Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 316

Chương 316: Con chuột qua đường bị người người đuổi đánh

“Ái chà, còn lên cả tivi cơ đấy!”

Tần Lệ hào hứng nói.

Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng không nhịn được mà dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên tivi.

“Cái thằng nhóc mày cũng coi như có khí phách của tao năm đó!”, Lâm Lợi Cương bên cạnh bắt đầu khoác lác: “Nghĩ lại cái hồi còn trẻ, tao cũng thường xuyên xuất hiện trên khắp các kênh thông tin!”

“Ông bớt bớt lại đi!”, Tần Lệ khinh thường liếc nhìn Lâm Lợi Cương.

Lâm Nhã Hiên cũng giơ tay ra hiệu yên lặng, nhắc nhở: “Bố, tập trung xem tivi đi!”

Thế là, ba người họ tập trung xem tivi.

“Mục Hàn, có lẽ anh cũng biết, tiền thân của tập đoàn Phi Long chính là tập đoàn Phi Mục. Là ông chủ của tập đoàn Phi Mục, bây giờ lại phải đến tập đoàn Phi Long làm công ăn lương, còn chỉ là một bảo vệ nhỏ nhoi, trong lòng anh hẳn là rất không thoải mái, đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Chúng tôi biết sau khi tập đoàn Phi Mục sụp đổ, anh lại xuất hiện ở Sở Dương, còn đi ở rể ở nhà họ Lâm, anh ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy có phải vì muốn mượn sức mạnh của nhà họ Lâm để chờ thời trở lại hay không?”

“Đúng vậy!”

“Nghe nói anh ở nhà họ Lâm rất không an phận nhiều lần thèm muốn vẻ đẹp của em họ Lâm Phi Yến, thậm chí có một lần còn bị người nhà họ Lâm bắt tại trận?”

“Đúng vậy!”

“…”

Chỉ sau vài câu hỏi, ba người Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương lập tức sững sờ.

Sắc mặt Lâm Nhã Hiên càng trở nên u ám.

“Hừ, Mục Hàn!”, Tần Lệ thẳng tay đặt mạnh đôi đũa xuống mặt bàn, tức giận nói: “Tao không ngờ đấy, hóa ra mày lại là cái loại háo sắc như thế!”

“Mặc dù nói mày là thằng đi ở rể, nhưng Nhã Hiên nhà chúng tao đối xử với mày quá tốt, Nhã Hiên đã làm gì có lỗi với mày mà mày lại có tâm tư như thế!”

“Đúng thế!”, Lâm Lợi Cương cũng hùa theo: “Giờ thì lòi cái đuôi hồ ly ra rồi đúng không? Có phải mày cảm thấy lần phỏng vấn này chắc chắn có thể khiến mày trở nên nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền, vậy nên mới nói hết những toan tính trong lòng ra có phải không?”

“Mọi người dùng não để suy nghĩ có được không?”, Mục Hàn không vui nói: “Đoạn phỏng vấn này rõ ràng là bị chỉnh sửa rồi”.

“Cũng có thể nói, Hồ Sở Sở ác ý chắp vá để hủy hoại danh tiếng của con!”

“Người ta là phóng viên đài truyền hình thành phố, sao mà phải hại mày?”, Tần Lệ bĩu môi nói.

“Bố mẹ không biết đấy thôi, trước đây khi con còn là tổng giám đốc tập đoàn Phi Mục, Hồ Sở Sở dựa vào thân phận thực tập sinh đến phỏng vấn con, nhưng thực tập sinh này lại không an phận, còn quyến rũ con rồi bị con tố giác, sau đó bị thu hồi, hủy bỏ giấy phép phóng viên và tư cách hành nghề, vậy nên cô ta vẫn luôn ôm mối hận trong lòng!”

Mục Hàn giải thích: “Con đoán là người phụ nữ này lại dựa vào việc dâng hiến cơ thể mới có thể leo lên rồi trở thành phóng viên vàng của đài truyền hình thành phố nhanh như vậy!”

“Hóa ra là như thế!”, nghe thấy Mục Hàn giải thích, Lâm Nhã Hiên thở phào nhẹ nhõm: “Người phụ nữ này đúng là độc ác!”

“Mày đúng là đắc tội với không ít người!”, Tần Lệ không vui, cười nhạo: “Đài truyền hình thành phố đấy, nếu người ta đã phát sóng thì cũng là đại diện cho Chính phủ để lên tiếng”.

“Bây giờ nhất định cả cái Sở Bắc đều đã biết tới đoạn phỏng vấn của mày rồi!”

Đúng vào lúc này, chuông điện thoại của Lâm Nhã Hiên vang lên.

Là Phương Viên gọi tới.

Vừa nhận điện thoại, Phương Viên đã hỏi dồn dập: “Nhã Hiên, cậu giúp mình hỏi Mục Hàn xem anh ta bị cái gì thế, lẽ nào không biết đây là phỏng vấn của đài truyền hình thành phố hay sao?”

“Anh ta dám ăn nói lung tung như thế trước ống kính máy quay, danh tiếng của tập đoàn Phi Long đều bị Mục Hàn hủy hoại hết rồi!”

Lâm Nhã Hiên bất lực, chỉ đành thuật lại một lần những gì Mục Hàn vừa giải thích cho Phương Viên nghe.

Phương Viên nghe xong mới bừng tỉnh, nói: “Mình biết ngay mà, Mục Hàn chỉ là một tên đi ở rể, anh ta cũng không phải đồ ngốc, sao có thể nói năng như thế trước ống kính được!”

“Nhưng mà, Nhã Hiên, bọn cậu phải cẩn thận một chút, bây giờ đang là thời đại internet, tin tức cực kỳ phát triển, Mục Hàn xảy ra chuyện lớn như thế, mấy anh hùng bàn phím kia nhất định sẽ bám riết không tha!”

“Cảm ơn cậu, Phương Viên!”, Lâm Nhã Hiên nói.

Đúng như những gì Phương Viên nói, nội dung đoạn phỏng vấn của Mục Hàn nhanh chóng làm dấy lên những làn sóng lớn.

Các trang mạng lớn của Sở Bắc đều đồng loạt đăng tải đoạn video phỏng vấn Mục Hàn, dưới phần bình luận có tới hơn mười nghìn lượt phản hồi, toàn bộ đều là mắng chửi Mục Hàn.

Thậm chí, còn có cư dân mạng tìm được thông tin gia đình Mục Hàn.

Lúc Lâm Nhã Hiên đi làm còn bất ngờ phát hiện ra chiếc Mercedes-Benz S-Class đã bị người ta tạt sơn.

Thậm chí trước cửa công ty Thiên Thành cũng có mấy phần tử cực đoan ném đá, đập vỡ cửa kính, gây ra những ảnh hưởng không tốt cho mọi hoạt động bình thường.

Mỗi bước Tần Lệ đi cũng chẳng dễ dàng gì.

Ra ngoài mua thức ăn cũng bị người lạ chỉ chỉ trỏ trỏ.

Còn bị một số kẻ lòng dạ xấu xa bám đuôi, khiến Tần Lệ sợ tới mức hoảng hốt chạy thẳng về biệt thự Hoàng Đình số 1, đóng cửa kín bưng.

Chuyện Lâm Lợi Cương là con ma cờ bạc cũng bị bại lộ.

Dù là trong cuộc sống hay là trong hiện thực, cả nhà Lâm Nhã Hiên đã hoàn toàn trở thành chuột qua đường bị người người đuổi đánh.

Để bảo vệ sự an toàn cho cả nhà Lâm Nhã Hiên, mấy ngày nay Mục Hàn không tới tập đoàn Phi Long làm việc mà chỉ quanh quẩn trong biệt thự Hoàng Đình số 1.

“Đều tại mày!”, Tần Lệ càng nghĩ càng tức, nói với Mục Hàn với vẻ bực dọc: “Mày mau chóng nghĩ cách làm chuyện này lắng xuống đi, nếu không bọn tao đều không dám ra khỏi cửa!”

“Đúng thế!”, Lâm Lợi Cương cũng oán trách: “Tao thì càng thảm hơn, vừa ló mặt đã bị người ta bám theo!”

“Đúng đó!”, Lâm Nhã Hiên cũng nói: “Cứ để mọi chuyện tiếp diễn như thế này cũng không phải cách!”

“Vợ à, mọi người cứ nhẫn nại hai ngày trước đã, anh sẽ dẹp yên chuyện này”. Mục Hàn nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Muốn giải quyết thì phải tìm người gây ra rắc rối, anh phải đi tìm Hồ Sở Sở để nói chuyện!”

Lúc này.

Đài truyền hình thành phố.

Hồ Sở Sở đã biết được từ trên mạng rằng bây giờ cả nhà Mục Hàn đang bị bạo lực mạng bao vây, thậm chí còn bị người ta tìm ra địa chỉ, cuộc sống chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, điều này khiến cho Hồ Sở Sở vô cùng hả hê.

 

Cô ta vui vẻ nói: “Mục Hàn ơi Mục Hàn, bây giờ anh cũng coi như hiểu rõ kết cục của việc đắc tội với phụ nữ rồi nhỉ?”

Đúng vào lúc này, có người gọi điện thoại tới cho Hồ Sở Sở.

“Alo, tôi là Mục Hàn!”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng của Mục Hàn: “Tôi cho cô một cơ hội, xóa bỏ đoạn video phỏng vấn mà cô chỉnh sửa bậy bạ đã gây ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của mọi người trong gia đình tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với cô!”

“Ô, anh đang uy hiếp tôi đấy à?”, Hồ Sở Sở cười nói: “Không ngờ mấy năm qua rồi mà anh vẫn còn nhớ số điện thoại của tôi! Xem ra năm đó anh chỉ giả vờ đoan chính, có ham muốn nhưng lại không có gan mà thôi!”

“Nhưng bây giờ thời thế thay đổi rồi. Một thằng bảo vệ nhỏ bé như anh, Hồ Sở Sở tôi chẳng coi ra gì đâu! Anh dẹp cái tâm tư đấy của mình đi!”

“Tôi không có hứng thú gì với cô”, Mục Hàn cười nhếch mép: “Tôi muốn tìm số điện thoại của ai là chuyện vô cùng dễ dàng”.

“Hồ Sở Sở, cô nghe đây, cùng một câu nói, tôi không muốn nhắc lại thêm lần thứ hai đâu!”

“Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”, Hồ Sở Sở càng thêm đắc ý: “Nếu như anh cầu xin tôi tử tế thì có thể tôi sẽ tha cho anh một lần!”

Bình Luận (0)
Comment