Chương 259: Kiện Thứ Lang bái kiến Điện Chủ
“Tướng quân?”, Mục Hàn không khỏi nheo mắt lại.
Sáu năm trước, hơn bốn mươi nước xung quanh Hoa Hạ liên kết với nhau, nhòm ngó lãnh thổ của Hoa Hạ, tướng quân Đảo Quốc – Kiện Thứ Lang xông pha đi đầu, trở thành người tiên phong giao chiến với Mục Hàn.
Mục Hàn chỉ dẫn theo tứ đại chiến thần là Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu, Thao Thiết băng qua biển lớn, tiến vào Đảo Quốc, chiến đấu trực diện với tướng quân Kiện Thứ Lang – người được mệnh danh là chiến thần Đảo Quốc.
Trận đánh đó, Đảo Quốc dốc toàn lực của cả nước, mấy nghìn cao thủ hàng đầu, vài trăm nghìn đội quân cùng hợp sức tác chiến.
Nhưng vẫn bị Mục Hàn và tứ đại chiến thần đánh tan tác, hủy diệt cả nước Đảo Quốc.
Tướng quân Kiện Thứ Lang bị trọng thương phải đi lẩn trốn, không rõ tung tích.
Từ sau Vương Huyền Sách đời Đường, Hoa Hạ mới tái hiện kỳ tích một người diệt cả một nước.
Hơn nữa, so với Vương Huyền Sách, độ khó của việc tiêu diệt cả một đất nước của Mục Hàn và tứ đại chiến thần càng lớn hơn.
“Sợ rồi sao?”, anh Đại Lưu vẫn cợt nhả như cũ: “Nếu bây giờ cầu xin thì vẫn còn kịp đấy, nói không chừng tao có thể bảo tướng quân giữ lại cho mày cái xác nguyên vẹn!”
Mục Hàn bật cười: “Trong từ điển của tôi không có hai chữ đầu hàng”.
“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm!”, anh Đại Lưu nói với vẻ bực bội: “Để tao xem lát nữa mày còn có thể cười được nữa không!”
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn.
Cửa văn phòng bị đạp tung.
Kiện Thứ Lang với thân hình cường tráng bước vào bên trong.
Hắn đang cởi trần, mỗi bước đi đều khiến sàn nhà lộ ra những vết nứt.
Làm cả văn phòng đều có dấu hiệu lung lay sắp đổ.
“Thưa… thưa tướng quân!”, anh Đại Lưu lập tức nịnh nọt chào hỏi.
“Nói, đối thủ ở đâu?”, Kiện Thứ Lang không thích loại người như anh Đại Lưu nên hỏi thẳng với vẻ lạnh lùng.
“Thưa tướng quân, chính là hắn!”, anh Đại Lưu giơ tay chỉ vào Mục Hàn, nói: “Hắn chính là món ăn hôm nay của anh”.
“Quá tốt rồi!”, Kiện Thứ Lang nhìn sang Mục Hàn.
Sắc mặt lập tức biến đổi.
Cứ như thể gặp phải ma.
“Sao vậy, tướng quân?”, anh Đại Lưu hơi nghi hoặc hỏi.
Kiện Thứ Lang không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc, bước thẳng về phía Mục Hàn.
Mục Hàn nheo mắt, khẽ cười: “Kiện Thứ Lang, đã lâu không gặp!”
Kiện Thứ Lang quỳ xuống, nói với thái độ vô cùng cung kính: “Kiện Thứ Lang bái kiến Điện Chủ!”
“Điện Chủ? Điện Chủ gì cơ?”, nhìn thấy Kiện Thứ Lang tự nhiên quỳ xuống trước mặt Mục Hàn, anh Đại Lưu càng thấy khó hiểu: “Tướng quân, anh nhận nhầm người phải không? Tên này sao có thể là Điện Chủ gì đó được chứ?”
“Mày đang chất vấn tao à?”, Kiện Thứ Lang trừng mắt nhìn anh Đại Lưu.
Khiến anh Đại Lưu sợ tới mức rụt cổ lại.
“Đường đường là đại thống soái nước Hoa Hạ, sáu năm trước liên quân của hơn bốn mươi nước nhăm nhe Hoa Hạ, anh ấy gần như chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân để chống trả lại hơn bốn mươi nước. Ngay cả chiến thần Đảo Quốc như tôi thì thực lực cũng còn kém xa anh ấy”.
“Anh ấy còn là Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm giữ một nửa số tài sản và quyền thế trên thế giới”.
“Người đang đứng trước mặt chúng ta là sự tồn tại của một người mang dáng vẻ một nửa là thần một nửa là người”.
Kiện Thứ Lang nói ra bối cảnh thân phận của Mục Hàn.
“Cái gì?”, anh Đại Lưu nghe xong, toàn thân ngay lập tức run rẩy không ngừng.
Đối với anh Đại Lưu mà nói, bối cảnh thân phận này của Mục Hàn hoàn toàn như một ngọn núi cao mà hắn chỉ có thể ngước nhìn.
Kiện Thứ Lang không buồn để tâm tới anh Đại Lưu, chỉ tiếp tục nói: “Từ trận chiến tiêu diệt Đảo Quốc lần trước, Kiện Thứ Lang vô cùng thán phục Điện Chủ, giờ đây Đảo Quốc cũng mất rồi, Kiện Thứ Lang phiêu bạt muôn nơi, may mắn được gặp lại Điện Chủ, Kiện Thứ Lang khẩn cầu được trở thành thuộc hạ đi theo Điện Chủ, làm tay sai bất cứ lúc nào!”
Mục Hàn nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý!”
Mặc dù Đảo Quốc đã diệt vong, nhưng thực lực của Kiện Thứ Lang thì vẫn còn.
Dù hắn không còn có ý định phục quốc, nhưng với thực lực của hắn, nếu như lại bị người có dã tâm khác lợi dụng, trở thành công cụ gây hại cho Hoa Hạ thì sẽ lợi bất cập hại.
Chi bằng cứ giữ bên cạnh mình còn có thể dùng vào việc đúng đắn.
Nhận được sự đồng ý của Mục Hàn, Kiện Thứ Lang phấn khích hớn hở: “Thuộc hạ bái kiến Điện Chủ!”
“Ừ”, Mục Hàn gật đầu liếc nhìn về phía anh Đại Lưu: “Còn anh…”
“Điện Chủ, xin hãy tha mạng!”, anh Đại Lưu hoảng hốt, vội vàng dập đầu nói: “Tôi cũng chỉ làm theo sự sai khiến của người khác mà thôi!”
“Nói đi, ai sai khiến anh?”, Mục Hàn dò hỏi.
“Là Mục Hạo Thần của tập đoàn Phóng Mục!”, anh Đại Lưu nào dám che giấu, thẳng thừng khai ra kẻ chủ mưu.
“Là hắn?”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên.
“Đúng vậy thưa Điện Chủ!”, Kiện Thứ Lang cũng gật đầu nói: “Mục Hạo Thần bỏ ra mười triệu tệ để mời thuộc hạ đến làm việc cho hắn, thuộc hạ không ngờ người Mục Hạo Thần muốn mình đối phó lại là Điện Chủ!”
“Nếu như sớm biết điều này, dù có cho thuộc hạ một trăm triệu tệ thì thuộc hạ cũng tuyệt đối không dám đối phó với Điện Chủ!”
“Không biết thì không có tội!”, Mục Hàn xua tay, cười khẩy nói: “Mục Hạo Thần năm lần bảy lượt nhắm vào tôi, tôi nể tình cảm trước đây nên đều không đánh trả, không ngờ hắn ngày càng táo tợn, xem ra đã đến lúc giao chiến trực diện với hắn rồi”.
“Nếu không thì hắn còn cho rằng tôi sợ hắn!”
Mục Hàn nói xong thì đi thẳng ra ngoài.
Kiện Thứ Lang dùng khuỷu tay hung hăng đánh vào người anh Đại Lưu, giết chết hắn ngay tại chỗ.
Mục Hàn vốn định dẫn theo Kiện Thứ Lang đến thẳng tập đoàn Phóng Mục tìm Mục Hạo Thần.
Nhưng giữa đường Mục Hàn lại nghĩ có thể Lâm Nhã Hiên sẽ lo lắng cho mình nên đã quyết định trở về căn biệt thự Hoàng Đình số 1.
Mục Hàn vừa về đến nhà đã thấy Lâm Lợi Cương lo lắng sốt ruột nhìn ra sau lưng mình: “Sao chỉ có một mình mày trở về, Nhã Hiên đâu?”
“Xảy ra chuyện gì thế?”, Mục Hàn lập tức nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Lâm Lợi Cương sốt ruột, kể lại cho Mục Hàn nghe đầu đuôi những gì đã xảy ra.
“Ôi trời, mấy người hồ đồ quá, Nhã Hiên bị lừa rồi!”, Mục Hàn không biết phải nói gì.
Thế nhưng, bây giờ không phải lúc để hỏi tội, cứu Lâm Nhã Hiên mới là việc cấp bách nhất.
Biệt thự Hoàng Đình số 1 cách khách sạn Sheraton năm cây số, nghĩ đến việc tắc đường trong thành phố, dù lái loại xe đua gì cũng không kịp. Quan trọng nhất là cũng không thể để chiến khu Sở Bắc điều động máy bay trực thăng tới giống như lần trước.
Dù sao cả đi và về cũng đến mười cây số.
Máy bay trực thăng tới được đây, nhanh nhất cũng cần năm phút.
Mà bây giờ Mục Hàn buộc phải giành giật từng phút từng giây.
Đảm bảo cho sự an toàn của Lâm Nhã Hiên.
“Điện Chủ, nếu anh không chê thì để thuộc hạ cõng anh tới khách sạn Sheraton!”, lúc này, Kiện Thứ Lang đề nghị: “Trước đây thuộc hạ được người ta gọi là Thần Hành Thái Bảo, sức lực của đôi chân là vô địch, tốc độ có thể so với xe đua, trong cuộc nội chiến Đảo Quốc, thuộc hạ từng dựa vào sức lực của đôi chân cõng Thiên Hoàng bệ hạ thoát khỏi sự truy sát của kỵ binh quân thù!”
Mục Hàn đương nhiên biết rõ những gì Kiện Thứ Lang đã trải qua.
Trước mắt, với tình cảnh không còn cách nào tốt hơn thì cũng chỉ đành làm như vậy.
Kiện Thứ Lang cõng Mục Hàn, lòng bàn chân như bôi dầu, phóng đi như bay, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả mô tơ động cơ.
Khách sạn Sheraton.
Cửa phòng số 8088.
Lâm Nhã Hiên hít sâu một hơi, vươn tay gõ cửa.
“Vào đi!”
Giọng nói vang lên từ bên trong.