Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 139

Với sự xuất hiện của ông Chử, hiện trường buổi đấu thầu bỗng trở nên im lặng.

“Trước tiên tôi vô cùng cảm ơn mọi người đã tới tham gia buổi đấu thầu ngày hôm nay!”, ông Chử nhìn quanh hội trường, nói: “Tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải chúng tôi đầu tư một tỷ nhân dân tệ vào Sở Bắc để xây dựng một khách sạn năm sao. Công trình này đã nhận được sự ủng hộ rất lớn từ phía chính quyền thành phố cùng sự ủng hộ to lớn của tất cả những người ngồi đây. Cho nên để phản hồi lại doanh nhân các ngành nghề ở Sở Bắc, chúng tôi quyết định sẽ bàn bạc và chọn ra nhà thầu xây dựng khách sạn năm sao trong phạm vi của Sở Bắc”.

“Đương nhiên nhân tài trong giới kinh doanh ở Sở Bắc có rất nhiều, chẳng thiếu những công ty có thực lực, vì vậy mới có buổi đấu thầu ngày hôm nay!”

“Để bày tỏ tầm quan trọng của buổi đấu thầu này, chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải chúng tôi là ông Mộ Dung Phong cũng đích thân tới đây, chủ trì buổi đấu thầu cho chúng ta! Mọi người hãy cùng chào đón chủ tịch Mộ Dung Phong!”

Khi nghe thấy ông chủ lớn Mộ Dung Phong tới thì cả hội trường bỗng vang lên một loạt những tràng pháo tay nồng nhiệt.

Mộ Dung Phong bước lên sân khấu, vẫy tay gửi lời hỏi thăm với các doanh nhân tham gia đấu thầu.

Mục Hàn nhìn xung quanh hội trường, ngoài mấy bác trong nhà họ Tần và vài công ty nhỏ bình thường thì hầu như chẳng thấy bóng dáng của mấy nhà giàu sang quyền thế bậc nhất ở Sở Bắc đâu. Có thể thấy chắc rằng bọn họ đã nhận được tin, biết người trúng thầu đã được quyết định nội bộ, hơn nữa còn là nhân vật lớn mà bọn họ không thể đắc tội nên cùng nhau lựa chọn rút lui.

Tuy trước lúc bắt đầu buổi đấu thầu có gặp phải đủ chuyện ngoài ý muốn, nhưng sau khi nhìn thấy những đối thủ cạnh tranh ở xung quanh thì Trương Hạo, Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ lại tràn đầy niềm tin.

“Chẳng thấy có nhà nào trong mấy nhà giàu sang quyền thế bậc nhất ở Sở Bắc chúng ta tới buổi đấu thầu ngày hôm nay nhỉ!”, Trương Hạo hơi ngờ vực.

“Chắc là bọn họ không dám cạnh tranh với chúng ta. Dù gì con rể Diệp Chí Văn của tôi đang ở chiến khu, còn được thủ trưởng vô cùng coi trọng, tương lai đầy rộng mở!”, Lưu Minh đầy tự tin.

“Cũng có thể người ta nể mặt anh rể cả đó!”, Vương Binh thì ủng hộ Trương Hạo: “John đang ở nước Mễ, quan hệ làm ăn trải rộng khắp thế giới nên dù sao đi nữa, chủ tịch Mộ Dung này cũng phải nể mặt chút chứ?”

Nghe Vương Binh nói vậy, Trương Hạo cũng cảm thấy đúng là như thế.

Nhưng Mục Hàn lại khịt mũi khinh bỉ sự khoe khoang chém gió của đám người Trương Hạo.

Mộ Dung Phong nói xong phần mở đầu thì buổi đấu thầu cũng chính thức bắt đầu.

Theo quy trình của buổi đấu thầu, dựa vào thứ tự sắp xếp, đại diện các bên công ty sẽ trình bày ưu thế của công ty mình và sau khi nhận thầu công trình này sẽ làm như nào, làm sao để làm tốt hơn.

Lâm Nhã Hiên là người thứ ba trình bày.

Vì Lâm Nhã Hiên chuẩn bị tài liệu vô cùng tỉ mỉ và chi tiết cho nên cô trình bày rất rõ ràng mạch lạc, dù là Mộ Dung Phong hay ông Chử nghe cũng phải gật đầu liên tục. Cộng thêm việc công ty Tần Thị vốn đã làm ngành nghề xây dựng nhiều năm, chẳng mấy chốc đã nhận được sự khẳng định của Mộ Dung Phong.

“Không hổ danh là vợ của Điện Chủ, đúng là chuyên nghiệp mà!”

Mộ Dung Phong thầm cảm thán.

Còn khi đến lượt nhóm Trương Hạo, bọn họ ngớ người ra.

Nhóm Trương Hạo vốn tưởng rằng chỉ cần tạo dựng chút quan hệ thì buổi đấu thầu cũng chỉ để đi đường tắt mà thôi, cho nên bọn họ không hề chuẩn bị tài liệu gì cả, thậm chí ngay cả bản thảo chiếu lệ cũng không có.

“Đây là thái độ làm việc của các ông sao?”, Mộ Dung Phong chửi thẳng: “Đều là người của công ty Tần Thị, nhưng sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ? Cô Lâm Nhã Hiên thì duyên dáng nói ra hết ưu thế của công ty Tần Thị các người. Lại nhìn sang các ông, ngay cả ưu điểm của công ty Tần Thị là gì cũng không biết!”

Đám người Trương Hạo ngơ ngác nhìn nhau.

“Tôi quyết định rồi! Nhà thầu xây dựng của dự án khách sạn năm sao do tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải chúng tôi đầu tư ở Sở Bắc sẽ do cô Lâm Nhã Hiên của tập đoàn Tần Thị nhận thầu!”

Sau khi tất cả các doanh nhân tham gia đấu thầu trình bày xong, Mộ Dung Phong liền công bố quyết định của ông ấy luôn.

Tuy đã biết kết quả này từ trước, nhưng Lâm Nhã Hiên vẫn vô cùng kích động.

“Tôi trúng thầu rồi, tôi trúng thầu rồi!”

Lâm Nhã Hiên vui quá nên quên hết tất cả, cô kéo theo Mục Hàn nhảy cẫng lên.

“Sao lại là Lâm Nhã Hiên?”

Vương Binh, Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ đều vô cùng bất ngờ.

Vì với bọn họ, dù bọn họ không thể thành công, nhưng chắc chắn cũng sẽ không tới lượt Lâm Nhã Hiên.

Tuy Trương Hạo đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, nhưng ông ta vẫn tức giận tới nghiến răng nghiến lợi vì chuyện Lâm Nhã Hiên trúng thầu.

“Cái gì cơ?”

“Người trúng thầu là Lâm Nhã Hiên?”

Trở về khu nhà của nhà họ Tần, khi biết được kết quả, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu đều hơi khó chấp nhận.

Còn Tần Lệ thì mừng rỡ như điên.

“Nhã Hiên, con đã đấu tranh giúp mẹ thật rồi!”, Tần Lệ khen Lâm Nhã Hiên không ngớt.

“Ha ha! Nhã Hiên, chúc mừng cháu! Không hổ danh là cháu ngoại giỏi của ông bà! Nhà họ Tần chúng ta có thiên tài kinh doanh như Nhã Hiên đúng là tổ tiên phù hộ cho mà!”, việc đã tới nước này, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu đành phải khen ngợi Lâm Nhã Hiên.

Thấy Tần Nam và Ngô Tâm Ưu im lặng không nhắc gì tới chuyện quyền thừa kế công ty Tần Thị, Mục Hàn hừ một tiếng rồi nói: “Ông ngoại, bà ngoại, cháu nhớ lúc trước ông bà đã nói ở trước mặt mọi người rằng nếu ai mà đấu thầu thành công thì sẽ trở thành người thừa kế công ty Tần Thị mà, phải không?”

“Ông ngoại, bà ngoại, ông bà sẽ không gạt chúng cháu chứ?”

“Cậu nói gì vậy chứ?”, Tần Nam lập tức xụ mặt, không vui nói: “Ông bà cũng có tuổi rồi, trước giờ nói một là một nói hai là hai, chưa bao giờ nuốt lời cả!”

“Nếu đã như vậy thì mong ông bà ngoại hãy công bố ngay trước mặt mọi người đi!”, Mục Hàn mỉm cười.

Cái anh cần chính là kết quả này.

“Mục Hàn, cậu đừng có mà quá đáng!”, Ngô Tâm Ưu tức giận trừng mắt với Mục Hàn.

Nói thật, trong lòng hai người họ, người thừa kế xuất sắc nhất ngoài nhà Trương Hạo ra thì chỉ có nhà Lưu Minh.

Còn nhà Tần Lệ vốn không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ.

Cho nên, nếu phải giao lại quyền thừa kế công ty Tần Thị cho Lâm Nhã Hiên thì chắc chắn hai người này sẽ không đồng ý.

“Bà ngoại, cháu chỉ mong ông bà công bố sự thật mà thôi”, Mục Hàn nhún vai.

“Được!”, Tần Nam đâm lao phải theo lao, đành đưa ra quyết định ở trước mặt tất cả mọi người: “Bây giờ ông tuyên bố, bổ nhiệm Lâm Nhã Hiên làm phó tổng giám đốc của công ty Tần Thị. Ngày mai sau khi tới tòa nhà làm việc, ông sẽ chính thức đưa giấy bổ nhiệm. Sao, mấy đứa hài lòng rồi chứ?”

“Ông bà ngoại nói được làm được, ông bà đúng là sáng suốt quyết đoán, đã đưa ra một sự lựa chọn vô cùng chính xác!”, Mục Hàn cười ha hả nói.

Vậy là trở thành phó tổng giám đốc của công ty Tần Thị rồi ư?

Lâm Nhã Hiên cảm giác như đang nằm mơ.

Còn Tần Lệ thì ngẩng cổ, cảm giác địa vị của bà ta trong nhà họ Lâm bỗng tăng vượt bậc.

Sáng sớm hôm sau, khi đưa giấy bổ nhiệm đến tay Lâm Nhã Hiên, Tần Nam ngồi đờ trên ghế, giơ tay đập bàn, thở hổn hển nói: “Nào có lý như vậy!”

“Bố, mẹ!”, lúc này Trương Hạo và Tần Phiêu, Lưu Minh và Tần Yến bước vào, vẻ mặt không cam lòng: “Cứ như vậy mà giao lại hết sản nghiệp kếch xù của nhà họ Tần chúng ta cho con nhóc đó sao?”

“Không thì các con tính sao?”, Ngô Tâm Ưu bất lực nói.

“Bố, mẹ!”, hai mắt Trương Hạo đảo qua đảo lại: “Thật ra con nghĩ ra một cách, nếu thành công thì sẽ có thể âm thầm loại trừ Lâm Nhã Hiên!”

Bình Luận (0)
Comment