Điện Hạ Khuynh Thành

Chương 115

Khoảng cách chợt kéo gần, Thẩm Thập Cửu hô hấp xung quanh đều là mùi đàn hương nhàn nhạt cùng mùi thuốc, bên tai đỏ hồng.

"Ta...... Ta nhớ rõ, đại nhân mời ta cùng sư phụ ăn ngon......"

"Ừm, còn gì nữa?"

Bùi Tranh lại đến gần hơn.

Này tiểu nhân nhi lúc thanh tỉnh liền biết lễ nghĩa liêm sỉ, Thẩm Hoan đem hắn dạy bảo không tồi, cái gì nên làm cái gì không nên làm hắn đều hiểu, chính là da mặt mỏng giống như trước đây.

Thời điểm uống say thì dính người cực kỳ, làm chuyện lớn mật không biết thẹn thùng.

"Còn có...... Thật nhiều người, sau đó đại nhân bị thương......"

Thẩm Thập Cửu rũ xuống đôi mắt, nhìn băng gạc trên vai Bùi Tranh, ngón tay khổ sở vặn xoắn.

"Đại nhân, ta giúp ngài thay dược được không, ta sẽ nhẹ một chút, sẽ không làm đau ngài."

Bùi Tranh hơi hơi nâng cằm nhìn hắn, "Ân".

Động tác Thẩm Thập Cửu cực nhẹ nhàng đem băng gạc quấn quanh kia táo ra, chỗ miệng vết thương mặt trên còn ẩn ẩn thấm vết máu, vốn dĩ đều đã sắp đóng vảy lại, hiện tại lại nghiêm trọng hơn vài phần.

Đem thuốc mỡ bôi lên, sau đó rải thuốc bột, lại động tác mềm nhẹ đem băng gạc một lần nữa quấn trở về.

Bùi Tranh "Ưm" hít khí lạnh, động tác của Thẩm Thập Cửu quấn băng gạc liền ngừng lại.

"Đại nhân làm sao vậy? Ta àm đau ngươi sao?" Thẩm Thập Cửu trong ánh mắt toàn là lo lắng, "Ta rõ ràng thực nhẹ nha......"

Bùi Tranh gật đầu, "Đau."

Thẩm Thập Cửu lập tức càng thêm khẩn trương hơn, giơ băng gạc chưa quấn quanh xong ngừng ở trước ngực Bùi Tranh, không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Đại nhân, ngươi lại nhẫn nhịn.... nhẫn nhịn được không" Thẩm Thập Cửu nói, "Ta phải băng bó cho ngươi"

"Không được."

Bùi Tranh đánh gãy suy nghĩ của hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vết thương nhỏ bé trân mặt tiểu nhân nhi.

Thẩm Thập Cửu không nghĩ tới Bùi Tranh không phối hợp như vậy, "Vậy làm sao bây giờ......"

Hắn đuôi mắt hơi hơi rũ xuống, bộ dáng ủy khuất

Tay Bùi Tranh ở sau lưng hắn nhẹ nhàng đẩy, liền đem người đẩy tới giữa h4i chân chính mình.

Ngón tay điểm điểm khóe môi của mình, Bùi Tranh đương nhiên nói, "Hôn ta."

Thẩm Thập Cửu ngẩng đầu nhìn mắt Bùi Tranh, thấy hắn cũng nhìn chính mình, khuôn mặt trắng nõn biếm đỏ.

"Ta, ta...... Cái kia...... Sư phụ nói, không thể......"

Bùi Tranh híp híp mắt, "Nhắc lại sư phụ ngươi, miệng vết thương ta liền càng đau."

Thẩm Thập Cửu nhanh câm miệng.

Bùi Tranh nghiêng mặt đối với hắn, ý bảo hắn có thể hôn.

Thẩm Thập Cửu lại nắm phần đuôi băng gạc, vòng tới vòng lui, tim đập không ngừng.

Bùi Tranh cực kỳ có kiên nhẫn chờ, hắn một hai nhất định phải chờ đến khi tiểu nhân nhi chủ động.

Vốn dĩ cũng không phải chính nhân quân tử gì, thủ đoạn ti tiện cũng sử dụng không thiếu, nhưng Bùi Tranh cũng chưa từng có chờ mong như vậy, để ý như vậy.

Thẩm Thập Cửu không biết là cố lấy dũng khí lớn như nào, nhắm mắt lại, thật sự chậm rãi nhích lại gần.

Hôn một chút, miệng vết thương của đại nhân liền sẽ không đau nha.

— Cái hôn ấm áp dừng ở bên môi hơi lành lạnh, lúc vừa định rời đi, lại bị tay chế trụ gáy, sau đó là gắt gao môi lư.ỡi dây d.ưa.

Thẩm Thập Cửu ánh mắt mơ màng sau khi bị buông ra, hô hấp phập phồng, lại chưa quên hỏi một tiếng, "Đại nhân, còn đau sao?"

Bùi Tranh cười cười, lòng bàn tay giúp hắn lau đi chỉ bạc bên môi.

"Không đau, thực ngọt."

Thẩm Thập Cửu đem phần đuôi băng gạc lúc này mới buông một lòng.

Lúc này Thẩm Hoan vừa rồi chạy ra đi cũng đã trở lại, vừa vào cửa liền ồn ào.

"Bùi đại nhân, người trong phủ ngươi đầu óc đều bị cửa kẹp a?" Thẩm Hoan uống một hớp trà lớn để hạ hỏa.

"Bất quá chính là chân bị tê, đều có thể nói thành chân bị gãy? Ta xem là gân cốt trong đầu chặt đứt thì đúng a!"

Thẩm Hoan vừa rồi đi theo Lý Ngọc đi xem Thừa Phong, Thừa Phong vừa lúc đoan đoan ngồi ở trong sân, nói là nhảy xuống xà nhà khi chân đã tê rần, nàng nghe xong phải đi, Lý Ngọc liền kéo nàng muốn nàng xem cho Thừa Phong, hay là bị gãy.

Lý Ngọc cũng là có khổ nói không nên lời, đại nhân nhà hắn muốn cùng điện hạ nhà hắn ở cùng một chỗ, còn phải bắt hắn tạo cơ hội, Thẩm sư phụ này quá không có nhãn lực, mỗi ngày đều như đem cái giá cắm nến sáng nóng lên, ánh mắt đại nhân nhà hắn như muốn mau đông chết người, hận không thể đem Thẩm sư phụ làm đông chết.

Bất quá thực may mắn, thuốc của đại nhân là điện hạ tự mình thay cho.

Thuốc cũng đã thay xong, Bùi Tranh muốn đi thư phòng xem sổ sách.

Tuy rằng Bùi Tranh gần đây đều không có thượng triều, cũng không có tiến cung, Hoàng Thượng thật giống như đã quên có thừa tướng là hắn vậy, thật sự đối với phủ Thừa tướng chẳng quan tâm.

Nhưng là Bùi Tranh vẫn là có rất nhiều tai mắt trải rộng khắp nơi trong triều, cho nên sự tình trên triều đình mỗi ngày phát sinh hắn đều biết trước tiên.

Mà Thẩm Hoan lại một đầu chui vào dược phòng, bắt đầu một lần nữa nghiên cứu thuốc có thể trợ giúp người khôi phục ký ức.

Thẩm Thập Cửu trở về tiểu lâu, sư phụ muốn hắn không có việc gì thì nghỉ ngơi nhiều, không chuẩn đi quấy rầy Bùi đại nhân làm việc.

Kỳ thật Thẩm Hoan là không nghĩ Bùi Tranh mới là người tới quấy rầy tiểu đồ nhi của mình mới đúng, nàng đã nghĩ kỹ rồi, chờ đến khi trị thương khỏi cho Bùi Tranh, liền mang theo tiểu đồ nhi rời đi.

Thẩm Thập Cửu không biết ý nghĩ của Thẩm Hoan, ngồi ở trước bậc thang tiểu lâu trong hậu viên, hai tay nâng má.

Trời một ngày rét lạnh, sàn nhà lạnh băng, nhưng là ánh mặt trời ấm áp chiếu khắp, Thẩm Thập Cửu liền ngốc lăng ở nơi đó ngồi đã lâu, đầu nhỏ cũng không biết suy nghĩ cái gì.

"Meoww?"

Cách đó không xa chợt một vật nhỏ đen thui lông xù xù chạy như bay lại đây, hướng về phía mặt Thẩm Thập Cửu liền nhào tới.

Thẩm Thập Cửu thấy rõ tiểu miêu, cười rộ lên, mi mắt cong cong mở ra ôm ấp, cũng kêu hai tiếng.

"Meoww... Meoww...?"

Tiểu miêu bổ nhào trên mặt Thẩm Thập Cửu bắt đầu liế.m hắn, Thẩm Thập Cửu bị giác lưỡi liế.m ở trên mặt, trên mặt dính đầy nước miếng của mèo con.

"Tiểu Mao Vũ...... Mau dừng lại...... Ngươi đem ta mặt đều làm dơ......"

Không nghĩ tới tiểu miêu thật sự từ trên mặt hắn nhảy xuống, chạy tới một bên hướng hắn vẫy đuôi.

Thẩm Thập Cửu chạy tới muốn ôm nó, tiểu miêu lại chạy xa vài bước, Thẩm Thập Cửu đuổi theo sau tiểu miêu lại chạy xa, một người một mèo liền chạy ra hậu viên, chạy quanh phủ Thừa tướng khắp nơi.

Chạy vội chạy vội, tiểu miêu liền chạy vào giữa sân viện của Bùi Tranh, nó vẫn luôn bị Bùi Tranh dưỡng ở trong sân của mình, cho nên đối nơi này rất là quen thuộc, chạy trốn vài cái liền từ cửa sổ nhảy vào trong phòng.

Thẩm Thập Cửu đứng ở của phòng của Bùi Tranh, muốn đi gõ cửa, chính là tay giơ lại sau một lúc lâu cũng chưa gõ đến đi xuống.

Sư phụ nói, đại nhân muốn làm chính sự, rất bận, chính mình không thể đi quấy rầy hắn mới đúng, muốn ngoan ngoãn trở về tự chơi với chính mình.

Chính là, hắn cũng muốn cùng tiểu Tiểu Mao Vũ chơi.

"Vào đây."

Thanh âm Bùi Tranh đột nhiên từ trong phòng truyền tới.

Thẩm Thập Cửu ngẩn người, đại nhân như thế nào biết hắn ở cửa?

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

— vào cửa, liền thấy được tiểu Tiểu Mao Vũ nằm lười ở đối diện trên bàn cạnh cửa, còn đối với Thẩm Thập Cửu lắc lắc cái đuôi.

Bùi Tranh ngồi ở trong phòng bên cạnh bàn, trên bàn bày rất nhiều sổ sách, hắn đang xem từng cuốn một.

Nhìn đến tiểu nhân nhi thành thành thật thật đứng ở giữa phòng vẫn không nhúc nhích, Bùi Tranh khóe môi nhếch một cái.

"Nhớ ta?"

Thẩm Thập Cửu thân mình dừng một chút, đại, đại nhân làm sao mà biết được?

Hắn lắp bắp giải thích nói, "Ta, ta là tới tìm, tới tìm Tiểu Mao Vũ......"

"Ân," Bùi Tranh đáp, "Không muốn?"

Thẩm Thập Cửu cơ hồ là buột miệng thốt ra, "Không phải......"

Bùi Tranh cười cười, tiểu nhân nhi nói thật tốt.

"Ngồi đi, bồi ta một lúc."

Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó ở trên ghế ngồi xuống, một bên là có thể nhìn thấy Bùi Tranh ngồi cách đó không xa.

Thấy Bùi Tranh lại bắt đầu xem sổ sách, Thẩm Thập Cửu chậm rãi ghé vào trên bàn, cùng tiểu miêu mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiểu miêu có cảm ứng dường như "Meow" một tiếng, Thẩm Thập Cửu chạy nhanh bắt tay đặt ở bên môi "Suỵt", vỗ vỗ đầu tiểu miêu, dùng khẩu hình nói, "Ngươi không ngoan nha, không thể lên tiếng quấy rầy đại nhân, có biết hay không."

Tiểu miêu liế.m liế.m ngón tay Thẩm Thập Cửu, Thẩm Thập Cửu lúc này mới lộ ra cái gương mặt tươi cười.

"Ngoan nha?"

Thẩm Thập Cửu đem tiểu miêu ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó khuôn mặt nhỏ rảo bước đem lông xù xù trên người cọ tới cọ đi.

"Thật mềm nha?"

Tiểu miêu bị xoa thoải mái, vươn móng vuốt nắm tay Thẩm Thập Cửu, Thẩm Thập Cửu cùng nó cầm, sau đó liền hôn đệm thịt trên chân mèo, còn cười đến khóe mắt cong cong.

Bùi Tranh vừa nhấc đầu, liền thấy được tiểu nhân nhi đối diện cái bàn hôn đệm thịt tiểu miêu, hắn còn đối với chân miêu cười đến đẹp như vậy.

Mèo này là Bùi Tranh nuôi lớn, sinh một thân tật xấu, ai biết mèo này lại thành sủng vật của tiểu nhân nhi mặc người xoa tròn bóp dẹp ngoan sủng.

Bùi Tranh nhìn nhìn liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, một con mèo mà thôi, liền cướp hết toàn bộ lực chú ý của tiểu nhân nhi, lâu như vậy hắn mới hướng phía chính mình nhìn chỉ vài lần?

Tức giận đem sổ sách khép lại, Bùi Tranh đứng dậy đi tới.

"Ngươi vì cái gì đáng yêu như vậy nha? Vì cái gì dễ nhào như vậy nha?"

Thẩm Cửu Cửu vẫn đang thấp giọng lẩm bẩm, ôm mèo con không buông.

Chợt trong tay trống rỗng, tiểu miêu bị người xách lên từ sau lưng.

Thẩm Thập Cửu ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Bùi Tranh đem tiểu miêu trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ.

Tuy nói tiểu miêu từ trên cây nhảy xuống đi cũng không có vấn đề gì, nhưng là Thẩm Thập Cửu vẫn là có điểm lo lắng tiểu miêu sẽ té bị thương, hắn muốn chạy đến bên cửa sổ xem.

Cánh tay Bùi Tranh duỗi ra, liền đem tiểu nhân nhi chặn ngang ôm trở về, trực tiếp ôm đến trên bàn ngồi, nhìn chằm chằm hắn vẻ mặt không vui.

Thẩm Thập Cửu không hề ý thức, "Đại nhân, ngươi xong rồi sao?"

Bùi Tranh không trả lời.

"Đại nhân, ngươi như thế nào không nói lời nào......"

Bùi Tranh không trả lời.

"Đại nhân, ta, ta có thể xuống dưới không?"

Bùi Tranh không trả lời, lại nắm eo hắn.

"Đại, đại nhân, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào a......"

Bùi Tranh vươn ra ngón tay, tiến đến bên môi Thẩm Thập Cửu bất động.

Thẩm Thập Cửu không hiểu đây là ý gì, đôi mắt chớp chớp nhìn Bùi Tranh, đáy mắt một mảnh thanh triệt lại vô tội.

"Ngươi vừa rồi hôn cái gì?"

Thẩm Thập Cửu ngốc ngốc, "Không hôn cái gì......"

"Ân?" Bùi Tranh nhướng mày.

Thẩm Thập Cửu nghĩ tới, cười cười, "Nha, hôn móng vuốt nhỏ của Tiểu Mao Vũ, thực đáng yêu!"

Hắn nhìn ngón tay trước mắt Bùi Tranh, trong mắt sáng lấp lánh, "Đại nhân, cũng muốn ta hôn ngươi sao?"

Bùi Tranh lại bức cho hắn gần chút, lại không nói chuyện.

Thẩm Thập Cửu trực tiếp kéo tay Bùi Tranh qua, đôi tay lớn kia rất là đẹp, trắng nõn tinh tế, năm ngón tay thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay có gân xanh nhàn nhạt.

Hắn cúi đầu, hôn lên mu bàn tay Bùi Tranh, giống như hôn đệm thịt chân mèo, lông mi thật dài lướt qua mu bàn tay, cảm giác ôn nhuận ướt mềm chạm vào liền rời đi.
Bình Luận (0)
Comment