Chương 501: Tao nuôi lũ vô dụng chúng mày thì có ích gì
“Cái gì?”, nghe bà cụ Lâm nói vậy, Lâm Nhã Hiên chợt cau mày: “Một tháng phải kiếm được một tỷ tệ, còn không được nhờ vào sự giúp đỡ của bất kỳ ai ư?”
“Bà nội ơi, bà làm vậy không phải là đang làm khó người khác sao?”
“Có gì mà làm khó chứ?”, bà cụ Lâm bực bội hừ một tiếng nói: “Bà đã điều tra rồi, năm đó thằng nhóc này đã thành lập tập đoàn Phi Mục, từng thu được lợi nhuận hai tỷ trong vòng nửa tháng”.
“Bà bảo cậu ta kiếm về một tỷ tệ trong vòng một tháng cũng coi như đã công nhận thực lực của cậu ta rồi”.
“Cậu ta cũng không thể càng sống càng thụt lùi đúng không nào?”
“Nhưng lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ”, Lâm Nhã Hiên phản bác: “Tình hình hiện giờ của Mục Hàn cũng không thể so với trước đây được mà bà?”
“Bà không quan tâm”, khuôn mặt bà cụ Lâm kiên định nói: “Dù sao nếu thằng nhóc đó không làm được thì cháu cũng đừng hòng nghĩ đến việc tái hôn với cậu ta”.
“Nhã Hiên, đừng nôn nóng”, lúc này Mục Hàn mới cười nói: “Anh đồng ý với bà nội là được rồi”.
“Không phải chỉ một tỷ tệ cỏn con thôi sao? Cũng không phải mười nghìn tỷ, chẳng khó khăn gì”.
“…” Lâm Nhã Hiên bỗng chốc cạn lời.
Một tỷ mà chẳng khó khăn gì sao?
Lâm Nhã Hiên liếc nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt hơi hoài nghi.
Bây giờ, chỗ dựa lớn nhất của Mục Hàn chính là tập đoàn Phi Long, nếu làm theo yêu cầu của bà cụ Lâm, không nhờ vào sự giúp đỡ của người khác, Mục Hàn lại chẳng có năng lực gì, có thể kiếm được một tỷ trong vòng một tháng sao?
Chẳng lẽ là…
Lúc này, Lâm Nhã Hiên đột nhiên nghĩ tới nhà họ Sở.
Trước đó, Mục Hàn cực kỳ căm ghét nhà họ Sở, nhưng lại năm lần bảy lượt mượn danh nghĩa nhà họ Sở để giải quyết rắc rối giúp mình.
Lần này Mục Hàn nhất định sẽ tiếp tục dùng danh nghĩa nhà họ Sở để kiếm về số tiền một tỷ tệ.
Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.
Chỉ có cách này thì Mục Hàn mới có thể kiếm được một tỷ tệ chỉ trong một tháng.
Nhưng nếu như vậy thì chẳng phải đã làm trái lời của bà cụ Lâm rằng không được dựa vào sự giúp đỡ của bất cứ ai sao?
Không ngờ rằng, Mục Hàn lại vì mình mà nhiều lần phá vỡ giới hạn của bản thân.
Lâm Nhã Hiên lại càng thêm cảm động.
Lâm Nhã Hiên đâu biết rằng đối với Điện Chủ của Điện Long Vương – người nắm giữ một nửa tài sản và quyền lực trên thế giới mà nói, một tỷ tệ này chỉ là số tiền tiêu vặt nhỏ nhoi mà thôi.
“Hừ! Cậu kiếm được một tỷ thì đến nói với tôi”, bà cụ Lâm hậm hực nói.
Sau đó bà cụ Lâm bực bội rời đi.
Ba ngày sau, buổi fan meeting của Lư Vy cuối cùng đã diễn ra như dự định.
Địa điểm tổ chức tại sảnh VIP tầng một khách sạn lớn ở tỉnh.
Bởi vì độ nổi tiếng của Lư Vy nên buổi fan meeting đầu tiên đông nghịt, nhóm fans cuồng thậm chí còn gây tắc đường, chính quyền tỉnh phải điều động cảnh sát giao thông để đảm bảo xe trên các đường được lưu thông bình thường.
Cảnh tượng người người đổ ra đường như vậy đã rất lâu không xuất hiện ở tỉnh.
Trên ban công rộng lớn ở tầng hai đối diện với sảnh VIP, có hai người thanh niên mặc vest sang trọng, đang ngồi hóng gió trước lan can kính, tay cầm chiếc ly thủy tinh đế cao, vừa uống rượu vang vừa quan sát cảnh tượng fan meeting của Lư Vy.
Hai cậu ấm này chính là Tiêu Ngũ Nhạc và Kiều Dật.
Kiều Dật chỉ vào Lư Vy và nói: “Anh Tiêu, anh nhìn xem, cô ta chính là Lư Vy!”
“Quả nhiên là quốc sắc thiên hương!”, Tiêu Ngũ Nhạc khẽ gật đầu cười nói: “Người thật còn xinh đẹp hơn nhiều so với trong phim”.
“Đêm nay, tôi nhất định phải có được cô ta!”
Kiều Dật ở bên cạnh vội nói: “Chúc mừng anh Tiêu lại hạ gục được một em trinh nữ”.
Theo Kiều Dật thấy, người phụ nữ mà Tiêu Ngũ Nhạc yêu thích thì không có khả năng trốn thoát.
“Tôi sẽ nếm thử trước, nếu cảm thấy ngon thì vẫn có thể cho cậu húp canh”, khóe miệng Tiêu Ngũ Nhạc khẽ nhếch lên, bày ra vẻ mặt dâm đãng.
“Cảm ơn anh Tiêu!”, Kiều Dật cứ như vừa nhận được ơn huệ lớn.
“Các người canh chừng ở đây, sau khi buổi fan meeting của Lư Vy kết thúc thì mời cô ta đến đây, hiểu chưa?”
Tiêu Ngũ Nhạc ra lệnh với hai tên đàn em sau lưng hắn.
Buổi fan meeting ước chừng ít nhất cũng phải mất một đến hai tiếng đồng hồ, Tiêu Ngũ Nhạc không có thời gian rảnh rỗi để ngồi chờ ở đây mãi.
Buổi fan meeting của Lư Vy vô cùng sôi nổi, người hâm mộ đều rất nhiệt tình, nếu không phải Giải trí Thiên Thành cố ý kiểm soát thời gian thì e rằng sẽ kéo dài đến tận trời tối.
Cân nhắc đến sự an toàn của Lư Vy, tập đoàn Thiên Thành chỉ kéo dài buổi fan meeting trong một giờ đồng hồ.
Sau khi buổi fan meeting kết thúc, Lư Vy, trợ lý và vệ sĩ riêng đang chuẩn bị ngồi lên xe của tập đoàn Thiên Thành để trở về.
“Cô Lư, chào cô!”
Lúc này, hai người đàn ông mặc vest, đeo kính râm xuất hiện, nói với Lư Vy: “Cậu chủ của chúng tôi muốn mời cô ăn tối, mong cô nể mặt”.
“Xin lỗi!”, Lư Vy vô thức từ chối: “Buổi fan meeting đã kết thúc rồi, giờ tôi phải quay về!”
“Cô Lư, chúng tôi không phải là fans hâm mộ của cô”, hai người đàn ông lại nói: “Nhưng cậu chủ của chúng tôi rất yêu mến cô, cô nhất định phải nể mặt cậu chủ của chúng tôi”.
“Đúng rồi, cậu chủ của chúng tôi là người nhà họ Tiêu ở Đông Hải!”
“Nhà họ Tiêu ở Đông Hải?”, Lư Vy lắc đầu: “Tôi xin lỗi, tôi không quen người nhà họ Tiêu nào cả, nhờ các anh nói lại với cậu chủ của mình rằng, tôi rất biết ơn anh ta đã yêu mến, còn về việc ăn tối thì tôi nghĩ không cần thiết đâu”.
Nếu mối quan hệ xã hội rộng hơn thì chắc chắn sẽ biết đến sự khủng bố của nhà họ Tiêu.
Nhưng Lư Vy hoàn toàn chưa từng nghe nói về nhà họ Tiêu này.
Lư Vy dứt lời liền bước vào xe dưới sự nâng đỡ của trợ lý và vệ sĩ riêng, sau đó rời đi.
Chỉ để lại hai người đàn ông với vẻ mặt khó xử.
“Làm thế nào bây giờ?”
“Còn có thể làm gì nữa, trở về báo cáo với anh Tiêu thôi”.
Hai người đàn ông quay trở lại khách sạn, báo cáo sự việc với Tiêu Ngũ Nhạc.
“Hả?”, lúc này Tiêu Ngũ Nhạc đang ở trong nhà hàng Tây trang nhã, tay cầm dao nĩa, ăn bít tết rất lịch sự.
Nghe thấy hai tên đàn em báo cáo lại sự việc, lông mày của hắn đột nhiên cau lại: “Ngay cả nhà họ Tiêu mà cô ta cũng không nể mặt sao?”
Tiêu Ngũ Nhạc vẫy tay dặn dò hai tên đàn em: “Hai người lại đây”.
Thế là hai tên đàn em bước đến gần Tiêu Ngũ Nhạc.
Tiêu Ngũ Nhạc nâng dao và nĩa trong tay lên, đột nhiên đâm mạnh vào đầu của hai tên đó.
Hai tên đàn em bê bết máu trong nháy mắt.
Mặc dù họ đau đến mức ôm đầu cúi mặt như chuột chũi, nhưng hoàn toàn không dám phản kháng lại Tiêu Ngũ Nhạc.
Chỉ có thể để mặc Tiêu Ngũ Nhạc ức hiếp.
Tiêu Ngũ Nhạc vừa hung hăng đâm hai tên đàn em vừa bặm tợn chửi mắng: “Ngay cả một con đàn bà mà cũng không mời được, vậy tao nuôi lũ vô dụng bọn mày có ích gì?”
Chẳng mấy chốc, hai tên đàn em đã tắt thở dưới sự tra tấn của Tiêu Ngũ Nhạc.
Tiêu Ngũ Nhạc cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ búng tay, gọi hai tên đàn em khác vào rồi dặn dò: “Ném chúng vào bãi tha ma cho chó ăn!”
Nhìn thấy hai tên đàn em bị kéo đi, Kiều Dật ở bên cạnh cũng kinh hồn bạt vía.
Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Dật nhìn thấy hành động biến thái của Tiêu Ngũ Nhạc.
Nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy đều có cảm giác một ngày dài bằng một năm.