Thẩm Chí Hoan không hành lễ với bà ta là chuyện bình thường, hôm nay có lẽ mọi người đều ở đây, bà ta không muốn mất mặt nên mới nói như vậy.
Nhưng Thẩm Chí Hoan đã quen tùy hứng, không để bà ta vào mắt một chút nào.
Nàng nhàn nhạt nhìn bà ta một cái, ánh mắt kia rất rõ ràng.
Bà đang nằm mơ sao?Lý Diễm Phân hiểu được ý nàng, trừng to mắt nhìn nàng, giáo huấn một câu: “Thật không có giáo dưỡng.
”Thẩm Chí Hoan nghe thấy, không có phản ứng gì.
Lý Thư Cẩm ngồi bên cạnh Thẩm Chí Hoan, nghe vậy tiến sát vào gần nàng và nói: “Biểu tỷ, cô cô không có ác ý gì, tỷ đừng hiểu lầm cũng đừng trách bà ấy.
”Thẩm Chí Hoan liếc nàng ta một cái, nói: “Không phải người cũng không có giáo dưỡng gì sao.
”Sắc mặt của Lý Thư Cẩm dần khó coi, nói: “Biểu tỷ, sao tỷ! !”Thẩm Chí hoan bổ sung thêm: “Ta không có ác ý gì, cũng đừng trách ta.
”Lý Thư Cẩm nghẹn lại, không nói gì thêm nữa.
Lý Diễm Phân đã mỉm cười đúng lúc, nói: “Đã ba năm kể từ khi Thư Cẩm rời đi, lúc trước người làm cô cô như ta không thể thực thi công lý cho con bé, con gái chịu khổ, Chí Hoan bị nuông chiều không hiểu chuyện, Thư Cẩm là muội muội nàng, nên nhường nhịn nàng.
”Thẩm Chí Hoan: “! ”Nàng há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy lời nói của Lý Diễm Phân quá lố, trong phút chốc không biết phản bác từ đâu.
Có lẽ Lý Diễm Phân còn ghi hận việc Thẩm Chí Hoan không chào bà ta làm bà ta mất mặt, dừng một lát rồi chọn câu có thể tổn thương nàng nhất, với tư thế của một chủ mẫu.
“Chí Hoan, con xem với dáng vẻ này của con, tương lai sao có thể tiến cung hầu hạ bệ hạ? Ngay cả đạo hiếu cơ bản nhất cũng không biết, sao bệ hạ có thể tha cho con?”Ngay khi lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đang ngồi đều im bặt.
Ai không biết điều cấm kỵ nhất với Thẩm Chí Hoan chính là chuyện này, Lý Diễm Phân lại còn dám nói như vậy.
Tỷ tỷ của Thẩm Chí Hoan chết không lý do ở trong thâm cung dường như có thể ăn thịt người, vị Hoàng đế ngồi trên ngôi vị kia, hoa mắt ù tai, vô năng, say mê hưởng lạc, chiếm được tỷ tỷ của nàng lại gián tiếp hại chết nàng ấy, Thẩm Trường Ninh mất chưa được nửa năm, trước mặt các quan lại đại thần, lão ta muốn Thẩm Chí Hoan cũng tiến cung hầu hạ lão.
Sắc mặt của Thẩm Chí Hoan lạnh đi.
Ngẩng đầu thấy vẻ tự mãn kia của Lý Diễm Phân.
Gương mặt đó trang điểm tinh xảo, khóe miệng đỏ mọng, búi tóc chải gọn gàng, nhìn nghiêng thấy người cực kỳ xấu xí khắc nghiệt.
Thẩm Chí Hoan siết chặt cái ly.
Lẳng lặng nhìn bà ta, trong đầu lại suy nghĩ, nếu đập cái ly này lên trên đầu bà ta hay xé miệng bà ta, xé toạc khuôn mặt trang điểm tinh xảo kia của bà ta thì sẽ như thế nào.
Sau một lúc, nàng nhìn đi chỗ khác.
Nhưng Lý Diễm Phân vẫn không dừng lại, đồ dầu vào lửa mà nói: “Con nhìn ta như vậy làm gì? Bệ hạ sủng ái con chính là phúc của con, mỗi ngày đều như vậy còn ra thể thống gì?”! Thẩm Chí Hoan đè nén kích động trong lòng, thở ra một hơi, trong không gian yên lặng đột nhiên bình tĩnh lại, nói: “Lý Diễm Phân, lúc trước khi làm thôn nữ bà cũng nói chuyện như vậy sao?”Lý Diễm Phân quen làm chủ mẫu, trong phút chốc còn chưa kịp phản ứng lại.
Thẩm Chí Hoan tiếp tục nói: “Bà còn biết thể thống? Mẫu thân ta làm thơ năm mười hai tuổi bây giờ còn được truyền tụng, còn ngươi, khi bà mười hai tuổi biết thơ là cái gì không?”“Bà dùng ân cứu mạng cột lấy phụ thân ta, chanh chua bỉ ổi, còn muốn ta gọi bà là mẫu thân?”Bên cạnh có người kéo tay áo nàng, nhẹ giọng ngăn lại: “Đến chung vui, đừng nói nữa, chuyện này truyền ra không! ”Thẩm Chí Hoan buông lỏng tay, cái ly lăn xuống, phát ra một tiếng giòn tan, nàng nhìn khinh miệt, trào phúng nói:“Bà nhìn lại bà xem, bà xứng sao?”Xung quanh yên tĩnh, người mới vừa rồi còn khuyên nàng cũng im bặt, tình thế trong phút chốc có chút căng thẳng.
Địa vị của Thẩm Chí Hoan trong phủ không cần nói cũng biết, lời nói của nàng không ai dám phản bác, nhưng hiển nhiên mọi người cũng không muốn gây thù với Lý Diễm Phân.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Chí Hoan quang minh chính đại đâm chọc Lý Diễm Phân như vậy, lúc trước cho dù không vui, cũng sẽ để tâm người khác nói xấu, để tâm mặt mũi của Hầu phủ mà kiềm chế sự bất mãn của mình.
Hiển nhiên Lý Diễm Phân cũng bị hoảng sợ, vẻ mặt bà ta đỏ ửng, đột nhiên đập bàn, nói: “Con thật kiêu ngạo! Con, con kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, chỗ nào còn bộ dạng của một tiểu thư!”Thẩm Chí Hoan vui cười, nói: “Ta không có bộ dạng của một tiểu thư thì cũng là con gái vợ cả trong phủ, bà thì sao, một thôn nữ quê mùa, ai cho bà lá gan diễu võ dương oai trước mặt ta!”“Ngươi câm mồm cho ta!”“! ”Thấy tình thế ngày càng mất kiểm soát, người ngồi bên cạnh không thể tiếp tục làm rùa đen rụt đầu ngồi nhìn mặc kệ, khuyên can: “Đều là người một nhà tại sao phải đối chọi gay gắt như vậy! ”“Đừng nói nữa, ăn cơm đi.
”“! ”.