Diễn Giả

Chương 16


Giản Lâm giơ tờ thông báo đã bị cậu gấp làm đôi trong tay: "Lúc trước cậu làm trợ lý, tờ thông báo cũng kẹt ở cửa?"
Các suy đoán liên quan đến Phương Lạc Bắc, Giản Lâm không hề trộn lẫn vào với nhau.

Sau khi cậu lên phòng cũng không có quan tâm Hoàng gầy cuối cùng sẽ biến đi như thế nào, uống hai ngụm nước sau đó lấy quả cam trong vali lên, rồi ăn món tráng miệng của mình.

Đang ăn thì điện thoại trong túi vang lên.

Nhị Béo gửi đến một bao lì xì với dòng chữ "Tiểu Lâm ca vui lòng nhận cho", sau đó nhắn tiếp: Chia của.

Giản Lâm ăn cam, không tiếng động mà "Vui lòng nhận cho", trả lời: Nhận rồi.

Nhị Béo: Lực lượng có an toàn không?
Giản Lâm: An toàn.

Nhị Béo: Mày có thể đi lần nữa không?
Giản Lâm: Không.

Nhị Béo: Tao có thể lăn chưa?
Giản Lâm: Lăn.

Nhị Béo: Tạm biệt.

Lúc cậu đang tính bỏ điện thoại xuống để bóc quả cam thứ hai, thông báo hiện lên lời mời kết bạn.

Giản Lâm bấm vào, trên ghi chú có viết "Chủ nhiệm tổ sản xuất phim Cảnh Xuân", chấp nhận lời mời kết bạn.

Mới được một lúc, chủ nhiệm tổ sản xuất liền gửi liên tiếp mấy tin nhắn thoại:
"Tiểu Giản, hôm nay thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ tới Hoàng Minh lại là loại người như thế, tôi cũng có trách nhiệm."
"Bây giờ tôi đang trên đường đến, cũng đã thông báo cho các đồng nghiệp khác trong tổ sản xuất, bọn họ sẽ giúp cậu làm những việc còn lại."
"Đây là WeChat của tôi, cậu có việc gì thì cứ nói với tôi, cứ việc mở miệng, đừng sợ làm phiền."
Chủ nhiệm sản xuất nói rất khách khí, vậy hẳn là câu nói "Xử lý đi" của Lạc đại lão cũng dọa hắn sợ run người.

Đến chủ nhiệm cũng khách khí như vậy, Giản Lâm tự nhiên khó mà nói thêm gì nữa, cũng lịch sự trả lời lại vài câu.

Không bao lâu, lại có người kết bạn WeChat với Giản Lâm, kéo cậu vào đủ thứ nhóm nhỏ nhóm lớn trong đoàn phim, sau khi kéo vào nhóm lại nói cho Giản Lâm, nói Hoàng gầy vốn đã sắp xếp cho cậu một trợ lý, chủ nhiệm sợ người nọ cũng làm ra chuyện xấu, cho nên cũng đã cho hắn biến đi cùng Hoàng Minh.

Tạm thời tìm một trợ lý khác ở thành phố điện ảnh, là được người quen giới thiệu, có thể tin tưởng, đến ngày mai là có thể lại đây, hỏi Giản Lâm có tiện hay không.

Giản Lâm trả lời: Tiện ạ.

Đối phương lại hỏi: Một trợ lý có đủ không? Nếu không đủ thì để tôi thêm một người nữa.

Giản Lâm tự nhận mình cũng không phải là đại gia lái xe RV mang một đống đồ đến đoàn phim gì cả, không cần phải có nhiều người bên cạnh lúc quay phim như vậy, liền nói: Đủ ạ.

Đối phương rất khách khí: Vậy thì trợ lý ngày mai tới tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy trước, thầy Tiểu Giản cứ chuyên tâm đóng phim.


Giản Lâm: Cảm ơn.

Đối phương: Khách khí rồi, đây là chuyện nên làm.

Đây là đoàn phim, một giây trước mới hờ hững không quan tâm bạn xong, ngay sau đó đã có thể lịch sự và nhã nhặn trong vòng vài giây.

Trong đoàn phim chỉ cần loại bỏ tên khỉ ốm không an phận Hoàng Minh này, thì tất cả những bộ khác đều chuyên nghiệp.

Không chỉ có như thế, những món ăn không thể nuốt nổi trong căn tin toàn bộ đã rơi vào thùng rác, đồ ăn trong siêu thị không phải trả tiền, tất cả đều miễn phí, toàn bộ đội hậu cần trong tổ sản xuất làm việc bình thường, phát huy toàn bộ trách nhiệm của họ.

Sau khi Giản Lâm ăn cơm chiều rồi lên lầu, rảnh rỗi không có việc gì cậu liền ngồi ở mép giường chơi tung tiền xu.

Cậu để đồng tiền xu ở chỗ ngón cái bàn tay, nhẹ nhàng bắn lên bay một vòng trong không trung rồi lại giơ tay tiếp được.

Cậu không thắc mắc việc một đồng đô la này là lì xì của đoàn phim hay là thù lao đóng phim của cậu trước đó, cậu chỉ cảm thấy thật vi diệu khi có một vài thời điểm rất nhiều điều trùng hợp xảy ra: người ở tòa nhà 16 chính là Phương Lạc Bắc, Phương Lạc Bắc là diễn viên chính trong dự án của chính mình.

Mà đến ngày tiếp theo, trợ lý mà chủ nhiệm tổ sản xuất tìm cho cậu cũng là "Người quen".

Hình tượng của "Người quen" quả thật có chút lóe mắt: Bên khóe miệng có vết sẹo, trên trán dán một cái băng cá nhân, vết bầm nhẹ ở phần đuôi mắt và hai má có chút sưng.

Chủ nhiệm tổ sản xuất đối với người này rất không vừa lòng, nhưng tạm thời không tìm thấy người khác, chỉ có thể dùng tạm —— tuy rằng Trần Dương đã nhiều lần nhấn mạnh, những vết thương này đều là vết thương nhẹ do hắn lúc đi xe máy không cẩn thận té.

Giản Lâm: "Ồ." Vết thương nhẹ, té xe, không cẩn thận.

Trần Dương yên lặng nắm tay sau lưng, trong lòng vô cùng đau đớn [ một chút chết trong tim]
Đây là lần đầu gặp mặt của Giản Lâm và chủ nhiệm tổ sản xuất, trước kia ông cũng không quen biết Trần Dương, sao có thể biết được "Ân oán tình thù" giữa hai người bọn họ, thấy Giản Lâm đồng ý người trợ lý này, liền vỗ vỗ bả vai Trần Dương: "Vậy Tiểu Trần, cậu nhớ làm theo lời của thầy Tiểu Giản đi." Lại dặn dò: "Phải chịu khó một chịu, làm việc ở đoàn phim phải có một tầm nhìn sâu sắc, đặc biệt là khi làm với diễn viên chính, làm việc nhanh nhẹn một chút, đừng kéo chân của diễn viên, biết không."
Trần Dương đeo hai cái ba lô màu đen, trong tay một cái vali, đứng trước cửa phòng 1306, ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi hiểu rồi, chủ nhiệm yên tâm."
"Ừm." Chủ nhiệm không nhìn hắn nữa, quay đầu cười cười khách khí với Giản Lâm, giọng điệu nhẹ nhàng: "Vậy chúng ta trước tiên cứ sắp xếp như vậy được không?"
Giản Lâm: "Làm phiền chủ nhiệm rồi."
Chủ nhiệm: "Không phiền không phiền, đây là chuyện nên làm, tôi còn sợ rằng ở đây có chuyện gì tôi chưa sắp xếp tốt, còn gì cứ nói, còn gì cứ nói."
Giản Lâm: "Ngài khách khí rồi."
Chủ nhiệm nhìn đồng hồ: "Vậy cứ như vậy trước đã.

Tí nữa có cuộc họp từ tổ sáng tạo, tôi phải đi chuẩn bị một chút" Lại nói thêm: "Tiểu Trần ở ngay bên cạnh phòng cậu, có chuyện gì cứ tìm thằng bé." Vừa nói vừa đi lùi lại, lịch sự giơ tay lên ý bảo: "Tôi đi trước đây, không cần phải tiễn."
Giản Lâm cũng đi theo hai bước: "Chủ nhiệm đi thong thả."
Chờ cho đến khi chủ nhiệm tổ sản xuất rời đi hẳn, hành lang lâm vào một sự im lặng chết chóc, cả người Trần Dương chết cứng tại chỗ, đờ người ra nhìn Giản Lâm.

Tại sao lại là cậu ta?
Tại sao, có thể, là, cậu ta?!
Giản Lâm xoay người, cũng liếc mắt nhìn về phía Trần Dương —— nói đúng ra, là liếc mắt nhìn vết thương trên mặt hắn.

Sau đó cái gì cũng không nói mà chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Một tiếng hừ này ở trong tai Trần Dương mang theo khinh thường, giễu cợt, chói tai, thiếu chút nữa làm hắn nhảy dựng lên: "Mày mày mày mày mày......"
Giản Lâm bình tĩnh châm chọc: "Hóa ra là nói lắp."

Gặp mặt kẻ thủ, vô cùng đỏ mắt, Trần Dương mở miệng nói lại: "Mày mới nói lắp!"
Giản Lâm từ lúc bắt đầu đã rất bình tĩnh, trừ một cái nhướng mày khi mới thấy Trần Dương ban đầu, một cảm xúc dư thừa nào cũng đều không có, Trần Dương có tức vì cậu, cậu cũng chỉ bình tĩnh, nhiều nhất là động tác cầm điện thoại lên, nhẹ giọng nói: "Đổi đi."
Trần Dương đem lời này não bổ thành: Đổi trợ lý này đi.

Đùa sao? Cái chức trợ lý này không những bao ăn bao ở mà tiền lương còn 1 vạn 6 một tháng đấy!
Trần Dương theo bản năng duỗi tay muốn cướp điện thoại, Giản Lâm nghiêng người tránh, cảnh cáo nhướn mày, Trần Dương thành thật lùi về sao, nể mặt tiền lương rất biết nghe lời phải mà sửa miệng: "Vừa này tôi nói sai rồi, tôi mới là đứa nói lắp, đứa đứa đứa nói lắp." [*]
Giản Lâm mím môi vô cảm, cất điện thoại xoay người trở về phòng, ngay trước mắt Trần Dương đóng cửa phòng mình một cái.

Mạnh đến mức Trần Dương muốn nhồi máu cơ tím: Đây là cái nghiệt duyên gì? Đây là nghiệt nợ thì có!
Một bên đau tim một bên kéo vali vào phòng kế bên.

Vào phòng, còn chưa kịp mắng tiếng nào, ba lô còn chưa kịp bỏ xuống đã nhận điện một cuộc điện thoại lạ.

Người đầu bên kia điện thoại là đồng nghiệp trong tổ sản xuất, giục cậu nhanh chân xuống lầu để lấy vật dụng hằng ngày cho diễn viên chính.

Trần Dương vội vàng đồng ý, mới vừa cúp điện thoại để ba lô phía sau xuống thì lại nhận thêm một cuộc điện thoại nữa.

"Ngày mai là khởi động máy, xuống lầu sáu phòng 605 để nhận thông báo của thầy Tiểu Giản."
Trần Dương có kinh nghiệm làm trợ lý, theo bản năng nhiều thêm một câu: "Không phải giấy thông báo đều là phát sao?"
Đối diện lớn giọng, không khách khí nói: "Kêu cậu đi lấy thì đi lấy đi, dù sao cũng là trợ lý, còn phải đợi tôi phát sao?" Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

"......" Đệt
Trần Dương chỉ có thể xuống lầu, xuống lầu sáu lấy đơn thông báo trước sau đó lại lên lầu tám lấy vật dụng hàng ngày, bởi vì chậm vài phút, nhân viên công tác ở lầu tám thấy hắn liền nói thêm hai câu: "Sao lại chậm như vậy, lần sau phải nhanh hơn một chút, mấy thứ này cũng không vội sử dụng cậu tới muộn cùng không sao, nhưng nếu là mấy thứ cần dùng ngay, chậm như thế là không được."
Trần Dương mới đến cũng không dám nóng nảy, chỉ có thể nghe, nghe xong lại đến thang máy lên lầu, nhìn một đống đồ trong tay, lại nghĩ đến những thứ này đều là hắn giúp Giản Lâm lấy, tức giận lại bắt đầu tuôn đến, khi đạt đến điểm tối đa mà muốn nổ tung cả đầu hắn lại đột nhiên thông suốt.

Lão tử đây là tới kiếm tiền, trợ lý cho ai thì cũng trợ lý không phải sao? Cứ coi như là hắn mù, hắn không hề quen biết Giản Lâm, làm xong ba tháng này rồi vỗ mông chạy lấy người là được.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, Trần Dương ôm đồ về lại tầng 13, không trực tiếp gõ cửa phòng 1306 mà là trực tiếp nhét tờ thông báo vào khe cửa, lúc đang nhét vào hắn vô tình thấy được tên của bộ phim: 《 Cảnh Xuân 》.

《 Cảnh Xuân 》? Phim nghệ thuật?
Đến lúc hắn quay về phòng, vừa mới bỏ đồ trong tay xuống lại nhận thêm một cuộc điện thoại, tổ sáng tác thông báo cuộc họp chuẩn bị bắt đầu, mời các diễn viên lập tức xuống lầu.

Trần Dương không nói nên lời, mắt trợn trắng, tuy trong lòng hắn không thoải mái nhưng chân lại không dám chậm trễ, lập tức sang phòng 1306 bên cạnh gõ cửa.

Cửa vừa mở ra, tờ thông báo kẹt ở cửa liền rơi xuống đất.

Giản Lâm còn chưa kịp lượm, Trần Dương đã nhanh chóng lượm lên nhét vào trong lòng ngực cậu: "Xuống lầu, tổ sáng tác mở họp."
Giản Lâm gấp đôi tờ thông báo lại, rút thẻ phòng cửa: "Tầng mấy."
Trần Dương lưu loát nói: "Lầu hai phòng hội nghị."
Giản Lâm tùy tiện đóng cửa phòng lại.

Cậu vừa đi, Trần Dương dừng lại một chút rồi mới đuổi theo, thập phần tự giác hỏi: "Tôi có phải đi không?"
Không chờ Giản Lâm nói chuyện, đã tự nói: "Tôi chắc chắn là phải đi, dù sao tôi cũng là trợ lý."

Giản Lâm quay đầu nhìn hắn một cái.

Trần Dương: "Vẻ mặt của cậu có ý gì, nghi ngờ tôi sao? Cậu cho rằng tôi với cậu giống nhau sao? Cậu là lần đầu tiên làm diễn viên chính, những tôi không phải là lần đầu tiên làm trợ lý." Ý trên mặt chữ, những gì cần làm những gì không cần làm hắn đều rõ ràng.

Giản Lâm giơ tờ thông báo đã bị cậu gấp làm đôi trong tay: "Lúc trước cậu làm trợ lý, tờ thông báo cũng kẹt ở cửa?"
Trần Dương theo thói quen công kích cậu: "Trước đây khi tôi làm trợ lý, trước khi vào đoàn cũng không bị diễn viên chính đánh." Nói xong còn chỉ chỉ mặt: "Đánh thành cái đầu heo luôn!"
Lời này khiến Giản Lâm bị chọc cười, nhìn Giản Lâm cười, Trần Dương ngẫm lại cũng thấy có chút mất mặt liền cười theo, đột nhiên cả hai đều cảm thấy trường hợp này đặc biệt buồn cười.

Hai người bọn họ thế mà cũng có lúc đứng chung một chỗ không chỉ không đánh nhau mà còn cười đùa được.

Đúng là tuổi trẻ, tuổi trẻ khí thịnh tựa như cây non, cả phần phiến cũng giòn.

Giản Lâm không thích để ý những chuyện vụn vặt, nếu có thể giải quyết một cách cẩn thận, cậu sẽ không đặt trong lòng quá nhiều.

Cậu hỏi Trần Dương: "Tổ sáng tác có giống kiểu đến để đọc sách không?"
Trần Dương mượn dốc xuống lừa [1], dù sao hắn cũng có kinh nghiệm làm trợ lý, có thể không đóng phim nhiều Giản Lâm, nhưng hắn tiếp xúc với các bộ phận khá nhiều: "Không nhất định, nếu đến bây giờ cậu còn chưa đọc qua kịch bản cùng thiết lập của nhân vật, cuộc họp này có thể là để cậu sắp xếp nhân vật và cốt truyện của toàn bộ bộ phim."
[1]: có nghĩa là hạ con lừa nhờ địa thế thuận lợi.

Ẩn dụ sử dụng các điều kiện thuận lợi để hành động.

Lại nói: "Nếu mà có đọc thì ít nhất cũng phải có kịch bản, bây giờ trong đoàn phim đã chuẩn bị khởi máy, vậy thì một ngày ít nhất cũng phải có một kịch bạn, giai đoạn đọc này có khả năng liền trực tiếp pass."
Hai người đi vào thang máy.

Trần Dương thấy Giản Lâm sau khi nghe xong tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì, quơ quơ cánh tay, bệnh cũ lại tái phát bắt đầu khoe khoang: "Thế nào, không ngờ rằng Dương ca cũng có trình độ này đúng không."
Giản Lâm mở tờ thông báo trong tay ra: "Cậu phải chuẩn bị tâm lý."
Trần Dương: "Hả?"
Giản Lâm nhìn nội dung không quá nhiều trên tờ thông báo, đọc được một số tên nam diễn viên: "Bộ phim này, chủ đề là phim đồng tính."
Trần Dương: "Cậu diễn?"
Bằng không thì là ai?
Trần Dương cười nhạt, làm vẻ như cái gì cũng đã từng gặp qua, đá đá chân: "Phim đồng tính thì phim đồng tính thôi, diễn viên quần chúng cũng coi như là diễn viên, cái gì cũng đã thấy rồi, cậu đóng phim đồng tính, anh hai cậu biết thì mới có thể hô to gọi nhỏ, Dương ca thì không, không cần thiết."
Xuống hai tầng, Trần Dương xích lại gần: "Thật sự là phim đồng tính sao?"
Lại xuống hai tầng, Trần Dương: "Cậu diễn một trong hai người sao?"
Lại xuống thêm hai tầng, Trần Dương: "Đờ mờ, cậu không đùa tôi đúng không?"
Hai tầng cuối cùng, Trần Dương: "Cậu thật sự dám đóng sao?"
Đến tầng hai, cửa thang máy mở, Trần Dương: "Đóng chung với cậu là ai?"
Giản Lâm mang theo cái đuôi to mười vạn câu hỏi vì sao đi vào phòng hội nghị.

Trong đại sảnh có một chiếc bàn hội nghị hình bầu dục cực lớn, đã có không ít người ngồi, La Hồng cũng ở đó, đang ngồi ghế chính, thấy Giản Lâm bước vào liền giơ tay chỉ cái ghế thứ hai bên tay trái.

Giản Lâm gật gật đầu xem như chào hỏi, bước đến ngồi xuống, "Mười vạn câu hỏi vì sao" rất hiểu quy củ mà kéo ghế dựa ở tường đến ngồi phía sau cậu, tạm thời câm miệng.

La Hồng nhìn Giản Lâm nở nụ cười, thấp giọng nói: "Sao rồi, đã thích ứng chưa?"
Giản Lâm gật đầu.

La Hồng chậc một tiếng, tâm trạng có vẻ rất tốt: "Năng lực thích ứng của cậu tôi rất tin tưởng."
Lục tục có thêm vài người tiến vào, bàn đối diện bên tay trái nhanh chóng kín người, cách Giản Lâm gần nhất đều là những gương mặt trẻ đẹp, có nam có nữ, lẳng lặng mang theo ánh mắt quan sát căn phòng.

Những người này Giản Lâm chưa từng gặp qua ai, không quen biết, Trần Dương từ phía sau cúi lại gần, che miệng thấp giọng xuống: "Nam diễn viên ngồi đối diện, người mà mặc bộ đồ màu đen, là diễn viên chính quy.

Áo khoác bên ngoài là đồng phục trường họ."
Câu còn lại được gõ trên điện thoại: "Có giống người diễn chung với cậu không?"
Giản Lâm liếc mắt nhìn Trần Dương một cái, Trần Dương lùi về sau không thú vị mà bĩu môi.


Đây là một trong những nguyên nhân khiến hai người không thể nào hợp nhau: Giản Lâm là người không thích nói chuyện, cũng không thích bát quái nghị luận; Trần Dương thì lại là con cá chạch, chỗ nào có drama là chỗ đó có hắn.

Giản Lâm cho đến tận lúc này cũng không hề thắc mắc diễn vai phối hợp với mình là ai, Trần Dương vừa tới đã hận không thể lập tức hỏi thăm rõ ràng, lòng hiếu kỳ giống như lỗ đen của thiên hà.

Mà ngay vài lúc này, phòng hội nghị lập tức vang lên trận ồn ào nhỏ —— Phương Lạc Bắc tới.

Anh vừa vào cửa đã trực tiếp đi xuống cuối bàn hội nghị, dừng lại bên ghế chính kéo cái ghế bên trái La Hồng ra.

Trần Dương toàn bộ hành trình đều trợn mắt há mồm hít không khí.

Phương Lạc Bắc? Phương Lạc Bắc!?
Phương Lạc Bắc đó chời ơiiiii!!!!!
Phương Lạc Bắc sau khi ngồi xuống liền nhìn sang Giản Lâm, nhìn đồng đô la trong tay cậu.

Phương Lạc Bắc rất tự nhiên mà mở miệng, thanh âm không cao không thấp: "Tôi còn tưởng cậu đã tiêu đồng xu này rồi."
Giản Lâm quay đầu nhìn anh, động tác lật đồng xu cũng chậm lại, rất bình tĩnh mà trả lời: "Không có chỗ để tiêu, đến siêu thị cũng đã miễn phí."
Trần Dương hoảng hốt.

Phương Lạc Bắc! Thật sự là Phương Lạc Bắc! Huyền thoại của thành phố điện ảnh Vũ Châu! Thần tượng của một đám lang bạc bọn họ, ngọn hải đăng dẫn lối cuộc đời!
Gặp được rồi! Lại gặp lần nữa! Không bung dù! Ban ngày ban mặt rõ ràng! Cách mình còn chưa đến hai mét, không, 1 mét, nhiều nhất 1 mét!
Trong lòng Trần Dương kích động đến mức muốn thét gào, dù sao giới diễn viên quần chúng bọn họ cơ hồ đều là nghe chuyện xưa của Phương Lạc Bắc mà lớn lên, các phiên bản được truyền lại từ những diễn viên khác cũng không có người nào có bản lĩnh trâu bò như vậy, nghe nhiều đến mức chỉ hận không thể giống như Lạc ca của bọn họ ngược dòng đi lên, hồng rồi lại hắc, chạm đến tam kim, trở thành hào môn.

Cho nên khoác lác bản thân lúc đánh nhau thì Phương Lạc Bắc báo cảnh sát có thể tính là cái gì? Ngay cả không khí mà Phương Lạc Bắc đang hít thở, hắn ta cũng đang hít thở còn không tính là gì cả.

Cho đến nay, đêm mưa ngày mùng năm kia vẫn còn là kỷ niệm thường xuyên ở trong đầu Trần Dương.

A, nam thần.

A, nam thần báo cánh sát.

A, nam thần báo cảnh sát đem mình nộp cho lão Từ.

Nam thần của mìnhc thật trâu bò.

Mình cũng trâu bò.

Nhưng mà, ngay lúc Trần Dương đang yên lặng nhìn cái gáy của Phương Lạc Bắc mà sùng bái một cách mạnh mẽ, một câu dạo đầu của La Hồng nện một cái bộp vào đầu hắn:
"Nói vậy thì mọi người đều đã đoán được, đúng, không sai, diễn viên chính lần này của chúng ta chính là Giản Lâm cùng thầy Lạc."
Ầm ầm ầm ——
Tiếng sấm vào đêm mưa mùng năm hôm ấy đột nhiên dừng ở đỉnh đầu Trần Dương, đánh đến mức mắt hắn phát sáng, bóng này chồng bóng kia.

Giản Lâm, Phương Lạc Bắc......!
Phim đồng tính, diễn chung?
Trợ lý Trần: Mẹ ơi! Nhà sụp rồi! Sụp rồi!
Bởi vì thế nên không nghe được một câu tiếp theo của La Hồng: "......!Với khuynh hướng cảm xúc cùng cốt truyện như thế này, cảnh hôn khẳng định không thể không có."
"Khụ, theo lời Vương đạo thì ít nhất cũng từ 12 đến 13 cảnh."
"Các diễn viên vất vả một chút."
Giản Lâm rũ mắt đọc quyển tài liệu khái quát trong tay, không nói gì.

Phương Lạc Bắc cũng đang đọc, thuận miệng nói một câu: "Ừm, không sao cả."
Hơn phân nửa người trong phòng hội nghị đồng thời ngẩng đầu: Vô nghĩa! Ông chủ Lạc anh thì có thể có gì? Anh đương nhiên là không sao rồi!
[1]: Bởi vì quan hệ giữa Giản Lâm với Trần Dương đã liên quan đến quan hệ giữa trợ lý và diễn viên, cho dù họ vẫn là bạn nhưng mình nghĩ khi đổi xưng hô từ "mày-tao" thành "cậu-tôi" sẽ hợp hơn..

Bình Luận (0)
Comment