Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 410

Chương 410: Sự sỉ nhục đến từ nhà họ Lâm ở Sở Dương

Mục Hàn nghi hoặc đưa tay nhận giấy chứng nhận ly hôn.

Anh mở ra xem, thông tin ly hôn giữa Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn được ghi trên đó, ngay cả ảnh cũng đã được dán cả rồi.

Lại nhìn con dấu trên đó vậy mà đúng là thật.

“Ha ha, thật nực cười!”, Mục Hàn không biết nên khóc hay cười: “Nhà họ Lâm các người giỏi lắm, nhân lúc đương sự là tôi không có mặt vậy mà lại dám làm giấy ly hôn cho tôi”.

“Mục Hàn, nếu cậu đã nhận giấy ly hôn với Nhã Hiên rồi thì kể từ bây giờ coi như người lạ, mỗi người một nơi. Từ bây giờ, tôi mong cậu đừng bám lấy Nhã Hiên nhà chúng tôi nữa”.

Bà cụ Lâm nghiêm túc nói.

“Mấy người tưởng giúp tôi lấy giấy ly hôn là có thể ngăn cản tôi được sao? Đúng là nực cười!”, Mục Hàn lạnh lùng khịt mũi nói: “Tôi chỉ muốn biết lúc nhận giấy ly hôn này, Nhã Hiên có đồng ý hay không?”

“Đương nhiên Nhã Hiên đã đồng ý rồi, nếu không mày cho rằng làm sao mà thuận lợi lấy giấy ly hôn được đây?”, Lâm Long vội cướp lời.

“Câm miệng!”, Mục Hàn liếc xéo Lâm Long: “Tôi có hỏi anh không?”

Mục Hàn nhìn bà cụ Lâm với vẻ đầy thắc mắc.

Đôi mắt bà cụ Lâm lóe sáng, gật đầu và nói dối trắng trợn: “Nhã Hiên đồng ý rồi!”

“Không!”, Mục Hàn lắc đầu: “Tôi không tin!”

“Trừ khi Lâm Nhã Hiên tự mình nói!”

Đúng là một thằng nhóc khó nhằn!

Bà cụ Lâm nhất thời nghẹn lời, nháy mắt ra hiệu với Lâm Long.

Ý bảo Lâm Long mau tìm cách.

“Hay là chúng ta bảo Lâm Nhã Hiên đến đây đối chất với hắn đi”, Lâm Long ghé sát tai bà cụ Lâm thì thầm: “Dù sao giấy ly hôn cũng nhận rồi, ván cũng đã đóng thuyền, chúng ta còn sợ gì nữa?”

“Cháu nói đúng”, bà cụ Lâm gật đầu.

Sau đó bà ta lập tức gọi điện thoại cho Lâm Nhã Hiên.

Nhưng lúc này, Lâm Nhã Hiên đang bận rộn với công việc của tập đoàn Thiên Thành nên hoàn toàn không có thời gian để ý tới bà cụ Lâm.

Nhất là chuyện thừa nhận ly hôn trước mặt Mục Hàn.

“Cậu cũng thấy rồi đấy, Lâm Nhã Hiên hoàn toàn không thèm tới đối chất với cậu”, bà cụ Lâm huơ chiếc điện thoại vẫn chưa gọi được trong tay, tự biên tự diễn nói: “Nhã Hiên không bắt máy, chắc cậu cũng hiểu ý nó rồi. Hai người đã nhận giấy ly hôn nên nó cũng không muốn liên quan gì đến cậu nữa!”

“Mục Hàn, nếu như cậu vẫn cần thể diện thì nên biết khó mà lui đi”.

“Hừ!”, Mục Hàn xem thường đáp: “Đây chỉ là lời từ phía mấy người!”

“Tin hay không tùy cậu!”, bà cụ Lâm tiếp tục khuyên răn: “Mục Hàn, cậu nên biết bây giờ Nhã Hiên đang là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Thành, giá trị của bản thân nó lên tới mấy chục tỷ. Hơn nữa, sau lưng còn có tập đoàn Phi Long đầu tư, trong tương lai không xa giá trị của nó có khi lên tới mấy trăm tỷ”.

“Cậu xem lại mình đi, ngoài việc làm đội trưởng đội bảo vệ nhỏ nhoi của tập đoàn Phi Long thì còn có thành tựu nào nữa không?”

“Sự chênh lệch giữa cậu và Nhã Hiên chỉ càng ngày càng lớn”.

“Cho nên, hai người hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới!”

“Ly hôn là sự lựa chọn đúng đắn nhất!”

Lời của bà cụ Lâm khiến Mục Hàn không nhịn được mà bật cười: “Nếu không có tôi thì sao Nhã Hiên có thể phát triển tốt như vậy?”

“Ồ, mới mấy tháng không gặp mà tật xấu ba hoa khoác lác của mày vẫn không thay đổi nhỉ”, Lâm Long bĩu môi: “Mày tưởng rằng Nhã Hiên phát triển tốt như này là nhờ mày sao?”

“Phải, đều là tôi cho cô ấy”, Mục Hàn gật đầu.

“Đúng là nói khoác không biết ngượng mồm!”, bà cụ Lâm thở hổn hển, tức giận nói: “Mục Hàn, tôi biết, để Nhã Hiên ly hôn ở sau lưng cậu, kể từ bây giờ cậu đã mất đi sự che chở của nhà họ Lâm, cuộc sống sau này cũng sẽ gặp trở ngại”.

“Nhưng cậu yên tâm, chúng tôi đã sớm chuẩn bị hết cả rồi”.

Bà cụ Lâm ra hiệu với Lâm Long.

Lâm Long biết ý, lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Mục Hàn: “Mục Hàn, đây là tờ chi phiếu trị giá mười triệu tệ, cậu có thể đổi tiền ở ngân hàng bất cứ lúc nào”.

“Có mười triệu này, cuộc sống sau này của cậu xem như vô lo vô nghĩ rồi”.

Không phải nhà họ Lâm hào phóng, mà là họ đang tính toán cẩn thận.

Tốn mười triệu để Mục Hàn rời xa Lâm Nhã Hiên.

Mà tương lai không xa, giá trị của Lâm Nhã Hiên còn lên tới con số trăm tỷ. Khi đó, bọn họ có thể nhận được đền đáp nhiều gấp mấy lần.

Thậm chí có thể giúp nhà họ Lâm ở Sở Dương trở thành gia đình giàu sang quyền thế ở tỉnh.

Đối với nhà họ Lâm mà nói thì việc tốn mười triệu này rất đáng.

“Cuộc hôn nhân giữa tôi và Nhã Hiên chỉ đáng mười triệu thôi sao?”, Mục Hàn vừa tức giận vừa thấy nực cười.

Bản thân là Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm trong tay hơn một nửa quyền lực và tài sản của thế giới. Nếu để người khác biết hôn nhân của anh lại bị mua đứt chỉ với mười triệu thì chẳng phải sẽ khiến người khác kinh hãi sao?

Thế nhưng trong mắt nhà họ Lâm, sự xem thường trong lời nói của Mục Hàn lại mang ý nghĩa khác.

Bà cụ Lâm tức giận: “Mục Hàn, cậu đừng quá đáng! Đi ăn xin mà còn đòi xôi đậu!”

“Đúng vậy!”, Lâm Long cũng vội hùa theo: “Mười triệu là đủ để nửa đời sau của mày không phải lo ăn lo mặc rồi. Mày đừng tự đào hố chôn mình nữa, tham cái nhỏ thì mất cái lớn!”

“Hừ! Tôi chẳng thèm quan tâm đến mười triệu cỏn con này đâu!”, Mục Hàn cười khẩy, nói: “Nhưng việc mấy người khiến tôi và Nhã Hiên ly hôn, tôi sẽ tự mình đi tìm Nhã Hiên và hỏi rõ cô ấy!”

Dứt lời, Mục Hàn ra khỏi nhà họ Lâm.

Sau khi ra khỏi cửa, Mục Hàn nhận ra vì bản thân tức giận quá mà quên mất mình vẫn còn cầm tờ chi phiếu mười triệu trong tay.

“Với tôi thì mười triệu cũng chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi”.

Mục Hàn xé chi phiếu ra làm hai, rồi vứt nó đi.

Mà Mục Hàn không hề hay biết, sau khi anh đi.

Một kẻ lang thang đầu đường xó chợ lại tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.

Hắn cầm lên hai nửa của tờ chi phiếu vừa bị Mục Hàn xé rách, thấy trên đó có viết mười triệu tệ liền bật cười hớn hở, khoa tay múa chân.

“Vừa nãy Mục Hàn cầm tờ chi phiếu đi rồi phải không?”, sau khi Mục Hàn rời đi, bà cụ Lâm mới phản ứng lại, tỏ vẻ khinh thường nói: “Miệng thì quang minh chính đại không chịu nhận, nhưng khi thấy mười triệu thì lại hớn hở cầm đi?”

“Cháu thấy Mục Hàn này là kẻ hai mặt”, Lâm Long cũng nói: “Vừa muốn lấy tiền, vừa muốn giữ thể diện. Làm gì có chuyện tốt chọn cả hai thứ được chứ?”

“Nhưng Mục Hàn này cũng rất vô lại, chúng ta nên đề phòng một chút”, lúc này, bà cụ Lâm lại nói: “Bà thấy tám, chín phần là cậu ta sẽ đi tìm Nhã Hiên”.

“Chi bằng chúng ta thay Nhã Hiên tìm vệ sĩ, suy cho cùng, Nhã Hiên cũng là đại gia có giá trị bản thân lên tới mấy trăm tỷ, ra đường không có vệ sĩ đi theo, bà rất lo lắng cho sự an toàn của nó!”

“Bà nội, thực ra việc bà sắp xếp vệ sĩ cho Nhã Lâm, mục đích chủ yếu vẫn là đề phòng Mục Hàn tới tìm nó phải không?”, Lâm Long khẽ cười: “Bà ơi, chuyện này cháu đã lo cả rồi”.

“Cháu nghe nói dạo gần đây có một nhóm binh lính mới giải ngũ từ phía biên giới, mà xuất thân đều là lính đặc chủng”.

“Trong đó có vài người lính đặc chủng nữ, võ thuật cũng không tệ, rất phù hợp để làm vệ sĩ cho Nhã Hiên!”

Bình Luận (0)
Comment