Chương 7
Mùa đông giá rét, gió tuyết bay tán loạn. Năm nay là một năm lạnh nhất từ trước tới giờ của Bắc Kinh, tuyết lớn rơi không ngừng nghỉ liên tục suốt hai tháng, toàn bộ kinh đô tràn ngập trong tuyết trắng.
Thiếu niên Dương Chân khoác áo lông dày chạy chậm từ phòng sau đến cửa lớn Dương phủ, thở hồng hộc, hổn hển. Nam nhân đứng trước của mặc trường bào màu xám đen, từ bả vai đến sau lưng thêu hoa văn một con rồng bạc, đôi mắt trợn tròn. Cả kinh thành chỉ sợ không ai không biết bộ hắc phụ này, đây là chế phục chuyên chức của Thần Cơ Doanh. Trong tay nam nhân kia nắm một cây súng trường, trên đầu đội đấu lạp bằng trúc phủ đầy bông tuyết. Nam nhân dùng vành của đấu lạp che đi khuôn mặt mình.
Dương Chân mở cửa hỏi:
"Ngài thật sự cân nhắc rõ ràng, muốn đi quan ngoại đón hài tử kia về sao? Nói như vậy ngài phải giải thích như thế nào với phu nhân đây?"
Nam nhân kia nắm chặt súng trung tay, ngón cái vuốt ve hoa văn trên súng nói:
"Nhược Uyển, nàng ấy ôn nhu hiền hậu, khéo hiểu lòng người, gả cho quân nhân nghèo túng như ta nhưng lại không một tiếng oán thán. Cưới nàng làm vợ đã là may mắn biết bao. Mấy năm nay ta đã khiến nàng chịu nhiều ủy khuất, lợi dụng ngươi lừa nàng, lại là ta không đúng."
Hắn trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
"Ta —— không bao giờ muốn trong lòng bị sự áy náy tra tấn nữa."
Nói xong nam nhân sờ sờ bông tuyết rơi đầy đầu Dương Chân, xoay người cưỡi tuấn mã màu đen nghênh ngang rời đi. Gió tuyết cuồn cuộn nổi lên, Dương Chân đứng trước đại môn nhìn bóng lưng dần rời xa của nam nhân kia. Lúc phụ thân đi, hắn mơ hồ nhớ rằng trời hạ đầy tuyết, mấy con quạ đen đứng trên cành khô trơ trọi kêu oa ô oa ô. Thanh âm kia, vừa âm trầm, vừa kinh khủng. Sau đó, người phụ thân trên danh nghĩa của hắn, không bao giờ trở về nữa.
"Việc đó đã là chuyện của hai mươi năm trước."
Thiếu phu nhân Dương phủ Nhược Uyển, nghe nói trước khi xuất giá từng là thiên kim danh môn của quan ngoại quý tộc Mãn Châu Bát Kỳ. Từ nhỏ đến lớn được người nhà coi như trân bảo mà nuôi lớn. Nhược Uyển dù không phải là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là một mỹ nhân thông minh lanh lợi khiến người ta động lòng, lại thêm thiếu niên quý tộc Bát Kỳ tới cửa cầu hôn nhiều không kể xiết. Mọi người đều nói nàng là một cô nương may mắn.
Tình tự sinh mà có, một khi có, liền vạn kiếp bất phục.
Lần đầu tiên Nhược Uyển vào kinh thành thăm người thân gặp được thiếu niên quan quân tuấn mỹ bất phàm của Thần Cơ Doanh. Tài tử giai nhân, vừa gặp đã nhất kiến chúng tình. Thứ tình yêu này không một ai có thể ngăn cản. Tuy rằng Nhược Uyển và Dương Việt không môn đăng hộ đối nhưng hai người yêu nhau oanh oanh liệt liệt, thậm chí có ý niệm bỏ trốn cùng nhau. Thế nhưng phụ mẫu luôn luôn yêu thương nữ nhi vẫn thỏa mãn tâm nguyện nữ nhi. Bình thoại trà lâu nhiều người đều nói đến tình yêu của một vài tài tử giai nhân nhưng tài tử giai nhân trong sách vở kể có lẽ đúng là đang nói chuyện xưa của hai người. Trai tài gái sắc như vậy, trong mắt người xung quanh như vậy là xứng.
Quả thật nhân duyên là do thiên định, nhưng chỉ trách thế sự khó lường. Thành thân chưa đầy ba tháng, thiếu phu nhân Nhược Uyển trong một lần trên đường hồi hương thăm viếng gặp mã tặc. Từ đó về sau vô âm bặt tín. Dương Việt ra sức tìm kiếm, biết được tung tích ái thê đã là chuyện của hai năm sau. Đó là một thôn do mã tặc tạo thành, tọa lạc bên trong thâm sơn.
"Chúng ta là binh sĩ kinh thành phụng mệnh tiêu diệt, tất cả mọi người không thể phản kháng!"
"Thôn này chính là sào huyệt mã tặc, phải tiêu hủy toàn bộ. Tất cả nam nhân đều bị chém."
Dương Việt vọt vào thôn đầu tiên, giống như kẻ điên tìm kiếm thê tử của mình. Nhưng mã tặc quan ngoại nổi danh hung ác, hắng mang đến mã tặc đủ để chiến đấu cùng quan binh. Cấp dưới bên cạnh ôm chặt lấy thắt lưng đội trưởng hô lớn:
"Đội trưởng, chúng ta mang đến binh số quá ít, chỗ này lại là chỗ mã tặc hoành hành."
Lửa cháy rừng rực khắp trời, chiếu sáng cả một phía chân trời. Dương Chân bỏ tay thuộc hạ ra, tự mình vọt vào trong đám cháy tìm kiếm. Từ trong lửa đỏ, một nữ nhân tóc dài đen mượt đi ra, váy vải, giống bộ dáng một phụ nhân bình thường. Nàng đứng đó ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt, nước mắt đột nhiên tràn mi, nàng che miệng, thoáng ngã trên mặt đất cất tiếng khóc ô ô.
Đây chính là ái thê hắn ngày đêm nhớ mong, Dương Việt nhào đến ôm cổ ái thê, thanh âm run run nói:
"Nhược Uyển, nàng còn sống? Ta luôn luôn tìm kiếm nàng! Nhược Uyển."
Nhược Uyển khóc đến hoa dung thất sắc. Nàng nằm trong lòng Dương Việt khóc:
"Thật xin lỗi, ta không còn mặt mũi nào gặp chàng."
Thuộc hạ bên ngoài lập tức xông vào hét lớn với Dương Việt:
"Đội trưởng! Rất nhiều đạo tặc khoái sát đã trở lại, nếu không đi sẽ không kịp."
Dương Việt còn đang đắm chìm trong vui sướng khi gặp lại ái thê đột nhiên nghe thấy thanh âm báo cáo của thuộc hạ, lập tức lấy lại tinh thần, kéo Nhược Uyển đứng lên, không thể thanh minh liền bước nhanh ra bên ngoài. Nhược Uyển thoáng phục hồi lại tinh thần, ngoái đầu nhìn nhà gỗ bị ngọn lửa vô tình cắn nuốt hô to:
"Phu quân, không ——."
Nhược Uyển đột nhiên vùng khỏi tay Dương Việt muốn trở về nhà nhưng vị Dương Việt ra sức giữ chặt kéo. Nàng không khỏi kêu to, nước mắt tràn như đê vỡ:
"Hài tử của ta còn ở trong thông! Không cần! Ta không thể đi... Hài tử của ta! Để ta dẫn hắn đi cùng!"
"Không ——!"
Căn nhà gỗ đơn sơ vốn đã không rắn chắc hừng hực cháy trong lửa ầm ầm sập xuống phát ra tiếng vang thật lớn. Trong thời gian ngắn, toàn bộ thôn trang hóa thành một mảnh biển lửa mênh mông.
Quãng thời gian thiếu phụ ở cùng mã tặc rốt cục đã gặp phải những gì, Dương Việt một lần cũng không hỏi qua thê tử của mình. Hắn cố gắng tô son trát phấn mặt ngoài tựa như cái gì cũng chưa xảy ra. Bốn năm, luôn lặng lẽ trốn.
"Tiểu Chân của ta, tới đây."
"Tiểu Chân của ta, luôn đi theo phía sau... đi theo phía sau ta gọi nương."
"Tiểu Chân của ta, nương tới gọi con đọc sách, dạy con biết chữ."
Từ khi về đến nhà, tinh thần Nhược Uyển chưa từng ổn định, nàng luôn nhốt mình trong phòng, ngón tay dùng bột phấn trắng viết chữ lên bức tường tối đen, cả phòng đều là chữ, nơi nơi đều là chữ —— Chân. Đó là tên đứa nhỏ của nàng. Mỗi khi Dương Việt nhìn thấy thê tử như vậy là một lần trái tim như bị nhéo đau.
Phía dưới lời đồn đãi chuyện nhảm cũng truyền vào tai Dương Chân:
"Nghe nói thiếu phu nhân sau khi trở về thần chí luôn không rõ, luôn hồ ngôn loạn ngữ nói chính mình từng có nhi tử ở quan ngoại."
"Đây không phải là muốn đứa nhỏ đến phát điên rồi chứ?"
"Không, nghe nói nàng thật sự có một đứa bé."
"Có lẽ không bao giờ có thể sinh nữa, đại phu nói nàng tích tụ thành bệnh, nghiệp chướng a, đứa nhỏ duy nhất cư nhiên lại là nghiệt chủng của mã tặc."
Dương Việt cầm tay thê tử, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng nói: "Nhược Uyển, bằng không ta lui quân, chúng ta cùng nhau quay về quê Hồ Nam của ta đi. Nơi đó non xanh nước biếc, khí hậu hợp lòng người. Ta và ngươi, không bao giờ trở lại nữa."
Nhược Uyển lẳng lặng nhìn Dương Việt, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp lộ ra một tia hận ý và bất đắc dĩ. Nàng ôm một bao cỏ giả hình người trong lòng nói:
"Tiểu Chân, đúng, chúng ta mang theo tiểu Chân cùng nhau đi. Khóc, tiểu Chân vẫn luôn khóc, tiểu Chân của ta. Lúc đó, ngươi rõ ràng có thể mang tiểu Chân đi."
Nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt: "Trong căn phòng đang cháy cách đó không xa, ta còn có thể nghe thấy tiếng hắn khóc. Ngươi cố ý đi, để hài tử của ta ở lại nơi đó. Ta hạ sinh dã chủng của nam nhân khác, cho nên ngươi muốn hắn chết. Là ngươi giết hắn."
"Ta hận ngươi——."
Nhưng trăm triệu không thể ngờ được, tháng chạp năm thứ hai, Dương Việt không biết mang từ chỗ nào về một đứa nhỏ, tầm bảy, tám tuổi, thanh tú đáng yêu, ánh mắt đen lúng liếng tràn đầy thông minh. Dương Việt nói:
"Năm năm trước ta phân phó cấp dưới mang tiểu Chân về nhưng gạt nàng. Thật xin lỗi."
Nhược Uyển tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng Dương Việt nhịn không được khóc lên. Nàng ôm thật chặt đứa nhỏ niín khóc mỉm cười. Nhược Uyển không hề hoài nghi tiếp nhận đứa bé này, hơn nữa yêu ai yêu cả đường đi lối về, trong lòng tràn ngập vui mừng, tinh thần cũng dần chuyển biến tốt đẹp.
Chỉ có vài hạ nhân biết được nội tình bị Dương Việt cho hồi hương, chỉ nói với ngoại nhân rằng đây là tiểu hài tử thê tử sinh non vẫn gửi nuôi ở quên bọn họ. Có lẽ bởi nguyên nhân này mà tam tình Nhược Uyển dần chuyển biến tốt, không đến nửa năm nàng đã dần khôi phục bình thường, cứ như vậy bình tĩnh trôi qua nhiều năm. Thế nhưng, thê tử càng yêu thương đứa nhỏ không rõ lai lịch này nội tâm của hắn lại càng thống khổ, chính mình không thể chịu đựng được việc tiểu hài tử do thê tử mình cùng nam nhân khác sinh hạ còn sống sót là sự thật.
Khi đó hắn thật tình hi vọng hài tử kia biến mất trên thế gian này. Chỉ có điều, cảm giác lừa gạt thê tử cũng giống như đắc phải tội ác khiến hắn không thể chịu đựng được.
"Cha ——."
Dương Chân đứng cạnh cửa lộ ra nửa cái đầu. Dương Việt quay đầu lại ngoắc gọi hắn tiền vào:
"Tìm ta có việc gì?"
Dương Chân do dự một lúc, cố lấy dũng khí mở miệng hỏi:
"Nghe nói ngài muốn đi quan ngoại, là đi tìm tiểu Chân sao?"
"Phái người theo dõi mấy tháng cuối cùng cũng tìm được tin tức của đội mã tặc kia, bên trong có một đứa nhỏ nghe miêu tả qua thì hẳn là tiểu Chân."
Dương Việt hít một hơi thật sâu, đưua tay sờ sờ đầu Dương Chân nói:
"Cho nên ta muốn lập tức đi quan ngoại một chuyến. Lúc ta không ở nhà hi vọng ngươi chiếu cố cho Nhược Uyển."
Dương Chân lúc đó bất quá cũng chỉ là đứa nhóc mười qua tuổi ánh mắt nhìn "phụ thân" có chút chần chừ rồi chợt hiểu.
Thời điểm đầu mùa đông, Dương Việt đi quan ngoại tìm đứa nhỏ từng khiến hắn căm hận kia, quyết tâm đưa đứa nhỏ về bên người thê tử, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống. Chu môn lớp lớp, thâm đình hầu môn, Dương Chân nhìn bóng lưng nam nhân cao lớn chậm rãi biến mấp sau lớp lớp chu môn, thẳng đến tận khi không còn nhìn thấy gì nữa.
"Nhìn thấy thi thể phụ thân ta đột nhiên nhớ tới lời ông ấy nói. Ông ấy nói: "Tất cả mọi chuyện trên thế gian này đều phải chú ý nhân quả luân hồi". Bản thân có sát niệm với hài tử kia, sớm hay muộn cũng nhận được báo ứng, hoặc là tại một khoảng khắc bắt đầu kia báo ứng đã bắt đầu. Sát niệm trong nhát mắt kia, cùng với việc cướp đứa nhỏ từ bên người Nhược Uyển đi khiến cho hắn vĩnh viễn không thể đối mặt với ái thê của mình."
Cha sứ tóc dài mặc hắc y tựa bên cửa sở nhìn thiếu niên ngồi bên trong giáo đường cười nói:
"Ngươi chính là hài tử của quan quân và Nhược Uyển kia sao người trẻ tuổi?"
Dương Chân ngồi trên ghế dài thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ta chỉ là "kẻ thay thế" được đưa về từ cô nhi viện của Thiên Chúa giáo, thực sự không phải cái người gọi là "Dương Chân thiếu gia". Chỉ duy phụ thân là biết được thân thế của ta. Chín năm trước, trong lúc tìm Dương Chân về, ông ấy bị mã tặc Mãn Châu giết chết, để lại ta và nương sống nương tựa lẫn nhau. Từ đó ta liền trở thành Dương Chân chân chính. Ta cũng không để ý cái gì gọi là thân phận thiếu gia Dương phủ, ta chỉ cần nương, ta yêu nàng còn hơn cả mấu thân thân sinh, yêu đến mức không tiếc lừa gạt nào, giả vờ như tiểu hài tử của nàng, ở cạnh nàng. Từ nhiều năm trước ta đã không ngừng sám hối với chúa, nhưng ta tuyệt không hối hận việc mình đã làm."
Cha sứ ngẩng đầu nhìn tượng Chúa Jesus ở chính giữa giáo đường.
"Hóa ra ngươi là trẻ mồ côi từ trại trại trẻ mồ côi của Thiên Chúa giá lớn lên, trách không được. Hiện tại nơi này người trẻ tuổi đến càng ngày càng ít."
Dương Chân đứng dạy nói:
"Không muốn nghe ta xưng tôij xong sao? Cha sứ?"
"Trung Quốc có câu "Trang Chu mộng điệp." Cha sứ dứng bước đưa lưng về phía hắn. "Người trên đời thay đổi lớn như thế nào, có lẽ tận đén khi ngươi không còn quan tâm đến nữa, mới có thể hiểu được chính mình đang ở đây, là thiên đường, hay là địa ngục? Cho dù ngươi đứng trong bóng tối, chỉ cần trong lòng có ánh sáng thì chỗ ngươi đáng đứng, đó là cầu vồng phía trên thiên đường."
Dương Chân ngẩn người lập tức hỏi:
"Ngươi không phải là cha sứ nơi này, ngươi rốt cuộc là ai?"
Nam nhân dừng chân trước cửa giáo đường, xoay người, nhìn Dương Chân lộ ra mỉm cười:
"Ta ngửi được hương vị bị bỏng do lửa gây ra, bị hấp dẫn đến đây."
Hắn chỉ chỉ giáo đường đang đứng nói:
"Đúng lúc này giáo đường ở Nghĩa Hòa Đoàn gần như bị hủy bởi đại hỏa. Sau khi xảy ra hỏa hoạn, trại trẻ mồ côi nơi đó đã hóa thành tro tàn, thật linh mẫn giống mũi cẩu. Ta đây cho ngươi một cái gợi ý đến từ thượng đế —— Tương lai không lâu sau, sẽ có một địch nhân có hương vị bỏng giống ngươi tìm đến ngươi. Hắn đến từ vùng đất tử vong của phương bắc rét lạnh, người đầy dơ bẩn và chết chóc. Mà ngươi —— bởi vì người này mà mất đi người mình trân ái nhất! Người trẻ tuổi."
Dương Chân khép hờ mắt nhìn nam nhân đối diện suy nghĩ:
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Đột nhiên, nam nhân kia không biết lấy từ đâu ra một chiếc đàn nhị nói: "Ta chỉ là một cha sứ tinh thông Chu Dịch, hơn nữa còn nhiệt tình yêu thương nghệ thuật bị lưu lạc của Trung Quốc."
"Quên đi", Dương Chân không muốn nói tiếp với người kia, liền xoay người rời đi: "Ta cáo từ trước."
"Hoan nghênh ngươi thường đến a người trẻ tuổi."
Đợi đến sau khi Dương Chân đi rồi, giáo đường hồi phục lại dáng vẻ yên tĩnh như cũ, nam nhân đi ra khỏi giáo đường, ngồi trên mặt đá cẩm thạch trước giáo đường cười nói:
"Lại trở về với dáng vẻ yên tĩnh lạnh lùng rồi. Thật cô đơn a! Lâu thượng hoa chi tiếu độc miên. Phia hoa tịch tịch yến song song."
Nam nhân tháo mũ xuống đặt cạnh bên, tay kéo đàn nhị, người qua đường lướt qua vội vã, không một ai chú ý tới hắn.
***
"Tránh ra —— Tùng tùng."
"Tránh ra —— Tùng tùng."
Trên đường lớn, trong một khoảng thời gian ngắn, rất nhiều quan binh đuổi đám người chật chội trên đường sang hai bên, để ra một khoảng trống rộng lớn trên đường lớn. Một cỗ kiệu quan tám người khiêng nghênh ngang di chuyển trên đường, đám người hai bên thi thoảng phát ra âm thanh khóc nửa nở. Nhìn điệu boojnafy xem ra là kiệu một vị đại nhân trong triều. Bây giờ không thái bình, hoàng đế còn trẻ không hiểu chuyện, tất cả mọi quyền hành đều rơi vào tay thái hậu. Mà Bát Kỳ quý tộc trong triều cũng là kiểu chó cậy gần nhà, gà cậy nhần chuồng, đi đường cũng phải tỏ ra cao quý một chút. Phủ tổng đốc đặt trên đường lớn. Chính đội tuần hành của hoàng đế đến đây cũng phải sắp xếp mới được hạ kiệu.
Quan binh bên ngoài giữ cỗ kiệu ổn định rồi cao giọng nói:
"Hạ kiệu! Áp kiệu!"
Người bên cạnh vội vàng tiến lên mở rèm kiệu, hầu hạ Tống đốc đại nhân hạ kiệu. Tống đốc đại nhân mặc bổ phục tiên hạc, bước từng bước xuống kiệu quan. Hạ nhân trong phủ đứng trước cửa nhanh chân báo cho mọi người trong phủ:
"Lão gia đã trở lại. Lão gia —— Còn không mau nhanh chóng nghênh đón!"
Chu môn mở ra, hạ nhân đứng hai bên quỳ nghênh đón, Tổng đốc lập tức đi vào trong phủ, nhìn chung quanh một chút. Ngoại trừ hạ nhân tỳ nữ ra thì người ngoài sẽ không nhìn thấy bàn tay giấu dưới ống áo hình móng ngựa của hắn đã siết chặt. Thân hình hắn hơi phát run, quản gia đeo mắt kính tiến lên định mở miệng liền nghe Tổng đốc hỏi:
"Liên nhi ở đâu? Liên nhi, hắn ở đâu? Gọi hắn đến gặp ta.
Hạ nhân khúm núm dạ một tiếng sau đó liền mang theo Tống đốc đại nhân chạy đến hậu viện.
Tích tích tắc tắc.
Tiếng đồng hồ Tây Dương truyền từ trong phòng ra, trước gương đồng là một ít son bột nước và trang sức như khuê phòng nữ tử bình thường. Sau tấm màn màu hồng cánh sen thật dày lờ mờ hiện lên bóng người lúc ẩn lúc hiện, thanh âm hạ nhân bên ngoài phát ra càng ngày càng lớn:
"Liên... Liên gia."
Thiếu niên dáng người gầy yếu, mái tóc đen dài mềm mại đứng dậy hơi vén màn lên một chút, nhìn người bên ngoài oán trách:
"Phiền chết đi được, mới sáng sớm đã ầm ĩ."
Phanh ——
Cửa phòng đột nhiên bị một người đẩy vào, gió lạnh bên ngoài thổi vào trong phòng, quản gia đứng bên ngoài thét lên, thiếu niên đặt một ngón tay xinh đẹp lên môi ý bảo người bên ngoài chớ có lên tiếng.
"Suỵt. Liên Nhi sắp sáng mới ngủ, đứng đánh thức hắn."
Thiếu niên lộ ra chân dung sau màn che, khuôn mặt sáng sủa tinh xảo, mắt hạnh sáng ngời, bên cằm có xuyết một nốt ruồi nhỏ, khi cười trông rất đáng yêu. Mái tóc dài buông xõa ngang vai, trên người chỉ mặt một kiện tiết y đơn bạc, cổ áo mở ra để lộ xương quanh xanh tinh xảo trên làn da trắng tuyết, nhìn vào phá lệ mất hồn. Quản gia bước vào của nhìn thấy thiếu niên ngồi trên giường liền hoảng sợ:
"Quế.. Quế tiên sinh, ngài sao lại ở trên giường Liên gia?"
Tổng đốc phía sau hét lớn một tiếng rồi đẩy quản gia trước mặt ra bước vào trong phòng, há mồm tức giận hỏi:
"Tới lúc này ngươi cư nhiên còn có tâm tình để ngủ? Ngày hôm qua bên Lưu Ly Hán kia rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục là ai động thủ ở địa phương của chúng ta? Có phải bị người khác phát hiện rồi hay không?"
Bóng người phía sau tấm màn màu hồng cánh sen hơi chuyển động, một cánh tay nhỏ màu lúa mạch vươn từ bên trong ra, trên vai xăm một khóm hồng liên. Người nọ dùng tay kia xoa xoa đầu tóc hỗn động, miệng ngáp một cái thật to. Bạch Quế quay đầu lại nhìn thấy người kia tỉnh dậy, đang chuẩn bị nói chuyện thì người nọ lại vươn tay chế trụ đầu Bạch Quế rồi dùng miệng lấp miệng Bạch Quế, đầu lưỡi linh hoạt tham lam tiến vào miệng Bạch Quế tham lam cướp đoạt một vòng rồi mới rời khỏi. Người nọ ở sau màn lộ ra nửa khuôn mặt cười hi hi nói:
"Buổi sáng ngày hôm qua có người nã đại pháo ầm ầm đến hôm nay nhận được tin tức mới chạy tới. Ngài lạc hậu quá rồi đó, Tổng đốc đại nhân ——."
Người nọ lúc này mới từ sau màn lộ ra, trông tầm hai mươi tuổi, mái tóc cắt ngắn màu cam diễm lệ, đôi mắt tà mị, giữa trán là hình xăm hồng liên, ngay cả nửa người trần trụi bên trên cũng không ít hoa văn hồng liên, trên cổ có không ít trang sức, vừa nhìn liền biết là một tên không đứng đắn.