Chương 430: Mục Hàn phạm ba tội lớn
Thế là, Lâm Thù Nhi kể lại toàn bộ chuyện lễ đính hôn cho Mục Hàn nghe.
“Nhà họ Lâm thật vô liêm sỉ, dám đâm sau lưng tôi, ép gả Nhã Hiên cho người khác!”, Mục Hàn dừng tất cả mọi việc lại, vội vàng chạy đến khách sạn năm sao ở Sở Dương.
Lúc này.
Lễ đính hôn đang được tổ chức vô cùng náo nhiệt.
“Gia chủ Vu, nếu ngày mốt nữa hai đứa nó kết hôn thì tôi nghĩ sau buổi lễ đính hôn, đêm nay để hai đứa nó ở chung một phòng luôn đi!”, bà cụ Lâm không thể chờ đợi được nữa mà muốn đẩy Lâm Nhã Hiên đi luôn.
Dường như sợ chậm một bước, nhà họ Vu sẽ hối hận.
Dù sao đây cũng là nhà họ Vu ở Đông Hải!
Trở thành thông gia với họ thì sau này chắc chắn nhà họ Lâm sẽ có thể bay cao!
“Tuy cháu cũng không vội, nhưng ý này của bà cụ Lâm cũng không tệ”, mặc dù miệng nói không nóng lòng, nhưng trong mắt Vu Văn Long cũng không giấu nổi dục vọng tham lam.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lâm Nhã Hiên, Vu Văn Long đã thích cô rồi.
Hắn hận không thể ngủ với Lâm Nhã Hiên ngay lập tức.
Nhưng vì được gia đình nuôi dạy tử tế nên hắn tạm thời phải kiềm chế cơn rạo rực thèm khát.
Tối nay có được Lâm Nhã Hiên, Vu Văn Long đương nhiên rất vui mừng.
“Không! Cháu không đồng ý!”, lúc này, cuối cùng Lâm Nhã Hiên cũng thoát được sự khống chế của Lâm Long và Lâm Phi Yến để chạy ra ngoài, cô lớn tiếng nói: “Cháu không hề thích Vu Văn Long!”
“Giữ nó lại, nhanh lên!”, Tần Lệ thấy vậy liền hoảng hốt.
Vội vàng gọi Lâm Long và Lâm Phi Yến.
“Cháu đang nói lung tung gì vậy”, bà cụ Lâm lập tức nhíu mày: “Mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sao có thể để cháu tùy ý trở mặt chứ?”
“Cháu chưa đồng ý mà”, Lâm Nhã Hiên bất mãn nói: “Là mọi người ép cháu!”
Vu Trấn Quốc nhìn bà cụ Lâm bằng ánh mắt khó hiểu.
“Gia chủ Vu, để ông chê cười rồi! Con bé này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi bướng bỉnh thôi. Nhưng ông yên tâm, tôi sẽ khuyên bảo nó, xin ông hãy đợi một lát!”
Bà cụ Lâm vội vàng xin lỗi Vu Trấn Quốc, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Nhã Hiên: “Tao ép mày đấy thì sao?”
“Chuyện hôn sự của con cháu nhà họ Lâm đều do tao làm chủ, đây là quy tắc của nhà họ Lâm từ xưa đến nay!”
“Để tôi xem ai dám ép Nhã Hiên!”
Bà cụ Lâm vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến một giọng nói vô cùng uy quyền.
Dưới ánh mắt của mọi người, Mục Hàn bước vào.
Nhìn thấy Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên vô cùng vui mừng, vội vàng chạy đến bên cạnh Mục Hàn, gọi rất thân mật: “Chồng ơi!”
Khiến cả hội trường trở nên ồn ào.
Sắc mặt Vu Văn Long xanh mét.
“Anh chính là Vu Văn Long, người muốn cưới Nhã Hiên sao?”, Mục Hàn bước tới trước mặt Vu Văn Long, kéo Lâm Nhã Hiên vào lòng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thật xin lỗi, Lâm Nhã Hiên là vợ của tôi!”
“Tôi sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai nhúng tay vào!”
“Anh chính là chồng cũ của Lâm Nhã Hiên à?”, Vu Văn Long siết chặt nắm đấm.
“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu, dùng thái độ người bề trên nói: “Anh Vu – người nhà họ Vu ở Đông Hải cũng chẳng ra làm sao nhỉ! Quả nhiên là công tử bột!”
“Mày nói cái gì?”, trán Vu Văn Long nổi gân xanh.
“Hai tháng trước, anh ngủ với một học sinh cấp ba, bố mẹ người ta tìm đến nhà, anh liền dùng một triệu để đuổi họ đi”.
“Một tháng trước, anh thích một người phụ nữ đã có chồng, giấu giếm chồng người ta duy trì mối quan hệ không đứng đắn”.
“Ngay buổi tối hôm qua, anh còn đến câu lạc bộ ở tỉnh, một đêm ngủ với ba người mẫu…”
Sau khi nhận được thông báo của Lâm Thù Nhi, Mục Hàn nhanh chóng bảo Mộ Dung Phong tìm kiếm thông tin về Vu Văn Long.
Hắn gần như là một kẻ dâm loạn.
“Thế nào? Tôi không nói sai chứ?”, Mục Hàn mặc kệ Vu Văn Long, quay sang nói với bà cụ Lâm: “Bà cụ Lâm, bà luôn coi Nhã Hiên là ngôi sao hi vọng của nhà họ Lâm, bà gả cô ấy cho một tên nhân phẩm thấp kém như vậy, bà có thể yên tâm sao?”
“Hay là bà biết Vu Văn Long xấu xa, nhưng bà vẫn muốn gả Nhã Hiên đi để đạt được mục đích leo lên cành cao của mình?”
Mục Hàn nói xong câu này, cả hội trường lại xôn xao.
Mục dù Vu Văn Long xấu xa, nhưng đó đều là chuyện ở Đông Hải.
Những gia đình thượng lưu ở Sở Dương không hề biết điều đó.
Sau khi biết được cuộc sống riêng tư của Vu Văn long bại hoại như vậy, những gia đình giàu có kia vô cùng kinh ngạc.
“Bà cụ Lâm, chuyện gì đang xảy ra vậy?”, chuyện bất ngờ xảy ra khiến Vu Trấn Quốc vô cùng bất mãn, trên mặt tỏ vẻ không vui.
“Thực xin lỗi, gia chủ Vu, tôi sẽ xử lý ngay!”, bà cụ Lâm vội vàng nói.
“Không cần, tôi sẽ lo liệu!”, Vu Văn Long ngắt lời bà cụ Lâm: “Bà cụ Lâm, bà nên biết, nhà họ Vu chúng tôi có địa vị thế nào ở Đông Hải, vậy mà không ngờ trong buổi lễ đính hôn hôm nay, lại bị nhà họ Lâm các người sỉ nhục như vậy, sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này đây?”
Là một gia tộc giàu sang quyền thế ở Đông Hải, Vu Văn Long luôn tạo dựng hình tượng tốt đẹp.
Một câu nói của Mục Hàn liền khiến mọi công sức của Vu Văn Long đổ sông đổ bể.
Nhất là khi Mục Hàn ở trước mặt hắn, ôm lấy người phụ nữ hắn muốn đính hôn, mấu chốt là người phụ nữ này không hề kháng cự, điều này khiến Vu Văn Long cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Anh Vu, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, người tôi thực sự thích chính là anh ấy”, lúc này, câu nói của Lâm Nhã Hiên càng thêm dầu vào lửa: “Tôi hi vọng anh đừng dây dưa đau khổ vì tôi nữa”.
“Ha ha!”, Vu Văn Long cười lớn, kiêu ngạo nói: “Lâm Nhã Hiên, cô cũng đề cao bản thân quá rồi nhỉ?”
“Tôi đường đường là cậu chủ của nhà họ Vu, cần dây dưa đau khổ vì cô sao? Chỉ cần một câu nói của tôi thôi, có vô số cô gái chủ động leo lên giường của tôi!”
“Còn cô, nếu không phải vì mệnh cách chí âm chí thuần thì tôi sẽ lấy một người phụ nữ đã ly hôn như cô sao?”
“Nếu đã vậy thì tốt quá”, Mục Hàn nói: “Nhã Hiên, chúng ta đi thôi!”
“Đúng lại!”, Vu Văn Long quát lớn: “Trước mặt mọi người sỉ nhục nhà họ Vu chúng tôi như vậy, cứ nghĩ đi như thế là xong sao?”
Vu Văn Long ra lệnh, hàng chục vệ sĩ của nhà họ Vu trong bộ vest đen, đeo kính râm liền chặn đường Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên.
“Anh muốn thế nào?”, Mục Hàn hỏi.
“Mục Hàn, mày đã ly hôn với Lâm Nhã Hiên rồi, nhưng lại phá hỏng buổi lễ đính hôn, đây là tội thứ nhất. Tội thứ hai là sỉ nhục nhà họ Vu. Lâm Nhã Hiên đã là vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận của tao rồi, mày vẫn còn dan díu như vậy, đây là tội thứ ba”.
“Hôm nay nhà họ Vu sẽ thay pháp luật, đưa ra phán quyết trừng phạt mày!”
Vu Văn Long lớn tiếng nói.
“Đúng vậy!”, Lâm Long phụ họa theo: “Nhất định phải xử hắn!”
Có Lâm Long dẫn đầu, các gia tộc giàu sang quyền quý khác cũng hưởng ứng theo.
Mặc dù những gì Mục Hàn nói rất có thể là sự thật, nhưng so với nhà họ Vu, cái gì nặng cái gì nhẹ, trong lòng đám nhà giàu kia vẫn tự hiểu.
“Ha ha! Mạnh miệng đấy!”, Mục Hàn vui vẻ nói: “Không nói tới ba tội anh vừa liệt kê, chỉ cần nói nhà họ Vu có quyền chức gì mà đòi thay pháp luật trừng phạt người ta chứ?”
“Có gì không thể chứ?”, Vu Trấn Quốc ngồi trên xe lăn lớn tiếng nói: “Ở Đông Hải, nhà họ Vu chúng tôi chính là luật pháp!”