sướng!”

Quy đầu lớn nghiền vào màng thịt Liễu Mộc Vũ, cậu chỉ cảm thấy nơi xấu hổ nhất của mình bị tên lưu manh Phạm Viêm Bá này căng rộng ra, còn không ngừng đi sâu vào trong, đâm đến nỗi càng lúc càng đau. Nước tiểu chảy ra nhiều hơn, Liễu Mộc Vũ xấu hổ muốn tránh khỏi, nhưng Phạm Viêm Bá lại bắt được ngay, căn bản cậu không thể cử động thân thể. Lại rút ra rồi đâm nhục bổng lớn vào, Phạm Viêm Bá dùng quy đầu của hắn thong thả ma sát phần thịt bên ngoài, tiếng nước ‘Nhóp nhép!’ phát ra, Liễu Mộc Vũ nghe thấy chỉ muốn chui vào chỗ nào đó để trốn.

Vừa nghĩ đến chuyện sắp có được tấm thân đồng trinh của yêu tinh dưới thân, Phạm Viêm Bá kích động không thôi, cánh tay tráng kiện vòng qua thắt lưng Liễu Mộc Vũ, bàn tay siết chặt phần khố của cậu, cúi thấp người xuống, áp chặt người lên thân thể cậu, xác định Liễu Mộc Vũ không còn chỗ để trốn chạy. Sau đó tay Phạm Viêm Bá cầm vật thô to của mình, quy đầu đặt lên cái lỗ nhỏ, ép buộc hoa khẩu nhỏ hẹp của Liễu Mộc Vũ ngậm lấy quy đầu lớn của mình, rồi thắt lưng đỉnh về phía trước, đâm mạnh hung khí vào cơ thể Liễu Mộc Vũ, chọc thủng màng chắn mỏng manh đã bảo vệ Liễu Mộc Vũ hai mươi mấy năm, hoàn toàn chen vào mật huyệt đóng chặt, kim thương lớn trực tiếp cắm vào sâu cơ thể Liễu Mộc Vũ.

“A a a a…” Liễu Mộc Vũ bật mạnh người, cố vươn người ra sau để tránh né, tạo ra một đường cong duyên dáng. Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy nơi yếu ớt nhất của mình bị cái kia của Phạm Viêm Bá đâm vào, giống một con dao nhỏ cắt mất đường ruột bên trong. Cậu chưa bao giờ trải nghiệm đau đớn nào thế này, Liễu Mộc Vũ ra sức giãy dụa, nhưng lại bị Phạm Viêm Bá đè mạnh xuống. Vật lớn vừa phá màng trinh vẫn không ngừng nghiền nát tận sâu ở trong, mật huyệt nhỏ hẹp bị xâm chiếm mãnh liệt, bị tàn nhẫn căng ra đến độ rộng chưa bao giờ có. Trong thoáng chốc, Liễu Mộc Vũ đã cho là mình bị Phạm Viêm Bá phá hỏng cả người.

Thân mình Liễu Mộc Vũ cứng ngắc nằm trên giường, sau gáy chảy mồ hôi lạnh, đau đến mức trừng to mắt, cổ họng phát ra những tiếng kêu la thê lương: “Á… Đau quá… đâm thủng mất…” Ngón tay bấu chặt bả vai Phạm Viêm Bá, cào đến nỗi chảy cả máu. Muốn tránh né hung khí xâm lấn, nhưng Phạm Viêm Bá cũng chuyển động cơ thể giống y như cậu, vật lớn trong cơ thể lại càng đâm sâu hơn.

“Đừng nhúc nhích… Ngoan…” Cảm nhận được nơi mềm nóng bao chặt lấy, Phạm Viêm Bá thoải mái không tả nổi, chỉ muốn kim thương của mình xung phong liều chết suốt ba trăm hiệp mới thấy tận hứng, nhưng lại sợ nhất thời thô bạo sẽ làm hỏng huyệt nhi mềm mại tuyệt diệu này. Tư sắc Liễu Mộc Vũ đã không phải loại tầm thường rồi, nhưng thân thể này lại còn khiến hắn mất hồn hơn, Phạm Viêm Bá cũng không muốn làm một lần mà để cậu hỏng luôn. Báu vật như vậy, phải giữ lại để chậm rãi nhấm nháp mới đúng!

Bình tĩnh vùi mình trong cơ thể Liễu Mộc Vũ, không hề di chuyển, Phạm Viêm Bá mê muội vuốt ve khắp thân người cậu, thỉnh thoảng lại an ủi xuân nha rũ xuống cho cậu: “Tiểu lẳng lơ, đừng giãy dụa, ta thực sự đâm thủng ngươi rồi. Ngươi đừng sợ, sau khi phá thân xong, lần tới thao sẽ không đau nữa…”

Vì vừa rồi Phạm Viêm Bá muốn ngăn không cho Liễu Mộc Vũ nên cả người hắn nằm rạp trên thân cậu. Liễu Mộc Vũ cố gắng giãy dụa cũng không ra được, chỉ có thể chịu đau, thở dốc bên dưới Phạm Viêm Bá. Thân thể hắn cao lớn, đè Liễu Mộc Vũ một hồi lâu khiến cậu khó thở, muốn đẩy hắn ra, nhưng Phạm Viêm Bá chỉ cần động đậy một chút sẽ tác động đến thứ kia, làm  Liễu Mộc Vũ lại càng đau đớn.

“Đau quá…” Hít một hơi lạnh, cho tới giờ Liễu Mộc Vũ cũng không ngờ rằng hóa ra tính sự lại là hình phạt đau đớn đến thế. Nước mắt như hạt châu từng giọt rơi, không thể kìm nén được.

“Ta nói rồi… Lần đầu tiên không thể không đau, sau này thì tốt rồi. Ngoan, đừng khóc, người khác biết sẽ chê cười đấy, bao nhiêu cô nương trong đêm động phòng đầu tiên cũng không khóc thảm như ngươi…” Phạm Viêm Bá yêu chết mất thân mình và phản ứng của Liễu Mộc Vũ, luôn cảm thấy những xử nữ xử nam mà mình từng thao không thể bằng cậu được. Vốn dĩ ngày nào hắn cũng phát tiết, nhưng Liễu Mộc Vũ khóc như lê hoa tích lộ thế này lại làm Phạm Viêm Bá nhìn mà ngứa ngáy trong lòng không thôi. Phạm Viêm Bá thầm nghĩ phải dỗ dành Liễu Mộc Vũ để cậu không giãy dụa nữa, ôn nhu mở rộng chân ra, để hắn thao càng thêm sướng mới đúng.

“Ta… Ta không muốn làm… không muốn động phòng… đừng đâm ta nữa…” Liễu Mộc Vũ đau đến nỗi đầu óc hỗn loạn, đâu còn để ý đến dâm uy của Phạm Viêm Bá. Cậu không phải nữ tử, vì sao phải chịu đau đớn bị phá thân của nữ tử? Trong lòng tràn đầy oán hận với tên ác ôn đã gây ra đau đớn cho cậu, chỉ hy vọng có thể thoát khỏi nỗi thống khổ này, trốn tránh càng xa càng tốt.

Vừa động đậy một hồi, làm cho nữ huyệt vốn chặt căng lúc này có một khe hở, rồi một dòng màu đỏ chói mắt chảy ra từ nơi hai người kết hợp. Phạm Viêm Bá nở nụ cười dâm đãng cầm áo lót trắng của Liễu Mộc Vũ đang ở dưới mông cậu: “Tiểu yêu tinh, ngươi thực sự đã là người của ta rồi, nhìn xem… lạc hồng của ngươi chảy rồi…” Hôn lung tung lên mặt Liễu Mộc Vũ, liếm liếm nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, có vị mặn, khác xa với hương vị d*m thủy trong hoa huy*t.

“Nếu đã bị ta phá thân thì là người của ta. Ngươi phải ngoan ngoãn, không được nói cái gì mà không cho ta đâm! Không được sợ đau rồi không để ta thao, không phải ngươi thích ta đánh mông ngươi sao? Lát nữa ngươi cũng sẽ thích ta thao ngươi…” Nâng một chân Liễu Mộc Vũ đặt lên vai, Phạm Viêm Bá lại lau nước mắt cho cậu. “Nếu ngươi còn dám giãy dụa phản kháng, ta tìm thứ gì đó ngày ngày cắm vào ngươi, cắm đến nỗi ngươi xin ta thao ngươi mới thôi!”

“Ngươi… Sao ngươi lại hư hỏng như vậy?” Hai mắt Liễu Mộc Vũ đẫm lệ nhìn ác bá đang đè lên mình, đầu óc cũng bị đau đớn và kích thích làm hỗn loạn, chỉ dựa vào bản năng để phản kháng: “Sao ngươi có thể nói những lời không biết xấu hổ như vậy? Ta… Ta không phải người của ngươi… không phải để cho ngươi thao…”

Phạm Viêm Bá nghe xong liền mất hứng, mình đã cố nén dục niệm để chờ cậu thích ứng, vậy mà con thỏ con này lại không hề biết mang ơn, ngược lại còn không muốn làm người của mình? Nâng thắt lưng Liễu Mộc Vũ lên, tay Phạm Viêm Bá không chút khách khí đánh mạnh vào mông cậu, côn th*t trong nữ huyệt của Liễu Mộc Vũ cũng động theo.

“Á…” Thứ trong cơ thể đột nhiên động đậy làm Liễu Mộc Vũ kêu ra tiếng, thanh âm ngoại trừ lộ vẻ đau đớn còn có chút kiều mỵ.

“Tiểu lẳng lơ, kêu dâm đãng như vậy, vừa nghe là biết đang bất mãn! Hoa tâm của ngươi hút  côn th*t ta nhanh như vậy, đâu có giống bộ dáng không muốn ta thao?” Phạm Viêm Bá nhẹ nhàng co rút, khiến cho tơ máu chảy ra từ nơi giao hợp, rơi trên áo lót trắng của Liễu Mộc Vũ, những dấu vết đỏ đậm đầy dâm đãng.

Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy nơi bị căng ra như muốn nát luôn, cái gậy lớn kia vẫn chọc vào, giống như muốn đỉnh đến nơi tận cùng. Cảm giác đó đáng sợ vô cùng, Liễu Mộc Vũ không khỏi cứng ngắc thân mình, bám vào cánh tay Phạm Viêm Bá khóc lóc: “Đừng mà… Xin ngươi, đừng đâm ta nữa… sẽ đâm thủng mất… Đáng sợ quá…”

Phạm Viêm Bá cũng hiểu được dường như mình vừa đâm vào nhuyễn khẩu ở sâu bên trong, liền dùng quy đầu vòng quanh ở đó một chút, giống như làm vậy thì có thể mở cái cửa kia ra… Trước kia Phạm Viêm Bá đã từng chơi đùa một ca cơ. Ca cơ kia thuộc loại nhỏ nhắn xinh xắn, lúc Phạm Viêm Bá điên loan đảo phượng cùng nàng trên giường cũng có cảm giác như bây giờ, sau mới biết đó chính là cửa tử cung của nữ tử. Nếu yêu tinh dưới thân hắn lúc này là loài lưỡng tính, chẳng lẽ đâm vào mật huyệt của cậu cũng có thể chọc đến tận tử cung? Bị ý tưởng này khiêu khích khiến cho không nhẫn nại được, Phạm Viêm Bá hú lên một tiếng quái dị, bắt đầu điên cuồng chuyển động.

Đáng thương cho Liễu Mộc Vũ vừa mới bị vật lớn kia phá mở thân mình, còn chưa bình tĩnh lại đã bị thao mãnh liệt như thế, đau đến nỗi làm cậu hét toáng lên, nước mắt nước miếng chảy khắp mặt: “Tha cho ta… Đừng mà, bị đâm chết mất… Nơi đó nứt ra rồi…”

Thanh âm bi thương của Liễu Mộc Vũ chẳng những không ngăn cản được thú tính của Phạm Viêm Bá, ngược lại còn giống như khiêu khích hắn: “Thứ trời sinh bị thao nhà ngươi, kêu dâm đãng như vậy, sợ ta dừng lại, không thao ngươi nữa phải không? Hôm nay đại gia ta sẽ mở hoàn toàn thân thể ngươi, còn muốn cắm mãi trong bụng ngươi, cho ngươi sinh hài tử!”

“Đừng… Đừng mà…” Liễu Mộc Vũ khóc đến mức toàn thân run rẩy, nơi đau đớn bên dưới bị ra ra vào vào đầy thô bạo. Cơn đau này kích thích vào nỗi xấu hổ, tuy rằng thân thể đau, nhưng đáy lòng Liễu Mộc Vũ vẫn khát vọng được thỏa mãn, hoa huy*t nhịn không được lại tiếp tục phun d*m thủy, giúp Phạm Viêm Bá ra vào càng thêm thông thuận.

“Khóc tiếp đi! Tiểu lẳng lơ, khóc to nữa vào!” Tiếng Liễu Mộc Vũ khóc giống như xuân dược thúc tình, làm Phạm Viêm Bá hưng phấn lạ thường, cự long nhà hắn càng không ngừng cắm vào tiểu huyệt lúc này đầy nước tiểu giống một cái hồ, tiếng nước ‘Nhóp nhép!’ không ngừng vang lên. Phạm Viêm Bá cười thầm trong lòng, ban ngày tiểu lẳng lơ này luôn mang bộ dáng thanh lãnh rụt rè, hóa ra thân mình lại dâm đãng như vậy! May mắn hắn có bản lĩnh cao cường, liếc mắt một cái đã nhìn ra thân thể lẳng lơ của cậu, nếu không, hắn bỏ qua huyệt nhi mỹ vị này thì chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao?

Nữ huyệt nhỏ hẹp bị căng mạnh ra, thân thể Liễu Mộc Vũ bị ép buộc phải thích ứng với những đợt xâm chiếm không hề ôn nhu của Phạm Viêm Bá. Nhưng đến một lúc sau, cơ thể dần dần quen thuộc rồi, một cảm giác ngứa ngáy khó nhịn trỗi dậy. Liễu Mộc Vũ càng hy vọng Phạm Viêm Bá thô bạo thêm chút nữa, để cho kim thương kia giúp cậu gãi ngứa.

Phạm Viêm Bá cảm giác được rõ ràng vách tường bao lấy hắn dần mềm mại hơn, cố gắng hút lấy côn th*t mình, xuân thủy càng lúc càng nhiều, dường như mỗi lần ra vào đều làm nước tràn ra. Phạm Viêm Bá biết thân mình Liễu Mộc Vũ sắp đến cao trào liền dừng cuộc chinh phạt thô bạo lại, bắt đầu ôn nhu xoay tròn, ngẫu nhiên sẽ có hai, ba cái đâm vào thật sâu, đụng tới nhuyễn khẩu kia sẽ dừng lại. Không bao lâu sau, thân mình vốn cứng ngắc của Liễu Mộc Vũ đã hoàn toàn xụi lơ trong lòng Phạm Viêm Bá, cả người đều phiếm hồng, như dòng nước mùa thu mặc người đến uống.

Liễu Mộc Vũ cảm thấy thân thể này không còn là của mình nữa, cảm giác nóng nóng ở đùi dần lan khắp nơi, mang theo chút ngứa ngáy khó nhịn, thầm nghĩ càng phải hút mạnh vật lớn kia. Không biết từ khi nào hai chân đã tự động quấn quanh thắt lưng Phạm Viêm Bá, dưới sự dẫn dắt của hắn, thắt lưng cũng phối hợp với từng lần ra vào của côn th*t mà lay động. Nơi cổ họng ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng rên rỉ, Liễu Mộc Vũ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn nam tử không ngừng rong ruổi trên người mình, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên đơn thuần.

“Thích không? Có phải được thao rất sướng không?” Phạm Viêm Bá biết thân thể Liễu Mộc Vũ đã rất sung sướng, trong lòng càng thêm đắc ý, thỏa mãn với dục vọng muốn chinh phục của nam nhân. Rốt cuộc hắn cũng hái được đóa mẫu đơn này, để cho cậu càng thêm kiều diễm quyến rũ dưới thân hắn!

Thủy huyệt xử nữ mềm mại non mịn không ngừng hút lấy kim thương nó đang chứa, sống lưng Phạm Viêm Bá dậy lên từng đợt hưng phấn, thân thể bên dưới không cứng không mềm không béo không gầy, ôm vào lòng vô cùng vừa vặn, huyệt nhi chật hẹp bên dưới càng thêm hấp dẫn. Phạm Viêm Bá cảm thấy tiểu nhân nhi dưới thân dường như là do ông trời cố ý tạo ra cho riêng mình hắn, không có một chỗ nào mà hắn không yêu thích, hưng phấn, kim thương được bao bọc có thêm nhiều khoái cảm hơn!

Tối nay là lần đầu tiên thân thể Liễu Mộc Vũ được tách mở, vốn không thể chịu nổi quá nhiều kích thích. Cơn đau đớn lúc nãy và cảm giác ngứa ngáy hiện giờ làm cậu khó chịu mà vặn vẹo, bao nhiêu cảm giác hưng phấn đều tập trung ở bên dưới, chỗ giao hợp nóng như lửa, liền há miệng thở dốc. Liễu Mộc Vũ không biết phải thoát khỏi như thế nào, muốn né ra, nhưng mật huyệt nhỏ hẹp ngược lại còn cắn chặt hơn, tham lam giữ lấy côn th*t.

Vùi sâu kim thương của mình vào cơ thể Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá biết Liễu Mộc Vũ sắp đến cực hạn, chính hắn cũng hưng phấn đến sắp nổ tung, nhưng trong lòng vẫn có ý nghĩ, muốn cắm vào đến tận cửa tử cung của cậu, bất quá hắn vẫn sợ kích thích quá lớn khiến cậu không chịu nổi. Phạm Viêm Bá chuyển động trí óc lưu manh, trong miệng nói lời trấn an hiếm có: “Bảo bối ngoan, để cho ca ca thao ngươi thật đã… Mở rộng chân nữa ra, ôm chặt ca ca…”

Liễu Mộc Vũ dường như đang bập bềnh giữa sóng biển, bị từng đợt từng đợt sóng đẩy lên tận cao, càng lúc càng cao! Thân thể thêm hưng phấn, nhưng trong lòng cũng càng sợ hãi. Liễu Mộc Vũ theo bản năng cầu xin Phạm Viêm Bá đang đè trên người mình, ôm chặt bờ vai hắn: “Cứu… cứu ta với… Cao quá… Ta sắp ngã xuống! Cứu ta…”

“Ngoan, nghe lời, thả lỏng huyệt nhi ra, ca ca tới cứu ngươi…”

Kim thương khuấy đảo mãnh liệt trong huyệt nhi đầy xuân thủy, quy đầu to lớn ra sức nghiền nát thịt huyệt trong chỗ sâu. Liễu Mộc Vũ há to miệng, thực sự không thể nói ra lời, mắt mở lớn nhìn đỉnh giường, nhưng không nhìn thấy vật nào cả, mọi tâm tư đều đặt cả vào những lời nói ngon ngọt dụ dỗ, mật huyệt kịch liệt co rút, khoái cảm phá tan cực hạn có thể thừa nhận, một dòng nước như sóng tràn bờ không thể kìm nén được mà phun trào ra. Phạm Viêm Bá biết Liễu Mộc Vũ đã đến đỉnh, thừa dịp thời khắc cậu đến cao trào mà tiết ra, lập tức đâm thật mạnh vào miệng nhỏ non mềm sâu tít bên trong, toàn bộ quy đầu tiến thẳng đến cửa tử cung Liễu Mộc Vũ, phun những dòng nam tinh nồng đậm vào trong cậu.

“Ô ô ô a a a…” Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy Phạm Viêm Bá muốn chọc thủng bụng mình, cao trào lâu dài lần đầu biết đến làm thần trí cậu không rõ, khoái cảm khi phóng thích và đau đớn trong sợ hãi, hai luồng cảm thu song song tồn tại trong Liễu Mộc Vũ, khiến cậu không thừa nhận nổi, cuối cùng ngất đi.

Sau khi chủ nhân ngất, xuân nha xinh đẹp vẫn đứng thẳng mà phun ra dòng thủy dịch trong suốt. Phạm Viêm Bá vẫn ôm chặt Liễu Mộc Vũ, để côn th*t trong cơ thể cậu ngâm trong xuân thủy, đám lông mao đen đen cũng vì dính ái dịch nên ẩm ướt, mồ hôi đầy người, cố gắng thở dốc. Mông Liễu Mộc Vũ cũng dính đầy ái dịch. Nhìn thân thể vô thức nằm dưới mình, lúc này Phạm Viêm Bá mới cảm thấy mình vừa trải qua cuộc giao hoan tình ái vui thích như thế nào.

“Tiểu lẳng lơ, mau tỉnh lại!” Phạm Viêm Bá vỗ vỗ mặt Liễu Mộc Vũ, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng cậu, lại xoa bóp hai mông, một lúc sau mới gọi được linh hồn nhỏ bé của Liễu Mộc Vũ trở về. Nhìn ánh mắt mê ly có chút ngây thơ của cậu, Phạm Viêm Bá tính toán trong lòng: “Ngươi tên là gì?”

Lúc trước, khi tra xét chi tiết về Liễu Mộc Vũ, kỳ thực Phạm Trạch đã nói tên của Liễu Mộc Vũ cho Phạm Viêm Bá. Ban đầu Phạm Viêm Bá cũng không thèm quan tâm, hiện tại thao đến sướng xong mới nhớ đến việc hỏi tên người vừa mây mưa cùng mình.

“Liễu Mộc Vũ…” Đầu óc Liễu Mộc Vũ hoàn toàn mơ hồ, chỉ cảm thấy có người hỏi tên cậu, cho nên rất tự nhiên mà trả lời.

“Được, Liễu Mộc Vũ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của Phạm Viêm Bá ta. Sau này huyệt nhi kia của ngươi chỉ được để một mình ta chọc. Nếu ngươi còn dám câu dẫn nam nhân trên đường giống như hôm nay, ta sẽ đốt nhà ngươi, nhốt mẫu thân ngươi vào ngục, bắt ngươi vào Quận vương phủ để ngày ngày đều thao!” Miệng Phạm Viêm Bá đầy những vô lý lật ngược phải trái. Rõ ràng là hắn thấy Liễu Mộc Vũ trên đường, nhất thời nổi dâm tâm, nửa đêm mò tới Liễu gia trộm hương thiết ngọc, bây giờ lại nói thành Liễu Mộc Vũ trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, điều này khiến Liễu Mộc Vũ tức giận không nhẹ.

“’Ngươi… Ngươi… Lưu manh! Vô lại!… Ác bá!” Sau khi dư vị cao trào qua đi, thân thể chỉ còn lại đau đớn, vậy mà bên tai còn có lời uy hiếp như vậy, cho dù đầu óc Liễu Mộc Vũ có mơ hồ thì cũng phẫn uất không thôi.

“Ngươi dám mắng ta là lưu manh?” Phạm Viêm Bá tức giận. Rõ ràng hắn đã ôn nhu săn sóc Liễu Mộc Vũ, vậy mà cậu còn mắng hắn? Vùi nhanh kim thương vào nơi ngọt ngào bắt đầu xâm lấn, Phạm Viêm Bá hơi rút ra khỏi cơ thể Liễu Mộc Vũ một chút, sau đó lại đâm thật mạnh vào, khiến Liễu Mộc Vũ phải hít lạnh một hơi.

“Không…” Thanh âm run rẩy, Liễu Mộc Vũ vẫn nhớ rõ những thống khổ và vui thích vừa mới trải qua, cho dù là cái nào cũng vược quá sức chịu đựng của cậu, bắp đùi mở rộng run run, nơi đau đớn của cậu không thể thừa nhận tính sự kịch liệt một lần nữa!

“Còn dám nói không?” Phạm Viêm Bá cười đầy vô lại, càng tách rộng hai chân Liễu Mộc Vũ hơn, chậm rãi di chuyển: “Tiểu lẳng lơ, ngươi dám mắng ta là vô lại ác bá, thì phải gánh chịu hậu quả… Ngươi nói ta là lưu manh? Bổn đại gia sẽ lưu manh cho ngươi xem! Xem ngươi sau này còn dám phản kháng không!”

côn th*t lại khuấy đảo đến nghiêng trời lệch đất trong nơi nhỏ hẹp của Liễu Mộc Vũ, nước mắt tiếp tục chảy ra. Liễu Mộc Vũ đã khóc đến nỗi hai mắt sưng đỏ, cậu không hiểu, nơi xấu xí dị dạng như vậy sao lại bị Phạm Viêm Bá nhét cái thứ to lớn đáng sợ đó vào, còn thân thể mình lại không ngừng đi tiểu khi bị hắn khuấy đảo. Liễu Mộc Vũ cảm thấy cả thân thể và tôn nghiêm đều bị tên ác ma này phá hỏng, đoạt mất, trong lòng muốn phản kháng, nhưng thân thể bị nghiền nát trong cơn tra tấn đau đớn ấy lại biến mất không còn gì, chỉ có thể cầu mong cơn ác mộng này nhanh kết thúc mới tốt…

Không hề cố kỵ phản ứng của Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá lại đè lên thân mình Liễu Mộc Vũ chinh phục lần hai, trong lúc Liễu Mộc Vũ bị ép buộc tiết thêm vài lần nữa, cuối cùng cũng không chịu đựng nổi yêu cầu vô độ của Phạm Viêm Bá, thần trí sớm đã bay mất, không còn phản ứng được gì. May mắn nhà Liễu Mộc Vũ ở vùng ngoại thành xa xôi, mẫu thân lại bị nghễnh ngãng, nếu không, những dâm từ lãng ngữ, cảm xúc mãnh liệt của hai người suốt cả đêm đã thu hút không ít người đến xem rồi. Đến khi hơi thở dần dần bình ổn, thanh âm cung kính của Phạm Trạch truyền đến từ ngoài cửa: “Gia, trời sắp sáng rồi, ngài xem chúng ta có nên về phủ trước không?”

Nghĩ đến chuyện phải rút khỏi cơ thể của yêu tinh này, Phạm Viêm Bá có chút không nỡ, báu vật như vậy nên giấu trong phủ để hắn chậm rãi ngắm nhìn mới phải, nhưng Liễu Mộc Vũ này chính là một tên Liễu Đầu Gỗ! Không muốn về phủ với hắn? Mà hắn còn đáp ứng cậu rồi…

Chậm rãi rút kim thương vẫn cứng như trước rời khỏi nơi ngọt ngào nhỏ hẹp của Liễu Mộc Vũ, một dòng chất lỏng hồng hồng chảy ra. Phạm Viêm Bá nhíu mày, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, thật sự là rất muốn vào thêm một lần, thế nhưng nụ hoa lần đầu bị hái của Liễu Mộc Vũ đã bị đối xử thô bạo, sớm sưng đỏ hết lên, lúc này e là một đầu ngón tay cũng chen vào không nổi mất.

Tuy rằng Phạm Trạch đứng ngoài cửa, nhưng tâm tư giống linh quang hơn bất cứ ai. Động tĩnh long trời lở đất cả một đêm trong phòng, hắn không muốn nghe cũng khó. Phạm Trạch biết tâm tư Phạm Viêm Bá, đứng ngoài cửa thấp giọng nói: “Nếu gia thích nói chuyện phiếm với Liễu tiên sinh, nên chờ đến hừng đông, chúng ta cho kiệu đến đón Liễu tiên sinh về phủ, lúc nào ngài cũng có thể tâm sự với Liễu tiên sinh… Dù sao ở bên ngoài cũng không thể tự do tận hứng như ở trong phủ…”

Lời Phạm Trạch làm Phạm Viêm Bá vui vẻ hẳn lên. Hắn chính là Phan Dương Quận vương, bay trên bầu trời hay chạy dưới mặt đất đều là của Phạm Viêm Bá hắn! Nếu hôm nay Liễu Mộc Vũ lọt được vào mắt hắn cũng coi như Liễu gia luôn thắp hương khấn vái, mình cần gì phải để tâm đến một lời hứa mà làm chậm trễ đại sự tầm hoan? Lập tức vui vẻ đứng dậy mặc quần áo, hắn muốn nhanh chóng về phủ, sửa sang lại một viện tử xinh đẹp cho sạch sẽ, sau đó thì đón Liễu Mộc Vũ về, ngày ngày vừa ôm vừa thao… Chỉ cần hắn muốn, ai dám nói không?

Vui vẻ rời giường, đắp chăn cho Liễu Mộc Vũ, nhìn áo lót của cậu dính những vệt hồng hồng, Phạm Viêm Bá cẩn thận rút áo lót ra, vừa nhìn vừa cười ngây ngô một lát, sau đó cất cẩn thận vào trong người, cảm thấy mỹ mãn liền nghênh ngang rời đi cùng đám thị vệ.

Cho đến khi mặt trời lên cao, Tăng mẫu thấy Liễu Mộc Vũ vẫn chưa ra khỏi phòng nên đến phòng cậu. Vừa mới nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trước mắt trong phòng, Liễu Mộc Vũ nằm trên giường mà nước mắt chưa khô, trên người lại đầy những hôn ngân, người đã mê man không còn biết gì, Tăng mẫu hoảng hốt trong lòng, lập tức biết con mình gặp phải thảm sự gì. Chịu đựng bi thương, nhanh chóng đun nước ấm, lau người cẩn thận cho Liễu Mộc Vũ, nhờ con trai Lý đại nương vào hiệu thuốc bắc trong thành mua chút thuốc thanh nhiệt an thần, rồi ngồi đó, nắm tay Liễu Mộc Vũ mà rơi lệ.

Đến tối, Liễu Mộc Vũ mới tỉnh lại, nhìn mẫu thân tiều tụy đi rất nhiều, cậu chỉ biết ôm mẫu thân khóc to. Khóc xong cũng không nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm trước, cả người đều âm trầm. Tăng mẫu cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn Liễu Mộc Vũ uống thuốc, ăn chút cháo loãng, rồi thu xếp để cậu tiếp tục nghỉ ngơi.

Liễu Mộc Vũ bệnh lần này phải mất ba ngày mới đỡ, tuy rằng thân mình vẫn suy yếu, nhưng bài học ở lớp tư thục đã chậm mất hai ngày. Liễu Mộc Vũ không thể kéo dài mãi, chỉ còn cách bỏ chút tiền để ngồi kiệu đến lớp, miễn cưỡng chịu đựng đến lúc tan học, sau khi về nhà vẫn run sợ, cả đêm chỉ biết ngồi ôm chăn không dám ngủ, sợ Phạm Viêm Bá lại đến vào buổi tối nào đó, lại cường bạo mình, lại phá hỏng thân thể mình.

Cứ như vậy mà nơm nớp lo sợ hơn mười ngày, nhưng cậu vẫn bình an vô sự. Liễu Mộc Vũ nói thầm trong lòng, có lẽ Phạm Viêm Bá chỉ nhất thời ham mê cái mới, chiếm được tiện nghi rồi sẽ không xuất hiện nữa, dù sao thân mình này cũng không giống nữ nhân mềm mại, lại còn xấu xí dị dạng như vậy, xung quanh Phạm Viêm Bá có vô số mỹ nhân, hẳn là không còn chấp niệm gì với mình nữa. Nghĩ như vậy, Liễu Mộc Vũ cũng từ từ bình tĩnh lại, có thể quay về với cuộc sống bình thường
Bình Luận (0)
Comment