Điện Chủ Ở Rể - Mục Hàn

Chương 602

Chương 602: Thịnh Uy

Khống Cổ Cách chiếc điện thoại mà Mục Trường Sinh vẫn có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt tỏa ra từ Mục Sảng.

Một khi Mục Sảng nổi giận thì hậu quả sẽ rất đáng sợ.

Ngay cả Mục Trường Sinh cũng không gánh được.

Thậm chí lão ta đã quỳ xuống để nghe điện thoại rồi.

“Hừ! Thế còn nghe được!”, giọng nói Mục Sảng vẫn vô cùng lạnh lùng: “Tôi cho ông ba ngày, xử lý hai mẹ con thân phận thấp kém kia cho tôi. Ba ngày sau, nếu ông không xử lý được bọn họ thì tôi sẽ xử lý ông”.

Lời đe dọa của Mục Sảng khiến Mục Trường Sinh sợ đến mức run lẩy bẩy.

Bởi vì Mục Sảng có vô số cách có thể khiến người ta sống không bằng chết.

“Đúng rồi, cậu Sảng”, Mục Trường Sinh nhớ tới câu nói Mục Vấn Đạo nói với lão ta lúc trước, quyết định nói với Mục Sảng: “Thằng con hoang kia thông qua Mục Vấn Đạo, nói sớm muộn sẽ có ngày, hắn và mẹ hắn sẽ đến nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Sao cơ?”, Mục Sảng nghe thấy thế, không khỏi nổi giận đùng đùng: “Cái thằng con hoang đó vẫn chưa chịu thôi sao? Sáu năm trước bị đuổi ra khỏi nhà họ Mục thủ đô, nhưng vẫn luôn hoang tưởng có thể đặt chân vào cửa nhà họ Mục nữa! Thậm chí còn muốn đưa cả bà mẹ thấp kém của cậu ta vào nhà họ Mục!”

“Cậu Sảng, tôi đoán chắc chắn hắn cũng nghĩ thế”, Mục Trường Sinh gật đầu nói: “Hắn muốn nhân lúc ông chủ chính thức kế nhiệm chức gia chủ, dẫn theo mẹ hắn đến. Như vậy thì ông chủ cưỡi hổ khó xuống, để giữ gìn thanh danh, bắt buộc phải chính thức đón nhận hai mẹ con hắn trước mặt mọi người”.

“Tuy đôi mẹ con này thấp kém, nhưng nghĩ cũng hay lắm”.

“Hừ! Hai mẹ con cậu ta thân phận thấp kém, có tư cách gì bước vào nhà họ Mục ở thủ đô chứ?”, Mục Sảng càng cảm thấy khó chịu hơn: “Nhà họ Mục thủ đô tôi là thế gia nghìn năm đứng đầu Hoa Hạ, một thằng con hoang mà cũng hoang tưởng được ghi tên trong gia phả, đúng là nằm mơ giữa ban ngày”.

“Sáu năm trước, tên vô dụng này bị đuổi ra khỏi nhà họ Mục ở thủ đô, vậy nên vẫn không cam lòng”, Mục Trường Sinh nói: “Nhân cơ hội này bước chân vào nhà họ Mục, hắn sẽ chính thức xuất hiện trong mắt mọi người, từ đó được chú ý”.

“Cứ như vậy, hắn sẽ cảm thấy địa vị của mình trong nhà họ Mục ở thủ đô được nâng cao vọt so với sáu năm trước, chính thức trở thành cậu chủ của nhà họ Mục. Còn mẹ hắn lại càng một bước lên trời, từ đó hưởng hết vinh hoa phú quý”.

“Vậy sao?”, Mục Sảng hậm hực: “Nhà họ Mục ở thủ đô chỉ có một cậu chủ, đó chính là tôi, Mục Sảng”.

“Một thằng con hoang như cậu ta, muốn trở thành cậu chủ của nhà họ Mục ở thủ đô thì phải hỏi trước xem tôi có đồng ý hay không đã”.

“Ngày nào còn có tôi, thì hai mẹ con cậu ta vĩnh viễn đừng mong bước vào nhà họ Mục một bước”.

Nếu để Mục Vấn Đạo nghe thấy cuộc nói chuyện của Mục Sảng và Mục Trường Sinh thì sợ là sẽ khóc không được cười không xong.

Bởi vì Mục Vấn Đạo đã hiểu rõ ý của Mục Hàn, đó là dựa vào hai nắm đấm thép để đánh vào cửa nhà họ Mục ở thủ đô, thách thức quyền uy của thế gia nghìn năm đứng đầu Hoa Hạ.

Còn Mục Sảng và Mục Trường Sinh lại tự nghĩ mình tốt đẹp lắm, tưởng Mục Hàn muốn nhận tổ quy tông, thậm chí còn muốn dẫn theo Sở Vân Lệ đến từ đường tổ tiên nhà họ Mục ở thủ đô để hành đại lễ, ghi tên vào gia phả.

“Cậu Sảng yên tâm đi”, Mục Trường Sinh lại đảm bảo lần nữa: “Tôi nhất định sẽ khiến hai mẹ con hắn biến mất”.

“Tôi vẫn câu nói đó”, Mục Sảng lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cho các ông ba ngày, sau ba ngày, nếu để tôi biết hai mẹ con thấp kém này vẫn còn sống, thì các ông biết hậu quả rồi đấy”.

Nói xong, Mục Sảng cúp máy.

Kết thúc cuộc gọi, Mục Trường Sinh không dám chậm trễ, lập tức dẫn mấy đàn em đến Đông Hải.

Ở Đông Hải có sản nghiệp của nhà họ Mục ở thủ đô.

Tuy bình thường im hơi lặng tiếng, ngay cả năm mươi vương tộc của Đông Hải cũng không biết sự tồn tại của bọn họ, nhưng lúc quan trọng, thì có thể trở thành căn cứ làm việc của đám người Mục Trường Sinh.

Công ty này có tên là Thịnh Uy Khống Cổ, nhìn có vẻ rất bình thường, dường như không có bất cứ thứ gì hơn người, nhưng trên thực tế, thông qua các mánh khóe kín đáo, Thịnh Uy Khống Cổ đã nắm trong tay nguồn mạch kinh tế của Đông Hải.

Đây là chuyện mà ngay cả năm mươi vương tộc của Đông Hải cũng không làm được.

… Ở tỉnh.

Sau khi lấy được dự án trị giá trăm tỷ tệ từ chỗ Phương Viên, Lâm Nhã Hiên luôn trong trạng thái bận rộn, thậm chí có lúc ba bữa cơm một ngày cũng giải quyết luôn ở tập đoàn Thiên Thành.

Có thể thấy, để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, hoàn toàn thoát khỏi tầm ảnh hưởng của nhà họ Lâm ở Sở Dương, Lâm Nhã Hiên đã hạ quyết tâm rất lớn.

Đúng lúc công tác chuẩn bị cho thời kỳ đầu của dự án trăm tỷ tệ đang vào lúc gấp rút, Phương Viên vội vàng chạy vào tìm Lâm Nhã Hiên, vẻ mặt sốt ruột nói: “Nhã Hiên, xảy ra chuyện lớn rồi, dự án trăm tỷ tệ có vấn đề rồi!”

“Cái gì?”, Lâm Nhã Hiên không khỏi sửng sốt, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện là thế này”, Phương Viên giải thích: “Vốn dĩ lúc tập đoàn Phi Long bọn mình nhận dự án trăm tỷ tệ này, ở tỉnh không có bất cứ đối thủ cạnh tranh nào, có thể nói là tập đoàn Phi Long bọn mình giải quyết hoàn toàn, nhưng giữa đường lại xuất hiện một kẻ ngáng chân, ở Đông Hải mọc ra một tập đoàn lớn, muốn cướp dự án trăm tỷ của tập đoàn Phi Long bọn mình”.

“Rốt cuộc là tập đoàn lớn nào mà dám cướp dự án trăm tỷ tệ của tập đoàn Phi Long vậy?”, Lâm Nhã Hiên vô cùng tò mò.

Tuy chưa từng gặp ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long, nhưng Lâm Nhã Hiên cũng biết người đó có thực lực sâu không lường được, không phải người tầm thường.

Những tập đoàn tài chính dám cạnh tranh với tập đoàn Phi Long sợ là không đếm hết một bàn tay.

“Tên cái gì mà Thịnh Uy Khống Cổ, trước kia mình chưa từng nghe nói có công ty như vậy, cứ như đột nhiên mọc ra vậy”, Phương Viên nhíu mày nói: “Hơn nữa, mình kiểm tra sơ qua, Thịnh Uy Khống Cổ có tài sản rất đáng kinh ngạc, tất cả những doanh nghiệp nắm nguồn mạch kinh tế ở Đông Hải đều có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời với Thịnh Uy Khống Cổ”.

“Với tài sản của tập đoàn Phi Long bọn mình, so với Thịnh Uy Khống Cổ đúng là chả khác gì kiến và voi.”

“Kinh khủng đến vậy sao?” Lâm Nhã Hiên đã bị dọa sợ hoàn toàn.

Trong giới kinh doanh của tỉnh, tập đoàn Phi Long đã là sự tồn tại rất lớn, không ngờ so với Thịnh Uy Khống Cổ vẫn chỉ là con kiến thôi sao?

Thịnh Uy Khống Cổ to lớn đến mức nào chứ?

“Để minh xem nào”, Lâm Nhã Hiên lập tức ngồi trước máy tính, bắt đầu lạch cạch gõ chữ, tra tìm thông tin liên quan đến Thịnh Uy Khống Cổ.

Tuy nó thuộc sản nghiệp của nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng thông tin đăng ký thì hoàn toàn công khai. Vậy nên Lâm Nhã Hiên nhanh chóng tra ra được.

“Thịnh Uy Khống Cổ có vốn đăng ký là mười nghìn tỷ tệ, người đại diện pháp luật là Mục Thịnh Uy…”, Lâm Nhã Hiên đọc nhẩm những thông tin hiển thị trên trang web, bỗng trong đầu chợt lóe: “Mục Thịnh Uy?”

Lâm Nhã Hiên bỗng nhớ ra, lúc cô và Mục Hàn đi gặp Sở Vân Lệ, hình như Mục Hàn từng nói, bố ruột anh ấy chính là Mục Thịnh Uy!

“Là công ty của bố ruột Mục Hàn sao?”

Lâm Nhã Hiên không khỏi há hốc miệng.

Đây là sản nghiệp của nhà họ Mục ở thủ đô đó!

Bình Luận (0)
Comment