Điện Hạ Khuynh Thành

Chương 97

"Ta......"

Thẩm Thập Cửu dường như đang do dự có nên nói với Bùi Tranh hay không.

Khi Bùi Tranh hỏi câu này, hắn thực sự không muốn câu trả lời của Thẩm Thập Cửu.

Đã lâu như vậy, trong lòng hắn luôn có một ý niệm nào đó, ý niệm đó lặng lẽ chôn sâu trong lòng, sau đó không ngừng ngày đêm bén rễ.

Hơn nữa Thẩm Thập Cửu tiến vào Thái y viện rồi đến lưu lại ở phủ thừa tướng, đều không phải là chủ ý của Giang Du Bạch, mà là chủ ý của Bùi Tranh.

Hắn đã trải qua quá nhiều thất vọng rồi tuyệt vọng trong ba năm qua, vì vậy trái tim hắn sớm đã như tro tàn, khi đối mặt với một chút hy vọng giống như đi trên băng mỏng.

Ý nghĩ đó đang gào thét chờ đợi để bung tỏa, nhưng giống như sắp bị dập tắt k còn mảnh khói.

Bùi Tranh thì chỉ có thể tự nhủ mình đợi thêm một lần nữa, giữ bình tĩnh hành động như không có chuyện gì.

Vì vậy, hắn rút tay ra quay lại.

Yến tiệc đến đây cơ hồ kết thúc, Hoàng Đế rời đi trước, những đại thần khác còn đang uống rượu, còn có một số người cũng rời cung trở về nhà. Sau khi Bùi Tranh uống một ly rượu, hắn đứng dậy.

Đêm nay hắn không nhiều lời, chỉ chậm rãi uống rượu.

Thẩm Thập Cửu lộ ra vẻ lo lắng, kinh mạch của đại nhân vốn đã không ổn định, lại uống nhiều rượu mạnh như vậy, nhất định sẽ tổn thương thân thể, sao đại nhân lại coi thường thân thể của hắn như vậy?

Bùi Tranh sau khi đứng dậy thì chóng mặt, Thẩm Thập Cửu thấy vậy, vội vàng tiến lên đỡ hắn, "Đại nhân...."

Bùi Tranh giữ cánh tay của hắn để đứng vững, sau đó kéo hắn chậm rãi ra khỏi cung điện.

A Mộc Lặc cũng đang ngồi trên ghế nói chuyện với những người khác, nhưng khi nhìn thấy Bùi Tranh rời đi, hắn cũng đứng dậy và đi theo ra khỏi cung điện.

Bùi Tranh và Thẩm Thập Cửu bước xuống bậc thềm đi đến một tiểu viên, nơi đó có một người đang đứng, dường như đang đợi họ.

"Bùi đại nhân, yến tiệc xong chưa?"

Giang Du Bạch nhìn thấy người đi tới, hắn đứng ở chỗ này đã rất lâu chờ, nghĩ lâu không kết thúc.

Thẩm Thập Cửu nhìn thấy Giang Du Bạch hiển nhiên có chút kinh ngạc, "Giang thái y!"

Giang Du Bạch cau mày nhìn Thẩm Cửu Cửu che mặt, "Ngươi...."

Thẩm Thập Cửu vén mạng che mặt, cười với Giang Du Bạch: "Là ta, Giang thái y."

"Thẩm Thập Cửu, ngươi làm gì kỳ quái vậy?." Giang Du Bạch liếc Bùi Tranh một cái, nhất định là người kia bảo hắn làm chuyện này.

"Bùi đại nhân, hôm nay ngươi có thể dành chút thời gian cho ta được không?"

Bùi Tranh liếc Thẩm Thập Cửu một cái, "Ngươi đi ra ngoài chờ ta."

Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, cùng Giang Du Bạch vẫy tay chào tạm biệt, "Vậy ta đi trước, Giang thái y."

Giang Du Bạch nhìn hắn ôn nhu cười cười, khi thân ảnh Thẩm Thập Cửu biến mất ở tiểu hoa viên, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

"Bùi Tranh," Giang Du Bạch chỉ vào bên ngoài cổng vòm, "Ngươi khẳng định sao?"

Bùi Tranh hỏi mà không trả lời, "Ngươi tìm ta có việc gì?"

Giang Du Bạch nói: "Gần đây ta tra cứu sách cổ, tìm được ghi chép một ít dược vật quý hiếm, có thể giúp ngươi khôi phục nội lực."

Hắn dừng một chút, "Nhưng nghe nói những dược liệu này chỉ có thể tìm được ở Quỷ cốc, nói cách khác, người duy nhất có thể tiếp xúc dược vật này, có thể là quỷ y đã mất tích."

Bùi Tranh ánh mắt biến đổi, "Thuốc này uống xong sẽ có tác dụng gì?"

"Uống một chút sẽ ổn định nội lực, dung nhập toàn thân, nếu có thể dựa theo liều lượng uống, mấy ngày liền có thể hoàn toàn khôi phục."

Nghe vậy, Bùi Tranh nghĩ đến viên đan dược ngày đó, lại nghĩ đến sư phụ Thẩm Thập Cửu vẫn luôn nói tới, hắn hơi híp mắt lại.

"Ngươi biết gì về Quỷ y đó?"

Giang Du Bạch suy nghĩ một chút, "Nghe nói những năm trước nàng ra ngoài chữa bệnh, vốn là một nữ nhân, nhưng đã nhiều năm như vậy, không ai gặp lại nàng, vì nàng ngụy trang cực kỳ điêu luyện, hơn nữa nàng ấy có thể đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này."

"Về y thuật thì sao?"

Giang Du Bạch mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng chỉ có thể thành thật nói: "Giỏi hơn ta, bệnh thông thường đều có thể chữa khỏi, người chết cũng có thể..."

Hắn đột nhiên biến sắc, nhìn chằm chằm Bùi Tranh, "Chẳng lẽ, ý của ngươi là..."

Vẻ mặt Bùi Tranh đã khôi phục bình thường: "Trời đã khuya, Giang thái y, đi nghỉ sớm một chút."

Nói xong, Bùi Tranh quay người đi ra khỏi cổng vòm của tiểu hoa viên.

Giang Du Bạch vẫn đứng đó, suy nghĩ về tất cả những điều này, nếu như sư phụ Thẩm Thập Cửu nói thực sự là Qủy y...

Nhưng khả năng này thực sự là quá mong manh.

Thẩm Thập Cửu vẫn đứng ở ngoài cửa tiểu hoa viên, chỉ có thể nhìn thấy Bùi Tranh cùng Giang Du Bạch đứng ở bên trong, lại căn bản không nghe được nội dung bọn họ đối thoại.

"Thật trùng hợp, đây không phải là tân hoan của Bùi đại nhân sao? Sao ngươi lại ở đây?"

A Mộc Lặc từ đâu xuất hiện, mỉm cười nhìn Thẩm Thập Cửu.

Thẩm Thập Cửu bị A Mộc Lặc làm cho hoảng hốt, hắn không dám kêu lên vì sợ làm phiền những người đang nói chuyện, thế nên hắn chỉ có thể bất ngờ lấy tay che miệng, đôi mắt hơi mở to.

"Sợ sao?" A Mộc Lặc đi tới bên cạnh hắn phất phất tay, "Làm sao lại rụt rè như vậy, thật sự rất là đáng yêu."

Thẩm Thập Cửu nhìn thấy hắn kỳ thật có chút sinh khí, vừa rồi tại yến tiệc làm khó dễ hắn, Thẩm Thập Cửu không quên, trong lòng vẫn ghi hận.

"Ta không biết ngươi, ta không nói chuyện với người lạ."

Thẩm Thập Cửu nói xong ngậm miệng lại, quyết định không cùng người đàn ông thắt bím tóc này nói chuyện nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của hắn, A Mộc Lặc cảm thấy hắn càng dễ thương hơn, "Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi. Ngươi tên Thẩm Thập Cửu, là tiểu học đồ của Thái y viện đúng không?"

Thẩm Thập Cửu xoay người, "Không, ngươi nhận lầm người!"

A Mộc Lặc quay đầu nhìn hắn, "Nhận sai sao? Không thể nào, ta cảm thấy ngươi thật ngu ngốc, ngươi rõ ràng là Thẩm Thập Cửu."

Thẩm Thập Cửu kiên trì nói: "Ngươi vừa mới nhận sai!"

"Ồ? Vậy ngươi vội cái gì?" A Mộc Lặc bị hắn chọc cười.

"Ta, ta không vội, ta nói như vậy..."

Thẩm Thập Cửu lại quay người lại, quay lưng lại với A Mộc Lặc, xoay xoay ngón tay, hắn thực sự không nói dối được.

A Mộc Lặc đưa tay chạm vào bờ vai gầy guộc của người trước mặt nhưng vô ích.

Bùi Tranh đã nhanh chóng đi tới, kéo kéo eo Thẩm Thập Cửu, Thẩm Thập Cửu trực tiếp nhào vào trong ngực hắn, đem mặt vùi vào trong lồng ng.ực của hắn.

Một tay ôm bả vai Thẩm Thập Cửu, Bùi Tranh hô hấp càng thêm nặng nề, tay tăng thêm lực, gắt gao đem Thẩm Thập Cửu ôm vào trong ngực.

"Thủ lĩnh A Mộc Lặc, vừa rồi ngươi đối với hắn làm cái gì?"

A Mộc Lặc thờ ơ rút cánh tay về, hắn rất tò mò về Thẩm Thập Cửu, nhưng tìm cách đối phó với Bùi Tranh mới là mục tiêu cuối cùng của hắn.

"Bùi đại nhân quá nghiêm túc rồi, nơi này là cung điện Thiên triều, ta có thể làm gì, chỉ là...."

A Mộc Lặc cố ý thấp giọng nói: "Có một số chuyện người khác không dám nói, nhưng không có nghĩa là ta cũng không dám nói."

Hắn chỉ vào Thẩm Thập Cửu đang yên lặng vùi trong lòng Bùi Tranh, "Người này từ đâu tới, Bùi đại nhân thật sự đã tìm được rồi sao?"

"Ngươi không đoán ra được sao? Chân tướng đến phiên người khác lo?"

Bùi Tranh sắc mặt rõ ràng âm trầm.

"Đúng đúng đúng, A Mộc Lặc ta cũng không phải loại người nhiều chuyện như vậy, chỉ là Cửu hoàng tử mới đi không bao lâu, Bùi đại nhân đã tìm được người thay thế giống như vậy sao? Đây là một cái biện pháp tìm người thế thân thật cao siêu a."

A Mộc Lặc mỉm cười vỗ tay.

Bùi Tranh trong mắt tràn ngập sự ớn lạnh, cằm khẽ chạm vào tâm Thẩm Thập Cửu.

Ai nói đây là thế thân?

Khối ấm áp trong vòng tay này rõ ràng là hy vọng của hắn đang tích tụ từng chút một, chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ có thể biến hy vọng này thành hiện thực.

Nhưng quá trình này không được để người khác phán xét.

Bùi Tranh luồn các ngón tay của mình vào cổ tay áo của Thẩm Thập Cửu, chiếc quạt xếp được cầm trên tay hắn phi về phía A Mộc Lặc.

A Mộc Lặc phản ứng nhanh chóng để né tránh, nhưng chiếc quạt xếp đang bay quanh người hắn, sau đó đột ngột mở ra, xung quanh chiếc quạt phát ra ánh sáng màu bạc, sáng hơn so với những gì hắn nhìn thấy trong đại sảnh vừa rồi.

A Mộc Lặc thầm nguyền rủa trong lòng, rằng Bùi Tranh thực sự dám giết người bên trong cung điện.

Hoảng hốt chạy trốn xung quanh, ánh sáng màu bạc không đánh trúng được thân thể A Mộc lặc, mà A Mộc Lặc bởi vì lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, cả người hỗn loạn.

Khi ánh sáng bạc của chiếc quạt dần dần tắt, A Mộc Lặc bước tới ném chiếc quạt xuống đất, dẫm lên nó vài cái, cho đến khi nó bị nát thành từng mảnh.

"Bùi Tranh! Ngươi điên rồi! Ta là thủ lĩnh Man tộc, ngươi muốn xem hai nước chúng ta lại có chiến sự sao?"

"Man tộc chẳng lẽ không có ý nghĩ như vậy sao?" Bùi Tranh thu hết nội lực về sau, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt lại không có một tia dị thường.

"Ta đang nói sự thật, vì vậy không có gì lạ khi ngươi tức giận." A Mộc Lặc vuốt thẳng áo choàng của mình.

"Người khác không thể tưởng tượng được, Bùi thừa tướng tưởng như lạnh lùng vô tâm lại có thâm tình. Năm đó suýt nữa chết trong đại sảnh Man tộc của ta vì Cửu hoàng tử, giờ lại vận dụng nội lực một cách hung hậu dù cho không khỏe."

A Mộc Lặc đến gần vài bước, "Có nghĩa là nếu bây giờ ta đẩy ngươi, ngươi sẽ ngã?"

Thẩm Thập Cửu đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn chỉ cảm thấy Bùi Tranh thân thể nhẹ lay động, là hắn đúng lúc vươn tay ôm lấy eo Bùi Tranh, mới để cho Bùi Tranh đứng vững.

Quay sang nắm lấy cánh tay của Bùi Tranh, Thẩm Thập Cửu quay sang nhìn A Mộc Lặc, trong mắt đầy cảnh giác.

"Ngươi đang làm gì thế!"

A Mộc Lặc choáng váng trước lời cảnh cáo trẻ con của hắn, nhưng hắn thực sự không tiến tới.

"Ta nói đùa thôi mà, ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Ngươi vừa rồi không thấy đại nhân của ngươi đối với ta như thế nào sao?"

Thẩm Thập Cửu lắc đầu: "Không thấy!"

A Mộc Lặc nghẹn ngào, mặc dù hắn thực sự sẽ không làm gì Bùi Tranh, nhưng Thẩm Thập Cửu trông giống như một vật nhỏ đang bảo vệ chủ tử của mình, hắn sợ rằng A Mộc Lặc sẽ khi dễ đại nhân của mình.

Rõ ràng hắn, Bùi Tranh, là kẻ khi dễ người khác sao có tể là hắn được chứ?

Thấy Thẩm Thập Cửu đang nhìn về phía A Mộc Lặc, đột nhiên mắt hắn lóe ngân quang, "A Phong, ngươi đến rồi!"

Thừa Phong vội vàng đi tới, "Chủ tử."

Bùi Tranh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Thẩm Thập Cửu được người hỗ trợ, trực tiếp nói với A Mộc Lặc: "Chúng ta đi trở về, ngươi không tránh ra được sao?"

A Mộc Lặc cau mày, nghĩ rằng hắn đang cản đường?

Thẩm Thập Cửu trực tiếp nửa đỡ nửa kéo Bùi Tranh đi ngang qua A Mộc Lặc, Thừa Phong cũng hành lễ với A Mộc Lặc rồi đi theo.

Chỉ còn lại A Mộc Lặc đứng dưới ánh trăng.

Vốn dĩ hắn muốn hỏi một chuyện, liên quan đến tiểu ngốc tử kia, hắn đã lâu như vậy không thể hoàn toàn buông bỏ, ai biết Bùi Tranh một chữ tin tức cũng không chịu tiết lộ.

Chiếc kiệu đang chờ ở trong cửa cung, sau khi Bùi Tranh đi lên, Thẩm Thập Cửu định đi đến chiếc kiệu của mình bên cạnh, nhưng môi Bùi Tranh lại đột nhiên tràn ra máu, điều này khiến Thẩm Thập Cửu vô cùng lo lắng.

"Đại nhân, ta có thể đi chung kiệu với ngài được không? Ta lo lắng cho ngài..."

Thẩm Thập Cửu đứng bên ngoài chiếc ghế kiệu của Bùi Tranh thì thầm.

Bên trong hồi lâu không có tiếng động, Thẩm Thập Cửu cho rằng mình làm sai nên cúi đầu định bước đi.

Tấm màn của chiếc kiệu đột nhiên từ bên trong vén lên, Thẩm Thập Cửu ngẩng đầu nhìn đôi mắt hơi cụp xuống của Bùi Tranh.

"Đi lên."

Thẩm Thập Cửu nhịn không được khóe miệng nhếch lên, "Ừm!"

Rồi leo lên thật nhanh.

Chiếc kiệu nhàn nhã nhấc lên, đi về phía cửa cung.

Thẩm Thập Cửu trước cởi mạng che mặt, cẩn thận lau đi vết máu trên môi Bùi Tranh, sau đó dùng ngón tay bắt mạch cho Bùi Tranh.

"Đại nhân, ngài có đau không?"

Bùi Tranh liếc nhìn hắn, thấy Thẩm Thập Cửu trong mắt long lanh nước mắt, dùng ngón tay mò mẫm khóe mắt.

"Tại sao ngươi khóc?"

Thẩm Thập Cửu không biết tại sao mình lại khóc, hắn chỉ là muốn khóc một chút, mà vừa rồi hắn cũng có chút hiểu được, Cửu hoàng tử kia đại nhân vì cứu hắn thiếu chút nữa mất mạng.

Vậy thì hắn phải rất quan trọng với đại nhân.

"Đại nhân...," Thẩm Thập Cửu lấy hết can đảm hỏi: "Cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức là..."

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Thập Cửu trước mắt đã bị một mảnh bóng đen bao phủ, sau đó môi cảm giác được ẩm nóng, mềm mại cùng mùi rượu nồng đậm. 
Bình Luận (0)
Comment