Diễm Thê Hệ Liệt

Chương 37

Vốn tưởng mình sẽ trằn trọc khó ngủ vì quá lo lắng, nhưng chưa nằm được bao lâu mà mí mắt đã nặng trĩu, sau đó mơ màng một đêm không mộng mị đến tận bình minh.

Ngày hôm sau rời giường, cả người Liễu Mộc Vũ nhẹ nhõm khoan khoái, tràn đầy tinh thần, như thể gánh nặng ngàn cân đè lên người được tháo bỏ. Ra khỏi Quan Hạ phủ, nhìn thấy Vu Trường Vinh với vẻ mặt hồng hào đi đến trước mặt, tuy rằng trên mặt đối phương lộ rõ cả vành mắt thâm đen, nhưng vẻ vui sướng và thỏa mãn kia lại không thể lừa được người khác.

Nhớ lại đêm qua nhìn thấy hai bóng người quấn lấy nhau, Liễu Mộc Vũ có chút xấu hổ, giả bộ không nhìn thấy, bước chân về phía nơi lầu quan sát đang thi công.

Đi vào công trường, những dân chúng và binh sĩ hôm qua bị thương nhẹ cũng đã bắt đầu làm việc, ước chừng khoảng hơn mười ngày chắc nền đất có thể san phẳng. Liễu Mộc Vũ vừa xem xét tiến độ, vừa lưu ý tìm kiếm bóng dáng một người…

“Điền Đại Tráng của trấn Vu Lan là người nào vậy? Nghe nói hắn có tài đốn củi, là một tiều phu nổi danh trong phạm vi trăm dặm.” Liễu Mộc Vũ ra vẻ không để ý hỏi đốc công ở một bên.

“À, Điền Đại Tráng đó à… Lại tư nói rất đúng, đúng là có tài đốn củi! Ngài xem, những cây vạn tuế khó chặt nhất này đều do một mình hắn đảm nhận đấy.” Bình thường Liễu Mộc Vũ rất hiền lành hòa nhã, nên đốc công nói chuyện cùng cũng không có vẻ kính sợ vì chức vị thấp, nói tỉ mỉ như thể việc nhà. “Chỉ là trận sạt lở ngoài ý muốn hôm qua đã làm hắn bị thương ở thắt lưng, hôm nay không thể dậy được, nên đã xin nghỉ một ngày…”

Trong đầu Liễu Mộc Vũ lại hiện lên hình ảnh đêm qua Điền Đại Tráng run rẩy hai đùi và eo, khóc lóc cầu xin “Đủ rồi, đừng làm nữa…”, tức khắc mặt đỏ bừng lên.

“Vậy phải bảo hắn cẩn thận một chút! Tiều phu tốt như vậy khó tìm lắm, cứ để hắn nghỉ ngơi thêm vài ngày hẵng đến làm…” Chỗ mềm mại giữa hai chân vẫn hơi đau xót, nhớ lại trước đây, những ngày đầu bị Phạm Viêm Bá khai thân ở quận Phan Dương, đột nhiên Liễu Mộc Vũ có một loại cảm giác đồng bệnh tương liên với Điền Đại Tráng. “Bảo quân y mang chút thuốc qua đó, thêm cả thuốc mỡ trị ngoại thương và tiêu sưng nữa…”

Đốc công ở một bên gật đầu đáp ứng, sai người mau chóng đi làm, sau đó quay sang ca ngợi Địch Lại tư nhân từ cẩn thận, lo lắng chu đáo lại biết chăm sóc cho kẻ dưới, nói đến nỗi mặt Liễu Mộc Vũ đỏ bừng một trận.

Tới lúc ăn trưa, mọi người nghỉ ngơi ngay tại chỗ, Liễu Mộc Vũ cùng mấy người xuống núi về quan hạ phủ dùng bữa, bỗng thấy Phạm Trạch chạy từ phía xa tới, đến gần cung kính nói: “Địch Lại tư, Quận vương có chuyện quan trọng tìm ngài…”

Trải qua một đêm điên cuồng tối qua, lúc này phải đi gặp Phạm Viêm Bá khiến Liễu Mộc Vũ vô cùng mâu thuẫn. Nhưng nhìn xung quanh trái phải đều là quan lại nhỏ trực thuộc Bình Diêu quan, chung quy Liễu Mộc Vũ cũng không tiện gạt bỏ mặt mũi Đại đô thống ngay trước mặt mọi người, chỉ có thể khẽ gật đầu: “Xin Phạm tổng quản về bẩm báo trước, lát nữa hạ quan sẽ đến!”

Về tây sương phòng của mình trước, Liễu Mộc Vũ lấy một con dao găm ngắn để phòng thân mà trước kia Cừ Chính Thanh đưa cho mình từ trong bọc quần áo, cất kỹ trong người, không phải là cá chết lưới rách sao? Nếu Phạm Viêm Bá thực sự không tin mình sẽ nhẫn tâm, vậy cứ để hắn thử xem!

Đến phòng của Phạm Viêm Bá trong nội viện, quả nhiên chỉ có hai người Phạm Viêm Bá và Phạm Trạch. Thấy Liễu Mộc Vũ đi vào, Phạm Trạch đứng dậy thi lễ, lùi ra ngoài cửa. Liễu Mộc Vũ gắng giữ bình tĩnh trong lòng, nếu lần này Phạm Viêm Bá còn dám ép buộc, nhất định không thể để hắn được tốt đẹp!

Phạm Viêm Bá thay đổi vẻ cười cợt ngang bướng trước kia, phong thái nghiêm túc đứng lên, giọng nói rõ ràng: “Phụng khẩu dụ của Hoàng thượng, Liễu Mộc Vũ quỳ xuống tiếp chỉ!”

Liễu Mộc Vũ sửng sốt. Không ai dám lấy danh hào của Hoàng đế ra để đùa giỡn cả, lại thấy hôm nay Phạm Viêm Bá ăn mặc giống y như hôm đầu tiên đến Bình Diêu quan ban chỉ, là quan phục chính thức, Liễu Mộc Vũ lập tức điều chỉnh lại tâm tư, quỳ xuống hành lễ.

“Thần… Thảo dân Liễu Mộc Vũ, tiếp chỉ!”

“Trước kia Phiêu Kỵ Tướng quân Liễu Chấn Đình của tiền triều trung dũng cao thượng, tuy không quy phục đương triều nhưng trung can nghĩa đảm, phẩm hạnh đáng nể, nghe nói hậu duệ Liễu thị châu trụy phàm trần, đặc biệt ban thưởng ngọc bội long phượng, như trẫm đích thân tới, cho phép bất tôn chỉ dụ, gặp kẻ ngỗ nghịch có thể xử trí theo gia pháp…”

Mấy chữ cuối cùng, Phạm Viêm Bá nói mà nghiến răng nghiến lợi, Liễu Mộc Vũ nghe mà như rơi vào sương mù.

Cho phép bất tôn chỉ dụ, gặp kẻ ngỗ nghịch có thể xử trí theo gia pháp?

Nói cách khác, có ngọc bội long phượng được ngự ban này, cậu có thể không tuân theo mệnh lệnh quan trên, nếu gặp kẻ “ngỗ nghịch” mình, còn có thể tự mình trừng phạt?

Chuyện này… Làm sao Hoàng đế biết được thân thế của mình? Nếu biết mình là nam nhi, vậy… “tội khi quân” của mẫu thân không phải được chứng thực rồi sao?

“Liễu Mộc Vũ… Tiếp nhận đi!” Bưng khay vàng đựng ngọc bội long phượng đến trước mặt Liễu Mộc Vũ, trong lòng Phạm Viêm Bá có đủ loại tư vị. Hắn không hiểu Hoàng đế ca ca ban thưởng ngọc bội long phượng cho bảo bối của hắn, rốt cuộc là muốn giúp hắn tìm vợ về, hay là ngăn cản hắn và Liễu Mộc Vũ hòa hảo đây?

“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Liễu Mộc Vũ mang nỗi lòng lo sợ dập đầu tạ ơn.

Thấy Liễu Mộc Vũ cung kính tiếp nhận khay vàng, Phạm Viêm Bá hơi chua xót nói: “Ngươi đi được nửa năm, ta đã lên kinh diện thánh, xin Hoàng thượng đặc xá cho tội danh của Liễu gia… Ngươi không cần cẩn thận che giấu thân thế nữa…”

Đêm qua Phạm Viêm Bá lăn qua lăn lại không thể ngủ được, cái tát hung dữ và ánh nhìn khinh miệt lúc rời đi của Liễu Mộc Vũ làm cho hắn đau xót khổ sở không biết tháo gỡ thế nào, cảm giác vui sướng sau khi mây mưa cùng mỹ nhân mà mình ước mong tha thiết chẳng những không xuất hiện, ngược lại khiến cho lòng hắn càng thêm nặng nề! Từ vui mừng cực độ ngã xuống khỏi những tầng mây để rơi vào thống khổ thất vọng, Phạm Viêm Bá khổ sở như ếch bị nướng dưới ánh mặt trời, sợ Liễu Mộc Vũ thực sự ghét bỏ mình, càng sợ cậu nghĩ luẩn quẩn trong lòng, làm ra chuyện gì đó cực đoan…

Nếu cậu lại lặng lẽ bỏ đi…

Nếu cậu bị ép buộc tự hại bản thân…

“Có ngọc bội long phượng Hoàng thượng ngự ban, ai cũng không thể ép buộc ngươi làm chuyện ngươi không muốn… Ta biết ngươi không muốn gặp lại ta, vốn định dù có phạm tội khi quân cũng không thể giao ngọc bội cho ngươi… Nhưng cái tát đêm qua của ngươi đã đánh cho ta tỉnh, đời người đâu thể có nhiều chuyện suôn sẻ đúng như mong muốn?” Phạm Viêm Bá thở dài một tiếng, nét mặt ủ rũ. “Đợi sau khi lầu quan sát xây dựng xong, ta sẽ về kinh phục mệnh, trong khoảng thời gian này có ngọc bội long phượng, ngươi không cần sợ ta lại làm ra chuyện vượt quá phép tắc nào với ngươi… Chỉ là, mong ngươi đừng cự tuyệt ý tốt của ta với ngươi, coi như ta tự suy ngẫm chuộc lại những sai lầm đã phạm phải!”

Liễu Mộc Vũ rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Tạ ơn Quận vương, hạ quan cáo lui trước…”

Nhìn bóng dáng Liễu Mộc Vũ đi xa, Phạm Viêm Bá buồn bã thất vọng, ngây ngốc nửa ngày mới nghiến răng nói với Phạm Trạch vào phòng dâng trà: “Nếu chiêu “lấy lui làm tiến” này của ngươi không có tác dụng, cứ chờ gia giết ngươi đi!”

Phạm Trạch nghe xong, chảy mồ hôi lạnh đầy lưng, vội vàng tìm cớ ra ngoài tránh mặt.

Đến chiều, Liễu Mộc Vũ cũng không đến tuần tra lầu quan sát, mà là một mình đi đến Trấn Viễn lâu cách Bình Diêu quan hơn một dặm. Cái tên Trấn Viễn lâu nghe rất hào khí trường thiên, nhưng mọi người ở đây đều biết, đó thực ra chỉ là một kỹ viện nhỏ thôi, tú bà vừa ý túi tiền của hơn ba trăm hán tử ở Bình Diêu quan này, cho nên mấy năm trước đã mang theo mười mấy hoa nương đến đây xây một tiểu lâu, còn đặt một cái tên uy vũ như thế.

Đương nhiên, Liễu Mộc Vũ đến kỹ viện không phải để mua xuân, mà là để mua thuốc… Quanh năm kỹ viện chỉ bán hơn nửa là xuân dược, còn thuốc mà Liễu Mộc Vũ muốn mua là một loại thuốc còn được dùng thường xuyên hơn nhiều – Ức khôn hoàn!

Ức khôn hoàn này chính là thứ then chốt để tú bà có thể làm cho thanh lâu của mình trường thịnh bất suy, dùng một viên ức khôn hoàn có thể làm cho hoa nương trong vòng bảy ngày dù có mây mưa thế nào cũng không mang thai, mặc dù là dùng sau khi làm chuyện đó cũng có thể hủy bỏ hết mọi mầm mống trong ba ngày! Một vài nữ tử tư thông mây mưa đều lén đến Trấn Viễn lâu mua ức khôn hoàn để tránh thai, điều này cũng làm cho Trấn Viễn lâu càng thêm truyền kỳ trong các câu chuyện trên phố.

Liễu Mộc Vũ vội vàng đổ hai viên thuốc ra, nhắm mắt nuốt vào. Khi viên thuốc trôi qua cổ họng, trong lòng lại nhớ đến cảm giác bị bắn vào trong cơ thể đêm qua, cảm giác dịch trắng dinh dính chảy ra khỏi cơ thể. Nắm chặt bình thuốc trong tay, Liễu Mộc Vũ nhìn về phía Bình Diêu quan ở xa, thân thể dị dạng này như một lời nguyền quấn lấy cậu, chỉ hy vọng lần này sẽ không thụ thai ngoài ý muốn mới tốt! Sờ vào nơi đặt ngọc bội long phượng trong ngực, trong lòng Liễu Mộc Vũ ngổn ngang trăm mối, sau cùng là thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau ngày nhận được ngọc bội long phượng, mấy ngày liên tiếp, quả nhiên Phạm Viêm Bá không hề xuất hiện trước mặt Liễu Mộc Vũ, chỉ là ngày nào cũng phái người mang những đồ vật mới mẻ đã sưu tập từ khắp các nơi đến, hy vọng có thể làm Liễu Mộc Vũ vui mừng một chút.

Ngày hôm đó, đến gần lúc ăn trưa, Phạm Trạch bưng một cái hộp sơn đỏ bên ngoài đi vào phòng Liễu Mộc Vũ.

“Đây là thứ quái đản gì đây?”

Liễu Mộc Vũ bất đắc dĩ ngước mắt lên, cho dù cậu có bảo Phạm Trạch nói lại với Phạm Viêm Bá đến thế nào, không cần đưa mấy thứ quà lấy lòng đến cho cậu nữa, nhưng hôm sau lại có thứ khác được đưa tới. Liễu Mộc Vũ cũng từng nghĩ cứ dứt khoát ném hết mọi thứ ra khỏi phòng, để cho hắn thấy được quyết tâm của cậu, nhưng Phạm Viêm Bá như thể nhìn rõ tâm tư cậu, chưa bao giờ tặng vàng bạc châu báu lăng la tơ lụa làm người ta chán ghét đến, mà là những thứ nhỏ nhặt không đáng kể nhưng lại làm cậu không thể bỏ qua được: những tập công văn quý giá, sách cổ quý hiếm khó tìm… Nhất là đống sách cổ kia, đều là vật báu vô giá mà biết bao người đọc sách trên đời này ước ao tha thiết… Mấy quyển sách mỏng bày ra trước mặt, càng làm cho cậu ném đi cũng không được, giữ lại cũng không xong, rơi vào thế khó xử, vừa tức vừa mừng.

Mở hộp sơn đỏ ra, Phạm Trạch cười bê thứ gì đó bên trong đến trước mặt Liễu Mộc Vũ.

“Quận vương biết Liễu công tử rất coi trọng các tập công văn, hận không thể phân ưu giúp công tử, có tặng một chiếc nghiên mực, chỉ mong có thể giúp ngài bớt đi chút sức lực khi mài mực. Mong Liễu công tử vui lòng nhận cho…”

Liễu Mộc Vũ liếc mắt dò xét, càng thêm hoảng sợ, đây chính là nghiên mực Đoan Khê cổ thượng hạng! Chất đá trơn bóng nhẵn nhụi, trên nghiên mực có những lỗ thủng điểm xuyết màu xanh lục, trong nghiên mực có mấy hỏa lạc ngân rõ ràng, ở giữa mỗi hỏa lạc ngân đó còn có một khối ngư não đống cỡ bằng đồng tiền! Cổ ngữ bàn luận về nghiên mực, một lỗ bằng mười kim, tức là nếu có một lỗ thủng xanh lục trên nghiên mực Đoan Khê, giá cả có thể tăng gấp mười lần, nhưng trên chiếc nghiên mực Đoan Khê này chẳng những có lỗ thủng xanh lục nằm rải rác, còn có cả hỏa lạc ngân và ngư não đống quý giá… Thật sự có thể nói là nghiên mực Đoan Khê vào loại tốt nhất!

Nghiên mực tốt như vậy, e là rất nhiều người dù mất cả đời cũng không nhất định có thể được ngắm nhìn một lần, vậy mà hiện giờ lại được Phạm Viêm Bá dễ dàng đưa đến trước mặt mình…

“Cái này… Cái này rất quý giá!” Liễu Mộc Vũ vội vàng đậy nắp hộp sơn đỏ lại, sợ mình chỉ liếc thêm một cái sẽ không rời mắt đi được. “Ngươi mau mang về đi, nghiên mực này ta tuyệt đối không thể nhận được!”

“Phấn hồng xứng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng. Liễu công tử cũng biết Quận vương là một thô nhân, không hiểu mấy chuyện vũ văn lộng mặc. Nếu Liễu công tử không chịu nhận, trong mắt Quận vương chiếc nghiên mực này chẳng khác gì cục đá ngoài đường. Hôm nay Quận vương đã dặn, nếu Liễu công tử không chịu nhận, cứ vứt đi là xong…”

Nói xong, định bưng cả hộp ra ngoài ném, Liễu Mộc Vũ là người từng quen trải qua những ngày khổ cực, sao có thể nhìn người khác làm hỏng đồ vật? Huống chi nghiên mực Đoan Khê này còn là trân bảo mà vô số văn nhân nhã sĩ ước mong có được, Liễu Mộc Vũ có thể để người ta phung phí của trời như vậy sao?

“Đừng! Đừng ném!”

Phạm Trạch thu tay lại, trên mặt lộ ra ý cười hiểu rõ: “Vậy tiểu nhân coi như công tử đã nhận… Ta thay mặt cho nghiên mực đa tạ công tử thành toàn!”

Dứt lời, không đợi Liễu Mộc Vũ phản ứng gì, đặt cái hộp xuống rồi đi ngay.

Nhìn cái hộp trên bàn, Liễu Mộc Vũ như thể nhìn thấy một vật gì đó quái dị lắm, vẻ mặt rối rắm, ánh mắt ngây ngốc, trong lúc nhất thời không biết phải xử lý bảo bối bỏng tay này như thế nào.

Lúc này, đúng lúc Cừ Chính Thanh đến tìm Liễu Mộc Vũ, vào bước vào cửa đã thấy cái hộp sơn đỏ.

“Oa, Tiểu Lục, đây là thứ tốt gì vậy? Không phải là đồ ăn mà mấy cô đầu bếp làm riêng cho ngươi đấy chứ?” Không đợi Liễu Mộc Vũ phản ứng, Cừ Chính Thanh trêu chọc, mở hộp ra, vừa nhìn xong cũng thấy choáng váng. “Tiểu Lục, cái này… ai tặng vậy?”

“…”

Vẻ mặt Cừ Chính Thanh trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Có phải Phạm Quận vương tặng không?”

Phạm Viêm Bá có ý với Địch Tiểu Lục, chuyện này đã truyền khắp Bình Diêu quan, chỉ cần nhìn vào ánh mắt khao khát như sói như hổ muốn nuốt chửng Địch Lại tư vào bụng của Phạm Viêm Bá, bất luận là ai cũng cảm thấy giữa hai người… khẳng định là có vấn đề!

Nghiên mực Đoan Khê quý giá và hiếm có như vậy, người bình thường ngay cả nghe nói đến nó cũng chưa từng, vậy mà lại bị người bày ra trên bàn tùy ý như vậy, dù Cừ Chính Thanh có ngu ngốc đến đâu cũng có thể liên tưởng đến Phan Dương Quận vương phú quý thịnh long ngay lập tức.

“Tiểu Lục, Phạm Quận vương là đại quan vùng biên giới, đừng nên trêu chọc thì hơn, nếu không ở chung tốt đẹp, người chịu khổ đầu tiên nhất định là ngươi…” Vẻ mặt Cừ Chính Thanh đầy lo lắng, tiểu huynh đệ này không có gia thế làm chỗ dựa vững chắc, nếu thực sự rơi vào trong tay vị Quận vương quyền khuynh một phương kia, e rằng sẽ bị người ta chà đạp nhào nặn mà không có sức phản kháng. Chuyện Phạm Viêm Bá hoa tâm lạm tình, người đời đều biết, nếu thực sự Địch Tiểu Lục đi theo Phạm Quận vương chỉ vì nhất thời ham phú quý, đợi khi người kia chơi đùa đủ rồi, kết cục của Tiểu Lục sẽ thê thảm đến thế nào đây…

Liễu Mộc Vũ bị hỏi đến nỗi ngượng ngùng, cả mặt cả cổ đều đỏ ửng: “Cừ đại ca, ta hiểu… Ta sẽ trả lại nghiên mực cho hắn!”

Cúi đầu bê hộp chạy ra khỏi phòng. Cừ Chính Thanh còn định nói thêm gì đó, sau cũng vẫn không nói ra, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Đi vào tiểu viện của phòng chính, nhưng không thấy tùy tùng thị vệ, Liễu Mộc Vũ cũng không nghĩ nhiều, định để nghiên mực vào phòng xong sẽ đi ngay, không có ai ngăn cản cũng rất thuận tiện.

Đi hết hành lang gấp khúc, bước thêm vài bước là đến phòng chính, Liễu Mộc Vũ còn chưa kịp bước tiếp đã nghe thấy bên trong từ từ truyền ra tiếng ngâm" Mộc lan hoa lệnh"

“Nhân sinh nhược chính như sơ kiến, hà sự thu phong bi hoa phiến. Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến… Aizzz…”

Bước chân Liễu Mộc Vũ sững lại ngay tại chỗ…

Nhân sinh nhược chích như sơ kiến…

Nhược chích như sơ kiến sẽ tuyệt đẹp biết bao…

Những triền miên trong đêm thu, sưởi ấm cho nhau dưới tuyết đông, tiếng cười nhẹ trong tửu lâu, lưu luyến dịu dàng trong thư phòng…

Khóe môi Liễu Mộc Vũ cong lên thành một nụ cười khổ, ngươi chỉ nghĩ lòng ta dễ thay đổi? Giữa ta và ngươi, ai là thu phong, ai là họa phiến đây?

Thân thể hơi nghiêng ngả, không hề muốn vào phòng, Liễu Mộc Vũ như nai con bị thợ săn bắn trúng một mũi tên vào mắt cá chân, hoảng loạn ôm cái hộp vội vàng chạy đi…

Trong phòng chính, Phạm Viêm Bá nhìn qua khe cửa, trơ mắt nhìn Liễu Mộc Vũ bối rối chạy ra tiểu viện, trong ánh mắt mang theo nỗi quyến luyến không rời.

“Phạm Trạch, ngươi bảo gia đọc thuộc lòng mấy câu đó, rốt cuộc là có ý gì?”

Miệng Phạm Viêm Bá đang nói, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phương hướng Liễu Mộc Vũ biến mất, giống như chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút là có thể làm người kia trở về.

Chuyện này cũng không thể trách hắn, đã suốt năm ngày hắn chưa được nhìn Liễu Mộc Vũ thỏa thích, nói chuyện với cậu cho thỏa thích, giống người đã đói bụng mấy ngày, nhìn con gà quay chạy qua trước mặt… Miệng thì thèm thuồng, mà lại không dám đến gần bắt lấy.

“Khụ khụ…” Phạm Trạch hắng giọng. “Mấy câu thơ đó là thi nhân than thở cho tình cảm tốt đẹp với tình nhân chỉ lướt qua trong nháy mắt, hiện giờ trong mắt người tình, thi nhân biến thành một cơn gió thu vô tình, tình cảm sâu đậm ngọt ngào ngày xưa cũng biến thành chán ngán vứt bỏ…”

“Xong rồi! Phạm Trạch, ngươi hại ta rồi!” Phạm Viêm Bá quay đầu lại, hai mắt trừng lớn như lục lạc. “Nhớ lại chuyện đã qua để làm gì? Gia vốn sợ Liễu Nhi vẫn mang oán hận, không muốn trở về cùng gia, ngươi còn bảo gia học thuộc mấy câu thơ phiền lòng đó. Sớm biết vậy hẳn là phải đọc mấy diễm từ tuyệt cú gì gì đó chứ, dù sao cũng phải cho hắn biết đi theo gia sẽ có những ngày tháng tốt đẹp, sớm gật đầu đồng ý trở về cùng gia là được!”

Phạm Trạch thở dài trong lòng, biết Quận vương nhà mình thực sự có tình cảm rất sâu đậm với Liễu Mộc Vũ, đã thừa nhận nhất định không phải cậu sẽ không cưới, vậy mà vẫn cứ không hiểu tâm tư công tử… Trong lòng Phạm Trạch trào dâng vô vàn bất đắc dĩ, thật không biết nên đồng tình cho Liễu công tử luôn bị Vương gia nhà mình sống chết quấn chặt lấy, hay là nên đồng tình với Phạm Quận vương vĩnh viễn cũng không biết cách vỗ mông ngựa thế nào đây…

Liễu Mộc Vũ lo lắng trong lòng, ôm hộp sơn đỏ ra ngoài tiểu viện, sợ về tây sương phòng sẽ gặp Cừ Chính Thanh, dứt khoát tìm một người hầu trả lại chiếc hộp cho Phạm Viêm Bá, còn mình thì ra khỏi Quan Hạ phủ, lúc này cậu cần yên tĩnh một mình.

“Tiểu Lục! Tiểu Lục!” Từ đằng xa Vu Trường Vinh đã nhìn thấy Liễu Mộc Vũ, vội vàng gọi cậu.

Từ lần trước nhìn thấy Vu Trường Vinh và Điền Đại Tráng dã hợp trong rừng, mỗi lần Liễu Mộc Vũ nhìn thấy Vu Trường Vinh luôn cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, cố gắng lảng tránh, có đôi khi bất đắc dĩ chạm mặt nhau cũng chỉ nói qua loa vài ba câu rồi đi ngay, làm cho Vu Trường Vinh không hiểu ra làm sao.

“Tiểu Lục, mấy hôm nay ngươi bận thật đấy, ta muốn tìm ngươi nói vài câu cũng khó…” Đến gần rồi, Vu Trường Vinh cười trêu ghẹo.

Liễu Mộc Vũ hơi đỏ mặt, gượng gạo cong khóe miệng.

“Việc san bằng dốc núi này trên cơ bản đã làm xong, việc còn lại chỉ là nện đất xúc đá… Hiện giờ phải đưa những tiều công về để đổi cho thạch công đến đây, nhưng ta muốn giữ lại mấy tiều công, sau này xây lầu quan sát chắc chắn sẽ phải chặt bỏ cây cối chung quanh, còn cả những công việc đốn củi khác cũng cần có người làm. Phương diện tiền công ngươi cứ tính toán, ta chỉ muốn hỏi một chút, nếu giữ lại mấy tiều công có tăng nhiều chi phí không, cứ khấu trừ vào tiền lương bổng lộc của ta cũng được…”

Giữ lại… tiều công…

Đột nhiên Liễu Mộc Vũ nhớ ra hơn ba tháng trước Điền Đại Tráng đã đi thay quân, lần này vì phải san bằng đất để xây lầu quan sát nên vẫn chưa trở về trấn Vu Lan, hiện giờ việc đốn củi trên cơ bản đã chấm dứt, theo đạo lý hắn nên về trấn Vu Lan để nghỉ ngơi, lúc này Vu Trường Vinh muốn giữ mấy tiều công lại… chính là vì hắn sao?

“Về phương diện tiền công, Phạm Quận vương rất hào phóng, cũng để lại đủ ngân lượng dự bị. Nếu Vu đại ca cảm thấy cần giữ lại mấy tiều công, ngày mai cứ đưa danh sách cho ta là được, ta sẽ để đốc công sắp xếp!”

“Nếu đã như thế, thật sự phải cám ơn lão đệ!” Vẻ mặt Vu Trường Vinh đầy vui sướng, vội vàng chắp tay thi lễ với Liễu Mộc Vũ.

Liễu Mộc Vũ cười ngượng ngùng, trong lòng vẫn suy nghĩ miên man về mấy câu thơ trong “Mộc lan hoa lệnh” mà Phạm Viêm Bá đọc trưa nay. Nhìn Vu Trường Vinh với khuôn mặt sáng bừng rạng ngời, nhớ lại đến những bất an và băn khoăn khi mình và Phạm Viêm Bá ở cùng nhau trước đây, Liễu Mộc Vũ không nhịn được liền nói: “Vu đại ca, ngươi cũng không còn ít tuổi, nếu như gặp được người thích hợp, phải mau quyết định đi… Đừng phụ người ta…”

Nghe Liễu Mộc Vũ nói như vậy, trên mặt Vu Trường Vinh lộ vẻ hơi kinh ngạc, sau đó liền cười: “Đó là đương nhiên! Vu đại ca của ngươi là ai Tiểu Lục còn không rõ sao? Nếu cưới thực sự, yêu thương còn chưa hết, sao có thể phụ hắn?” Như đang nghĩ tới điều gì, Vu Trường Vinh hơi muộn phiền: “Chỉ là vẫn không biết giai nhân nguyện ý đi theo ta đến chân trời góc biển hiện đang ở đâu, cũng không biết hắn có nguyện cùng ta đầu bạc không nữa…”

Đường tình gập ghềnh, huống chi còn là loại tình cảm nam hoan mà người đời không cho phép? Trong lòng Liễu Mộc Vũ cũng phải cảm thán thay cho Vu Trường Vinh…
Bình Luận (0)
Comment