Chương 30: Đại gia siêu giàu nhận nhầm người rồi sao?
“Các người. . . đi đi!”
Sau khi nổi giận xong, bà cụ Lâm trừng mắt dữ tợn với Lâm Nhã Hiên, yếu ớt nói.
“Vâng… vâng ạ!”
Lâm Nhã Hiên hơi hoảng hốt đáp lời, thấy những bảo vệ kia, cô chắc chắn là do người vô cùng giàu có kia làm!
Nhưng mà, làm sao người đó biết được cô đang bị thúc ép?
Không nghĩ nhiều, ngay lập tức cô và Mục Hàn rời khỏi phòng họp dưới ánh mắt bất mãn của mọi người.
“Bà nội! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Diễn cũng đã diễn được một nửa rồi, Lâm Nhã Hiên cũng đã sắp khuất phục, sao bà lại để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy?”
Lâm Phi Yến thở hổn hển nói, hai mắt tỏ ra không cam tâm!
Chỉ một chút nữa, bản thân có thể được vào sống ở Vân Đỉnh, sẽ có cơ hội tiếp xúc với người vô cùng giàu có kia!
“Bà nội, có phải trên tờ giấy kia viết cái gì không?”
Lâm Long suy nghĩ một chút, rồi lập tức cầm tờ giấy bị vò nát trên bàn hội nghị, chậm rãi mở ra, thấy chữ viết rõ ràng:
“Không ai được đụng vào đồ vật của tôi!”
Chín chữ to rõ, mạnh mẽ đanh thép!
Không có lời dư thừa, lại làm người khác không có dũng khí để phản kháng lại!
“Không ngờ, người vô cùng giàu có kia lại che chở cho con nhỏ Lâm Nhã Hiên xấu xa!”
Lâm Long hít một hơi thật sâu, cắn răng nói.
“Lâm Phi Yến, nếu có cơ hội gặp được người giàu có kia, cháu năm chắc vào nhiêu phần có thể tóm lấy người này?”
Bà cụ Lâm xoa trán hỏi.
Vấn đề mấu chốt bây giờ là đại gia siêu giàu kia, chỉ cần người này không giúp Lâm Nhã Hiên nữa, thì cô chẳng là gì nữa!
Mặc người khác xâu xé!
“Tám phần!”
“Bà nội, có chuyện này bà không để ý, hôm qua, cho dù là người đứng đầu các gia tộc lớn hay là Roman, đều không gọi thẳng tên Lâm Nhã Hiên, mà chỉ gọi là cô Lâm! Cháu nghĩ. . . có khi nào họ nhận nhầm người không? Thật ra đại gia siêu giàu kia nhìn trúng cháu? Dù sao thì Lâm Nhã Hiên cũng đã kết hôn với tên phế vật Mục Hàn kia ba năm rồi!”
Lâm Phi Yến mạnh dạn suy đoán, nhan sắc cô ta tuy kém Lâm Nhã Hiên vài phần, nhưng dáng người kia lại nóng bỏng hơn gấp nhiều lần!
“Được! Xem ra tối nay phải hạ thấp mặt mũi, tự mình đến nhà Lâm Nhã Hiên ngồi một chút!”
Bà cụ Lâm bình tĩnh nói, trong lòng đã có tính toán.
. . .
Một giờ sau.
Khi hai người Mục Hàn về nhà, đột nhiên phát hiện trước cổng có nhiều xe vận chuyển bọc thép!
Xung quanh có mấy chục nhân viên được trang bị vũ trang hạn nặng!
“Không phải có chuyện gì chứ?”
Sắc mặt Lâm Nhã Hiên hơi lo lắng, vội vàng chạy đến, sau khi giải thích một hồi, cuối cùng cũng được đi vào trong!
“Mẹ! Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đẩy cửa ra, Lâm Nhã Hiên sốt ruột hoảng hốt hỏi.
Ai ngờ.
Không ngờ cô lại thấy Tần Lệ đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, đang nói chuyện vui vẻ với hai vị khách, trên mặt nở nụ cười tươi!
“Ồ, Nhã Hiên, con về rồi sao? Nhìn thấy xe bọc thép trước cửa không? Khí phách chưa?”
Tần Lệ vội vàng đến trước mặt Lâm Nhã Hiên, vẻ mặt hài lòng hỏi.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ đang làm gì vậy?”
Lâm Nhã Hiên hơi mất kiên nhẫn hỏi.
Ngay lúc đó, Mục Hàn cũng vào phòng một cách thuận lợi.
“Làm gì nữa chứ? Còn không phải vì con!”
“Con lại đây, mẹ giới thiệu cho con!”
Tần Lệ nhìn thấy Mục Hàn thì giận tím mặt, trừng mắt với anh một cái sau đó kéo Lâm Nhã Hiên đến giữa phòng khách.
“Người này là chủ tịch Lưu ở ngân hàng Sở Châu, còn người này là người đứng đầu các luật sư ở thành phố Sở Dương chúng ta, luật sư Trương!”
“Đây là con gái của tôi, Lâm Nhã Hiên”.
Tần Lệ giới thiệu đơn giản.
Lâm Nhã Hiên cảm thấy mơ hồ, sao lại có chủ tịch, còn có cả luật sư, đây là muốn làm chuyện gì?
Nhưng mà vì lễ phép cô vẫn cố nhẫn nhịn mà mỉm cười chào hỏi.
“Chào cô Lâm! Ngân hàng Sở Châu chúng tôi có đầy đủ điều kiện bảo vệ và xếp hạng nhất về mặt dịch vụ, dây chuyền Ánh Trăng Sông Nile của cô được chúng tôi cất giữ sẽ tuyệt đối không xảy ra sai sót nào!”
Chủ tịch Lưu mở lời đầu tiên, giới thiệu mục đích đến đây.
Nháy mắt Lâm Nhã Hiên bừng tỉnh hiểu ra!
Thảo nào, ngay cả xe vận chuyển bọc thép cũng điều đi!
“Mẹ! Dây chuyền của con sẽ tự cất giữ, mẹ cũng đừng quá quan tâm!”
Nói xong Lâm Nhã Hiên chuẩn bị lên phòng, cả ngày mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi.
“Đứng lại! Chuyện của con mẹ không quan tâm thì ai quan tâm? Dây chuyền kia con cũng biết nó quý giá thế nào rồi, hai tỷ đó! Đây là số tiền rất lớn!”
“Nếu trong nhà chỉ có mấy người nhà chúng ta thì thật ra cũng không sao! Nhưng bây giờ, trong nhà chúng ta có người không rõ ràng, người này mặt dày vô sỉ như hổ rình mồi!”
Tần Lệ trừng thẳng Mục Hàn, giọng điệu vô cùng ghét bỏ.
“Ai không rõ ràng?”
Theo bản năng, Lâm Nhã Hiên quay đầu lại hỏi.
“Còn ai nữa? Còn không phải là tên phế vật vô dụng Mục Hàn kia! Lấm la lấm lét, chơi bời lêu lổng! Suy cho cùng, nó cũng chỉ là đứa ở rể, một người ngoài mà thôi, không thể không đề phòng!”
Tần Lệ tiếp tục nói với giọng điệu kỳ quái châm chọc.
“Mẹ!”
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Nhã Hiên trừng to, lúc cô đang định cãi lại, thì Mục Hàn kéo tay áo cô.
“Tùy mẹ đi! Đồ vật quan trọng như thế, đúng là nên để cho ngân hàng cất giữ mời an toàn hơn!”
Mục Hàn cười nhạt rồi nhẹ nhàng nói.
Đây là quà anh tặng vợ mình, chẳng lẽ còn tự đi trộm lại sao?
“Được rồi! Mẹ, những chuyện này con nghe mẹ hết”.
Lâm Nhã Hiên thở dài, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, sau đó chỉ về phía người đàn ông đầu trọc ngồi cạnh Tận Lệ, hỏi: “Đây là luật sư Trương đúng không? Lại tới đây vì chuyện gì sao?”
Tần Lệ thấy Lâm Nhã Hiên thỏa hiệp thì vui sướng nói:
“Hôm nay luật sư Trương tới đây là giúp con và tên phế vật vô dụng kia làm một bản công chứng tài sản!”