Điện Hạ Độc Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 4.2

Nhìn mỗ tuyết hồ muốn tiếp tục làm con rùa, Thương Mặc Uyên có chút không biết làm sao, “ chẳng phải bảo ngươi không được lộn xộn sao? Không muốn chân của ngươi nữa hả?” mặc dù mới quen biết, Thương Mặc Uyên lại cảm giác tuyết hộ có thể nghe hiểu lời của hắn, lần này, cũng xem như dò xét thử.

Quả nhiên, Lương Mộ Hi lại ngoan ngoãn, trừ cái đầu lông xù trắng tuyết vẫn cúi gằm xuống, không dám nhìn Thương Mặc Uyên ra, thực sự là không dám nhúc nhích nữa.

Nhìn thấy phản ứng của tuyết hồ, trong mắt Thương Mặc Uyên xẹt ra ý nghĩ quả nhiên là như vậy, phân phó hạ nhân ở ngoài mang thức ăn đã chuẩn bị xong dọn ra, lúc này mới cẩn thận ôm Lương Mộ Hi đến bên cạnh bàn.

“ Không biết ngươi muốn ăn cái gì, tùy ý để đầu bếp chuẩn bị vài món, ngươi thích gì thì ăn đó!” lần đầu kiểm tra, tuyết hồ nghe hiểu, nhưng lần thứ hai thì sao đây?

Thương Mặc Uyên vẫn luôn cảm thấy tuyết hồ trước mắt này không bình thường.

Lương Mộ Hi nhìn nhìn mỹ thực trên bàn, mắt cũng trừng lớn, làm gì còn chú ý đến chuyện gì.

Đối với thức ăn đầy trên bàn không ngừng gật đầu, Lương Mộ Hi thò ra móng vuốt nhỏ bé, muốn cầm lấy cái đùi gà lớn trong đó.

Có lẽ là do liên quan đến việc trở thành động vật, Lương Mộ Hi đặc biệt thích ăn thịt, nhất là hải sản các loại, có thể nói là món yêu thích nhất của nàng a!

Một năm sinh sống trên Thiên Sơn đầy trời tuyết trắng xóa, Lương Mộ Hi thân là loài thú, không có cách nào tự mình nấu nướng thức ăn, mỗi lần nhìn thấy những coi chim bay trên trời, hoặc cá đều muốn ăn, nhưng khó mà nuốt được, phải biết rằng, nàng đã một năm không khai trai* rồi.

*khai trai: ở đây là người ăn chay bắt đầu ăn mặn trở lại. ( tránh để một vài bạn hiểu lầm he he he)

Thức ăn nóng hổi a, nàng rất lâu không được ăn rồi!

Thế là, Lương Mộ Hi mắt sáng rực nhìn thức ăn trước mặt, cảm thấy có ăn hết toàn bộ cũng không thành vấn đề.

Đùi gà, đùi gà thơm ngon, nàng tới đây!

Nhảy chồm lên, Lương Mộ Hi có thể xem là kiểu điển hình của việc vết thương lành liền quên đi chỗ đau, chân vẫn còn đang bị thương đấy, nhưng nhìn thấy thức ăn trước mắt, nàng đã quẳng luôn chuyện này đi rồi.

Nhưng nhảy loi choi cả buổi mới phát hiện mình vẫn còn ở nguyên chỗ cũ, Lương Mộ Hi không khỏi phẫn hận nhìn chằm chằm vào người đang giữ lấy mình, giống hệt như đang nhìn kẻ thù vậy.

Nàng rất đói a, rất đói a, có thể cho nàng ăn được không?

Thương Mặc Uyên nhìn thấy Lương Mộ Hi nhảy loi choi, cẩn thận bảo vệ nàng, chỉ sợ chân của nàng gặp nguy hiểm, nhưng không nghĩ đến lại nhận được ánh mắt oán giận như vậy từ đối phương, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, “ muốn ăn gì thì nói với ta, ta giúp ngươi gắp!”

Lương Mộ Hi luôn tuân thủ nguyên tắc tự mình động tay cơm no áo ấm, không muốn Thương Mặc Uyên trợ giúp, vẫn tiếp tục nhảy chồm tới.

Người cản trở sự nghiệp ăn uống của nàng đều là kẻ thù số một của nàng.

“ Không muốn chân của ngươi nữa sao?” xem bộ dạng không hiểu lòng tốt của người khác của Lương Mộ Hi, Thương Mặc Uyên đưa tay thon dài ra nắm lấy chân Lương Mộ Hi, cái nắm này lực vừa đủ không làm bị thương nàng nhưng có thể cho nàng một bài học.

Cơn đau đột nhiên đến khiến Lương Mộ Hi dừng giãy dụa, lúc này mới ý thức được mình đang là người bị thương tật, ngoan ngoãn ngồi xuống không động đậy nữa.

Ô ô, ức hiếp động vật!

“ Biết ngoan rồi sao?” Thấy Lương Mộ Hi đã bình tĩnh lại, bộ dạng uất ức, Thương Mộ Hiên càng cảm thấy con tuyết hồ trước mắt này rất có tính người, nhẹ nhàng sờ sờ chân nhỏ của nó, tựa như đang an ủi nó.

Gật gật đầu, thái đồ nhận sai của Lương Mộ Hi cũng không tệ.

“ Về sau phải nghe lời, biết chưa hả?” tuyết hồ có nhân tính, Thương Mặc Uyên càng yêu thích, sủng vật nhà mình, hiển nhiên phải dạy dỗ thật tốt rồi.

Gật gật đầu, Lương Mộ Hi biết với thân thể ốm yếu hiện nay của mình muốn làm gì cũng không được.

“ Muốn ăn cái gì nào, ta giúp ngươi!” tuyết hồ bây giờ rất yếu, còn đang tuổi lớn, chân bị thương nghiêm trọng, dù hắn đã dùng Thiên Sơn Tuyết Liên, nhưng nếu không điều dưỡng tốt, có thể sẽ lưu lại di chứng.

Hắn không muốn sủng vật của mình là một con vật tàn tật.

“ chi chi…” yếu ớt thò móng trước ra, Lương Mộ hi chỉ vào cái đùi gà to to kia, bộ mặt thèm thuồng.

“ ừ.” Ta nhã gắp lấy đùi gà bỏ trong bát của mình, Thương Mặc Uyên nhìn đôi mắt tỏa sáng của Lương Mộ Hi, không nhanh không chậm tách đùi gà ra thành từng miếng nhỏ, tách xong, hắn mới từ từ gắp lên một miếng thịt đùi gà đưa đến bên cạnh miệng tuyết hồ.

Thịt còn chưa tới được bên miệng Lương Mộ Hi, nàng đã vội vàng thè cái lưỡi nhỏ ra đem miếng thịt gà thơm ngon nuốt xuống.

Mùi vị tuyệt vời đã lâu chưa nếm a!

Một năm rồi!

Khó khăn lắm mới được ăn món ăn cho người ăn a, Lương Mộ Hi thỏa mãn liếm liếm mép, như còn muốn tận hưởng dư vị lâu năm không nếm đó, tiếp đó hai con mắt sáng rực ánh sáng khác vọng nhìn chăm chú Thương Mặc Uyên, chờ đợi miếng thịt gà khác đưa tới nữa.

Trông thấy điệu bộ đói khát như thế của Lương Mộ Hi, Thương Mặc Uyên lắc đầu, tiếp tục gắp cho nó một miến thịt gà, ngắm nhìn dáng vẻ thỏa mãn ăn từng miếng thịt của nó, hắn không khỏi nghi ngờ.

Thứ này, ăn ngon vậy sao?

Nghĩ vậy, Thương Mặc Uyên gặp một miếng thịt gà, không phải đưa cho Lương Mộ Hi mà là cho bản thân ăn.

Trên môi đọng lại hương thơm, độ mềm vừa khéo, xác thực là mùi vị không tệ.

Lại ăn một miếng, lần đầu tiên Thương Mặc Uyên phát hiện, thì ra thế gian này cũng có mỹ vị a, đang định ăn thêm một miếng, kết quả mỗ hồ nào đó đã kháng nghị.

Hai chân trước sống chết níu chặt vạt áo của Thương Mặc Uyên, Lương Mộ Hi nhìn thấy thịt trong chén càng lúc càng ít đi, nàng quýnh lên a!

“ Đúng là không thể thiếu của ngươi mà!” Thương Mặc Uyên hứng thú với cái gì cũng không nhiều, từ nhỏ đã uống thuốc, vị giác của hắn đã sớm đạt tới cảnh giới chết lặng, ăn gì cũng được, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thức ăn ngon, nguyên nhân lại là vì tuyết hồ trong lòng.

Con tuyết hồ này, là do ông trời phái tới cứu vớt hắn sao?

Cứu vớt linh hồn cô đơn tịch mịch của hắn?

Lại gắp một miếng thịt đưa cho Lương Mộ Hi, nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn đáng yêu của nó, Thương Mặc Uyên đột nhiên cảm thấy rất hài lòng, rất thỏa mãn.

Nếu như sau này có tuyết hồ làm bạn, cuộc sống của hắn, có phải sẽ thay đổi không?

“ Ta cứu ngươi rồi, lại còn nuôi ngươi nữa, sau này, ngươi đều là của ta, biết không?” vừa đút Lương Mộ Hi ăn, vừa vuốt ve bộ lông mềm mại, Thương Mặc Uyên cảm thấy sự mềm mại đi sâu vào tận đáy lòng, giống như rung động dây đàn trong lòng hắn, khiến cho hắn cảm thấy có cái gì đó, không giống như trước nữa.

Đáng tiếc là Lương Mộ Hi đang đắm chìm trong mỹ thực lại hoàn toàn không nghe thấy lời của Thương Mặc Uyên, chỉ biết không ngừng gật đầu, dù sao thì chỉ cần gật đầu liền có thức ăn ngon, không lỗ vốn!
Bình Luận (0)
Comment