Chương 558 – Nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi xuất hiện rồng rồi
Sở Chí Toàn quay về thật đúng lúc!
Sở Nhậm Hành ôm lấy Sở Chí Toàn, gần như không muốn buông tay.
“Gia chủ, ông làm cháu đau đấy!”, Sở Chí Toàn bất lực nói.
“Được được! Ông buông cháu ra đây!”, lúc này Sở Nhậm Hành mới nhận ra mình hơi thất thố.
Nhưng mà, khi nghĩ đến việc Sở Chí Toàn là thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân, là cánh tay phải của đại thống soái thì sắc mặt của cụ ta lại trở nên đầy tự hào.
Cuối cùng Sở Nhậm Hành cũng buông Sở Chí Toàn ra.
Cụ ta ngắm nghía thật kỹ đứa cháu trai thứ bảy đã nhiều năm không gặp.
“Ấy?”, Sở Nhậm Hành đột nhiên phát hiện có vấn đề: “Chí Toàn à, bộ quần áo này là quân phục của cháu sao?”
“Sao trên vai lại không có huân chương và phiên hiệu của quân đội vậy?”
Theo Sở Nhậm Hành thấy, Sở Chí Toàn trở về quê hương chắc chắn phải mặc bộ quân phục hoành tráng.
Chắc chắn phải có một ngôi sao chói lọi trên vai, và trên phù hiệu tay áo cũng phải khắc logo của quân đoàn Côn Luân.
Như vậy sẽ đánh mạnh vào thị giác mọi người thuộc các phân nhánh khác của nhà họ Sở.
Tuy nhiên, điều này đã không xảy ra.
“Đúng ạ”, Sở Chí Toàn gật đầu: “Đương nhiên là quân phục rồi”.
“Vậy còn quân hàm thiếu tướng của cháu đâu, còn cả phù hiệu tay áo của quân đoàn Côn Luân nữa? Sao lại không có gì hết vậy?”, Sở Nhậm Hành cảm thấy hơi khó hiểu.
Sở Nhậm Hành đâu biết Sở Chí Toàn chỉ là một tên lính đào ngũ, chưa nói đến quân hàm thiếu tướng, cho dù là quân phục, hắn cũng không đủ tư cách mặc. Hắn có thể về nhà trong bộ đồng phục rằn ri không có gì trên đó đã là đãi ngộ tốt lắm rồi.
“Gia chủ, ông không biết đấy thôi”, Sở Chí Toàn nói dối trắng trợn: “Quân đoàn Côn Luân của cháu là quân đoàn thân cận của đại thống soái, thuộc về bí mật quân sự tối cao của Hoa Hạ. Vậy nên khi thành viên trong đó trở về quê hương sẽ không được mặc quân trang, tránh làm lộ thân phận, mang lại sự nguy hiểm cho đại thống soái!”
“Đây là quy tắc của quân đoàn Côn Luân chúng cháu!”
Sở Chí Toàn không dám nói sự thật với Sở Nhậm Hành.
Nếu để Sở Nhậm Hành biết hiện tại hắn chỉ là một kẻ đào ngũ, nhất định sẽ bị Sở Nhậm Hành tát cho lật mặt.
Vì vậy, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục mạo danh thiếu tướng quân đoàn Côn Luân, cánh tay phải của đại thống soái.
Dù sao bọn họ cũng không thể gặp được đại thống soái.
“Thì ra là như vậy”, Sở Nhậm Hành hoàn toàn không hề nghi ngờ gì, vẻ mặt cụ ta đầy đắc ý: “Vẫn là quân đoàn Côn Luân của cháu suy nghĩ chu đáo. Ai nấy đều gánh vác chức vụ quan trọng là bảo vệ đại thống soái. Nếu để lộ thân phận thì quả thực là sẽ gây nguy hiểm cho đại thống soái”.
Ngay khi Sở Chí Toàn thở phào nhẹ nhõm, Mục Hàn đột nhiên vặn lại: “Thật đúng là ăn nói lung tung!”
“Quy tắc chết tiệt gì, tại sao tôi lại không biết nhỉ?”
Địa vị thân phận của các thành viên trong quân đoàn Côn Luân đúng là rất cao, nhưng vẫn chưa đến mức phải bảo mật thân phận khi trở về quê hương.
Đối với bất kỳ người đàn ông Hoa Hạ nào, được gia nhập quân đoàn Côn Luân và trở thành người lính bảo vệ đại thống soái là một vinh dự tột bậc, chỉ với thân phận này thôi, người đó đã có thể sánh ngang với những anh hùng từng đoạt huân chương quân công.
Vì vậy, để khích lệ tinh thần cho các binh sĩ của quân đoàn Côn Luân và để họ tận hưởng cảm giác vinh quang, khi các thành viên trong quân đoàn Côn Luân trở về quê hương của họ, Mục Hàn đều khuyên họ nên mặc quân phục và trở về nhà trong tư thế ngầu nhất, để người dân quê họ biết rằng họ trở về từ quân đoàn Côn Luân.
Dù sao đây cũng là chuyện khiến gia tộc họ được nở mày nở mặt.
Mục Hàn vừa dứt lời thì toàn bộ ánh mắt lại đổ dồn về phía anh.
Sở Nhậm Hành cũng nhìn Mục Hàn với vẻ không vui lắm.
Tuy nhiên, lần này có chỗ dựa là Sở Chí Toàn, Sở Nhậm Hành tràn đầy tự tin.
Sở Chí Toàn nhìn Mục Hàn, vẻ mặt nghi hoặc: “Cậu là ai? Là người nhà họ Sở sao? Sao trước giờ tôi chưa từng gặp cậu nhỉ?”
Mục Hàn không trả lời Sở Chí Toàn, ngược lại anh hỏi: “Anh vừa nói mình là thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân, anh có giỏi thì nói lại lần nữa trước mặt tôi đi!”
“Nói thì nói, không lẽ tôi sợ cậu chắc?”, Sở Chí Toàn khịt mũi nói: “Tôi, Sở Chí Toàn, thiếu tướng quân đoàn Côn Luân, là cánh tay đắc lực của đại thống soái!”
“Anh chắc chắn chứ?”
“Tôi chắc chắn”.
“Được!”, Mục Hàn không nhịn được cười: “Nếu như anh đã chắc chắn anh chính là thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân như vậy, chắc hẳn anh cũng phải biết tôi mới đúng”.
“Anh nhìn kỹ khuôn mặt của tôi đi!”
Quân đoàn Côn Luân là quân đoàn thân cận của Mục Hàn, nếu các thành viên trong quân đoàn không nhận ra Mục Hàn thì quả thực quá buồn cười. Rõ ràng, Sở Chí Toàn hoàn toàn không phải là thành viên của quân đoàn Côn Luân.
“Chẳng lẽ cậu cũng là người của quân đoàn Côn Luân?”, Sở Chí Toàn hơi lo lắng.
Nhỡ đâu đối phương thực sự là thành viên của quân đoàn Côn Luân, thì thân phận giả của hắn chẳng phải sẽ bị lộ sao?
Trước sự chứng kiến của rất nhiều phân nhánh của nhà họ Sở trên toàn quốc, nếu bị vạch trần thân phận, không chỉ khiến nhà họ Sở ở Đông Hải mất mặt mà Sở Chí Toàn chắc chắn sẽ chết.
Đặc biệt là vẻ mặt ung dung của Mục Hàn khiến Sở Chí Toàn càng cảm thấy hoảng hốt.
Lúc này, Sở Nhậm Hành ở bên cạnh mở miệng nói: “Chí Toàn, cháu đừng có quan tâm đến đứa con hoang này!”
“Cậu ta là Mục Hàn, con trai mà cô của cháu sinh ra ở bên ngoài. Xét về vai vế, cậu ta nên gọi cháu một tiếng anh họ”.
“Cậu ta đang ăn nói linh tinh đấy, cháu đừng có nghe cậu ta nói nhảm”.
Nghe Sở Nhậm Hành nói vậy, Sở Chí Toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Không phải người của quân đoàn Côn Luân thì tốt!
Biết được thân phận của Mục Hàn, Sở Chí Toàn càng thêm khinh thường: “Em họ đúng không? Cậu là cái thá gì trong nhà họ Sở ở Đông Hải chúng tôi? Thân phận thiếu tướng quân đoàn Côn Luân của tôi lại đến lượt cậu chất vấn sao?”
“Cút sang một bên đi!”
“Vậy sao?”, Mục Hàn nhìn chằm chằm Sở Chí Toàn với vẻ mặt đầy thú vị, anh nói: “Nếu anh thật sự là thiếu tướng quân đoàn Côn Luân, anh không thể không nhận ra tôi”.
“Hoặc là anh chỉ đang nói dối mà thôi!”
Sắc mặt Sở Chí Toàn lập tức chùng xuống.
“Gia chủ, ông xem thằng ranh này, thật là quá vô lễ”, Sở Chí Minh ở một bên tức giận nói.
Vừa rồi bị Mục Hàn làm cho hoảng sợ, lúc này trong lòng Sở Chí Minh vẫn đang ôm cục tức.
“Thôi bỏ đi, đừng để ý đến cậu ta nữa, nói chuyện chính quan trọng hơn”, Sở Nhậm Hành hoàn toàn không để ý tới Mục Hàn, cụ ta dẫn theo Sở Chí Toàn đi về phía ghế chính: “Chí Toàn, mau lại đây chào hỏi cụ tổ đi!”
“Vâng”, Sở Chí Toàn gật đầu, đi theo Sở Nhậm Hành đến trước mặt Sở Quy Thiên.
Sau đó hắn cung kính hành lễ với Sở Quy Thiên: “Sở Chí Toàn xin kính chào cụ tổ, mong cụ tổ sống lâu trăm tuổi, vạn thọ vô cương!”
Sở Quy Thiên nghe vậy mừng đến mức không ngậm được miệng, vội vàng ra hiệu cho Sở Chí Toàn đứng dậy.
Thậm chí cụ ta còn cao hứng đứng lên, đưa tay đỡ Sở Chí Toàn: “Nay gia tộc họ Sở chúng ta lại xuất hiện con rồng chân chính, thật đúng là điều đáng vui mừng!”
“Mặc dù chúng ta có khối tài sản kếch xù và vô số mối quan hệ trong lĩnh vực quân sự, chính trị và kinh doanh, nhưng thế thì đã sao nào?”
“Khi con rồng chân chính xuất hiện thì toàn bộ nhà họ Sở sẽ bị chấn động!”
“Hơn nữa, cậu ấy còn là thiếu tướng của quân đoàn Côn Luân, là cánh tay đắc lực của đại thống soái!”
“Chỉ riêng thân phận này đã vượt qua bất kỳ cụ tổ nào của nhà họ Sở chúng ta trước đây, có thể nói là trước đây chưa từng có!”
Nghe Sở Quy Thiên nói như vậy khiến cho tất cả mọi người trong nhà họ Sở ở Đông Hải đều đầy vẻ kích động.
Vì dù sao phân nhánh của nhà họ Sở trên toàn quốc rất đông, nhưng chỉ có một mình Sở Chí Toàn được cụ tổ khen ngợi như vậy.