Vương đạo: "Con người sẽ có ấn tượng sâu sắc với những phần lẻ hơn, tỷ như vết thương, hoặc là đôi mắt, cổ, môi hoặc là tay gì đó."
Khung cảnh được thay đổi hoàn toàn khác với cảnh hành lang vừa rồi, không phải chỉ có phần "Da" và "Xương cốt", mà là "Lục phũ ngủ tạng" trong quán bar cũng là "Thật".
Từ bên ngoài nhìn vào là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quán bar, có phố có đường có sân có cửa, sau khi đi vào nội cảnh cũng hoàn toàn được mô phỏng theo thực tế, bên cạnh quầy bar là một hồ nước, kệ tủ sau quầy bar được trưng bày những bình rượu hoàn toàn là thật.
Các nhân viên công tác trên hậu trường đang bận rộn chuyển thiết bị và dọn những đạo cụ trong quán, Giản Lâm tạm thời không cần phải thay quần áo, sau khi chuyển cảnh liền đi cùng với Trần Dương dạo một vòng quán bar.
Trần Dương đeo balo xách túi đi phía sau Giản Lâm, nhìn nội cảnh trong quán bar thấy thế nào cũng vẫn cảm thấy ngạc nhiên: "Đỉnh thật sự, quán bar xây dựng bên trong trường quay mà cũng vẫn như thật."
Sau đó lại nhìn đến các loại rượu và bình rượu khác nhau được để trên tủ phía sau quầy bar, Trần Dương: "Wow! Đây là để đóng phim sao? Như vậy cũng có thể trực tiếp ngồi chỗ này uống hai ly!"
Trần Dương tùy tiện ngồi lên cái ghế cao trước quầy bar, làm bộ làm tịch đối mặt với quầy bar không có ai, ngón tay gõ gõ mặt bàn: "Cho tôi một ly Long Island iced tea, ồ không, một ly Bloody Mary đi."
Giản Lâm dựa vào quầy bar, nhìn hắn ngu ngốc.
Trần Dương vặn eo xoay người trên ghế cao, mặt quay về phía Giản Lâm, lại bắt đầu thổi: "Biết cái gì gọi là Long Island iced tea cái gì gọi là Bloody Mary không? Cậu nghe cũng chưa nghe qua đúng chứ?"
Trần Dương chính thức nhét mình vào tư thái của vị đại nhân: "Long Island iced tea, màu sắc nhìn có chút giống hồng trà, nhưng thật ra rất mạnh, độ của nó ít nhất phải từ 40 đến 50 độ trở lên, lại thêm vào vài viên đá Sprite để cậu điều chỉnh, điều chỉnh xong thì uống, người như cậu chỉ cần uống hay ly liền bò."
Trần Dương: "Còn có Bloody Mary, nhìn vô cùng giống nước cà chua, nhưng bên trong đều là Vodka, chỉ cần nửa ly là cậu lung lay!"
Giản Lâm nghe, ánh mắt đột nhiên lạc nhìn sang phía sau Trần Dương: "Chú Trần?"
Tóc Trần Dương dựng lên, cổ rụng rời trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của hắn là chắc chắn ba hắn mang theo dây thừng tới bắt hắn, nhưng khi ngẫm lại lại thấy không đúng, quay đầu nhìn về phía sau, có cái rắm chứ mà chú Trần, nơi này là trường quay, cũng không phải quán bar thật sự.
"Ai!" Trần Dương trừng mắt nhảy xuống từ trên ghế cao.
Giản Lâm xoay người, Trần Dương đuổi theo cậu, hét lên: "Cậu chính là ghen tỵ tôi được đến quán bar, biết nhiều hơn cậu!"
Giản Lâm một tay đút vào túi không nhanh không chậm đi trước, nhìn xung quanh: "Ừm, ghen tỵ cậu."
Trần Dương: "Tôi uống rượu ở quán bar, cậu không có!"
Giản Lâm: "Ừm, không có."
Trần Dương: "Tôi còn hát, gọi rượu, tán gái!"
Giản Lâm: "Ừm, sau đó ba cậu sẽ tới cùng với dây thừng được tổ tiên truyền lại."
Trần Dương: "......"
Hai người một người gào to một người trầm tĩnh, náo loạn đi qua quầy bar.
Sau khi bọn họ rời đi, phía sau một cánh cửa sổ ở trong sảnh, Phương Lạc Bắc cùng Vương đạo đứng bên ngoài thu hồi tầm mắt.
Vương đạo nhớ lại cảnh Giản Lâm có thể chọc tức trợ lý kia đến mức sùng máu liền thấy buồn cười, cảm thấy cậu còn thú vị hơn hồi còn nhỏ.
Ông vốn tính ôn chuyện với Phương Lạc Bắc, sau khi nhìn cảnh này liền tạm thời đổi chủ đề, chủ động nói đến tình bạn vong niên của mình.
Không có đánh giá chung chung, nhưng đó đều là những chuyện gây ấn tượng sâu sắc cho Vương đạo đến tận bây giờ.
Vương đạo: "Lúc tôi vừa mới biết Giản Lâm, cậu ấy đóng phim trong tổ của tôi.
Khi đó, thằng bé là người dắt ngựa, người ngồi lên ngựa là một diễn viên nhỏ, tuổi tác có lẽ là ngang bằng với thằng bé.
Với chiều cao của Tiểu Lâm, vị diễn viên nhỏ kia vừa vặn duỗi chân ra là có thể dẫm lên vai của thằng bé.
Có thể là muốn đùa một chút, vị diễn viên nhỏ kia cứ một mực dẫm lên vai tiểu Lâm, đặc biệt là trước khi quay chính thức, vị trí đã như vậy không thể chạy cũng không thể trốn."
Lúc Vương đạo kể chuyện này, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Giản Lâm mười mấy tuổi ở đoàn phim ——
Bộ dáng thằng bé bởi vì hè đến phơi nắng nhiều nên có chút đen, trang phục người hầu, đi một đôi giày vải dính bùn đất, nắm dây cương đứng bên cạnh con ngựa.
Khi đó tuổi của cậu còn nhỏ, vóc dáng không cao, vẻ ngoài cũng không tính là xuất sắc, ở trong đám diễn viên quần chúng thì coi là đẹp, nhưng chung quy vẫn không thể bằng vai "Tiểu thiếu gia".
"Tiểu thiếu gia" là ngôi sao nhí, nam diễn viên mới mười mấy tuổi này vô cùng hiếu động, trong lúc ngồi trên lưng ngựa chờ quay căn bản không chịu ngồi yên, cứ một tí liền kéo dây cương, một lát liền nắm ngọc bội, dây chuyền và mấy cái tua trên áo mình.
Có thể thằng bé cũng muốn tìm ai đó nói chuyện, nhưng xung quanh không có ai, chỉ có con ngựa dưới hông và một diễn viên quần chúng nhỏ bên cạnh, thế nhưng diễn viên quần chúng nhỏ này chỉ quy củ đứng im, lại lùn hơn thằng bé, thằng nhỏ duỗi tay không tới liền giơ chân lên, dùng chân giẫm lên: "Này!"
Cậu bé đóng vai người hầu quay lại......!
Phương Lạc Bắc im lặng nghe, theo những lời mà Vương đạo miêu tả, anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khi Tiểu Giản Lâm quay lại ngước mắt nhìn.
Chắc là sẽ có chút khó chịu, nhưng vẫn rất trầm mặc, không nói gì mà chỉ dùng cặp mặt trong trẻo kia ngước nhìn.
Giống như đôi mắt trước cửa tòa nhà 16 vào đêm mưa mùng năm.
Suy nghĩ của Phương Lạc Bắc bị câu nói tiếp theo của Vương đạo kéo về, ông nỏi: "Cứ lâu lâu bị người khác dẫm hai lần như vậy chắc chắn là sẽ tức giận, cậu đoán xem sau đó thế nào."
Vương đạo cười haha: "Ngôi sao nhí kia trong lúc đóng phim, con ngựa vó lên, cứ thế ngã thẳng xuống dưới, răng cửa bị lung lay, khóc tận nửa tiếng đồng hồ.
Chờ đến lúc quay lại cảnh đó, bao gồm cả cảnh đi trên ngựa, chỗ nào cũng không dám lộn xộn, ngoan vô cùng."
Phương Lạc Bắc đoán được một ít, cong cong khóe môi: "Cậu ấy vỗ ngựa?"
Vương đạo hừ cười: "Còn không phải sao.
Ngựa trong đoàn phim đều được huấn luyện một cách đặt biệt, đều biết nghe mật mã."
"Sau đó tôi cũng mới biết, Giản Lâm ở trong đoàn phim khi chán sẽ học vặt một vài thứ, năm đó người huấn luyện ngựa trong đoàn phim cổ trang rất thích thằng bé, cho nên có dạy cậu ấy một ít, thằng nhỏ vừa học đã biết."
"Cậu tưởng tượng ra chưa, hai cậu nhóc ngang tuổi, một là diễn viên quần chúng, một là ngôi sao nhí, lại không thể đánh nhau, nếu bị nắt nạt thì làm sao bây giờ, không phải là lén lút chơi xấu sao."
Phương Lạc Bắc cười, quả nhiên là con sói nhỏ.
Vương đạo nói xong cái này liền kết thúc chủ đề này, không lâu sau liền chuyển sang chủ đề khác: "Cậu thì sao, khoảng thời gian khác tôi có nghe Triệu Húc Đông nói cậu vẫn như vậy.
Ăn uống thế nào, vẫn ăn không được sao, ăn không vô sao?"
Vương đạo cũng quét mắt nhìn Phương Lạc Bắc giống như nhìn Giản Lâm, chậc một tiếng nói: "Nhưng sao tôi lại cảm thấy trạng thái cậu cũng không tệ lắm nhỉ?"
Phương Lạc Bắc: "Ừm, là vẫn được."
Vương đạo: "Đã ăn trúng linh đan gì vậy."
Phương Lạc Bắc không biết là đùa hay muốn bỏ qua đề tài này, không nhanh không chậm nói: "Ăn cháo."
Cảnh quay ở trong quán bar có đến mấy cảnh: Sau khi Lâm Hi nhìn thấy La Dự bị người khác hất rượu liền trốn sau bức tường ngoài hành lang, khi La Dự đi qua hành lang với mùi rượu đầy người cùng lúc Lâm Hi bưng khay ra ngoài, hai người đụng phải vai nhau, La Dự vừa vặn thấy được vết thương trên cổ Lâm Hi.
Trước khi bắt đầu quay, hai diễn viên chính phải đi thay đồ.
Giản Lâm mặc đồng phục làm việc của Lâm Hi ở quán bar: Giày da, quần tây đen, sơ mi trắng, áo ghi lê không tay màu đen, trước ngực đeo một chiếc kim cài áo màu vàng đen, trên kim cài áo có khắc tên: Lâm Hi.
Cậu vừa thay trang phục xong, Trần Dương đã cười choáng váng: "Không nói gì hết, chỉ muốn nói cậu mà thêm cái nơ vào là y chang."
Giản Lâm tìm hắn tới là để ăn no bụng, không phải gọi hắn tới để nhận xét trang phục của mình.
Trần Dương đưa cho cậu quả quýt đã được lột vỏ sẵn: "Ăn nhiều một chút rồi cố gắng làm việc, chờ đến lúc cậu được thăng chức tôi sẽ đến hỗ trợ cậu."
Giản Lâm ăn quýt: "Cậu có thể gọi bao nhiêu chai rượu?"
Trần Dương sửng sốt: "Ai u.
Cậu hiểu luôn sao?"
Giản Lâm ăn mấy miếng đã xong, đưa túi lại: "Tỉnh đi, trong quán bar phòng có giá thấp nhất là 80 ngàn tệ, bình rượu rẻ nhất là 360 tệ, một ly đuôi gà bình thường là 98 tệ, cậu đến quầy bar cũng không trả nổi.
Cho dù có là một ly cũng không nổi."
Trần Dương: "......"
Cảm nhận được tổn thương từ tiền tài cũng ác ý của vị diễn viên chính trước mặt này.
Trần Dương: "Tôi trả không nổi thì làm sao? Cậu cũng chỉ là người phục vụ." Cố gắng tìm mặt mũi cho mình: "Tôi không trả nổi nhưng nam thần tôi trả nổi."
Đang nói, Phương Lạc Bắc từ bên ngoài đại sảnh đi vào, và khi anh vừa xuất hiện liền có thể thấy được ba điểm nổi bật:
Áo sơ mi trắng có họa tiết sẫm màu làm nền, bên ngoài là một chiếc áo len xám, trên sóng mũi thẳng tắp là một cặp kính gọng kim loại.
Anh không bước vào mà đứng nghe La Hồng nói cái gì đó ở chỗ có một đống thiết bị, thỉnh thoảng giơ tay, ngón cái ngón giữa mở ra, đầu ngón tay đẩy nhẹ phần gọng kính.
Từ góc độ của Giản Lâm cùng Trần Dương nhìn lại, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ mu bàn tay của Phương Lạc Bắc mở ra: bàn tay to, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Theo lời của Trần Dương chính là: Nam thần của tôi chỉ cần một bàn tay là đủ để phát ra hormone hình mẫu kích thích người khác!
Hình mẫu này ở trong mắt Giản Lâm lại được phủ lên một hình ảnh khác trong đầu cậu ——
Ban tay cầm cán dù làm bằng gỗ nâu.
"Thầy Lạc, thỉnh giáo một chút, anh có thể nhớ rõ bàn tay này không? Có thể liếc mắt một cái liền nhận ra không?"
"Không thể."
Giản Lâm: Tôi thì có thể.
"......"
Giản Lâm dời mắt: Chỉ là do thị giác của tôi quá tốt.
Không bao lâu sau, Vương đạo liền gọi đến nghe giảng.
Vừa thấy Giản Lâm mặc đồng phục phục vụ quán bar, rồi lại nhìn thấy chiếc áo sơ mi có họa tiết sẫm màu cùng chiếc áo len xám của Phương Lạc Bắc, Vương đạo liền nói: "Được đấy, bần cùng cùng giàu có, khoảng cách địa vị trong xã hội và khoảng cách về sự giàu có."
Vương đạo: "Chàng trai nghèo và người có tiền."
Phương Lạc Bắc: "Người có tiền lát nữa sẽ bị tạt rượu."
Vương đạo: "Đừng lo lắng, tranh thủ hai lần liền qua, có thể tiết kiệm chút rượu."
Giản Lâm nghe liền biết quan hệ giữa Vương đạo cùng Phương Lạc Bắc rất thân nhau.
Cậu trong vô thức nhìn sang, bởi vì cách nhau rất gần nên cậu có thể nhìn thấy miếng đệm mũi của cặp kính kim loại trên phần sống mũi thẳng tắp, có lẽ là động tác trong vô thức, Phương Lạc Bắc lại giơ tay đẩy mắt kính, lòng bàn tay hướng vào phía trong, mu bàn tay hướng ra ngoài.
Nhìn như vậy một lúc, Giản Lâm thu hồi ánh mắt.
Vương đạo bắt đầu giảng diễn, Phương Lạc Bắc đẩy mắt kính xong, tầm mặt lại quét qua khuôn mặt Giản Lâm.
Vương đạo vừa vặn nhìn thấy, hỏi anh: "Làm sao vậy?"
Phương Lạc Bắc: "Không có gì, anh tiếp tục."
Vương đạo giảng diễn: "Toàn bộ cảnh này là cảnh được nối liền trong cốt truyện, bị tạt rượu, vô tình nhìn thấy từ sau tường, một người đi tới một người đi ra, đụng phải vai, cuối cùng là vết thương trên cổ."
Vương đạo: "Diễn như thế nào không phải vấn đề lớn, lát nữa quay chúng ta có thể nối đoạn này lại một lần nữa."
Vương đạo: "Chủ yếu là tôi muốn phân tích cho hai người về chi tiết La Dự nhìn thấy vết thương của Lâm Hi."
Vẻ mặt Giản Lâm rất chuyên chú.
Vương đạo: "Con người sẽ có ấn tượng sâu sắc với những phần lẻ hơn, tỷ như vết thương, hoặc là đôi mắt, cổ, môi hoặc là tay gì gì đó."
Vương đạo: "Nếu cậu gặp được một người, mỗi lần gặp đều thấy được bộ phận đặc biệt nào đó hoặc một dấu ấn đặc biệt thì rất dễ kích thích các giác quan."
Vương đạo: "Mà sự chú ý đặc biệt của La Dự đối với Lâm Hi, hoặc nói rõ hơn Lâm Hi đã vô tình kích thích các giác quan của La Dự bằng vết thương trên người mình."
Vương đạo: "Kéo dài về sau nó sẽ trở thành sự quan tâm."
Vương đạo: "Hiểu chưa? Vết thương này là một dấu ấn đặt biệt, hoặc là một bộ phận đó dễ dàng mang đến cảm giác kích thích giác quan hơn toàn bộ hay một bộ phận trực tiếp nào đó."
Vương đạo: "Hai người hiểu được phần này thì sẽ dễ dàng hiểu những thay đổi trong cốt truyện và sự chuyển đổi về mặt tình cảm sau này hơn."
Giản Lâm sau khi hiểu phân tích của Vương đạo, rất nhanh liền hiểu lí do cậu có thể nhận ra tay của Phương Lạc Bắc, thật sự chỉ do thị giác cậu tốt, không phải là bị kích thích bởi một bộ phận nào đó.
Đêm mưa mùng năm cậu quả thật là có đặc biệt chú ý đến bàn tay cầm cán dù của Phương Lạc Bắc, nhưng rất nhanh cậu đã nhìn thẳng khuôn mặt Phương Lạc Bắc, không giống như La Dự hai lần ngẫu nhiên gặp được Lâm Hi đều nhìn vết thương trên cổ cậu ta, bàn tay đó chỉ gặp một lần.
Cậu chỉ là do thị giác tốt, trí nhớ tốt cho nên nhớ kỹ.
Tưởng tượng như vậy, Giản Lâm lại cảm thấy bản thân đang nghĩ quá nhiều.
Chắc là do những phân tích trước đó của La Hồng, nhưng Vương đạo đều so sánh cốt truyện của La Dự Lâm Hi với thực tế.
Giản Lâm: Không nghĩ nữa, chuyên tâm đóng phim.
Sau đó, Vương đạo đi xem tình hình của tổ khác, La Hồng phụ trách lần quay này.
Giản Lâm bưng khay rượu, La Hồng dạy cậu: "Cậu để thấp xuống một chút, như vậy đúng rồi, cậu không có khả năng cầm khay cao như vậy mà đi cả ngày, không có tiện đúng không."
La Hồng: "Chờ đến lúc mà cậu vô tình nhìn thấy La Dự bị tạt rượu, chỗ quẹo vào từ hành lang sau tưởng này sẽ đổi thành hai tay bưng khay với độ cao này."
Phương Lạc Bắc đứng ở cách đó không xa.
Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy bàn tay phải đang bưng khay của Giản Lâm.
Mà bàn tay này lúc ngồi trên chiếc xe điện bốn người, chủ nhân của nó còn cố ý duỗi tay lại cho anh nhìn, hỏi anh: Có thể liếc mắt một cái liền nhận ra không?
Trước đó, trước kệ hàng trong siêu thị, lúc anh đưa bao lì xì có chứa một đồng tiền xu qua, bàn tay đó đã duỗi lại nhận lấy.
Lại trước đó nữa, trong con hẻm nhỏ, bàn tay ấy cầm một chiếc gậy, mu bàn tay căng lên, những khớp xương trông như những lưỡi dao sắc bén trong mưa.
Lại trước đó, vào ngày Tết Âm Lịch, ở tòa nhà 16, từ sau cửa vươn ra một bàn tay cần thêm một cái túi màu vàng.
Trước nữa thì là mấy tháng trước ——
Vào ngày mưa, tiệm cà phê trong hẻm, phía sau vang lên một giọng nói nhàn nhạt, "Thật ngại quá, cho tôi qua", người đó nghiêng người, bàn tay đó nắm lấy nắm cửa bằng kim loại, nhẹ nhàng đẩy ra.
"Có thể liếc mắt một cái là nhận ra không?"
"Một bộ phận đặc biệt có thể mang lại cảm giác kích thích nhiều hơn toàn thể."
Phương Lạc Bắc bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt.
Chú thích
Long Island Ice tea
Blood Mary
.