Chương 105: Em có thể đi theo anh không?
“Kỳ quái, tại sao hắn lại rời đi nhanh như vậy?”
Lý Nhất Nam hơi bất ngờ lên tiếng.
Trong ấn tượng của cô ta, nhà họ Chung và nhà họ Lý hoàn toàn đối đầu nhau, hiếm khi nắm được điểm sơ hở lớn như vậy, sao có thể bỏ qua chứ?
“Một đám cặn bã!”
Mục Hàn nhìn đám người Chung Lâm đang đi tới, sắc mặt đột nhiên càng thêm thâm trầm.
“Không ổn rồi! Mục Hàn, anh nhìn xem, đám người Chung Lâm lưu manh đó định cướp cô gái, hơn nữa, bọn họ còn cùng nhau bao vây, đánh ông lão kia!”
Ánh mắt Lý Nhất Nam chợt lóe, cô ta kinh ngạc che miệng kêu to, hoảng sợ quay đầu nhìn Mục Hàn, nói tiếp: “Anh mau đi cứu…”
Còn chưa nói xong, thanh âm của cô ta đột nhiên dừng lại.
Bởi vì Mục Hàn đã biến mất từ lâu, ngay giây tiếp theo, anh bất ngờ xuất hiện sau lưng đám người Chung Lâm.
“Thả… thả cháu gái tôi đi, làm ơn! Nó vẫn còn là một đứa trẻ!”
Ông lão van xin hấp hối, nước mắt đục ngầu.
“Ông ơi! Ông ơi! Đừng đánh ông nội tôi! Ông ấy sẽ chết mất! Tôi chỉ có người thân là ông nội thôi, ông ơi, xin các anh đấy, tôi xin các anh đấy!”
Cô gái sợ hãi đến mức khóc thút thít, quỳ rạp xuống đất van xin, trán bị đập đến mức thâm tím.
“Ha ha ha, muốn anh tha cho ông già này à? Được! Chỉ cần em hầu hạ bọn anh thoải mái, mọi chuyện đều dễ nói!”
“Nói không chừng những người anh em này của anh mà vui vẻ sẽ mua cho em và ông già đó một căn biệt thự, từ nay về sau sống sung túc giàu có!”
Chung Lâm nói với một nụ cười đầy đểu cáng.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau kéo người đi!”
Chung Lâm vội mắng giục khi thấy anh em xung quanh đều bị cô gái nhỏ làm cho choáng váng.
“Đúng, đúng! Đại ca nói đúng! Đi, đưa cô ta đi, kẻo bị người khác phát hiện!”
Một người đàn ông mặt to tai lớn liếm môi nói.
“Không! Tôi sẽ không đi với các anh! Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi cần ông nội! Tôi muốn ở cùng ông nội!”
“Ông ơi, cứu cháu, cứu cháu với!”
Cô gái nhỏ vùng vẫy, cầu xin đến mức xé gan xé ruột.
“Hừ! Xem ra ông già này còn chưa chết, cô sẽ không toàn tâm toàn ý đi theo bọn này đúng không! Nếu đã như vậy, ông đây sẽ tiễn ông già này đi!”
Tên mập nghiến răng nghiến lợi, giơ đôi chân dày như chân voi lên, đạp thẳng vào lưng ông già.
Mặt hắn ta vô cùng hung tợn.
“Mày dám giẫm ông ấy, mày chết với tao!”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng, giống như thần chết bò ra từ địa ngục nói bên tai hắn ta.
Trong phút chốc, tên mập cứng đờ người ra, nuốt nước bọt ừng ực.
“Mày… mày là ai?”
Tên mập lập tức quay đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn chân mạnh mẽ đạp thẳng vào lồng ngực hắn ta, cả người bắn bay ra ngoài như con diều bị gãy.
“Ai! Ai dám làm phiền ông đây! Còn dám đánh anh em tao?”
“Tao là cậu chủ của nhà họ Chung ở Sở Châu đấy nhé!”
Chung Lâm hằn học chất vấn.
Mục Hàn không nói mà đã ra tay, mọi thứ đều diễn ra trong giây lát, hắn thậm chí còn không nhận ra kẻ đánh lén rốt cuộc là ai!
“Đại ca! Là thằng rác rưởi ban nãy bên cạnh Lý Nhất Nam!”
Trong đám người Chung Lâm, có một tên đã nhận ra Mục Hàn, nhanh chóng nhắc nhở hắn.
“Ồ? Thì ra là mày? Xem ra mày nôn nóng muốn đi chết đây mà!”
“Cũng không tự nhìn nhận lại mình, dám chơi trò đứng về phía công lý trước mặt ông đây. Có tin ông đây chỉ tuỳ tiện động một ngón tay cũng cho mày trở thành liệt sĩ không?”
Chung Lâm nhìn tên mập vẫn đang lăn lộn kêu gào trên mặt đất, nheo mắt đe dọa.
“Thả em ấy đi!”
Mục Hàn thẳng thừng nhìn cô gái nhỏ mà nói, không nói thừa nửa lời.
“Thả cô ta ra? Được thôi, bây giờ mày quỳ xuống liếm giày trên chân anh em tao, tao mà cảm thấy vui vẻ, nói không chừng sẽ cho cô gái nhỏ này một đường thoát!”
Chung Lâm khinh thường nói.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên khiến đám người đứng xung quang như tê dại.
Chung Lâm giật mình, chậm rãi quay đầu lại, hai mắt lồi ra cứ như vừa nhìn thấy ma!
Người anh em vừa nãy còn hung hãn đứng bên cạnh mình, lúc này hai chân bị bẻ gãy, đầu cúi gằm xuống, trông vô cùng thảm!
“Mày… mày đã làm gì nó rồi!”
Chung Lâm nuốt nước bọt đầy khó khăn, cơ thể khẽ run.
“Thả cô ấy đi!”
Mục Hàn lại lạnh lùng nói.
“Tao…”
Chung Lâm còn chưa nói xong, ngay sau đó, một âm thanh gãy xương cực lớn khác lại truyền đến!
Hai chân của một người anh em đứng trước mặt hắn bị bẻ gãy, vặn thành hình cong, khiến người khác nhìn thôi cũng cảm thấy đau đớn!
“Tôi thả! Tôi thả!”
Chung Lâm hoàn toàn sợ hãi!
Đây có còn là cách ra tay của con người không!
Rõ ràng Mục Hàn không hề nhúc nhích, nhưng anh có thể trực tiếp phế hai người anh em của hắn, phương thức cực kỳ tàn bạo!
“Quỳ xuống! Tự vả mình, xin lỗi cô gái nhỏ và ông lão!”
Mục Hàn lạnh lùng đe dọa.
Bốp!
“Tôi xin lỗi!”
Bốp!
“Tôi xin lỗi!”
Bốp bốp bốp!
“…”
Chung Lâm tát chính mình như có thâm cừu đại hận vậy, trong nháy mắt hai má như sưng lên thành hai quả đồi!
“Anh trai ơi! Xin anh cứu ông nội tôi với! Em xin anh đấy, anh mau cứu ông nội tôi!”
Cô gái nhỏ ôm đầu ông lão đầy khó khăn, van xin Mục Hàn.
Thấy vậy, Mục Hàn ngồi xổm xuống, kiểm tra cơ thể của ông lão.
Đã muộn rồi!
Tôi sợ rằng ngay cả khi Tạ Cửu Uẩn ở đây cũng bất lực!
“Làm sao vậy, ông lão còn cứu được không?”
Lý Nhất Nam nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn, đáng thương, mà trong lòng cảm thấy đau đớn, vội vàng hỏi han quan tâm.
Mục Hàn hít sâu một hơi, lắc đầu.
“Anh không cứu được ông ấy! Nhưng anh có thể báo thù cho em!”
Mục Hàn nói với cô gái nhỏ, giọng không chút cảm xúc.
Đột nhiên, đột nhiên anh đứng vụt dậy, vươn tay phải ra, biến lòng bàn tay thành móng vuốt, tựa hồ muốn trực tiếp tóm lấy đầu Chung Lâm!
“Mục Hàn! Dừng lại!”
Nhìn thấy cảnh này, Lý Nhất Nam sợ đến mức hồn phi phách tán, lao tới túm lấy Mục Hàn, ngăn anh lại.
“Giết hắn rất dễ dàng! Nhưng không cần tự mình nhúng tay vào mà!”
Lý Nhất Nam vội vàng khuyên nhủ.
Cho dù Chung Lâm có xấu xa như thế nào, hắn cũng là cháu đích tôn của nhà họ Chung – gia tộc lớn thứ hai ở Sở Châu. Nếu hắn thật sự bị Mục Hàn giết chết trên đường, e rằng toàn bộ Sở Châu sẽ chấn động!
Ngay cả Mục Hàn cũng sẽ bị liên luỵ đến tính mạng của mình!
“Thế giới rộng lớn như vậy, có bao nhiêu người có thể hại tôi chứ?”
Mục Hàn lạnh lùng nói.
Nhưng anh cũng từ từ dừng tay lại, nhìn đám đông xung quanh đang chỉ trỏ.
Có rất nhiều cơ hội để giết tên cặn bã này, nhưng nếu hôm nay ra tay giữa thanh thiên bạch nhật, e rằng thân phận Điện Chủ của Điện Long Vương của mình sẽ bị bại lộ!
“Anh trai ơi, anh có thể đưa em và ông nội về nhà không?”
“Em muốn đưa ông nội… về nhà!”
Cô gái nhỏ bất ngờ lau nước mắt trên mặt, cầu xin.
“Đi thôi!”
Mục Hàn nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn, đầy đáng thương, anh nhẹ giọng nói.
Chẳng mấy chốc.
Cô gái nhỏ đã tìm được một nơi thích hợp để chôn cất ông nội trên sườn đồi của quê mình.
“Anh ơi, em tên là A Ly…”
“Từ nay về sau… Em có thể đi theo anh không?”
Cô gái nhỏ rụt rè nói.