Điện Hạ Khuynh Thành

Chương 93

Thẩm Thập Cửu sửng sốt trước lời xin lỗi này, hai mắt mở to nhìn mấy người trước mặt.

Nam tử trung niên đó đối với Thẩm Thập Cửu cười nói: "Tiểu công tử, khuyển tử hôm qua thật sự là mạo phạm, hắn bị lão nhân trong nhà sủng có chút nuông chiều, thỉnh ngươi đừng để ở trong lòng."

Kỳ thật, sau khi Bùi Tranh trút giận lên hắn tối hôm qua, Thẩm Thập Cửu không còn tức giận nữa, thậm chí còn cảm thấy tên béo này thật đáng thương, bị đại nhân bẻ gãy ngón tay.

"Không có chuyện gì, là ta trước vô ý đụng phải hắn, ta mới là người nên xin lỗi..."

"Ai, đừng nói như vậy, ta nghe nói qua một ít bộ dạng bên ngoài của hắn, ta đã dạy hắn một bài học thật tốt, xử lý xong hắn, ta sẽ không để hắn tái phạm nữa."

Nam tử trung niên kia cư xử hòa nhã dễ gần khiến Thẩm Thập Cửu cảm thấy hơi xấu hổ.

Sau khi nói thêm nhiều lời xin lỗi, tên mập cúi đầu thật sâu trước Thẩm Thập Cửu mấy lần, sau đó bị nam tử trung niên kia túm cổ áo lôi đi.

Thẩm Thập Cửu đi về phía sương phòng của mình và hỏi Lý Ngọc, người đi bên cạnh quản gia.

"Lý quản gia, gia thế của tên mập rất có thế lực sao?"

Lý Ngọc cho hắn một cái nhìn kỳ lạ.

Thân đã là người của phủ Thừa tướng ở Đế đô này thật sự có thể đi nghênh ngang, không cần lo lắng người khác có thế lực hay không.

Nhưng nếu Thẩm Thập Cửu hỏi, Lý Ngọc liền kiên nhẫn nói cho hắn biết.

"Vị nam nhân đường hoàng vừa rồi là phó tướng trấn giữ biên cương trước đây, hắn là thuộc thuộc hạ của Trấn Viễn tướng quân Triệu Lệ Đường. Sau đó hắn đến kinh đô, trở thành thủ lĩnh của Ngự lâm quân."

Hắn dừng một chút, "Ừm, cũng có chút thế lực, đủ để dọa người bình thường, nhưng với phủ thừa tướng của chúng ta vẫn không là gì."

"A, thì ra là như vậy, vậy tướng quân kia thì sao? Hắn cường đại lắm sao?"

Lý Ngọc nghiêng đầu nhìn: "Ý của ngươi là Triệu tướng quân?"

Thẩm Thập Cửu gật đầu.

Lý Ngọc hạ giọng nói: "Suỵt, chúng ta không được phép nhắc về người đó trong phủ thừa tướng."

Thẩm Thập Cửu cũng nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"

Lý Ngọc cau mày, "Hỏi nhiều như vậy làm gì, làm tốt công việc của mình đi. Đã kmuộn rồi, không phải nên đưa thuốc cho hai vị công chúa sao?"

Thẩm Thập Cửu vỗ vỗ đầu của hắn, "Đúng vậy! Ngươi không nói cho ta, suýt chút nữa quên mất!"

Hắn vội vã trở lại phòng thuốc.

May mắn thay, Chu Ngô đã chuẩn bị sẵn thuốc sắc cho Nhị công chúa Kỳ Băng Chi rồi gửi nó đến, nên Thẩm Thập Cửu đã đi đưa thuốc cho Kỳ Y Nhu.

Đầu gối của Kỳ Y Nhu có vẻ đã đỡ hơn, nhưng tình hình thực ra còn tệ hơn trước, Thẩm Thập Cửu nghĩ nhiều cách để chữa trị cho chân của nàng, nhưng lại phát hiện mình vẫn vô lực.

Nếu sư phụ ở đây thì tốt biết mấy, biết đâu sư phụ sẽ có cách.

Thẩm Thập Cửu nhìn Kỳ Y Nhu uống xong thuốc, sau đó lấy một ít thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên đầu gối bị thương của nàng.

Bôi xong, khi ngẩng đầu lên, hắn thấy đôi mắt của Kỳ Y Nhu lấp lánh nước mắt.

Kỳ Y Nhu xấu hổ quay mặt đi để lau nước mắt, Thẩm Thập Cửu vội vàng nhìn xuống đất, sau đó lén lút nhìn Kỳ Y Nhu từ khóe mắt.

"Ngươi nhìn cái gì, ta có cát trong mắt!"

Thẩm Thập Cửu lẩm bẩm nói: "Nhưng nơi này không có cát..."

"Uy!" Kỳ Y Nhu hướng hắn hét lớn, "Ta nói có!"

Thẩm Thập Cửu gật đầu đồng ý với nàng: "Vâng vâng vâng, công chúa điện hạ nói đúng, có là có!"

Kỳ Y Nhu thích thú với giọng điệu chân thành của hắn cười ra nước mắt.

Thẩm Thập Cửu cũng không nhịn được cười lên, hai người cùng nhau cười một hồi lâu mới dừng lại.

Kỳ Y Nhu hỏi hắn: "Ngươi không phải trở lại thái y viện sao, định ở phủ thừa tướng bao lâu?"

Thẩm Thập Cửu nói: "Ta cũng không biết."

"Vậy bệnh đau đầu của Nhị công chúa, ngươi đã nghĩ ra biện pháp chữa trị chưa?"

Thẩm Thập Cửu bĩu môi khi nhắc đến vấn đề này, vẻ mặt đầy đau khổ, cằm chống lên bàn.

"Không có, khó như vậy, ta sẽ không..."

Kỳ Y Nhu an ủi hắn nói: "Không sao đâu, thế gian này có rất nhiều bệnh khó chữa, ngay cả khi ngươi là quỷ y, ngươi cũng không thể đảm bảo rằng có thể chữa khỏi tất cả phải không? Thế nên hãy cố gắng hết sức, đừng quá buồn."

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thập Cửu vẫn không giãn ra được, Kỳ Y Nhu nói: "Ta đói quá, để ta sai người mang một ít bánh ngọt đến, ngươi cùng ta ăn được không?" Thẩm Thập Cửu miễn cưỡng gật đầu.

Một lúc sau, tiểu nha hoàn mang bánh gõ cửa đi vào, mang theo một đĩa nhỏ bánh dứa tinh xảo, bánh hoa quế thơm ngào ngạt và bánh hoa.

Thẩm Thập Cửu chưa từng ăn qua những loại bánh ngọt nhỏ này, ăn một miếng sau đó, hương vị ngọt ngào thơm dẻo rất ngon, lập tức mê mẩn.

Kỳ Y Nhu nhìn hắn vui vẻ ăn, tạm thời quên đi phiền muộn, cảm thấy tâm tình tốt lên.

Nàng hỏi tiểu nha hoàn: "Nhị công chúa hôm nay thế nào?"

Tiểu nha hoàn rất cung kính nói: "Bẩm Tam công chúa, hôm nay Nhị công chúa không có ở trong phủ."

"Không ở phủ?" Kỳ Y Nhu hiếu kỳ, "Người đi nơi nào?"

"Đi theo đại nhân, vừa rời khỏi phủ không lâu, nói muốn tiến cung."

Kỳ Y Nhu hiểu, "Được rồi, ngươi có thể đi xuống."

—— Thẩm Thập Cửu ở bên cạnh hắn ăn điểm tâm, kỳ thực vẫn luôn vểnh tai lên, đã nghe bọn họ đối thoại, hắn nhẫn nhịn đã lâu, rốt cuộc không nhịn được nữa.

"Công chúa điện hạ, hôm nay hắn cũng tiến cung sao?"

Kỳ Y Nhu vẻ mặt buồn cười nhìn hắn, gắp một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, "Ngươi không phải đều không nghe thấy, còn hỏi ta làm cái gì?"

"A." Thẩm Thập Cửu rõ ràng tâm tình lại sa sút, nhăn mặt, đem bánh ngọt để qua một bên, không ăn nữa.

Kỳ Y Nhu đành phải gắp một miếng bánh ngọt nhét vào trong tay hắn, "Đúng vậy, họ tuy rằng tiến cung, đi cùng Nhị công chúa nhưng yên tâm, ta đảm bảo giữa họ không có quan hệ gì."

Thẩm Thập Cửu chớp mắt và nhìn Kỳ Y Nhu với vẻ khó hiểu.

Kỳ Y Nhu không vội vàng rót một ly nước rồi uống một ngụm trước khi giải thích với Thẩm Thập Cửu.

"Ta đã biết trước rằng mấy ngày nay Hoàng Thượng sẽ tổ chức yến tiệc trong cung, mời tất cả mọi người trong hậu cung cùng các quan viên trong triều đến dự yến tiệc, mục đích là để nghênh đón thủ lĩnh Man tộc A Mộc Lặc đến trải qua đoạn đường trường."

"A Mộc Lặc, thật là một cái tên kỳ lạ."

"Bọn họ là người Man tộc tên đều như vậy." Kỳ Y Nhu cũng không kinh ngạc, "Lễ yến tiệc này tổ chức ba ngày, Bùi đại nhân đoán chừng ba ngày này thường xuyên sẽ vào cung, còn có Nhị công chúa vẫn là nàng phải tham dự với tư cách là nữ tử của Hoàng Hậu."

Kỳ Y Nhu nhìn Thẩm Thập Cửu, "Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?"

Thẩm Thập Cửu vắt óc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Ta không biết."

"Ngu ngốc, có nghĩa là nàng không phải phu nhân của Bùi đại nhân, Kỳ Băng Chi và Bùi Tranh cùng nàng ấy không có quan hệ gì."

Thẩm Thập Cửu vẫn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng âm thầm nở nụ cười.

Sau khi ở trong phòng của Kỳ Y Nhu một lúc lâu, Thẩm Thập Cửu ra ngoài.

Sau bữa trưa và bữa tối, hắn đi đưa thuốc cho Kỳ Y Nhu, thời gian còn lại hắn ở trong sân tiểu viện của mình để tự chơi với chính mình.

Sống một mình trong núi với sư phụ trong ba năm, Thẩm Thập Cửu đã có khả năng nói chuyện với chính mình, hắn đã bịa ra một loạt câu chuyện về hai cọng cỏ đuôi chó.

Sau đó, tiểu hắc miêu không biết từ đâu đến sân này, Thẩm Thập Cửu và tiểu miêu cùng nhau chơi đùa, rất vui vẻ.

Buổi tối trước khi đi ngủ, hắn cố ý tắm rửa sạch sẽ, toàn thân sạch sẽ thơm tho, quấn chăn trong chăn, nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

Trong đêm khuya, cánh cổng Phủ thừa tướng được mở ra, Kỳ Băng Chi và Bùi Tranh từ trong cung trở về.

- Bước vào phủ Thừa tướng, Kỳ Băng Chi che mặt vừa đi vừa khóc trở về Thủy Tạ Cư.

Trước khi yến tiệc tối nay bắt đầu, Hoàng Thượng đặc biệt nhắc nhở chuyện giữa hai người họ, nhưng Bùi Tranh luôn tránh nói về hôn lễ của họ.

Hắn vẫn luôn muốn cùng Hoàng Thượng thương lượng mấy năm gần đây phát triển quan hệ với Man tộc, thấy Man tộc càng ngày càng cường đại, biên cương có chút bất ổn.

Tuy hắn đã nhiều lần báo vấn đề với Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng có vẻ như không quan tâm nên luôn hướng chủ đề này đến chuyện hôn lễ của hắn.

Bùi Tranh chán nản đến mức không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào trong cả bữa tiệc.

Sau khi giải tán những hạ nhân xung quanh, Bùi Tranh một mình đi dạo trong phủ thừa tướng, đi qua vài viện, hắn bất ngờ đi đến tiểu viện này lúc nào mà không biết.

Căn phòng tối đen như mực, người bên trong chắc hẳn đã ngủ say.

Vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Trên giường cách đó không xa quả nhiên có một ngọn núi nhỏ nhô lên, thật yên tĩnh, hô hấp nhẹ đến mức không thể nghe thấy.

Thẩm Thập Cửu chơi ban ngày đã rất mệt mỏi, hiện tại đã chìm vào trong mộng, trong giấc mộng của hắn là một mảnh mênh mông tuyết trắng, hắn mặc một chiếc áo choàng lông, giống như một cái tiểu bạch thỏ nhảy lên nhảy xuống trên tuyết.

Đột nhiên cảm giác được sau lưng có người tới gần, Thẩm Thập Cửu ở trong tuyết quay đầu nhìn lại, nhưng không có cái gì, ngược lại eo của hắn có một loại cảm giác bị đụng chạm, nặng nề, hắn bị trói chặt ở nơi nào đó, không thể động đậy.

Thẩm Thập Cửu rê.n rỉ, nhỏ giọng nũng nịu nói: "Ưm... nặng quá... đừng ép ta... Ta muốn... đắp người tuyết..."

Trên đỉnh đầu truyền đến một trận nghẹn ngào tiếng cười, Thẩm Thập Cửu trở mình, chép miệng, lại tiếp tục ở trong mộng làm người tuyết.

Giấc ngủ này tựa hồ không được ngon lắm, khi Thẩm Thập Cửu ngẩn người tỉnh lại, trời đã rạng sáng.

Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi, eo đau nhức, hai chân bủn rủn, cánh tay nặng trĩu không nhấc lên nổi, toàn thân như bị chà sát, sắp rã rời.

Có lẽ hắn đã mệt vì mơ, dù sao thì hắn đã đắp người tuyết cả đêm.

Khi đứng dậy thay quần áo, Thập Cửu nhìn thấy trên người mình có vài vết đỏ khả nghi.

Làn da của hắn mỏng, có thể nói là cực kỳ được nuông chiều, chỉ cần chạm vài cái là có thể ửng đỏ.

Có lẽ là ngày hôm qua trong lúc chơi đùa vô tình chạm vào, Thẩm Thập Cửu không có quan tâm.

Hắn đi tới đẩy cửa, không khỏi rùng mình một cái, thời tiết quả nhiên càng ngày càng lạnh.

Chu Ngô ở phía đối diện cũng mở cửa đi ra, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thập Cửu, hắn trực tiếp tránh đi, luôn cố ý hay vô ý len lén liếc nhìn hắn với ánh mắt phức tạp và kỳ quái.

Sau khi bị hắn nhìn chằm chằm nhiều lần, Thập Cửu cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, đi thẳng đến chỗ Chu Ngô, nhìn không chớp mắt.

"Có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

Chu Ngô xấu hổ ho hai lần, "Không, không, không..."

Nhưng trên thực tế, Chu Ngô cđã hoảng sợ đến mức luống cuống, không ai biết hắn đã nhìn thấy gì khi dậy sớm muốn đi ra ngoài một chút.

Hắn nhìn thấy Bùi Tranh bước ra từ phòng của Thẩm Thập Cửu.

Nhớ lại chiếc áo choàng đen mà Thẩm Thập Cửu mặc lần trước, Chu Ngô cảm thấy rằng mình đã biết một điều trọng đại, nhưng không dám nói ra.

Sau khi vội vàng nói vài câu với Thẩm Thập Cửu, Chu Ngô rời đi trước với lý do đi gặp Nhị công chúa.

Khi họ đến Thủy Tạ Cư, Kỳ Băng Chi vẫn đang nghỉ ngơi chưa dậy, nhưng Tiểu Mai đã trực tiếp đưa Chu Ngô vào.

"Tham kiến Nhị công chúa."

"Vào đi." Kỳ Băng Chi thanh âm từ phía sau bức màn truyền đến.

Chu Ngô bước vào với cái đầu cúi gằm.

Một lúc lâu sau, Chu Ngô ra khỏi Thủy Tạ Cư, hắn đã nói với Kỳ Băng Chi những gì hắn đã thấy và suy đoán của mình.

Kỳ Băng Chi tức giận đến mức toàn thân không khỏi run rẩy, những lời nàng thốt ra đều chứa đầy sự ghen tuông và tàn ác.

"Thẩm Thập Cửu, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!"

Sau đó, một sắc lệnh từ trong cung, truyền rằng mẫu thân của Kỳ Y Nhu, Hi quý phi qua đời.

Là đứa con duy nhất của Hi quý phi, Kỳ Y Nhu được đưa trở lại cung để chuẩn bị cho tang lễ của mẫu thân.

Vì công việc bận rộn, Thái Y viện muốn triệu Thẩm Thập Cửu và Chu Ngô quay lại.

Kỳ Băng Chi yêu cầu Chu Ngô quay trở lại và để Thẩm Thập Cửu ở phủ thừa tướng, nàng vẫn còn một món nợ phải giải quyết với Thẩm Thập Cửu.

Trước khi Chu Ngô rời đi, hắn đã đến Thủy Tạ Cư ở lại một lúc lâu, rồi miễn cưỡng trở về cung điện.

Do đó, nhiệm vụ chăm sóc cho Kỳ Băng Chi rơi vào tay Thẩm Thập Cửu.

Hắn mỗi ngày đều đưa thuốc đến Thủy Tạ Cư, sau đó hắn sẽ ngoan ngoãn trở về phòng của mình ở, mỗi ngày có tiêu miêu đến bầu bạn, cũng sẽ không quá nhàm chán.

Nhưng vào ngày hôm nay, Thẩm Thập Cửu đợi trong viện rất lâu mà tiểu hắc miêu cũng không đến chỗ hắn, mà hắn đợi là Tiểu Mai thị nữ bên cạnh Kỳ Băng Chi.

"Thẩm Thập Cửu! Ngươi đi xem công chúa, công chúa bị thương rồi! Nhanh lên!"

Thẩm Thập Cửu vội vàng lấy hộp thuốc ra và theo Tiểu Mai đến Thủy Tạ Cư.

Hắn thấy Kỳ Băng Chi đang đứng trên bậc thềm trước Thủy Tạ Cư, xung quanh là vài gia nhân, không biết phải làm gì.

"Người tới! Tránh ra, nhanh lên!"

Tiểu Mai hét lên với phía trước, những người khác vội vàng bước sang một bên.

Thẩm Thập Cửu ôm hộp thuốc đi tới, nhìn thấy trên mặt đất chảy ra một vũng máu lớn.

Trên cổ tay của Kỳ Băng Chi có hai vết xước sâu, kéo dài đến tận cánh tay, trông rất gớm ghiếc máu vẫn đang chảy ra.

"Meow"

Khi Thẩm Thập Cửu nghe thấy tiếng tiểu miêu kêu, hắn nhận ra rằng Tiểu Mao Vũ đang bị hai gia nhân đè xuố.ng đất, không thể vùng vẫy, bàn chân của tiểu miêu cũng dính đầy máu.

Nó nhìn Thẩm Thập Cửu yếu ớt bất lực, ánh mắt tràn đầy cầu cứu.

"Nhìn cái gì vậy! Mau xem bệnh cho công chúa đi!"

Thẩm Thập Cửu hoàn hồn, vội vàng mở hộp thuốc, lấy ra thuốc cầm máu rắc nhẹ lên vết thương, Kỳ Băng Chi đau đến toàn thân run rẩy.

Thẩm Thập Cửu lấy ra một miếng gạc trắng lau máu và bột thuốc bên cạnh, Kỳ Băng Chi nhíu mày thật chặt.

Thấy vậy, Tiểu Mai mắng Thẩm Thập Cửu: "Ngươi không thể tùy tiện, công chúa đau như vậy, ngươi còn dùng sức như vậy!"

Thẩm Thập Cửu ủy khuất bĩu môi, thấp giọng than thở: "Ta rõ ràng đã rất nhẹ..."

Máu từ vết thương cuối cùng cũng ngừng chảy, nhưng bởi vì vết thương quá sâu, nhất định sẽ để lại sẹo.

Ngay khi những lời này nói ra, khuôn mặt của Kỳ Băng Chi thay đổi chóng mặt.

"Không được! Ta không thể lưu lại vết sẹo, ngươi phải trị thương cho ta, không được để lại dấu vết!"

Thẩm Thập Cửu suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Nhưng là, ta không biết luyện chế loại thuốc không để lại sẹo, chỉ có sư phụ của ta mới có thể làm được."

"Vậy tìm sư phụ của ngươi!"

"Sư phụ, ta cũng không biết đã đi nơi nào, tìm không thấy nàng..."

Kỳ Băng Chi quay sang nhìn tiểu miêu đang im lặng, Tiểu Mai cũng nhìn tiểu miêu nói cay nghiệt: "Tất cả đều là do thứ xúc vật này, dám cào công chúa, công chúa ôm chỉ ôm nó, nó coi mình cao quý hơn người a!"

"Nào! Mau ném tiểu miêu này ra ngoài, chướng mắt quá." Tiểu Mi ra lệnh, có vẻ tràn đầy tự mãn.

Nhưng đám hạ nhân bên cạnh lại khó xử, sao dám vứt tiểu miêu đi, hiện tại đại nhân không có ở đây, nếu đại nhân phát hiện, sợ rằng chính bọn họ mới là người bị ném đi.

Thấy không ai dám ra tay, Tiểu Mai lập tức nổi giận.

Nàng ở bên cạnh Kỳ Băng Chi nhiều năm như vậy, trước kia khi còn ở trong cung, Kỳ Băng Chi tuy rằng không được sủng ái, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhi của Hoàng Hậu, người khác cũng không dám thất lễ.

Nhưng từ khi tới phủ Thừa tướng, không có người bảo hộ công chúa điện hạ, bây giờ ngay cả một con tiểu miêu ngay cả Công chúa điện hạ cũng không dám trừng phạt. Tiểu Mai trực tiếp đi tới, muốn tự mình đi bắt con mèo, Thẩm Thập Cửu thấy vậy rất khẩn trương, vội vàng ôm tiểu hắc miêu đi lên trước.

Con tiểu hắc miêu đang cào cào trong ngực Kỳ Băng Chi, Thẩm Thập Cửu ôm nó rất ngoan ngoãn, nó khép móng vuốt sắc nhọn lại, dùng lòng bàn tay thịt của mình cọ cọ vào tay Thẩm Thập Cửu.

"Điện hạ, Tiểu Mao Vũ kỳ thật rất tốt, ngài có thể đừng vứt bỏ..."

Thẩm Thập Cửu nhìn Kỳ Băng Chi với ánh mắt cầu xin.

Thật không ngờ, Kỳ Băng Chi càng khó chịu hơn khi thấy một người và một mèo rất hợp nhau, nàng liếc nhìn Tiểu Mai, Tiểu Mai lập tức hiểu.

"Thẩm Thập Cửu, tiểu miêu này giao cho ta, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, đừng nhúng tay vào chuyện này

Tiểu Mai muốn trực tiếp giật con mèo từ tay Thẩm Thập Cửu, nhưng Thẩm Thập Cửu đã trốn trở lại.

"Tiểu Mao Vũ nhất định là biết sai rồi, sau này nó sẽ không bao giờ dám làm như vậy nữa đúng không Tiểu Mao Vũ?" Thẩm Thập Cửu cúi đầu hỏi tiểu miêu trong ngực.

Tiểu hắc miêu dường như có linh tính, biết tình thế hiện tại rất nguy hiểm, sợ hãi chui vào trong áo choàng trên ngực Thẩm Thập Cửu, giấu đi thân thể, chỉ lộ ra hai cái tai mèo lông xù.

"Meow, meow..."

Thẩm Thập Cửu ngẩng đầu nói: "Nghe, nó nói."

Tiểu Mai trừng mắt nhìn hắn, "Thẩm Thập Cửu! Ngươi làm sao hiểu được động vật nói cái gì? Đừng giả bộ nữa! Đưa tới đây!"

Khi Tiểu Mai đến gần Thẩm Thập Cửu, nàng đã đưa tay ra để bắt lấy hai chiếc tai mèo.

"Ta hiểu mà!" Thẩm Thập Cửu bảo vệ tiểu miêu tai, lại cầu xin Kỳ Băng Chi.

"Công chúa điện hạ, van xin người buông tha cho Tiểu Mao Vũ đi, hắn tuy rằng bình thường làm càn, nhưng không ép buộc nó, nó cũng sẽ không hại người."

Kỳ Băng Chi nâng cổ tay bị thương nhìn Thẩm Thập Cửu, ánh mắt lạnh như băng.

"Thẩm Thập Cửu, ngươi có ý gì? Ý của ngươi là ta cưỡ.ng bức một con mèo? Chẳng lẽ muốn nó cào thương ta sao?"

Thực ra Kỳ Băng Chi cố tình làm vậy, nàng biết tiểu miêu này không thích ở gần người nhưng vẫn cố tình ôm nó vào lòng, thậm chí còn nhéo đuôi nó, điều này thực sự khiến tiểu miêu nổi giận cào nàng rất đau.

Kỳ Băng Chi chỉ muốn xem liệu nàng có thể có địa vị cao hơn với một con mèo trong mắt Bùi Tranh hay không.

"Ý ta không phải vậy..." Thẩm Thập Cửu không biết giải thích thế nào cho mèo nhỏ, nhưng người của Kỳ Băng Chi dường như vẫn không chịu nhượng bộ chút nào.

"Đại nhân rất yêu thích Tiểu Mao Vũ, công chúa không thể tùy ý vứt bỏ. Nếu như đại nhân trở về không thấy Tiểu Mao Vũ tức giận thì sao? Chờ đại nhân trở về đi được không."

Thẩm Thập Cửu cuối cùng cũng nghĩ ra, hắn có thể kéo Bùi Tranh ra hỗ trợ, hắn tin tưởng đại nhân nhất định sẽ không muốn nhìn thấy Tiểu Mao Vũ bị bắt nạt.

Đúng như dự đoán, Kỳ Băng Chi có vẻ hơi do dự, nàng không ngừng cân nhắc trong lòng, liệu mình có nên kiểm tra Bùi Tranh như thế này hay không.

Tiểu Mai thấy công chúa của mình dường như đang do dự, vì vậy nàng tiếp tục đẩy Thẩm Thập Cửu ra.

"Đừng già mồm ở đây nữa, trong lòng đại nhân, công chúa đương nhiên quan trọng hơn con mèo kia! Nếu không tin, có thể ném nó ra ngoài!"

Tiểu Mai bảo hai người kia lần lượt ôm cánh tay của Thẩm Thập Cửu, sau đó thò tay vào vòng tay của hắn, túm lấy gáy con tiểu miêu kéo nó ra ngoài.

Thẩm Thập Cửu không biết sức lực từ đâu tới, nhanh nhẹn rút ra một cánh tay, ôm lấy thân thể mèo con, giật lại.

Tiểu miêu tuyệt vọng cũng thoát khỏi tay Tiểu Mai, cào lấy trái tay của Tiểu Mai, Tiểu Mai đau đớn lùi lại vài bước.

Không ngờ, Kỳ Băng Chi đang đứng phía sau Tiểu Mai không xa, tình cờ bị Tiểu Mai va phải, nàng ngã thẳng xuống kêu la.

Bên cạnh có mấy bậc thang không quá cao, nhưng Kỳ Băng Chi lại bất ngờ ngã xuống, không chỉ bị bong gân chân mà còn làm trầy xước vết thương trên cánh tay đã rất khó cầm máu, nay lại chảy máu.

Mọi người hoảng sợ và vội vã quỳ xuống để giúp Kỳ Băng Chi.

Thân thể Kỳ Băng Chi không ngừng đau đớn, trong mắt có chút nước mắt chảy ra, nàng đỏ hoe nhìn Thẩm Thập Cửu, trong đôi mắt kia có lửa giận cùng hận ý.

Thẩm Thập Cửu lại bị đẩy lui lại, cũng không có người đi giật mèo nữa, tiểu hắc miêu nằm gọn trong chiếc áo choàng trên ngực hắn.

Không quan tâm đến vết thương trên tay, Tiểu Mai đi thẳng đến trước mặt Thẩm Thập Cửu và tát hắn một cái thật mạnh.

"Đều là do ngươi! Ngươi lại để cho công chúa té bậc, Thẩm Thập Cửu, ngươi quá điên rồi, ngươi chỉ là một tiểu học đồ, sao dám đối với công chúa như vậy!"

Thẩm Thập Cửu bị cái tát này quay đầu sang một bên, trên má truyền đến một trận đau rát, năm ngón tay dấu tay trong nháy mắt sưng tấy.

Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng không phải hắn đẩy công chúa xuống bậc thang, mà là Tiểu Mai đẩy.

Nhưng Tiểu Mai đó dường như đã đổ hết lỗi cho hắn, giơ tay cao muốn tát Thẩm Thập Cửu cái nữa.

Lúc này, Lý quản gia vội vàng đi tới, lớn tiếng ngăn cản hắn, "Dừng tay! Đại nhân đã trở lại!"

Vừa dứt lời, Bùi Tranh bước vào sân của Thủy Tạ Cư.

Trước cổng Thủy Tạ Cư hỗn loạn, Kỳ Băng Chi được đỡ đứng dưới bậc thềm trước viện, còn Thập Cửu thì bị mấy người giữ chặt, đứng trên bậc thềm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ ​​những vết tát.

Bùi Tranh chắp tay sau lưng đi lên bậc thang, đi đến trước mặt Thẩm Thập Cửu, dùng ngón tay nâng cằm của hắn, cẩn thận nhìn vết tích trên mặt hắn.

Sau đó quay đầu lại nhìn Tiểu Mai đang cúi đầu đứng bên cạnh, "Do ngươi đánh?"

Tiểu Mai cảm giác được Bùi Tranh trên người phát ra hàn ý, không dám nói, yên lặng gật đầu.

"Ngẩng đầu."

Tiểu Mai ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, rồi thầm hít một hơi thật sâu.

Bùi Tranh đứng trước mặt nàng, đôi mắt khép hờ không hài lòng, lạnh lùng nhưng đẹp như tranh vẽ.

Không có gì ngạc nhiên khi công chúa bị mê hoặc.

Trong giây tiếp theo, Bùi Tranh đã dùng tay tát Tiểu Mai.

Lòng bàn tay này không sử dụng bất kỳ nội lực nào, nhưng vẫn đủ để khiến Tiểu Mai trực tiếp ngã xuống đất, hộc máu.
Bình Luận (0)
Comment