Diễn Giả

Chương 6


Cúp điện thoại, vừa vặn là lúc đơn đặt hàng được in xong.

Giản Lâm xé tờ đơn, xoay người đi ra phía sau bếp, chuyên nghiệp gói cháo cho thêm rau vào, sau đó bước nhanh ra khỏi bếp, giơ tay lấy chìa khóa xe trên quầy thu ngân, rồi đi ra ngoài để giao hàng.

Nơi đưa hàng có hơi xa, là khu biệt thự ở Trăn Thủy Kiều, muốn đi qua phải tốn nửa tiếng.

Giản Lâm sải bước lên chiếc xe máy điện, cậu không mặc thêm áo gió, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mùa đông mỏng, vặn ga rời đi.

Trên đường đi, cậu mới nghĩ đến lời La Hồng vừa nói gần đây.

Thực ra thì chẳng có gì để mà suy nghĩ, cậu kiếm tiền bằng việc đóng phim, phim hấp dẫn thì đóng, trước giờ chưa bao giờ lựa chọn.

Những lời mà La đạo nói cứ như thể rằng là cậu sẽ từ chối diễn chỉ vì vấn đề về chủ đề vậy.

Cuối cùng còn phải nói thêm một câu: Lần này là một cơ hội thật sự tốt, cậu nhất định phải nắm chắc.

Cậu đương nhiên là nắm chắc.

Hoặc nói đúng hơn, ở trong giới giải trí, diễn viên quần chúng căn bản không có tư cách để mà kén cá chọn canh, cậu không diễn thì người khác diễn.

Nếu theo lời của diễn viên quần chúng thì: Cậu tính là cái thứ gì?
Giản Lâm chả là nhân vật gì quan trọng, cho nên cậu không thể lựa chọn, khi nghe được mấy chữ "Chủ đề đồng tính" cùng "Nam chính" qua điện thoại, cậu chỉ hơi sửng sốt và có chút ngoài ý muốn.

Hơn nữa, cậu không nghĩ nhiều.

Nếu La Hồng đã nói năm sau sẽ nói rõ hơn vậy cứ để năm sau tính, một chuyện chỉ có chút ngoài ý muốn nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.

Ai biết được có khi qua Tết Âm Lịch, kể hoạch khởi động máy lại vì một lí do nào đó lại tạm gác lại.

Chưa thấy thật thì chưa cần tính toán gì hết.

Miếng bánh lớn năm sau không quan trọng bằng đơn hàng phải giao ngay bây giờ.

Giản Lâm đã đi xe một quãng, đi qua đèn xanh đèn đỏ của các con đường và ngõ nhỏ, khi tới Trăn Thủy Kiều liền quen cửa quen nẻo tìm được khu biệt thự.

Khu biệt thự này đã được xây dựng và bán cách đây từ lâu, tính đến giờ đã sang tên đổi chủ nhiều lần, nhà không còn mới và quản lý cũng không còn chặt chẽ như trước.

Giản Lâm cầm hộp cháo đi vào, bảo vệ ở cửa cả thẻ chứng minh nhân dân cùng không thèm xem, trực tiếp ghi tên cho vào.

Giản Lâm: "Tòa nhà 16 ở chỗ nào ạ?"
Bảo vệ cửa: "Con đường chính phía trước, rẽ phải ở ngã tư thứ hai, nhìn số nhà trên cổng, trên số nhà ấy."
Giản Lâm: "Cảm ơn."
Giản Lâm đi vào, cả một đường đều là những ngôi nhà phố, sau khi rẽ vào ngã tư thứ hai thì là những ngôi nhà tách biệt.

Tổng thể phong cách kiến trúc của các căn biệt thự tương tự nhau, thậm chí cả những nhãn hiệu xe hơi sang trọng đậu trong bãi đậu xe trước cửa nhà cũng gần giống nhau, chiếc xe máy điện của Giản Lâm không hợp với bất kì thứ nào trong chỗ này.


Nếu là người khác, có lẽ phải tranh thủ nhìn trái nhìn phải, cảm thán cuộc sống xa hoa của những kẻ có tiền.

Nhưng Giản Lâm chỗ nào cũng không thèm liếc một cái, ấn phanh lại thả chậm tốc độ xe, một mực chăm chú nhìn số nhà.

Tòa nhà số 10, số 12, số 14, số 16, tới rồi.

Giản Lâm phanh lại, ngừng xe ở ven đường, lấy hộp cháo từ trong túi giữ nhiệt, bước chậm đến gần cửa bấm chuông.

Đợi trong chốc lát, cửa mở ra một cái khe hở rộng tầm 20 cm.

Giản Lâm đưa cơm nhiều, tập mãi đã thành thói quen, giơ tay đưa hộp cháo đến gần, trên tay chợt nhẹ đi, túi bị lấy rồi.

Giản Lâm thu tay về, nhớ đến lời nói được ghi trên ghi chú, nói: "Ăn cơm ngon miệng."
Lại bảo thêm: "Ngài gần đây rất hay gọi cháo trong tiệm chúng tôi, hương vị vẫn hợp khẩu vị ngài chứ?"
Bên trong cánh cửa kim loại có kết cấu dày vang lên âm thanh trầm thấp lãnh đạm của một nam nhân: "Vẫn ổn."
Giản Lâm cười cười: "Vậy là tốt rồi, hẹn gặp lại."
"Ừ."
Cửa được khép lại, Giản Lâm xoay người rời đi.

Đơn hàng này được giao trong vòng 40 phút, ngoài tầm thường ra thì chỉ là bình thường, không khác gì những đơn hàng khác.

Nếu nhất định phải nói có điều gì không giống thì chắc cũng chỉ là dựa theo ghi chú, chủ động nói thêm hai câu mà thôi.

Nói vậy cũng không đạt được hiệu quả giải buồn gì.

Cưỡi xe máy điện chạy đến cửa tiểu khu, chú bảo vệ vừa mới dán chữ "Phúc" lên cửa kính phòng bảo vệ.

Thấy Giản Lâm chạy ra, ông chủ bảo vệ hỏi: "Đưa xong rồi sao?"
Giản Lâm sang sảng đáp lại: "Đưa xong rồi ạ."
Bảo vệ cửa: "Cậu không trở về quê ăn tết sao?"
Giản Lâm: "Quê cháu ở đây ạ."
Bảo vệ cửa cười cười: "Vậy thì tốt rồi." Nói xong chúc mừng: "Ăn tết vui vẻ."
Giản Lâm đi ra tiểu khu, xua xua tay ý bảo tạm biệt: "Vạn sự như ý."
Bảo vệ cửa nhìn bóng lưng cậu, khẽ mỉm cười.

Ngày kế là đêm giao thừa.

Cửa hàng cháo vẫn mở như bình thường, buổi sáng có hai đơn đặt hàng giao cho một đoàn phim nào đó trong thành phố, số lượng hộp đóng gói quá nhiều, một người không thể nào đưa, nên Giản Lai lái chiếc xe ô tô hay đi chở hàng của mình cùng Giản Lâm đi đưa hàng.

Sau khi trở về, Giản Lai lấy ra hai bao lì xì từ trong ngăn kéo dưới quầy thu ngân ra, một cái ném cho Giản Lâm, một cái đưa cho Chương Niệm Niệm.

Chương Niệm Niệm hoan thiên hỉ địa, hô vô cùng lớn: "Cảm ơn anh hai!"
Giản Lai dùng bao lì xì vỗ lên đầu cô: "Mua đồ dùng có ích, đừng có mua tùy tiện! Không được mua đồ của idol!"
Chương Niệm Niệm trước mắt chỉ có bao lì xì, hai tay cầm mà run lên: "Tiền đây, tiền đây."

Giản Lai cướp phong bao lì xì về: "Có nghe hay không?"
Chương Niệm Niệm một năm không được vài lần ngoan ngoãn nghe lời, lúc này lại rất ngoan ngoãn, nói cái gì thì là cái đó: "Nghe được nghe được, không mua, tuyệt đối không mua! Em thề!"
Giản Lai: "Giang Trạm cũng không cho mua."
Chương Niệm Niệm cắn răng một cái: "Được ạ! Không mua thì không mua!"
Giản Lai đưa bao lì xì qua, Chương Niệm Niệm duỗi tay nhận lấy, mặt mày hớn hở, vui vẻ như con sóc nhỏ tích trữ đồ ăn, nhưng vừa xoay người lại thành chồn bắt được gà, không tiếng động sửa miệng: Đồ liên quan đến Trạm Trạm em đương nhiên phải mua, chỉ cần có tiền là được.

Vừa ngẩng đầu, liên đối diện với ánh mắt của Giản Lâm.

Giản Lâm quét mắt nhìn Giản Lai không chú ý tới bên này, kéo Chương Niệm Niệm lại gần mình rồi đưa bao lì xì của mình cho cô.

Chương Niệm Niệm sáng cả mắt, cầm lấy bao lì xì nhanh chóng nhét vào trong túi, Giản Lâm khẽ động ánh mắt ý bảo cô bé nhanh chóng trốn đi.

Giản Lai nghe được động tĩnh, quay đầu lại, chờ đến lúc Chương Niệm Niệm lên lầu mới hừ một tiếng, nhìn sang Giản Lâm: "Cho em thì em cầm đi, đưa cho con bé làm gì."
Giản Lâm đi qua ngồi xuống đối diện Giản Lai, giúp anh nhặt sò điệp: "Em không cần sài, đương nhiên là cho con bé."
Giản Lai ngước mắt, trò chuyện hỏi: "Em thử vai thế nào rồi? Đi qua đi lại lâu như vậy mà vẫn chưa có kết quả sao?"
Giản Lâm: "Định rồi."
Giản Lai ngoài ý muốn: "Định rồi? Sao lại không nghe em kể."
Giản Lâm: "Định qua điện thoại, qua miệng thì không tính, còn phải đợi sang năm."
Giản Lai:: "Đúng là như vậy, thị trường kém như vậy, ai biết năm trước nói năm sau có còn tính hay không."
Lại nói: "Năm sau nếu thật sự không có việc, tạm dừng bên giới giải trí đi, kinh doanh trong tiệm khá ổn, cứ chở về hỗ trợ, anh cũng có thể giảm bớt tiền thuê một người."
Giản Lâm ném sò khô về phía Giản Lai: "Giản vô tâm, tanh chết anh."
Giản Lai cúi đầu nhìn sò khô trên người mình: "Ném ném ném, lại ném, ném nguyên liệu nấu ăn thì có khác gì em ném tiền không."
Giản Lâm: "Không có tiền."
Giản Lai: "Không có tiền thì em giả bộ hào phóng đưa tiền cho con bé làm gì."
Giản Lâm: "Em gái anh!"
Giản Lai: "Em gái em á!"
Giản Lâm chợt thấy buồn cười, cười rộ lên, Giản Lai bật cười theo, cũng nắm một nắm sò khô đã lựa xong trên bàn ném về phía Giản Lâm, Giản Lâm đánh trả, Giản Lai lại ném, hai anh em giống như lúc nhỏ nghịch ngợm trên tuyết, anh một nắm em một nắm, ném đến đầy sàn đều là sò khô, mùi tanh phiêu tán.

Giản Lâm tiếp tục ném: "Sò khô không cần tiền sao?"
Giản Lai một bên trốn một bên nhặt sò từ dưới đất lên ném: "Không cần tiền, nhặt ở trên đường đấy."
Giản Lâm: "Em gái anh."
Giản Lai: "Em gái em!"
Chương Niệm Niệm bịch bịch chạy xuống, nhìn đống bừa bộn trên sàn liền quyết đoán gia nhập: "Lãng phí đáng xấu hổ! Không rủ em chơi cùng lại càng đáng xấu hổ!"
Giản Lâm trở tay ném một nắm đậu phộng, Chương Niệm Niệm diễn sâu che bụng: "A!" Lại thống khổ mà duỗi tay hướng về phía Giản Lai: "Anh cả!"
Giản Lai duỗi tay: "Em gái!"
Giản Lâm lại vớ lấy đậu phụng trên sọt tre ở cửa ném về phía cả hai người.

Chương Niệm Niệm giang tay: "Muốn ném thì ném em, đừng có đụng đến anh cả!"
......!
Chờ đến khi cả ba người nghịch xong, trong tiệm đã thành một mảnh hỗn độn.

Giản Lai tức đến bật cười, đá Giản Lâm một cái: "Em là đứa đầu têu!"
Giản Lâm chân dài chạy đi, cười đến híp cả mắt: "Đúng đúng đúng, nồi của em."

Giản Lai giận: "Nhanh chóng dọn sạch! Còn muốn ăn cơm tất niên nữa không."
Chương Niệm Niệm: "Nhặt đậu phộng 50, quét rác 30."
Giản Lai: "Cút đi!"
Buổi chiều, cửa hàng cháo không kinh doanh, cửa được khóa lại từ bên trong, với sự giúp đỡ của hai trợ thủ Giản Lâm và Chương Niệm Niệm cùng đội trưởng Giản Lai, chưa đến 5 giờ bọn họ đã bắt đầu ăn cơm tất niên.

Giản Lai là đại ca trong nhà, anh nâng ly đầu tiên: "Nào, năm mới rồi, chạm ly một cái."
Ba ly nước trái cây nhẹ nhàng chạm vào nhau vang lên một tiếng "cách".

"Chúc mừng năm mới."
Không cần kinh doanh, cũng không cần vì cuộc sống mà bôn ba, cho dù là chỉ là thời gian một bữa cơm cũng vẫn muốn bỏ đi phần trách nhiệm cùng gánh nặng trên người.

Giản Lai hiếm khi cảm thấy thả lỏng, anh uống vài ngụm nước trái cây rồi mở một chai bia.

Anh uống rượu một mình, vừa uống vừa nói chuyện phiếm cùng với hai đứa em mình, tựa như nhóm lão bánh quẩy uống rượu ăn thịt trong tiệm ngày ấy, tỏ ra thư thái, nhàn hạ.

Một năm trôi qua thật nhanh
Chương Niệm Niệm học cấp hai, đã là con gái lớn, Giản Lâm cũng mười tám, ngoại hình cả hai đều đã thay đổi.

Không cần nghĩ gì khác, chỉ cần nhìn Giản Lai đều cảm thấy mọi thứ đều đã khác xưa.

Những tháng ngày vắt kiệt sức mưu sinh để sinh sống tưởng chừng đã xa, hiện giờ kinh doanh của tiệm đã ổn, trong nhà cũng không có gì phải nhọc lòng, gánh nặng giảm bớt, cuộc sống bất tri bất giác đã đi vào đúng quỹ đạo.

Thật tốt.

Giản Lai nhấp một ngụm bia, nhìn hai đứa em đang đấu khẩu trước mặt mình.

Chương Niệm Niệm nói rằng bạn của cô khoảng thời gian trước không biết qua chỗ nào mà được tặng chữ ký của minh tinh.

Giản Lâm: Giả.

Chương Niệm Niệm cầm miếng đùi gà gặm: "Sao có thể là giả.

Bọn em so sánh rồi, cái chữ ký đó giống hệt trên mạng."
Giản Lâm nhướng mày: "Giống cũng chưa chắc là thật sự."
Chương Niệm Niệm: "Anh cũng chưa nhìn thấy làm sao có thể chắc chắn như vậy."
Giản Lâm: "Trong giới giải trí có người chuyên ký tên giả em không biết sao?"
Chương Niệm Niệm kinh ngạc với lấy điện thoại: "Không thể nào, em phải đi hỏi Tiểu Vũ thử, xem cô ấy lấy chữ ký này đâu ra."
Giản Lâm nhấp một ngụm nước trái cây, đuôi mắt thoáng qua chút giảo hoạt.

Mùa đông đến, máy sưởi được mở ở phía dưới, cậu chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, khuỷu tay chống trên mép bàn, chỗ nào lộ ra đều thấy đầy năng lượng cùng sức khỏe.

Giản Lai sớm phát hiện ra sự thay đổi này, không thể không cảm khái thêm một lần, em trai đã lớn rồi.

Có lẽ là do tác dụng của rượu, hoặc là do quá thả lỏng, Giản Lai nhìn Giản Lâm, thuận miệng hỏi: "Em có bạn gái chưa?"
Giản Lâm đang uống nước trái cây sửng sốt, Chương Niệm Niệm đang cúi đầu nhắn WeChat bất chợt ngẩng đầu, hai người trăm miệng một lời: "Hả?"
Giản Lai duỗi cánh tay ra, nặng nề đặt trên vai Giản Lâm, híp mắt: "Nhóc thúi, nói thật đi, những lúc đóng phim có cô nào vừa mắt chú không."
Chương Niệm Niệm ồn ào: "Ồ nha ~"
Giản Lâm nhún vai lấy tay Giản Lai xuống, dùng nước trái cây đổi ly bia trong tay anh mình: "Không thể uống thì uống ít thôi."
Giản Lai chuyển ly nước trái cây trong tay: "Đây là anh quan tâm em."
Giản Lâm nói thật: "Anh quan tâm tiền thì đúng hơn."
Giản Lai: "Cũng đúng"
Chương Niệm Niệm kháng nghị bản thân không thể nghe bát quái: "Gì chứ! Hai người các anh, em muốn nghe chuyện tình cảm, không phải là tiền."

Giản Lâm ý bảo di động của cô: "Hỏi xem có thật hay không."
Chương Niệm Niệm lập tức cúi đầu trả lời tin nhắn: "Đúng đúng đúng, ký tên, cái kia ký tên......"
Bên ngoài cửa kính, hoàng hôn dần buông xuống, thành phố Vũ Châu mở một không gian yên tĩnh nghênh đón lễ trừ tịch, nhà nhà đoàn tụ đón năm mới.

Hơn 6 giờ, Chương Niệm Niệm không thể ăn được nữa, cô bé dựa vào lưng ghế gửi WeChat chúc năm mới bạn học.

Giản Lai uống hai lon đã say, cả người run rẩy đi vào phòng vệ sinh.

Giản Lâm đứng sau quầy thu ngân xé giấy đơn hàng, chuẩn bị đi đưa hàng.

Chương Niệm Niệm phun tào: "Không phải đâu, ai dị, Tết nhất không cơm lại muốn ăn cháo? Là đoàn phim nào đặt á anh?"
Giản Lâm quét mắt nhìn địa chỉ đơn đặt hàng: Khu biệt thự Trăn Thủy Kiều, tòa nhà số 16.

Cậu xoay người đi vào phòng bếp: "Không phải đoàn phim."
Đó là vị boss ăn tết một mình trong truyền thuyết.

Cơ mà cấp dưới của vị này đặt cơm cũng tri kỉ quá mức, lần này còn viết trên ghi chú rằng: Đêm giao thừa, ngày đoàn viên, cậu trai đưa hàng có thể hát bài 《 Khó Quên Đêm Nay 》 cho ông chủ tôi không?
Giản Lâm: Anh chỉ đặt một tô cháo, đâu ra lắm yêu cầu như vậy.

Giản Lâm xách túi đi ra khỏi phòng bếp, trải phẳng chiếc áo khoác trên ghế, đẩy cửa cửa tiệm ra.

Chương Niệm Niệm ngẩng đầu quét mắt, nhìn cánh tay Giản Lâm một thân áo tay ngắn, đột nhiên ngồi dậy: "Ayy! Anh cũng say sao? Sao mặc ít như vậy!"
Giản Lâm xua xua tay, khép cửa lại.

Dọc đường không có xe, lại khá vắng vẻ, cậu lái xe chỉ tốn mười lăm phút đã tới biệt thự Trăn Thủy Kiều.

Vẫn là người bảo vệ lần trước, ông chủ đó nhận ra Giản Lâm, hỏi: "Hôm nay vẫn còn buôn bán sao?"
Giản Lâm đăng ký xong, cười cười: "Không phải chú cũng đang làm việc sao."
Bảo vệ cửa: "Tôi chỉ có một mình, có chỗ nào để ăn tết, đi làm cũng như ăn tết ấy mà."
Giản Lâm đưa một cái túi vào vào cửa sổ buồng gác: "Chú ăn thử xem."
Ông chú bảo vệ sửng sốt, nhìn vào trong túi là một vài món ăn nhỏ đựng trong hộp cơm mang đi.

Vừa ngẩng đầu, chiếc xe máy điện đã chạy vào rồi.

Ông chú đẩy cửa đi ra ngoài, gào lớn: "Tôi không có cơm ăn sao? Cần cậu đưa sao?"
Thân ảnh ngồi trên xe máy điện không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay: "Thích ăn thì ăn."
Đại thúc khép cửa, nhìn chiếc túi màu vàng trên bàn bật cười: "Đứa nhỏ từ chỗ nào tới không biết."
Đứa nhỏ ở cửa hàng cháo ngừng xe trước căn biệt thự số 16.

Khác với lần trước, chỉ có đèn đường hạ xuống căn biệt thự 16 này, cả ngôi nhà chìm trong bóng tối, xung quanh là ánh đèn ấm áp cùng tiếng cười đùa từ những căn nhà khác.

Giản Lâm xách chiếc túi ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên có thể hiểu được những từ ghi chú trên đơn đặt hàng ban nãy.

Đây là cô đơn bao lần mới có thể đạt đến trình độ này.

Cậu bước qua, rung chuông, giống như đợt trước, cánh cửa chỉ mở một khe nhỏ, một chút ánh sáng từ bên trong căn biệt thự lộ ra.

Giản Lâm duỗi tay, đưa hộp cháo đến gần, mà cùng nhau đưa quá cửa là âm thanh trong trẻo ân cần của cậu: "Ăn tết vui vẻ."
Chú thích:
Ngày đêm khó quên
https://youtu.be/jIW79IDc5tw.

Bình Luận (0)
Comment