Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



diem-tieu-nhi-cung-nu-ma-dau-19-0.jpg
"Thật sự chỉ là bằng hữu sao?"
**************
Ngày kế tiếp, đại sảnh vẫn như cũ gió nổi mây phun, hậu viện vẫn như cũ bình tĩnh như nước, biết được tin tức Phó Vân Mặc phải rời khỏi, Ninh Bất Khuất lập tức tới an ủi, lại còn dạy cho Phó Vân Mặc mấy chiêu kiếm pháp đơn giản trong Thương Vân Thập Tam kiếm, để nàng sau khi rời đi có thể dùng để phòng thân.

Một lần, hai lần, Phó Vân Mặc vẫn là không hoàn toàn học được, cũng may nàng có bản lĩnh vũ đạo, rất nhiều động tác vẫn là làm không tệ, ở lần thứ ba, Phó Vân Mặc cũng rốt cuộc học được kiếm pháp cơ bản trong Thương Vân Thập Tam kiếm, hơn nữa Nam Côn Luân mấy ngày này cũng học xong kiếm pháp cơ bản này, thời điểm nàng quên mất, Nam Côn Luân vẫn có thể nhắc nhở mình.

Chờ đoàn người Ninh Bất Khuất rời đi, Phó Vân Mặc liền trốn ở trong phòng chép kinh thư, qua được nửa canh giờ liền đem phần còn đều chép xong.

Phó Vân Mạc mời vừa thu dọn xong bút mực, lúc này vừa qua giờ ngọ không lâu, liền muốn đả tọa* luyện công.

*Đả tọa – 打坐: ngồi thiền, nhập định
Nói đến cũng thật kỳ quái, người cổ đại ở nơi này nội lực thật sự có chút thú vị, từ sau khi luyện tâm pháp nhập môn của Thương Vân phái, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng rất nhiều, động tác cũng nhanh nhạy hơn chút, ngay cả thính giác cũng thị giác đều nhạy bén hơn, nhưng cũng còn chưa đạt được một chưởng đánh ra có thể đả thương người, chính là cảm giác thân thể mình tựa hồ linh hoạt rồi, miệng vết thương cũng không đau.

Phó Vân Mặc duỗi cái eo lười, liền ngồi xếp bằng ở trên giường, vừa muốn nhập định, lại bị âm thanh ồn ào ngoài cửa hấp dẫn tới.

"Ma Tử ca!"
"Ngươi tránh ra!"
"Tiểu Mặc tỷ đang nghỉ ngơi! Không thể...!"

Cửa phòng một phen bị đẩy ra, chỉ thấy Trương Ma Tử tức giận vội vàng đi đến, cũng may chính mình quần áo còn chỉnh tề, nếu không lại để cho Trương Ma Tử nhìn thấy một phen sao?
"Ma Tử ca, có gì sao?" Phó Vân Mặc vẫn như cũ xếp bằng ngồi ở trên giường, giương mắt nhìn Trương Ma Tử kia tức giận đỏ mặt, ngay sau đó trong lòng có chút bất mãn, bất mãn vì người này vô lễ, nơi này là khuê phòng của nữ tử, hán tử có thể tùy tiện xông vào sao?
"Ngươi! Lập tức cút khỏi Tứ Hải lâu cho ta!" Trương Ma Tử chỉ vào Phó Vân Mặc, một bộ dạng vênh váo tự đắc, Phó Vân Mặc mày nhíu chặt, còn chưa nói gì, Trương Ma Tử lại tiếp tục nói: "Bởi vì ngươi, đại sảnh chúng ta đã loạn một trận, ngươi lại trốn ở chỗ này hưởng phúc, nếu không phải Lý chưởng quầy che chở ngươi, ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể bình an vô sự sao!"
Phó Vân Mặc vừa nghe, nắm tay siết chặt gắt gao, khóe miệng lại phô bài một nụ cười tươi nói: "Ngày mai ta sẽ rời đi."
"Càng sớm càng tốt, ngươi lợi hại, được cái gì [Phong Vân Quyết], ngày sau ngươi là chí tôn võ lâm hay là phơi thây hoang dã cũng không cần bước vào Tứ Hải lâu!"
Trương Ma Tử mắng một trận như thế, rước đến mọi người, ngay cả đầu bếp Trần đang ở bếp, Tằng Đại Tráng ở ngoài đại sảnh đều chạy đến xem tột cùng là chuyện gì, sau đó lập tức kéo Trương Ma Tử.

"Yên tâm đi, ngày sau ta sống hay chết cũng không còn quan hệ tới Tứ Hải lâu, mà ngươi cũng lập tức cút đi cho ta, ta không muốn thấy ngươi!"
Phó Vân Mặc căng thẳng gắng lưu lại tia lý trí cuối cùng, để Trương Ma Tử cút đi, chính là rất nhiều chuyện đều không như ý muốn.

"Tốt nhất ngươi với lão tướng tốt Nam Côn Luân nhà ngươi cút đi, làm cho Tứ Hải lâu chướng khí mịt mù!"
"Ngươi nói cái gì?" Phó Vân Mặc đứng lên, Trương Ma Tử thấy lửa giận trong mắt Phó Vân Mặc như vậy, không tự giác mà lui về sau một bước.

"Ta nói, ngươi cùng lão tướng tốt Nam Côn Luân nhà ngươi cút đi, đừng để Tứ Hải lâu chướng khí mịt mù!"
Lời vừa mới dứt, Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy lý trí trong đầu "bang" một tiếng liền chặt đứt gãy, nàng tập hợp hết sức lức, môt quyền đánh qua, đánh trúng vào khuôn mặt của Trương Ma Tử.

"Ta không phản kích ngươi, ngươi cho rằng ta dễ khi dễ đúng không! Trương Ma Tử, ta nhịn ngươi lần này tới lần khác, ngươi lại càng được một tấc lại muốn tiến một thước, ta không tức giận ngươi tưởng ta là mèo Hello Kitty đúng không!"
Trương Ma Tử bị xóa sạch một cái răng, hiện giờ Phó Vân Mặc đang tu luyện nội công, sức mạnh thân thể so với ngày xưa đều mạnh hơn chút, một quyền này của nàng là dùng toàn lực, chỉ thấy Trương Ma Tử phun ra một cái răng, trong miệng máu tuôn ra không ngừng.

"Ngươi!"
Trương Ma Tử bị mọi người giữ lấy, mỗi ngươi đều để hai người không nên động thủ, nhưng không ai giữ Phó Vân Mặc, chỉ kéo Trương Ma Tử lại, cũng không phải sợ Trương Ma Tử sẽ động thủ đả thương Phó Vân Mặc, hơn nữa theo bản năng mà kiếm chế trụ Trương Ma Tử, để cho Phó Vân Mặc thoải mái phun ra một ngụm ác khí.

"Ngươi cái gì mà ngươi! Ngươi cho rằng ta sẽ tranh chức chưởng quầy với ngươi đúng không? Chữ thì ngươi nhận biết không nhiều, bộ dáng lại xấu, lại không thông minh, lòng dạ hẹp hòi, ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi cho rằng ngươi có phẩm chất để làm chưởng quầy sao? Bỏ đi! Kiếp sau đi!"
Phó Vân Mặc một trận mắng này, thật ra là đem hết ác khí tích tụ đều phun ra hết, cuối cùng mình cũng phải đi rồi, cũng không cần giữ mặt mũi cho tên Trương Ma Tử này.

Trận mắng này, người xung quanh đều cảm thấy hả giận, rốt cuộc bọn họ cũng không thích Trương Ma Tử, nhưng vì sự bình yên ở Tứ Hải lâu, cũng phải nhường nhịn liên tục, hiện tại nghe Phó Vân Mặc vừa nói, thật ra đem tất cả khuyết điểm của Trương Ma Tử đều nói ra hết.

Trương Ma Tử bị mắng như vậy, sắc mặt đỏ lên, thời điểm còn muốn đáp trả, Nam Côn Luân lại đi vào.

"Ma Tử ca, ta còn kính ngươi kêu người một tiếng "ca", nhưng ngươi lại bôi nhọ ta cùng Tiểu Mặc tỷ, ta cũng muốn đánh ngươi một quyền." Nam Côn Luân giơ lên nắm tay của mình, nắm đấm này so với Phó Vân Mạc lớn hơn nhiều.

"Các ngươi...các ngươi! Dám đánh ta, ta liền đi báo quan!" Trương Ma Tử rõ ràng có chút sợ, hắn liên tục lui về phía sau, thần sắc hoảng loạn, cơ hồ muốn thoát khỏi nơi này.

"Mọi người đều đừng manh động, Ma Tử đi rửa cái mặt, các ngươi cũng đừng tùy tiện động thủ, nơi này là Tứ Hải lâu." Đầu bếp Trần lạnh lùng nói, Trương Ma Tử vừa nghe, như được đại xá, lập tức chạy ra ngoài cửa, Tiểu Ngọc Nhi thấy thế, vẫn là không đành lòng, đi theo ra ngoài.

Nhưng thật ra đầu bếp Trần cùng Tằng Đại Tráng sau khi thấy Trương Ma Tử, liền nhịn không được cười ra tiếng.

"Hả giận, hả giận a!" Đầu bếp Trần vỗ tay, Phó Vân Mặc lúc này mới chuyển giận sang mỉm cười nói: "Ngày sau các người cẩn thận một chút, người này khinh thiện sợ ác."
Phó Vân Mặc có cùng một số người nói qua bản thân mình sẽ rời khỏi, mà Trương Ma Tử không được mình thông báo, cũng vì vậy Phó Vân Mặc căn bản cũng không nghĩ đến sẽ nói nhảm với hắn nhiều hơn một câu, ai ngờ hôm nay cư nhiên lại nổi điên tìm đến cửa.


"Biết rồi, ngày mai khi ngươi đi phải đến gặp chúng ta, đừng có lặng lẽ rồi đi luôn, có rảnh thì nhớ trở về thăm mọi người, còn nữa, nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt." Đầu bếp Trần cẩn thận dặn dò, Phó Vân Mặc gật gật đầu, nói: "Đã biết Thạch Đầu ca."
Đầu bếp Trần và Tằng Đại Tráng rất nhanh liền rời đi, mà Nam Côn Luân đi tới bên người của Phó Vân Mặc, nói: "Trương Ma Tử kia rốt cuộc là phát điên cái gì?"
"Mượn cớ thôi, muốn mượn cớ này bức ta đi, hắn không biết ngày mai ta đi, sau khi ta nói cho hắn, hắn liền muốn nhân cơ hội này chế giễu mấy phen rồi!"
Có đôi khi con người chính là như vậy, ngươi càng nhường nhị, người khác càng được một tấc muốn tiến một thước, cường ngạnh đúng lúc, lúc này mới không bị ức hiếp đến hèn mọn.

"Ai, chó điên, đệ ra ngoài làm việc trước Tiểu Mặc tỷ, trễ chút lại đến tìm tỷ."
Phó Vân Mặc không nói gì thêm, sau khi Nam Côn Luân rời đi, nàng ngồi trở về lại trên giường, trong lòng vẫn như cũ bất bình mà tức giận, nhưng không phải đối với Trương Ma Tử, mà là đối với vị Dạ Khê Hàn ở phòng chữ Địa số 3 kia.

Lần này rời đi, cũng không biết phải gặp bao nhiêu đau đổ nữa, Ai, mặc cho số phận đi!
- -----------
Buổi tối, Phó Vân Mặc muốn trước khi rời đi cùng Tiểu Lý chưởng quầy chào từ biệt, thuận tiện đem Kinh Phật giao cho hắn, sau khi Tiểu Lý chưởng quầy dặn dò vài câu, liền cho Phó Vân Măc một ít bạc, Phó Vân Mặc ngay từ đầu liền cự tuyệt nhận lấy, nhưng Tiểu Lý chưởng quầy vô cùng kiên trì, Phó Vân Mặc vẫn là nhận lấy, hơn nữa Phó Vân Mặc còn cùng Tiểu Lý chưởng quầy xin chút rượu, Tiểu Lý chưởng quầy cũng hào phóng cho nàng.

Lúc này, Phó Vân Mặc mới cảm thấy, Tiểu Lý chưởng quầy cũng không giống như không thể ứng biến trong tưởng tượng của nàng.

Lúc sau, Mạc Ly Hề xuất hiện, nói là muốn cùng Phó Vân Mặc nói vài câu, hai người liền đi đến hậu viện thông đến biệt viện kia.

Đêm khuya tĩnh lặng, Mạc Ly Hề không hề mở miệng, Phó Vân Mặc cũng không mở miệng, xung quanh cũng chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, rồi sau đó, Phó Vân Mặc cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, liền mở ra cái nắp của ống trúc đựng rượu, uống xuống một ngụm rượu.

"Rượu uống ngon sao?"
Mạc Ly Hề hỏi, Phó Vân Mặc nhướng mày, chẳng lẽ Mạc Ly Hề không có uống qua rượu? Cũng phải, các nàng ấy sinh hoạt quá giống như ni cô, thức ăn mặn không dính, đại khái chắc là rượu cũng chưa từng uống qua.

"Bằng không ngươi thử xem?" Phó Vân Mặc đem ống trúc của mình đưa cho Mạc Ly Hề, Mạc Ly Hề theo bản năng mà không có tiếp nhận lấy.

Phó Vân Mặc cho rằng Mạc Ly Hề ngại dơ, đang lúc muốn rút tay về bỗng nhiên Mạc Ly Hề lại tiếp nhận ống trúc, cởi xuống khăn che mặt, đưa lên bên miệng, từng ngụm từng ngụm uống xuống.

Phó Vân Mặc nhìn Mạc Ly Hề vì uống rượu mà nhíu chặt chân mày, còn có cổ họng kia có cử động rất nhỏ không ngừng run rẩy, liền cảm thấy Mạc Ly Hề đêm nay, hình như tâm tình rất không tốt?
Mạc Ly Hề uống lên vài ngụm, sau đó mới ngừng lại, ngay sau đó hình như bị mùi rượu mà cho bị sặc, không ngừng được phải ho nhẹ.

Hương vị của rượu nhạt không tính quá cay nồng, Mạc Ly Hề đại khái còn có thể tiếp nhận được.

"Uống không ngon." Đây là kết luận của Mạc Ly Hề, nàng đảo mắt nhìn về phía Phó Vân Mặc, đã cởi xuống khăn che mặt, sau khi nàng uống rượu xong, sắc mặt có vài phần ửng hồng, con ngươi có thêm vài phần mê ly, dưới ánh trăng nàng tự như một tiên tử say rượu, trên dung mạo xuất trần lại thêm nhiều phần mị hoặc, tựa như một đóa hoa mềm mại đáng yêu được hòa vào cũng những giọt sương sớm mai.

Mạc Ly Hề thoạt nhìn có chút men say..

Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô thật kỳ lạ...!
"Vậy về sau Mạc chưởng môn cũng đừng uống nữa." Rượu đối với một số người là thứ tốt, nhưng với một số người thì không phải vậy.

"Ngày mai ta phải trở về Thiên Duyên phái....Ngày mai từ biệt, không biết khi nào có thể gặp lại nhau." Có lẽ uống rượu xong, Mạc Ly Hề nói cũng trực tiếp hơn, nhưng ngữ khí vẫn ôn nhu như cũ, có thêm chút miễn cưỡng.

"Có duyên sẽ gặp lại." Phó Vân Mặc khách sáo nói một câu, trên TV không phải cũng là diễn như vậy sao~.


Mạc Ly Hề lại lắc lắc dầu, nàng đưa tay phủ lên gương mặt của Phó Vân Mặc, khi lòng bàn tay hơi lạnh kia dán lên gương mặt nóng của chính mình, tâm của Phó Vân Mặc chợt run động nhẹ.

"Thật sự chỉ là bằng hữu sao?" Mạc Ly Hề nói một câu không rõ ràng, đem tâm tư của Phó Vân Mặc kéo trở lại.

Thật sự chỉ là bằng hữu sao?
Kỳ thật đây là Mạc Ly Hề đang hỏi chính mình, Phó Vân Mặc lại nghe không hiểu.

Ngay sau đó Mạc Ly Hề liền nghiêng người, thời điểm Phó Vân Mặc còn chưa kịp phản ứng, một nụ hôn khẽ dừng trên khóe miệng của Phó Vân Mặc...Mang theo mùi hương của rượu...ôn nhu mê người....!
Thình thịch thình thịch thình thịch....Trái tim đập mạnh tựa như sắp bay đi...!
"Tại sao ta lại đối với ngươi như vậy...." Thanh âm mang theo hương thơm của rượu của Mạc Ly Hề phả lên trên khóe miệng của Phó Vân Mặc, thời điểm Phó Vân Mặc hoàn toàn sững sờ tại chỗ, Mạc Ly Hề đứng dậy rời đi, ngay cả khăn che mặt kia cũng để lại trên bàn đá...!
Phó Vân Mặ sờ sờ môi của chính mình, chỉ cảm thấy bản thân có chút run rẩy.

Cốt truyện hình như có chút không phù hợp...Mạc Ly Hề say rượu mới có thể làm như vậy, đúng không?
Chỉ là Phó Vân Mặc không có say, tại sao tâm mình sẽ nhảy loạn không ngừng vậy?
Đảo mắt thấy khăn che mặt của Mạc Ly Hề vẫn còn để trên bàn đá, nàng nắm lấy muốn đuổi theo trả lại cho nàng ấy, chính là thời điểm nắm lấy, nàng lại ngừng lại...!
Nàng nhìn khăn che mặt trước mắt, thật lâu sau, mới thở dài..

Bỏ đi, coi như cho chính mình một thứ để nhớ nhung đi!
---------Hết chương 19----------
Lời của tác giả: Hôm nay là một ngày đứng lên chống lại tà giáo, he he he ~
Tiểu Mặc: Pháp lão, đừng nói với nữ ma đầu, Mạc chưởng môn đã hôn ta.

Pháp lão: Không vấn đề.

Nữ ma đầu, ta sẽ không nói với ngươi chuyện Mạc chưởng môn đã hôn Tiểu Mặc đâu!
Tiểu Mặc:....!
Nữ ma đầu:...À!
Tiểu Mặc đã chết và đang đốt giấy tiền vàng bạc.

Màn kịch nhỏ ở trên không liên quan đến chính văn, ha ha ha!
Yêu các bạn, yêu yêu lắm!.


Bình Luận (0)
Comment