Điện Hạ Khuynh Thành

Chương 102

Không có động tĩnh bên trong tiểu lâu.

Thừa Phong tưởng hai người bên trong đã nghỉ ngơi nên lại gõ cửa.

Cửa đột nhiên bị kéo ra, Bùi Tranh đi ra ngoài.

"Chủ tử, Hoàng Hậu nương nương bên kia....."

"Chuyện gì?"

"Không biết." Thừa Phong chắp tay, "Nhưng mà, Nhị công chúa vừa rồi đột nhiên trúng độc, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, bị người trong cung đón trở về Thái Y viện. Hoàng hậu hẳn đã nghe về chuyện này..."

Bùi Tranh day huyệt chính giữa lông mày, bắt đầu rời đi.

Thừa Phong nói, "Chủ tử, chờ đã... Hoàng Hậu cũng tuyên bố rằng Thập Cửu sẽ cùng ngài nhập cung."

Bùi Tranh dừng và quay lại.

Thừa Phong nghĩ rằng hắn sẽ vào cung cùng yêu cầu Thẩm Thập Cửu đi ra, nhưng Bùi Tranh đã trực tiếp đóng cửa lại.

Sau khi đi ra hậu hoa viên, Lý Ngọc được lệnh phái người trực tiếp trông coi tiểu lâu, sau đó Bùi Tranh ra khỏi phủ thừa tướng tiến vào trong cung, Thừa Phong đi theo sau.

—Vào cung, Bùi Tranh không vội đi đến tẩm cung của Hoàng Hậu, mà là đến Thái y viện.

Đã khuya như vậy, người trong thái y viện còn chưa có nghỉ ngơi, ánh đèn sáng trưng.

Thừa Phong đột nhiên biết tại sao Bùi Tranh đến đây.

Quả nhiên, Bùi Tranh đến Thái y viện thay vì tìm Giang Du Bạch, mà đi thẳng đến sương phòng nơi Kỳ Băng Chi đang ở, mở cửa và bước vào.

Thừa Phong đứng canh cửa.

Kỳ Băng Chi đang nằm trên giường, sắc mặt trông rất tệ, nàng nghe thấy giọng nói và nghĩ rằng là Tiểu Mai mang thuốc đến.

"Đã nói là ta không uống, cầm đi đi!"

Có một bóng người đứng trước giường, chặn gần hết ánh sáng, đó không phải là Tiểu Mai.

Sau khi nhìn thấy Bùi Tranh, khuôn mặt của Kỳ Băng Chi hiện lên một tia kinh ngạc.

"Đại nhân, sao ngài lại ở đây? Ngài biết ta ở đây sao?"

Bùi Tranh cụp mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng không chút hơi ấm.

Hắn còn có chút khó hiểu, nàng vẫn luôn biết Thẩm Thập Cửu là ai sao?

Không có khả năng.

Giống thì giống, nàng không thể có biện pháp nào chứng thực.

Hơn nữa, Thẩm Thập Cửu dung mạo đã hoàn toàn thay đổi, theo thế nhân cảm nhận, cho dù là thuật ngụy trang cũng không thể nào hoàn toàn hoàn mỹ như thế.

Nhưng mặt nạ trên mặt Thẩm Thập Cửu thực sự như vô hình.

Phải có điều gì đó không bình thường với sư phụ bí ẩn của hắn.

Kỳ Băng Chi thấy đôi mắt của Bùi Tranh đang nhìn xuyên qua và nàng không biết hắn đang nhìn gì, vì vậy nàng nhanh chóng cố gắng ngồi dậy kéo y phục của Bùi Tranh bất kể cơ thể không thoải mái.

"Đại nhân, ngài tin lời ta nói sao?" Nàng ho khan hai tiếng, "Giang thái y cũng từng thấy qua, ta xác thực trúng độc, ngài cũng tin là ta bị tiểu nhân hãm hại sao?"

Những lời này vừa nói ra, Bùi Tranh càng tức giận, vươn tay túm lấy cổ áo của Kỳ Băng Chi, dễ dàng ném nàng xuống giường như ném một miếng giẻ rách.

Bùi Tranh chưa bao giờ là người tốt, cũng không phải quân tử, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào đắc tội mình, bất kể là lão nhân hay là nữ nhân yếu ớt.

"Tiểu nhân?" Bùi Tranh chậm rãi đi tới, "Tiểu nhân trước miệng công chúa, không biết là ám chỉ ai?"

Nói xong, hắn đã đi tới chỗ Kỳ Băng Chi, mũi giày nhọn của hắn đối diện với ngón tay của nàng.

Kỳ Băng Chi choáng váng đến mức hắn không thể kìm lại được lời nói, "Đương nhiên là Thẩm Thập Cửu."

Đế ủng trực tiếp giẫm lên ngón tay của Kỳ Băng Chi, nàng lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân không ngừng run rẩy.

Bùi Tranh dùng một chút lực ở chân, "Rắc" một tiếng, một ngón tay bị gãy, Kỳ Băng Chi đau đến mức không thể phát ra âm thanh, trúng độc công thêm việc ngón tay bị gãy khiến nàng suýt ngất đi.

"Chỉ là đau nhỏ như vậy mà ngươi chịu không nổi sao?"

Vậy những gì nàng xúi giục Kỳ Y Nhu làm với tiểu nhân nhi thì sao? Có hay không nghĩ tới hắn có thế chịu được không?

Bùi Tranh uốn cong đầu gối, và có nhiều tiếng "rắc" hơn, những ngón tay khác cũng bị gãy.

Kỳ Băng Chi không thể giữ tỉnh táo được lâu hơn nữa, cơ thể nàng mềm nhũn hôn mê.

Tuy nhiên, từ dưới váy của nàng, một vết máu từ từ lan rộng.

Tiểu Mai ngoài cửa đã sớm muốn vào, nhưng Thừa Phong canh giữ nàng, nàng nửa bước cũng không vào được, vội vàng đi vào.

Nàng đi tìm Giang Du Bạch, hi vọng Giang Du Bạch cùng Bùi Tranh có quan hệ tốt, có thể có thể giúp công chúa.

Giang Du Bạch chạy đến trước cửa phòng, ngay lập tức trở nên cáu kỉnh khi nhìn thấy Thừa Phong.

"Ngươi tránh ra cho ta."

Tất nhiên Thừa Phong không di chuyển.

"Có tránh hay không! Đây là địa bàn của ta, ngươi phải nghe ta!"

Thừa Phong nhìn hắn, không cau mày trước lời đe dọa này.

Giang Du Bạch đứng ở cửa hét lớn.

"Bùi Tranh! Đi ra! Ta nói cho ngươi biết, Hoàng hậu nói, nếu như Nhị công chúa làm sao, tất cả người trong Thái y viện đều sẽ không thoát tội chết! Nếu như ta sống không nổi, người chết cùng ta còn có ngươi!"

Giang Du Bạch chỉ vào Thừa Phong, nhưng Thừa Phong đột nhiên nắm lấy tay hắn.

Hắn tuyệt vọng rút tay ra, cửa phòng mở ra.

Bùi Tranh thần sắc đạm nhiên, từ bên trong đi ra, không hề liếc mắt một cái.

Thừa Phong lập tức buông Giang Du Bạch ra.

Giang Du Bạch nhìn thoáng qua, hồn xiêu phách lạc, Nhị công chúa vậy mà ngã vào vũng máu, ngón tay rõ ràng vặn vẹo, nhìn vô cùng đáng sợ.

"Bùi, Bùi Tranh!"

"Yên tâm, không chết." Bùi Tranh không ngừng đi ra ngoài, "Ngươi cũng sẽ không chết."

Giang Du Bạch bị hắn làm cho sợ đến mức không có thời gian để mắng nữa, hắn lao vào phòng để kiểm tra tình trạng của Kỳ Băng Chi.

Mà Bùi Tranh duỗi thẳng cổ tay áo, hướng ánh trăng đi hướng hậu cung Hoàng Hậu.

Khi Lý Ngọc đẩy cánh cửa của tiểu lâu ra, hắn thực sự có chút oán giận và mâu thuẫn.

Mấy năm nay hắn được đại nhân sắp xếp làm việc trong phủ, là người bạn tâm giao thứ hai của đại nhân cùng với Thừa Phong, nhưng thật ra hắn cũng không hiểu tại sao đại nhân lại tin tưởng mình như vậy.

Tiểu lâu này đã bị bỏ trống trong ba năm.

Điều đó cũng có nghĩa là trái tim của Bùi Tranh đã trống rỗng trong ba năm.

Lý Ngọc biết rằng mỗi khi Bùi Tranh trở về phủ, phần lớn thời gian sẽ ngủ trong tiểu lâu.

Lý Ngọc cũng biết rằng Bùi Tranh cho dù ngủ trong tòa nhà nhỏ, hắn sẽ luôn gặp ác mộng vào ban đêm và sẽ không ngừng gọi một danh hiệu, một cái tên.

Tuy nhiên, tại sao vây giờ tiểu lâu này nay lại cho phép người khác ở trong đó?

Hơn nữa, Lý Ngọc không phải người ngu, hắn có thể biết Thẩm Thập Cửu cùng tiểu điện hạ giống nhau như thế nào, Lý Ngọc là người đầu tiên không tin, lại không dám không có ý nghĩ khác.

Bên trong tiểu lâu tối đen như mực, vừa bước vào cửa đã có thể ngửi thấy mùi rượu.

Hai người đã uống rượu?

Tối nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, tình huống nguy cấp như vậy, còn có tâm trạng uống rượu sao?

Thắp một ngọn nến, Lý Ngọc chậm rãi đi tới bên giường, muốn nhìn xem người đang ngủ có thay quần áo hay nôn mửa không.

Sau khi ngọn nến yếu ớt chiếu sáng, có thể thấy rõ ràng Thẩm Thập Cửu mặc một chiếc áo trong màu trắng, áo ngoài đã cởi ra, cho dù uống say cũng ngủ rất ngon, không nôn.

Lý Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm, đặt chân đèn sang một bên và đắp chăn cho tiểu nhân nhi đang ngủ.

Khi chiếc chăn được kéo xuống dưới cổ hắn, có một mảng màu đỏ dưới vạt áo nửa mở.

Lý Ngọc nhíu mày, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ vừa rồi hắn bị thương?

Hắn nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống, bất ngờ sững người tại chỗ.

Hồng liên.

Làm thế nào có thể có một bông hồng liên ở đây?

Tại sao hắn có hình xăm này trên cơ thể mình!

Lý Ngọc đầu óc rối bời, rút ​​tay về, chậm rãi quỳ xuống bên giường, cau mày cẩn thận suy nghĩ.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy điện hạ, cho đến lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thập Cửu, bóng dáng của hai người chồng lên nhau vô cùng, mọi thứ vô cùng ăn khớp với nhau...

Hóa ra là như thế này.

Lý Ngọc quỳ xuống bên giường, nước mắt lập tức trào ra.

Là đây a.

Đại nhân muốn hắn đến tiểu lâu để tự chăm sóc hắn, bởi vì hắn muốn tự mình tìm hiểu.

Trong lòng có quá nhiều nghi vấn, cũng có quá nhiều điều muốn nói, nhưng Lý Ngọc lại quỳ bên giường khóc không thành lời.

Nhưng người nằm trên giường không biết gì mà ngủ yên.

—Hắn cảm thấy bầu trời tươi sáng.

Sau khi Thẩm Thập Cửu tỉnh lại, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng không được thoải mái cho lắm.

Đóa hồng liên trên xương quai xanh của hắn đã biến mất từ ​​lâu, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.

"Tỉnh rồi? Nào, uống cái này trước đi."

Thẩm Thập Cửu ngẩn người, được một tay đỡ dậy, một bát canh trong veo đến bên môi, há miệng hớp một ngụm.

"Ngọt quá...ngon quá..."

Lý Ngọc vỗ vỗ lưng hắn, "Chậm rãi uống."

— Sau khi bát canh giải rượu cạn hết, Thẩm Thập Cửu cuối cùng cũng quay đầu lại.

"Lý quản gia..." Hắn nhìn xung quanh, "Ta đang ở đâu..."

Lý Ngọc muốn trả lời hắn, nhưng Thẩm Thập Cửu đã gõ vào trán mình.

"A, ta nhớ ra rồi, đây là tiểu lâu phải không? Đại nhân đã đưa ta đến đây ngày hôm qua, cái đầu ngu ngốc của ta."

Lý Ngọc nhìn trán đỏ bừng của hắn, đau lòng vội vàng xoa xoa cho hắn.

"Ai nói điện hạ ngu ngốc, điện hạ của ta thông minh nhất."

Ngay khi những lời này nói ra, cả hai đều đóng băng tại chỗ.

Thẩm Cửu chớp chớp mắt, dùng ánh mắt vô tội mà đơn thuần nhìn Lý Ngọc.

"Lý quản gia, vừa rồi ngươi gọi ta là gì, hình như ta không nghe rõ."

Lý Ngọc thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: "May là nghe không rõ."

"A? Ta nghe không rõ." Thẩm Thập Cửu nhíu mày.

"Không có việc gì, là ta, ta vừa rồi gọi nhầm, ngươi tên là gì, vừa rồi đột nhiên quên mất."

Thẩm Thập Cửu cho rằng Lý Ngọc thật sự đã quên tên của mình, thần sắc có chút buồn bực, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nói cho Lý Ngọc.

"Lý quản gia, ta tên Thẩm Thập Cửu."

Lúc này, có người hầu gõ cửa.

"Lý quản gia, mau đi ra ngoài, có người từ trong cung tới."

Lý Ngọc vội vàng đi tiền viện xem xét, mấy thị vệ trong cung hộ tống hắn đến thừa tướng phủ.

Thẩm Thập Cửu cũng thực sự tò mò khăng khăng muốn đi theo để xem.

Nam nhân ngẩng đầu lên, hóa ra là Chu Ngô, một học đồ từ Thái y viện, hắn dường như đã bị dùng roi hình, khắp người có vô số vết thương, còn hắn thì bất tỉnh.

Thị vệ nói: "Bùi thừa tướng bảo chúng ta mang hắn tới, nói hắn là trọng phạm, nên ở lại phủ thừa tướng thẩm vấn."

Lý Ngọc hiểu điều đó, và cử người đưa Chu Ngô đến mật lao của phủ thừa tướng và nhốt hắn lại, chờ đại nhân trở lại quyết định.

Thẩm Thập Cửu không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vì vậy hắn kéo ống tay áo của Lý Ngọc và thì thầm vào tai hắn, "Lý quản gia, Chu Ngô đã phạm tội gì?" Hắn quay lại và đỡ Thẩm Thập Cửu.

Hắn luôn có một ý nghĩ, thân thể người trước mặt nhất định vẫn như trước, không tốt như trước vậy, một thân thể gầy yếu, đứng lâu nhất định sẽ mỏi nhừ.

Nhưng trên thực tế, thân thể của Thẩm Thập Cửu đã được Thẩm Hoan chữa khỏi, cho dù bị thương, hắn luôn có thể so với người thường nhanh khỏi hơn, bây giờ đầu gối và lòng bàn tay chỉ có chút đau.

"Sao còn đứng như vậy, vết thuơng sẽ liền lại đau, ngươi cảm thấy Nhị công chúa vì sao lại trúng độc? Nàng sao có thể hãm hại ngươi?"

"Hừm... cái này... ta không biết..."

Lý Ngọc kiên nhẫn giải thích với hắn rằng Chu Ngô là người duy nhất tiếp xúc với các đơn thuốc mà Nhị công chúa uống hàng ngày, ngoại trừ Thẩm Thập Cửu, những ngày đó Chu Ngô thường xuyên ở gần bên công chúa, điều này đã gây ra sự chú ý của đại nhân...

Sau một hồi giải thích, Thẩm Thập Cửu cuối cùng cũng hiểu ra.

"Chu Ngô, hắn cư nhiên muốn hại ta, ta coi hắn như bằng hữu..."

Thẩm Thập Cửu mím môi, trong lòng vô cùng buồn bực.

Lý Ngọc thở dài không nói gì nữa.

Hai người quay người, tiếp tục đi vào phủ thừa tướng.

"Lý quản gia, đại nhân đã vào cung rồi phải không?"

"Ừm."

"Vậy khi nào thì hắn về?"

"Chuyện này ta cũng không biết, xem Hoàng Hậu có bằng lòng thả người đi hay không."

"Như vậy, đại nhân sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Lý Ngọc trầm mặc vài giây, sau đó nói: "Có lẽ."

"Nhưng đại nhân sẽ ổn thôi."

Thẩm Thập Cửu cảm thấy hắn có thể nguyện ý tin tưởng Lý Ngọc, vì vậy nặng nề gật đầu, "Được!"

"Đúng rồi, từ giờ trở đi, ngươi ở tiểu lâu." Lý Ngọc nói, "Đây là mệnh lệnh của đại nhân."

Phong cảnh hậu viên rất tao nhã, tiểu lâu cực kỳ tinh xảo, Thẩm Thập Cửu rất thích, nhưng nghe Lý Ngọc nói, hắn lại không thể tin được.

"Thật sao? Ta có thể sống trong tiểu lâu đẹp đẽ đó không?"

Lý Ngọc cười, "Được."

Thẩm Thập Cửu vui vẻ ôm lấy Lý Ngọc, "Được, vậy từ nay về sau ta có thể cùng Tiểu Mao Vũ ở trong hoa viên chơi!"

Lý Ngọc khóe miệng giật giật, hắn chỉ nghĩ tới con mèo kia sao?

"Ngoan đồ nhi! Ngoan đồ nhi! Ngươi ở đâu đâu!"

- Một giọng nam quen thuộc từ cửa phủ truyền đến, đầy vẻ thô bạo.

Bước chân của Thẩm Thập Cửu đột nhiên dừng lại, hai mắt lấp lánh, bỏ lại Lý Ngọc, xoay người chạy về phía cửa.

"Là sư phụ của ta! Sư phụ, sư phụ, ta ở chỗ này!"

Lý Ngọc nhìn bóng dáng nhỏ bé không quản đầu gối đau mà vội vã chạy ra cửa, đứng ở đó thở dài.

Xem ra bây giờ người quan trọng nhất trong lòng Điện hạ trong nháy mắt đã rõ ràng, đây chính là "Sư phụ" lúc nên xuất hiện thì biến mất, lúc không nên xuất hiện lại tìm đến hắn.

Không biết đại nhân sẽ cảm thấy thế nào khi biết vị trí của mình trong lòng Điện hạ đã bị người khác thay thế?
Bình Luận (0)
Comment