Trong lối con đường nhỏ, ánh đèn ấm áp trước cổng tòa nhà 16 bao trùm lên hai hàng cây ven đường.
"Có thể nhìn." Phương Lạc Bắc cũng nói.
Giản Lâm phản ứng rất nhanh, trong lúc Phương Lạc Bắc vẫn chưa kịp trả lời, ánh mắt cậu lại lần nữa dời xuống chiếc bát sứ trắng trên quầy, nói: "Cái chén này rất trắng."
Phương Lạc Bắc ra vẻ ngoài ý muốn: "Cậu đang nhìn chén sao."
Giản Lâm: "Đúng vậy." Hỏi lại: "Thầy Lạc cho rằng tôi đang nhìn gì?"
"Tôi cũng chỉ nói chén." Phương Lạc Bắc nhìn cậu, lại hỏi một lần nữa: "Đẹp không?"
Giản Lâm gật đầu: "Đẹp."
Phương Lạc Bắc cầm cái bát to màu trắng rồi cầm bát đũa vừa nãy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Thích thì tôi tặng cậu."
Giản Lâm lau mồ hôi lạnh: "Không cần, tôi chỉ nhìn thôi."
Bởi vì để tránh dẫn đến thêm nhiều lần "tai nạn" vì những lời nói đặc biệt, sau khi Giản Lâm ngồi vào bàn ăn liền quản chặt tốt cái miệng mình, chỉ ăn chứ không nói nữa.
Lầu một của căn nhà to như vậy quay lại vẻ yên tĩnh vốn có.
Giản Lâm lúc này mới phát hiện là Phương Lạc Bắc thật sự vô cùng kén ăn, ngoại trừ mấy muỗng cháo, đồ ăn kèm cũng chỉ đụng vài đũa, đến cả món ăn đặc trưng của quán nhà cậu cũng chỉ ăn hai miếng chứ đừng nói đến món sườn heo sốt tự làm mà Giản Lai vẫn luôn lấy làm tự hào.
Nhiều đồ ăn như vậy, chỉ có bát canh củ cải ngâm chua ngọt là được ưu ái đụng vài lần.
Phương Lạc Bắc dường như không ngại thể hiện điều này trước mặt cậu, ngẫu nhiên ăn miếng cháo, ngẫu nhiên gắp vào miếng.
Thấy Giản Lâm chú ý tới mình liền nhìn qua: "Cậu cứ ăn của cậu đi."
Giản Lâm vốn còn muốn hỏi nếu không có người ăn cùng thì anh sẽ ăn được mấy miếng, nhưng lời nói đến cổ họng lại nghĩ đến bản thân hôm nay nói chuyện hơi tùy tiện, tiếp tục lựa chọn câm miệng, vâng một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Mà đối với chuyện hôm nay ăn gì, Giản Lâm từ trước đến nay đều vô cùng yêu thích một cách chân thành, đặc biệt tối nay cậu chỉ mới ăn có một chút, vốn dĩ chưa no.
Vì thế ăn và ăn, trong mắt Giản Lâm chỉ còn những đĩa đồ ăn trước mặt, biểu tình chuyên chú, suy nghĩ vừa này cũng dần bị quét sạch.
Lúc cậu ăn cơm rất tao nhã, cắn, nuốt đều không có tiếng, ăn cháo cũng không một tiếng động, mặt bát sứ khi chạm vào rất dễ tạo ra những thanh âm giòn tan, cậu cầm cái muôi múc cháo vào cũng vô cùng yên lặng.
Chỉ là cậu không thích bưng chén, một tay cầm muỗng, chén được đặt lên trên bàn, khuỷu tay chống vào thành bàn, tay còn lại để phía dưới bàn, tư thế ngồi thoải mái, lưng khom xuống, cúi đầu ăn cháo.
Cổ áo rộng lúc cúi xuống lộ ra làn da tinh tế, cùng với nửa cổ tay lộ ra từ tay áo, so với mặt bàn bằng đá cẩm thạch màu đen, làn da đó còn trắng hơn cả cái chén bằng sứ.
Nhưng điều kì lạ là lúc ở trường quay nhìn chằm chằm ở khoảng cách xa chỉ trong vài giây nhưng cảm giác nhạy bén sẽ khiến cậu quay đầu, vô cùng chính xác nhìn lại ánh mắt đang nhìn mình.
Giờ phút này ngồi cùng một bàn, nhìn như vậy cậu ngược lại một chút cảm giác cũng không có, chỉ lo vùi đầu im lặng ăn cơm, giống như chuyện gì cũng không thể làm phiền cậu, cái gì cũng không thể cản trở cậu thưởng thức món ăn.
Phương Lạc Bắc nhìn một lúc dần dần cảm thấy có chút muốn ăn, chiếc đũa đi đến đĩa xương sườn, còn chưa kịp gắp tầm mắt của Giản Lâm đang chôn dưới bát trốn khẽ nhìn lên sau đó nhanh chóng thu lại.
Phương Lạc Bắc gắp xương sườn, cắn một miếng: "Cậu còn muốn ăn sao?"
Giản Lâm ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Không phải, tôi cho rằng anh không thích ăn, vừa nãy anh chỉ gắp mỗi củ cải."
Phương Lạc Bắc: "Tùy theo tâm trạng."
Giản Lâm không thể hiểu cái trường hợp chỉ cần tâm trạng không tốt là ăn không vô, cùng đâu có ai phân chia món ăn tùy theo tâm trạng mình đâu.
Nhưng cậu chỉ gật gật đầu, không nói gì mà tiếp tục ăn cơm.
Mới ăn được hai miếng, điện thoại đã rung lên.
Giản Lâm phản ứng đầu tiên là tên đầu trọc kia lại làm phiền, nhíu nhíu mày, lấy điện thoại trong túi ra, hóa ra là Giản Lai.
Giản Lai: Ngoan ghê, cánh cứng rồi đúng không, mới có tiền lương đóng phim liền xài loạn đúng không.
Giản Lai: Em còn dám chuồn ra, mua sơn móng tay cho con bé thì em cứ mua đi, còn mua điện thoại cho anh làm gì?
Giản Lai: Iphone? 11? Pro? Max?
Giản Lai: Em điên rồi sao!??????
Giản Lâm đọc là có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nổi đóa của anh trai mình, hé môi cười gửi lại một cái nhãn dán.
Giản Lâm: 【 tới đánh em đi.jpg】
Giản Lai:????
Giản Lâm không hề đùa, nghiêm túc trả lời.
Giản Lâm: Không phải điện thoại của anh đã nát rồi sao, em mua cho anh cái mới.
Giản Lai: Vậy cũng không cần đắt như vậy!
Giản Lai: Có thể trả lại không?
Giản Lâm: Không thể, em ném đơn rồi.
Giản Lai:???
Giản Lai: Em ở đâu? Về nhà cho anh!
Giản Lâm: Bay rồi.
Giản Lai:???????
Nhìn đến một loạt dấu chấm hỏi cuối cùng kia, tầm mắt Giản Lâm nhìn xuống dưới bàn, vùi đầu nghẹn cười, đang cười, trên màn hình điện thoại nhảy ra một cái tin nhắn.
"Tên chó chết nhà mày cứ chờ đó, kiểu gì sau này bị vạn người đ* rồi mới nhớ đến tao."
Vẻ mặt Giản Lâm chợt tắt, cắn chặt hàm răng, rời khỏi WeChat click mở tin nhắn, xóa rồi block.
Cậu để điện thoại xuống, lực chú ý trở lại bàn, lại là một bộ như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm.
Phương Lạc Bắc liếc nhìn điện thoại đặt trên mép bàn, không nói gì, một lát sau, điện thoại để trên bàn lại tự động sáng, một vài hàng thông báo tin nhắn hiện lên.
Sau khi tin nhắn gửi đến là một cuộc điện thoại.
Tiếng rung chuông chói tai làm phiền người đang ăn, Giản Lâm cắn đũa, xóa hết thông báo sau đó trực tiếp tắt nguồn.
Khoảng khác màn hình tắt, trong phòng ăn lại lặng yên không một tiếng động, Phương Lạc Bắc để đôi đũa lên trên chén, một tiếng cạch giòn giã như đánh vào trong lòng người.
Giản Lâm thật sự đã no rồi, chậm rãi ngồi thẳng, cũng để đũa xuống.
Phương Lạc Bắc chậm rãi lấy một tờ khăn giấy trong hộp khăn giấy đưa cho Giản Lâm.
Giản Lâm cầm lấy, lịch sự nói: "Cảm ơn."
Phương Lạc Bắc như đang nói chuyện phiếm, hỏi: "Quan trọng không?"
Giản Lâm lau miệng nhìn lên, đôi mắt vẫn sáng ngời, lặng lẽ sáng ngời, nghi hoặc một chút, lại ngẩn người: "Anh có thể đoán sao?"
Phương Lạc Bắc không nói chính anh là người chặn xe đầu trọc, chỉ nói: "Phiền toái không?"
Giản Lâm: "Không phiền toái ạ." Một tên ngu mà thôi.
Phương Lạc Bắc không hỏi nữa, đứng dậy đi vào phòng bếp, lúc quay lại trong tay là một mâm trái cây.
Giản Lâm khách khí nói: "Tôi no rồi."
Phương Lạc Bắc trực tiếp xoay người, Giản Lâm: "Ai!"
Phương Lạc Bắc bưng đĩa đựng trái cây nhìn cậu, Giản Lâm nhìn đĩa đựng trái cây, trong mắt một lần nữa nhiễm ý cười, haha nói: "Ăn ạ."
Phương Lạc Bắc đi đến bên cạnh bàn, đưa đĩa trái cây cho cậu: "Chén bát là cậu rửa."
Giản Lâm cầm lấy miếng cam nhỏ trong đĩa trái cây nhún vai, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Trong đại sảnh lại trở về sự yên tĩnh.
Giản Lâm chuyên tâm ăn trái cây, Phương Lạc Bắc dựa vào lưng ghế lướt điện thoại.
Thỉnh thoảng Phương Lạc Bắc sẽ để ý đến bên cạnh, nhận ra rằng tất cả những trái cây trên đĩa, ngoại trừ dâu tây, Giản Lâm đều không chạm vào.
Và thỉnh thoảng, Giản Lâm cũng sẽ nhìn Phương Lạc Bắc một cái, thuận mắt liếc nhìn khung tin nhắn màu xanh trên màn hình điện thoại, hình như là đang nhắn tin với ai đó.
Sau khi ăn xong Giản Lâm đi vào phòng bếp rửa chén, Phương Lạc Bắc nói anh ở đây dọn bàn, rồi nhắc nhở: "Dùng máy rửa chén."
Giản Lâm đứng trước kệ bếp, mở máy rửa bát rồi nhìn vào trong, tốt quá, chưa ai sử dụng, cũng không biết sử dụng.
Giọng Phương Lạc Bắc truyền vào: "Bản hướng dẫn."
Giản Lâm cao giọng: "Ở đâu ạ?"
Phương Lạc Bắc: "Không biết, tìm xem xem."
Giản Lâm nhìn một dãy tủ trước mắt, tùy tiện mở một cái.
Ngoài phòng ăn, Phương Lạc Bắc gọi điện thoại, đứng lên đi vào phòng ngủ phụ bên cạnh phòng ăn.
Thanh âm của Triệu Húc Đông từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: "Đã hỏi rồi, tên đầu trọc kia tên là Tường ca, là điều phối viên của một công ty nhỏ bên Vũ Châu, chuyên môn phụ trách chiêu mộ diễn viên quần chúng, ông ta làm sao?"
Phương Lạc Bắc đóng cửa lại, một tay bỏ vào túi quần, đứng ở cạnh cửa: "Xử lý đi."
"?"
Triệu Húc Đông: "Không phải, sao lại xử lí, ông ta đắc tội anh sao? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Phòng bếp truyền đến động tĩnh, Phương Lạc Bắc mở cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, nhìn thấy Giản Lâm bước ra từ phòng bếp, nhìn quanh nhà ăn một hồi, hình như đang tự hỏi không biết người đang dọn bàn ăn đã đi đâu, nhưng cậu không hỏi nhiều, tự mình dọn dẹp bàn ăn, đặt hộp cơm dùng một lần vào túi rác rồi cầm lên xoay người về phòng bếp.
Phương Lạc Bắc vặn nắm cửa rồi đóng lại, ngữ khí chậm rãi: "Đắc tội, xử lý sạch sẽ một chút."
Triệu Húc Đông lại hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Phương Lạc Bắc bởi vì tâm trạng tốt nên nói nhiều thêm hai câu: "Lấy tàn thuốc ném đầu xe."
Triệu Húc Đông khẩu khí giật mình "Cái xe màu đen kia của anh sao? Không phải, người này có bệnh hả, cái xe mấy trăm vạn ném cái gì mà ném." Dừng một chút, "Nhưng mà cũng chỉ là ném mỗi tàn thuốc, hà tất gì phải so đo việc nhỏ như vậy, anh coi như......"
Phương Lạc Bắc cầm di động, nhìn thời gian trò chuyện, chỉ mỗi một câu "Xử lý một chút", tổng cộng bốn chữ mà nói lâu như vậy.
Phương Lạc Bắc chuẩn bị cúp điện thoại: "Cậu có thể chọn giữa cậu xử lý hắn và tôi xử lý cậu, chọn một trong hai đi."
Triệu Húc Đông lập tức nói: "Vâng ông chủ, tôi lập tức đi!" Nói xong chủ động cúp điện thoại.
Phương Lạc Bắc cất di động, mở cửa đi ra ngoài.
*
Giản Lâm sau khi tìm đường bản hướng dẫn, mở ra đọc ba lần liền hoàn thành nhiệm vụ rửa chén.
Lúc định đóng cái tủ vẫn đang còn mở kia, thì tay dừng lại nhìn vào bên trong.
Một dãy hộp đóng gói, những tờ giấy notes được dán lên hộp cùng với thực đơn trên tủ lạnh giống nhau như đúc.
Những chiếc hộp được chia ra từng loại, đậu xanh, đậu nành, đậu đỏ, bột mì cùng những món đồ ăn có thể bảo quản lâu dài.
Tạo cảm giác như chủ nhân của phòng bếp này rất giỏi nấu nướng, cùng thường xuyên xuống bếp.
Giản Lâm nhìn một rồi khép tủ lại, một bên cảm thấy có chút ngạc nhiên, đường đường là tam kim ảnh đế, nhân vật cấp bậc đại lão mà vẫn tự mình nấu cơm; một bên lại nghĩ cũng không có gì đang ngạc nhiên, Phương Lạc Bắc cũng xuất thân từ diễn viên quần chúng, rồi cố gắng được như bây giờ, người ăn không ít khổ sao có thể không biết nấu cơm.
Đến bây giờ vẫn còn tự mình nấu có lẽ là thói quen được dưỡng từ xưa, kéo dài cho đến tận bây giờ.
Giản Lâm trong lúc vô tình có thể nhìn trộm.
Những điều này hoàn toàn khác với nhưng lời mà cậu từ nghe nói trước đây.
Ví dụ như Trần Dương luôn cho rằng, nam thần nhà cậu ta giàu như vậy nhất định là sẽ ở biệt thự cao cấp, có mười mấy bảo mẫu hầu hạ.
Sự thật thì sao?
Giản Lâm quay đầu phòng bếp đầy dấu vết sinh hoạt, mím môi.
Cái gì mà bảo mẫu, chính cậu mới là bảo mẫu này.
Giản Lâm đi ra ngoài, Phương Lạc Bắc mới biến mất một lát đã trở lại, bàn ăn cũng sạch sẽ, chỉ còn những món ăn kèm được đóng gói chân không.
Giản Lâm chuẩn bị rời đi, trước khi đi khách khí nói: "Cảm ơn bữa ăn khuya của thầy Lạc"
Phương Lạc Bắc "Ừ" một tiếng, nhìn cậu một cái rồi bước lên thang lên lầu.
Giản Lâm nhìn qua: "Tôi đi đây."
Phương Lạc Bắc: "Trời mưa lớn."
Giản Lâm: "Trên xe tôi có áo mưa"
Phương Lạc Bắc đứng trên cầu thang, nhìn Giản Lâm, tay đặt lên vịn cầu thang: "Không đợi sao?"
Giản Lâm khó hiểu: "Đợi cái gì ạ?"
Phương Lạc Bắc cười như không cười: "Chén đẹp như vậy, không đợi rửa xong rồi mang một cái đi sao?"
"......"
Giản Lâm nhìn lại Phương Lạc Bắc, dư quang nhìn đến bàn tay phải đặt trên vịn cầu thang, hai bên tai đỏ lên.
Hóa ra động tác nhỏ của cậu đã sớm bại lộ một cách rõ ràng.
Nhưng không phải đã bỏ qua rồi sao, sao giờ lại nhắc lại?
Giản Lâm nhìn người trên cầu thang, Phương Lạc Bắc thu hồi ánh mắt, tiếp tục lên lầu, chậm rãi nói: "Phòng ngủ phụ bên cạnh phòng ăn."
Giản Lâm: "Tôi không cần"
Phương Lạc Bắc cong môi cười, không nhiều lời, tiếp tục lên lầu: "Tùy cậu." Thân ảnh thực mau biến mất ở thang lầu cuối.
Giản Lâm xách cái túi trên bàn, xoay người rời đi.
Không chỉ nghĩ về hai tai đang đỏ mà trong lòng còn cảm thấy bực bội.
Cơm cũng ăn xong rồi, chuyện nhìn tay cũng đã qua, vì sao lại muốn nhắc lại?
Biết cậu đang nhìn tay cho nên lúc đi lên còn cố ý chế nhạo một chút sao?
Chính là muốn nhìn thấy cậu thẹn nên đùa sao?!
Giản Lâm hoàn toàn dỗi.
Cậu nhanh chóng đến huyền quan đổi giày, lại nhanh chóng đi xuyên qua sân đến cổng lớn, nhìn chiếc ô đen đang dựa vào tường, yên lặng trừng mắt một cái sau đó kéo cổng ra.
Ở ngoài mưa rất lớn, xe máy điện của Nhị Béo đang dầm mưa ngừng ở cách đó không xa.
Giản Lâm sải bước lên xe bất chấp trời mưa, trên đỉnh đầu từ lầu hai biệt thự truyền đến một tiếng nói: "Dù."
Giản Lâm không để ý, vặn ga bỏ đi, lái xe một lúc mới chợt nhớ ra, xe Nhị Béo không phải chiếc xe của anh mà cậu hay đưa đưa cơm, dưới yên xe không có chỗ để, chỉ có một cái giỏ thì căn bản chả để áo mưa.
Mà một tiếng "Dù" kia đã sớm bị cậu ném ra sau.
Giản Lâm lúc này mới nhận ra, cái ô đen mà trước khi đi cậu trừng mắt nhìn hóa ra là để ở ngay đó cho cậu cầm đi sao?
Giản Lâm im lặng.
Suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên lại nghĩ đến câu "Phòng ngủ phụ bên cạnh phòng ăn" của Phương Lạc Bắc.
Cho nên nói cậu ở lại cũng là đùa cậu đúng không?
Trong đầu Giản Lâm lại vọng lên câu nói "Cậu ấy đùa cháu" của Vương đạo, không chỉ thế còn có câu "Nếu mặt bị thương thì cậu có thể đi rồi" mà trước đó chính Lạc Bắc là người nói.
Cơn tức giận thay thế sự vui vẻ, Giản Lâm dầm một thân mưa.
Cho dù có trưởng thành đến mức nào cậu cũng mười tám, tuổi 18, cảm xúc một khi đã đến sẽ vô cùng dồn dập, quyết liệt.
Giản Lâm cắn răng, vặn mạnh tay ga xe điện, vừa chạy ra đường chính chợt phanh gấp một cái sau đó quay đầu trở về tòa nhà 16.
Trên mặt đất nhỏ khô ráo dưới mái che, rất nhanh bị một thân ảnh ướt nhẹp làm mặt đất đẫm nước, tiếp theo là tiếng chuông cùng với tiếng gõ cửa bộp bộp vang lên trước cổng toà nhà 16.
Phương Lạc Bắc đã thay đồ ở nhà được trước cửa sổ lầu hai, nhìn chiếc xe máy điện ngoài cửa sổ, xoay người xuống lầu.
Vừa tới cổng, bên ngoài không có động tĩnh, anh kéo cửa ra, dưới mái che ánh đèn ấm áp không có người, chỉ để lại hai dấu vết chân ướt đẫm trên mặt đất.
Phương Lạc Bắc đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn bóng lưng trên con đường nhỏ cách đó không xa, người trên xe điện đã "đáp lễ" một cách hài hước, nếu có thể viết, chắc sẽ viết là: Anh đùa tôi, tôi cũng đùa anh.
Khiến cho anh đi từ lầu hai xuống một chuyến tay không.
Đã thế còn không bắt được cậu.
Phương Lạc Bắc cười khẽ, đứng dưới mái hiên cổng, lấy điện thoại ra.
Một bên khác, Giản Lâm ngồi trên xe máy điện, sau lần "Trả thù" này trong lòng cậu thấy rất thoải mái.
Tuy rằng có chút ấu trĩ, nhưng thế thì sao, thế không phải mới là đùa sao.
Giản Lâm dầm mưa, chạy ra con đường cái, sau khi hết giận, tâm trạng lại lần nữa thấy vui vẻ.
Đang vui vẻ, điện thoại mới được mở nguồn vang lên một cuộc điện thoại xa lạ.
Giản Lâm một tay lái xe, một tay khác cầm điện thoại, thấy một dãy số điện thoại xa lạ cho rằng lại là đầu trọc, sau khi nhận cuộc gọi liền nói "Tên ngốc mày lăn", không đợi đối phương mở miệng đã lập tức chặn.
Kết quả lúc đến cổng lớn lại bị chú bảo vệ ngăn lại.
Giản Lâm phanh xe lại, một chân dẫm xuống mặt đất, lau nước mưa trên mắt, nhìn bảo vệ cửa đứng bên trong: "Có chuyện gì sao ạ?"
Chú bảo vệ ra đón cậu: "Tới đây, cậu đi vào đã."
Giản Lâm: "?"
Chú bảo vệ: "Tới đây, cậu cứ vào đi đã."
Giản Lâm cho rằng chú bảo vệ có gì muốn nói, liền ngừng xe đậu gần bốt bảo vệ rồi đi vào trong.
Chú bảo vệ đưa cậu mấy tờ khăn giấy, cười tủm tỉm: "Lau mặt."
Giản Lâm xoa xoa mặt: "Sao vậy ạ?"
Chú bảo vệ nói cậu ngồi xuống nhưng Giản Lâm không ngồi, ông chú vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Không có gì, mưa rất lớn, kêu cháu vào ngồi một lát."
Giản Lâm lau khô mặt, tùy tiện lau sơ tóc: "Không có việc gì sao? Vậy thì cháu không ngồi đâu, cháu đi đây."
Chú bảo vệ: "Ngồi xuống."
Giản Lâm: "Không ngồi."
Chú bảo vệ: "Ngồi xuống đã."
Giản Lâm: "?"
Chú bảo vệ: "Chỉ một lát thôi, lập tức xong."
Giản Lâm: "Cái gì lập tức xong ạ?"
Chú bảo vệ: "Lập tức, thật sự, sắp đến rồi."
Giản Lâm: "?"
Ông chủ vẫn ép cậu ngồi xuống, sau đó đứng lên nhìn con đường chính qua kính cửa sổ của bốt bảo vệ, nhìn vài lần rồi hất cằm, nói: "Tới rồi."
Cái gì tới?
Giản Lâm quay đầu theo, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong cơn mưa đêm, Phương Lạc Bắc người đã thay bộ đồ ở nhà cầm chiếc ô đen đi từ đường nhỏ ra đường chính và đang tiến lại đây.
Giản Lâm sửng sốt, hỏi bảo vệ cửa: "Anh ấy kêu chú cản cháu sao?"
Ông chủ bảo vệ quay lại chỗ bàn, đặt mông ngồi xuống: "Đúng vậy, cậu ấy là ông chủ." Ông chủ yêu cầu thì đương nhiên phải nghe theo
Giản Lâm lại ngẩn người: "Chú quen anh ấy sao?"
Bảo vệ cửa vẫn là câu nói kia: "Đúng vậy, cậu ấy là ông chủ."
Giản Lâm không hề để ý cái chủ đề ông chủ này mà quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Chiếc ô ngày càng gần, bóng dáng người dưới ô cũng dần hiện rõ dưới cơn mưa mơ hồ và ánh đèn mờ nhạt trong tiểu khu tối tăm——
Không phải bộ đồ trước đó, anh đã thay một bộ đồ ở nhà màu xám, tinh tế và giản dị.
Hẳn là sau khi lên lầu thay đồ, lúc nghe được tiếng chuông cửa thì đi xuống dưới, mở cửa lại không thấy ai, sau đó ——
Trong đầu Giản Lâm hiện lên hình ảnh: Phương Lạc Bắc mặc đồ ở nhà đứng ở cửa, tay duỗi ra cầm lấy chiếc ô dựa vào tường, bước ra cổng.
Mà trước khi gọi điện thoại cho bảo vệ cửa......!
Giản Lâm lấy điện thoại ra, bấm mở nhật ký cuộc gọi, rút ra dãy số mà cậu mới chặn gần đây, bấm gọi sau đó đồng thời xoay người nhìn ra cửa sổ bào vệ.
Người bên ngoài đứng yên dưới mái hiên của bốt bảo vệ, điện thoại kết nối.
Giản Lâm nhìn chiếc ô đằng xa, buồn cười: "Thầy Lạc......"
Trong điện thoại, Phương Lạc Bắc ngữ điệu vững vàng: "Tính tình thật không nhỏ."
Giản Lâm nghẹn cười: "Vừa nãy không phải tôi mắng anh."
Phương Lạc Bắc bình tĩnh: "Bốn chữ "tên ngốc mày lăn" cậu chửi cũng đã chửi, tôi nghe cũng đã nghe, không tính toán gì hết."
Trên mặt Giản Lâm nở rộ ý cười, ngoài miệng phủ nhận: "Không có, không có."
Nói vài câu, Phương Lạc Bắc cầm dù đi xuyên qua màn mưa, bước tới gần.
Giản Lâm buông di động, Phương Lạc Bắc nhìn thoáng qua bảo vệ cửa bên trong, gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Giản Lâm: "Mắng rồi, hết giận chưa?"
Giản Lâm mím môi cười, tận lực không cho bản thân trông thật vô cùng vui vẻ: "Tôi không biết đó là anh."
Phương Lạc Bắc: "Hiện tại biết chưa?"
Giản Lâm gật đầu: "Biết rồi ạ."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu: "Đủ chưa? Không đủ lại để cho cậu mắng một lúc nữa."
Giản Lâm bật cười.
Mắng xong block còn mạnh hơn đùa, quá sảng khoái.
Phương Lạc Bắc tiếp tục hỏi: "Đủ chưa?"
Giản Lâm gật đầu.
Phương Lạc Bắc khẽ cười.
Giản Lâm cười lớn, một bên cười một bên nói: "Tính tình của thấy Lạc thật tốt." Như vậy cũng chưa đen mặt.
Phương Lạc Bắc: "Phải không." Nói xong giơ tay, xoa nhẹ mái tóc ướt mưa của Giản Lâm, thuận thế xoay người qua, che dù cho cậu: "Chạy loạn cái gì."
Giản Lâm quay đầu, đôi mắt sáng ngời dưới ánh đèn của bột bảo vệ: "Tôi đi đây nha."
Phương Lạc Bắc không thảo luận vấn đề này với cậu, nói thẳng: "Ngủ phòng ngủ phụ, ngày mai trực tiếp về đoàn phim."
Giản Lâm: "Xe của tôi."
Phương Lạc Bắc: "Để ở chỗ này."
Giản Lâm quay đầu, nhìn qua bảo vệ cửa trong bốt, ông chủ bảo vệ cửa chắp tay sau lưng đứng ở bên cửa sổ.
Giản Lâm động miệng, chỉ chỉ cửa: Xe, xe.
Đại thúc cười tủm tỉm, vẫy vẫy tay với cậu: Biết biết, đi đi.
Dưới tán ô, hai người sóng vai nhau đi về tòa nhà 16.
Giản Lâm không nói gì, không khí im ắng, tầm mắt cậu nhìn qua mép ô rồi chìm trong cơn mưa đêm.
Dưới đáy lòng rất thoải mái, giống như giọt mưa đọng lại sau những cơn mưa.
Xe vào đến cửa, chỉ trong nửa buổi tối, người cũng đã ở lại qua đêm.
Phá "luật" vô cùng triệt để.
Nhưng rất kỳ lạ là, cậu đối với căn nhà 16 này, đối với người nam nhân này không hề có chút cảnh giác.
Cũng vì thế đã biểu hiện sự chân thật nhất của bản thân.
Và dòng nước ngầm mà cậu đã cảm nhận được quá mức ôn hòa, tựa như những giọt mưa rơi xuống tán ô, cậu không cảm thấy sợ hãi, ngược lại là muốn chạm vào.
Phương Lạc Bắc quay đầu, nhìn thấy Giản Lâm duỗi tay ra mép ô, mu bàn tay đỡ lấy vài giọt mưa, đỡ lấy sau đó đổ xuống.
Một lát sau, Giản Lâm quay đầu: "Thầy Lạc."
Phương Lạc Bắc vẫn đang nhìn cậu.
Giản Lâm nhìn vào mắt anh, đôi mắt trong trẻo mang theo vài phần nghiêm túc cùng kiên định: "Dẫn tôi đi."
"Diễn tình cảm, dẫn tôi theo."
Ánh mắt Phương Lạc Bắc quay lại, nhìn vào bàn tay duỗi ra dưới mép ô, vết cắt màu đỏ nhạt trở nên bắt mắt, cùng người này, dưới màn mưa yên lặng, tựa hồ như đang chuẩn bị một cuộc chiến lớn.
Mà người đó, cần người dẫn, cũng cần người để ý.
Phương Lạc Bắc thu hồi ánh mắt: "Cậu không sợ sao?"
Giản Lâm buông tay, vừa đi vừa nhìn Phương Lạc Bắc: "Sợ cái gì?"
Thần sắc Phương Lạc Bắc thu liễm sau tán ô: "Diễn tình cảm sẽ có hậu quả."
Ánh mắt cùng giọng của Giản Lâm rất giống nhau, bây giờ ở dưới dù lại thể hiện càng thêm rõ ràng, vẻ mặt thuần khiết, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Từ diễn thành thật sao? Không sợ."
"Thầy Lạc không phải trước đó đã dạy tôi sao, diễn là giả."
Trong lối con đường nhỏ, ánh đèn ấm áp trước cổng tòa nhà 16 bao trùm lên hai hàng cây ven đường.
Một con đường, hai con người bước.
Phương Lạc Bắc: "Được."
Giản Lâm cong cong khóe môi, đang muốn nói cảm ơn, lại nghe Phương Lạc Bắc nói câu kế tiếp: "Có được hay không về sau lại nói, bây giờ bắt đầu từ tiếp xúc thân mật."
Nói xong, Phương Lạc Bắc đổi tay cầm ô, mặt ô nghiêng sang, tay phải cầm lấy tay trái Giản Lâm
Giản Lâm, người mà tất cả dây thần kinh còn chưa phản ứng kịp: "?".