Diễm Thê Hệ Liệt

Chương 5

Liễu Mộc Vũ run rẩy đứng trong xe ngựa của Phạm Viêm Bá. Thấy Phạm Viêm Bá nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, Liễu Mộc Vũ sợ tới mức đầu gối mềm nhũn, ‘Rầm!’ một tiếng quỳ xuống thùng xe, làm cho phía đầu xe dường như không chịu nổi.

“Liễu phu tử vội vàng ra ngoài như vậy, là định đi đâu đây?” Ánh mắt Phạm Viêm Bá nguy hiểm mà cũng đầy ý xấu, nhìn Liễu Mộc Vũ run lẩy bẩy quỳ trước mặt không dám trả lời, hắn càng muốn bức bách cậu, dám không coi hắn không ra gì mà chạy trốn? Thật đúng là vô pháp vô thiên!

“Thảo… Thảo dân nhận được tin… cô bị bệnh nặng, sợ là không thể qua được, cho nên thao dân vội cùng mẫu thân đến nói lời từ biệt, làm lỡ cuộc hẹn của Quận vương, thảo dân thực sự đáng chết.”

Phạm Viêm Bá vuốt ve phần cằm có mấy sợi râu nhú lên, trong lòng thầm mắng, tiểu lẳng lơ này còn dám lừa lão tử? Cũng may trước đó ta đã điều tra ra, nếu không còn không phải bị ngươi lừa sao?

“Không ngờ rằng Phiêu Kỵ Tướng quân Liễu Chấn Đình của tiền triều ngoại trừ Liễu Mộc Vũ ngươi ra vẫn còn một người thân khác trên đời này?”

Ba chữ “Liễu Chấn Đình” giống như một tiếng sét vang lên bên tai Liễu Mộc Vũ. Cậu khiếp sợ, kinh ngạc đứng dậy nhìn trừng trừng vào vẻ mặt như cường đạo của Phạm Viêm Bá, trong đầu loạn hết cả lên: “Quận… Quận vương nói vậy là ý gì? Thảo… Thảo dân không rõ…”

Còn dám giả ngu? Phạm Viêm Bá lộ ra bộ dáng ác bá, nói với vẻ hung ác: “Những năm cuối của tiền triều Đại Diệu, quân của Liễu gia bại trận, trên dưới Liễu gia hơn bốn trăm mạng người tuẫn táng cho quốc gia, chỉ còn lại tiểu thiếp Liễu Tăng thị được Liễu Chấn Đình cưới về chưa được một năm và đứa trẻ trong bụng bà ta… Năm đầu tiên của đương triều Thịnh Long, Liễu Tăng thị sinh hạ một con gái. Tiên đế đại xá thiên hạ, đặc xá cho Liễu Tăng thị không bị sung quân. Liễu Tăng thị và con gái rời khỏi kinh thành, suốt hai mươi ba năm không có tin tức…”

Liễu Mộc Vũ ngây ngốc nghe Phạm Viêm Bá nói. Từng câu, từng chữ giống như tiếng chuông đòi mạng vang lên bên tai – Hắn đã biết, tên ác bá này biết thân thế của mình… Là hậu duệ của Liễu gia, chẳng lẽ thực sự mình khó thoát khỏi cái chết? Nhưng vì sao lại còn liên lụy đến mẫu thân…

Nhìn biểu tình ngốc lăng của Liễu Mộc Vũ, trong lòng Phạm Viêm Bá thoải mái vô cùng. Ngày đó nghe những báo cáo của Phạm Trạch, biết tiểu mỹ nhân mà mình coi trọng ngày đó chính là hậu duệ của Phiêu Kỵ Đại Tướng quân Liễu Chấn Đình của tiền triều, khiến hắn cũng hơi lắp bắp kinh hãi. Năm đó trận chiến liều chết mà phụ thân hắn nói say sưa nhất chính là về ba tháng đánh phá quân phòng thủ của Liễu Chấn Đình ở Thiều quan, khi quân cuối cùng của Liễu gia chết trận, Phạm Sùng Ân liền công phá được thành trì. Quân Liễu gia bại lần này cũng hoàn toàn chặt đứt hơi tàn cuối cùng của tiền triều. Từ đó Phạm gia lập được nhiều công trạng hiển hách, Phạm Sùng Ân được phong làm Đại Tướng quân vương. Có thể nói vinh quang của Phạm gia chính là giẫm đạp lên thi thể Liễu gia mà có được.

Trên chiến trường phụ thân mình đánh bại phụ thân Liễu Mộc Vũ, mà chính bản thân mình cũng dùng một phương pháp khác để chinh phục con của Liễu Chấn Đình… Trong lòng Phạm Viêm Bá rất chi là đắc ý. Hắn cũng không tin mình mất nhiều tâm tư như vậy lại không thể làm Liễu Mộc Vũ ngoan ngoãn thuận theo.

Phong nguyệt suốt mười mấy năm, không có ít mỹ nữ thiếu nam ban đầu không nghe theo  sau này đều một mực đi theo hắn, bất quá cũng chỉ là một hai tháng thôi. Khó thuần phục nhất chính là tài nữ Giang Nam Sương Đạm Hà, cũng chỉ là rụt rè nửa năm, hiện tại không phải là bộ dáng cứ thấy mình là thẹn thùng vui sướng đó sao? Trong lòng Phạm Viêm Bá chắc chắn, dựa vào muôn vàn thủ đoạn của mình, cho dù Liễu Mộc Vũ có là kim hầu giáng thế, còn có thể chạy thoát lòng bàn tay của Phật Như Lai hắn sao?

“Ta nhớ rõ hôm đó, Tiểu Liễu Nhi luôn miệng nói mình là nam tử… Nếu đúng là vậy, Liễu Tăng thị kia phạm tội khi quân đó, theo luật pháp phải bị lăng trì xử tử!” Ánh mắt Phạm Viêm Bá lộ ra dục vọng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Liễu Mộc Vũ, một dòng cảm giác nhớ nhung ham muốn trỗi dậy, căn bản không thể kìm nén được!

“Không… Không phải!” Liễu Mộc Vũ bối rối.

“Tiểu Liễu Nhi nói không phải, vậy thì là gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói ngươi không phải con trai Liễu Chấn Đình đã mồ côi từ trong bụng mẹ?” Phạm Viêm Bá thoải mái dựa lưng ra sau, tận tình hưởng thụ cảm giác được trêu đùa Liễu Mộc Vũ trong tay.

Liễu Mộc Vũ cười khổ, mình còn có mặt mũi nào để thừa nhận là con trai Liễu Chấn Đình đây? Thân mình thì dị tật, còn bị Phạm Viêm Bá bức bách chiếm đoạt, nếu liệt tổ liệt tông Liễu gia có linh, e là bị chọc giận đến nỗi hộc máu mất? Năm đó Hoàng đế tiền triều ngu xuẩn, khiến cho dân chúng lầm than, phản quân ở các nơi đều nổi dậy. Mặc dù phụ thân bất mãn với nội bộ triều đình, gian thần nắm quyền, Hoàng đế vô năng, nhưng người vẫn giữ vững khí tiết trung liệt, vẫn cố bảo vệ quốc gia cho đến chết mới thôi.

Thay đổi một triều đại, đây không phải chỉ là ý chí của một người liền đoạt được. Mẫu thân đã dạy mình không cần mang lòng hận thù, chỉ cần biết ơn cuộc sống này, có thể trông nom, cúng bái tổ tiên Liễu gia, có thể kế thừa sự trung liệt của tổ tiên chính là cái phúc. Tân hoàng đăng cơ phúc trạch thiên hạ, ban bố nhiều pháp lệnh có ích cho quốc gia, có lợi cho dân chúng. Liễu Mộc Vũ nhìn đất nước được tân hoàng thống trị, dân sinh an khang, giàu có đủ đầy, kỳ thật trong lòng cũng dần phai nhạt đi hận nước thù nhà, chỉ cảm thấy đây là ý trời, là trời cao muốn cho dân chúng trăm họ những ngày tháng tốt đẹp nên mới lựa chọn tân thiên tử, mang đến lợi ích cho vạn dân…

Nhưng vì sao, cậu chỉ muốn sống thật bình yên mà cũng khó khăn đến thế? Là hậu duệ của Liễu gia, chẳng lẽ quyền lợi được sống ở đương triều cũng bị tước đoạt sao?

Phạm Viêm Bá nhìn vẻ mặt càng lúc càng bi thương của Liễu Mộc Vũ, trong lòng bỗng cảm thấy mình thật không phải, chỉ muốn ôm cậu vào ngực để yêu thương, nhưng lại nghĩ lại, tuy thân mình của mẫu cẩu tinh này bị mình phá nhưng tâm vẫn còn hoang dã, không muốn phục tùng. Nếu hiện tại mình mềm lòng, không biết ngày nào đó sẽ khiến cậu trốn mất không thấy tăm hơi! Hôm nay nhất định phải uốn nắn cho thật tốt, để cho cậu hồi tâm chuyển ý!

Thời gian gần đây khá đặc biệt, tân Vương phi vừa mới cưới về, vì bận tâm đến mặt mũi Diêu gia nên không thể cưới tân thiếp sớm quá được. Phạm Viêm Bá nghĩ chờ thêm mấy tháng, bụng của Diêu Hiểu Nga to rồi, mình có thể lấy cớ “Thân thể trắc phi nặng nề, không thể hầu hạ gia chủ” rồi đưa Liễu Mộc Vũ vào Quận vương phủ. Dựa vào diện mạo hay gia thế của Phạm Viêm Bá, bất luận là nam hay nữ, đều là đối tượng tốt nhất để nương thân. Liễu Mộc Vũ xem như là trèo cao, đâu có ủy khuất gì?

Phạm Viêm Bá không còn cách nào đành tiếp tục mang bày ra vẻ hỗn đản mà bức bách: “Xem ra Tiểu Liễu Nhi không biết rõ chuyện năm đó rồi, với lại, năm đó ngươi cũng chỉ là một đứa bé còn được quấn trong tã, sao có thể biết được? Ta thấy nên giam Liễu Tăng thị kia vào đại lao, chất vấn một hồi, tất nhiên mọi chuyện sẽ rõ ràng hết.”

“Đừng! Đừng mà!” Liễu Mộc Vũ bổ nhào ra đằng trước, kéo lấy ống tay áo Phạm Viêm Bá, vẻ mặt cầu xin: “Quận vương, Quận vương, ngài ngàn vạn lần đừng bắt mẫu thân ta… Người lớn tuổi rồi, không thể chịu được nỗi khổ trong thâm lao, xin ngài thương xót…”

Thấy ánh mắt Phạm Viêm Bá nhìn mình chằm chằm, Liễu Mộc Vũ tuyệt vọng cúi đầu: “Ngài muốn làm gì ta… cũng được… Chỉ xin ngài, buông tha cho mẹ ta…”

“Vậy à…” Phạm Viêm Bá thấy Liễu Mộc Vũ cúi đầu, vươn tay vuốt ve hai má bóng loáng của cậu, xúc cảm khi chạm vào làn da non mịn thật tuyệt. Phạm Viêm Bá co thắt nơi bụng, nhớ tới dáng người uyển chuyển của Liễu Mộc Vũ dưới ánh nến, hôm nay nhất định phải xem cho thật kỹ vào ban ngày!

“Có lẽ là hôm đó đại gia ta nhớ lầm. Tiểu Liễu Nhi nói không phải là nam tử… thì phải là nữ tử mới đúng!”

Liễu Mộc Vũ nghe vậy liền ngẩng mạnh đầu nhìn Phạm Viêm Bá, thấy vẻ mặt dâm tà của hắn, biết nếu mình không đồng ý, ác bá này chắc chắn sẽ làm khó mẫu thân. Liễu Mộc Vũ cố gắng đè nén tự tôn, khẽ cắn môi nói theo lời hắn: “Đúng vậy… Thảo dân, không không, ta… không phải nam tử… Ta… đúng là nữ nhân…”

Phạm Viêm Bá nghe xong liền động tình, nắm áo Liễu Mộc Vũ rồi quăng cậu lên nhuyễn tháp trong xe ngựa, thanh âm trở nên khàn đặc: “Bổn đại gia không tin! Ngươi cởi quần mở chân ra, để bổn đại gia kiểm tra cái nữ nhân của ngươi…”

Liễu Mộc Vũ nắm chặt áo, hoảng sợ nhìn Phạm Viêm Bá, ngón tay không ngừng run rẩy, đang là ban ngày… Tên cầm thú này cũng không buông tha cho mình. Mẫu thân còn đang ở bên ngoài xe ngựa, Liễu Mộc Vũ có một cảm giác nhục nhã khi bị cưỡng gian ngay trước mặt mẫu thân, nhưng không biết tại sao, chỗ xấu xí dị tật giữa hai chân kia bắt đầu nóng lên.

“Liễu Nhi yên tâm. Ta đã để Phạm Trạch đưa xe ngựa của mẫu thân ngươi về trước, nơi này chỉ có chúng ta thôi…” Phạm Viêm Bá cũng coi như là có chút nhân tình, đâu có chuyện không hiểu tâm tư Liễu Mộc Vũ? Bị đè nén mấy ngày nay, Phạm Viêm Bá vốn định ở nhã gian của Túy Tiên lâu, tìm một nơi không ai biết đến để hoan hảo cùng Liễu Mộc Vũ, tiếc rằng tiểu lẳng lơ này lại không biết điều, dám chạy trốn ngay dưới mí mắt hắn? Lần này hắn phải làm khiến Liễu Mộc Vũ hiểu ra, mệnh lệnh của hắn tuyệt đối không thể vi phạm.

“Quận… Quận vương…” Thanh âm Liễu Mộc Vũ run rẩy, vẻ mặt bối rối không muốn, nhưng không dám phản kháng.

Cuối cùng Phạm Viêm Bá cũng kích cho Liễu Mộc Vũ một cái thật mạnh, nói: “Tiểu lẳng lơ, thân mình của ngươi đều bị đại gia ta đâm chọc vài lần, bây giờ còn giả bộ non nớt cái gì? Mau cởi quần cho bổn đại gia! Nếu không, ta bắt ngươi vào nha môn quận thủ, kiểm tra thân thể ngươi trên đại đường của nha môn ngay trước mặt mọi người!”

“Không! Không không! Ta cởi… Ta cởi…” Không gian trong xe ngựa nhỏ hẹp hơn rất nhiều  so với một căn phòng, bị khí thế lưu manh của Phạm Viêm Bá áp bức, Liễu Mộc Vũ luôn cảm thấy lúc nào cũng có thể bị Phạm Viêm Bá hành hung hoặc cưỡng gian. Mẫu thân vẫn còn nằm trong tay Phạm Viêm Bá, nếu hắn thực sự nổi điên, bắt mẫu thân vào đại lao, rồi còn bắt mình đến nha môn kiểm tra thân thể… Liễu Mộc Vũ ngay cả một lòng muốn chết cũng đã có, đâu còn dám phản kháng?

Ngón tay run rẩy cởi đai lưng, lại run rẩy mở y phục, dưới sự thúc giục không ngừng của Phạm Viêm Bá, khó khăn lắm mới cởi hết quần, thân trên vẫn mặc áo, thân dưới lại trần trụi dựa vào nhuyễn tháp, cậu ôm chân co người lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi.

Khe hở ở giữa hai chân trắng noãn ẩn hiện, Phạm Viêm Bá thấy nước miếng mình không ngừng chảy ra. Nhớ tới đêm đó đóa dâm hoa của Liễu Mộc Vũ chảy mật dịch, Phạm Viêm Bá không nhịn được, cảm thấy cả người đều khô nóng: “Bảo bối nhi ngoan, tách chân ra, để ca ca nhìn nữ huyệt của ngươi. Bảo bối nhi nghe lời, lát nữa ca ca sẽ gảy cho huyệt nhi chảy nước, cho ngươi thoải mái đi tiểu…”

Từ khi Liễu Mộc Vũ còn nhỏ, Liễu mẫu đã giáo dục cậu nghiêm khắc cẩn thận, cũng do thân thể đặc thù nên cậu càng tự mình cố gắng nhiều hơn. Lúc này bị Phạm Viêm Bá ép buộc nằm dưới thân hắn, còn phải nghe những lời hạ lưu khó nghe đến vậy, trong lòng Liễu Mộc Vũ cảm thấy nhục nhã thống khổ, thế nhưng phản ứng của thân thể lại càng lúc càng hướng gần đến tên kia, nơi khiến người ra ngượng ngùng kia bị ngôn ngữ của hắn kích thích, càng thêm nóng hơn.

Không tình nguyện mà tách chân ra, Liễu Mộc Vũ nhắm chặt hai mắt lại, tưởng tượng ra mình đã chết, mở rộng thân thể rồi để mặc cho Phạm Viêm Bá dùng ánh mắt trần trụi thị gian mình… Toàn bộ không gian của xe ngựa dường như chỉ còn lại tiếng thở dốc của Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ cảm thấy không khí chung quanh càng lúc càng nóng, giống như nơi nơi đều có hương vị của Phạm Viêm Bá, khiến cậu không có chỗ trốn. Còn nơi vừa được để lộ ra kia cũng bắt đầu ướt át!

Phạm Viêm Bá nhìn hai đùi sáng bóng của Liễu Mộc Vũ từ từ tách ra, để lộ bộ vị lưỡng tính xinh đẹp bí ẩn giữa hai chân, âm thần đầy đặn non nớt cẩn thận che chở cho bí mật bên trong, thế nhưng tiểu xuân nha không an phận đã lặng lẽ nhếch lên giữa hai thịt môi, một dòng thủy dịch trong suốt chậm rãi chảy ra ngay từ khe thịt hở trước mắt mình, làm trơn bóng đám lông mao ở gần đó, khiến chúng trở nên ướt dính…

Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy mình sắp hóa thành con sói đói, hận không thể ngửa đầu lên trời tru dài một tiếng, cảnh đẹp như vậy mà hắn phong nguyệt đã lâu cũng là lần đầu tiên được thấy! Phối hợp với dáng vẻ thẹn thùng chỉ chực khóc của Liễu Mộc Vũ, đúng là hắn thích đến tận tâm khảm! Cố áp chế nỗi xúc động muốn bổ nhào lên trước, Phạm Viêm Bá khó khăn nói ra: “Tiểu lẳng lơ, còn chưa chạm vào ngươi, ngươi đã bắt đầu đi tiểu, có phải rất muốn nhục bổng lớn của ca ca đâm vào cái động dâm đãng của ngươi không? Vừa nghĩ đến mà động đã ngứa?”
Bình Luận (0)
Comment