Chương 478: Đại nguyên soái lại là anh ta ư?
“Tư lệnh Vương, nếu cậu thích, nhà họ Sở chúng tôi cũng có thể dựng cho cậu một pho tượng ở trung tâm quảng trường tỉnh này”.
Sở Nhậm Hành trông rất hớn hở.
Bộ dạng đòi ăn đánh của cụ ta chỉ thiếu nước nói ‘Tư lệnh Vương, tôi làm tốt chứ, mau khen tôi đi!’ nữa mà thôi.
“Ha ha! Tôi thì khỏi cần!”, Vương Chung Quy lắc đầu, nói: “So sánh tôi với đại thống soái chẳng khác nào sỉ nhục đại thống soái!”
Cho dù chiến công của Vương Chung Quy chắc chắn xứng với cái danh ‘chiến thần hộ quốc’, nhưng so với Mục Hàn thì anh ta tự thấy mình hãy còn kém xa.
Vương Chung Quy quan sát xung quanh bức tượng, cuối cùng ngẩng cổ lên nhìn đầu bức tượng và không khỏi hơi nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Sở Nhậm Hành thấy vậy, đột nhiên trở nên căng thẳng, vội vàng hỏi: “Tư lệnh, bức tượng này có vấn đề gì sao?”
Nếu ngay cả Vương Chung Quy cũng không hài lòng, bức tượng này rõ ràng là một sự thất bại.
Xét cho cùng, Vương Chung Quy là một trong những người thân cận nhất xung quanh đại thống soái.
“Vấn đề quả thực rất lớn!”, Vương Chung Quy nhìn Sở Nhậm Hành nói: “Gia chủ họ Sở, tôi chỉ muốn hỏi là bức tượng này cụ xây dựng cho đại thống soái phải không?”
“Đúng vậy!”, Sở Nhậm Hành gật đầu lia lịa.
“Được rồi!”, Vương Chung Quy cười nói: “Nếu cụ nói bức tượng này xây dựng cho đại thống soái, vậy xin hỏi cụ đã từng gặp đại thống soái chưa?”
“Chưa”, Sở Nhậm Hành lắc đầu.
“Vậy cụ có biết đại thống soái trông như thế nào không?”, Vương Chung Quy lại hỏi tới.
“Tôi không biết”, Sở Nhậm Hành đột nhiên nhận ra vấn đề.
Khi Vương Chung Quy lần lượt hỏi những câu như vậy, Sở Nhậm Hành không khỏi có chút chột dạ.
Lẽ nào bức tượng này không giống đại thống soái sao? Sở Nhậm Hành thầm cảm thấy lo lắng bất an.
“Là thế này, Tư lệnh Vương”, lúc này, Sở Hùng mở miệng nói: “Tuy rằng chúng tôi chưa từng gặp đại thống soái và cũng không biết đại thống soái trông như thế nào, nhưng thái độ của nhà họ Sở chúng tôi đối với chuyện này là vô cùng nghiêm túc cẩn trọng”.
“Trước khi dựng bức tượng này, chúng tôi đã đặc biệt tham khảo vô số tài liệu và mời các chuyên gia vẽ chân dung. Sau nhiều lần nghiên cứu, cuối cùng chúng tôi đưa ra kết luận rằng tướng mạo của đại thống soái giống như bức tượng này đây!”
“Đúng, đúng, đúng!”, Sở Nhậm Hành phản ứng lại ngay lập tức và vội gật đầu: “Sự thật đúng như Sở Hùng nói đó!”
“Thật là ăn nói xằng bậy!”, Vương Chung Quy trực tiếp phủ nhận cách nói của Sở Hùng: “Tôi thực sự không biết các ông đã nghiên cứu như thế nào và đã tìm chuyên gia vẽ tranh quái quỷ nào!”
“Đại thống soái hoàn toàn không phải trông như thế này!”
“Hả?”, Sở Nhậm Hành ngẩn ra.
Sở Hùng cũng tỏ vẻ ngượng ngùng.
Cảm thấy như bị tát vào mặt.
Xét cho cùng, Vương Chung Quy là một trong những chiến thần dưới quyền đại thống soái, là người có tiếng nói nhất về diện mạo của đại thống soái.
Sở Nhậm Hành bất giác hỏi: “Tư lệnh Vương, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đại thống soái trông như thế nào được không?”
“Chuyện này ấy à…”, Vương Chung Quy suy nghĩ một chút, nhất thời không biết nên miêu tả bộ dạng của Mục Hàn như thế nào, đành nhìn đám người xung quanh quảng trường.
Vừa lúc nhìn thấy Mục Hàn xuất hiện gần quảng trường.
Mục Hàn bí mật đến theo lời hẹn của Vương Chung Quy.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Vương Chung Quy và đám người Sở Nhậm Hành đang ở cùng nhau, Mục Hàn giả vờ không biết Vương Chung Quy và lặng lẽ làm một người qua đường.
Vương Chung Quy lập tức chỉ tay về phía Mục Hàn và nói: “Đại thống soái trông giống như anh ta đó!”
“Hả?”, Sở Nhậm Hành sững sờ.
Mẹ kiếp, đây chẳng phải là Mục Hàn hay sao?
Đại thống soái trông giống như Mục Hàn?
Chẳng lẽ Mục Hàn chính là đại thống soái?
Dù sao trước đó Mục Hàn đã thừa nhận trước mặt nhà họ Sở, anh chính là đại thống soái.
Hơn nữa, điều khá lạ lùng là tại hội nghị đấu thầu đầu tư của tỉnh, Mục Hàn cứ khăng khăng nói rằng mình là người tổ chức và sẽ khiến nhà họ Sở mất tư cách tham gia.
Thực tế là nhà họ Sở đã thực sự bị các nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài.
Thêm vào đó, trùng hợp thay hôm nay Vương Chung Quy lại chỉ vào đúng Mục Hàn.
Điều này càng làm nhà họ Sở thêm hoài nghi, lẽ nào đại thống soái chính là Mục Hàn?
Dường như nhìn thấy sự hoài nghi của nhà họ Sở, Vương Chung Quy sợ lộ nên lại hừ một tiếng rồi nói với vẻ tức giận: “Nhà họ Sở các người thân là vương tộc, khi làm việc có thể mang thái độ nghiêm túc chút được không?”
“Thực sự không biết các người đã xem xét những tài liệu quái quỷ gì, mời chuyên gia vẽ tranh rác rưởi nào, mà chỉ dựa vào mấy lời lẽ trên sách vở và sự tưởng tượng của mình đã dám đoán định đại thống soái trông như thế này!”
“Tôi vừa chỉ đại một người qua đường cũng có thể nói đại thống soái trông giống như anh ta vậy!”
“Thì ra Tư lệnh Vương chỉ là chỉ đại thôi”, Sở Nhậm Hành chợt thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đại thống soái quả thực là Mục Hàn thì quá là xấu hổ rồi.
“Phải rồi!”, Vương Chung Quy như nghĩ ra điều gì, liền nói: “Tôi khuyên mấy người nên phá hủy bức tượng này đi, đừng có nịnh hót không được lại còn làm mất lòng người ta!”
“Tôi nói cho cụ biết, con người đại thống soái không thích mấy thứ a dua bợ đỡ như thế này đâu!”
“Hả?”, Sở Nhậm Hành cảm thấy hơi lạ khi nghe Vương Chung Quy nói như vậy.
Chỉ vài ngày trước, ở cổng hội nghị đấu thầu đầu tư, Mục Hàn đã nói với cụ ta là đại thống soái không thích mấy thứ rỗng tuếch như thế này.
Hôm nay, Vương Chung Quy cũng nói như vậy.
Điều này cũng trùng hợp quá rồi nhỉ?
Sở Nhậm Hành luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không biết diễn tả thế nào.
Tuy nhiên, nếu như Vương Chung Quy đã nhắc nhở như vậy, Sở Nhậm Hành đương nhiên tiếp thu ý kiến, tuyên bố trước công chúng rằng bức tượng sẽ bị phá bỏ và không được xây dựng nữa. Trung tâm của quảng trường sẽ được trả lại cho người dân.
Vương Chung Quy chỉ mong bí mật đi gặp Mục Hàn nên sau khi đi dạo một lát thì tìm đại một lý do rồi rời khỏi đám người Sở Nhậm Hành.
“Naruto!”
Sau khi Vương Chung Quy rời khỏi, Sở Nhậm Hành lập tức hét gọi tên vệ sĩ ẩn trong bóng tối vẫn luôn âm thầm đi theo mình.
Người vệ sĩ này có mật danh “Naruto”, thuộc đội ngũ hàng đầu của gia tộc họ Sở, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho Sở Nhậm Hành.
Hắn rất giỏi trong việc theo dõi và ám sát.
Sở Nhậm Hành ra lệnh: “Tôi có một nhiệm vụ cho cậu đây, cậu theo dõi thật sát Vương Chung Quy, xem cậu ấy đi đâu, làm gì và gặp những người nào!”
“Vâng, gia chủ!”, Naruto đáp lại.
Sau đó bóng người vụt sáng và biến mất trong đám đông.
Naruto đã đi theo Vương Chung Quy suốt chặng đường.
Nhìn thấy Vương Chung Quy đi đến một con hẻm hoang vắng.
Một người quay lưng về phía Vương Chung Quy, Naruto cũng không thể nhìn thấy mặt người đó.
Tuy nhiên, điều khiến Naruto ngạc nhiên là Vương Chung Quy đã trực tiếp quỳ xuống trước mặt người đàn ông đó và nói một cách lịch sự: “Vương Chung Quy – Tư lệnh của quân đoàn 88 tại chiến khu biên giới, xin kính chào đại thống soái!”
“Cái gì?”
“Hóa ra người đó chính là đại thống soái?”
Naruto thầm cảm thấy vô cùng bàng hoàng.
“Đứng dậy đi!”, lúc này, người đàn ông chậm rãi xoay người lại.
Naruto ẩn mình trong bóng tối, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt của đại thống soái.
“Đại thống soái lại chính là anh ta ư?”, Naruto lại kinh ngạc.