Diễn Giả

Chương 10


"Mặc kệ quay diễn cái gì, tất cả đều là giả, không được có tình cảm với bất cứ ai trong đoàn phim, bất kể là nam hay nữ, đặc biệt là diễn viên diễn vai phối hợp."
Vài ngày sau, ngày mười ba tháng giêng âm lịch, Giản Lâm dậy sớm đến tòa cao ốc Quảng Duyên ký hợp đồng.

Lần này cậu cuối cùng cũng thấy được tên dự án: 《 Cảnh Xuân 》.

Cảnh Xuân? Nghe như là bộ phim văn nghệ.

Giản Lâm cũng không hỏi, ký tên của mình xuống phần cuối hợp đồng rồi để bút sang một bên, La Hồng đứng bên cạnh cậu lẩm bẩm: "Khởi động máy rồi khởi động máy rồi, chuẩn bị khởi máy rồi."
Giản Lâm theo bản năng hỏi: "Ngày mấy?"
La Hồng cười ha hả: "Nhanh, trở về chuẩn bị rồi chờ điện thoại đi, chỉ cần mấy ngày thôi."
Giản Lâm gật đầu: "Vâng."
Buổi chiều, hơn hai giờ, vị khách cuối cùng của tiệm cháo rời đi ——
Giản Lai kinh hãi cơ hồ gào lên: "Diễn viên chính? Quay ba tháng?"
Chương Niệm Niệm ngỡ ngàng, thét lên: "Còn là phim điện ảnh?"
Giản Lâm bị dọa nhìn hai người: "Đúng vậy, không sai, là như thế đó.

Hai người bình tĩnh đi."
Bình tĩnh cái rắm! Hai anh em họ ôm nhau thiếu chút nữa gào đến bay nóc nhà.

Diễn viên chính! Đây chính là diễn viên chính! Còn là diễn viên chính của phim điện ảnh trên màn ảnh lớn!
A a a a a a a a!
Chương Niệm Niệm tại chỗ lập tức gửi tin cho hơn 10 đứa bạn: Anh hai của tớ siêu đẹp trai siêu soái tớ siêu yêu ảnh! Sao sao sao sao sao sao sao!
Giản Lai trực tiếp treo tấm thẻ đóng cửa lên, cởi chiếc tạp dề màu đỏ ném vào quầy thu ngân: Không tiếp tục kinh doanh! Đóng cửa! Hôm nay không khai trương nữa!
Giản Lâm dựa vào bàn ăn, cười nhìn bọn họ: "Em vừa mới ký hợp đồng, định ra nói với hai người thôi, hai người làm gì vậy?"
Chương Niệm Niệm cùng Giản Lai lại lần nữa hưng phấn mà ôm nhau, giống như hai con ếch xanh tung tăng nhảy nhót: "A a a a a a!"
Giản Lai: "Em trai tôi cuối cùng cũng có tiền đồ!"
Chương Niệm Niệm: "Anh tôi là đại minh tinh rồi aaaa!"
Hai người: "A a a a a a a!"
A xong rồi, Giản Lai đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, Chương Niệm Niệm bị ôm trong ngực dừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Tiền đóng phim bao nhiêu?"
Giản Lai vươn ngón trỏ.

Chương Niệm Niệm: "Mười vạn?"

Giản Lâm không có cố úp úp mở mở, nhấp môi cười nói thẳng: "Một trăm vạn, còn có thưởng." Một đồng thiếu kia trực tiếp xem nhẹ.

"!!!!"
Giản Lai & Chương Niệm Niệm: "A a a a a a a!"
Thật nhiều tiền! Thật nhiều tiền!
Không hổ là diễn viên chính! Không hổ là diễn viên chính phim điện ảnh!
Giản Lai kêu đến độ muốn thiếu oxy, một trăm vạn nện xuống lại càng khiến đầu váng mắt hoa.

Anh thầm nghĩ một năm 365 ngày bán cháo không biết kiếm được bao nhiêu, Giản Lâm một chỉ cần diễn một bộ phim ba tháng là có thể có một trăm vạn, còn có thưởng nữa!
Em trai mình thật trâu bò!
Chương Niệm Niệm lặng lẽ đếm số không trong lòng: một trăm vạn một trăm vạn, sáu số không! Bảy chữ số!
A a a a a a a a!
Hai anh em hưng phấn nhảy nhót, cố hỏng gào đến bốc khói, la ước chừng hơn mười phút mới dừng lại, cầm lấy hai ly nước Giản Lâm rót cho mà uống.

Giản Lai lúc này mới nhớ tới chuyện khác, hỏi: "Phim chủ đề gì?"
Chương Niệm Niệm cũng hỏi: "Tên là gì?"
Giản Lâm dừng lại động tác uống nước, bất động thanh sắc rũ mắt: "Tạm thời không thể nói, ký hợp đồng bảo mật rồi."
Giản Lai không hiểu gì: "Như vậy sao?"
Chương Niệm Niệm cho rằng bản thân rất hiểu: "Hiện tại hình như đều như vậy ấy, em từng nghe có đoàn phim quay được một nửa rồi còn không tuyên truyền, vẫn là paparazzi chụp lén mấy tấm mới biết."
Giản Lai là trụ cột trong nhà, vui vẻ quá, theo bản năng bắt đầu nhọc lòng: "Phải đoàn phim chính quy không?"
Chương Niệm Niệm: "Anh hai là đoàn phim hỗn loạn nhất, ảnh đã làm diễn viên bao nhiêu năm, sao có thể ký với đoàn phim không chính quy chứ."
Giản Lai nghĩ nghĩ: "Cũng đúng."
Giản Lai: "Vậy diễn nhân vật gì?"
Chương Niệm Niệm: "A nha, cũng đã nói cho anh là phải bảo mật, không thể nói, anh còn hỏi."
Giản Lai: "Chuyện này thì có gì."
Chương Niệm Niệm: "Đương nhiên là có cái gì, phạm lỗi sẽ bị buộc tội vi phạm hợp đồng, phải trả tiền vi phạm đó."
Giản Lai: "Em cũng biết? Sao em cái gì cũng biết thế?!"
Chương Niệm Niệm: "Em đương nhiên biết, so với anh biết nhiều hơn, em còn đu idol đó."
Giản Lâm buồn cười mà nhìn anh trai cùng em gái mình tự quyết định tự nói tự bắt bẻ lẫn nhau.

Về phần chủ đề phim điện ảnh......!
Tuy cậu cảm thấy không có gì, nhưng không cần thiết đến mức nói ngay bây giờ.


Hà tất gì làm người nhà mình cảm thấy bối rối? Giống như làm diễn viên quần chúng lâu như vật, cậu chỉ đem tiền cùng những điều thú vị về nhà, những chuyện khác, trước nay cậu đều một mình gánh vác.

Về phần sau khi quay phim xong......!
Giản Lâm: Nghĩ xa như vậy làm gì, quay phim xong rồi lấy tiền về đã.

Giản Lai dò hỏi kéo hồn Giản Lâm về: "Vậy khi nào thì em tiến vào tổ? Nếu là diễn viên chính thì sẽ ở khách sạn đúng chứ?"
Giản Lâm: "Nói là chờ mấy ngày đi, em còn đang đợi điện thoại."
"Nhanh như vậy?" Giản Lai đứng lên, xoa xoa tay: "Vậy thì phải nắm chắc."
"Dạ?"
Ngày tiếp theo, Giản Lâm rốt cuộc cũng hiểu câu "Nắm chắc" kia của Giản Lai.

Sáng sớm, cậu vừa mới xuống lầu, cửa hàng cháo còn chưa khai trương, một đám người đã gõ cửa thình thịch bên ngoài.

Giản Lâm mở cửa, nhóm lão diễn viên quần chúng đứng bên ngoài trong tay xách theo đồ vật, cười ha hả đi vào trong tiệm.

"Nghe nói Tiểu Lâm sắp được đóng vai chính?"
"Ai nha, tôi đã nói rồi, thằng bé sớm muộn gì cũng có tiền đồ."
"Tới tới tới, chúc mừng, cầm đi, chú không có gì đưa cho cháu, đi ngang qua chợ liền mua miếng thịt ba chỉ."
Giản Lai bước xuống từ trên lầu, khuôn mặt ửng hồng: "Đến sớm thế ạ, đêm qua mới nói, mọi người nhanh như vậy đã đến thì cũng quá khách khí rồi."
"Khách khí cái gì chứ! Tiểu Lâm về sau đỏ, người làm anh làm chú bác như bọn chú đây cũng có mặt mũi."
Giản Lai là người đã sớm bỏ thuốc lá để tiết kiệm tiền, hôm nay lại không biết từ nơi nào lấy ra một bao Trung Hoa bắt đầu chia: "Tới tới, ngồi xuống hết đi ạ, hôm nay trong tiệm không buôn bán, mọi người ở lại ăn đi, không cho ai về sớm hết, bữa này cháu mời."
Giản Lâm: "......"
Sau đó cậu mới biết được, Giản Lai trong một buổi tối đã gọi điện cho tất cả những người quen, thông báo khắp nơi: Em trai tôi sắp đóng vai chính! Chuyện mừng lớn, đặc biệt nói cho mọi người!
Theo lời Chương Niệm Niệm nói: Cái kiểu này chả khác gì lúc cô thi đậu A đại.

Bởi vậy, bạn bè họ hàng hay người quen đều đến tiệm, chúc mừng xong Giản Lâm lại đến chúc mừng Giản Lai, Giản Lâm phụ trách thu lễ, Giản Lai phụ trách chiêu đãi, ra ra vào vào người đến người đi, kinh doanh tạm thời bỏ qua.

Giản Lai từ lúc bắt đầu còn dở khóc dở cười đến lúc sau liền thuận lợi tiếp thu.

"Chú Vương tới rồi, chú mang cái gì đến thế?"

"Hừ, quả nhiên là tôi khoác lác, nhưng lễ hai người cũng đã có, chú đừng nhiên muốn nhận."
"Quay bộ phim này có đỏ hay không thì chú không biết, nhưng bao lì xì này thật sự đỏ."
Ba ngày sau, tiệm cháo trở lại kinh doanh bình thường.

Giản Lâm ngồi phía sau quầy thu ngân, cửa tiệm bị đẩy ra, có người bước đến.

Giản Lâm ngước mắt, nhìn thấy người tới theo bản năng liền muốn trốn đi.

Lão Từ chống khuỷa tay lên cạnh bàn, hừ cười đánh giá cậu: "Nam chính của chúng ta nhìn tôi sao lại có chút bỡ ngỡ thế?"
Giản Lâm phòng bị mà xê dịch mông, dựa về sau, mỉm cười: "Có sao ạ? Làm gì có."
Lão Từ nhướn mày: "Không có?"
Giản Lâm: "Ăn cháo sao ạ?"
Lão Từ trầm giọng, một bộ biểu tình tính sổ sau: "Không uống."
Giản Lâm phản ứng nhanh chóng, bật dậy đứng lên.

Lão Từ bị cậu chọc cười: "Cứ ngồi đi, không phải tới tìm cậu tính sổ!"
Nói rồi lấy từ trong túi một bao lì xì: "Hai ngày trước trong sở rất bận, không đến được, anh trai cậu gọi điện thoại tới nói cậu sắp đóng vai chính, hôm nay tôi vừa lúc rảnh liền đến đây chúc mừng."
Giản Lâm thở phào nhẹ nhõm, rũ mắt nhìn bao lì xì, duỗi tay muốn nhận: "Cảm......"
Lão Từ giơ tay lên, tránh đi, nhìn cậu, ít nhiều cùng muốn nói: "Cũng đã đi đóng vai chính, nếu một ngày nào đó trở thành đại minh tinh, đến lúc đó còn muốn đánh nhau không?"
Giản Lâm giơ tay, thành khẩn nói: "Ngày đó không phải cháu muốn đánh."
Lão Từ hạ tay xuống: "Biết, bằng không tôi hôm nay còn có thể đến đưa cậu bao lì xì sao? Đáng ra phải đến đưa cậu cây búa."
Giản Lâm rốt cuộc cũng cầm được bao lì xì, cười cười, khuôn mặt là biểu tình của một cậu thiếu niên: "Cảm ơn Từ cục."
Lão Từ xoay người: " Nhớ nói với anh cậu là tôi tới rồi."
Giản Lâm: "Dạ."
Lão Từ đi tới cửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay trở lại gõ quầy thu ngân: "Có câu nói, cũng coi như là tôi tặng cho cậu."
Giản Lâm: "?"
Lão Từ mở mồm muốn nói, dừng một chút, chắc là đã quên, lấy điện thoại ra từ trong túi giơ lên trước mặt, híp mắt nhìn ——
Thời gian quay về mấy ngày trước.

Lão Từ nhận được điện thoại từ Giản Lai, nghe nói Giản Lâm sắp đóng vai chính, vẫn luôn suy nghĩ nên đưa quà gì cho tốt.

Sau đó nhanh trí, nhớ tới ai là người có thể cho lời khuyên, liền gọi điện thoại cho người nọ.

Sau khi nói rõ lý do, người nọ bĩnh tĩnh: "Không biết nên đưa cái gì thì đưa tiền đi."
Lão Từ nghe xong liền phun tào: "Đây là lần đầu tiên thằng bé chính thức đóng phim, thiếu tiền lắm sao? Tôi cần lời khuyên không phải bao lì xì.

Có thể cho tôi một số gợi ý thực tế và hữu ích không, cậu tốt xấu gì cũng là ảnh đế!"
Phương Lạc Bắc: "Công việc của anh hiện tại còn bao gồm cả việc trở thành cố vấn cuộc sống cho người khác?"

Lão Từ: "......" Cái miệng này đúng là nợ hơn mười năm.

Lão Từ rút kinh nghiệm qua bao lần đấu khẩu: "Đúng vậy, tôi không làm cố vấn thì ai làm? Cậu không phải cũng là từ diễn viên quần chúng hỗn loạn đi lên sao, con đường này đi như thế nào, có bao nhiêu khó khăn cậu rõ hơn bất kỳ ai, cho lời khuyên thì sao, cậu sẽ chết sao?"
Phương Lạc Bắc ở đầu bên kia trầm mặc một lát, hỏi: "Là thằng bé nhà ai mà khiến anh để bụng như vậy."
Lão Từ thầm nghĩ cậu quản nhiều như vậy làm gì: "Buổi chiều mùng năm, thằng bé đánh nhau ấy, cái thằng bé trong thời tiết lạnh mà chỉ mặc mỗi cái áo thun ngắn tay."
Phương Lạc Bắc lại im lặng một lát, bừng tỉnh nói: "Là cậu ấy sao."
Phương Lạc Bắc: "Không có lời khuyên nào, nếu thật sự cần thì cũng chỉ có một câu ——"
"Mặc kệ quay diễn cái gì, tất cả đều là giả, không được có tình cảm với bất cứ ai trong đoàn phim, bất kể là nam hay nữ, đặc biệt là diễn viên diễn vai phối hợp."
Lão Từ nói lại câu này: "Bất kể nam nữ......"
Phương Lạc Bắc: "Đúng, bất kể nam nữ."
Lão Từ: "......" Cái lão lưu manh này!
Lão Từ ồn ào: "Quá dài, không nhớ được, cậu thêm WeChat tôi, gửi đoạn thoại tới!"
......!
Giờ phút này, lão Từ mở WeChat, bấm mở đoạn thoại.

Âm thanh của Phương Lạc Bắc giống với đêm mưa ngày hôm đó, trầm thấp nhẹ nhàng không chút phập phồng.

"Mặc kệ quay diễn cái gì, tất cả đều là giả, không được có tình cảm với bất cứ ai trong đoàn phim, bất kể là nam hay nữ, đặc biệt là diễn viên diễn vai phối hợp."
Giọng nói kết thúc, lão Từ chuyển lại cho Giản Lâm.

Lão Từ: "Đưa cho cậu, cậu cũng nhận đi." Lại nói: "Tôi không hiểu những cái đó của diễn viên, nhưng Lạc Bắc tốt xấu cũng là người từng trải, kinh nghiệm của người đi trước hy vọng sẽ hữu ích với cậu."
"Dạ, cháu biết rồi."
Giản Lâm cầm lấy điện thoại trên bàn, click mở WeChat, nhìn đoạn thoại lão Từ gửi đến.

Người từng trải không hổ là người từng trải, bốn chữ "Bất kể nam nữ" này dùng thật đúng là chuẩn xác.

Giản Lâm nghĩ đến cậu chuẩn bị tiến vào đoàn phim 《 Cảnh Xuân 》.

Có tình cảm?
Sẽ không, đóng phim mà thôi.

Mặc dù đến bây giờ cậu vẫn không biết, nam diễn viên diễn song nam chính với cậu rốt cuộc là ai.

Một tuần sau, Giản Lâm chính thức tiến tổ.

Editor: Anh công thể nào ròi cũng có ngày tự mình vả mặt mình ψ(`∇)ψ.

Bình Luận (0)
Comment