Chương 768: Đại tướng quân Đường Chiến
Mục Hàn không khỏi than thở.
Thật sự là có những việc không thể lường trước được.
Mục Hàn nhớ lại sáu năm về trước, trong trận chiến tiêu diệt chính quyền trước của Đảo Quốc, Inuyang Kenjiro là một tên cấp dưới nhỏ bé của Abe Seimei, sau khi Abe Seimei chạy trốn, ông ta không kịp chạy đã bị đám người Mục Hàn chặn lại, dáng vẻ cực kì sợ hãi. Mục Hàn vẫn nhớ như in đến tận bây giờ.
Nhưng người này bây giờ lại tạo thêm phiền phức lớn cho Mục Hàn.
Khiến Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
“Đại thống soái, còn một chuyện nữa. Chúng tôi nhất định phải báo cáo với anh”, hai thành viên của Long Tổ nói: “Vợ của anh là cô Lâm Nhã Hiên cùng với Tần Lệ và Lâm Lợi Cương của nhà họ Lâm đã tới nước Chiến Ưng để đợi sinh đứa bé”.
“Cái gì?”, Mục Hàn nghe xong mặt liền biến sắc.
Nếu nói trên thế gian này còn có một quốc gia khiến Mục Hàn phải kiêng dè, thì đó chính là nước Chiến Ưng.
Chiến Ưng là một quốc gia mạnh đứng đầu thế giới, nước Chiến Ưng không chỉ mạnh về quân sự, mà trên phương diện ứng chiến kẻ địch thì lại có thủ đoạn bỉ ổi, vì để đạt được mục đích mà không biết xấu hổ làm bất cứ chuyện gì.
“Ngoài ra, mẹ của anh, bà Sở Vân Lệ đang trên đường tới Đông Hải, liên minh bốn mươi nước cũng đã cử cao thủ đi chặn đường!”, hai thành viên của Long Tổ tiếp tục nói.
“Chuyện này…”, Mục Hàn không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ, đều đang gặp nguy hiểm!
“Nhưng xin đại thống soái cứ yên tâm!”, hai thành viên Long Tổ nói tiếp, khiến Mục Hàn có phần an tâm hơn: “Nếu chính phủ Hoa Hạ biết chuyện này thì nhất định sẽ không để nó xảy ra!”
“Lãnh tụ tối cao…”, Mục Hàn hỏi dò.
“Đúng, lãnh tụ tối cao đã ra chỉ thị rõ ràng, muốn đại thống soái cứ yên tâm ra tiền phương đánh trận, tiêu diệt quân địch mạnh là Điện Ma Vương cho Hoa Hạ”, hai thành viên của Long Tổ gật đầu: “Còn về hậu phương của anh, đã có chính phủ Hoa Hạ chúng tôi bảo vệ!”
“Chúng tôi đã cho người đến nước Chiến Ưng, để bảo vệ vợ của anh là Lâm Nhã Hiên”.
“Còn bên mẹ của anh là bà Sở Vân Lệ, chúng tôi cũng đã cho người đi cứu viện rồi”.
“Lãnh tụ tối cao đã ra chỉ thị, phàm là người lính ra trận vì an ninh Hoa Hạ, bất kể là tướng sĩ hay là chiến sĩ, chúng tôi đều sẽ không để bọn họ có nỗi lo đằng sau!”
“Các anh chiến đấu vì Hoa Hạ, Hoa Hạ nhất định sẽ không phụ lòng các anh!”
Nghe những lời này của thành viên Long Tổ, đám người Mục Hàn bỗng cảm nhận được nhiệt huyết sôi trào.
Dù sao, những câu nói của thành viên Long Tổ chính là đại diện cho lãnh tụ tối cao.
“Nếu các anh đã nói vậy, thì chúng tôi yên tâm rồi”, Mục Hàn nghĩ một lúc rồi lại nói: “Xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, không biết chính phủ Hoa Hạ đã cử ai đi bảo vệ mẹ và vợ tôi?”
“Thưa đại thống soái, là đại tướng quân Đường Chiến!”, thành viên Long Tổ trả lời.
“Đường Chiến?”, nghe thấy tên này, Mục Hàn cực kì bất ngờ.
Đại tướng quân Đường Chiến và Mục Hàn có mối quan hệ rất sâu sắc.
Sáu năm trước, trước khi liên minh bốn mươi nước tấn công vào Hoa Hạ, đại tướng quân Đường Chiến là lính mạnh nhất Hoa Hạ, đồng thời cũng là người có quân hàm cao nhất.
Mặc dù Hoa Hạ có đại tướng quân Đường Chiến trấn thủ, nhưng liên minh bốn mươi nước vẫn dám ồ ạt tấn công vào biên giới của Hoa Hạ, bởi vì tuy rằng Đường Chiến rất mạnh, được coi là mạnh nhất lúc bấy giờ, nhưng trên phương diện bày binh bố trận thì rõ ràng có nhiều thiếu sót.
Mà đối thủ lại không hề lo sợ trước sức mạnh của Đường Chiến.
Chính vì thiếu sót này của đại tướng quân Đường Chiến bị bộc lộ hoàn toàn trước những kế hoạch tính kế của đối thủ, nên đã khiến cho Hoa Hạ rơi vào thế bị động, thậm chí ngay cả bản thân đại tướng quân Đường Chiến cũng suýt chút nữa đã hi sinh trên sa trường.
May mà vào thời khắc quan trọng, Mục Hàn xuất hiện đúng lúc, cứu lấy Hoa Hạ.
Trước những hệ thống chiến thuật mà Mục Hàn sáng tạo ra, đại tướng quân Đường Chiến như cá gặp nước, biết nhận ra sai lầm, ngoài tứ đại chiến thần ra thì ông ta trở thành người có công lao lớn nhất trong trận đánh đó.
Sau này ban thưởng theo công lao, chiến công của Đường Chiến xuất sắc, chỉ đứng sau Mục Hàn.
Thế là được phong quân hàm đại tướng quân.
Nhưng vì đại tướng quân ra tay quá nặng, mỗi lần ra trận là tàn sát hàng loạt, người già, phụ nữ và trẻ em đều không tha, khiến cho kẻ địch kinh hồn bạt vía mà cũng khiến Hoa Hạ mang tiếng xấu.
Cho nên, sau trận chiến sáu năm về trước thì chính phủ Hoa Hạ lập tức điều đại tướng quân Đường Chiến trở về thủ đô.
Còn Mục Hàn được phong quân hàm “đại thống soái” duy nhất từ khi Hoa Hạ thành lập tới nay. Đại tướng quân Đường Chiến vẫn luôn không phục, cho rằng công lao của ông ta không hề thua kém Mục Hàn, dựa vào đâu mà Mục Hàn lại nhận được vinh quang đặc biệt như vậy.
Đại tướng quân Đường Chiến cho rằng vị trí đại thống soái phải thuộc về ông ta.
Ông ta nghĩ như vậy, mặc dù những hệ thống chiến thuật là Mục Hàn thiết kế, nhưng nếu không có Đường Chiến ông ta dũng cảm chiến đấu thì những chiến thuật đó của Mục Hàn cũng không được phát huy tác dụng.
Dù đại tướng quân Đường Chiến luôn có ý kiến bất đồng, nhưng nếu chỉ bàn về thực lực cá nhân thì trong cả Hoa Hạ, đại tướng quân Đường Chiến vẫn đứng sau Mục Hàn.
Có điều vì cùng xuất thân trong một doanh trại, nên Mục Hàn vẫn chưa chính thức giao đấu với Đường Chiến.
Vì vậy mà Đường Chiến vẫn luôn tưởng rằng thực lực của ông ta cao hơn Mục Hàn.
“Vâng, chính là đại tướng quân Đường Chiến”, hai thành viên của Long Tổ rất chắc chắn về câu trả lời này.
“Nếu đại tướng quân Đường ra trận thì tôi yên tâm rồi”, Mục Hàn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong giới quân đội của Hoa Hạ, không ai không biết đại tướng quân Đường Chiến vẫn luôn không phục đại thống soái Mục Hàn.
Sau lễ nhận quân hàm kết thúc, Đường Chiến và Mục Hàn như nước với lửa.
Nếu không phải bên phía chính phủ Hoa Hạ can thiệp thì Đường Chiến đã đánh một trận sống chết với Mục Hàn.
Giờ Đường Chiến sẵn sàng ra mặt, bảo vệ mẹ và vợ anh, điều đó chứng tỏ chính phủ Hoa Hạ đã tốn không ít công sức để thuyết phục được ông ta.
Phải biết là mặc dù Đường Chiến rất khát máu, nhưng tuyệt đối là kẻ phân rõ ân oán tư thù.
Từ chuyện này có thể thấy trước an nguy của biên giới Hoa Hạ, Đường Chiến sẵn lòng tạm thời bỏ qua mối thù cá nhân với Mục Hàn.
“Xem ra lần này tôi đã nợ Đường Chiến một mối ân huệ!”, Mục Hàn không khỏi khẽ gật đầu.
Mục Hàn cân nhắc một lúc, sau chuyện này nên trả lại ân huệ cho Đường Chiến thế nào?
Ngoài vị trí đại thống soái của anh ra, e là không có gì có thể trả nổi ân huệ này?
Lúc này, hai thành viên của Long Tổ lại nhận được tin tức.
“Xin đại thống soái cứ yên tâm”, hai thành viên của Long Tổ nhìn tin tức xong nói: “Đại tướng quân Đường Chiến đã đến nước Chiến Ưng, còn bốn đệ tử là Kim Cang, La Hán, La Sát và Tinh Túc của ông ấy đã tới cứu mẹ của anh!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy thì mối lo sau lưng đã được giải quyết, tôi sẽ dốc hết sức mình để đối phó với đội quân của Điện Ma Vương, trả lại bầu trời trong sạch cho biên giới của Hoa Hạ!”
Mục Hàn nói xong, lập tức tập hợp đội quân dưới trướng mình chuẩn bị ra trận lần nữa.
Hai thành viên Long Tổ kính cẩn chào điều lệnh trước hình bóng của đám người Mục Hàn.