Điên Đảo Hắc Bạch Chi Điên Đảo Công Thụ Hoàng Kim Định Luật

Chương 5

Bàng Giải chạy như điên!

Bàng Giải đi như bay!!

Bàng Giải đang phun lửa!

Bàng Giải đang phun ra lửa giận!!

Bàng Giải vừa chạy vừa mang theo lửa giận!

Bàng Giải sắp nổi điên!!!

Tìm không được Bạch Thỏ, Bàng Giải tại trên đường chạy hết vòng này đến vòng khác. Người đi đường đều bắt đầu khâm phục Bàng Giải! Bọn họ không phải khâm phục sự cuồng si của Bàng Giải đối với ông xã; bọn họ khâm phục là Bàng Giải dĩ nhiên có thể chạy lâu như thế mà không thấy mệt …!!!

Bàng Giải đã phẫn nộ đến mức mất đi lý trí!

Bàng Giải tay cầm khẩu súng ngắn, tại phạm vi 10 km chạy tới chạy lui. Phải đi tới đi lui trên đường khiến Bàng Giải cảm thấy rất phiền. Vậy nên, mỗi khi hắn muốn đi từ nơi này đến nơi kia, hắn liền ném ra 1 quả lựu đạn...

Ầm ầm ~~~~ rầm ~~~~~~~~~~~!!!

Đáng lẽ chính phủ phải cảm ơn Bàng Giải! Bởi vì Bàng Giải thay thành phố gỡ bỏ không ít công trình kiến trúc bất hợp pháp mà không lấy xu nào. Chỉ tiếc, Bàng Giải cũng phá hủy rất nhiều kiến trúc bình thường… Vậy nên, trong khi thị trưởng muốn tặng huân chương “Công dân hạng một” cho Bàng Giải, cục trưởng cục cảnh sát lại đập bàn, đá ghế, vung loạn 2 tay 2 chân, kêu gào thảm thiết!

“Mau đuổi theo ~~~~~~~ giết hắn cho ta ~~~~~~~~~~~ Mau bắt con cua kia lại~~~~~~~~~~~ bắn chết hắn~~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!”

Vì sao cục trưởng cục cảnh sát lại xúc động như thế?!!! Nguyên nhân rất đơn giản!!!

Trong đống công trình kiến trúc bình thường bị Bàng Giải phá hủy, có 1 khu biệt thự nhỏ của cảnh sát trưởng dùng để nuôi người tình. Sau khi nhà bị hủy, người tình khóc sướt mướt, hướng hắn kể lể. Để bảo vệ mặt mũi, cảnh sát trưởng đành phải ra lệnh, bắt tất cả cảnh sát truy đuổi Bàng Giải.

Vì vậy, thực sự chỉ là vì vậy… Bàng Giải bị toàn bộ cảnh sát trong thành phố vây bắt, chặn đường là chuyện rất bình thường!

Bàng Giải phẫn nộ!!!

Đã tìm không được ông xã Thỏ thỏ, lại còn nhìn thấy 1 đống kẻ thù không đội trời chung — cảnh sát, tâm tình của Bàng Giải cực kì khó chịu!

So sánh với phía cảnh sát thân mặc giáp, tay cầm tấm chắn và vũ khí hạng nặng, Bàng Giải chỉ mặc 1 bộ quần áo hằng ngày, tay cầm súng ngắn càng phát ra vẻ kiêu ngạo!

Bàng Giải không quan tâm có bao nhiêu cảnh sát vây quanh hắn, tiện tay ném ra 1 quả lựu đạn, phóng người chạy đi nơi khác!

Mặc dù Bàng Giải không muốn để ý tới một đống cảnh sát thế tới rào rạt như thủy triều, nhưng số lượng nhiều lắm, muốn hoàn toàn bỏ qua là chuyện vô cùng khó khăn. Rơi vào đường cùng, Bàng Giải đành phải nổ súng. Cảnh sát núp sau tấm chắn, kêu gọi Bàng Giải đầu hàng.

“Mời buông vũ khí lập tức đầu hàng ~~~~~~ mời buông vũ khí lập tức đầu hàng ~~~~~~~~ mời buông vũ khí lập tức đầu hàng ~~~~~~~~~~ mời buông vũ khí lập tức đầu hàng ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” N lần~!!!

Bàng Giải liếc mắt khinh thường ~~~! Cho ta xin!!! Các ngươi la không ngán, đại gia ta nghe đều ngán!

Đường phố chung quanh đều bị cảnh sát chặn lại, Bàng Giải không còn đường có thể đi, vậy nên Bàng Giải phát điên!

Oa nha nha nha nha nha nha nha nha nha ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!!

Bàng Giải hét ra một tiếng kinh người! Bàng Giải rốt cục, cùng lúc, bóp cò, hai khẩu súng ngắn ~~~~~ trong tay…

Đáng tiếc, ý nghĩ trong lúc phát điên của Bàng Giải đã quên một việc! Năm đó, khi Bàng Giải xuất sư, sư phụ của hắn đã từng dặn dò qua, với năng lực của Bàng Giải, tuyệt đối tuyệt đối không thể cùng lúc sử dụng 2 khẩu súng ngắn!

Nguyên nhân vì sao thì Bàng Giải đã quên hỏi, chỉ nhớ rõ sư phụ dùng một ánh mắt thương cảm, muốn nói lại thôi, nói chung là rất kỳ quái, nhìn hắn thật lâu thật lâu thật lâu thật lâu thật lâu thật lâu… Sau cùng chính là chưa nói…

Sau lại, Bàng Giải cũng lười hỏi, đơn giản dùng chân đá bay vị sư phụ đã nuôi dưỡng hắn vài chục năm, mang theo 1 đống vũ khí, trang bị cấp cao, rời nhà đi làm hoạt động xấu xa – sát thủ.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bàng Giải bóp cò!

Sau khi bóp cò, Bàng Giải mới nhớ tới hình như từng có 1 người, tuy rằng có chút ngu ngốc, hay ngẩn người, lại lười biếng, nhưng thân thủ cũng không tệ lắm, nấu ăn cũng tạm được, bề ngoài không tính quá già, thậm chí còn có thể nhìn ra vẻ khôi ngô lúc còn trẻ,người đó đúng là sư phụ của hắn, từng nói qua có một việc Bàng Giải không thể làm. Đó là việc gì…???!!!

Bàng Giải rốt cục nhớ tới!

Bàng Giải rốt cục nhớ ra việc sư phụ dặn hắn không thể làm là gì!

Bàng Giải rốt cục hiểu rõ vì sao sư phụ nói hắn không thể cùng lúc sử dụng hai khấu súng ngắn!

Thế nhưng, đợi Bàng Giải hiểu ra thì đã quá muộn!

Sau khi bóp cò, Bàng Giải mới hiểu ra!!!

Quá muộn… Quá muộn rồi…!!!!

Bàng Giải phẫn nộ rời đi…

Tập thể cảnh sát mắt chữ A mồm chữ O nhìn Bàng Giải… Bàng Giải rất muốn lần thứ hai cùng lúc sử dụng hai khấu súng ngắn dạy dỗ đám cảnh sát vừa ngu vừa ngốc này, thế nhưng sau khi nhìn lại trạng huống hiện tại của mình,Bàng Giải đành phải buông tha ý tưởng này.

Bàng Giải bị sao vậy?!

Kỳ thực Bàng Giải cũng không bị làm sao!

Bàng Giải không thiếu cái tay hay gãy cái chân…

Bàng Giải chỉ là hai chân rời khỏi mặt đất, bay về phía bầu trời…

Thực sự thực sự chỉ là bay về phía bầu trời… Mà thôi…!!!

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bàng Giải không học quá khinh công!

Bàng Giải là một sát thủ thời hiện đại!

Bàng Giải không phải là phi tặc thời cổ đại!

Bàng Giải cũng không phải là bị lựu đạn nổ bay lên trời!

Bàng Giải cũng không phải là hồn lìa khỏi xác bay lên trời!

Bàng Giải cũng không biến thành loài chim có cánh, có thể tự bay lên trời!

Bàng Giải là bị sức giật của 2 khẩu súng ngắn bắn ngược lên trời …!!!

Bàng Giải không phải cố ý muốn có vóc dáng hơi thấp một chút. Từ lúc hắn 16 tuổi đến giờ, chiều cao của hắn liền dừng lại ở con số 171 cm. Mười năm qua, cho dù hắn có làm cách gì thì cũng không nhích thêm được miếng nào!

Bàng Giải cũng không phải cố ý muốn cân nặng hơi nhẹ một chút.Từ lúc hắn 17 tuổi đến giờ, cân nặng của hắn liền dừng lại ở con số 50, 5 kg. Chín năm qua, cho dù hắn có ăn bao nhiêu thì cũng không tăng thêm dược kí lô nào!

Bàng Giải không muốn có thân hình nhẹ như chim yến, nếu không hắn đã không bị sức giật của 2 khẩu súng ngắn bắn ngược lên trời…

Bàng Giải bay xẹt qua bầu trời như 1 nghệ sĩ nhào lộn... làm cho vô số cảnh sát nhìn ngây người, chấn kinh một bầy quạ đen... khiến mọi người tập thể thét chói tai!

“Oa ~~~~~~~ah~! Có một con cua bay ngang qua bầu trời ~~~~~~~~~~~~~!!!!!!!!!!!!!!”

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bạch Thỏ quyết định lấy sắc dụ người!!!

Bạch Thỏ vẫn chưa nghĩ ra làm sao lấy sắc dụ người!!!

Bạch Thỏ xoay tròn đôi mắt to, nghĩ biện pháp lấy sắc dụ người!!!

Bạch Thỏ vẫn là nghĩ không ra biện pháp!!!

Bạch Thỏ… rất ngốc…!!!

Bạch Thỏ mếu máo chực khóc, thế nhưng Bạch Thỏ muốn bản thân phải kiên cường một chút. Vậy nên hắn không khóc! Bạch Thỏ dùng đôi mắt ngân ngấn nước nhìn một đám cướp đang đứng chắn trước mặt hắn.

Bạch Thỏ muốn thét chói tai, Bạch Thỏ muốn nổi điên, Bạch Thỏ muốn giống như Bàng Giải, dùng chân đá bay lũ cướp đáng sợ, hung hăng, cường tráng! Đáng tiếc, Bạch Thỏ là Bạch Thỏ, cũng không phải Bàng Giải. Bạch Thỏ không thể dùng nước mắt đuổi đi bọn cướp, càng không có khả năng dùng chân đá bay bọn cướp.

Bạch Thỏ rất ngốc! Bạch Thỏ bắt đầu oán trách mẹ của hắn cho hắn 1 khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại quên cho hắn 1 cái đầu thông minh.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bạch Thỏ mắt mở trừng trừng nhìn bọn cướp mang theo vẻ mặt hung tàn, ánh mắt sáng quắc chậm rãi tới gần chính mình. Bạch Thỏ cảm thấy sợ! Mỗi khi sợ hãi, Bạch Thỏ thường muốn làm 2 chuyện! Chuyện thứ nhất là chạy trốn, thứ hai là cất cao giọng, thét chói tai!

Bạch Thỏ do dự! Rốt cuộc hiện tại ta nên chạy trốn hay là thét chói tai?!!!

Bạch Thỏ quả nhiên vẫn là Bạch Thỏ! Tới khi nào ngươi mới có thể biến thông minh một chút đâu!

Bạch Thỏ không có chỗ để chạy! Chung quanh hắn vây kín lũ cướp hung mãnh. Bọn hắn muốn giết người bịt đầu mối nên không chừa 1 đường lui nào cho Bạch Thỏ.

Sau khi thấy rõ tình hình, Bạch Thỏ không thể làm gì khác hơn là buông tha ý định chạy trốn, lựa chọn thét chói tai. Bạch Thỏ che lỗ tai của mình lại, bắt đầu thét chói tai liên tục như người bị bệnh thần kinh.

Bạch Thỏ thét chói tai… Sau đó tiếp tục thét chói tai… lại tiếp tục thét chói tai… tiếp tục tiếp tục thét chói tai…!!!

Bạch Thỏ thét đến khan cả cổ họng mới dừng lại. Buông hai tay, mở mắt ra, Bạch Thỏ ngây người…!

Thi thể của bọn cướp nằm khắp nơi trên mặt đất… Đã xảy ra chuyện gì…???!!! Bạch Thỏ không rõ!

Bạch Thỏ cẩn thận kiểm tra tỉ mỉ mỗi một thi thể, phát hiện tất cả bọn cướp đều trợn tròn mắt, bên trong còn có 1 vòng xoắn ốc nhìn như nhang muỗi đang chuyển động... Thật kỳ quái ~~~~~!!!!

Bạch Thỏ ngồi xổm xuống trước mặt tên cầm đầu, dùng chân đạp một cái, không nhúc nhích ~! Lại dùng chân đạp thêm cái nữa. Vẫn không nhúc nhích ~! Chết thật rồi ~~~~~~ tốt quá ~~!!! Bạch Thỏ hài lòng!

Bạch Thỏ rốt cục phát ra uy lực của thỏ, hung hăng dùng chân chà đạp khuôn mặt vừa tròn vừa dẹt của tên cầm đầu. “Ta đạp ~ ta đạp ~ ta tiếp tục đạp!!!” Bạch Thỏ đang đạp vui vẻ, không ngờ lại đạp tỉnh tên cầm đầu!

Bạch Thỏ liền bị dọa đến thét chói tai! Tên cầm đầu của bọn cướp liền dùng biểu tình vô cùng thống khổ cầu xin Bạch Thỏ. “Người đẹp… Người đẹp… cầu xin ngươi… Chúng ta sắp bị tiếng thét chói tai của ngươi giết chết rồi…!”

Bạch Thỏ mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, trợn tròn đôi mắt to… Hóa ra… Hóa ra… Là tiếng thét chói tai của ta đánh gục tất cả bọn cướp a ~~~~~~~~~~~~!!!!!

Bạch Thỏ rốt cục nhận ra! Bạch Thỏ nhận ra mình có 1 tài năng rất hay! Đó chính là ——

Nước mắt dìm không chết ngươi, ta liền dùng tiếng thét chói tai giết chết ngươi!!!!!

Dùng tiếng thét chói tai giết chết ngươi…

Dùng tiếng thét chói tai giết chết ngươi…

Dùng tiếng thét chói tai giết chết ngươi…

Âm thanh vang vọng không ngừng…

Tài năng này tuyệt thật đó ~~~~~!!! Bạch Thỏ hài lòng nhảy nhót đi về phía trước!

Bạch Thỏ đạp lên thi thể của bọn cướp, chạy ra ngoài đường! Bạch Thỏ cất cao giọng gọi: “Bà xã ~~~~~~ Bàng Giải ~~~~~~~~~~~ ta rất nhớ ngươi ~~~~~~ ngươi ở nơi nào ~~~~~~~~~~~!!!!!”

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bạch Thỏ chạy thoát, tên cầm đầu liền nóng nảy! Hắn hung hăng đạp tỉnh mớ thi thể còn đang nằm trên mặt đất, phẫn nộ rống to!! “Các ngươi không muốn sống sao ~~~~ mau bắt người đẹp lại ~! Không thì liền chờ con cua kia đến đem toàn bộ chúng ta răng rắc đi~~~~~!!!”

Tên cầm đầu của bọn cướp dẫn đầu, vén lên đôi chân vừa ngắn vừa thô đuổi theo Bạch Thỏ. Các thi thể nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất cũng thu hồi đôi mắt hình nhang muỗi có thể nói là đáng yêu lại, đồng dạng vén lên đôi chân vừa ngắn vừa thô đuổi theo.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bạch Thỏ chạy như điên! Trái tim của Bạch Thỏ bay về phía Bàng Giải…!

Bạch Thỏ vừa chạy trốn vừa kêu tên Bàng Giải. Phía sau hắn là nguyên 1 đám cướp đang đuổi theo sát nút. Bạch Thỏ không để ý tới bọn chúng, phát huy năng lực của thỏ, dễ dàng chạy về phía trước.

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bàng Giải bay ở trên trời…!

Bàng Giải vừa bay ở trên trời vừa tự hỏi…!

Bàng Giải đang suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể đáp xuống mặt đất, mà không phải tiếp tục bị 1 cơn gió chỉ có cấp 6 thổi bay…!

Bàng Giải bay ở trên trời…!

Cảnh sát đuổi theo trên mặt đất…!

Bàng Giải muốn rơi xuống đất…!

Cảnh sát lại nhắm bắn hắn…!

Bàng Giải cầm 2 khẩu súng ngắn, ôm hai chân tiếp tục bay ở trên trời, bên người thỉnh thoảng xẹt qua vài viên đạn, đánh rớt không ít quạ đen đang bay bên cạnh hắn… Bàng Giải thầm than! Cảnh sát quả nhiên là cảnh sát, tài bắn súng quá tệ!

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bàng Giải vẫn còn bay ở trên trời!

Bạch Thỏ chạy trốn trên mặt đất!

Bàng Giải bỗng nhiên phát hiện Bạch Thỏ, vui mừng cực kì!

Bạch Thỏ ngẩng đầu nhìn thấy Bàng Giải đang bay trên trời, mừng rỡ vô cùng!

Bọn cướp phát hiện Bàng Giải và cảnh sát, kinh hãi!

Cảnh sát thấy bọn cướp đang điên cuồng đuổi theo Bạch Thỏ, giận dữ!

Bàng Giải nổ súng, nhắm ngay hướng bọn cướp.

Bọn cướp chết hết một mảng lớn, người sống sót tiếp tục chạy về phía Bạch Thỏ.

Trước có cảnh sát, sau có bọn cướp, Bạch Thỏ sốt ruột!!!

Bàng Giải so Bạch Thỏ càng gấp! Đó là Bạch Thỏ xinh đẹp của hắn, không thể để cho người khác đụng tới!

Bàng Giải nôn nóng, Bàng Giải nổi giận, Bàng Giải không muốn sống nữa! Bàng Giải liền nổ súng…

Bàng Giải lần thứ hai bóp cò!

Bàng Giải lần thứ hai cùng lúc bóp cò 2 khẩu súng ngắn!!

Bàng Giải lần thứ hai bị sức giật của 2 khẩu súng ngắn bắn bay!!!

Nhưng mà lần này Bàng Giải không phải hướng về phía cảnh sát hay là bọn cướp, Bàng Giải hướng về phía đám mây trắng đang trôi lơ lửng trên bầu trời. Đạn bay về phía chân trời xa thẳm, còn Bàng Giải bay về phía Bạch Thỏ!

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bạch Thỏ rất yêu Bàng Giải! Thấy Bàng Giải từ trên trời ngã xuống, Bạch Thỏ rất muốn thể hiện một chút sự săn sóc của người chồng, nhào người tới đỡ Bàng Giải.

Thế nhưng Bạch Thỏ đã quên một việc! Bạch Thỏ đã quên rằng từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng nâng quá thứ gì nặng hơn 1 miếng đâu hũ.

Bàng Giải đều không phải là một miếng đậu hũ! Bàng Giải so một miếng đậu hũ còn nặng hơn gấp trăm lần.

Bàng Giải cũng rất yêu Bạch Thỏ, vậy nên hắn không muốn dùng cân nặng nhiều hơn gấp trăm lần miếng đậu hũ của mình đi đè Bạch Thỏ, người không nâng nổi 1 miếng đậu hũ!

Đáng tiếc, Bạch Thỏ muốn đỡ Bàng Giải, thế nên hắn bị đè rất rất rất rất rất… đau!!!

Bạch Thỏ biết bị một miếng đậu hũ đè sẽ cảm thấy đau, nhưng hắn không ngờ bị một trăm khối đậu hũ đè trúng lại đau đến mức này… Bạch Thỏ mếu máo chực khóc!

Đau quá ~~~~~~~~!!!

Giơ lên đôi mắt ngập nước, Bạch Thỏ nhìn về phía Bàng Giải!

Thật tốt! Bàng Giải cũng đau đến nhe răng nhếch miệng. Bạch Thỏ liền cảm thấy cân bằng!

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Tuy rằng bị té đau điếng, Bàng Giải vẫn cảm thấy rất vui. Bạch Thỏ không có bị cảnh sát và bọn cướp đụng tới, Bàng Giải vì lý do này mà cảm thấy phấn chấn.

Bàng Giải và Bạch Thỏ cuối cùng cũng gặp lại nhau! Tiểu biệt thắng tân hôn (1), bốn phía xung quanh Bạch Thỏ và Bàng Giải lập tức xuất hiện 1 đống tim hồng bay phấp phới. Cái ôm của Bạch Thỏ và Bàng Giải đẹp đến mức khiến người phát rồ … Đáng sợ quá ~~~~~!!!

Hoa tươi ~~~~~ tiếng vỗ tay ~~~~~~~~~~~ thật muốn kết thúc ngay tại đây a ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Còn đây là Bạch Thỏ và Bàng Giải, cùng với tác giả, người vẫn khổ cực ném hoa tươi, chỉ đạo vòi phun nước, còn phải hì hục ngồi gõ bàn phím để đáp ứng tiếng lòng của độc giả ~~~~~~~~~~~~!!!!!

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Thế nhưng… Thật không biết vì sao có nhiều thế nhưng như vậy… Thế nhưng hay là muốn thế nhưng một chút, bởi vì ~~~~~~~~~~~~ bởi vì có người không thể nhìn thấy người khác vui vẻ trong khi bản thân mình đang buồn bực ~~~~~~~~~~~~~~~~ thế giới này rất phức tạp, vậy nên mọi người nhớ thông cảm cho tâm lý vừa biến thái vừa không công bình này nha~~~!!! Cùng hô to nào~~~~~~~~~~~~ thông cảm muôn năm ~~~~~~~~~~~~!!!!!

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bọn cướp nổi điên ~~~~~~~!!!

Cho ta xin ~! Một đám cướp thế mạnh người đông, hung hăng dữ tợn như chúng ta đang đứng lù lù ở đây mà các ngươi có thể làm như không thấy là có chuyện gì…?????

Quá kiêu ngạo!!! Quả thực là quá kiêu ngạo ~~~~~~~~!!!!!

Lửa giận của bọn cướp bốc lên ngùn ngụt, làm như chỉ chốc lát nữa thôi là có thể lấy lửa đốt cháy cả 1 cánh rừng!

Tuy rằng bọn cướp rất sợ Bàng Giải, nhưng thế không có nghĩa là bọn họ chịu được cảnh Bàng Giải vừa thấy Bạch Thỏ liền đem bọn họ quăng qua 1 bên.

Sự phẫn nộ như tăng thêm sức mạnh cho linh hồn tội lỗi và lòng can đảm nho nhỏ của bọn cướp!

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Cảnh sát tức lồng lộn ~~~~~~~~!!!

Đáng chết ~! Chúng ta là đại diện cho chính nghĩa, biểu tượng của ánh sáng hòa bình, các ngươi lại dám hoàn toàn quên đi sự tồn tại mãnh liệt của chúng ta…?????

Quá đáng!!! Quả thực là hơi quá đáng ~~~~~~~~!!!!!

Mặc dù còn có 1 chút lí trí, cảnh sát không chắc mình có thể giữ được bao lâu. Dường như rất nhanh sẽ phát triển đến tình trạng dùng súng bắn loạn xì ngầu.

Tuy rằng không muốn làm bị thương Bạch Thỏ vô tội, nhưng cảnh sát không đành lòng nhìn Bạch Thỏ chịu khổ, bị Bàng Giải hủy hoại.

Tâm lý âm u của cảnh sát khiến cho hạt giống “Xấu” trong lòng bọn họ bắt đầu nảy nở!

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bàng Giải và Bạch Thỏ cuối cùng cũng từ một mớ hoa tươi và tim hồng bay phấp phới về tới hiện thực. Ánh mắt lóe sáng của cảnh sát và bọn cướp khiến Bạch Thỏ hoảng sợ, Bàng Giải bùng nổ!

Bàng Giải giận dữ!!!

Bàng Giải muốn cùng Bạch Thỏ thân thiết!

Bàng Giải muốn cùng Bạch Thỏ thân thiết trong một thời gian dài!!

Bàng Giải rất muốn lập tức cùng Bạch Thỏ thân thiết trong một thời gian dài tại một nơi khôg người!!!

Thế nhưng, trước hết Bàng Giải phải làm tổng vệ sinh!!!

Mục tiêu quét dọn: bọn cướp và cảnh sát.

Bàng Giải giơ lên súng ngắn!

Nhưng súng đã hết đạn…

Bàng Giải đưa tay tìm lựu đạn!!

Đáng tiếc, lựu đạn đã bị Bàng Giải xài hết…

Toàn thân Bàng Giải mồ hôi lạnh chảy ròng ròng!!!

Ngay cả 1 cái ná bắn chim đều không tìm được…

Bàng Giải hóa đá…

Gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, cục đá Bàng Giải bắt đầu xuất hiện vết nứt, kém chút nữa là hóa thành bột phấn...

Gió mát cuốn lên một đống bụi mù trên mặt đất… Bay về nơi xa xăm… thật thê lương…!!!

Bọn cướp đắc ý cười rộ lên!

Bàng Giải ngươi cũng có ngày hôm nay~~~~!!!

Báo ứng, báo ứng ~!!!!!

Cảnh sát hài lòng cười ra tiếng!

Năm nay tiền thưởng tổng kết cuối năm có hi vọng nha ~~~~!!!

Tiền mặt ơi, tiền mặt ơi ~!!!!!

Bàng Giải vừa đổ mồ hôi vừa tiếp tục hóa đá!

Bạch Thỏ vừa ngây người vừa tiếp tục nhìn!

Bọn cướp tiếp tục tà ác tiến lại gần!

Cảnh sát tiếp tục âm hiểm vây chung quanh!

… … …!!!

Không còn đường lui…

Có thể kết thúc rồi…

Đều không phải là lỗi của tác giả…

Đều không phải là lỗi của Bàng Giải…

Đều không phải là lỗi của bọn cướp…

Đều không phải là lỗi của cảnh sát…

Tất cả là tại Bạch Thỏ ngu ngốc đem dây kéo rèm làm dây nịt...

Đột nhiên!

Thực sự rất đột nhiên!!

Một tia chớp từ trên trời giáng xuống!!!

Đột nhiên, Bàng Giải rống to!

Tiếng hét của Bàng Giải truyền khắp khu vực nằm trong phạm vi 8 km!

Bàng Giải rống to! “Ta mặc kệ!!!!!!!!”

Mặc kệ…

Bàng Giải như hiểu ra điều gì…

Bạch Thỏ khó hiểu…

Bọn cướp khó hiểu…

Cảnh sát khó hiểu…

Bàng Giải lấy tay xé áo, lộ ra lồng nực trắng nõn và hai điểm màu phấn hồng!

Quyến rũ a ~~~~~ quá kích thích!!!!!!!

Bọn cướp và cảnh sát phun ra 2 hàng máu mũi...

Bàng Giải vẫn chưa dừng lại…

Hắn cắn răng một cái, tiếp tục lột quần, lộ ra cái mông xinh đẹp và 2 chân thon dài!!

Tuyệt vời ~~~~~~ thật sự là quá kích thích!!!!!!

Bọn cướp và cảnh sát tiếp tục phun ra 2 hàng máu mũi…

Bàng Giải vẫn còn chưa dừng lại…

Bàng Giải dậm chân,  nắm lấy vật nhỏ nằm giữa 2 chân, sau đó @@@ sau đó lại ### tiếp tục $$$ tiếp tục tiếp tục *************************%$%##$$$*&#$@@%^^%$####… … …

“A… A a ~~ a a a a a a a a ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”  Tiếng rên rỉ... ngọt ngào, quyến rũ, khàn khàn, êm ái không có gì có thể hình dung  cất lên...

Người đầu tiên bỏ mình là tên tác giả đang ghé sát vào coi tình hình thực tế...

Người tiếp theo bỏ mình là một đám nhân viên hậu trường đáng thương đang dựa sát vào tác giả…

TIếp theo là, quả nhiên không hổ danh người từng trài – bọn cướp, cùng với đại diện của chính nghĩa và ánh sáng, luôn cùng thế lực tà ác đấu tranh – cảnh sát...

Bọn cướp – những người đã từng trải qua sóng to gió lớn, và cảnh sát – đại diện của chính nghĩa và ánh sáng, luôn cùng thế lực tà ác đấu tranh cùng nhau ngã vào vũng máu chảy ra từ mũi của họ...

Không nên trách Bàng Giải độc ác…

Không nên trách Bạch Thỏ quá xinh đẹp…

Có trách thì trách người bị Bàng Giải lột đồ là Bạch Thỏ…

Có trách thì trách Bạch Thỏ quá mức phối hợp Bàng Giải…

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Bàng Giải ôm lấy Bạch Thỏ chạy như bay!

Bạch Thỏ không mảnh vải che thân bị Bàng Giải ôm đi!!

Bàng Giải ngươi muốn chạy liền chạy…

Để làm chi còn chạy trở về đá cột trụ a…

Bức màn cuối cùng cũng hạ xuống…

Tấm rèm cùng với sân khấu cùng lúc sụp xuống…

Phía trên có tấm rèm, phía dưới có sân khấu!

Tác giả kéo lê một thân máu hòa với mồ hôi, chỉ huy 1 đám nhân viên hậu trường cùng với bọn cướp và cảnh sát bò... bò... bò...

Bò ra sân khấu đổ nát!

Bò ra rạp hát xiêu vẹo!!

Bò ra đường phố không còn bóng dáng của 1 căn nhà nào!!!

Bò ra thế giới có Bàng Giải và Bạch Thỏ!!!!!

Kết thúc rồi…

Kết thúc…

Sau đó muốn nhớ rõ!

Thấy con cua, phải ăn…

Thấy thỏ trắng, phải bắt…

Đừng nói chuyện với nó…

Đừng thông cảm với nó…

Kết thúc rồi…

Kết thúc…

… … …

F*ck! Vì sao còn chưa kết thúc…

Xét thấy có người nằm ngay đơ, sắp hóa thành xác chết…

Kết thúc…

Kết thúc…

Tiện tay đem thế giới phức tạp này kéo qua...

———— cuối * kết thúc ————

Lời cuối sách: xác chết nào đó nổi giận…

Tại sao vở diễn này viết hoài không xong????????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Vỡ diễn này ra đời lúc tác giả đang ở trạng thái mơ màng, đặc biệt là chương cuối này, tác gải không ngừng phát điên...

Không nên nhìn quá chăm chú …

Không nên suy nghĩ quá cẩn thận…

Đừng tới chém ta…

Không nên cho thỏ trắng ăn…

Không nên ăn con cua…

Vừa… vừa va trúng cửa… đầu óc mơ hồ…

Đường xuống âm phủ chỉ có mình ta đi …

Không ai thế thân…

Khóc...

~.~.~.~.~.~.END.~.~.~.~.~.~

Chú thích

(1) Tiểu biệt thắng tân hôn: chỉ việc xa cách một thời gian ngắn sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả lúc mới cưới
Bình Luận (0)
Comment