Diễm Thê Hệ Liệt

Chương 8

“Phàm xuất ngôn, tín vi tiên, trá dữ vọng, hề khả yên.”



“Gian xảo ngữ, uế ô từ, thị tỉnh khí, thiết giới chi.”

Trong học đường vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh. Liễu Mộc Vũ đang nghe đám học trò đọc “Đệ Tử Quy”, bỗng cảm thấy có một ánh mắt nhìn mình, nghi hoặc ngẩng đầu lên. Ngoài cửa sổ có một bóng người cao lớn khôi ngô, chính là Phạm Viêm Bá!

Thấy Phạm Viêm Bá dùng ánh mắt đầy ý muốn chiếm đoạt một cách trắng trợn như vậy nhìn mình chằm chằm, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy huyệt nhi đang ngậm dương cụ giả bằng gỗ bách lập tức nóng lên, vội khép chặt hai chân, một dòng chảy nóng bỏng từng giọt từng giọt rơi, làm cho khuôn mặt Liễu Mộc Vũ đỏ bừng.

Ra hiệu cho đám học trò tiếp tục đọc sách, Liễu Mộc Vũ ưỡn lưng, cố gắng đi thật bình thường ra khỏi phòng, đưa Phạm Viêm Bá đến thư phòng nhỏ ở hậu viện của lớp tư thục. Đây là nơi cậu nghỉ ngơi giữa giờ học, trong không gian nho nhỏ này chỉ có một cái bàn và một chiếc ghế bành, trên giá sách đầy những bộ sách dành cho trẻ nhỏ đi học.

“Hôm nay Quận vương đến, có chuyện gì quan trọng?” Liễu Mộc Vũ rũ mắt xuống, căn bản không dám nhìn nam nhân cao lớn mặt mày anh tuấn trước mắt. Khi vứt bỏ hết những thành kiến, Phạm Viêm Bá đúng thật là anh tuấn vĩ ngạn.

Trí nhớ là một thứ gì đó thật đáng sợ. Mỗi khi trong lòng Phạm Viêm Bá có lửa đốt, cứ nhớ đến hương vị d*m thủy chảy dưới hạ thân Liễu Mộc Vũ, nước đó hình như là chất lỏng khai vị, một loại thuốc hay giúp tiêu trừ lửa nóng. Chỉ cần khi Phạm Viêm Bá phiền muộn, bực dọc trong lòng, vừa nghĩ tới thân mình trắng noãn non nớt của Liễu Mộc Vũ, bộ dáng khóc lóc khi bị thao bên dưới mình, lập tức bao nhiêu phiền não cũng tiêu tan hết, chỉ muốn làm sao để khi dễ Liễu Mộc Vũ ác liệt hơn một chút, khiến cậu khóc lóc to hơn, kêu lên càng thêm thê thảm…

Ôm chầm thân mình Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá cúi đầu hôn lên đôi môi như hai cánh hoa, đầu lưỡi với vào trong lật mình khuấy đảo, cố gắng hút hết mật nước trong miệng Liễu Mộc Vũ: “Đại gia ta đi lâu nên khát nước, đến tìm phu tử xin chút mật ngọt trong miệng…”

Bụng dưới Liễu Mộc Vũ căng lên, cúi đầu tựa vào ngực Phạm Viêm Bá, trong lòng có chút giãy dụa: “Hôm nay còn ba khắc nữa mới tan học. Bài học của đám học trò còn chưa sắp xếp xong, hơn nữa ngày mai cũng có người dạy, không thể xin nghỉ nữa…” Mỗi lần Phạm Viêm Bá đều lăn qua lăn lại khiến Liễu Mộc Vũ phải nằm trên giường hai, ba ngày mới bình phục. Nếu bây giờ còn tiếp tục thì công việc phu tử của cậu cũng đừng mong giữ được.

Cảm thấy thái độ của Liễu Mộc Vũ với mình có chuyển biến rõ ràng, miếng thịt béo đến bên miệng sao có thể dễ dàng buông tha? Phạm Viêm Bá tiếp tục dỗ dành: “Tiểu yêu tinh, ta muốn làm ngươi… côn th*t của đại gia… rất muốn vào huyệt nhi của ngươi để thao… Cho ta thao ngươi đi? Ta sẽ cho ngươi đi tiểu thật nhiều, thích đến nỗi phải hét chói tai!”

Lời nói hạ lưu của Phạm Viêm Bá lọt vào tai Liễu Mộc Vũ làm Liễu Mộc Vũ run rẩy cả người,  rõ ràng vừa rồi còn đọc “Gian xảo ngữ, uế ô từ, thị tỉnh khí, thiết giới chi” trong “Đệ Tử Quy”. Nhưng hiện tại Liễu Mộc Vũ lại thấy nóng rực đến ngượng ngùng, chỗ âm hộ như bị thiêu cháy đến phát đau, lỗ thủng đang ngậm giác tiên sinh thô to sớm đã ướt át. Trong lòng càng mâu thuẫn tránh né, thân thể lại càng muốn được xâm phạm hơn.

“Thời gian sợ là không kịp…” Ánh mắt Liễu Mộc Vũ đảo loạn, bối rối không biết trả lời thế nào: “Lát nữa đám học trò đọc xong bài, phải đi sắp xếp bài vở…”

Nhìn Liễu Mộc Vũ nhăn nhó ngượng ngùng, bộ dáng muốn chống cự dục vọng nhưng vẫn nghênh đón, tâm tình Phạm Viêm Bá rất tốt: “Tiểu Liễu Nhi, Liễu Nhi tốt của ta… Để ta liếm huyệt nhi của ngươi đi. Đại gia ta sắp chết khát rồi. Gia cũng muốn ăn vú ngươi, xoa bóp đầu v* cho ngươi, bất quá chúng ta cũng có thể chờ ngươi dạy học xong sẽ làm chút chuyện gì đó. Trước hết để ta hút d*m thủy của ngươi đã… Nhiều ngày rồi gia không tới thao ngươi, nhất định huyệt nhi của ngươi tích lũy rất nhiều nước, gia giúp ngươi liếm hết…”

Liễu Mộc Vũ hoàn toàn đỏ mặt vì xấu hổ, thắt lưng cũng không tự giác được mà mềm nhũn, huyệt nhi ngậm giác tiên sinh không ngừng co chặt lại, sâu trong đáy lòng rất khát vọng được Phạm Viêm Bá dùng đầu lưỡi để mở hoa tâm nhi, liếm mật hoa bên trong đó. Tưởng tượng ra cảnh Phạm Viêm Bá vùi đầu liếm láp âm hộ của mình, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy toàn thân sắp bị thiêu cháy đến nơi.

Phạm Viêm Bá với nhiều kinh nghiệm phong nguyệt đã sớm nhận ra thân thể Liễu Mộc Vũ nhũn như bùn, đương nhiên phải rèn sắt khi còn nóng, bế ngang Liễu Mộc Vũ lên, đặt thắt lưng cậu lên trên bàn. Hai mắt Liễu Mộc Vũ đầy sương mù nhìn Phạm Viêm Bá, cảm thấy mình giống như là bị hạ thuốc mê, thần trí hoảng hốt, thân mình xụi lơ, để mặc cho Phạm Viêm Bá cởi quần mình, tách hai chân ra thật rộng, để âm hộ trần trụi xuất hiện trước mặt Phạm Viêm Bá.

Phạm Viêm Bá nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, trong lòng co rút lại! Âm thần non mềm đầy đặn đã không còn màu sắc phấn nộn như lúc ban đầu, hiện giờ biến thành màu hồng anh đào thuần thục. Xuân nha xinh đẹp đứng giữa khe thịt hở, run rẩy khát vọng được âu yếm. Ở trong huyệt nhi có một cái dương cụ giả bằng gỗ to khoảng ba ngón tay đang bị tắc. Dương cụ giả chen vào giữa nên đẩy thịt môi đầy đặn sang hai bên, lộ ra huyệt nhi đang ngậm dương cụ giả, theo nhịp hô hấp của Liễu Mộc Vũ mà thỉnh thoáng co rút lại, nhìn qua tựa như một đóa hoa kiều diễm, nở rộ thật tươi đẹp mà cũng đầy dâm mỹ trước mắt Phạm Viêm Bá.

Dương cụ giả bằng gỗ đã bị d*m thủy trong huyệt nhi làm cho ướt đẫm. Phạm Viêm Bá mê muội mà sờ dương cụ giả đang chen vào giữa khiến thịt môi phải biến hình, làm Liễu Mộc Vũ nhẹ giọng kinh hô. Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy tay mình đụng vào thịt mềm nóng bỏng, còn mang theo mùi vị của xuân thủy. Tiếp tục thăm dò vào bên trong, đầu ngón tay chui vào huyệt động cùng với dương cụ giả, Liễu Mộc Vũ chỉ cảm thấy huyệt khẩu nóng cháy bị căng rộng ra lại có thêm một vật lớn tiến vào, không khỏi lùi lại sau, lắc lư vặn vẹo muốn tránh thoát.

“Liễu Nhi ngoan, nơi này của ngươi thật đẹp… Để gia nhìn kỹ ngươi xem. Mấy ngày nay Tiểu Liễu Nhi vẫn dùng dương cụ giả để mở rộng thân mình sao?” Cầm phần dương cụ giả lộ ra bên ngoài, nhẹ nhàng làm động tác rút ra cắm vào, cổ họng Liễu Mộc Vũ phát ra tiếng than thở trong dục vọng, dùng ánh mắt mê ly nhìn Phạm Viêm Bá: “Gia nói muốn Liễu Nhi cắm vào… để thân mình không khép lại…”

Phạm Viêm Bá nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Mộc Vũ lộ ra biểu tình thanh thuần mà cũng dâm mỹ, vật mềm bên dưới của hắn nháy mắt đã biến thành cái chày lớn, cứng rắn dựng đứng bên trong khố, kêu gào đòi ra ngoài chém giết! Dù vậy, Phạm Viêm Bá vẫn híp mắt, dùng đầu ngón tay cẩn thận vuốt ve, mô tả lại hình dáng của nơi lưỡng tính như một hoa viên tuyệt mỹ của Liễu Mộc Vũ. Đột nhiên ngón tay cầm chặt dương cụ giả, kéo mạnh nó ra khỏi nơi ngọt ngào của Liễu Mộc Vũ.

“Á!” Nơi vẫn bị căng ra đột nhiên bị ma sát, sau đó lại là hư không, Liễu Mộc Vũ kinh hãi hét lên một tiếng, đôi mắt to đen láy lộ ra  chút bất lực.

“Tiểu yêu tinh, đừng sợ, đại gia muốn hút mật hoa trong huyệt nhi của ngươi để giải khát. Mẫu cẩu dâm đãng mau chảy d*m thủy cho chủ nhân, nếu không lát nữa chủ nhân sẽ dùng kim thương chọc nát huyệt nhi của ngươi thành con suối nhỏ đấy!”

Thừa dịp huyệt khẩu vẫn chưa khép kín, đầu lưỡi của Phạm Viêm Bá chen ngay vào huyệt nhi, môi trên và môi dưới mút mát hoa khẩu như muốn nghiền nát. Tuy rằng không phải lần đầu tiên được Phạm Viêm Bá liếm huyệt, nhưng thân thể Liễu Mộc Vũ xưa đâu bằng nay; huyệt động mẫn cảm đã hoàn toàn bị Phạm Viêm Bá khai mở, đâu thể chịu nổi kỹ thuật khẩu giao cao siêu của hắn? Hai tay bối rối bấu chặt vào mặt bàn, hai chân dang rộng, ra sức lắc đầu, chỗ sâu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ như con thú.

Phạm Viêm Bá biết thân thể Liễu Mộc Vũ đã hoàn toàn được khai mở, trở thành trái cây chín mềm, vào thời điểm nhiều nước thơm ngon thế này thì sao có thể buông tha cho cậu? Một tay ôm thắt lưng Liễu Mộc Vũ, không cho cậu thoát khỏi tầm khống chế của mình, tay kia thì cạy mở âm thần đầy đặn, giúp cho đầu lưỡi mình càng tiến sâu vào huyệt đạo của Liễu Mộc Vũ, khuấy tung đảo lộn cắm vào rút ra, không được bao lâu, thắt lưng Liễu Mộc Vũ run rẩy không ngừng, hai chân căng thẳng cứng ngắc lại. Ngay sau đó, một dòng xuân thủy phun trào ra, rồi được Phạm Viêm Bá liếm sạch hết.

Phạm Viêm Bá há miệng, giống như uống được những giọt sương thơm ngon buổi ban mai, nuốt hết tất cả xuân triều của Liễu Mộc Vũ. Xuân thủy của Liễu Mộc Vũ mang theo chút vị xạ hương, cũng không nồng đậm đặc sệt, liếm vào có cảm giác ngọt ngào mát lạnh, khiến Phạm Viêm Bá càng thêm mê muội mà hút lấy hút để.

Sau khi liếm khô nước nơi đó, Phạm Viêm Bá vẫn chưa tận hứng mà liếm láp lên xuống khe thịt hở kia, làm tình dục chưa hết trong Liễu Mộc Vũ lại rối loạn hết cả. Đứng thẳng người lên,  Phạm Viêm Bá cởi khố, để lộ ra nam vật dữ tợn tráng kiện đỏ hồng, để phần bên dưới của Liễu Mộc Vũ sát vào mình, cũng không nói nhiều, trực tiếp dùng kim thương chọc phá hoa khẩu Liễu Mộc Vũ, rốt cuộc cũng đâm thẳng vào lối đi ướt mềm.

“A… Đừng mà!” Tuy rằng thân mình được giác tiên sinh căng ra, nhưng khi nam vật tráng kiện của Phạm Viêm Bá không chút thương tình mà nhảy vào cơ thể, Liễu Mộc Vũ vẫn cảm thấy đau đớn vì cái kia xỏ xuyên vào mình. Vừa mới phát tiết nên thân mình xụi lơ, căn bản không thể chống lại xâm lấn như vậy, Liễu Mộc Vũ chỉ có thể cố gắng thả lỏng thân mình, mặc cho Phạm Viêm Bá rong ruổi thô bạo trên người mình.

Ngoài phòng vẫn vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh, khiến Phạm Viêm Bá cực kỳ hưng phấn, nghĩ đến việc mấy đứa nhỏ vẫn chăm chỉ đọc “Đệ Tử Quy” ở tiền viện, còn mình thì gian dâm phu tử chúng nó ở hậu viện… Kim thương của Phạm Viêm Bá lại có xu hướng lớn hơn!

“Gia… Ngài…” Cảm thấy vật lớn trong cơ thể tiếp tục biến hóa, Liễu Mộc Vũ ngượng ngùng ngẩng đầu, ánh mắt hàm chứa trách móc xuân tình liếc Phạm Viêm Bá một cái. Vẻ nhu tình quyến rũ đó nhìn mà kích thích đến nỗi cả người Phạm Viêm Bá run run, chỉ cảm thấy dù có là hoa khôi trong đêm đầu, mỹ nữ tuyệt sắc nổi danh bốn phương cũng không có được vẻ  phong tình này!

“Sao nào, huyệt nhi của Tiểu Liễu Nhi có vừa lòng không? Thẳng nhỏ của gia đủ lớn chứ, có thể căng thân mình Liễu Nhi ra rất rộng đó! Kim thương của gia chắc chắn là lợi hại hơn giác tiên sinh kia…” Không nhịn được mà trêu đùa Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá được như ý nguyện mà cảm thấy chỗ mềm mại đang ngậm nam vật của mình co rút thật chặt. “Tiểu Liễu Nhi, nói cho gia nghe, ngươi thích gia thao ngươi! Gia muốn nghe giọng ngươi kêu sướng đến sắp điên rồi!”

Phối hợp với cách ăn nói hạ lưu xấu xa, Phạm Viêm Bá đỉnh một cái thật mạnh vào thân mình Liễu Mộc Vũ, làm Liễu Mộc Vũ kinh hô, rồi sau đó run rẩy áp sát thân thể vào ngực Phạm Viêm Bá.

“Gia… Gia… Ta thích…” Liễu Mộc Vũ không dám nói to, sợ đám học trò nghe thấy. “Gia, sắp tan học… Chờ tan học, ta sẽ tùy ý gia  đùa nghịch… Hiện tại, xin gia nhanh lên…”

“Tiểu lẳng lơ, ngươi đang ngại gia thao ngươi chậm hả?” Cố ý bóp méo ý tứ Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá không còn ra vào thật sâu nữa mà là đỉnh vào giống như cuồng phong bão vũ. Nơi non mềm của Liễu Mộc Vũ vừa mới thích ứng Phạm Viêm Bá được một chút, đột nhiên bị thao với tốc độ nhanh như vậy, làm sao có thể chịu nổi? Cho đến khi không thở nổi liền phải nức nở xin tha.

“Gia… Đừng… Đừng nhanh như vậy… Không chịu nổi đâu…”

Phạm Viêm Bá ý xấu có cả đầy bụng, đâu còn quan tâm đến cảm thu của Liễu Mộc Vũ? Một bên thì dốc sức thao thân mình tuyệt vời của Liễu Mộc Vũ, một bên thì bức bách: “Mẫu cẩu tinh! Tiểu lẳng lơ! Ngươi có lá gan đủ lớn đấy, chốc lại muốn nhanh chốc lại muốn chậm, muốn trêu đùa bổn vương hả? Bảo ngươi kêu dâm ngươi còn không tình nguyện, hôm nay ta sẽ thao ngươi đến tận lúc tan học, để cho đám học trò kia đều đến xem phu tử của chúng nó dùng thân mình hầu hạ bổn vương thế nào!”

“Đừng! Gia! Xin ngài ngàn vạn lần đừng làm vậy!” Liễu Mộc Vũ sợ tới mức trong lòng xuống dốc. Tên Phạm bá vương này chuyện hỗn đản nào hắn cũng làm được! Nếu thực sự mình phải làm chuyện gièm pha này ngay trước mặt học trò, Liễu Mộc Vũ nghĩ mà cảm thấy không sống nổi!

“Không muốn bị nhìn thấy, tốt nhất là ngươi kêu vài tiếng dâm đãng cho gia, dùng huyệt nhi của ngươi nhanh chóng hút dịch trắng cho gia. Nếu ngươi có thể làm gia bắn trước giờ ngươi dạy xong, gia sẽ tha cho ngươi! Nếu không… Ngươi cứ chờ để mọi người xem trò hay đi!” Nếu nói trước đây dù cho Phạm Viêm Bá có lưu manh vô lại thế nào thì cơ bản là về vấn đề thể diện hay là mong muốn, mấy chuyện mây mưa phong nguyệt của mình, hắn đâu có dễ dàng để người khác thấy? Chỉ là cứ quay lại nhìn Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá không thể nhịn nổi những ý nghĩ xấu xa bậy bạ, lửa dục vọng dâng cao bốn phía, chung quy cũng chỉ là muốn khi dễ cậu tú tài vốn đã nghèo và có vẻ đã biết nghe lời này, ép cậu vừa khóc lóc vừa cầu xin, dọa cho cả người đều run rẩy trước mặt hắn mới sảng khoái!

Nói trắng ra là, tâm tình Phạm Viêm Bá lúc này thật giống một tiểu bá vương chưa đến mười tuổi, chuyên môn thích bắt nạt những người mà hắn thuận mắt, cho đến khi người bị bắt nạt khóc nức nở thì chuyển sang dỗ dành, hôn hít an ủi, sau đó lại nhìn đối phương khóc lóc không ngừng trong lòng mình. Lúc đó trong lòng chỉ toàn đắc ý và đắc ý!

“Ngươi… Sao ngươi có thể như vậy?” Đôi mắt Liễu Mộc Vũ hồng hồng trừng Phạm Viêm Bá. Mấy lần trước cùng giao hoan, đương nhiên cậu biết Phạm Viêm Bá có thể kéo dài rất lâu, có một lần thao cậu phải đến gần một canh giờ hắn mới ra! Thời gian ngắn nhất cũng là hai khắc, cho dù mình có nghe lời hầu hạ thế nào Phạm Viêm Bá cũng muốn khi dễ, cũng không chắc có thể làm hắn bắn ra trước giờ dạy học xong. Phạm Viêm Bá đưa ra yêu cầu như vậy, rõ ràng là muốn làm khó dễ mình!

Liễu Mộc Vũ ủy khuất trong lòng, rõ ràng mình đã nhường một bước, mở huyệt nhi để Phạm Viêm Bá tùy ý thao, nhưng sao vẫn bị Phạm Viêm Bá bức bách vô lý như vậy? Trước đây kêu dâm như thế, thật sự là do bị thao đến nỗi không còn biết liêm sỉ, thần trí không rõ mới đạt được mong muốn của Phạm Viêm Bá. Hiện giờ đang là ban ngày, lại còn ở đằng sau lớp học mà mình vẫn dạy… Phạm Viêm Bá bảo mình kêu dâm như thế… Cả người Liễu Mộc Vũ run rẩy, bối rối đến nỗi không biết làm thế nào cho phải.

Nhìn đôi mắt to đỏ hồng như mắt thỏ của Liễu Mộc Vũ trừng mình, vẻ mặt kinh hoảng luống cuống, trong lòng Phạm Viêm Bá rất chi là khoái trá! Tiểu yêu tinh trong ngực mình rất dễ dàng hoảng sợ, da mặt lại mỏng đến nỗi thổi một cái là hồng, thế nhưng kinh nghiệm phong nguyệt nhiều năm giúp Phạm Viêm Bá nhìn ra được, mỗi khi Liễu Mộc Vũ bị mình bức bách nhục nhã đến đường cùng, trong không gian liền tản mát ra hương vị quyến rũ. Vẻ kiều mỵ phong vận đó không phải là bộ dáng mà hoa khôi hay tiểu quan trong thanh lâu có thể học được, mà là một loại tư thái mê người trời sinh!

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Mộc Vũ dùng ánh mắt đỏ hồng, vểnh mông lên nói “Thích” khi bị mình đánh mông, Phạm Viêm Bá đã biết tiểu mỹ nhân này vô cùng dâm đãng, nhưng nhất định phải “bức ra”. Chỉ có không ngừng ép buộc cậu, làm cho cậu lúng túng xấu hổ sợ hãi, cậu mới có thể phô ra vẻ kiều mỵ ẩn giấu trong người, phô ra trước mặt mình!

“Mẫu cẩu tinh, ít làm bộ làm tịch với gia đi! Gia muốn thao ngươi thế nào thì sẽ thao ngươi như thế, có thể nhận được ơn mưa móc của gia chính là phúc khí của huyệt nhi nhà ngươi. Nếu không kêu để gia thích, gia sẽ ôm ngươi đến ngay lớp học, để đám học trò kia xem cho đủ! Xem ngươi còn dám kỳ kèo với gia không!” Vẫn không ngừng va chạm trong cơ thể Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá dần bày ra khí thế ác bá, không ngừng ức hiếp Liễu Mộc Vũ.

“Gia… Gia…” Liễu Mộc Vũ nức nở, nam vật dữ tợn không ngừng khuấy đảo trong thân thể giống như một cái chày bằng đá nóng bỏng đốt cháy cơ thể mình từ ngoài vào trong. Liễu Mộc Vũ sắp bị cháy sạch muốn chạy trốn nhưng không dám, đầu óc hỗn loạn, mở miệng ra nhưng không biết là muốn nói gì, chỉ có thể kéo vạt áo Phạm Viêm Bá, gọi “Gia” không thôi.

Phạm Viêm Bá nghe mà mất hết kiên nhẫn, dứt khoát ôm cả thân mình Liễu Mộc Vũ lên, vẫn trong trạng thái cắm vào trong, mang Liễu Mộc Vũ với hai mông trần như nhộng ra ngoài cửa, để Liễu Mộc Vũ đứng giữa sân, vừa đứng vừa thao.

“Gia! Gia! Ta kêu! Ta kêu! Xin ngài đừng làm vậy!” Lần này Liễu Mộc Vũ bị dọa triệt để rồi.Tuy rằng bên ngoài không có một bóng người, nhưng tiếng đọc sách đằng xa đã ngừng lại, chắc là đã đọc sách xong, nhóm học trò đang chờ phu tử giao thêm bài tập. Nếu như mình còn không qua đó, vậy thì lúc nào cũng có thể có học trò tới tìm… Bộ dáng mông mình bị thao ngay giữa ban ngày, sẽ bị người khác thấy…

“Gia… Ta… Mẫu, mẫu cẩu muốn kim thương của gia thao… thao huyệt mẫu cẩu…” Nhìn Phạm Viêm Bá với bộ dáng hung ác không chịu thỏa hiệp, Liễu Mộc Vũ run rẩy cả người, vẻ mặt khổ sở nói: “Gia… Mẫu cẩu cho gia nước tiểu… để gia thích…”

Bên ngoài sân có tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, có học trò đi vào hậu viện. Liễu Mộc Vũ cả kinh trừng mắt, cả người cứng ngắc, bị Phạm Viêm Bá liên tục va chạm nên chân không thể đứng vững. Liễu Mộc Vũ nhanh chóng cầm vạt áo trước ngực Phạm Viêm Bá, ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn hắn, cầu xin: “Gia… Gia, xin ngài thương xót, cứu ta với… Xin ngài…”

Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy toàn thân Liễu Mộc Vũ trong ngực mình run rẩy hỗn loạn, huyệt nhi đang ngậm mình cũng run theo, màng thịt nóng bỏng bên trong không ngừng co rút, chặt đến nỗi bao bọc vật lớn đến sảng khoái, thầm thở dài… Báu vật thế này chỉ thích hợp cất giấu ở nơi kín đáo để thao cho sướng, quả thật không thể tùy tiện phá hỏng, nhưng kim thương của mình lại vô cùng lưu luyến huyệt thịt ấm áp chật chội của Liễu Mộc Vũ, thật sự là không muốn ra ngoài.

Đảo mắt một chút, Phạm Viêm Bá cởi áo khoác của mình, choàng kín người Liễu Mộc Vũ. Áo khoác này do một thợ may rất có năng lực làm ra dựa vào dáng người của Phạm Viêm Bá, khoác lên vai Liễu Mộc Vũ còn bị chấm đất, nhưng nhờ thế mà cảnh tượng dâm tà xấu xa đều bị che đậy bên trong áo khoác, một chút cũng không thể nhìn thấy.

“Phu tử…”

Giọng nói trẻ con vang lên. Thân mình Liễu Mộc Vũ không khỏi cứng lại, bên tai lại nghe thấy tiếng kêu trầm thấp của Phạm Viêm Bá “A…” một tiếng, kim thương trong cơ thể lại như to ra!

Hai học trò nhỏ khoảng chừng chín tuổi vừa đi vào tiểu viện đã thấy Liễu Mộc Vũ mặc chiếc áp khoác lộng lẫy đứng dính sát vào nam tử cao lớn giữa sân. Mặt mày Liễu phu tử đỏ bừng, nam tử kia lại không chút để ý mà cười theo kiểu lưu manh, giống như nhìn thấy Liễu phu tử đỏ mặt là một chuyện hết sức thú vị.

Thân thể Liễu Mộc Vũ run rẩy không ngừng được. Trong cảm giác sợ hãi vì lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, mơ hồ có chút hưng phấn lạ thường, khiến cho cơ thể cậu dâng trào một loại khoái cảm không thể kìm nén. Liễu Mộc Vũ biết, khoái cảm đó của cậu là trái với lễ giáo luân thường, là chuyện dơ bẩn bị thế nhân phỉ nhổ. Nếu chuyện gièm pha này bị cha mẹ của đám học trò biết được, đời này cậu không thể đi dạy học nữa. Nhưng khoái cảm tê dại đến nhường đó đã khiến Liễu Mộc Vũ nghiện nó, không thể chống cự được. Cậu chỉ có thể như nước chảy bèo trôi, mặc cho Phạm Viêm Bá sắp xếp.

Cố gắng bình phục cảm xúc, để mình không còn để ý đến trong cơ thể vẫn còn ngậm cái chày lớn của Phạm bá vương, Liễu Mộc Vũ cố gắng dùng thanh âm bình tĩnh nói: “Tiêu Ngọc… Hôm nay phu tử…có chút không khỏe. Trò… trò đi tìm đại phu tử sắp xếp bài học…”

“Vâng!” Một bé trai mắt một mí cung kính trả lời.

“Nhóm Mông Sinh chép mười lần trung quyển “Thiên Gia Thi”. Mấy trò nhỏ hơn, chép ba lần phần cuối của “Văn Tâm Điêu Long”. Ngày mai…À, ngày mai được nghỉ. Ngày mốt phu tử kiểm tra bài, phải kể được “Văn Tâm Điêu Long”…”

“Trò đã biết, phu tử.” Hành lễ xong, hai đứa nhỏ kia nắm tay nhau rời đi. Cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh học trò đâu, thân mình cứng ngắc của Liễu Mộc Vũ cuối cùng cũng không chịu nổi, xụi lơ trên người Phạm Viêm Bá, thở hổn hển. Loại chuyện vi phạm lễ giáo này, thứ cảm giác kích thích lạ kỳ khi làm việc cấm kỵ vào ban ngày làm cho thân thể Liễu Mộc Vũ hưng phấn đến nỗi muốn nổ tung.

Phạm Viêm Bá cười hắc hắc bên tai Liễu Mộc Vũ, thấp giọng nói: “Coi như ngươi biết điều!” Sau đó đặt Liễu Mộc Vũ trên mặt đất, Phạm Viêm Bá cũng không tự tìm khó khăn, đột nhiên muốn tìm cái vui, dựa vào lực đạo của mình, cũng không quản Liễu Mộc Vũ có chịu được hay không, hung dữ mà ra vào cơ thể Liễu Mộc Vũ.

Liễu Mộc Vũ cắn môi, hai mắt đẫm lệ nhìn nam nhân không ngừng xâm chiếm mình, trong lòng không biết là oán hận hay xấu hổ, dục hỏa trong cơ thể cứ cuồn cuộn, khoái cảm sung sướng này mãnh liệt đến nỗi không thể che giấu. Liễu Mộc Vũ biết mình không thể kháng cự lại khát cầu dục vọng của thân thể, sau cùng chỉ có thể quay mặt đi, mở chân để mặc cho Phạm Viêm Bá ở trên người mình muốn làm gì thì làm. Thỉnh thoảng do Phạm Viêm Bá không biết nặng nhẹ, thật sự không nhịn được nên nức nở vài tiếng, lập tức bị Phạm Viêm Bá hôn môi đầy bá đạo, chỉ còn lại tiếng thở dốc lưu chuyển giữa mũi hai người.

“Bảo bối nhi, mẫu cẩu ngoan của ta, về phủ cùng gia đi! Gia muốn ngày nào cũng thao ngươi như vậy…” Phạm Viêm Bá chưa bao giờ có cảm giác đê mê đối với bất kỳ huyệt nhi nào như vậy. Cho dù có là Phùng Ngọc Lang, Sương Đạm Hà, hay là cả nam lẫn nữ mà hắn đã ăn nằm ở trong ngoài phủ, không ai có thể làm Phạm Viêm Bá luôn mất đi lý trí mà trầm luân nhiều lần như trong thân thể cậu.

Nghe thấy hai chữ “về phủ”, ánh mắt vốn nhiễm đầy tình dục của Liễu Mộc Vũ lập tức giống như bị hắt nước lạnh, trở nên thanh lãnh thông suốt. Liễu Mộc Vũ vẫn cho rằng những lần giao hoan như vậy sớm hay muộn cũng sẽ kết thúc, đến khi Phạm Viêm Bá không còn thấy mới mẻ nữa, mình sẽ được giải thoát. Tuy rằng Phạm Viêm Bá cho mình biết đến dục vọng dâm đãng còn ẩn giấu trong thân thể, nhưng chỉ mong Phạm Viêm Bá không bức bách mình. Liễu Mộc Vũ tin tưởng cậu nhất định có thể cưỡng chế được dục vọng, có thể quên mất khoái cảm được phóng thích gần như là điên cuồng này.

Giống như Phạm Trạch đã nói, cuộc sống sau này còn rất dài. Thời gian sẽ làm mình già đi, dung mạo không còn nữa. Có thể được sống cùng thanh đăng cổ phật, đổi lấy an bình tự tại, chính là hạnh phúc lớn nhất kiếp này. Thế nhưng, nếu hiện tại cậu lấy thân nam nhi bước vào Quận vương phủ làm công tử, cho dù sau này Phạm Viêm Bá có chán ghét mình, đưa cậu ra khỏi phủ, vậy thì kiếp này cậu không thể thoát khỏi cái danh “nam sủng của Quận vương”, không thể nào có thể có cuộc sống an bình được.

Một nhà Liễu gia, danh tiết trung liệt, cho dù có là hoàng thất đương triều cũng phải cảm phục gia tộc Liễu thị của tiền triều. Là nam nhân cuối cùng của Liễu gia, thân thể khác người đã không thể nối dõi tông đường cho Liễu gia thì thôi, nếu thật sự thuận theo bản tính nhất thời ham mới của Phạm Viêm Bá, vào sống trong Quận vương phủ, chẳng phải sẽ để Liễu gia phải gánh lấy ô danh là luyến sủng trên lưng sao? Đến lúc đó cậu còn thể diện gi để đối mặt với hương thân phụ lão, mà dù có chết, cậu còn có mặt mũi nào để đi gặp liệt tổ liệt tông Liễu gia?

Không! Cậu không thể vào Quận vương phủ!

Liễu Mộc Vũ cố gắng nhẫn nại Phạm Viêm Bá đang chinh phạt trên người mình không chút thương tiếc, áp chế nỗi đau nhức như có như không trong cơ thể. Liễu Mộc Vũ trúc trắc lắc mông phối hợp với từng đợt chiếm đoạt của Phạm Viêm Bá, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể hắn, thật cẩn thận nói: “Thân mình này đã là của gia, khi nào gia muốn, còn không phải đều cho gia sao, vào phủ hay không thì có gì khác nhau đâu? Huống chi gia vừa mới cưới Vương phi, nhanh chóng đưa người khác về phủ như vậy sẽ bị người ta chỉ trích, ngược lại sẽ không thể tự do khoái hoạt bên ngoài phủ…”

Lần đầu tiên cảm nhận được sự phối hợp ngây ngô của Liễu Mộc Vũ, quả thực Phạm Viêm Bá hưng phấn đến nỗi có lẽ không thể nghĩ được gì, đâu còn nhớ đến mấy lời gì mà vào phủ hay không, hôn mạnh lên cái miệng nhỏ nhắn như đóa hoa của Liễu Mộc Vũ. Không để ý đến mặt đất vừa lạnh vừa cứng, Phạm Viêm Bá đè lên Liễu Mộc Vũ để thao khiến cậu tiết hai lần, thay đổi vài tư thế khác nhau, làm hại Liễu Mộc Vũ kêu khóc liên tục, xin Phạm Viêm Bá ra nhanh một chút, để cho mình thoát khỏi bể dục vọng vô tận này.

Đối với sự cầu xin của Liễu Mộc Vũ, làm sao Phạm Viêm Bá chịu nghe? Thật sự là càng thêm khoe khoang uy phong trên người Liễu Mộc Vũ, bắn đầy dịch trắng vào hết cơ thể cậu, coi như miễn cưỡng xong việc, mà lúc này Liễu Mộc Vũ đã sớm không còn sức lực nên mê man.
Bình Luận (0)
Comment