Diễn Giả

Chương 46


"Đạo diễn, tấm thẻ này của thầy Lạc là đồ thật đó."
Cảnh quay Lâm Hi cùng mẹ cãi nhau rồi rời nhà bỏ đi, ban đầu Giản Lâm bị NG rất nhiều, đạo diễn phê bình nói cậu đặt cảm xúc không đúng chỗ.

Cảnh cãi nhau này mặc dù phải hết sức kiềm chế trên ống kính nhưng đồng thời cũng vẫn phải thể hiện được nỗi buồn, bởi vì mặc dù Lâm Hi đã lưỡng lự và nghĩ đến việc từ bỏ việc học để phụ giúp gia đình, nhưng trong thâm tâm cậu ấy thực sự muốn tiếp tục đi học.

So với thái độ của người mẹ và đạo lý rằng người đàn ông phải gánh vác trách nhiệm gia đình một cách vô điều kiện, trong lòng cậu đồng ý việc ngày ngày đi học rồi làm bạn với bài kiểm tra hơn.

Vì vậy trong cảnh quay này mâu thuẫn giữa mẹ và Lâm Hi rất lớn, hai người đều có ý kiến của riêng mình.

Sau khi cãi nhau, người mẹ trong cơn tức giận đã xé sách giáo khoa của Lâm Hi, cũng bởi thế Lâm Hi không còn kiên nhẫn nữa, đáy mắt hiện lên sự hận thù, mở cửa bỏ ra nhà ra đi.

Giản Lâm đã không thể hiện tốt, đủ kiềm chế, nhưng không đủ tức giận hay khó chịu, ánh mắt căm thù quá đơn giản, và sự đấu tranh trong mắt cậu không đủ để lộ ra.

Bởi vì là vấn đề bên Giản Lâm, nữ diễn viên đóng vai người mẹ cũng phải chịu cảnh NG, cảm xúc và cảnh quay của cô bị gián đoạn nhiều lần, Giản Lâm cảm thấy thật ngượng ngùng, lần nào cũng dùng thái độ thành khẩn để xin lỗi.

Nữ diễn viên trước kia đã quay cùng Giản Lâm vài cảnh, vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ này diễn xuất rất tốt, cũng rất chuyên nghiệp, việc bị NG cũng không để bụng, xua xua tay: "Không sao, quay lần nữa là được, cậu đừng để trong lòng."
Giản Lâm đương nhiên không có gánh nặng tâm lý khi diễn xuất, chỉ là cảm thấy không đồng ý với cảnh quay này ——
Gánh nặng gia đình rất lớn, nhà chỉ có mẹ cùng em gái, nếu là người đàn ông duy nhất trong nhà đương nhiên phải có trách nhiệm, có cái gì để cãi nhau chứ?
Nhưng cho dù có không đồng ý, Giản Lâm vẫn phải chuyên nghiệp quay thêm vài lần rồi thuận lợi qua.

Sau khi qua, cậu đi xin lỗi nữ diễn viên đóng vai mẹ trước sau đó lại đi dỗ diễn viên Viện Viện đóng vai em gái.

.

Truyện Sủng
Viện Viện năm nay 6 tuổi, rất xinh xắn, hai bên má bánh bao, đôi mắt to tròn linh động trong trỏe, mới ba tuổi đã debut làm ngôi sao nhí, diễn rất giỏi.

Lúc quay cảnh hai người cãi nhau, Viện Viện đóng vai em gái Lâm Nặc ôm búp bê ngồi ở trên sô pha, hốc mắt đong đầy nước mắt, ủy khuất nhưng không dám khóc, im lặng nhìn mẹ với anh trai cãi nhau, đến khi anh trai mở cửa rời đi, cô gái nhỏ này mới rơi từng giọt nước mắt như những viên trân châu xuống, cắn răng không dám khóc thành tiếng.

Giống như chỉ cần mình hiểu chuyện, mẹ cùng anh trai sẽ không cãi nhau nữa, trong nhà sẽ không thiếu tiền, anh hai cô bé cũng có thể đi học.

Sau khi qua, Viện Viện giơ tay lên, mu bàn tay qua loa lau đi nước mắt, nhìn Giản Lâm đang đi tới nhe răng cười.

Giản Lâm ngồi xổm trước ghế sô pha, rút khăn giấy cho cô bé lau mặt: "Người lớn cãi nhau không đáng sợ."
Viện Viện: "Không đáng sợ, mẹ em đã nói đóng phim đếu không phải thật, đều là giả."
Giản Lâm ra vẻ kinh ngạc, dỗ cô bé: "Oa, hóa ra là như vậy sao, Viện Viện thật hiểu chuyện."
Viện Viện ôm hai tay, học dáng vẻ của người lớn, kiêu ngạo mà nói: "Đúng rồi, là như vậy á, mẹ em nói như vậy á, mẹ chưa bao giờ gạt em."
Mẹ của Viện Viện cũng làm việc trong đoàn phim 《 Cảnh Xuân 》, bởi vì là mẹ đơn thân, việc làm của cô trong trường quay rất bận, đi cùng với Viện Viện trước giờ đều là bà ngoại.


Bà ngoại cô bé mấy ngày nay có việc, không đến đoàn phim được, mẹ của Viện Viện vốn định đưa con gái theo bên cạnh sau khi cô bé quay xong, nhưng Giản Lâm chủ động chơi cùng với cô bé, bảo mẹ của Viện Viện cứ làm việc của mình đi.

Cô bé cứ vậy ở trong trường quay, mọi người đều nhìn thấy, lúc nghỉ thì ngồi trên ghế của Giản Lâm chơi cùng cậu, nhưng nếu Giản Lâm bận thì cô bé sẽ chơi cùng với Trần Dương vô cùng rảnh rỗi và Vân Dao, Khâu Soái cũng rảnh rỗi không kém.

Lúc này sau khi quay xong cảnh cãi nhau, Giản Lâm nắm tay cô bé ra bên ngoài nghỉ ngơi, cô bé vừa ngồi xuống Trần Dương đã lập tức đưa đến trái cây cùng đồ ăn vặt, sau đó là khăn ướt lau khô nước mắt trên mặt cô bé, lau mặt xong liền lau tay.

Vân Dao ở bên cạnh nhìn hai nam sinh chăm sóc cô bé như vậy tỏ ra hết sức kinh ngạc: "Hai người thật tốt nha."
Trần Dương nhướng mày: "Đương nhiên, tốt xấu gì cũng là người có em gái."
Vân Dao: "Đúng nha, suýt nữa thì quên."
Giản Lâm lấy nĩa cắm một miếng táo đưa cho Viện Viện, Trần Dương nâng cằm, ý chỉ vị nam chính ngồi bên cạnh, nói với Vân Dao: "Em gái của tôi cùng em gái của cậu ấy là bạn thân."
Vân Dao kinh ngạc: "Oa! Vậy hai người cũng coi như là người thân của nhau rồi."
Người thân?
Giản Lâm khịt mũi, khóe miệng Trần Dương cong lên: "Đúng, người thân, 56 dân tộc đều là anh em một nhà."
Viện Viện sửa đúng: "Không phải, phía sau 56 dân tộc là 56 đóa hoa." [*]
Trần Dương nghẹn, Vân Dao bật cười giơ ngón tay cái lên, Giản Lâm khen: "Thông minh!"
Khi tổ bên này quay cảnh cãi nhau của hai mẹ con, Khâu Soái cùng Phương Lạc Bắc ở bên tổ khác quay cảnh Cảnh Khâu gọi điện thoại, La Dự nghe nói Lâm Hi cùng mẹ cãi nhau và bỏ chạy khỏi nhà.

Hai bên đều quay xong, chuẩn bị nghênh đón quan hệ của La Dự cùng Lâm Hi lần thứ hai tan vỡ.

Vương đạo đập lên đùi anh một cái, vẻ mặt hưng phấn: "Cảnh quay chú La trở thành cặn bã đầy chờ mong sắp đến rồi."
Phương Lạc Bắc không nhanh không chậm hỏi: "Kịch bản của mấy người đã sửa đi sửa lại mấy trăm lần, cốt truyện ban đầu không giữa được bao nhiêu nhưng cái này vẫn còn?"
Vương đạo bày ra vẻ mặt khơi ngợi: "Không hổ là ông chủ Lạc, kinh nghiệm thật phong phú, cái mua của cậu dùng rất tốt không phải sao, khiến La Dự tra cũng vô cùng tự nhiên, vô cùng tốt."
Tự nhiên cái gì mà tự nhiên, chả lẽ những lời như mua của anh không phải lời thoại trong kịch bản?
Phương Lạc Bắc nhìn Vương đạo, buồn bã nói: "Tôi hình như nghe ra được ý mắng tôi."
Vương đạo vô cùng chờ mong cảnh quay tiếp theo, vô cùng có tinh thần: "Làm gì có, La Dự là La Dự, Lạc Bắc là Lạc Bắc.

La Dự không phải Lạc Bắc, Lạc Bắc không phải La Dự.

Ngoại trừ cùng giới tính thì tuyệt đối không có một chút chỗ nào tương tự."
Phương Lạc Bắc xác nhận đúng là đang mắng anh.

Sau đó, cảnh quay lại quay lại trong tiệm cà phê.

Lâm Hi như thường lệ đi làm, La Dự như cũ tới tiệm mua cà phê.

Mà lúc này, Lâm Hi đã rời nhà trốn được mấy ngày rồi, vẫn luôn ở nhờ nhà bà Chu, La Dự cũng đã thông qua Cảnh Khâu biết điều đó.

Nhưng hai bên đều không đề cập đến, La Dự vẫn sẽ để lại vài từ hoặc những nét vẽ đơn giản trên khăn giấy, tuy trong lòng Lâm Hi khó chịu, nhưng để không ảnh hưởng đến công việc cậu vẫn luôn che giấu cảm xúc.


Nhưng lúc này trong tiệm có một nhân viên xin nghỉ, trọng tiệm không đủ nhân viên, Lâm Hi bận xoay như chong chóng, việc La Dự đến cùng sự ôn nhu không tiếng động khiến Lâm Hi cảm thấy thả lỏng, có thể thở dốc, từ từ Lâm Hi liền đem La Dự cùng những tờ giấy là sự an ủi duy nhất.

Nhưng vô luận đáy lòng có bao nhiêu chật vật hay khổ sở Lâm Hi đều không nói với La Dự, chỉ cảm thấy đó là chuyện của mình, cậu không nên phiền toái La Dự.

Cũng không dựa vào việc La Dự đối xử với mình rất tốt mà xin sự giúp đỡ từ La Dự.

Ngược lại sau khi động lòng, chỉ tiếp xúc một chút với La Dự, lặng lẽ, âm thầm trở thành bí mật, giấu dưới đáy lòng.

Nhưng vào ngay lúc này, La Dự ngay trước mặt Lâm Hi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, cho cậu chọn lựa, nói rằng chỉ cần cậu dám lấy, tiền trong thẻ đều là của cậu, cậu có thể trở về đi học.

Nói trắng ra chính là La Dự nguyện ý ra tiền, chỉ cần Lâm Hi ra người.

Lại nói đúng hơn chính là La Dự muốn bao dưỡng Lâm Hi.

Cảnh quay này nhanh chóng bị đám Trần Dương chửi mắng, còn chưa quay mà Vân Dao đã rút khăn giấy lau nước mắt, một bên khóc một bên chửi: "Lạc, à nhầm, La Dự có phải là người hay không, làm sao anh ta có thế làm chuyện như vậy chứ!? Tên cặn bã này! Não tàn! Biến thái! Ghê tởm!"
Khâu Soái cảm khái: "Nhân vật như vậy cũng chỉ mỗi thầy Lạc dám diễn."
Trần Dương hoang mang: "Hả? Phim văn nghệ dạo này đều lưu hành cốt truyện như này sao?"
Giản Lâm ở bên cạnh cùng Viện Viện học tiếng Anh bằng video, nhìn thấy từ đơn nào đó, Viện Viện chỉ vào, hỏi: "Đây là cái gì ạ?"
Giản Lâm: "Helicopter, trực thăng."
Viện Viện gật đầu, xem video một lúc, lại hỏi Giản Lâm: "Các anh chị í đang nói gì vậy ạ?"
Giản Lâm: "Anh không biết."
Viện Viện tiếp tục nhàm chán xem video, Giản Lâm lột quả quýt đưa cho Viện Viện.

Viện Viện học theo, cắm một miếng dâu tay đưa cho Giản Lâm, Giản Lâm lắc đầu: "Anh không ăn dâu tây."
Viện Viện để dâu tây xuống, bẻ một nửa quả quýt đưa cho, Giản Lâm: "Chúng ta ăn chung đi."
Giản Lâm tiếp: "Cảm ơn em nhé."
Viện Viện làm dáng: "Không cần khách khí." Lại nói: "Em thích anh mà."
Giản Lâm cười: "Anh cũng thích em."
Vân Dao ở bên cạnh nhìn Giản Lâm cùng Viện Viện thân thiết như vậy, lại nhớ đến Lâm Hi cùng Lâm Nặc trong phim, càng thêm thương tâm: "Lâm Hi của tôi không thể thảm như vậy."
Lâm Hi chính là thảm như vậy đấy.

Trong tình thế khó khăn không có đường lui, kẹt ở ngõ cụt, còn bị người khác buộc phải chọn lựa.

La Dự dùng một tấm thẻ nói mấy câu để Lâm Hi tự xác nhận rằng anh ta không chỉ có mục đích, chỉ cần có cơ hội anh ta sẽ ra tay.

Về phần con đường đi, là trợ giúp làm bạn, từng bước một, hay là đến tiệm cà phê, vẽ tranh nhắn lại, hoặc là đưa tiền bắt người, mua bán giao dịch, chỉ đều là sự lựa chọn chủ quan của anh ta mà thôi.


Người nam nhân này, có tiền có thời gian, có phong độ có phẩm vị, có kiên nhẫn có chủ kiến, muốn cái gì liền phải có cái đó.

Nếu anh ta là thợ săn, thì Lâm Hi là con mồi tiếp theo.

Lúc Phương Lạc Bắc cùng Giản Lâm mặt đối mặt ngồi trong cảnh quay, có lẽ là bởi vì tình tiết trong phim sắp thay đổi, nên lúc này cả hai người đều không nói.

Giản Lâm cầm điện thoại tìm phim hoạt hình cho Viện Viện, Phương Lạc Bắc cũng đang xem di động.

Cả hai người đều như vậy khi tổ đạo cụ đem "Bùa đòi mạng" lại ——Tấm thẻ ngân hàng để La Dự "Mua" Lâm Hi.

Ngay khi thẻ ngân hàng được đặt vào vị trí, Giản Lâm nhìn lướt qua, không biểu tình giật giật khóe miệng.

Phương Lạc Bắc cũng nhìn một cái, tiếp tục xem di động, ngón tay chọt lên màn hình, nói: "Giả đó, không có tiền."
Ngữ điệu Giản Lâm không hề phập phồng, chậm rãi nói: "Vâng, tôi biết mà.

Cũng không biết ở trong lòng chú La, Lâm Hi có giá như thế nào." Trong kịch bản cũng không viết trong thẻ ngân hàng cụ thể có bao nhiêu tiền.

Phương Lạc Bắc: "Tầm tám chín số đi."
Giản Lâm thuận miệng nói: "Tám hay chín."
Phương Lạc Bắc: "Chín chăng."
Giản Lâm tự đổi thành đơn vị trong lòng: Một trăm triệu.

Trăm triệu?
Giản Lâm không thể không ngẩng đầu lên, cảm thấy thầy Lạc lại đùa cậu, chín con số để "Mua" một người?
Chín số? Còn là thẻ ngân hàng có thể tự do dùng trong một lần?
La Dự giàu lắm sao? Cho dù giàu như thế nào thì cũng chưa bao giờ nghe nói mua một người phải dùng chín con số?
Đây làm gì phải một tay tiền một tay người, đây là ném tiền bằng cả hai tay đúng không?
Không trách Giản Lâm nhất thời phát tán suy nghĩ, thật sự là cái cấp bậc"Trăm triệu" này rất dễ dàng khiến người khác suy nghĩ mơ hồ.

Còn dùng cả trăm triệu, chín con số? Đối với cậu, trăm triệu chính là một số tiền rất lớn.

Suy nghĩ trong đầu Giản Lâm lơ lửng một hồi, lơ lửng xong tính thu ánh mắt lại thấy Phương Lạc Bắc chậm rãi lấy từ trong túi một tấm thẻ đen, màu đen tuyền luôn.

Giản Lâm tạm dừng ý đồ thu ánh mắt, nhìn tắm thẻ, nhìn người cầm thẻ.

Phương Lạc Bắc rốt cuộc cũng rời mắt từ màn hình điện thoại, ý bảo thẻ đen: "Chú La có thể, chú Lạc cũng không thể thua."
Giản Lâm rất trực tiếp, hai ngày nay quay phim khiến tâm tình cậu thật sự không tốt: "Đừng, một tấm thẻ đã đủ đau mắt, hai tấm cho tôi mù luôn sao?"
Phương Lạc Bắc cong môi, không nhiều lời, chỉ ba chữ: "Chín con số."
Giản Lâm sửng sốt.

Phương Lạc Bắc nhìn cậu, chờ.

Giản Lâm hoàn hồn, chớp chớp mắt, thay bằng biểu tình không thể tin được: "Trăm triệu?"
Phương Lạc Bắc: "Ừm."
Giản Lâm trợn tròn mắt: "Thật sao ạ?"

Phương Lạc Bắc: "Ừm, thật"
Giản Lâm rũ mắt, nhìn tấm thẻ kia thật cẩn thận nằm đoan trang, sau đó ngước mắt tò mò hỏi: "Một tấm thẻ có thể có nhiều như vậy sao ạ?"
Phương Lạc Bắc nở nụ cười: "Không còn cay mắt mà muốn mù luôn sao?"
Giản Lâm vô cùng thật lòng: "Chín con số mà nói thì không thể nói là mù, mà là rửa mắt."
Phương Lạc Bắc: "Rửa mắt?"
Giản Lâm gật đầu, có chút chờ mong.

Phương Lạc Bắc trực tiếp đưa điện thoại qua, Giản Lâm nghiêng người qua, không cần đếm kỹ, chỉ cần nhìn một hàng số dài là đủ để chấn động lòng người.

Huống chi thị lực của cậu rất tốt, chỉ cần liếc mắt một cái là biết, không đúng, không phải chín số, hình như là mười con số?
Giản Lâm rời mắt từ điện thoại, nhìn về phía đối diện, ánh mắt linh động, đến cả xưng hô cũng thay đổi: "Lạc ca."
Phương Lạc Bắc thu di động về, bị một tiếng Lạc ca chọc cười, vừa cười vừa nói: "Tâm trạng tốt hơn chưa?"
Giản Lâm dừng lại, nhận ra Phương Lạc Bắc đang dỗ cậu: "Vâng." Lại giải thích: "Hai ngày nay tôi phải quay cảnh cãi nhau, tâm trạng không tốt lắm." Chắc trông cậu có chút uể oải.

Phương Lạc Bắc vốn cũng muốn dỗ cậu, không để ý: "Hiện tại đã tốt hơn chưa?"
Giản Lâm gật đầu.

Thẻ của Phương Lạc Bắc vẫn còn đặt trên bàn: "Bởi vì chín con số?"
Giản Lâm dán đến gần bàn, nhỏ giọng nói: "Chín số thôi sao? Sao tôi thấy không chỉ có thế nhỉ?"
Phương Lạc Bắc: "Chắc thế, tôi không để ý lắm."
Ánh mắt Giản Lâm có tia sáng: "Lạc ca, anh nhiều tiền như vậy sao?"
Phương Lạc Bắc nhìn cậu một bộ không ngại vì tiền mà khom lưng, buồn cười: "Vậy nếu trước mặt cậu là chú La đưa thẻ, cậu có phải cũng vui vẻ gật đầu không?"
Giản Lâm: "Chín con số sao ạ?"
Phương Lạc Bắc: "Ừm."
Giản Lâm nghĩ nghĩ, biểu tình nghiêm túc, hiểu rõ: "Nếu như có thể gửi vào tài khoản, tôi có khi sẽ gật đầu."
Phương Lạc Bắc hoàn toàn bị chọc cười, biết Giản Lâm được dỗ đến cao hứng, ngược lại còn dỗ anh.

Nhưng chú Lạc so với chú La thì thật ra thẻ của chú La chỉ là đạo cụ, là đồ giả, còn thẻ của chú Lạc là vàng thật, bạc thật.

Giống như có cùng suy nghĩ, động tác còn nhanh hơn bản năng, ngón trỏ Phương Lạc Bắc đẩy tấm thẻ kia về phía Giản Lâm.

Giản Lâm giật mình.

Phương Lạc Bắc nhìn cậu: "Thích thì cầm đi."
Giản Lâm chớp chớp mắt.

Bỗng nhiên vào lúc này, Vương đạo cầm loa nói: "Diễn viên chính bên kia trước ống kính nhớ chú ý một chút, có đạo đức tí đi, đừng có lén lút trao đổi."
Giản Lâm cười bò xuống bàn, lại cầm lấy tấm thẻ mà Phương Lạc Bắc đưa, giơ lên ý bảo: "Đạo diễn, tấm thẻ này của thầy Lạc là đồ thật đó."
Vương đạo hận sắt không thành thép: "Sao cháu không nói người của cháu cũng là đồ thật luôn đi!"
Phương Lạc Bắc nhìn Giản Lâm vui vẻ giơ thẻ của mình, trong mắt đong đầy ý cười.

Chú thích
[*]: 56 anh em dân tộc 56 đóa hoa là một bài hát
https://youtu.be/CoPwrSgiRx4.

Bình Luận (0)
Comment