【Sầu khổ】—— Tiểu thúc, ngài cũng nghe thấy rồi đó. Ta làm bà mai bị thất bại a…
【Nghĩ nghĩ lại trầm ngâm nhìn】—— Ta hỏi ngươi, đợi lát nữa Trung thư lệnh tới tìm ngươi xin ý kiến, Cố tướng quân vì con hắn đến cầu tình
( cầu xin tha thứ) thì ngươi tính làm sao?
【Nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn】—— Sao lại phải quan tâm đến Cố tướng quân? Hắn vì cái gì muốn thay nhi tử của hắn cầu tình?
【Cười lạnh】—— Bởi vì cướp đoạt Tạ Thiểu Dung, không ai khác chính là Cố thiếu tướng – Cố Dương.
【Ánh mắt chớp chớp】—— Hắn vì cái gì muốn cướp Tả thị lang?
【Nhíu mày, cảm thấy khó mà giải thích】—— Bởi vì Tả thị lang kiếp trước mắc nợ hắn!
【Ánh mắt trong veo như nước, tràn ngập nỗi tò mò】—— Nợ cái gì? Cố thiếu tướng phá hư chuyện tốt?
【Giận tái mặt】—— Đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm! Nói một chút như vậy là để ngươi biết phải xử lý thế nào!
【Chần chừ】—— Để… Tả thị lang trước tiên trả hết nợ cho Cố thiếu tướng.
【Sắc mặt u ám, dọa người】—— Ngươi nói cái gì?
【Co rúm lại, rụt người xuống】—— Không đúng sao? Thiếu nợ phải trả nợ là đạo lý hiển nhiên…
【Dỡ lấy trán】—— Thật đúng là trẻ con dạy cũng không được!
【Tiếp tục hỏi】—— Không đúng sao?
【Ngẩng đầu, vẻ mặt tối sầm】—— Đúng, quá đúng!!!
【Bị dọa đến lúng túng】—— Có lẽ… Ta lại sai lầm rồi… Vậy cứ giao cho Tiểu thúc xử lý đi.
【Lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu hài tử một cái】—— …
【Rụt vai lại】—— …