Sau buổi nói chuyện người đàn ông trung niên rời đi, bỏ lại Ngọc Huyết ngồi ngây ngốc trong căn phòng trống. Ngây người một lúc tiếng của Ngọc Nữ trong đầu cất lên:
- Buổi sát hạch người đàn ông kia nói không biết có nguy hiểm gì không.
Vẫn phong cách từ từ và chậm rãi Ngọc Huyết đáp lại Ngọc Nữ:
- Nhìn vẻ mặt âm trầm và giọng điệu của ta tôi nghĩ buổi sát hạch này không tầm thường đâu.
Sau khi đáp lại Ngọc Nữ, không bao lâu sau có một người thiếu nữ chừng 23 tuổi bước vào phòng. Thiếu Nữ này làm Ngọc Huyết hâm mộ, vóc dáng cô ta thon gọn có thể nói là thân hình mơ ước của các cô gái và khiến đàn ông chết mê, chết mệt. Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, trắng không tỳ vết nước da có thể so với Ngọc Trinh. Thiếu nữ này trên người mặc toàn đồ hiệu cao cấp, làm cô ta toát lên vẻ đẹp kiêu xa. Nhưng khác xa với khuôn mặt và vóc dáng kia, thiếu nữ này lại có đôi mắt băng lãnh làm người ta sợ hãi.
Cặp mắt lạnh như băng của thiếu nữ kia nhìn thẳng vào Ngọc Huyết khiến cô không rét mà run, nhìn một lúc cô ta mở miệng nói:
- Nhóc con chuẩn bị nhanh lên, buổi sát hạch sắp bắt dầu rồi.
Ngọc Huyết theo lời thiếu nữ nọ thu gom đồ đạc đi theo sau thiếu nữ. Trên đường đi Ngọc Nữ trong đầu cất tiếng nói:
- Thiếu nữ ấy thật đẹp. Lớn lên tôi muốn xinh đẹp như cô ấy.
Không nỡ phá vỡ giấc mơ của Ngọc Nữ, Ngọc Huyết đáp lại:
- Chắc chắn rồi.
Đi sau thiếu nữ ra khỏi hành lang dài, Ngọc Huyết được dẫn tới một căn phòng rất lớn. Mở cửa phòng ra đập vào mắt Ngọc Huyết là ở đây có vô số đứa trẻ bằng tuổi cô.
Nghe tiếng mở cửa những đứa trẻ xoay người nhìn chằm chằm vào cô, sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu không có một đứa trẻ hô lên:
- Quái vật!!
Hành vi vô thức của đứa trẻ làm Ngọc Huyết tức giận. Đôi mắt hai màu là chiếc vảy ngược của cô, trong vô thức mắt phải giống mắt mèo của cô phát sáng, cô dùng tốc độ kinh người giống như loài mèo lướt tới trước mặt đứa trẻ nọ, cô dùng tay bóp cỏ cậu bé, rắc rắc tiếng xương vỡ giòn tan vang lên. Cô bỏ cậu bé xuống, lướt nhìn những đứa trẻ trong phòng bằng đôi mắt thị huyết.
Thiếu nữ không trách phạt Ngọc Huyết mà còn nhìn cô với ánh mắt tán thưởng. Sau khi bỏ xác đứa trẻ kia ra Ngọc Huyết lại an phận đứng sau lưng thiếu nữ.
Thu lại ánh mắt tán thưởng dành cho Ngọc Huyết, thiếu nữ chuyển tầm nhìn vào những đứa trẻ, cô cao giọng nói:
- Ở thế giới sát thủ này ngươi không chết thì ta chết. Nếu muốn sống thì chỉ có cách giết chết đối phương, đó là chân lí. Kẻ manh thì được sống,kẻ yếu thì sẽ bị bài trừ hãy nhớ kỉ điều này. Các ngươi hãy lấy thằng nhóc lúc nãy làm ví dụ mà phấn đấu, vì sau buổi sát hạch này chỉ có một người bước ra khỏi đây.
Nói xong thiếu nữ cũng không quên đưa ánh mắt băng lãnh của mình lướt nhìn toàn trường, cô lại tiếp tục nói.
- Lúc nãy ta quên giới thiệu với các ngươi ta tên là Dật Lam sát thủ dùng độc vang danh Mạc La đại lục này và cũng là giám sát viên của buổi sát hạch này. Ta sẽ nêu luật cho các ngươi hiểu, buổi sát hạch này sẽ dùng phương pháp loại trừ. Bọn ta sẽ cho các ngươi một món vũ khí theo yêu cầu của các ngươi trừ những món sát thương cao như súng, bom. Các ngươi sẽ được đưa tới một hòn đảo, các ngươi sẽ ở đó sống sót trong vòng 3 ngày, ta không biết các ngươi bằng cách nào, kẻ sống sót cuối cùng sẽ là người chiến thắng.